CHƯƠNG 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tối hôm đó, Vũ Viên đích thân đến thăm Vũ Thanh Yên. Khi ông đến thì nàng đang dùng bữa. Vừa nghe nha hoàn thông báo, nàng đã vội đứng lên, xiêm y chỉnh tề. Vũ Viên vừa bước vào, tất cả dừng mọi hoạt động cùng thi lễ với vị đương gia này.

"Nhi nữ tham kiến Phụ thân!".

"Tham kiến lão gia!".

"Được rồi, tất cả đứng lên cả đi! Yên nhi, con thế nào rồi?!". Vũ Viên phất phất tay ra hiệu, ánh mắt vẫn luôn dán lên người đứa con gái mà ông yêu thương. Ông vội tiến đến hỏi han, quan tâm.

Vũ Thanh Yên lại một lần nữa cảm nhận được ý vị nồng đậm tình yêu thương sâu sắc của người cha này dành cho, hơi hơi mỉm cười: "Con đã ổn rồi ạ. Phụ thân không cần lo lắng quá cho con mà ảnh hưởng đến sức khỏe!".

"Yên nhi, con vừa trải qua chuyện sinh tử mong manh như thế, Phụ thân làm sao có thể không lo lắng cho được cơ chứ! Cũng may con đã tỉnh lại, lại hồi phục nhanh nữa, Phụ thân yên tâm rồi. Nếu con có mệnh hệ gì, chắc Phụ thân... sống không nổi!". Vũ Viên thở dài nhìn con gái. Đây là đứa con cuối cùng mà Phu nhân để lại cho ông, là bảo bối của ông, từ khi chứng kiến nhi nữ đau buồn sau cái chết của mẫu thân nó như thế, ông vô cùng phiền muộn và đau lòng.

"Phụ thân, từ nay đừng cứ lúc nào cũng lo lắng cho con như thế nữa! Con lớn rồi, đã hiểu chuyện rồi, con sẽ tự chăm sóc bản thân thật thật tốt mà! Con hứa với Phụ thân, không bao giờ để bản thân chịu ủy khuất hay đau khổ nữa!!". Vũ Thanh Yên mạnh miệng nói. Lời này là thật tâm nàng nói ra, từ này sẽ không còn có một "Vũ Thanh Yên" nào yếu ớt, nhu nhược nữa, đó không phải là phong cách của nàng. Nàng sẽ không dựa dẫm vào ai, không cần ai để dựa dẫm, tự bản thân sẽ đòi lại tất cả công đạo cho mình!

Nàng luôn là người độc lập và kiên định như thế!

Lời này của Vũ Thanh Yên khiến Vũ Viên sửng sốt. Nhi nữ của ông từ khi nào lại có thể suy nghĩ như thế này chứ? Ông vẫn luôn muốn bao bọc và bảo vệ một "Vũ Thanh Yên" yếu ớt, mong manh như trước đây vẫn làm, nhưng bây giờ nghe lời này của nàng, có lẽ ông phải suy nghĩ lại rồi. Trong lời nói này, ông cảm nhận được một ý chí gì đó vô cùng mạnh mẽ, quật cường, không mảy may có một sự yếu đuối trong đó. Nhi nữ của ông đã biết suy nghĩ chín chắn hơn rồi chăng? Có lẽ nào ông nên bỏ bớt sự bao bọc thái quá của mình, để nàng có thể tự do hơn một chút?

"Yên nhi, con suy nghĩ như thế, Phụ thân rất vui! Thật ra con vẫn luôn là nỗi lo lắng của ta. Từ khi mẫu thân con mất, ta chỉ mong sao con có thể đừng buồn phiền, ủ dột nữa. Con lúc nào cũng hiện hữu trong lòng Phụ thân. Phụ thân không mong gì hơn ngoài suy nghĩ này của con cả! Tốt! Rất tốt!!". Nét mặt Vũ Viên phần nào vui hơn hẳn. Ông quả thật rất bất ngờ trước câu nói này của Vũ Thanh Yên. Người làm cha, làm mẹ, đâu mong gì hơn ngoài việc thấy con mình chín chắn, trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn để đối mặt với đời. Đâu phải cha mẹ nào cũng có thể bên con suốt đời được. Có lời này của Vũ Thanh Yên, gánh nặng trong lòng ông xem như phần nào được gỡ bỏ!

