CHƯƠNG 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu thư, hôm nay trông Tiểu thư có vẻ rất vui!". A Châu vừa giúp Vũ Thanh Yên thay đổi y phục, vừa hỏi. Nàng tò mò không biết Tiểu thư có chuyện gì, đây là lần đầu tiên nàng thấy Tiểu thư sau khi trở về lại có tâm trạng tốt như vậy. Tiểu thư vui, nàng cũng vui lây.

"Đúng vậy, hôm nay ta kiếm được một món hời khá lớn!". Vũ Thanh Yên nhớ lại chuyện vừa rồi, ý cười càng đậm.

"Món hời? Tiểu thư có buôn bán gì sao?".

"Không, là của người ta "tặng" ta!". Nàng đáp, không quên đính chính là mình "được tặng", sau đó lấy từ trong người ra miếng ngọc bội vừa nãy, đưa cho A Châu xem: "Thế nào? Đẹp không?".

A Châu cầm lấy, ngắm nghía, trầm trồ hồi lâu rồi khẽ kêu lên: "Quả thật là trân bảo!".

Vũ Thanh Yên cười sung sướng, có thứ quý giá thế này, sau này dù cuộc sống có ra sao, nàng vẫn không lo chết đói!

Đúng lúc đó, có một nha hoàn nói vọng vào từ ngoài cửa phòng: "Tiểu thư, có Nhị Phu nhân đến ạ!".

Vũ Thanh Yên nghe nhắc đến Diệp thị, cũng không mấy có cảm xúc, dù sao dạo gần đây bà ta cũng biết thủ thường một chút, không tìm nàng "gây sự". Tâm trạng cũng không vì Diệp thị mà chùng xuống, nàng nhàn nhạt đáp: "Mau mời vào!".

Nàng vừa dứt lời, từ cửa phòng đã xuất hiện một thân ảnh kiều mị quen thuộc. Diệp thị hồ hởi tiến vào, trên mặt vẫn là ý cười dịu dàng giả tạo thường thấy. "Yên nhi!".

Mặt Vũ Thanh Yên lạnh đi mấy phần, nàng liền đứng dậy, thi lễ, gọi một tiếng: "Nhị nương!". Thanh âm bình thản, không siểm nịnh, cũng không cao ngạo.

Diệp thị ân cần tiến đến đỡ nàng đứng dậy. Vũ Thanh Yên bảo A Châu rót trà, sau đó chính mình và Diệp thị cũng cùng ngồi xuống.

"Yên nhi, mấy ngày qua trong Phủ có chút việc, Nhị nương không đến thăm con được, con đừng giận nhé!". Diệp thị nhu mì nói, thanh âm thập phần ấm áp.

Trước sự ấm áp đó của bà ta, Vũ Thanh Yên chỉ cảm thấy lạnh lẽo trong lòng. Nàng bỗng nhớ đến ngày trước, là ai dụ dỗ nàng đến Tây An tự, sau đó muốn diệt nàng chứ, cũng may có đám thổ phỉ xuất hiện ngoài ý muốn, thế là hại nhi nữ bà ta hoảng sợ một phen.

"Nhị nương có lòng rồi. Thanh Yên biết trong Phủ trăm công nghìn việc, một mình Nhị nương gánh không xuể, còn nhớ đến Thanh Yên đã tốt lắm rồi. Thanh Yên cũng thật muốn giúp Nhị nương!".

"A, không cần đâu. Tuy có nhiều việc cần giải quyết, nhưng một mình ta làm cũng quen rồi, ta không muốn tạo áp lực cho con!". Diệp thị xua tay nói. Bà ta cũng chưa có ngốc mà đi trao một phần quyền lực trong Phủ cho Vũ Thanh Yên.

"Vậy chuyện trong Phủ đành phải phiền Nhị nương nhiều!". Vũ Thanh Yên chẳng qua chỉ muốn thử lòng bà ta một chút, nàng cũng biết chắc bà ta sẽ trả lời như vậy rồi. Với lại nàng cũng chỉ đùa thôi, ai đời lại muốn rước phiền phức vào người cơ chứ!

"Không sao cả!". Diệp thị cười, rồi như sực nhớ ra gì đó, bà nói: "Phải rồi, ta đến là muốn đưa cho con cái này!". Bà ta ra hiệu cho nha hoàn bên cạnh mình, sau đó nhận lấy từ nha hoàn kia một tấm thiệp mời màu đỏ sẫm rồi đích thân đưa cho Vũ Thanh Yên.

