CHƯƠNG 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Khang nhi! Con... con làm gì vậy? Mau đứng lên!". Nhìn hai người trước mặt quỳ xuống cầu xin, Mã Đức Thái phi thoáng có chút động lòng.

"Mẫu phi! Nếu như Nhi thần và Vũ Tiểu thư đã không hề có tình cảm với nhau thì xin người hãy thành toàn. Nhi thần thực sự chỉ yêu mỗi một mình Tố Doanh!". Úc Khang quả quyết nói.

"Nương nương! Nếu như Người thực sự yêu quý Thanh Yên thì xin Người hãy đồng ý!".

"Hai người các con... muốn ta tức chết phải không?!". Mã Đức Thái phi có chút khổ sở.

Bà bất giác nghĩ về chuyện cũ, lúc đó cũng là vì sự cố chấp của phụ mẫu mà bà đã bị đẩy vào lầu son gác tía lạnh lẽo trong Hoàng Cung kia, để lỡ một đoạn duyên phận. Bà cũng thật không muốn ích kỷ, hẹp hòi mà để nhi tử cũng dẫm lên vết xe đổ đó của mình.

"Mẫu phi! Xin Mẫu phi hãy thành toàn!".

"Thái phi nương nương! Xin Người hãy thành toàn!".

Mã Đức Thái phi lặng im không nói, sự im ắng bao trùm trong chốc lát. Khẽ nhắm mắt, hít một hơi dài, bà bỗng nhớ đến Chu thị. "Khánh Ly, ta xin lỗi. Mặc dù Thanh Yên không có duyên làm con dâu của ta, nhưng ta vẫn sẽ mãi nhớ lời hứa của mình với muội, ta sẽ luôn âm thầm bảo hộ nó!".

Ánh mắt có chút tiếc nuối nhìn Vũ Thanh Yên, Mã Đức Thái phi cũng chỉ còn cách nhượng bộ. "Được rồi, hai người các con đứng dậy đi, coi như Bản phi chịu thua!".

Cả Úc Khang và Vũ Thanh Yên không hẹn mà cùng nhìn nhau nở nụ cười mừng rỡ, cuối cùng chuyện này cũng có thể chấm dứt được rồi.

"Tạ ơn Mẫu phi/ Thái phi nương nương!". Úc Khang và Vũ Thanh Yên đồng thanh, không giấu khỏi tâm trạng vui vẻ.

Sau khi hai người đứng thẳng lên, Mã Đức Thái phi có chút khổ sở nói: "Bản phi cũng không muốn làm khó các con. Dù sao chuyện của các con cũng đã được Hoàng thượng đồng ý rồi, Bản phi có cứng rắn đến mức nào đi nữa cũng phải nhượng bộ cả thôi!".

"Mẫu phi, vậy còn chuyện của Nhi thần và Tố Doanh...". Úc Khang lên tiếng.

"Khang nhi, Nhậm Tố Doanh dù có thông tri đạt lễ, tài sắc vẹn toàn đến thế nào đi chăng nữa cũng không thể nào ngồi lên vị trí Chính phi được!".

"Mẫu phi, Nhi thần yêu nàng, Nhi thần không muốn nàng phải chịu ủy khuất!".

"Không phải Mẫu phi không hiểu cho con, chỉ là, với thân phận của con thì không thể nào chỉ lấy một người. Nhậm Tố Doanh cùng lắm thì chỉ làm được Trắc phi, nàng ta còn phải học cách chịu đựng với những nữ nhân khác của con nữa!".

"Mẫu phi, Nhi thần không muốn!". Úc Khang có hơi gắt lên.

"Khang nhi, con phải hiểu đây không phải chỉ là chuyện của một mình con!".

Nhìn cảnh Mẫu tử hai người đang nói chuyện vô cùng gay gắt, Vũ Thanh Yên không khỏi chán nản trong lòng. Ngẫm lại mới thấy Tố Doanh nói rất đúng, cho dù nàng ấy có được ở bên Úc Khang thì nàng ấy vẫn phải chấp nhận một điều rằng hắn ta không phải chỉ của riêng nàng ấy.

Yêu, sao phải khổ như thế?!

Sinh ra ở nơi này, chính xuất thân là điều quyết định tất cả. Cứ nhìn Tố Doanh mà xem, mặc dù cũng là Tiểu thư khuê các, nhưng so với Vũ Thanh Yên nàng thì lại khác một trời một vực.

