CHƯƠNG 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rời khỏi Ngọc Bảo lầu, Vũ Thanh Yên không khỏi chán nản, nàng rốt cuộc vẫn không thể tìm được thứ ưng ý. Thôi xong rồi, Úc Thuận Nghi nhất định sẽ làm khó nàng mất!

"Yên nhi, muội thật không vừa lòng món đồ nào sao?". Ngồi trong xe ngựa, Chu Ngọc Hoàn khẽ hỏi, có chút lo lắng.

"Biểu tỷ đừng lo, muội sẽ cố xoay sở được!". Nàng trấn an Chu Ngọc Hoàn, cũng như tự trấn an bản thân mình.

"Sao muội không lấy bừa một món nào đó, như thế thì cũng không sao mà!".

"Biểu tỷ à, Thập tam Công chúa và muội đang có chút tư thù cá nhân, muội nếu cứ tùy tiện, nhất định nàng ta sẽ không bỏ qua!".

Chu Ngọc Hoàn cũng không biết phải giải quyết chuyện này ra làm sao, chỉ mong Vũ Thanh Yên có thể tự mình xoay sở được.

Trưa hôm đó, Vũ Thanh Yên đến chỗ của Dao Ly. Nàng không muốn gặp phải tên Vạn Khiêm chết tiệt đó nên vẫn vận nữ trang mà đến, cứ xem như là khách nhân xem tranh. May mắn thay, Dao Ly bảo tên họ Vạn đó đã đi khỏi đây từ lâu, còn Vương Quân Minh cũng không có đến, nàng đoán chắc hắn đang ở Hương Phúc lâu rồi.

"Dao Ly, tỷ nghĩ cách cho muội xem, phải làm thế nào mới có thể làm vừa lòng vị Công chúa đó để nàng ta không đối phó muội nữa đây?". Vũ Thanh Yên mệt mỏi thở dài.

"Thanh Yên, theo ta thấy, như muội miêu tả, thì trên đời này chỉ có nhan sắc và thanh xuân chính là hai thứ khiến nữ nhân thèm khát nhất thôi!". Dao Ly cười, nàng thử nói ra ý kiến của mình mặc dù biết có thể nó không tồn tại.

"Nhan sắc? Thanh xuân? Đúng, đúng, chính là nó! Vậy tỷ nói xem, muội nên đi đâu để tìm đây?".

"Ta không biết. Nhưng dù cho nó có thật, cũng không thể tìm kịp, chiều tối nay muội phải dự yến rồi!".

"Muội biết làm sao đây?!!". Vũ Thanh Yên có chút mất bình tĩnh. Không có quà mừng, là cái cớ để Úc Thuận Nghi chà đạp nàng, nhưng nếu cũng có quà mừng, thì nhất định nàng ta sẽ nói quá tầm thường, như vậy là sỉ nhục nàng ta, nàng ta cũng sẽ chà đạp nàng. Nàng biết nên làm sao cho phải đây?

"Thanh Yên, đừng lo lắng, chuyện gì rồi cũng sẽ có cách giải quyết!". Dao Ly trấn an.

"Muội đi tìm Quân Minh ca hỏi thử xem, huynh ấy thông minh như vậy, nhất định có cách!". Nói rồi, Vũ Thanh Yên mượn chỗ của Dao Ly để cải nam trang, sau đó định đến Hương Phúc lâu.

Nào ngờ, vừa bước ra khỏi tiệm tranh, Vũ Thanh Yên đã gặp ngay Úc Khả Dương. Nàng có phần hơi sửng sốt, nhưng rồi cũng nhanh chóng hành lễ qua loa rồi chạy biến đi. Y đến tìm Dao Ly, nàng còn ở lại làm gì chứ?

Úc Khả Dương khá bất ngờ, y không ngờ lại gặp nàng ở đây. Nàng lại thế, vẫn không thể khiến cho y hài lòng lên nổi, vẫn cứ cải nam trang rồi chạy đó chạy đây suốt ngày. Khẽ lắc đầu cười, y thôi để ý đến nàng, tiến vào tìm gặp Dao Ly.

