CHƯƠNG 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Những ngày qua, Vũ Thanh Yên và Vương Quân Minh thường xuyên cùng nhau lui tới tiệm tranh của Dao Ly để xem tình hình của nam tử kia. Dù sao người cũng là do bọn họ cứu về, không thể cứ để mặc như vậy cho Dao Ly được.

"Dao Ly tỷ, hắn ta sao rồi?". Vũ Thanh Yên vẫn vận nam trang, nàng bước vào phòng, trên tay là mấy gói thuốc.

"Thanh Yên, muội lại đến à?! Nam nhân kia vẫn vậy, đã hôn mê mấy ngày rồi...". Dao Ly lúc này đang ngồi bên giường, đưa tay cầm lấy chiếc khăn ướt mà khẽ lau đi những giọt mồ hôi trên mặt của nam tử kia.

Vũ Thanh Yên nghe câu trả lời, chán nản bỏ đống thuốc trên bàn rồi ngồi xuống. Nàng với tay lấy ấm trà, tự rót cho mình một cốc Bích Loa Xuân, sau đó từ từ thưởng thức.

"Vương Công tử đâu, sao không đi cùng muội?". Dao Ly vẫn tiếp tục công việc, vừa làm vừa hỏi.

"Huynh ấy có chút việc, chắc sẽ đến sau!". Nhấp một ngụm trà, Vũ Thanh Yên từ từ trả lời. Nhìn sang nam tử đang nằm trên giường, nàng nói: "Đã mấy ngày rồi, chúng ta chăm sóc cũng đâu có tệ, sao hắn ta lại chưa tỉnh nữa, chẳng lẽ muốn ở đây cả đời?!".

Dao Ly nhìn biểu tình của Vũ Thanh Yên mà bất giác cười lên một tiếng. Muội ấy có phải là người cứu nam tử này không vậy? Đã tốn sức lực cứu người ta về, đưa đến chỗ nàng "của nợ" này, rồi còn than thở, trách móc nữa, thật không thể hiểu nổi!

Không nói với Vũ Thanh Yên nữa, Dao Ly lại quay sang người trên giường, vừa định đưa bàn tay đang cầm chiếc khăn lên lau khuôn mặt đẹp như tượng đó, nàng nhận ra nam tử này đang dần có ý thức.

"Thanh Yên, muội xem này!". Dao Ly khẽ kêu lên.

Vũ Thanh Yên nghe thấy tiếng gọi, lập tức bỏ cốc trà đang uống dở xuống, tiến đến bên giường. "Sao thế? Hắn ta có chuyện gì sao?".

Khi vừa đến bên giường nơi nam tử đang nằm, Vũ Thanh Yên thoáng thấy nam tử đó có chút cử động thân người, đôi mắt nhắm chặt bao ngày qua cũng dần dần mở ra, bàn tay cũng khẽ động như muốn đưa lên.

Nhìn nam tử kia đã hoàn toàn mở mắt, Vũ Thanh Yên bỗng huơ huơ tay trước mặt hắn, nói: "Này, này, nhìn thấy ta không?".

Xem ra nam tử này hồi phục rất tốt, vừa mới tỉnh đã có thể tự mình ngồi dậy, tuy còn có chút khó khăn nhưng như vậy cũng đã rất ổn định rồi.

Một tay ôm lấy phần ngực bị thương, một tay vừa chống đỡ để ngồi thẳng dậy, nam tử nọ có chút mệt mỏi, nhưng vẫn còn giữ được ý thức. Mắt cứ thấy thiếu niên trẻ tuổi xa lạ trước mặt cứ đưa tay huơ tới huơ lui, còn liên tục gọi "này, này" khiến hắn có chút bực bội.

Nam tử bực mình, vươn tay gạt bàn tay đang huơ huơ trước mặt mình của thiếu niên kia ra, cất giọng đầy khó chịu: "Ta chưa chết, cũng chẳng mù hay điếc!".

Vũ Thanh Yên thấy tay mình bị gạt mạnh ra không thương tiếc, lại còn là từ cái con người mà nàng mất công mất sức cứu về nữa. Sự mệt mỏi, tức giận suốt mấy ngày qua bỗng nhiên trỗi dậy: "Này, sao ngươi lại có thể vô ơn đối với người đã cứu ngươi như thế kia chứ?!".

