CHƯƠNG 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi đích thân tiễn lão già nọ về, Vũ Thanh Phong liền lập tức quay trở lại phòng của Vũ Viên ngay. Nhìn từng người một trong phòng, chàng bèn cất tiếng: "Cũng không còn việc gì nữa, mọi người đi nghỉ đi, ở đây giao cho ta là được!".

"Nhưng mà...". Diệp thị lên tiếng, có ý muốn ở lại.

"Nhị nương còn muốn gì nữa chăng?". Vũ Thanh Phong cắt ngang. Những lời chưa nói xong của Diệp thị bỗng chốc phải nuốt vào, bà ta bị ánh mắt bức người của Vũ Thanh Phong làm cho yên lặng mà ấm ức dẫn Vũ Tú Huyên về phòng.

Lần lượt theo đó là Ngọc thị và Vũ Tuyết Hy cũng tự động rời đi. Hết giải quyết xong Diệp thị, Vũ Thanh Phong lại quay sang hướng Vũ Du Trung mà nói, lời lẽ như ra lệnh: "Cả Nhị đệ nữa, cũng nên về phòng đi, để cho Phụ thân nghỉ ngơi!".

"Huynh cũng độc đoán quá rồi. Ta vừa mới ở đây chưa bao lâu, cũng chỉ là muốn bên cạnh chăm sóc Phụ thân một chút, thế mà ngay cả quyền này huynh cũng không cho phép!". Vũ Du Trung không có lấy một chút hảo cảm nào mà đáp.

"Từ khi nào Nhị đệ lại có thái độ vô lễ khi nói chuyện với huynh trưởng như thế?! Xem ra Diệp thị cũng quá nuông chiều ngươi rồi!". Vũ Thanh Phong khẽ nhếch môi khinh thường.

"Huynh...!". Vũ Du Trung nghe nhắc đến Diệp thị, có chút kích động, nhưng sau đó đã cố kìm nén lại, ánh mắt oán giận nhìn Vũ Thanh Phong mà rằng từng chữ: "Huynh tốt nhất là đừng nên động đến Mẫu thân ta, nếu không dù có là huynh đệ đi chăng nữa, ta cũng sẽ không khách khí đâu!".

Vũ Du Trung hàn khí bức người, nói xong liền phất tay áo quay mặt đi. Vũ Thanh Phong ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn một cái rồi đưa mắt sang chỗ khác, không thèm để ý nữa. Hai huynh đệ họ, tuy cùng cha nhưng khác mẹ, từ trước đến nay đều khó có thể hòa hợp.

Bỗng liếc mắt trông thấy Vũ Thanh Yên vẫn còn ở đây, Vũ Thanh Phong không khỏi ngạc nhiên, cứ nghĩ muội muội đã về phòng an giấc từ lúc nào rồi chứ. Chàng trút bỏ khuôn mặt lạnh băng, thay vào đó là một ánh mắt ôn nhu như nước, tiến gần đến Vũ Thanh Yên, dịu dàng vuốt tóc nàng: "Sao muội còn chưa đi? Cũng khuya rồi!".

Đáp lại Vũ Thanh Phong là cái lắc đầu khẽ của nàng, Vũ Thanh Yên mím môi, ánh mắt buồn buồn, nói: "Không đâu, muội muốn ở đây với Phụ thân!".

"Nghe lời ta, về phòng nghỉ ngơi đi!".

"Không, muội lo cho Phụ thân, chừng nào thấy Phụ thân tỉnh lại, muội mới đi!".

"Nào, đừng bướng bỉnh nữa. Sức khỏe muội không tốt, vẫn phải nên cẩn thận, nhỡ đâu bệnh lại tái phát, muội muốn Phụ thân lo lắng thêm nữa sao?". Vũ Thanh Phong vẫn kiên nhẫn khuyên răn.

"Nhưng mà... muội đã không sao nữa rồi!".