Rảo bước nhanh đến Hương Phúc lâu, Vũ Thanh Yên thầm mong có thể gặp được Vương Quân Minh, hắn nhất định sẽ có cách giúp nàng. Nhưng nếu như đến ngay cả hắn cũng không nghĩ ra thì sao? Bất quá, nàng chỉ còn cách chọn bừa lấy một thứ rồi cứ mặc Úc Thuận Nghi nói này nọ mình vậy!

"Quân Minh ca!". May mắn thấy được bóng dáng Vương Quân Minh bên cửa sổ, Vũ Thanh Yên vui vẻ kêu lên, nàng bước nhanh đến chỗ hắn.

"Vãn đệ! Ta chờ mãi, cuối cùng đệ cũng đến!". Vương Quân Minh cười khẽ.

"Quân Minh ca, huynh vẫn còn có hứng uống rượu nhỉ?! Hôm nay là Tết Đoàn viên, huynh không về nhà sao?". Ngồi xuống uống ngụm trà, Vũ Thanh Yên chợt hỏi.

Vương Quân Minh nghe câu hỏi, có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh liền điều chỉnh tâm trạng, hắn cười một cái: "Nhà ư? Nơi đó có khi nào là thuộc về ta đâu!". Nói rồi, hắn ngửa cổ, uống cạn rượu trong chén.

Thấy tâm trạng hắn có vẻ không được vui, Vũ Thanh Yên khi nghe câu nói cũng lờ mờ đoán ra, chắc gia đình hắn có chuyện gì đó, thế nên nàng cũng chẳng dám mở lời nhờ vả.

Hai bên cứ im lặng như vậy, Vũ Thanh Yên cũng chỉ uống trà rồi ăn vài món trên bàn, chốc chốc lại tự mình kể vài câu chuyện vui cho nam tử trước mặt nghe. Nhưng đáp lại nàng, hắn vẫn chỉ say mê uống rượu, nàng có kể, hắn cũng chỉ nghe đại khái rồi cười cho có, trông rất chán chường.

Vương Quân Minh ngước mắt nhìn thiếu niên trước mặt, không hiểu sao hôm nay hắn thấy Vãn đệ có chút lạ lẫm. Vãn đệ hôm nay... phải nói như thế nào nhỉ? Thật sự là rất... đẹp...?!!

Hắn đang nghĩ cái quái gì vậy chứ? Ha ha ha! Vãn đệ mà hắn lại khen đẹp sao? Nếu nói ra, nhất định đệ ấy sẽ phản bác lại cho xem, có khi còn nói hắn giống nữ nhân nữa! Nhưng mà... thật sự là rất lạ... rất đẹp...

Làn da có chút trắng, lại mịn màng, không ngăm ngăm như trước. Khuôn mặt không còn nhiều nét cứng rắn, mà thay vào đó là mềm mại như núi xuân. Gò má hơi hây hây, đôi môi nhỏ, cái mũi thanh, còn đôi mắt... đôi mắt cực kỳ trong trẻo và phẳng lặng đến lạ. Hắn bỗng chốc có cảm giác quen thuộc, đôi mắt này thật giống với đôi mắt của nữ nhân mang mạng che mặt bí ẩn đó. Nhìn vào đôi mắt đó của Vãn đệ, hắn cũng cảm thấy bình yên lạ thường, bao chuyện muộn phiền hắn đang nghĩ bỗng dưng mất sạch, trong đầu hắn, trong ánh mắt hắn chỉ đọng lại toàn hình ảnh của người trước mặt.

Thịch!!

Tim hắn hẫng một nhịp, Vương Quân Minh bỗng dưng cảm thấy khá hoang mang. Hắn bị làm sao thế này? Hắn say rồi, nhất định là hắn say rồi!

Vũ Thanh Yên thấy Vương Quân Minh cứ nhìn mình chằm chằm mãi như thế, có chút lo sợ. Hắn nhìn nàng gì mà kĩ vậy, không phải đã phát hiện ra nàng là nữ nhân rồi chứ? Thật ra, khi A Châu dịch dung cho mình, nàng cũng có xem thử qua, nhưng quả thật tay nghề không giống A Châu, nhất định là mình đã cải trang không giống lắm rồi!

"Quân Minh ca, có việc này đệ muốn hỏi huynh!". Vũ Thanh Yên lên tiếng, cố gắng đánh lạc hướng.

