CHƯƠNG 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Kinh Thành – Ung Minh quốc. Phủ Thượng thư...

"Tiểu thư! Huhu, Tiểu thư, cô mau tỉnh lại đi! Tiểu thư, đừng bỏ A Châu lại mà!! Tiểu thư!!!". Trong một căn phòng, một tiểu nha hoàn đang khóc lóc thương tâm, ánh mắt luôn hướng về phía nữ tử đang nằm bất động trên giường, khuôn mặt trắng bệch.

"Triệu Đại phu, lẽ nào nhi nữ của Bản quan chẳng thể tỉnh lại được nữa sao?". Ngồi bên giường, một người đàn ông trung niên, tóc đã điểm bạc đau lòng hỏi vị đại phu đang bất lực bên cạnh. Trong mắt ông hiện lên nét buồn khó tả.

"Vũ Thượng thư, thứ cho thảo dân đức tài hèn mọn. Lệnh Tiểu thư từ nhỏ thân thể đã yếu ớt, lại hay buồn phiền, nay bị ngã nặng như thế, thảo dân đã cố gắng cứu chữa, cầm cự được vài ngày. Nhưng do quá yếu, bản thân Tiểu thư không thể chịu đựng nổi nữa nên...". Triệu Đại phu lắc lắc đầu, tỏ vẻ vô phương cứu chữa, tay lại bắt mạch lần nữa, quả thật đã ngừng đập. Nhìn nữ tử khuôn mặt trắng xanh, không còn một chút sức sống đang nằm trên giường, Triệu Đại phu chỉ biết thở dài. Uổng cho một kiếp người!

"Không! Không thể nào!! Yên nhi!!! Con tỉnh lại đi, con thế này, phụ thân làm sao có thể tiếp tục sống mà ăn nói với mẫu thân con đây!!". Vũ Thượng thư chua xót nhìn con gái, là người làm cha, sao có thể nỡ lòng nhìn con mình chết đi như vậy. Nhưng ông có thể làm gì đây? Yên nhi của ông đã...

Mà ở gần đó, một nữ tử khác khoảng 14,15 tuổi có vẻ mặt vô cùng hoảng hốt, nàng ta lo sợ nhìn mẫu thân mình, không thốt nên lời, ánh mắt khẩn hoảng vô cùng.

"Mẫu thân, Vũ Thanh Yên chết rồi, phải làm sao đây?". Nữ tử đó lo lắng nói với thiếu phụ trung niên bên cạnh như đã phạm phải sai lầm lớn nào đó không nên có, thanh âm chỉ đủ để hai người nghe được.

"Con im miệng! Bình tĩnh lại, không được nói năng lung tung nữa!!!". Thiếu phụ đó trừng mắt nhìn con gái, gắt gao không để mọi người chú ý biểu hiện của nữ tử. Cũng may toàn bộ sự chú ý đều đã đặt lên người nữ tử "đã chết" kia.

"A! Tiểu thư! Tiểu thư!!!". A Châu đột nhiên kêu lên trong không khí vô cùng trầm mặc này, điều này khiến mọi người giật mình nhìn. Chỉ thấy trên giường lớn kia, nữ tử "đã chết" đó từ từ mở mắt, khiến ai nấy đều bàng hoàng sửng sốt. Chết đi sống lại sao?!!!

Kim Huyên từ từ mở đôi mắt nặng trịch. Cô cảm nhận được một luồng sáng nhẹ xâm nhập vào đôi mắt đã quen đêm đen, nó khiến cô nhíu mày. Tiếp sau đó, là cảm nhận có vô số ánh mắt đang nhìn cô gắt gao. Điều này thật làm cô khó chịu! Kim Huyên mở rộng đôi mắt, ập vào mắt cô đầu tiên là khuôn mặt của một cô gái nhỏ, tầm 13, 14 tuổi. Cô gái dường như vừa mới khóc xong, à phải nói là đang khóc, nước mắt tèm lem hết cả khuôn mặt nhỏ nhắn. Tiếp theo là khuôn mặt già dặn nhưng vô cùng tinh tường của một ông bác nào đó, mà ánh mắt khi nhìn mình của ông ấy rất đỗi yêu thương.