"Muội như thế nào ta còn không rõ sao?! Tinh thần mệt mỏi, hơi thở nhiều lúc lại không ổn định. Yên nhi, muội lại khiến ta lo lắng đến chết nữa rồi!". Vũ Thanh Phong nghiêm nghị nói, trái hẳn với dáng vẻ ôn nhu lúc nãy.

"Muội...!". Vũ Thanh Yên bỗng ấp úng.

Quả thật những gì mà Đại ca vừa nói rất đúng, đó chính là tình trạng hiện giờ của nàng. Tuy nàng vẫn cố gắng gượng, nhưng thực sự là rất mệt mỏi, vết thương trên đầu vẫn thường xuyên khiến nàng khổ sở nếu như không điều dưỡng tốt thân thể một chút. Thật không biết làm cách nào mà Đại ca có thể cảm nhận được hơi thở rất khẽ của nàng nữa!?

"A Châu, đưa Tiểu thư về phòng nghỉ ngơi đi!". Vũ Thanh Phong lập tức ra lệnh.

"Vâng, thưa Đại Thiếu gia!". A Châu nghe lệnh, từ ngoài cửa tiến vào. "Tiểu thư, về phòng thôi, để cho Đại nhân nghỉ ngơi đi ạ!".

Vũ Thanh Yên có chút không nỡ, nhưng vẫn phải nghe lời. "Vậy muội đi đây, Đại ca cũng phải nghỉ ngơi đi đấy! Nếu như cả huynh mà cũng đổ bệnh thì cả Phủ này thật không biết phải tính sao?!".

"Được, ta biết rồi!". Vũ Thanh Phong mỉm cười, gật đầu đáp.

Vũ Thanh Yên cũng quay sang nhìn Vũ Viên đang nằm mê man trên giường một cái rồi mới yên tâm rời đi.

Khẽ cất bước trên con đường bằng đá, Vũ Thanh Yên không khỏi lo lắng, nàng đang suy nghĩ về bệnh tình của Vũ Viên, nghe người này nói nặng, nghe người kia nói nhẹ, nàng cũng thật không biết phải tin ra làm sao.

"Tiểu thư, nhất định Đại nhân sẽ không sao đâu, Tiểu thư đừng lo lắng quá mà ảnh hưởng đến sức khỏe khó khăn lắm mới hồi phục được!". A Châu ở một bên nhận thấy trong ánh mắt đầy tâm sự và buồn phiền của nàng có chút gì đó bi thương, khẽ lên tiếng an ủi.

"Đúng vậy, Phụ thân nhất định sẽ không sao đâu, nhất định sẽ không sao!".

Vũ Thanh Yên lẩm bẩm. Nàng vẫn bước đi trong màn đêm tĩnh lặng. Trong không gian một màu đen tuyền, bí ẩn đó, bóng tối cũng không bao giờ có thể nuốt trọn được nàng.

Ánh mặt trời của buổi sớm mai nhè nhẹ lướt qua trên từng ngọn cây kẽ lá, dần dần lan rộng sự ấm áp ra khắp không gian, xóa tan đi sự lạnh lẽo nhưng mát lành của sương đêm. Những đóa hoa đang khoe sắc rực rỡ, như đang được tắm trong ánh nắng dịu nhẹ kia.

Vừa tỉnh giấc, Vũ Thanh Yên đã nhanh chóng sửa soạn, dùng bữa sáng qua loa, sau đó tiến thẳng đến viện của Vũ Viên. Tâm trạng nàng vô cùng khẩn trương, không biết sau một đêm, bệnh tình của Phụ thân đã biến chuyển như thế nào.

Trên đường đi, Vũ Thanh Yên gặp phải Diệp thị và Vũ Tú Huyên, hai mẫu tử họ cũng như nàng, đều vì lo cho Vũ Viên mà dậy sớm như vậy. Vừa thấy Vũ Thanh Yên, Vũ Tú Huyên bỗng tỏ ra vô cùng chán ghét, nàng nhớ lại những lời giáo huấn hôm qua của tỷ ta mà tức đến không nói nổi nên lời. Nhưng bộ mặt đó cũng rất nhanh biến mất, thay vào đó là một khuôn mặt lãnh cảm.