"Hả? Chuyện gì?". Vương Quân Minh như được kéo ra khỏi cơn mê, nhanh chóng lấy lại sự điềm tĩnh mà đáp. Hắn lại nhấp một ngụm rượu nữa, cố gắng cho bản thân "tỉnh lại" một chút. Đừng nhìn Vãn đệ nữa! Đừng nhìn Vãn đệ nữa!

"Huynh... có biết thứ gì có thể lưu giữ được thanh xuân của nữ nhân không?".

Trong đầu Vương Quân Minh lập tức hiện lên hàng vạn sự thắc mắc, khó hiểu, nhưng vẫn hỏi lại: "Sao bỗng nhiên đệ lại hỏi về vấn đề này?".

"À, đệ... có một vị bằng hữu, hôm nay là sinh thần của nàng ấy, nên đệ muốn có món quà gì đó độc đáo một chút!". Vì để có được câu trả lời mà Vũ Thanh Yên đã phải mạo nhận Úc Thuận Nghi là "bằng hữu" của mình, nàng thật không cam tâm mà!

"Ồ, vậy sao?! Nếu như đệ đi khắp Ung Minh quốc này, cũng tìm không có thứ đó đâu!". Vương Quân Minh khẽ cười đáp. Thấy người trước mắt có chút thất vọng, hắn lại tiếp: "Nhưng ta thì lại có!".

"Sao? Huynh có ư? Bao nhiêu? Đệ muốn, bán đi!". Vũ Thanh Yên kích động kêu lên.

Nhìn biểu tình đó, Vương Quân Minh cười khổ: "Vãn đệ, chẳng lẽ giao tình giữa chúng ta tệ như vậy sao? Đó chỉ là một thứ nho nhỏ, đệ muốn bao nhiêu, ta cũng cho, đâu cần phải mua bán gì!". Hắn hào sảng.

Vũ Thanh Yên cảm thấy thật tốt khi có một bằng hữu như hắn, vừa có tình, lại chẳng phải tốn tiền của, nàng quá lời rồi! "Đa tạ huynh, có huynh thật tốt!". Nàng nói xong, còn cười một cái thật rực rỡ, khiến Vương Quân Minh có chút sững sờ trong vài giây.

"Đệ vui là được rồi!". Hắn lấy từ ngực áo ra một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ rất đẹp, đặt trên bàn. "Đây, của đệ!".

Vũ Thanh Yên mừng rỡ cầm lên, mở nó ra. Nàng khá bất ngờ, bên trong hộp không phải là loại thuốc gì đó mà nàng tưởng tượng, mà đó chính là một bông hoa! Một bông hoa rất lạ, nàng chưa từng thấy qua!

"Quân Minh ca, đây là...".

"Đó là Bạch Dao hoa, còn có tên khác là Thanh Xuân hoa. Loài hoa này rất hiếm, chỉ cần hằng ngày lấy vài giọt tinh dầu từ nó rồi hòa vào nước tắm, nhất định hiệu quả sẽ như mong muốn!". Vương Quân Minh giảng giải.

"Hoa này thần kỳ đến vậy ư? Sao đệ không biết đến nó? Mà đệ cũng chẳng tin nổi!".

"Thanh Xuân hoa chỉ chỗ ta mới có, khắp thiên hạ đừng mong chỗ nào có được! Hơn nữa, đệ không biết đến nó cũng phải, loại hoa này ta rất ít cho nó lộ diện, người dùng nó không nhiều! Còn chuyện đệ tin hay không thì tùy đệ, đệ lúc nào cũng đa nghi như vậy!".

"Nhưng mà có thật không? Nếu như nó gây nên chuyện gì không tốt, đệ gánh không nổi trách nhiệm đâu!".

Thấy Vũ Thanh Yên vẫn còn có chút nghi ngờ, Vương Quân Minh bật cười xoa đầu nàng: "Đừng lo, hoa của ta nhất định không làm đệ thất vọng!".

"Huynh luôn mang theo nó bên mình sao?".

"Phải, hoa này còn có công dụng tăng công lực rất tốt, ta luôn đem nó bên mình. Vả lại hôm nay, vốn định tặng nó cho người thích hợp!".