Vũ Thanh Yên biết cho dù mình có đứng ra nói đỡ, cũng không thể nào giúp được Tố Doanh ngồi lên vị trí Chính phi. Mà cho dù có thành công thì Tố Doanh sau này cũng sẽ phải chịu đủ tai tiếng, miệng lưỡi của người đời. Nàng không muốn bằng hữu của mình phải chịu ấm ức như vậy.

Mã Đức Thái phi nói đúng, nếu Tố Doanh muốn ở bên Úc Khang thì phải học cách nhẫn nhịn. Nhưng liệu Tố Doanh có thực sự muốn? Ước muốn của nàng ấy chính là được sánh đôi bên người mình yêu, đi hết cuộc đời, nàng ấy có vì Úc Khang mà chấp nhận?

Vũ Thanh Yên không biết phải nên làm thế nào để giúp Tố Doanh, đây chắc cũng là số phận của nàng ấy, là mệnh của nàng ấy, nên để nàng ấy tự mình quyết định.

"Vũ Thanh Yên, cô nói xem, Tố Doanh thì có gì không xứng với vị trí Chính phi chứ?". Úc Khang đột nhiên quay sang hỏi.

Vũ Thanh Yên có hơi giật mình, suy nghĩ một chút rồi lên tiếng: "Chuyện này Thần nữ làm sao có thể quản được. Vương gia cũng không cần phải bức ép Thái phi như thế!".

"Vũ Thanh Yên! Chẳng phải cô là bằng hữu tốt với Doanh nhi sao? Cô cũng muốn giúp nàng lắm cơ mà, tại sao lại có thể nói như vậy?!".

"Vương gia, Thái phi nương nương nói đúng, Ngài yêu Tố Doanh như vậy, Ngài muốn nàng ấy phải sống như thế nào trước miệng mưỡi thế nhân?!".

"Ta...!".

"Thần nữ biết Ngài không muốn Tố Doanh chịu ủy khuất, nhưng nếu như tình yêu Ngài dành cho nàng ấy không bao giờ tắt thì tin chắc chẳng có gì là không vượt qua được!".

Ngồi thẫn thờ trong xe ngựa, Vũ Thanh Yên vẫn còn miên man nghĩ về chuyện của Úc Khang và Tố Doanh. Chuyện nàng giúp cũng đã giúp rồi, chỉ còn xem ở hai người họ nữa thôi. Tình yêu đối với nàng bây giờ mà nói chẳng qua cũng chỉ như gió thoảng qua tai mà thôi, nàng không hiểu, cũng không muốn hiểu tình cảm thế nhân nữa, nàng đã mệt mỏi một lần, sẽ không có lần thứ hai!

"Tiểu thư, đã giữa trưa rồi, chúng ta vào một tửu lâu nào đó dùng tạm bữa trưa nhé?". A Châu khẽ hỏi.

Vũ Thanh Yên nhìn tiểu cô nương trước mặt, hơi cười cười nói: "Em đói rồi chứ gì? Cũng sắp về Phủ rồi, đợi một lát nữa thôi!". Nàng đáp. Dùng bữa ở ngoài, nhỡ đâu gặp phải Vương Quân Minh thì biết làm sao?!

A Châu mặt ỉu xìu đáp "vâng" một tiếng rồi ngoan ngoãn ngồi hầu ở một bên.

Về đến Phủ, Vũ Thanh Yên chỉ dùng bữa qua loa rồi đi nghỉ ngay, sáng hôm nay là tốn không biết bao sức lực của nàng rồi, chân lại còn tê cứng nhấc chẳng nổi nữa.

Lúc Vũ Thanh Yên tỉnh dậy cũng đã khá chiều, cứ ở trong Phủ mãi cũng chán, thế là nàng lại cải nam trang ra ngoài chơi. Lần này A Châu nhất quyết đòi theo khiến nàng muốn cản cũng không cản được, thôi vậy, cứ để cho tiểu cô nương này ra ngoài thăm thú một chút, dù sao cũng nhờ có A Châu mà nàng qua mắt được bao người.

"Tiểu thư, chúng ta đi đâu vậy?!". Nhìn ngắm phố sá đông vui, nhộn nhịp quanh mình, A Châu thích thú hỏi "nam tử" tiêu sái đi bên cạnh.

Vũ Thanh Yên dừng lại một chút, dùng chiếc quạt đã gấp gọn gõ nhẹ lên đầu A Châu một cái rõ kêu, giọng có hơi gắt: "Sao lại gọi ta như vậy?! Nên nhớ, ta bây giờ là Trần Vãn, không phải Vũ Thanh Yên!".

"Vâng, nô tài biết tội, thưa Công tử!". A Châu ôm đầu xoa xoa, mặt ủy khuất nói.