"Tham kiến Nhị nương! Hôm nay Nhị nương cùng Tứ muội dậy cũng thật sớm!". Vũ Thanh Yên tiến đến, cười cười thi lễ chào hỏi.

"Tam tỷ cũng vậy mà, có khác gì so với Mẫu thân và muội đâu!". Thanh âm là từ Vũ Tú Huyên phát ra, giọng điệu còn có chút gì đó châm chọc.

Vũ Thanh Yên nghe lời lẽ của vị tiểu cô nương trước mặt, chỉ khẽ cười một nụ cười không mấy quan tâm, hướng Diệp thị mà nói: "Xem ra Nhị nương quả là quá yêu chiều Tứ muội rồi. Trưởng bối còn chưa lên tiếng, phận vãn bối nào dám không biết tôn ti trật tự như thế. Nếu như để người ngoài nghe được, thật chẳng biết Tứ muội phải giấu mặt vào đâu!". Một lời nói, quý khí bức người, khiến Mẫu tử Diệp thị khẽ biến sắc.

"Là do ta đã sơ suất, nếu như không có Yên nhi con nhắc nhở thì thật là làm mất mặt Phủ Thượng thư!". Diệp thị khôn khéo đáp lại, sau đó quay sang Vũ Tú Huyên, nghiêm nghị nói, không còn là những lời lẽ mềm mỏng, dịu dàng như thường ngày: "Huyên nhi! Nhớ sau này phải biết thứ tự, vị trí của mình. Con đừng vì ta là Mẫu thân, hay nuông chiều con mà có thái độ như vậy, rõ chưa?!".

"Vâng, nhi nữ đã rõ!". Vũ Tú Huyên có hơi bất ngờ, nhưng cũng nhanh chóng tỏ vẻ hối lỗi, thành khẩn đáp lại. Sau đó lại hướng đến Vũ Thanh Yên mà nói: "Tam tỷ thứ lỗi, là do muội muội khinh suất!".

"Được rồi, ta hiểu!". Vũ Thanh Yên đáp.

Nàng thị uy như thế, Vũ Tú Huyên dù ngoài mặt biết thành tâm chỉnh sửa, nhưng vẫn không thể giấu được vẻ mặt căm phẫn của nàng ta. Điều này khiến Vũ Thanh Yên khẽ cười châm chọc, nàng ta diễn quá đạt đấy chứ, rất biết kìm nén, rất biết nhẫn nhịn. Nếu đổi lại là bản thân nàng thì có lẽ đã không thể chịu đựng nổi mà hét ầm lên rồi.

Cả ba đều chung đường đến viện của Vũ Viên nên cùng nhau đi. Diệp thị đều thể hiện ra rằng bà ta luôn đối xử rất tốt với Vũ Thanh Yên, hỏi han, quan tâm bao chuyện của nàng, không một chút nào gọi là bạc đãi, khiến hạ nhân trong Phủ ai cũng tán thưởng không ngớt. Nhưng chỉ có Vũ Thanh Yên mới hiểu được, những việc làm của bà ta thâm thúy đến mức nào.

Nhớ lại năm nàng 12 tuổi, Diệp thị cũng chỉ vừa ngồi lên vị trí Bình thê chưa bao lâu, lúc đó chính vào ngày giỗ của Mẫu thân, bà ta là người đề xướng việc đi chùa bái Phật, cầu bình an, nàng nhẹ dạ cả tin nghe theo.

Lúc đứng trước cổng chùa, có một người ăn mày đến trước mặt nàng xin tiền, nàng định sẽ cho hắn ta, nào ngờ chưa kịp bỏ tiền vào bát, hắn ta đột nhiên tự mình ngã xuống, vẻ mặt đầy ủy khuất, nói nàng không cho tiền thì thôi, sao còn lăng mạ hắn, đá hắn. Mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán ồn ào, còn nàng thì chẳng hiểu cái gì, đang định mở miệng giải thích thì Diệp thị đã lên tiếng giải vây. Mọi người khen ngợi bà ta không ngớt, còn nàng thì chính là mục tiêu bị châm chọc, chỉ trích.