"Người thích hợp? Ý huynh nói, đệ chỉ là may mắn vớ được thứ quý hiếm này thôi phải không?!". Vũ Thanh Yên bĩu môi nói.

Vương Quân Minh bật cười: "Ta không có ý đó! Chỉ là hôm nay gặp lại được nàng ấy, ta có chút kích động, cũng muốn nhân cơ hội, nhưng mà... nàng ấy thoáng chốc biến mất, ta tìm không ra!".

Hôm nay Vương Quân Minh có đi qua Ngọc Bảo lầu, đã tinh ý nhận ra nữ nhân mà mình đêm ngày tương tư, đang định chạy đến, nào ngờ dòng người xô đẩy, rồi lại lạc mất nhau, tìm mãi không ra. Tâm trạng hắn hôm nay cũng không được tốt, sẵn tiện ghé Hương Phúc lâu mượn rượu giải sầu.

"Huynh lại bỏ lỡ nữa rồi!". Vũ Thanh Yên cảm thấy tiếc thay.

"Không phải là ta muốn bỏ lỡ, chỉ là ông trời không cho ta cơ hội mà thôi!". Vương Quân Minh cười khổ, nhưng ánh mắt vẫn đầy tình ý mà nghĩ đến nữ nhân đó. Nàng không mang mạng che mặt, tuy chỉ thấy được một bên khuôn mặt như trăng rằm kia, hắn cũng cảm thấy mãn nguyện. Nàng đã trực tiếp ngự trị trong tim hắn, mãi không phai.

Nhận thấy trời cũng đã hơi chiều, Vũ Thanh Yên bèn nói với nam tử vẫn đang đắm chìm vào biển tình ngọt ngào kia: "Quân Minh ca, đệ phải về rồi! Đa tạ sự giúp đỡ của huynh hôm nay rất nhiều, có thời gian, đệ mời huynh uống rượu!".

"Được! Ta sẽ ghi nhớ lời hứa này!". Vương Quân Minh cười nói.

Vũ Thanh Yên vui vẻ gật đầu, sau đó ôm lấy hộp gỗ, ba chân bốn cẳng chạy về Phủ để chuẩn bị cho yến tiệc sinh thần của Úc Thuận Nghi. Cuối cùng nàng cũng có được món quà đầy ưng ý, lại chẳng tốn một xu nào, ông trời quả là ưu ái Vũ Thanh Yên nàng rồi!

Chiều tối hôm đó, Chu Ngọc Hoàn theo hẹn đến Phủ, chờ Vũ Thanh Yên. Lúc nàng đến còn có chút bất ngờ, khi mà nghe nói Vũ Tú Huyên cũng cùng đi. Chu Ngọc Hoàn cũng không quan tâm lắm, mặc kệ là ai muốn theo, chỉ cần Thanh Yên đi là được!

Tiến bước đến Thiên An viện, Chu Ngọc Hoàn đều khiến tất thảy những hạ nhân đều phải ngước nhìn. Nàng vận một bộ hoàng y có thêu kim tuyến, tóc vấn nửa, khuôn mặt xinh đẹp thập phần, mỗi bước đi nhẹ nhàng như thể tiên nữ đang bay. Biểu Tiểu thư của bọn họ quả là tuyệt diễm vô song!

Sau khi hạ nhân thông báo, Chu Ngọc Hoàn chậm rãi tiến vào bên trong khuê phòng của Vũ Thanh Yên, vừa đi vừa cất giọng: "Yên nhi, muội xong chưa?".

Vũ Thanh Yên đang giằng co, lí lẽ đủ điều với A Châu thì nghe được giọng nói của Chu Ngọc Hoàn, nàng thôi không để ý đến A Châu nữa, quay sang nữ tử vừa đến: "Biểu tỷ, tỷ đến rồi ư?! Chờ muội một lát!". Sau đó nàng phân phó hạ nhân rót trà rồi lại tiếp tục "khẩu chiến" với A Châu.

Nhìn Vũ Thanh Yên tóc chưa vấn, y phục chưa thay, Chu Ngọc Hoàn khẽ lắc đầu, thở dài nói: "Yên nhi, muội cứ như vậy, biết khi nào mới xong được!?.