Kim Huyên còn đang ngơ ngác, chưa kịp mở miệng, bỗng cảm thấy ở đầu đau cực kì, cô khẽ nhíu mày, đột nhiên có vô số đạo ký ức nào đó hiện lên trong đầu cô, trong tâm, trong lòng và cả trong tim nữa.

Cái gì mà... Vũ Thanh Yên? Đích nữ phủ Thượng thư? 16 tuổi? Yếu ớt từ nhỏ? Luôn đau buồn, như hoa đã héo úa? Không bao giờ ra khỏi phủ nửa bước trừ một số trường hợp đặc biệt? Được tứ hôn? Và quan trọng, cái sâu đậm nhất là... mẫu thân Chu thị?

Cái gì đang xảy ra vậy???

Kim Huyên hoang mang hơn bao giờ hết. Mình còn sống sao? Rõ ràng mình đã cảm nhận được cái chết đang đến, cảm nhận sâu sắc dòng nước lạnh thấu xương đó xâm nhập từng hồi vào cơ thể, chìm trong hôn mê, mộng mị. Rõ ràng cô cũng đã cảm nhận được ba mẹ đang ở rất gần mình, thế mà khi mở mắt muốn nhìn, cô lại nhìn thấy tình cảnh như thế này!?

"Tiểu thư! Cô tỉnh lại rồi, thật tốt quá!!!". A Châu sụt sùi lau lau nước mắt.

"Yên nhi! Con gái của phụ thân, con đã tỉnh lại rồi. Mẫu thân con linh thiêng, nhất định đã phù hộ cho con tai qua nạn khỏi!". Vũ Thượng thư âu yếm nhìn con gái, trong lòng không khỏi vui mừng.

Khoan đã! Cái gì vậy? Yên nhi???

Lần này thi đến lượt Kim Huyên sửng sốt. Bây giờ mới để ý, cô là đang nằm trên một chiếc giường gỗ, trong một căn phòng kiểu cổ xưa, căn phòng này nhìn rất tinh tế, nhìn cũng có thể biết được chủ nhân của nó là một vị thiên kim tiểu thư nào đó. Người xung quanh cô cũng là một thân y phục, tóc tai kiểu xưa, đại loại gần giống với đời Nam Triều và đời Đường. Mà những người này gọi cô là Yên nhi. Vũ Thanh Yên sao? Vậy là trong một phút ngẫm nghĩ, Kim Huyên đã hiểu rằng mình đã THẬT SỰ XUYÊN KHÔNG rồi. Cô thật chẳng hiểu nổi cái chuyện bi thống này...

"Sao.. sao có thể như thế? Rõ ràng lão phu đã bắt mạch cho lệnh Tiểu thư, rõ ràng là đã... Sao... sao... sao có thể???". Triệu Đại phu hốt hoảng, ông ta lắp bắp nói, không quên bắt lại mạch, tự mình kiểm chứng một lần nữa.

Mạch đập bình thường!

"Quả là kì diệu. Mạch tượng của tiểu thư rất bình thường, không còn triệu chứng gì khác lạ nữa. Thượng thư Đại nhân, lệnh Tiểu thư quả là phúc lớn mạng lớn, phú quý hơn người!". Triệu Đại phu liên tục từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, không khỏi xuýt xoa khen ngợi. Nào có người chết đi sống lại? Đây chẳng qua chính là ý trời!

"Mẫu... mẫu thân ... Vũ Thanh Yên... Vũ Thanh Yên...". Nữ tử vừa nãy đột nhiên hoảng sợ, ra sức bám chặt lấy cánh tay áo của mẫu thân nàng ta, giọng run run như không thể tin vào mắt mình. Người... người chết đi sống lại!!!

"Tú Huyên!!". Thiếu phụ trung niên trấn an nhi nữ, gọi một tiếng, ý bảo nàng ta phải hết sức bình tĩnh. Bà ta vẫn che chở con gái, tránh để người khác để ý, nhưng toàn bộ đã rơi vào con mắt tinh tường của Kim Huyên, 2 mẫu tử đó thật khả nghi. Nhưng thôi, gạt chuyện đó sang một bên, chuyện bây giờ cô muốn làm là nên xử lí chuyện này thế nào. Đang ở trong thân thể của thiên kim Vũ Thượng thư, cô nên chấp nhận để sống như cô gái này hay là chối bỏ nó?

