CHƯƠNG 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vũ Thanh Yên khẽ nhíu mày, rốt cuộc cái cây đó là thứ thần thông gì?

Đang định hỏi Vương Quân Minh thì tiếng ông chủ Nghiêm lại vang lên: "Các vị chắc cũng không hứng thú lắm khi nhìn qua cái cây này. Nhưng nó chính là thứ khiến tại hạ tốn nhiều công sức nhất, đây là Bách niên thần dược mà thiên hạ luôn đồn đại. Nó sống trong một thung lũng bất khả xâm phạm, có vào mà không có ra, trăm năm qua chỉ mới sinh trưởng được lên như thế này, có được nó chính là có được toàn bộ thuốc giải của tất cả các loại độc. Trên thế gian này, chỉ duy nhất có một cây, và nó đang ở đây!".

"Thần kỳ như vậy sao? Không ngờ cũng có chuyện không thể tưởng tượng nổi như thế này. Nhưng dù nhìn thế nào cũng không giống một loài thuốc trân quý!". Vũ Thanh Yên kinh ngạc thốt lên.

"Vãn đệ, thứ càng quý thì lại càng cho mình một vỏ ngoài bình thường, nó chỉ đợi thời cơ thích hợp, chỉ đợi người hữu duyên, thì tức khắc sẽ khiến người khác không thể rời mắt nổi!". Vương Quân Minh mỉm cười.

"Vậy huynh định sẽ mua nó ư?".

"Phải, thứ ta đợi đã đến, sao ta lại không thể không lấy!".

Bên dưới bắt đầu ra giá, giá khởi điểm là hai mươi vạn lượng bạc, bây giờ đã có người trả đến bảy mươi vạn lượng rồi. Bảy mươi vạn lượng là cái giá không hề nhỏ, ông chủ Nghiêm vui sướng chuẩn bị kết giá.

"Một trăm vạn lượng!". Vương Quân Minh nhàn nhã lên tiếng khiến cả khán phòng như ngừng thở.

Vũ Thanh Yên thì tròn mắt nhìn hắn mà kinh ngạc. Một trăm vạn lượng ư? Một trăm vạn lượng này của Vương Quân Minh còn gấp rất nhiều lần so với một trăm nén bạc trắng của Lương Thành lúc đó nữa.

"Rốt cuộc Vương Quân Minh là ai? Lắm tiền nhiều của như thế, gia thế đương nhiên vô cùng hiển hách!". Vũ Thanh Yên thầm nghĩ.

Ông chủ Nghiêm nghe thấy cái giá một trăm vạn lượng không khỏi kinh hãi, nhanh chóng kết giá, kết thúc đấu giá món đồ thứ hai.

Ngay sau đó, Bách niên thần dược đã nhanh chóng được chuyển tận tay cho Vương Quân Minh, hắn cũng làm khế ước, giao tiền cho Hương Phúc lâu, chính thức trở thành chủ nhân của Bách niên thần dược hiếm có khó tìm mà thiên hạ luôn đồn thổi.

Thứ cần có đã đến tay, Vương Quân Minh vui sướng ngắm nghía không thôi. Vũ Thanh Yên trông thấy vậy chỉ lắc đầu ngao ngán, nàng khẽ hỏi: "Quân Minh ca, huynh không sợ bị người ta gạt sao? Dù sao cũng đâu có ai chắc chắn được cái cây này là đồ thật?!".

"Vãn đệ có điều chưa biết, Hương Phúc lâu không chỉ có cơm ngon rượu tốt, mà còn vô cùng có uy tín, những buổi đấu giá hoành tráng như thế này chưa bao giờ có một chút sai lầm nào cả. Ông chủ Nghiêm có con mắt rất tinh nhạy, lại chính trực, thẳng thắng, chưa bao giờ lừa ai, cũng chưa bao giờ bị ai lừa!".