"Đây là...". Vũ Thanh Yên nhận tấm thiệp mời kia, không khỏi thắc mắc.

"Trong Cung phái người đưa tới cho con, con xem thử một chút!". Diệp thị ân cần.

Vũ Thanh Yên theo lời Diệp thị, mở ra đọc. Bên trong có ghi rõ khoảng ba ngày nữa là sinh thần lần thứ mười sáu của Thập tam Công chúa Úc Thuận Nghi, nàng ta mời nàng vào Cung dự yến tiệc.

Vũ Thanh Yên có chút kinh hãi, lần trước là thích khách, lần này là gì nữa đây? Khuôn mặt nàng biểu lộ sự lo lắng, nàng dám chắc đám hắc y nhân lần trước ám hại nàng chính là người của Úc Thuận Nghi, nếu không sao tử Mặc lại tra không ra. Lần này tuy là sinh thần, nhưng không ai biết trong yến tiệc này, nàng sẽ phải nhận cái gì từ nàng ta nữa!

Thấy Vũ Thanh Yên có chút lo ngại, Diệp thị nhíu mày hỏi: "Yên nhi, con sao thế?".

Lúc này nàng mới bình tâm lại một chút, nhẹ cười: "Không sao đâu ạ, chỉ là vinh hạnh được Công chúa mời đến yến tiệc mừng sinh thần, con có chút lo lắng, dù sao cũng đã lâu không tham gia bất cứ cung yến hay tiệc tùng gì!".

Chớp lấy thời cơ, Diệp thị liền nói: "Vậy thì... Tú Huyên có thể giúp con một chút! Dù sao trước đây nó cũng từng thay con đi dự rất nhiều!".

Nghe câu nói của Diệp thị, Vũ Thanh Yên lờ mờ đoán ra được mục đích khi đến đây của bà ta. Chỉ là một tấm thiệp mời, bà ta lại bận trăm công nghìn việc như thế, chỉ cần sai một tiếng, quản gia liền có thể đem đến cho nàng, cần gì đích thân bà ta phải nhọc công? Hóa ra là muốn tranh thủ cho nhi nữ mình!

Không tiện từ chối, Vũ Thanh Yên liền đồng ý, cũng tránh sau này bà ta ghi hận mình: "Vậy cũng được, Nhị nương cứ thông báo với Tứ muội, lần này phải phiền muội ấy rồi!".

Diệp thị sung sướng, cười tươi như hoa: "Được, cứ để đấy cho ta!".

Rời khỏi Thiên An viện, lòng Diệp thị vui vẻ lạ thường. Cứ nghĩ sẽ phải dày công tốn sức lắm mới có thể thuyết phục được Vũ Thanh Yên đồng ý cho Huyên nhi của bà cùng đi dự yến tiệc, cùng may tiểu tiện nữ đó có vẻ dễ tính. Bản thân phải nhanh chóng thông báo với Tú Huyên mới được, bà phải để cho Tú Huyên đêm ấy thập phần xinh đẹp, mới có thể thu hút được bao nhiêu ánh mắt của các Vương tôn Công tử!

Vũ Thanh Yên sau khi Diệp thị rời đi thì bắt đầu lo lắng hơn. Không biết rồi lần này sẽ ra sao? Hay là nàng cáo bệnh từ chối? Không được, như thế thì quá không nể mặt, nhất định Úc Thuận Nghi sẽ lại viện cái cớ đó để chà đạp nàng. Nhưng nếu đi, nàng không biết mình có còn toàn mạng mà trở về được hay không, Hoàng Cung cứ như là hang cọp vậy.

Được rồi, bình tĩnh, thứ gì đến rồi nó sẽ đến, nàng không việc gì phải sợ, Úc Thuận Nghi cũng không thể cứ thế mà ra tay giết nàng được. Nàng chỉ cần suy nghĩ đối sách, sợ gì không thể đấu lại nàng ta, nàng cũng đâu phải là loại người dễ bị người khác bắt nạt chứ!