"Thôi, đã không còn chuyện gì rồi. Tất cả lui ra cả đi, để Yên nhi nghỉ ngơi, A Châu, người phải chăm sóc tiểu thư cho tốt đấy!". Đang lúc suy nghĩ, Kim Huyên đột nhiên nghe thấy lời của Vũ Thượng thư nói, tuy lời nói có chút lãnh đạm, nhưng dường như bao nhiêu yêu thương, bao nhiêu tâm tư đều đặt trong lới nói đó. Cô cảm nhận được.

Mọi người vâng dạ, y lệnh lui xuống, ngay cả Vũ Thượng thư cũng đi. Căn phòng bây giờ chỉ còn Kim Huyên và A Châu. A Châu lại được lệnh, đi sắc thuốc, mà tính cách của Vũ Thanh Yên này cũng khá giống cô, thích yên tĩnh, nên chẳng còn ai trong phòng, tất cả nha hoàn đều ở ngoài, chỉ cần gọi một tiếng, lập tức xuất hiện.

Yên tĩnh như thế này mới khiến Kim Huyên suy nghĩ thấu đáo hơn. Bản thân khi còn ở hiện đại đã đau khổ như vậy, mà khi chết đi, ông trời cũng chẳng cho chết một cách yên ổn nữa. Thật là... Cô thở dài ảo não. Rõ ràng đã chẳng thiết tha gì với cuộc sống đó, thế mà ông trời chưa muốn cho cô đoạn mệnh, bắt cô sống tiếp quãng đời còn lại như thế này sao? 

Kim Huyên biết mình không thể trở lại hiện đại, bởi vì chẳng còn toàn thây mà sống lại nữa. Có lẽ ý trời là thế. Muốn cô bỏ qua thù hận, giúp cô kết thúc đau khổ, mang cô đến một thế giới mới, ở đây sẽ hạnh phúc hơn, tốt đẹp hơn, cô sẽ bắt đầu sống một cuộc sống mới, một thân phận mới, không còn vướng bận điều gì nữa. Tóm lại từ bây giờ, "Kim Huyên" đã chết, sẽ chỉ còn "Vũ Thanh Yên". Cô quyết định sẽ trở thành Vũ Thanh Yên, sống một cuộc đời mới!

Nào, chuyện bây giờ là sắp xếp cho rõ kí ức một lần nữa. Vũ Thanh Yên – nhi nữ của Vũ Thượng thư Vũ Viên, mẫu thân là Chu thị Chu Khánh Ly đã mất vì bệnh năm nàng 10 tuổi. Từ đó, một vết thương lòng vô cùng lớn xuất hiện khiến nữ tử này không bao giờ cất nổi một tiếng cười, lúc nào cũng ủ dột, u sầu, vì thế thân thể từ đó yếu ớt, suy nhược.

Thanh Yên xoa xoa thái dương, đầu đau quá! Từ khi tỉnh lại đến giờ, nàng vẫn không thể nào tự mình ngồi dậy nổi, nàng quá mệt. Nhắm mắt dưỡng thần được một lúc không biết bao lâu, ngoài cửa có tiếng động, Vũ Thanh Yên chậm rãi mở mắt.

"Tiểu thư! Thuốc đã sắc xong rồi, cô hãy uống đi khi còn nóng!". A Châu tiến vào, trên tay là một chiếc khay chứa một bát thuốc. Mùi thuốc khó chịu xộc vào mũi khiến Vũ Thanh Yên lấy tay che mũi lại, nàng thật muốn ói. Nàng ghét nhất là mấy vị thuốc đông y này, tính cách nàng cùng cơ thể "Vũ Thanh Yên" này rất giống nhau. 

A Châu biết tính Tiểu thư không thích uống thuốc, nên bệnh càng ngày càng nặng, nhưng không uống thì không được, hơn nữa thuốc của Triệu Đại phu kê còn dễ uống hơn những đại phu khác nhiều, do đó ra sức vỗ về: "Tiểu thư, thuốc này nhất định phải uống, nếu không sẽ không hồi phục đâu!". A Châu nói rồi đặt bát thuốc sang một bên, đến đỡ Vũ Thanh Yên ngồi dậy.