"Không phải là "này", ta có tên!". Nam tử thanh âm băng lãnh, lạnh lùng cất tiếng, mắt còn không thèm liếc lấy hai người bên cạnh mình một cái.

"Này, ngươi...!". Vũ Thanh Yên bỗng dưng vô duyên vô cớ bị chính người mang ơn mình chọc tức.

"Thanh, à... Trần đệ! Đừng tức giận nữa!". Dao Ly ở một bên khẽ nhắc, chỉ khi đó mới khiến tâm trạng Vũ Thanh Yên dịu đi một chút.

"Vãn đệ, Dao Ly cô nương, ta đến rồi!". Ngay lúc này, tiếng Vương Quân Minh bỗng vang lên, cùng với đó là thân ảnh cao lớn quen thuộc xuất hiện. Vương Quân Minh bước vào, trên mặt vẫn vương nét cười như mọi ngày, trên tay cũng là không ít gói thuốc.

"Quân Minh ca, huynh đến rồi! Huynh nhìn kìa, tến đó tỉnh lại rồi, hắn còn dám đối xử với đệ không ra gì nữa, biết vậy đã không cứu hắn!". Vũ Thanh Yên uất ức kêu lên, khiến hắn bỗng bật cười.

Vương Quân Minh không hiểu từ khi nào Vãn đệ của hắn lại biết "làm nũng" như thế này, cũng thật đáng yêu, khiến hắn không tự chủ mà đưa tay xoa đầu thiếu niên trước mặt, như muốn nói đừng giận nữa, mọi chuyện đã có hắn lo.

"Huynh đệ không sao chứ?". Vương Quân Minh đứng trước giường, nét mặt hòa hoãn.

"Không sao! Đây... là đâu?". Nam tử kia đáp, cũng không quên hỏi nơi hắn đang ở.

Dao Ly nghe vậy, vội lên tiếng trả lời: "Là nhà của Tiểu nữ!".

"Xin hỏi, hai người đã cứu ta ở đâu?". Nam tử thấy thái độ của Dao Ly và Vương Quân Minh nhẹ nhàng, lễ độ, không như thiếu niên vừa rồi, nên cũng có chút thoải mái, dễ gần, lịch sự hơn.

Vũ Thanh Yên thấy tên đang ngồi trên giường kia không thèm để ý đến sự tồn tại của nàng, lại còn hiểu rằng người cứu hắn là Dao Ly và Vương Quân Minh, có chút bực bội.

"Này, ta mới là người phát hiện ra ngươi đấy! Lúc đó ngươi đang nằm thoi thóp trong vũng máu bên bờ sông, nếu ta không nhìn thấy thì người tiêu chắc rồi, đồ vô ơn!".

"Ta không hỏi ngươi!". Nam tử đột nhiên trừng mắt về phía Vũ Thanh Yên khiến nàng bỗng dưng im bặt, chỉ lầm bầm ba chữ "đồ vô ơn", tự mình gặm nhấm nỗi ấm ức.

Vương Quân Minh thấy tình hình có vẻ căng thẳng, vội giải nguy: "Ta và đệ ấy đã cứu huynh từ bờ sông gần cánh đồng hoa dã quỳ ở ngoại thành về đây!".

"Ra là thế. Tại hạ là Vạn Khiêm, những ngày qua đã phiền các vị rồi!". Nam tử chắp tay thành quyền, hướng Vương Quân Minh và Dao Ly nói lời cảm tạ, sau đó toan định xuống giường.

"Vạn Công tử, hãy khoan! Vết thương của Ngài còn chưa khỏi hẳn, đừng đi vội, nếu không chê, xin hãy ở lại dưỡng thương vài ngày!". Dao Ly nhanh tay đỡ lấy thân hình cường tráng nhưng loạng choạng sắp ngã của nam tử nọ, đưa hắn trở lại giường.

"Nàng ấy nói đúng đấy, huynh đang bị thương nặng như vậy, hãy đợi một thời gian nữa rồi hẵng đi. Nếu như Vạn Khiêm huynh sợ người nhà lo lắng, có thể cho ta biết để ta đến nói họ!". Vương Quân Minh ở một bên ôn tồn.