"Vâng. Từ sau khi trải qua sinh tử, tỉnh dậy con mới nhận ra rằng cuộc sống quý giá biết nhường nào. Tại sao ta lại không sống tốt và vui vẻ hơn chứ? Sống mà cứ u uất, buồn phiền thật không tốt chút nào. Phụ thân, Yên nhi thật khiến người lo lắng quá rồi! Con xin tạ tội với phụ thân!". Vũ Thanh Yên nói lui nói tới như thế, mục đích cốt yếu cũng chỉ để Vũ Viên không có nghi ngờ gì với mình thôi, cũng nhằm không quá cảm thấy ngạc nhiên trước sự thay đổi bất ngờ và đột ngột của con gái ông ta.

"Con sao lại có tội với Phụ thân được chứ! Chỉ trách suốt bao nhiêu năm qua, Phụ thân không có thời gian quan tâm đến con, nên mới khiến con ra nông nỗi như thế, đều là lỗi của người làm cha như ta!". Vũ Viên nhìn con gái, bất giác lại nhớ đến Phu nhân quá cố của mình. Lòng thầm nhủ sau này nhất định phải cố gắng bù đắp cho nhi nữ nhiều hơn.

Một màn cha con tình thâm diễn ra đêm hôm đó thật khiến Vũ Thanh Yên thỏa mãn. Vừa lấy được sự yêu thương, được lòng của Vũ Viên, vừa không bị nghi ngờ gì, lại còn có một vị trí nhất định trong Phủ, như thế ngày lật đổ Diệp thị sẽ không còn xa nữa! Ngày nàng tìm lại công đạo cho chính mình cũng đang gần kề đến rồi!

Tối đó, Vũ Thanh Yên ngủ rất ngon...!

Sáng hôm sau, khi Vũ Thanh Yên vẫn đang còn mơ mơ màng màng tỉnh dậy thì A Châu đã ở một bên, trên tay là bát thuốc vẫn đang còn nghi ngút khói tựa thể như mới vừa sắc xong. Mùi thuốc khó chịu lại xông vào mũi. Thật không ngờ mới sáng sớm như thế, chưa gì đã phải uống cái vị thuốc quái quỷ này rồi!

"A Châu! Ta mới tỉnh dậy, đừng làm một ngày của ta mất hứng đi như vậy chứ!". Vũ Thanh Yên vừa lấy tay bịt mũi, vừa bước xuống giường. Vừa mới đứng dậy, cảm thấy có hơi choáng, sờ lên vết thương, vẫn đau như vậy. Nàng thật không biết khi nào mới có thể hồi phục hoàn toàn đây.

"Tiểu thư, cô yên tâm, bát này không có thuốc an thần, cô không bị buồn ngủ nữa đâu. Vả lại, bây giờ là giữa giờ Thìn[1] rồi, Tiểu thư ngủ lâu cũng không tốt. Hôm nay, Đại Thiếu gia sẽ về đấy ạ!". Để bát thuốc sang một bên, A Châu vừa giúp Vũ Thanh Yên rửa mặt chải tóc, vừa dọn giường, lại chuẩn bị bữa sáng.


[1] giữa giờ Thìn: khoảng 8 giờ sáng

"Đại ca??!". Vũ Thanh Yên đang bắt đầu dùng bữa, nghe đến đây thì có vẻ rất bất ngờ. Đại ca của nàng, Trưởng tử của Vũ Viên – Vũ Thanh Phong. Nam tử này trong trí nhớ của nàng là một người vô cùng yêu thương muội muội, hiện tại đang là Chỉ huy sứ[2]ở chiến trường, sao có thể về đây được? Chắc thì cũng tại lòng yêu thương, nâng niu muội muội quá đây mà. Nhưng mà nàng rất thích, nàng sống ở kiếp trước không có anh chị em ruột gì, luôn khao khát có được một người anh, người chị có thể bảo vệ mình. Bây giờ khi xuyên về đây, cuối cùng cũng được như ý nguyện. "Huynh ấy... sao lại về...?".


[2] Chỉ huy sứ: một chức quan võ, hàm Chánh tứ phẩm

A Châu nhìn Tiểu thư nhà mình, thở dài nói: "Còn không phải là vì Tiểu thư đó sao. Đại Thiếu gia hay tin Tiểu thư sống còn mong manh vào mấy ngày trước nên tức tốc người ngựa chạy về đây không ngừng nghỉ. Em nghe Lão gia bảo, chắc cũng sắp đến nơi rồi, chỉ còn khoảng vài canh giờ nữa thôi!".