Vũ Thanh Yên được đỡ dậy, cũng cảm thấy đỡ hơn rất nhiều, nàng cũng biết, không uống bát thuốc đó nhất định sẽ không yên với tiểu nha đầu này. "Ngươi là A Châu?". Tiếng nói đầu tiên kể từ khi tỉnh dậy thốt ra. Tuy nhiên nàng vẫn không quen lắm với giọng nói rất mực êm tai này.

"Tiểu thư!! Tiểu thư làm sao vậy? Tiểu thư quên A Châu rồi sao?". A Châu sửng sốt trước lời nói của Vũ Thanh Yên, nàng bỗng dưng òa lên khóc nức nở, nàng nghĩ có lẽ nào Tiểu thư đã mất trí nhớ chăng?

"A, không không! Ta không quên. Chỉ là đầu hơi đau nên có chút mơ hồ.". Đối với phản ứng của A Châu, Vũ Thanh Yên đột nhiên mỉm cười, cô bé này ngây thơ thật. Chẳng qua chỉ là nàng có nhớ cô bé này nhưng do vết thương trên đầu nên có chút không rõ ràng thôi. A Châu – tiểu nha hoàn theo nàng từ nhỏ, tình cảm với cô bé này thân thiết như tỷ muội, tuyệt nhiên không có ánh mắt lừa gạt người khác như của Lâm Tố Tố.

Lâm Tố Tố!?

Nhắc đến chỉ làm Vũ Thanh Yên cảm thấy khinh bỉ. Tại sao ông trời không cho nàng quên hết mọi chuyện trong kiếp trước cơ chứ?!

Gạt chuyện đó sang một bên, Vũ Thanh Yên bây giờ mới nhận ra A Châu đã thôi khóc và đang nhìn mình chằm chằm không chớp mắt lấy một cái.

"A Châu, sao vậy? Mặt ta... dính gì à?". Vũ Thanh Yên hỏi, tay không quên vẫy vẫy trước mặt A Châu.

A Châu lúc này mới sực tỉnh lại, nữ tử trước mặt quá đỗi khác lạ. "Tiểu... Tiểu thư... Cô... vừa cười sao?".

Vũ Thanh Yên ngớ người, tại sao lại không thể cười? A, bỗng sực nhớ lại, nữ tử này trước đây luôn buồn phiền, u uất, có lẽ nụ cười này đã gây ra sự nghi hoặc trong lòng A Châu. Xem ra, chính mình nên dung hòa thân thể và linh hồn này. "Vũ Thanh Yên" từ nay cũng nên thay đổi đi chứ nhỉ?!

"À... Ừm... Ta... không thể cười sao?". Vũ Thanh Yên vu vơ nói, đồng thời cũng xem biểu tình của A Châu.

"Không, không, không! A Châu không phải có ý đó. Tiểu thư... chỉ là em cảm thấy Tiểu thư đã rất lâu rồi mới cười. Dù vừa nãy chỉ là một nụ cười mỉm, nhưng thật sự là rất rất đẹp!!!".

A Châu vui sướng nói, biểu cảm trên gương mặt cũng nói lên được phần nào, chỉ có sự vui mừng, hạnh phúc, xen lẫn sự hy vọng vô ngần. Dù Tiểu thư đang còn bệnh, vẫn bị thương, khuôn mặt có chút xanh xao, hốc hác, mệt mỏi, nhưng khi cười lên thì trong mắt A Châu Tiểu thư hệt như tiên nữ hạ phàm, quả thật vô cùng có phong thái của Phu nhân năm đó. Chỉ mong sao sau này cô ấy có thể cười nhiều lên một chút, bản thân mình làm gì cũng đáng. Như thế mới không phụ sự ủy thác của phu nhân cũng lão gia.

Vũ Thanh Yên nghe vậy, lại bất chợt mỉm cười lần nữa. Không ngờ chỉ một nụ cười thôi mà cũng khiến người khác ngạc nhiên đến vậy. Trong quá khứ, Vũ Thanh Yên yếu đuối, nhu nhược như thế nào, thì bây giờ nàng sẽ thay đổi dần, hướng đến một cuộc sống tốt hơn, sẽ mạnh mẽ hơn, không để ai phải khi dễ mình. 