"Huynh có cần khoa trương như thế không? Làm sao mà lại không bao giờ có chút nhầm lẫn cho được!?". Vũ Thanh Yên khẽ bĩu môi. "Đệ thì chẳng thể tin nổi!".

"Đệ không tin cũng không sao, quan trọng là Bách niên thần dược đã ở trong tay ta rồi!". Tâm trạng Vương Quân Minh xem ra rất vui vẻ.

Vũ Thanh Yên cũng thôi không nói nữa, nàng để ý bên dưới ông chủ Nghiêm đã giới thiệu món đồ cuối cùng rồi.

"Vậy là Bách niên thần dược đã có chủ, Nghiêm mỗ không làm chậm trễ thời gian của các vị khách quan đang ở đây nữa, đây chính là món đồ thứ ba!". Ông chủ Nghiêm nói xong, vươn tay kéo tấm vải, mọi người cùng nín thở chờ đợi, không biết sẽ là bảo vật gì.

Chỉ thấy trên chiếc bàn nọ xuất hiện một chiếc hộp ngọc đựng một thứ trông như là hạt giống của loài cây nào đó. Mọi người trông thấy món đồ nhỏ như thế cũng chỉ xì xào bàn tán đôi chút về nó, rồi cũng chẳng mấy quan tâm nữa.

"Các vị đừng vội "trông mặt mà bắt hình dong" như vậy. Đây chính là hạt giống của loài hoa Ngọc Tuyết liên, trên thiên hạ này chỉ còn duy nhất một mình nó!".

Ngọc Tuyết liên? Ngọc Tuyết liên là cái gì? Tất cả mọi người trong khán phòng bàn tán khá sôi nổi, bọn họ chưa từng nghe qua cái tên này.

"Quân Minh ca, Ngọc Tuyết liên là thứ hoa gì vậy?". Vũ Thanh Yên nhíu mày khẽ hỏi.

Vương Quân Minh chỉ suy nghĩ đôi chút rồi trả lời: "Ngọc Tuyết liên là một loài sen hiếm, có thể sinh trưởng được ở bất cứ nơi đâu nếu như ở đó đủ ánh nắng tươi đẹp nhất của mặt trời, ánh sáng say đắm nhất của mặt trăng và máu của người nuôi dưỡng nó. Ngoài ra nó còn có một điều bí ẩn nào đó vẫn chưa ai khám phá ra được!". Đoạn, hắn dừng lại một chút rồi quay qua Vũ Thanh Yên nói tiếp: "Có điều đó cũng chỉ là những gì là đọc được trong một quyển sách cổ, vẫn chưa thể chắc chắn lắm!".

"Trên đời này làm gì có loài sen nào như thế?! Đệ thấy chẳng qua cũng chỉ là phóng đại lên cả thôi!". Vũ Thanh Yên vẫn không thể tin vào những gì mà mình nghe được, từ chuyện Bách thảo thần dược cho đến Ngọc Tuyết liên hoa.

"Vẫn chưa thể nói như vậy, thứ mà ông chủ Nghiêm tìm kiếm nhất định phải là thứ có giá trị, không phải chỉ là loại bình thường!".

Lắng nghe tiếp lời của ông chủ Nghiêm ở phía dưới khán đài, quả thật là giống với những gì Vương Quân Minh nói, điều đó khiến Vũ Thanh Yên có chút sửng sốt. Tuy vậy nàng vẫn thấy bỏ ra nhiều tiền chỉ để mua một hạt giống này quả thật rất phí, thế mà có người đã trả đến một trăm vạn lượng bạc!

"Là ai mà phí của đến thế không biết!". Vũ Thanh Yên lầm bầm nói, với một trăm vạn lượng bạc đó, nàng có thể sống sung túc cả đời, đâu điên gì đi đổi lấy một hạt giống!

"Dù bất kể là ai thì người đó ắt hẳn rất thích hoa sen, người ta làm gì đều có mục đích cả!". Vương Quân Minh từ tốn nhấp một chút rượu.