"Đi nhanh nào, đến gặp bằng hữu của ta một chút!". Mang theo tâm trạng khá vui vẻ, Vũ Thanh Yên phấn khởi bước đi thật nhanh.

Hương Phúc lâu...

Tửu lâu nổi tiếng bậc nhất Kinh Thành đang chật ních người, người người ra ra vào vào nhiều không kể xiết khiến Vũ Thanh Yên có chút ngạc nhiên. Không biết hôm nay xảy ra chuyện gì, sao lại đông đúc như vậy?!

Dẫn theo A Châu bước vào bên trong, nàng thầm suy nghĩ không biết Vương Quân Minh có đến hay không. Nàng và hắn mỗi lần gặp nhau đều chỉ có thể dựa vào ý trời, không hẹn trước, không biết đối phương ra sao, chỉ cần gặp được, đã là rất vui rồi.

Đưa mắt nhìn xung quanh, chỉ toàn người là người là người, rất đông!

"Vãn đệ!". Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, đồng thời cũng có một bàn tay ấm áp khẽ nắm lấy cổ tay nàng.

Vũ Thanh Yên quay lại, nhận ra Vương Quân Minh, cười rạng rỡ: "Quân Minh ca, đệ cứ tưởng huynh không đến!".

"Ta mới là người tưởng đệ không đến đấy. Lần trước đệ lại bỏ mặc ta ở chỗ này, lần này đệ nhất định phải bù đắp cho ta!". Vương Quân Minh cười đáp.

"Được, hôm nay coi như đệ tạ lỗi với huynh, mời huynh một chầu!". Vũ Thanh Yên vui vẻ nói. Nhận ra người ngày một đông lên khiến nàng có chút khẩn trương: "Quân Minh ca, đi nhanh thôi, đệ sợ là không còn đủ chỗ cho chúng ta đâu!".

"Đệ yên tâm đi, ta đã đặt sẵn rồi. Hôm nay Hương Phúc lâu tổ chức đấu giá rất lớn, gian phòng ta đặt có chỗ rất đẹp, đệ không cần phải vội!". Vương Quân Minh cười dịu dàng, sau đó kéo Vũ Thanh Yên đi.

Vũ Thanh Yên có chút mất tự nhiên trước hành động vô ý của Vương Quân Minh. Nàng thoáng có chút xấu hổ, nếu như nàng trong hình dáng là nữ nhi, bị nam tử nắm tay kéo đi như thế này trước mặt mọi người thì xem như khuê dự hỏng hết cả rồi.

Hương Phúc lâu tổ chức đấu giá lớn trong một khán phòng khác, nhờ có Vương Quân Minh mà nàng mới biết, nếu không bây giờ có lẽ là đang ngây ngốc ở chỗ nào rồi.

Vào bên trong gian phòng được Vương Quân Minh đặt sẵn, Vũ Thanh Yên chân chính ngồi xuống, rót cho mình một ly trà uống trước.

"Vãn đệ, lần nào cũng là trà, lần này đệ mời nên ta nhất định phải chén một bữa no say. Tiểu nhị! Mang rượu lên đây, chuẩn bị thêm một vài món nữa!". Vương Quân Minh hào sảng nói, hắn hôm nay không say sẽ không về.

Vũ Thanh Yên không phải là không muốn cùng Vương Quân Minh ăn uống một bữa cho thỏa thích, chỉ là nàng sợ nếu như mình say, sẽ có thể nói điều không nên nói. "Quân Minh ca, đệ...".

"Sao vậy? Chẳng lẽ đệ không biết uống rượu sao?!". Thấy người ngồi trước mặt không nói gì, Vương Quân Minh khẽ cười hỏi.

"Không, không phải vậy. Chỉ là... đệ... đệ còn có bệnh trong người, là... là bị phong hàn, nên... nên không thể uống nhiều rượu được!". Vũ Thanh Yên viện cớ.

"Bệnh ư? Vậy đệ cảm thấy thế nào rồi, có sao không? Để ta xem nào!". Vương Quân Minh không đợi Vũ Thanh Yên trả lời, trực tiếp vươn người tới, đưa tay áp lên trán nàng.

Đối với hành động đó của hắn, Vũ Thanh Yên cảm thấy hơi khó chịu. Nàng không thích bị người khác chạm vào như thế, huống hồ, người đó lại còn là nam tử.

Nhìn thấy A Châu đứng ở một bên gần như tá hỏa, Vũ Thanh Yên bèn nhẹ nhàng gạt tay Vương Quân Minh ra, cười cười nói: "Không sao đâu, đệ cũng sắp khỏi rồi!".