Suy nghĩ một lúc, Vũ Thanh Yên bảo A Châu chuẩn bị giấy bút, nàng phải viết một phong thư cho Chu Ngọc Hoàn mới được. Cứ bảo tỷ ấy ngày đó chờ mình, có người thân thiết đi cùng nàng sẽ bớt sợ hãi hơn, Hoàng Cung cứ như một Địa phủ hoa lệ, nàng thật chẳng dám vào một mình!

Tạm thời Vũ Thanh Yên sẽ ở Phủ, không ra ngoài, đề phòng vạn nhất tên họ Vạn kia lại vô tình mà nhận ra mình thì khổ. Nghĩ đến Vạn Khiêm, Vũ Thanh Yên có chút lành lạnh, hắn quá tàn khốc, không biết nếu như gặp lại nàng, hắn ta sẽ một kiếm giết chết hay lưu tình mà bóp cổ nàng nữa?! Nàng quả thật không dám nghĩ tới!

Đến tối, khi Vũ Thanh Yên đang dùng bữa thì có hồi âm của Chu Ngọc Hoàn. Nàng nhanh chóng mở thư ra xem, Biểu tỷ nói sáng hôm đó sẽ cùng nàng đi mua quà mừng, còn tối sẽ đến Phủ chờ nàng. Vũ Thanh Yên đọc xong, tâm trạng vui vẻ hẳn ra.

"Tiểu thư, Đại thiếu gia đến ạ!". Tiếng một nha hoàn vang lên ngoài cửa.

Vũ Thanh Yên vừa định lên tiếng, chỉ mới quay người, đã thấy ngay thân ảnh quen thuộc của Đại ca mình. Vũ Thanh Phong nở nụ cười ấm áp, tiêu sái bước đến gần muội muội, ánh mắt ôn nhu vạn phần: "Yên nhi!".

"Đại ca, lâu quá rồi muội chẳng thấy huynh đâu?!". Vũ Thanh Yên bĩu môi, có hơi chút buồn bực.

Nhìn thấy biểu cảm đó của nàng, Vũ Thanh Phong cười rộ lên, vuốt tóc nàng, sủng nịnh nói: "Đại ca xin lỗi, mấy ngày qua bận nhiều cộng vụ quá, quên mất muội!".

"Hứ, huynh đi uống rượu với lão Thần y gì đó thì có! Muội vẫn nhớ đấy nhé!".

"Không phải mà! Yên nhi, lần này có lẽ Đại ca phải đi một thời gian!". Vũ Thanh Phong ánh mắt có chút tiếc nuối, nói.

"Đi? Huynh đi đâu?". Vũ Thanh Yên có chút hơi sửng sốt.

"Đến Giang Châu, ta phải thị sát ở đó!".

"Không đi có được không?".

"Không đi không được!". Vũ Thanh Phong cười khổ. "Lần tới vào Cung, muội chú ý một chút, đừng để bị lạc nữa đấy!".

"Sao huynh biết? Lẽ nào... Tuyên Vương nói với huynh?". Vũ Thanh Yên thầm mắng y.

"Phải! Ngài ấy bảo ta nên về chỉ bảo muội một chút, nếu không có ngày ta lạc muội, lại tìm không ra thì khổ!". Chàng cười cười trêu.

"Chuyện muội lạc đường hay không lạc đường thì liên quan gì đến Ngài ấy chứ, cũng chẳng cần phiền Ngài ấy quan tâm đâu!".

"Thôi được rồi, đừng dỗi nữa. Nếu không có Ngài ấy, có lẽ muội đã mất tích trong Cung rồi!". Vũ Thanh Phong khẽ xoa đầu nàng. "Yên nhi, trong thời gian ta đi, muội phải ngoan ngoãn đấy, phải biết tự bảo vệ mình, nhớ chưa?".

"Muội biết rồi. Huynh khi nào thì đi?". Nàng có chút buồn buồn.

"Khoảng hai ngày nữa! Năm nay vẫn như năm trước, ta không cùng muội ăn Tết Đoàn viên được rồi!".

"Tết Đoàn viên là để mọi người cùng sum vầy, huynh thì lại đi!".

Vũ Thanh Phong lại cười có chút khổ sở, chàng khẽ vuốt vuốt lại mái tóc hơi rối của muội muội mình, ánh mắt đầy thương yêu, quyến luyến: "Muội nghỉ ngơi đi, ta đi đây!".