Từ chiến trường mà người ngựa chạy về đây không ngừng nghỉ, ít nhất cũng phải hơn 2 ngày rồi. Vũ Thanh Yên rốt cuộc cũng hình dung ra chuyện này ghê gớm như thế nào. Đại ca của nàng cũng thật là...

"Vậy... vậy còn công việc của huynh ấy thì sao? Sao có thể bỏ mặc được?! Tự ý trở về như thế sẽ bị tội nặng lắm!". Đặt đũa xuống, thôi không ăn nữa, Vũ Thanh Yên chỉ chú tâm hỏi chuyện A Châu.

"Em nghe mọi người nói rằng quân phiến loạn đã dẹp hết rồi, thế nên Đại Thiếu gia mới có thể trở về! Thôi thôi, Tiểu thư đừng hỏi nữa, dùng bữa xong rồi thì Tiểu thư mau uống thuốc đi, nguội cả rồi này!". A Châu thôi không kể lể nữa, trực tiếp đưa bát thuốc đến bên miệng Vũ Thanh Yên, thuốc này không uống đúng giờ là không được.

Vũ Thanh Yên chỉ biết cười khổ, xem ra không uống là không xong rồi. "Được rồi, ta uống, ta uống!". Sao đó vị thuốc đắng gắt kia lại một lần nữa khiến đầu lưỡi nàng "tê liệt", mất hết vị giác, chỉ còn cái vị đắng đắng đáng ghét kia.

Xong xuôi, Vũ Thanh Yên cũng muốn ra ngoài một chút, hôm qua nàng đã ru rú trong phòng nguyên một ngày rồi, thật khó chịu. A Châu cũng muốn đưa Tiểu thư mình ra ngoài cho khuây khỏa, sau khi dọn dẹp xong, nàng vấn tóc, khoác áo cho Vũ Thanh Yên rồi cả hai cùng rời khỏi viện tản bộ trong hoa viên. A Châu vẫn muốn điểm trang cho Tiểu thư mình một chút nhưng Vũ Thanh Yên không cho phép, người đang bệnh, không nên tô son trát phấn quá nhiều, như thế rất khó chịu và độc hại. Vả lại, bản thân nàng cùng "Vũ Thanh Yên" trước đây cũng không ưa điểm tô gì nhiều, để tự nhiên vẫn đẹp và thoải mái hơn, thành ra khuôn mặt Vũ Thanh Yên bây giờ đã nhợt nhạt rồi, lại vô cùng thiếu sức sống, nhìn vào thật khiến người ta lo lắng, e ngại, mặc dù bên trong nàng lại đang rất khỏe mạnh và tràn đầy khí lực.

Hôm nay không khí cũng trong lành và thoáng đãng vô cùng. Ánh mặt trời không gắt, lại nhè nhẹ như sợ làm tổn thương những đóa hoa đang khoe sắc đủ màu dưới nhân gian kia, một vài áng mây trắng lửng lờ trôi chầm chậm như thể muốn đứng lại ngắm nhìn điều gì. Hoa viên của Phủ Thượng thư đã rộng rồi lại còn đẹp vô cùng, quả thật rất đẹp, đẹp hơn cả mấy cái vườn sinh thái gì gì đó ở hiện đại nữa, ngắm mãi không chán.

Vũ Thanh Yên cùng A Châu đi bộ lên một cây cầu gỗ nhỏ cong cong bắc ngang qua một hồ nước, lại đứng lại ngắm nhìn những đóa sen hồng, trắng, vô cùng thanh khiết dưới làn nước trong vắt kia. Ẩn ẩn dưới lá sen có vào con cá chép cam cam đang thỏa thích bơi lội. Trên những bông sen đã nở rộ còn có thể nhìn thấy đài sen căng đầy hạt xanh mơn mởn. Xung quanh đây toàn là một màu xanh ngắt của liễu, lác đác còn trông thấy hoa liễu đỏ rực đang rủ xuống e ấp như thiếu nữ. Chim thì từ đâu đó đậu xuống những cành cây chắc chắn mà hót lên những âm thanh nghe rất vui tai, cảm giác vô cùng yên bình, tâm hồn như được gột rửa, thiên nhiên quả thật diệu kì.