Đến khi lễ Phật xong xuôi, chuẩn bị lên xe ngựa, nàng lại trông thấy tên ăn mày dạo nọ đang đứng cùng với Diệp thị, hai người dường như đang trao đổi tiền bạc gì đó, quan trọng hơn nữa, tên ăn mày đó không ai khác ngoài tên phu xe cấp thấp ở Phủ. Kể từ đó, Vũ Thanh Yên càng ngày càng phòng bị Diệp thị hơn, không bao giờ tiếp xúc đã thân mật với bà ta nữa.

Từ đó biết bao chuyện khác phát sinh, nàng bị người người chê trách đến nổi không dám bước chân ra khỏi nhà, còn Diệp thị thì ngày càng được lợi, Vũ Tú Huyên vì thế trong mắt người đời có vị trí cao hơn hẳn so với nàng. Khối chuyện mà Diệp thị đã làm với nàng không thể kể hết được. Tuy vô cùng uất ức, nhưng nàng vẫn chỉ có thể giấu nhẹm trong lòng, tự mình gặm nhấm nỗi buồn qua ngày.

"Yên nhi, ta đã chuẩn bị thỏa đáng, đợi lát nữa thăm Phụ thân con xong, thì có thể lên xe ngựa đến Tây An tự rồi!". Diệp thị tươi cười nói.

"Vâng, Nhị nương quả là chu đáo!". Vũ Thanh Yên gật đầu đáp. Nếu như Diệp thị không nhắc thì nàng cũng quên luôn cái việc cầu an đã hứa hôm qua rồi.

Trong lòng Vũ Thanh Yên vẫn đăm chiêu suy nghĩ, không biết Diệp thị có ý tứ gì, sao lại muốn nàng đến Tây An tự?! Phụ thân chẳng qua chỉ là có bệnh trong người, cũng không phải là sống dở chết dở gì, sao phải làm quá lên như thế?! Chẳng lẽ còn có ẩn tình?

Mãi suy nghĩ, Vũ Thanh Yên không biết đã đến nơi từ lúc nào. Nàng thôi không nói chuyện với Diệp thị nữa, cứ để bà ta tự huyên thuyên một mình.

Tiến vào bên trong phòng của Vũ Viên, liếc mắt đã trông thấy Vũ Thanh Phong đang trầm ngâm ngồi một bên nhìn Vũ Viên vẫn mê man chưa tỉnh, đứng gần đó còn có Vũ Du Trung. Hai nam tử im lặng, không ai nói với ai câu nào.

Vũ Thanh Yên bỗng nhận ra hình như đêm qua Đại ca nàng không ngủ, thức trắng chăm nom cho Phụ thân. Gương mặt tuy vẫn xán lạn nhưng ánh mắt đầy vẻ mệt mỏi cùng kiên cường đó khiến nàng khẽ cảm thấy đau lòng.

"Đại ca, Nhị ca! Phụ thân như thế nào rồi?". Vũ Thanh Yên tiến đến hỏi.

"Vẫn chưa tỉnh.". Đáp lại nàng là lời nói hờ hững của Vũ Du Trung.

Nghe nhi tử nói vậy, Diệp thị không khỏi lo lắng, bà ta nhanh chóng đến bên giường của Vũ Viên, khẽ lay lay ông, đau thương nói: "Lão gia! Hãy mau tỉnh lại đi, lão gia!!!".

Vũ Du Trung nhìn thấy Mẫu thân khổ sở như vậy cũng chỉ lặng lẽ tiến đến đỡ bà ta dậy, an ủi: "Mẫu thân, Phụ thân không sao đâu!".

Nhìn thấy biểu hiện của Diệp thị có phần thái quá như vậy, Vũ Thanh Yên không khỏi khó chịu. Bà ta là đang diễn cho ai xem?