"Hoa sen... Nếu là hoa sen...". Vũ Thanh Yên bất giác nghĩ ngợi.

"Vãn đệ, đệ còn ngây ra đó làm gì, mau uống cùng ta vài ly đi!". Vương Quân Minh ở một bên vui vẻ thúc giục.

Trải qua một buổi chiều khá thú vị với Vương Quân Minh, Vũ Thanh Yên cùng A Châu nhanh chóng về Phủ.

"Tiểu thư, em không thể tin nổi bằng hữu của cô lại là một vị Công tử xa lạ như thế!". Trên đường về, A Châu cứ luôn miệng huyên thuyên suốt về vấn đề này.

"Sao lại không thể?!".

"Tiểu thư, nếu như có ai đó mà biết một Hoàng hoa khuê nữ như cô suốt ngày cải nam trang chạy lông bông khắp nơi, rồi còn giao du với nam tử lạ mặt thì thử hỏi khuê dự của Tiểu thư sẽ đi đâu?!".

Vũ Thanh Yên khẽ hừ một tiếng, người cổ đại đúng là cổ hủ, cái gì cũng đều nguyên tắc này rồi quy củ nọ , tư tưởng không giống nhau, nàng thực sự cảm thấy cuộc sống vô cùng khó chịu. "Em cứ mặc ta, miễn sao ta thấy không có gì là được!".

"Tiểu thư! A Châu chỉ là nghĩ cho cô!".

"Được rồi, đừng nói nữa, ta biết rồi!".

Chỉ bằng việc phải cải nam trang để kết bằng hữu thế này cũng khiến Vũ Thanh Yên cảm thấy mệt mỏi. Điều nàng muốn đó chính là sống một cuộc sống thật tốt ở đây mà thôi.

Vãn Liên cung...

Khẽ nâng niu hạt giống trên tay như nâng niu chính thứ quý giá nhất của mình, Úc Khả Dương ngắm nghía nó hồi lâu. Sau khi từ Hương Phúc lâu trở về, có được thứ ưng ý, là hạt giống của Ngọc Tuyết liên hoa, y lập tức đến đây ngay.

Úc Khả Dương bây giờ không còn vẻ mặt bất cần, đầy tiếu ý trên mặt nữa, ở y toát ra một vẻ xa cách, lạnh lùng tựa như băng tuyết, khuôn mặt lãnh đạm, không chút cảm xúc.

Hồ sen vẫn phẳng lặng và dịu dàng như thế, nó hệt như tình yêu của Mẫu phi, khiến Úc Khả Dương bồi hồi nhớ lại những tháng ngày trước đây. Đã bao nhiêu năm qua, cái chết của Mẫu phi vẫn như một cơn ác mộng quấn lấy y mỗi đêm, nó thật sự vẫn còn hiện rõ trong tâm trí y, trong lòng y, trong trái tim y.

Bao năm rồi, Úc Khả Dương vẫn luôn day dứt, bởi lẽ, cái chết của Mẫu phi y vẫn chưa được làm sáng tỏ, điều đó chính là điều khiến y canh cánh nhất. Thế lực của y không phải là nhỏ, nhưng vẫn không thể tra ra được bất cứ thứ gì. Y cảm thấy thật vô dụng!

Từng tháng từng ngày qua đi, Úc Khả Dương vẫn luôn đến đây chăm sóc đám sen trong hồ này. Nhưng rồi y nhận ra rằng, cho dù y và Phụ hoàng có cố gắng đến đâu, thì sen vẫn sẽ tàn phai theo năm tháng. Nó khiến y nhớ lại lời của Mẫu phi trước lúc ra đi: "Cho dù có gắng gượng đến đâu, thì vẫn không thể nghịch thiên mệnh!". Từng lời từng chữ đã khảm sâu vào tâm trí y.