Tạm biệt Vũ Thanh Phong, Vũ Thanh Yên có chút rầu rĩ, nàng thở dài một cái. Người đến rồi lại đi, đó là người thân của nàng, huống gì là người dưng, Vũ Thanh Yên nàng đang mong chờ cái gì chứ?!

"Tiểu thư đừng buồn nữa, rồi rất nhanh Đại Thiếu gia sẽ trở về thôi!". A Châu ở một bên an ủi, khẽ khoác chiếc áo lên trên vai Vũ Thanh Yên.

"Đúng vậy, sẽ rất nhanh thôi!". Thanh âm có chút man mác buồn hòa cùng trời đêm bất tận trở nên thật thê lương.

"Tiểu thư, đừng đứng ở cửa nữa, rất dễ cảm lạnh, mau vào trong thôi!".

Vũ Thanh Yên khẽ cười nhìn trời đêm một cái trước khi được A Châu dìu vào trong.

Thấm thoát cũng đã đến ngày nàng tiễn Vũ Thanh Phong đến Giang Châu. Khẽ nhìn nam tử tuấn lãng ngồi trên yên ngựa, lòng nàng có chút trống vắng, Đại ca chưa trở về bao lâu, thế mà phải đi tiếp rồi.

Vũ Thanh Phong nhìn muội muội, có chút không đành lòng nói: "Yên nhi, đừng lo, ta sẽ trở về sớm thôi!".

"Huynh phải bảo trọng đấy! Nhớ giữ gìn sức khỏe cho tốt, huynh mà bị thương thì chết với muội!".

"Ta chỉ đi thị sát thôi mà, cũng tiện đường ghé quân doanh xem một chút, có đấu đá gì đâu, muội đừng lo!".

"Phải đấy Yên nhi, Phong nhi sẽ không sao đâu!". Vũ Viên lên tiếng, có chút tự hào, cũng có chút luyến tiếc xen lẫn lo lắng.

"Phụ thân, người đừng lao lực quá, không tốt cho sức khỏe, nhi tử nhất định sẽ sớm ngày trở về!". Vũ Thanh Phong hướng Vũ Viên nói.

"Được, ta tin ở con!". Ánh mắt ông tràn đầy hi vọng, vui mừng.

Vũ Thanh Phong thúc ngựa: "Ta đi đây!". Sau đó, bóng dáng chàng cũng dần biến mất theo tiếng vó ngựa đều đều.

Tất cả mọi người cùng trở vào Phủ, bắt đầu làm việc như thường ngày, đối với họ mà nói, việc tiễn Đại Thiếu gia đi, chẳng qua đã quá quen rồi!

"Tiểu thư, vào trong thôi, Đại Thiếu gia đã đi xa rồi!". A Châu nhắc nhở, mọi người đều đã vào hết, chỉ còn Vũ Thanh Yên đứng đây dõi theo phía xa kia.

"Được rồi, vào trong thôi!".

Hóa ra cảm giác người thân đi xa là một chuyện buồn như thế. Cả ngày hôm đó, Vũ Thanh Yên chẳng buồn ra ngoài, nàng cứ ở suốt trong viện, hết đọc sách rồi lại nghịch mấy món văn phòng tứ bảo[1], có chán đến mấy cũng không chịu ra khỏi phòng nửa bước.

[1] văn phòng tứ bảo: gồm bút lông, nghiêng mực, giấy và mực.

Không hiểu sao Vũ Thanh Yên lại có cảm giác, lần này đi, Đại ca sẽ gặp phải chuyện gì đó không may. Cái cảm giác đó cứ luôn luẩn quẩn trong lòng nàng mãi không thôi.

Nhưng suy cho cùng, cảm giác vẫn chỉ là cảm giác, nàng không chắc lắm, cũng hy vọng nó đừng bao giờ đúng. Đại ca nhất định sẽ bình an trở về thôi!

Ngày hôm đó trôi qua thật vô vọng và chán chường!

Sáng hôm sau, như lời đã hẹn, Chu Ngọc Hoàn đến Phủ cùng Vũ Thanh Yên đi mua quà mừng sinh thần Úc Thuận Nghi. Hôm nay cũng là Tết Đoàn viên, đã mấy ngày không ra ngoài nên Vũ Thanh Yên có hơi bất ngờ trước quang cảnh trên phố.