Rất nhanh sau đó, Ngọc thị cùng Vũ Tuyết Hy cũng tới. Lúc hai người họ vừa vào, Vũ Thanh Yên để ý thấy sắc mặt Vũ Tuyết Hy không được tốt, như có bệnh trong người. Nàng nhẹ nhàng tiến đến hỏi han: "Ngũ muội không phải là đang bệnh chứ?".

Vũ Tuyết Hy nghe thấy tiếng nàng, không khỏi ngẩng đầu lên, định trả lời, nhưng lại bị Ngọc thị nói trước: "Hy nhi hôm qua không biết ăn phải cái gì mà sáng nay trong người có chút không khỏe, vậy mà vẫn cố gắng gượng chạy đến đây!".

"Vậy lát nữa muội nên ở Phủ nghỉ ngơi đi, không cần phải đi Tây An tự đâu!". Vũ Thanh Yên khẽ mỉm cười quan tâm.

"Tây An tự?". Vũ Thanh Phong nghe thấy, khẽ nhíu mày khó hiểu nhìn muội muội. "Sao lại phải đi Tây An tự?".

"Muội muốn đến đó lễ Phật, cầu phúc cho Phụ thân!". Vũ Thanh Yên đáp lại, không quên khẽ liếc mắt nhìn Diệp thị một cái đầy thâm ý.

"Nếu muội muốn đi, ta không cản, nhưng ta sẽ tăng cường thêm thị vệ bảo hộ!".

Vũ Thanh Yên gật đầu đồng ý. Đại ca cũng quá bảo bọc nàng rồi. Cũng chỉ vì tình thương yêu của Vũ Viên và Vũ Thanh Phong mang lại nên suốt bao nhiêu năm qua, Vũ Thanh Yên lúc trước vẫn chẳng thể trưởng thành nổi.

"Đại Thiếu gia! Người đã tới rồi, đang ở ngoài cửa viện!". Quản gia tiến vào phòng, cung kính thưa.

"Mau mời vào!". Vũ Thanh Phong nói rồi cũng tự mình đứng dậy đi ra ngoài. Điều này làm Vũ Thanh Yên cùng mọi người trong phòng không khỏi hiếu kỳ.

Một lát sau, Vũ Thanh Phong trở vào, đi bên cạnh chàng là lão già tối qua. Lão già vẫn một bộ dạng như trước, ung dung, tự tại, thoáng hiện lên vẻ không sợ không sợ đất, khiến người khác thấy rất thoải mái, không như những người khác, chỉ biết khép nép.

Cho đến bây giờ, Vũ Thanh Yên vẫn còn tò mò không biết người này là ai. Vũ Thanh Phong xem chừng rất mực kính trọng, còn tự xưng hai tiếng "vãn bối".

Lão già nọ vừa đi vừa cười nói hào sảng với Vũ Thanh Phong, họ đang nói chuyện về bệnh tình của Vũ Viên, Vũ Thanh Yên để ý thấy nét mặt Vũ Thanh Phong có vẻ đỡ lo lắng và căng thẳng hơn trước rất nhiều.

Lão già tiến đến gần giường bệnh, đặt tay nải của mình sang một bên rồi mở ra, lập tức xuất hiện không biết bao nhiêu ngân châm, to có nhỏ có, đến mỏng như sợi chỉ cũng có, không khiến mọi người trong phòng nháo nhào một phen. Lão ta chọn lấy một cây ngân châm nhỏ, nhẹ nhàng hơ trên ngọn nến, sau đó bắt đầu châm vào huyệt đạo của Vũ Viên. Chốc sau, khi trên đầu và cổ của Vũ Viên đều đầy ngân châm thì ông mới dần dần có ý thức, thoát khỏi hôn mê, tỉnh lại. Mọi người trong phòng đều vui mừng khôn xiết.

"Lão gia! Cuối cùng người cũng tỉnh lại!!!". Diệp thị cùng Ngọc thị xúc động kêu lên, chạy đến trước giường Vũ Viên mà khóc lóc.