Không nghĩ ngợi gì nhiều nữa, Vũ Thanh Yên tiếp nhận bát thuốc từ tay A Châu, một hơi uống hết. Nang đã vô cùng vô cùng cố gắng ngăn chặn hơi thở để tránh ngửi phải cái mùi nồng đậm, khó ngửi của thuốc, và uống hết sạch, nhưng vị đắng của thuốc vẫn còn lưu lại trên đầu lưỡi, điều này khiến nàng rất khó chịu. A Châu thì hiểu ý, nhanh tay nhanh trí mang đến một đĩa mứt quả nhiều đường để Tiểu thư có thể xóa tan cảm giác khó chịu.

"A, cuối cùng cũng xong rồi! Thuốc đắng quá! Ta còn phải uống đến bao lâu nữa đây?". Vũ Thanh Yên chỉ khi cảm nhận được vị đắng đã thuyên giảm đi nhiều mới mở miệng hỏi A Châu.

"Triệu Đại phu nói thuốc này ngày nào cũng phải uống, cho đến khi nào Tiểu thư lành hẳn vết thương thì bắt đầu chuyển qua thuốc khác!". A Châu chậm rãi nói, tay cũng vừa thu dọn, chỉnh trang lại mọi thứ trong phòng.

"Cái gì? Còn... còn phải uống thuốc khác nữa ư?". Vũ Thanh Yên ngạc nhiên, sửng sốt. Sao lại phải uống lắm thuốc đến thế cơ chứ? Thân thể này cũng đâu phải là sắp chết đến nơi đâu! Người cổ đại có cần phải kĩ lưỡng như thế không? Thương thế của thần thể ít nhất cũng phải 1,2 tháng mới hồi phục, lại còn phải điều dưỡng thêm bằng thuốc khác, như thế phải mất tận thêm vài tháng nữa, khi đó nàng chịu sao nổi?! Mới vừa sống lại, không bao lâu chắc nàng sẽ chết vì bị "sốc thuốc" mất. "Ta không muốn uống nhiều như thế!!!".

"Không được đâu! Tiểu thư, Triệu Đại phu nói Tiểu thư tuy mạch tượng bình thường nhưng thân thể vẫn rất yếu, phải bồi dưỡng nhiều một chút để có khí lực, nếu không... có ngày sẽ vì tức khí mà sinh bệnh vô phương cứu chữa đó! Lão gia cũng đã phó thác cho em phải chăm sóc cô cho thật tốt, em không thể lơ là trách nhiệm được!". A Châu nghiêm nghị nói. Cô bé này đối với Vũ Thanh Yên mà nói còn hơn cả mẫu thân nữa chứ đừng nói là nha hoàn. Nhưng điều này lại khiến Vũ Thanh Yên cảm động vô cùng. Thật sự ra thì vẫn có người tốt với mình thật lòng thật dạ!

"A, đúng rồi! Ta muốn hỏi ngươi vài chuyện! Ta... tại sao lại thành ra thế này vậy?". Vũ Thanh Yên sực nhớ lại, thắc mắc hỏi.

"Tiểu thư, cô không nhớ gì sao? Cô là bị ngã mới có thương thế như vậy! Thật khiến em lo chết đi được, cũng may Tiểu thư phúc lớn mạng lớn!". A Châu đáp, khuỵu xuống bên cạnh giường đấm bóp cho Vũ Thanh Yên.

"Ta ngã ư? Sao lại...". Vũ Thanh Yên cảm thấy có gì đó là lạ. Một phần trí nhớ hiện lên, rõ ràng là không phải do vô tình mà bị ngã, dường như... có sự sắp đặt của ai đó. Đầu tiên cứ phải làm rõ chuyện này đã, không thể để thân thể này bị khi dễ dễ dàng như thế được!

Ngồi một lúc trên giường, nàng lại cảm thấy buồn ngủ, thuốc đông y tác dụng cũng nhanh thật. A Châu thấy Vũ Thanh Yên đã ngáp dài ngáp ngắn thì hiểu ý, liền đứng dậy đỡ nàng nằm lại xuống giường, chỉnh chỉnh chăn gối rồi ra ngoài.