"Muội... sẽ xong ngay mà!". Vũ Thanh Yên vừa nói với Chu Ngọc Hoàn, vừa ngăn cản A Châu bôi bôi trét trét cái gì đó lên mặt mình.

A Châu lúc này rất không kiên nhẫn, nàng đã nói Tiểu thư cứ ngồi yên, sau đó nàng sẽ biến Tiểu thư thành nữ nhân xinh đẹp nhất, thế là Tiểu thư nhăn mày nhăn mặt không chịu, còn ngăn cản nàng. "Biểu Tiểu thư, cô xem, Tiểu thư chẳng chịu để em làm gì cả!". A Châu tức tối, quay sang Chu Ngọc Hoàn "mách lẻo", đồng thời xin cầu cứu.

"A Châu, ta đã bảo cái này không hợp rồi cơ mà!". Vũ Thanh Yên nhíu mày nói.

Chu Ngọc Hoàn khẽ cười, Biểu muội của nàng đến lúc nào rồi còn giở cái tính trẻ con ra nữa! Xem ra, nàng phải "ra tay" rồi!

Nghĩ ngợi một lúc, Chu Ngọc Hoàn bèn đặt tách trà xuống bàn, đứng dậy, tiến đến chỗ Vũ Thanh Yên và A Châu. Nàng giật lấy cây lược gỗ từ tay Vũ Thanh Yên, ra lệnh: "A Châu, giữ muội ấy lại!".

Vũ Thanh Yên còn ngơ ngác không hiểu Biểu tỷ định làm gì thì đã bị A Châu giữ chặt lấy hai tay. "Tiểu thư, cô hãy ngồi yên đi, Biểu Tiểu thư mà ra tay, nhất định sẽ thành công!". A Châu còn bồi thêm một câu.

Trong khi đó, Chu Ngọc Hoàn đã nhanh chóng vấn tóc cho nàng, cài vào một vài cây trâm bạc. Sau đó, mặc kệ cho vũ Thanh Yên không đồng ý thế nào, Chu Ngọc Hoàn vẫn một mực trang điểm lên khuôn mặt của nàng. Mọi chuyện diễn ra khá suôn sẻ từ khi Chu Ngọc Hoàn "ra tay", Vũ Thanh Yên biết mình phản kháng cũng vô ích, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi yên để vị Biểu tỷ đáng kính mặc sức tung hoành trên khuôn mặt mình.

Tiếp sau đó, sau khi hoàn thành xong tóc và khuôn mặt cho Vũ Thanh Yên, Chu Ngọc Hoàn lại đẩy nàng đến chỗ A Châu để thay y phục. A Châu đã cất lực chuẩn bị y phục từ trước, chỉ đợi Tiểu thư nhà nàng mặc vào nữa là xong.

Tất cả đã xong xuôi, Chu Ngọc Hoàn cùng A Châu ngồi nhìn ngắm lại "thành quả" chưa đến nửa canh giờ của mình, sau đó đồng thanh: "Rất tốt!".

Vũ Thanh Yên giờ đây vẫn không biết hai người bọn họ đã biến nàng thành cái gì rồi. Đầu thì nằng nặng, mặt thì có chút khó chịu, y phục mặc trên người cảm thấy khá nóng. Nàng thấy hai người trước mặt cứ nhìn mình mà cười rõ tươi, không hiểu bản thân giờ đây là cái dạng gì.

"Tiểu thư, cô xem!". A Châu bê chiếc gương đồng, đặt trước mặt Vũ Thanh Yên.

Nàng có chút tò mò nên cũng nhìn vào, sau đó có chút sững người. Ai thế này? Nàng đây sao? Sao lại lạ lẫm như vậy? Bên trong gương đồng xuất hiện một nữ tử tuyệt diễm khuynh quốc khuynh thành, xinh đẹp tuyệt luân, khó ai sánh bằng. Vũ Thanh Yên dường như có chút "tự luyến", nàng cứ nhìn chăm chú vào gương mãi như vậy, chốc chốc lại cười vui vẻ. A, nàng yêu bản thân mình mất!

"Thế nào, Yên nhi? Muội hài lòng chứ?". Chu Ngọc Hoàn khẽ cười, vừa nhấp ngụm trà, vừa hỏi.