Mẫu phi nói bà không mong y trả thù cho bà, bà chỉ mong muốn y có một đời bình bình an an. Nhưng y không cam lòng, y muốn những kẻ hại Mẫu phi phải lãnh đủ hậu quả mà chúng gây ra, y muốn chúng phải chết, y phải dùng chúng tế linh hồn của Mẫu phi!

Cơn gió đêm khẽ lay những cành lá, tạo tiếng động xạc xào hiu quạnh, Úc Khả Dương nhẹ nhàng thả hạt giống Ngọc Tuyết liên hoa vào một góc nhỏ của hồ nước, dùng chủy thủ rạch tay mình, máu đỏ dần chảy xuống rồi lan rộng ra. Những năm qua, y vẫn luôn tìm mọi loài sen quý hiếm nhất, đẹp nhất trên thiên hạ về trồng ở Vãn Liên cung này, y muốn Mẫu phi nhìn ngắm chúng và đừng lo cho y. Bao năm qua, y vẫn sống rất tốt.

Gió ngày một lạnh lẽo hơn, Úc Khả Dương vẫn mãi ngắm nhìn thành quả vừa hoàn thành của mình. Y không cần đợi đến mùa hạ, loài Ngọc Tuyết liên này rất thần kì, sẽ nở hoa nhanh thôi.

"Vương gia!". Một bóng áo đen khẽ xuất hiện sau lưng y, quỳ xuống cung kính lên tiếng.

"Tìm thấy chưa?". Úc Khả Dương không quay lại, vẫn tiếp tục ngắm nhìn hạt giống đã thấm đẫm máu và ánh trăng dưới làn nước trong vắt kia.

"Thưa... vẫn chưa ạ!". Tên ám vệ đó bất lực lên tiếng.

Nghe được câu trả lời, Úc Khả Dương có chút tức giận, đã lâu như vậy rồi mà vẫn không có chút tung tích, y chỉ khẽ thở dài: "Tiếp tục tìm đi, đến khi nào tìm ra thì thôi!".

"Vâng, thuộc hạ nhất định sẽ dốc sức vì Vương gia!". Tên ám vệ đáp sau đó định rời đi.

"Thương Dạ!". Như sực nhớ ra điều gì đó, Úc Khả Dương gọi tên hắn.

"Vâng, Vương gia có gì dặn dò?".

"Ảnh Nguyệt bị thương, ngươi giúp ta chiếu cố cho cô ấy nhiều một chút!".

"Vâng, thuộc hạ đã rõ!". Thương Dạ lại cúi mình tuân mệnh.

"Lui đi!".

Úc Khả Dương vừa dứt lời đã không còn thấy một thân ảnh nào quanh mình nữa. Y từ từ đứng dậy, khẽ nhìn trăng nhưng mắt lại nhắm. Y lục lại trí nhớ, rõ ràng đã đào tung khắp cả Kinh Thành này lên rồi, nhưng vẫn không thể tìm thấy, trừ phi có ai đó đã nhặt được, rốt cuộc là ai

Vật đó là vật trước lúc lâm chung Mẫu phi đưa cho y, là vật mà Mẫu phi định tới sinh thần năm đó của y dành tặng, thế mà y đã để rơi mất. Cho dù có phải lục tung khắp các quốc gia khác, không chỉ riêng Ung Minh quốc, y cũng nhất định phải tìm ra nó!

Hôm đó, sau khi vừa dùng bữa trưa ở Hương Phúc lâu xong, Vũ Thanh Yên và Vương Quân Minh cùng nhau tản bộ ở cánh đồng hoa dã quỳ nọ. Hôm nay trời có vẻ sẽ mưa, tuy đã quá trưa nhưng trời từ sáng đến giờ vẫn không thấy một tia nắng nào, hơn nữa gió còn ngày càng nhiều, tuy vậy vẫn không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của cả hai.

"Vãn đệ, đệ có tin trên đời này có cái gọi là "tình yêu sét đánh" không?". Ngồi xuống một gốc cây mát mẻ gần đó, Vương Quân Minh buột miệng hỏi.