Người người tất bật vui vẻ, nhà nhà treo đèn kết hoa, từng hàng đèn lồng, lụa đỏ, câu đối mọc lên như nấm, còn có thể bắt gặp một vài hình ảnh gia đình đang đoàn tụ, khuôn mặt ai cũng háo hức, mừng rỡ lạ thường.

"Biểu tỷ, không ngờ Tết Đoàn viên lại lớn như vậy!". Vũ Thanh Yên ngồi trên xe ngựa, khẽ cảm thán.

"Muội đã lâu không ra khỏi Phủ, mới thấy cũng là điều đương nhiên. Năm nay sinh thần Thập tam Công chúa trúng ngày này, nên sẽ làm rất lớn!". Chu Ngọc Hoàn đáp.

"Chúng ta nên mua gì tặng cho cô Công chúa đó đây? Đoán chắc là kì trân dị bảo, nàng ta không thiếu bất cứ thứ gì!".

"Ta thật ra cũng không biết nên mừng quà gì. Nhưng cứ đến Ngọc Bảo lầu, nơi đó có vô số thứ quý hiếm, tha hồ cho chúng ta lựa chọn!".

"Ngọc Bảo lầu? Đó là nơi nào thế?". Vũ Thanh Yên thắc mắc, nàng chưa bao giờ nghe qua cái tên này.

"Muội đến rồi sẽ biết!". Chu Ngọc Hoàn khẽ cười bí ẩn.

Thấy Chu Ngọc Hoàn thần thần bí bí như thế, Vũ Thanh Yên không khỏi tò mò.

Xe ngựa đi một đoạn nữa rồi dừng lại, phu xe nhảy xuống, cung kính cúi đầu: "Thưa nhị vị Tiểu thư, đã đến nơi rồi ạ!".

Chu Ngọc Hoàn và Vũ Thanh Yên cùng nhau xuống xe. Trước mặt họ bây giờ là Ngọc Bảo lầu danh chấn muôn phương. Ngọc Bảo lầu chính là nơi tập trung đủ loại kì trân dị bảo, quý hiếm chỉ có một trên khắp thiên hạ. Đây cũng là nơi thường xuyên lui tới của các quý tộc quan lại, người bình thường có tiền cũng chưa chắc có thể vào được. Nơi đây không bình đẳng như Hương Phúc lâu mà có sự phân biệt tầng lớp rõ ràng, chỉ cần là người của các danh gia vọng tộc, đều có thể ra vào tùy ý.

Vũ Thanh Yên chỉ mời nhìn cổng vào của Ngọc Bảo lầu thôi mà cũng choáng ngợp không ít trước sự xa xỉ của nó. Tấm biển hiệu làm bằng vàng ròng thứ thiệt, chữ thì được điêu khắc từ cẩm thạch quý giá, hai bên còn có hai con sư tử bằng ngọc vô cùng tinh xảo. Giờ đây người người ra vào nơi đây không ít, nàng còn có thể thấy những khuôn mặt ưng ý vì mua được bảo bối, nhưng cũng có những khuôn mặt chán chường vì không mua nổi những thứ kì bảo trong kia.

"Thanh Yên, chúng ta vào thôi!". Chu Ngọc Hoàn khẽ nhắc nhở.

"Vâng!". Vũ Thanh Yên đáp, thôi không dò xét nơi này nữa, cùng Biểu tỷ mình tiến vào.

Bên trong Ngọc Bảo lầu cũng xa hoa không hề kém bên ngoài. Nơi đâu cũng toàn là hàng thượng thừa được trưng bày để khách nhân có thể nhìn ngắm. Bên phải nàng là chỗ chỉ toàn là cẩm thạch, phỉ thúy, ngọc trai,... lấp lánh đến khó cưỡng. Từng món đồ lại có chất riêng của nó, tinh xảo đến lạ thường. Bên trái nàng chính là những cái tượng với đủ hình dáng bằng vàng, bằng bạc thứ thiệt. Ngoài ra, hấp dẫn nàng còn có một bộ bàn ghế cũng bằng vàng, bằng ngọc. Thứ nào cũng đều đẹp đến kinh người!

Đang ngó nghiêng đủ phía thì có Chưởng quầy đến chào hỏi, hắn dẫn Vũ Thanh Yên và Chu Ngọc Hoàn lên một gian phòng trên lầu hai.