Vũ Viên chậm rãi ổn định, bản thân cũng không còn cảm thấy đau đớn như trước nữa. Ngước mắt nhìn một lượt người trong phòng cũng không nói gì, chỉ khẽ nhắm mắt lại. Ông bây giờ rất mệt, sức lực trong người dường như không còn lấy một chút nào.

"Tỉnh cũng đã tỉnh rồi, ở đây nhiều người quá, nên để không gian yên tĩnh cho Đại nhân nghỉ ngơi, xem chừng bệnh cũng chưa hoàn toàn dứt!". Lão già kia lên tiếng làm Vũ Thanh Phong khẽ biến sắc, chàng phất phất tay bảo mọi người lui ra bớt.

Trong phòng hiện giờ chỉ còn Vũ Thanh Phong, Vũ Thanh Yên, Vũ Tú Huyên, Diệp thị và lão già nọ. Lão thấy không gian đã khá thoải mái bèn lên tiếng: "Tiểu tử, đây là thuốc ta vừa điều chế tối qua, hiện giờ đem chưng lên cho lỏng ra rồi cho Phụ thân ngươi uống. Lão phu cam đoan một tuần sau nhất định sẽ khởi sắc!". Lão chắc nịch, tay ném một gói thuốc vào người Vũ Thanh Phong.

Trong lúc Vũ Thanh Phong còn đang ngơ ngác, định mở miệng nói thì lão già đã đi mất, nhanh như một cơn gió, bóng lão thoắt hiện ngoài cửa phòng, giọng vang lên, âm thanh to rõ: "Tiểu tử ngươi không cần cảm tạ lão phu! Sau này mời ta uống rượu là được!!". Sau đó cười sảng khoái rời đi.

Vũ Thanh Phong đáp lại đầy hứa hẹn: "Được! Lần tới nhất định vãn bối sẽ chiêu đãi!!". Ánh mắt chàng nồng đậm ý cười, cuối cùng Phụ thân cũng được cứu.

Vũ Thanh Yên không nhịn được, khẽ hỏi: "Đại ca, người đó rốt cuộc là ai?". Nàng thấy lão ta tuy có chút quái dị nhưng xem ra là một người tốt, lại rất có tài.

"Đó là Hoa Thần y, một danh y luôn ẩn ẩn hiện hiện, khó xuất đầu lộ diện, vô cùng xuất quỷ nhập thần, người bình thường khó có thể gặp!". Vũ Thanh Phong chậm rãi giải thích.

"Vậy sao Đại ca có thể mời được ông ấy về đây chữa cho Phụ thân, nhìn có vẻ hai người rất thân thiết!".

"Ông ấy có giao tình rất tốt với Tuyên Vương, nghe tin Phụ thân bị bệnh, Tuyên Vương liền nhờ ông ấy đến chữa giúp! Ông ấy và ta cũng có gặp mặt đôi lần, càng tiếp xúc ta lại càng thấy kính nể ông ấy vô cùng!".

"Ra là thế.". Thắc mắc trong lòng cuối cùng cũng được giải đáp, Vũ Thanh Yên cũng thầm cảm ơn vị Hoa Thần y đó, có lẽ nào lão cũng có họ hàng với Hoa Đà chăng?!

Bỗng sực nhớ tới chuyện gì đó, Vũ Thanh Yên hướng Diệp thị, ôn hòa lên tiếng: "Nhị nương, có lẽ cũng nên đến Tây An tự rồi!".

"Được! Ta lập tức đi phân phó hạ nhân một chút!". Diệp thị cười cười dịu dàng nói rồi rời đi.

Vũ Thanh Yên chỉ khẽ nhếch môi, nàng đang muốn xem xem Diệp thị muốn giở trò gì, sao tự dưng lại có chủ ý muốn nàng đi Tây An tự. Trong lòng Vũ Thanh Yên cũng nghĩ Diệp thị nhất định cũng không có hành động ngu ngốc, tự mình hại mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net