"Cái gì mà "tình yêu sét đánh" cơ chứ? Làm gì có, đệ không tin đâu!". Vũ Thanh Yên khẽ bĩu môi. Đối với nàng bây giờ mà nói, nam nhân chỉ để kết giao bằng hữu, không phải là đối tượng để yêu đương.

Vương Quân Minh nghe câu trả lời, khẽ cười lên một tiếng: "Trước đây ta cũng không tin, ngày ngày ta đều có mong muốn gây dựng cơ nghiệp thật lớn, hoàn toàn không nghĩ đến tư tình nam nữ. Chỉ là bây giờ thấy có chút sai...".

"Sai?".

"Vãn đệ còn nhớ nữ nhân ta không hề quen biết rồi vô tình gặp mà ta đã kể cho đệ nghe không? Đó, chính nàng ấy đã làm ta thay đổi cách nghĩ!". Nhớ đến nữ tử có đôi mắt yêu kiều đó, tâm Vương Quân Minh lại rạo rực.

"Ồ, đệ nhớ rồi! Vậy huynh biết nàng ấy là Thiên kim nhà nào chưa?". Vũ Thanh Yên thích thú hỏi.

"Vẫn chưa. Nàng ấy quá bí ẩn, những gì ta ghi nhớ rõ về nàng ấy cũng chỉ có đôi mắt xinh đẹp đó mà thôi. Ta cũng thật muốn xem ông trời có định tuyệt duyên của ta không!". Vương Quân Minh có chút hụt hẫng, hắn thật sự rất muốn gặp lại nàng, nói chuyện với nàng, ngắm nhìn đôi mắt khiến hắn tương tư nàng.

Vũ Thanh Yên khẽ cười trước bộ dạng si tình đó của hắn, nàng cũng thật tò mò muốn biết mặt vị cô nương đó, có khi sau này nàng phải gọi người ta bằng hai tiếng "Tẩu tẩu" cũng nên.

Vô tình đưa mắt nhìn về phía con sông gần đó, Vũ Thanh Yên thoáng thấy một người đang nằm sõng soài ở mép bờ sông. "Quân Minh ca, huynh nhìn kìa!". Nàng vừa đưa tay chỉ, vừa gọi Vương Quân Minh.

Người bên cạnh lúc này như vừa tỉnh giấc sau mộng đẹp. Bị lôi khỏi mộng cảnh mà mình tưởng tượng ra, Vương Quân Minh có chút giật mình, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, hắn nhìn theo hướng mà Vũ Thanh Yên vừa chỉ.

"Là một người đang gặp nạn!". Vương Quân Minh thốt lên, sau đó cùng Vũ Thanh Yên tiến đến bên cạnh người đó.

Hai người họ càng đến gần càng thấy tình hình có vẻ khá nghiêm trọng. Chỉ thấy có một nam nhân đang hôn mê, gương mặt trắng bệch, khóe miệng còn rỉ máu, mà dòng nước bên cạnh cũng đã nhuốm một màu đỏ thay vì màu xanh vốn có.

Vương Quân Minh tiến đến, cúi người xuống kiếm tra. "Hắn ta còn sống, nhưng hơi thở có vẻ rất yếu, phải nhanh đưa đi tìm Đại phu gấp, nếu không...".

"Vậy chúng ta phải mau cứu hắn!".

"Được! Vãn đệ, đệ cùng ta đỡ hắn đi tìm một chỗ để sơ cứu trước đã!". Dù sao người cũng là do hai bọn họ phát hiện, bọn họ không thể thấy chết mà không cứu.

"Chúng ta tạm thời đến chỗ của Dao Ly tỷ đi!". Vũ Thanh Yên nói xong, bèn cùng Vương Quân Minh đỡ lấy thân hình như tượng của nam tử nọ, khó nhọc từng bước đến tiệm tranh Tâm Dao của Dao Ly.