Nàng để ý rằng, quanh đây cách một đoạn lại có một đình nghỉ chân được bài trí rất tao nhã. Không nghĩ ngợi gì nhiều, Vũ Thanh Yên liền tiến đến cái đình lục giác gần nhất ngồi xuống thưởng trà. Vị trí nàng chọn quả thật rất đẹp, có thể nhìn bao quát cả xung quanh. Phía dưới đình là nước hồ trong xanh kia, bao quanh còn có vài bụi đỗ quyên và dã quỳ tươi tắn vô cùng. A Châu nhanh tay định châm một bình trà nhưng Vũ Thanh Yên đã giành trước, việc này nàng biết. Gió nhẹ thổi hương trà lan tỏa xung quanh, thơm phưng phức, dẫn dụ một vài con chim sẻ sà xuống chiếc bàn thơm mùi gỗ tử đàn, chúng cứ líu ra líu ríu trông thật vui. Vũ Thanh Yên nhẹ nhàng, tao nhã đưa chén trà lên nếm thử, vị trà dịu nhẹ ngấm dần vào đầu lưỡi, hương vị rất tuyệt, đúng là cổ đại mà, cái gì cũng thượng hảo, không ngờ lại có loại trà ngon và thanh khiết đến như vậy.

"Tiểu thư, trà thật là thơm. Lâu lắm rồi em mới thấy Tiểu thư châm trà, không ngờ so với nhiều năm trước lại khác biệt như vậy!". A Châu cũng được trà, vội bưng một chén, hết ngửi rồi lại nếm, miệng cũng lại không ngớt mà khen ngợi.

Vũ Thanh Yên chỉ mỉm cười, nhìn cảnh mùa thu trong lành như vậy, lòng lại có cảm giác khoan khoái, vết thương trong người cũng cảm thấy dường như biến mất đi. Nàng thật muốn mãi đắm chìm trong khung cảnh như thế này, yên bình, không chút sóng gió.

"Ôi, trà thật là thơm!!". Một giọng nói yến yến oanh oanh vang lên, thật biết chọn thời điểm làm người ta mất hứng.

Vũ Thanh Yên hơi nhíu mày, quay người tìm kiếm giọng nói đó. Đằng sau nàng là một nữ tử độ 15 tuổi, dáng người thon nhỏ nhưng rất nhanh nhẹn đang tiến đến. Nàng ta trên mình khoác một bộ xiêm y màu vàng nhạt, khuôn mặt tinh tường, được điểm trang kĩ lưỡng, đặc biệt hấp dẫn nàng nhất chính là đôi mắt hơi hếch lên của nàng ta, nhìn rất không mấy ưa thích. Mà nét đẹp này cùng với Diệp thị đôi phần giống nhau, Vũ Thanh Yên biết chứ, nàng ta chính là Tứ muội của nàng, con gái của Diệp thị - Vũ Tú Huyên!

Huyên?

Tên kiếp trước của nàng cùng tên nàng ta giống nhau. Nàng cảm thấy không thích!

Trong trí nhớ của "Vũ Thanh Yên" trước đây, vị muội muội này đối xử với "nàng" vô cùng tốt, "nàng" cũng rất có hảo cảm, nhưng chỉ là một phần nhỏ thôi, chung quy đây vẫn là con gái của Diệp thị, là tỷ muội cùng cha khác mẹ với nàng, tình cảm sao có thể đằm thắm được. "Nàng" đối với Vũ Tú Huyên cũng không mấy đề phòng điều gì, chỉ giữ lễ, không thân thiết.

Bây giờ đến lượt Vũ Thanh Yên nàng, nàng thật muốn xem xem vị muội muội này thật ra còn có dã tâm nào khác hay không đây! Hơn nữa... khi nghĩ đến Vũ Tú Huyên, Vũ Thanh Yên có ấn tượng gì đó rất đậm, dường như là trí nhớ của thân thể này đang dần dần xâu chuỗi lại tất cả sự việc đã diễn ra.

"A, thì ra là Tam tỷ sao? Tú Huyên tham kiến Tam tỷ!". Vũ Tú Huyên đến gần, nhưng vẫn có một khoảng cách nhất định, vô cũng ưu nhã thi lễ với Vũ Thanh Yên.

A Châu vừa thấy Vũ Tú Huyên bước vào, nét mặt hòa hoãn lúc trước không còn, mà thay vào đó là sự lạnh nhạt, không mấy thiện cảm mà thi lễ. Tuy cúi đầu, nhưng Vũ Thanh Yên vẫn có thể nhận ra được, xem ra cả A Châu cũng có thể nói là biết con người thật của nàng ta.