Kinh Thành mấy hôm nay trời vô cùng xấu, nhưng sao bây giờ nắng đẹp lạ thường. Khí trời khoan khoái, dễ chịu, không nóng cũng không lạnh, mặc dù đang là mùa thu nhưng sắc trời tươi thắm hệt như xuân đến vậy. Thật khiến lòng người vô cùng thoải mái!

Đến khi Vũ Thanh Yên tỉnh dậy thì cũng đã là cuối giờ Mùi[1]. Nàng uể oải cố ngồi dậy, cảm thấy dường như đã có chút khí lực, thuốc cũng hiệu nghiệm thật, không còn cảm giác mệt mỏi, đau đớn như trước nữa.

[1] cuối giờ Mùi: khoảng hơn 3 giờ chiều.

Vũ Thanh Yên toan gọi A Châu, nhưng chợt nhận ra cổ họng vô cùng khát. Nàng gắng gượng gọi, giọng khàn khàn: "A Châu!". Tức thì ngoài cửa, A Châu tiến vào. Thấy Tiểu thư đang ngồi dậy, miệng hơi khô, bèn đến rót một cốc nước đưa đến bên nàng. Vũ Thanh Yên trực tiếp đón nhận cốc nước, một hơi uống sạch. Cảm thấy như đã thông cố họng rồi, nàng mới hỏi A Châu: "Trong lúc ta nghỉ ngơi, có ai đến tìm không?".

"Không có ai ạ, thưa Tiểu thư!". A Châu trả lời ngay.

"Ừ. Ta biết rồi! Nếu có người đến cầu kiến thì cứ mời vào!". Vũ Thanh Yên nhẹ nhàng đáp, nghi vấn trong lòng vẫn chưa thể giải quyết ngay được.

"Tiểu thư!". Đang mông lung suy nghĩ, đột nhiên ngoài cửa có tiếng gọi của một nha hoàn.

"Có chuyện gì?"

"Thưa Tiểu thư, có Nhị Phu nhân đến thăm người ạ!". Nha hoàn vừa dứt lời, bỗng từ ngoài cửa xuất hiện một thiếu phụ trung niên tầm tuổi tứ tuần, ăn mặc rất đẹp đẽ, rất có dáng dấp của đương gia chủ mẫu, khuôn mặt cũng rất xinh đẹp, tuy làn da được điểm tô kĩ càng, nhưng không thể phủ nhận nét già dặn, có tuổi của bà ta. Vũ Thanh Yên chợt nhíu mày, đây không phải là người phụ nữ có hành động khả nghi như đang che giấu điều gì cùng đứa con gái lúc nãy sao?

"Thanh Yên!". Thanh âm dễ nghe thốt ra, cùng với đó là nụ cười niềm nở vốn có của bà ta, nhưng bỗng sao Vũ Thanh Yên cảm thấy ghét nó cực kì, không phải chỉ riêng mình nàng, mà là cả "Vũ Thanh Yên" của thân thể này cũng vậy, cảm giác đều như nhau.

Lục lại trí nhớ, đây chính là Bình thê của Vũ Viên – Diệp thị Diệp Vân. Trước đây bà ta khi vào Phủ cũng chỉ là một thiếp thất nho nhỏ, nhưng càng ngày càng nổi trội, rất được lòng mọi người trong Phủ, sau khi Vũ Phu nhân mất, vì không có người quản lí giúp Hậu viện, nên Vũ Viên mới lập bà ta làm Bình thê, dù sao cũng không có ai có khả năng ngoài bà ta. Diệp thị này có 2 người con, một nam một nữ. Con trai thì chính là Nhị ca của Vũ Thanh Yên – Vũ Du Trung, con gái là cô gái vừa này cũng có mặt trong căn phòng này, Tứ muội, Vũ Tú Huyên!

"Tham kiến Nhị nương!". Vũ Thanh Yên toan bước xuống giường, nhưng bị Diệp thị chạy lại ngăn cản.

Bà ta đỡ nàng ngồi lại trên giường, chính mình cũng ngồi cạnh, quan tâm, hỏi han nàng rất thâm tình: "Yên nhi! Con đang bị thương, mấy vụ lễ tiết này, bỏ qua hết đi!".