"Không cần đâu! Nếu vậy, đành phải phiền các vị trong thời gian tới!". Vạn Khiêm có chút khó nhọc lên tiếng. "Xin hỏi quý danh của các vị!".

"Ta là Vương Quân Minh, nàng ấy là Dao Ly, còn kia là Trần Vãn đệ! Ba chúng ta đều là bằng hữu tốt của nhau cả!".

Vũ Thanh Yên thấy nam tử đồng ý ở lại, khẽ bĩu môi: "Ngươi ở lại thì ở lại, nhưng cũng đừng có phách lối quá, nếu như làm phật ý ai, thì coi chừng bị đuổi đấy!".

"Đây cũng không phải là nhà của ngươi, đừng có lên mặt, không đến phiên ngươi dạy dỗ ta, biết điều thì bớt nói lại đi!". Vạn Khiêm nhếch miệng.

"Ngươi...! Hừ, nếu biết ngươi là người đáng ghét như thế này, thì ta đã không cứu ngươi rồi, cho ngươi phơi thây ngoài đó đến chết luôn! Đồ vô ơn, đồ vô ơn, đồ vô ơn!!". Vũ Thanh Yên lần đầu tiên thấy kiểu người ngạo ngễ, bá đạo như tên này, nàng chỉ tay vào mặt hắn, mắng một tràng rồi tức giận bỏ ra ngoài, không quên cầm theo mấy gói thuốc mà mình vừa đem vào lúc nãy.

Đối với biểu hiện đó của nàng, Vạn Khiêm không nói gì, hắn chỉ hừ lạnh vài cái rồi xoay người nằm xuống ngủ một giấc.

Vương Quân Minh và Dao Ly thì lắc đầu nhìn nhau, cuối cùng, Vương Quân Minh lại là người đi tìm Vũ Thanh Yên, còn Dao Ly thì đi sắc thuốc.

Một lúc sau, Dao Ly bưng bát thuốc còn nóng hổi bước vào phòng. Ngay lúc đó, Vương Quân Minh và Vũ Thanh Yên cũng vừa xuất hiện.

Trông thấy vẻ mặt của Vũ Thanh Yên vẫn tức tối như trước, rồi lại nhìn Vương Quân Minh đang khổ sở khuyên một bên, Dao Ly không khỏi lắc đầu cười, vị tiểu muội này, cũng dễ bị tác động thật!

"Vạn Công tử, thuốc đã sắc xong rồi!". Dao Ly từ tốn bưng bát thuốc vừa sắc đến bên cạnh giường.

Nam tử trên giường nghe tiếng, khẽ động thân mình, hắn cố gắng nén cơn đau trước ngực mà ngồi dậy, nhận lấy bát thuốc từ Dao Ly: "Đa tạ!".

Ngay lúc Vạn Khiêm vừa nhận bát thuốc, Vũ Thanh Yên xuất hiện rồi châm chọc một câu: "Hứ, người như ngươi nên uống thuốc độc rồi chết đi, đồ vô ơn!".

"Vãn đệ! Đệ không nên nói với Vạn huynh như thế!". Vương Quân Minh khổ sở nói. Ngay cả Dao Ly cũng ái ngại nhìn Vũ Thanh Yên.

Vạn Khiêm chỉ nhếch môi rồi coi như không nghe thấy những lời Vũ Thanh Yên vừa nói, một hơi uống cạn bát thuốc đang yên vị trên tay mình. Uống xong, hắn khẽ liếc nhìn Vũ Thanh Yên một cái, giọng khàn khàn: "Không biết ta đã đắc tội gì với ngươi? Nếu như ngươi đã bỏ công cứu ta rồi thì cũng phải nên đối xử tốt một chút chứ?! Ngươi quả thật là người không biết đối nhân xử thế, không đáng làm quân tử!".

"Không đáng làm quân tử?". Vũ Thanh Yên khẽ nhíu mày. Quân tử cái gì chứ, nàng là nữ nhi đấy. "Chính ngươi mới không biết đối nhân xử thế, không đáng làm quân tử!".

"Nói chuyện với kẻ nhỏ mọn, hẹp hòi như ngươi thật khiến ta mệt mỏi!". Vạn Khiêm chẳng buồn nhìn Vũ Thanh Yên nữa, trực tiếp nhắm mắt lại, nằm xuống giường.