Nghe nàng nói như thế, Vương Quân Minh thở phắt ra, hắn ngồi xuống, trầm ngâm: "Lúc nãy đã khiến đệ có chút kinh hãi rồi. Là ta không tự chủ được, Vãn đệ, đệ thật là giống!".

"Giống... giống ư? Giống ai cơ?". Gì chứ, phát hiện ra nàng rồi sao? Lần đó mới có chạm mặt một chút thôi mà!

"Giống tiểu đệ đệ của ta!". Vương Quân Minh cười nhẹ, nhưng Vũ Thanh Yên cảm thấy nụ cười này không còn ấm áp nữa, nó có chút lạnh lẽo đến thê lương. "Đệ ấy nếu còn sống chắc cũng khoảng cỡ tuổi đệ...".

"Vậy tiểu đệ của huynh...".

"Đệ ấy mất rồi, vì bệnh mà mất!". Vương Quân Minh thoáng xót xa, hắn lại nhớ đến những tháng ngày buồn như chết đi đó, lòng quặn thắt.

"Quân Minh ca, huynh đừng buồn nữa. Chuyện đã qua rồi thì cứ để nó qua đi, nếu cứ níu kéo trong lòng thì chỉ khiến bản thân thêm đau khổ. Đời người mà, sinh, lão, bệnh, tử, ai cũng có lúc phải trải qua, không cãi lại được!". Vũ Thanh Yên an ủi. Nàng nói thì hay lắm, lúc nào cũng chỉ biết khuyên người, trong khi, chuyện của bản thân vẫn chưa thể nào dứt bỏ hoàn toàn được.

"Ta biết! Nhưng, có một số chuyện không thể cứ thế mà quên được, giống như chuyện của đệ đệ ta, ta suốt đời sẽ không thể yên tâm mà sống nếu như chưa làm xong được chuyện đó!".

"Đệ không biết huynh phải lưu tâm chuyện gì đến nỗi ăn không ngon ngủ không yên, nhưng huynh cũng đừng vì quá đau lòng mà chán chường, như thế chẳng tốt chút nào!".

"Được rồi, nghe lời đệ, ta không đau lòng nữa!". Vương Quân Minh bỗng bật cười khiến Vũ Thanh Yên cũng bật cười theo. Nam tử này thật lạ lùng, mới khắc trước còn buồn bã, khắc sau đã vui vẻ như không có chuyện gì rồi.

Đúng lúc đó thức ăn và rượu đều được dọn lên, Vương Quân Minh tạm thời quên đi chuyện phiền muộn, cùng uống với Vãn đệ của hắn vài ly.

Rượu đúng là thứ khiến người ta giải tỏa nỗi sầu muộn. Chỉ cần uống vào, bao nhiêu chuyện phiền lòng đều có thể cuốn theo cơn mem mà tan biến đi mất.

Vương Quân Minh và Vũ Thanh Yên ngồi hàn huyên một lúc thì có tiếng nói vang vọng đi khắp cả khán phòng: "Các vị khách quan, hôm nay Nghiêm mỗ rất vui vì sự có mặt của các vị, điều này chứng tỏ Hương Phúc lâu trong lòng các vị chiếm không ít thiện cảm. Tại hạ tuyên bố, buổi đấu giá ba năm một lần của Hương Phúc lâu chính thức bắt đầu!". Ra là giọng của ông chủ Nghiêm ở đây.

Tất cả mọi người hò reo vui vẻ, không khí này đối với Vũ Thanh Yên mà nói chẳng khác gì lúc ở Nguyệt Vân lầu cả. Nhớ lại hôm đó, nàng vừa được Phụ thân ủng hộ chuyện hủy hôn, vừa gặp và kết nghĩa với Dao Ly, còn được cả... Úc Khả Dương cứu mạng...

"Tại sao lại nghĩ đến cái tên vương giả chết bầm đó nhỉ? Hắn chính là đồ xui xẻo, ở đâu gặp hắn là nơi đó mình chẳng thể yên thân!". Vũ Thanh Yên chợt nghĩ ngợi lung tung.

Trong khi đó, bên dưới đang rất rôm rả, Hương Phúc lâu đã bán được không ít đồ. Ba năm một lần, tửu lâu bậc nhất Kinh Thành này lại mở một buổi đấu giá. Nghe nói ông chủ ở đây là người thích sưu tập các thứ kì trân dị bảo, sau đó bán lại cho người khác với giá trên trời. Mặc dù thứ được đấu giá rất đắt nhưng không thể ảnh hưởng đến thú vui tiêu xài hoang phí, chứng tỏ độ giàu có của đám thương nhân, quan lại, còn có cả hoàng thân quốc thích. Những thứ mà ông chủ Hương Phúc lâu này sỡ hữu cũng chưa chắc Đương kim Hoàng thượng có được.