"Vâng, đa tạ Nhị nương không trách phạt!". Dù sao ghét nhưng ngoài mặt Vũ Thanh Yên chỉ có thể giả bộ nghe lời, ngoan ngoãn, lễ phép như thế. Thật mệt chết nàng!

"Con thấy trong người thế nào rồi? Có đau chỗ nào không? Ta mang đến cho con vài thang thuốc bổ đây! Con phải dùng hết để nhanh chóng khỏe lại, biết chưa?". Thanh âm vẫn nhẹ nhàng, dễ nghe như vậy. Diệp thị còn nắm lấy tay nàng mà ân cần nói, người ngoài nhìn vào đương nhiên sẽ nghĩ đây chắc hẳn là mẫu tử ruột thịt thâm tình, không ai nghĩ bà ta cư nhiên là kế mẫu của nàng, còn người trong Phủ nhìn một cái sẽ hết lời ca ngợi bà ta, yêu thương con chồng như con ruột.

"Thanh Yên không còn đau nữa, Nhị nương yên tâm. Thanh Yên sẽ cố gắng bồi bổ bản thân, từ nay sẽ không để bản thân phải chịu ủy khuất, sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt, không để Nhị nương và Phụ thân phải lo lắng nữa! Từ nay, bất cứ ai cũng đừng mong có thể thương tổn đến Thanh Yên!". Như một lời cảnh báo ngầm, Vũ Thanh Yên nhẹ nhàng thốt ra khiến Diệp thị đột nhiên cảm thấy chột dạ, lưng bỗng lạnh lẽo.

"Diệp thị, bà đừng giả nhân giả nghĩa trước mặt tôi. Từ từ sau này bộ mặt thật của bà sẽ bị tôi lật tẩy, không, cả 3 mẫu tử bà!". Vũ Thanh Yên ngẫm nghĩ trong lòng. Lòng dạ người đàn bà này nàng còn không hiểu sao. Ngoài mặt thì tươi cười như hoa, nhưng bên trong vô cùng hiểm độc, phải nói, để có được sự tín nhiệm và vị trí Bình thê này, bà ta không biết đã giở thủ đoạn thâm sâu nhường nào và đã đánh đổ bao nhiêu kẻ khác ra sao!

"Nếu như Yên nhi đã không có chuyện gì, ta cũng yên tâm. Con nghỉ ngơi đi, ta phải ra ngoài giải quyết một số việc!". Diệp thị mặt vui vẻ, hiền dịu nói với Vũ Thanh Yên, bà ta dường như đã nhận ra có gì đó không ổn về nàng, nên bản thân bà ta không nên lưu lại lâu, tránh để bị phát hiện ra cái gì không phải. Nói rồi, Diệp thị đứng dậy, ra ngoài.

Khi Diệp thị rời đi, Vũ Thanh Yên bất chợt mỉm cười đầy bí hiểm. Diệp thị, Diệp thị... Hóa ra khi đến đây, nàng vẫn còn có việc để giải khuây! Diệp thị này xem chừng rất âm hiểm, có thể mẫu thân nàng cũng do bà ta bức đến bệnh chết chăng? Cả... cú ngã sinh tử của nàng nữa, lẽ nào...? Phải từ từ điều tra, lấy lại công bằng!!

"A Châu!".

"Vâng, Tiểu thư có gì dặn dò ạ?".

"Từ nay chưa có lệnh của ta, bất kể là ai cũng không được tiến vào phòng nửa bước, à... ngoại trừ Phụ thân! Phải có lệnh của ta mới được cho người vào, tiện thể thông báo cho các nha hoàn khác luôn đi!". Vũ Thanh Yên nghiêm nghị nói. Thấy cảnh Diệp thị ngang nhiên bước vào phòng mình là nàng đã khó chịu vô cùng. Dù cho có là trưởng bối, nàng vẫn muốn làm chủ không gian riêng của chình mình, huống gì là người phụ nữ nàng ghét như Diệp thị.

"Vâng, em đã biết rồi, thưa Tiểu thư!". A Châu y lệnh, lui xuống truyền đạt lại lời nói của Vũ Thanh Yên với các nha hoàn khác trong viện.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net