"Quân Minh ca, huynh thấy gì chưa, rõ ràng là hắn ta không để đệ vào trong mắt!".

"Vãn đệ, bỏ qua cho Vạn Khiêm huynh một lần đi!". Vương Quân Minh cười khổ.

"Nhưng hắn ta nào có biết ơn chúng ta chứ, người như thế mà cũng nói mình là quân tử!". Vũ Thanh Yên vẫn rất tức giận, nàng không ngờ lại đi cứu một kẻ không biết trời cao đất dày như thế này.

"Trần đệ, đừng chấp nhất huynh ấy nữa, huynh ấy đang bị thương mà.". Dao Ly nói.

"Không thèm nói chuyện với hai người nữa!". Vũ Thanh Yên thấy cả Dao Ly cũng đứng về phía tên khó ưa đó, tức tối bỏ đi. "Đệ về đây!".

"Tiểu thư, cô đã đi đâu vậy? Trạng Nguyên gia đã đợi cô từ nãy giờ rồi đấy!". Tiếng A Châu vang lên khiến Vũ Thanh Yên đang trèo cây có chút giật mình mà loạng choạng suýt ngã.

Sau khi đã đáp đất an toàn, nàng vừa phủi phủi hai bàn tay vừa hỏi: "Huynh ấy đến đây lâu chưa? Không phải dạo này bận bịu lắm sao?!".

"Tiểu thư, nếu cô còn không nhanh lên thì Trạng Nguyên gia sẽ cứ ngồi ở đấy mãi cho xem, như thế không tốt chút nào!".

"Được rồi, đi thôi!". Thấy A Châu ngày càng sốt ruột, lại căng thẳng, lo lắng, có vẻ như tiểu cô nương này đã đợi đây khá lâu rồi, Vũ Thanh Yên thôi không còn bộ dạng nhàn nhã nữa, tức tốc vào phòng.

Trong lúc nàng đang bí mật thay y phục một cách nhanh chóng và có phần hơi loạn, thì ở sảnh viện, Lâm Gia Thành có vẻ khá ung dung. Chàng đến đây tìm Thanh Yên, A Châu thì bảo nàng ra ngoài có chút việc, chốc nữa sẽ về. Nhưng chàng đợi cũng đã lâu mà vẫn chưa thấy bóng dáng nàng đâu, không sao, cho dù đợi đến hết kiếp, thì chàng cũng nguyện ý, vì đó là nàng.

Từ từ nhắm mắt lại, tận hưởng hương thơm thanh nhẹ của ly trà hoa cúc trước mặt, Lâm Gia Thành khẽ nhấp một ngụm trà, hương vị quả thật không tệ. Có mùi hương hoa nhài nhàn nhạt đâu đây khẽ thoảng qua, là một mùi hương khá thân thuộc. Lâm Gia Thành nhẹ nhàng đặt ly trà xuống bàn, vừa quay đầu đã thấy ngay hình ảnh nữ nhân mình si mê.

"Thanh Yên, muội về rồi!". Chàng nở nụ cười bừng sáng, trong lòng tràn ngập niềm vui.

"Muội xin lỗi, chắc huynh đợi đã lâu. Gia Thành, huynh đến tìm muội là có việc gì vậy?". Vũ Thanh Yên đáp.

"Hôm nay ta có chút rảnh rỗi, muốn mời muội ra ngoài ăn một bữa cơm!".

Đối với Lâm Gia Thành, Vũ Thanh Yên từ chuyện lần trước vẫn còn có chút ngượng nghịu, nhưng nàng cũng không nỡ làm buồn lòng vị "thanh mai trúc mã" này. "Được Tân khoa Trạng Nguyên mời cơm, muội nào dám từ chối!".

"Vậy thì hay quá, chúng ta đến Hương Phúc lâu, được không?". Lâm Gia Thành nghe Vũ Thanh Yên đồng ý, không khỏi vui ra mặt.

"Được, không thành vấn đề!".

Hai người một nam một nữ, rời khỏi Phủ Thượng thư, cùng nhau cất bước đến Hương Phúc lâu – Kinh Thành đệ nhất lâu.

Vũ Thanh Yên và Lâm Gia Thành trên đường đến Hương Phúc lâu mới thấy không khí trên phố có vẻ rất bất bình thường, thường ngày rất sôi nổi, sao hôm nay lại khá ảm đạm.