Khi đỡ được tên nam tử đó, à không, phải nói là bức tượng sống đó đến chỗ của Dao Ly cũng đã tốn của Vũ Thanh Yên không biết bao sức lực. Hắn ta ăn cái gì, sao có thể nặng như vậy cơ chứ?!

Dao Ly cũng rất ngạc nhiên khi thấy ngoài Vương Quân Minh và Vũ Thanh Yên còn có thêm sự hiện diện của một nam tử lạ mặt đang bị thương.

"Dao Ly tỷ, bọn đệ thấy hắn ta bị thương bên bờ sông, cũng không nỡ nhìn hắn ta chết, chỉ có thể phiền tỷ trong vài ngày tới!". Vũ Thanh Yên vừa thở hồng hộc vừa nói.

"Được rồi, không sao, cứ để hắn ở chỗ ta!". Dao Ly chỉ mỉm cười nói.

"Đã làm phiền cô nương quá rồi!". Vương Quân Minh ở một bên từ tốn trả lời.

"Ta đã nói là không sao rồi mà, cứu người cũng là việc nên làm!".

"Cạch!". Tiếng cửa bật mở, Triệu Đại phu từ bên trong bước ra ngoài.

"Đại phu, hắn ta sao rồi?!". Vũ Thanh Yên lên tiếng hỏi.

"Trên ngực của vị Công tử đó có vết thương khá nặng, còn bị nhiễm độc, cũng may là đã phát hiện và sơ cứu kịp thời nên tính mạng không sao, chỉ cần dưỡng thương vài ngày là khỏi!". Triệu Đại phu ôn tồn nói.

"Đa tạ ông!". Vương Quân Minh nói lời cảm ơn rồi đích thân tiễn ông ta ra về.

Vũ Thanh Yên và Dao Ly bước vào căn phòng, bên trong ngập tràn mùi thuốc, thi thoảng còn có chút tanh tưởi của máu.

"Xem ra ông trời vẫn chưa tuyệt đường sống của ngươi!". Vũ Thanh Yên đến bên chiếc giường, nhìn nam tử đó một cái rồi thốt lên.

"Thanh Yên, mấy ngày tới ta sẽ chăm sóc cho hắn cho đến khi nào hắn tỉnh lại, muội không cần phải lo lắng!". Dao Ly nhẹ nhàng nói.

"Cũng may có tỷ, nếu cứu hắn muội cũng chẳng biết phải cứu ra sao!". Vũ Thanh Yên nhìn Dao Ly nói, sau đó nàng cứ nhìn chằm chằm mãi như thế một lúc lâu, còn nhíu mày.

"Mặt ta dính gì à?". Dao Ly chỉ vào mặt mình, khẽ hỏi.

"Tỷ mang mạng che mặt suốt không thấy nóng sao?". Cho đến giờ Vũ Thanh Yên vẫn chưa thể thấy được khuôn mặt thật sự của Dao Ly sau lớp mạng khá là dày kia.

"Không, muội đừng thắc mắc nữa, đến một lúc nào đó, ta sẽ gỡ nó ra!". Dao Ly chỉ khẽ cười rồi nói. Nàng không muốn sau này vì bản thân mình mà liên lụy đến người khác.

Dao Ly vẫn ghi nhớ lời của Úc Khả Dương, tuyệt đối không thể tùy tiện để lộ dung mạo, nếu như có người nhận ra trong khi nàng vẫn chưa biết được thân phận thật, là người tốt thì không nói, nhưng nếu là kẻ xấu thì nàng nhất định sẽ gặp bất lợi.

Nàng biết Úc Khả Dương vẫn giữ đúng lời hứa giúp mình, nhưng cũng đã qua một thời gian rồi mà y vẫn không có tin tức, nàng có chút bồn chồn, sốt ruột, lại lo lắng khôn nguôi. Như vậy đến khi nào, nàng mới làm rõ được mình là ai?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net