Ở bên dưới vẫn vô cùng náo nhiệt, từng món được trưng bày ra khiến không ít người tò mò muốn có.

"Vãn đệ, đệ không muốn mua gì sao?". Vương Quân Minh vừa chăm chú quan sát bên dưới khán đài, vừa hỏi.

"Đệ vẫn chứ thấy có hứng thú với món gì! Còn huynh?". Vũ Thanh Yên hơi lắc đầu.

"Ta vẫn đang đợi!". Hắn cười khẽ.

"Thật không biết thứ quý hiếm gì, mà lại khiến Quân Minh ca của đệ lưu tâm đến thế!?".

Nghe Vũ Thanh Yên hỏi, vẻ mặt lại vô cùng tò mò, Vương Quân Minh mỉm cười định mở miệng đáp nhưng ở bên dưới, ông chủ của Hương Phúc lâu đã lên tiếng: "Các vị khách quan, những món đồ quý giá tại hạ có được nay đều đã thuộc về các vị. Nhưng chẳng qua đó chỉ mới là bắt đầu, buổi đấu giá ngày hôm nay, tại hạ sẽ cho các vị mở rộng tầm mắt với ba món cực kỳ trân quý!".

Ông chủ Nghiêm vừa dứt lời, đám hạ nhân từ hai bên khán đài bưng lên ba chiếc bàn gỗ nhỏ chứa thứ gì đó được phủ lại bằng một tấm vải, trông vô cùng bí ẩn.

"Nào, món đầu tiên, đó chính là một bộ ám khí được thiết kế dưới dạng trang sức của nữ tử. Đây là bộ ám khí duy nhất trên thế gian này, là bảo vật lưu truyền của một cổ phái! Mời các vị chiêm ngưỡng!". Ông chủ Nghiêm nói xong liền ra hiệu cho đám hạ nhân bên cạnh, lập tức bọn họ lật tung tấm vải che ở chiếc bàn đầu tiên lên, để lộ ra món đồ.

Trên chiếc bàn đó chứa khoảng năm chiếc hộp gỗ với hình dáng to nhỏ khác nhau, nhưng tất cả đều có điểm chung khiến người khác phải trầm trồ, đó chính là hoa văn trên đó được khắc rất tinh xảo, còn được nếp vàng, loại gỗ cũng là loại thượng thừa. Ông chủ Nghiêm mở từng chiếc hộp trước sự tò mò của tất cả mọi người, từng chiếc mở ra bên trong lại tỏa ra vô vàn thứ ánh sáng chói mắt.

"Giá khởi đầu là mười vạn lượng bạc!". Ông chủ Nghiêm lên tiếng.

Mọi người trong khán phòng bắt đầu xì xào bán tán món đồ này, nhìn cũng đúng là trân phẩm hiếm thấy, nhưng chẳng qua thứ đồ này lại dành cho nữ tử, bọn họ cũng đâu biết võ công, như thế cũng quá nguy hiểm đi. Không ai dám ra giá, chứng tỏ món đồ này không hứng thú, khiến ông chủ Nghiêm có chút thật vọng.

"Các vị khách quan, nếu như không mua, sau này đừng hối hận!".

"Năm mươi vạn lượng!". Một giọng nói phát ra từ phía một gian phòng, đó là gian phòng bên cạnh gian của Vương Quân Minh và Vũ Thanh Yên.

Ông chủ Nghiêm nghe có người muốn mua, lại với giá rất cao, bèn nhanh chóng kết thúc cuộc đấu giá món đồ thứ nhất. Nghe giọng cũng biết người kia là một nữ tử, có người còn cho rằng cô ta chỉ vì vẻ đẹp của đống ám khí đó hút mắt nên nhất thời mua về mà không suy tính hiểm nguy, thật phí của, một cái giá cao như thế, đến nuôi sống toàn bộ dân chúng Kinh Thành này cũng còn dư!

"Được rồi các vị, món đồ thứ nhất đã có chủ, chúng ta đến với món thứ hai!". Lần này ông chủ Nghiêm không nói dông dài, trực tiếp đưa tay mở tấm vải che, lập tức bên trong lộ ra một chiếc hộp kính chứa một cây con.

"Đến rồi!". Vương Quân Minh trông thấy cái cây đó, nhất thời kích động khiến Vũ Thanh Yên chú ý.

"Quân Minh ca, thứ gì kia?". Nàng chỉ tay về phía cái cây con đó, hỏi.

"Đó là thứ ta đang đợi!".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net