"Tứ muội đa lễ rồi. Tỷ muội chúng ta mà còn cần phải xa cách như vậy sao?! Muội ngồi đi, để ta pha cho muội chén trà!". Vũ Thanh Yên đành phải đứng dậy, hơi cúi người nâng nàng ta đứng thẳng lên. Đợi nàng ta ngồi rồi, mới đích thân mình rót một chén trà đưa đến trước mặt. Tương tự như Diệp thị, nàng cũng phải cố gắng tỏ ra hiền dịu với con gái bà ta. Mẫu tử nhà này thật khiến nàng mệt chết đi được.

"Phiền Tam tỷ rồi. Trà thật là thơm, muội chính là bị trà của tỷ mê hoặc đến đây đấy!". Vũ Tú Huyên cười duyên một cái, nhẹ nhàng cầm lấy chén trà, ưu nhã ngửi ngửi, chậm chừ một lát mới (dám) uống. "Trà ngon quá!". Uống rồi, nàng ta mới thốt lên một câu lấy lệ như thế, Vũ Thanh Yên nhìn một màn này mà cười không ngớt trong lòng. Sợ sao?

"Tứ muội thích là được rồi!". Nàng chỉ nhã nhặn đáp lại như thế. Điều này có khiến Vũ Tú Huyên cảm thấy hơi lạ. Tam tỷ này của nàng lúc nào trông cũng thật buồn, thật ủ dột, luôn trái ngược với nàng lúc nào cũng tỏa sáng như mặt trời kia mà, sao hôm nay lại có tâm tình tốt như vậy nhỉ, quanh người nàng ta sao lại tỏa ra một loại khí phách nàng không sánh được, một loại hào quang chói lóa ẩn thân chỉ chờ để được bộc phát. Không lẽ sinh tử đã khiến nàng ta có suy nghĩ gì khác sao? Hay nàng ta đang chờ để vạch trần mình? Vũ Tú Huyên cảm thấy rất đỗi hoang mang, dao động, trong lòng không khỏi thấp thỏm không yên, liên tục né tránh ánh mắt của Vũ Thanh Yên, nhưng vẫn không ngừng dò xét, đánh giá nàng.

Vũ Thanh Yên nhìn vị muội muội này, nàng đã sớm nhìn thấu sự lo sợ kia. Có thể nói, suy nghĩ ban đầu của nàng là đúng chăng, Vũ Tú Huyên thật sự có liên quan đến "cái chết" của nàng? Đơn giản suy nghĩ chỉ là suy nghĩ, quan trọng là bằng chứng.

"Thật ra muội cũng rất muốn đến thăm tỷ, nhưng sợ làm phiền tỷ nghỉ ngơi nên thôi. Thấy tỷ khỏe lại như vậy, muội đã an tâm phần nào rồi!". Vũ Tú Huyên tỏ ra thân thiết, nắm lấy mu bàn tay của Vũ Thanh Yên, "diễn" một màn tỷ muội tình thâm.

"Ahaha, Tứ muội có lòng rồi. Ta vẫn tốt, vẫn tốt...!". Đối với hành động này của Vũ Tú Huyên, Vũ Thanh Yên chỉ biết cười một cách gượng gạo, nàng không quen nắm tay nắm chân thân thiết như thế. Nàng giả vờ vuốt lại tóc mà rút tay ra khỏi tay Vũ Tú Huyên.

Nhưng khi nàng lại cười như vậy, nỗi nghi hoặc trong lòng Vũ Tú Huyên ngày càng lớn dần lên. Vị tỷ tỷ này "biết" cười từ khi nào vậy?

"Thôi, muội muội không phiền tỷ tỷ thưởng trà nữa. Mẫu thân có việc gọi muội. Muội phải đi rồi, ngày khác muội nhất định sẽ bầu bạn, hàn huyên cùng tỷ tỷ! Muội xin phép được cáo lui trước!". Dẹp nỗi nghi hoặc sang một bên, Vũ Tú Huyên lễ phép đứng dậy, thi lễ lần nữa.

"Không sao, không sao, muội muội đi thong thả, không cần mất thời gian với người bệnh như ta đâu!". Vũ Thanh Yên lại một lần nữa cười cười, dù là cười gượng, nhưng trong mắt người khác nó đẹp đẽ và trong sáng vô cùng. Hệt như ánh ban mai mỗi sáng sớm vậy, ánh sáng tỏa chiếu đến những nơi u tối nhất.