"Lão bá, sao mọi người lại khép nép, e sợ thế kia, có cướp sao?". Vũ Thanh Yên hỏi thử một lão nhân đang có chút run rẩy bên đường.

"Tiểu thư không nên đi tiếp đâu, đằng trước chính là kiệu của Công chúa!".

"Công chúa? Sao Công chúa lại xuất hiện ở đây?". Lâm Gia Thành lấy làm lạ.

"Lão cũng không biết, chỉ biết đừng nên đi tiếp. Nếu như làm chuyện gì khiến Công chúa phật ý, thì không giữ nổi cái mạng này đâu!". Lão nhân kia e dè nói, sau đó quay người đi về hướng khác.

Vũ Thanh Yên bắt đầu thấy khá hứng thú, sự tò mò lại trỗi dậy. Nàng cũng muốn xem xem vị Công chúa này như thế nào, sao lại có thế khoa trương như thế!

Vũ Thanh Yên kéo Lâm Gia Thành đi tiếp, được khoảng mười mấy trượng thì thấy được Hương Phúc lâu. Không khí có vẻ rất căng thẳng, mọi người dừng tất cả các hoạt động, cùng quỳ xuống hai bên đường, đến thở cũng chẳng dám thở mạnh. Trước cửa tửu lâu, có một chiếc kiệu khá lớn, lại vô cùng tinh xảo và xa hoa, xung quanh kiệu còn có rất nhiều Cung nữ, Thái Giám, Thị vệ theo hầu.

"Cô Công chúa này cũng là đang ra ngoài chơi đi, có cần phải phô trương thanh thế như vậy không?". Vũ Thanh Yên bĩu môi, thanh âm chỉ đủ để nàng và Lâm Gia Thành nghe thấy.

Lâm Gia Thành nhìn biểu hiện khá lạ lẫm đó của nàng, chỉ mỉm cười nói: "Thanh Yên, hay là chúng ta đến nơi khác nhé?".

"Vậy cũng được, không nên dây dưa với người của Hoàng thất!". Vũ Thanh Yên đáp lại.

Ngay lúc cả hai đang định quay đi thì bỗng nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên: "Lâm Gia Thành?!".

Nghe tên mình, Lâm Gia Thành không khỏi ngạc nhiên, nhìn về hướng chủ nhân của giọng nói vừa phát ra đó. Chàng nhận ra người nọ, giọng lắp bắp, mất tự nhiên: "Thập... Thập tam Công chúa?".

"Gia Thành, huynh quen Thập tam Công chúa ư?". Vũ Thanh Yên khá bất ngờ.

Thập tam Công chúa, hiệu là Từ Ân, tên Úc Thuận Nghi – là người con cuối cùng của Tiên đế. Úc Thuận Nghi chính là do Mã Đức Thái phi thân sinh, là muội muội ruột của Liêu Vương Úc Khang. Nàng không chỉ rất được Tiên đế yêu thương, sủng ái, mà ai ai trong Cung cũng đều quý nàng. Chính vì thế, tính cách của Úc Thuận Nghi có chút kiêu căng, ngang ngược, nhưng cũng rất biết nên làm điều gì và không nên làm điều gì.

Úc Thuận Nghi nhìn thấy Lâm Gia Thành, lòng không khỏi vui mừng, ngay lập tức bất chấp tất cả mà đi nhanh đến bên cạnh chàng.

Thân hình mảnh mai, nhỏ nhắn, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân, mỗi bước đi đến phát ra sự cao quý đến cực điểm. Vũ Thanh Yên không khỏi kinh ngạc, trông thì cô Công chúa này cũng chỉ bằng tuổi mình, nhưng khí chất lại hơn hẳn, đúng thật là người Hoàng thất.

"Lâm Gia Thành, đúng thật là ngươi!". Úc Thuận Nghi đứng trước mặt Lâm Gia Thành, nở nụ cười xinh đẹp.

"Tham... tham kiến Công chúa!". Lâm Gia Thành không biết phải làm gì hơn ngoài việc hành lễ.