"Nhị vị Tiểu thư cứ thong thả dùng chút trà, tiểu nhân sẽ quay lại ngay!".

Sau khi tên Chưởng quầy đó đi, Vũ Thanh Yên bèn quay sang Chu Ngọc Hoàn hỏi: "Biểu tỷ, tỷ đã đặt trước rồi sao?".

"Ta chỉ bảo bọn họ chuẩn bị cho chúng ta chút đồ để lựa chọn thôi!". Chu Ngọc Hoàn cười đáp. "Nếu như mà muội vẫn không ưng ý, thì có thể trực tiếp xuống dưới kia xem!".

"Muội chẳng biết nên chọn món gì nữa. Nếu lần này không cẩn thận một chút thì rất dễ để bị bắt bẻ!".

"Đừng lo, thứ gì ở đây cũng đều là đồ tốt, Hoàng Cung cũng chưa chắc có đâu!". Chu Ngọc Hoàn trấn an.

Một lúc sau, tên Chưởng quầy quay trở lại, theo sau hắn có khoảng mười người đang bưng mười cái khay được phủ lên bằng lụa đỏ trông rất gợi sự tò mò.

"Nhị vị Tiểu thư, đây chính là những thứ quý nhất mới được đem về, mời xem qua!".

Chu Ngọc Hoàn gật đầu, lập tức kéo Vũ Thanh Yên đến bên xem thử. Nàng khẽ lấy tấm lụa ở khay đầu tiên ra, đó là một bộ trang sức hình những bông hoa rất đẹp, thứ nào không bằng vàng bạc thì cũng là trân châu, phỉ thúy, quý giá vô cùng.

Vũ Thanh Yên thiết nghĩ Úc Thuận Nghi sẽ chẳng mấy quan tâm món đồ này nên nàng xem tiếp món ở khay thứ hai. Đó là một bộ y phục cực kỳ bắt mắt. Tên Chưởng quầy còn huyên thuyên thêm, bộ y phục này được may từ loại tơ tằm thượng hạng, hai mươi năm mới có tơ để làm, mất mười năm mới dệt xong, tay nghề vô cùng khéo léo, mặc lên mùa hạ thì mát, mùa đông thì ấm, còn bảo vệ được thân thể, đao kiếm chém không rách.

Cứ như thế, xem tiếp một loạt những món đồ khác, Vũ Thanh Yên vẫn cứ cảm thấy không vừa lòng. Úc Thuận Nghi thân là một Công chúa, có kì trân dị bảo gì nàng ta chưa từng thấy qua, lần này phải độc đáo một chút, nếu không nàng ta sẽ lấy cớ trách tội nàng.

Chu Ngọc Hoàn sau một hồi lựa tới lựa lui, đã chọn cho mình bộ y phục tơ tằm quý hiếm đó và một vài cây trâm phỉ thúy với hình dáng lạ mắt. Nhìn sang Biểu muội, nàng vẫn chưa chọn được gì.

"Yên nhi, muội không hài lòng sao? Toàn là đồ thượng thừa thế này mà!".

"Muội vẫn cứ cảm thấy không mấy ưng ý! Muội muốn món quà nào đó mà bất cứ nữ nhân nào cũng đều thèm khát có được, hơn hẳn cả những món này cơ!".

"Trên đời thì chỉ có những thứ này mới hấp dẫn nổi nữ nhân thôi!".

Vũ Thanh Yên quay sang hỏi Chưởng quầy: "Này, chỗ các ngươi có món đồ nào như thế không?".

"Vũ Tiểu thư, những thứ này đều đã là trân phẩm trên cả trân phẩm rồi, Tiểu thư còn muốn gì chăng?". Hắn ái ngại nói, trước giờ chưa bao khi nào mà Ngọc Bảo lầu không làm vừa lòng khách nhân cả, vị Tiểu thư này là người đầu tiên không để ý đến.

Vũ Thanh Yên nghe câu trả lời, có chút buồn bực, thật ra những thứ này không phải là không quý giá, chỉ là nàng cảm thấy chưa đủ so với vị Công chúa kiêu kì kia. Vả lại, những thứ này cũng quá đắt, có thể nuôi sống cả một nhà trong suốt mười mấy năm, nàng không muốn phí tiền của!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net