Nhìn nàng cười vui vẻ như vậy, Vũ Tú Huyên ngày càng thêm bực mình, chướng mắt, nhưng ngoài mặt nàng ta vẫn luôn tỏ ra một bộ dáng nhu mì, xinh đẹp với Vũ Thanh Yên. Không thể ở lại lâu, nàng ta bèn rời khỏi đình, thắng hướng viện của Diệp thị mà đến.

Sau khi Vũ Tú Huyên đi, Vũ Thanh Yên mới một hơi thở phào, tuôn hết bao sự gượng gạo, khó chịu vừa nãy ra ngoài. "Thật mệt chết ta!". Nàng vuốt vuốt trước ngực cho thuận khí, uống một chén trà, tâm cũng dần bình ổn lại, bắt đầu suy tính.

"Tiểu thư! A Châu biết Tiểu thư luôn nể mặt, giữ lễ với Tứ Tiểu thư, nhưng sau này cái gì mình không thích thì cũng nên thành thật một chút, Tiểu thư vừa nãy thật sự là rất khó chịu đúng không?". Nói về Vũ Thanh Yên, không ai thấu hiểu nàng bằng A Châu.

"Ta biết chứ. Nhưng em cứ chờ mà xem Tiểu thư của em xuất chiêu lợi hại như thế nào!". Vũ Thanh Yên chống cằm, cười ranh mãnh nói với A Châu. Mặc dù sắc mặt nàng có xanh trắng, hốc hác bao nhiêu đi chăng nữa thì khí chất đang tỏa ra này lại vô cùng sắc sảo, tinh anh, thật khiến người ta tò mò và thích thú. A Châu lại ngơ ngẩn trước nàng một lần nữa, quả thật không thể xem thường Tiểu thư nhà nàng mà.

"Vâng, Tiểu thư. A Châu biết rồi ạ!".

Lại nói về Vũ Tú Huyên. Sau khi ra khỏi đình, đi được một đoạn khá xa, Tiểu Thúy – nha hoàn tâm phúc của nàng ta bắt đầu tỏ thái độ: "Tiểu thư, rõ ràng chúng ta đến thưởng trà, ngắm hoa, không ngờ lại có người giành trước, nô tỳ thật không cam lòng!". Đó là thái độ xưa nay của Tiểu Thúy mỗi lần nhắc đến Vũ Thanh Yên, luôn tỏ ra chán ghét, khinh thường vô cùng.

"Không sao! Cứ xem như là lần này ta nhường, dù sao, bao nhiêu năm qua, tỷ ta cũng đã nhường cho ta không biết bao nhiêu lần rồi!". Vũ Tú Huyên vừa vuốt vuốt lọn tóc dài, vừa nói, lời nói thật dễ nghe, nhưng trong ánh mắt lại lóe lên tia hiểm độc

"Tiểu thư! Nhưng về Liêu Vương...". Tiểu Thúy úp úp mở mở, như đang muốn đề cập đến chuyện gì đó.

"Đương nhiên là không rồi! Chuyện đó thì ta làm sao có thể nhường lại dễ dàng được! Bao nhiêu năm qua ta cố gắng như thế, cuối cùng để tỷ ta hưởng lợi sao?!". Vũ Tú Huyên có phản ứng rất mạnh mẽ, nàng ta một mực kiên định.

"Vâng, nô tỳ ngu muội, Tiểu thư nói phải! Nhưng mà... Tam Tiểu thư sau khi tỉnh lại... thật không như chúng ta mong đợi.". Tiểu Thúy có vẻ sốt ruột và lo lắng.

"Là mạng tỷ ta lớn. Nói đi cũng phải nói lại, mệnh tỷ ta đúng là tốt thật đấy. Đã sinh tử nguy nan như thế mà vẫn có thể kì diệu sống lại và khỏi bệnh một cách nhanh như vậy, ngươi nói xem, chuyện này có gì kì lạ chăng? Cả cái cách cư xử với ta hồi nãy nữa, thật không giống tỷ ta thường ngày chút nào!". Vũ Tú Huyên vẫn luôn nghi hoặc, nhưng không có một chút đầu mối nào có thể giúp nàng ta giải đáp.

"Điểm này, nô tỳ nghĩ Tiểu thư nên đến hỏi Phu nhân!".

"Đúng vậy, chỉ có mẫu thân là có thể có cách thôi!". Vũ Tú Huyên nghĩ đến nụ cười như hoa như ngọc của Vũ Thanh Yên vừa rồi bất chợt bước chân lại càng nhanh hơn. Không, nàng không cam lòng để Vũ Thanh Yên "tỏa sáng" như vậy trước mặt người khác được. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net