Úc Thuận Nghi có vẻ khá khó chịu, nàng tự tay nâng Lâm Gia Thành dậy rồi nói, nụ cười tuyệt diễm vẫn in đậm trên môi: "Sau này ngươi gặp Bản Công chúa, không cần phải làm mấy thứ rườm rà này!". Ngừng một chút, nàng lại tiếp: "Ngươi đến đây làm gì? Hay là... ngươi muốn... gặp ta?!".

Vũ Thanh Yên nhìn hai người trước mặt mà không nói nổi nên lời. Cái gì đây? Vị Công chúa này thì vừa rồi còn khí thế bá đạo lắm cơ mà, bây giờ sao lại e thẹn, bẽn lẽn như thế?! Còn biểu cảm của Lâm Gia Thành nữa, mất tự nhiên, lại có chút khó chịu và lảng tránh. Nếu theo suy đoán của nàng thì ắt hẳn vị Thập tam Công chúa này đang si mê chàng Tân khoa Trạng Nguyên rồi đây!

"Công chúa hiểu lầm rồi, thật ra chúng hạ thần đến đây chỉ là muốn ăn một bữa cơm mà thôi!". Lâm Gia Thành trước sau vẫn một bộ dạng cung kính, không có chút nào vượt mức mối quan hệ về thân phận giữa hai người.

"Chúng hạ thần?". Úc Thuận Nghi khẽ nhíu mày, nàng bất giác liếc sang nữ nhân đứng bên cạnh Lâm Gia Thành đang im lặng nãy giờ. "Ngươi là ai?".

Vũ Thanh Yên thấy Úc Thuận Nghi nhắc đến mình, bèn lên tiếng, không kiêu căng cũng không siểm nịnh, rất điềm tĩnh mà hành lễ: "Tham kiến Công chúa, Thần nữ là nhi nữ của Lại bộ Thượng thư Vũ Viên – Vũ Thanh Yên!".

"A, là đích nữ vô dụng của Phủ Lại bộ Thượng thư đấy ư?! Hóa ra là ngươi!". Úc Thuận Nghi có chút chế giễu, ánh mắt khinh thường nhìn Vũ Thanh Yên, nàng vẫn không thể tin được một nữ nhân như vậy mà cũng sắp trở thành Tẩu tẩu của nàng.

"Vâng, nhưng hình như Công chúa có chút hiểu lầm. Thần nữ tuy có chút bệnh tật, nhưng cũng không đến nỗi vô dụng như những người quanh năm suốt tháng cứ ra vẻ khoa trương, cao quý đâu ạ!". Vũ Thanh Yên vẫn rất bình tĩnh mà đáp, nàng còn cảm nhận thấy rất rõ ánh mắt ghen tức của cô Công chúa kia.

Úc Thuận Nghi cũng không phải là người ngốc, sao có thể không hiểu ý tứ của Vũ Thanh Yên, nàng ta nghĩ mình là ai cơ chứ, sao dám dùng những lời lẽ như thế để nói chuyện với một Công chúa như nàng?!

"Ngươi... ngươi nói ai? Có phải ngươi không muốn sống nữa hay không?!".

"Công chúa nói gì lạ vậy, Thần nữ sao lại muốn chết?!".

"Ngươi...!". Úc Thuận Nghi cảm thấy đuối lý. Nàng khẽ giơ tay lên, toan định cho nữ nhân ngạo nghễ trước mặt này một cái tát, nàng không nói được, không có nghĩa là nàng không thể dạy dỗ nàng ta.

Vũ Thanh Yên không thể nào phản kháng được, vì dù sao nữ nhân này cũng là Công chúa, nàng vẫn còn chưa muốn chết!

"Thuận Nghi! Không được làm càng!!". Một giọng nói đanh thép vang lên, khiến mọi hành động của tất cả mọi người đều ngừng lại, đưa mắt nhìn về hướng chủ nhân của thanh âm kia.

"Thập Hoàng huynh!". Úc Thuận Nghi khó chịu nói.

"Tuyên... Tuyên Vương? Sao hắn ta lại ở đây?!". Vũ Thanh Yên ngạc nhiên nhìn nam tử bạch y đang tiêu sái bước đến gần.

"Tham kiến Tuyên Vương gia!". Tất cả thấy sự xuất hiện của y, đồng loạt hành lễ, ngay cả Vũ Thanh Yên cũng phải nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, hướng hắn mà khuỵu người.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net