"Biểu tỷ, thuật hóa trang của tỷ và A Châu lợi hại thật đó!". Vũ Thanh Yên quay người đối diện với Chu Ngọc Hoàn, đáp.

"Không phải là ta hay A Châu tài giỏi gì, mà là muội đã xinh đẹp thuần túy như thế rồi, chẳng qua trang điểm lên là để tôn thêm nét đẹp của muội mà thôi. Yên nhi, muội càng ngày càng khuynh thành khuynh quốc, hơn cả Tam Cô cô năm xưa!".

"Muội biết rồi, muội rất may mắn khi có được một người Mẫu thân toàn tài vẹn sắc như thế!". Vũ Thanh Yên nhớ đến Chu thị, khẽ cười một cái.

"Thôi được rồi, chúng ta mau đi thôi, trễ mất!". Đặt tách trà xuống, Chu Ngọc Hoàn vội đứng dậy nhắc nhở.

Vũ Thanh Yên và Chu Ngọc Hoàn cùng nhau bước ra đến cổng Phủ, xe ngựa đã sẵn sàng, còn có thể trông thấy Diệp thị và Vũ Tú Huyên.

"Nhị nương, Tứ muội, chúng ta mau đi thôi!". Vũ Thanh Yên đến bên Mẫu tử bọn họ, cất tiếng.

Diệp thị và Vũ Tú Huyên đều nhất loạt nhìn Vũ Thanh Yên với một ánh mắt ngạc nhiên, nhất là Diệp thị, tiểu tiện nữ này có bao giờ trang điểm, ăn vận thế này đâu, hôm nay quả thật khác lạ. Nàng ta nhìn càng ngày càng có dáng dấp của nữ nhân họ Chu kia, thật khiến bà tức chết. Vũ Tú Huyên cũng không kém, thầm mắng Vũ Thanh Yên trong lòng!

Vũ Thanh Yên và Chu Ngọc Hoàn cùng ngồi một xe ngựa, là xe của Chu gia, còn Diệp thị và Vũ Tú Huyên ngồi xe của Vũ gia. Tất cả cùng xuất phát đến Hoàng Cung.

Ngồi trong xe, Vũ Thanh Yên tinh nghịch vén màng lụa ra, khẽ nhìn quang cảnh bên ngoài. Hôm nay là Tết Đoàn viên, trăng tròn và sáng nhất trong năm, đâu đâu cũng thấy toàn một màu rực rỡ của chiếc đèn lồng đỏ, xen giữa còn có một vài chiếc đèn khác màu khác. Khắp nơi ngoài những gian hàng thức ăn, câu đối, trang sức, còn có thêm vài gian bán "đèn nguyện ước". Các tửu lâu tràn ngập toàn là người, chỗ nào cũng chật kín. Dưới phố, mọi người rủ nhau đi chỗ này chỗ nọ, còn có một đám hài tử tay cầm đèn lồng, tay cầm bánh, đang vui đùa với nhau dưới trăng, còn có thể thấy một vài đôi nam nữ cùng nhau đến bên sông thả đèn nguyện ước, mong một tình yêu vĩnh hằng, gia đình ấm êm.

"Thật đẹp!". Vũ Thanh Yên không tự chủ được, khóe miệng khẽ cong lên một đường bán nguyệt rất thu hút.

"Muội cũng vậy mà, Yên nhi!". Chu Ngọc cười trêu chọc.

"Ý muội là quanh cảnh dưới phố kia cơ! Nếu hôm nay không vào Cung dự yến, muội đã có mặt ở đây, cùng bằng hữu uống rượu rồi. Sau đó, muội sẽ về nhà, cùng ăn bánh Trung thu với Phụ thân. Như thế vui hơn nhiều!". Vũ Thanh Yên có chút nghĩ ngợi nói.

Chu Ngọc Hoàn chỉ biết cười khẽ trước suy nghĩ giản đơn đó của Biểu muội. Suy nghĩ đó cũng thật đúng, tuy giản dị, nhưng ý nghĩa và vui vẻ biết bao!

Chẳng mấy chốc cũng đã đến nơi, Hoàng Cung hôm nay cũng lộng lẫy không kém, cũng vì hôm nay là Tết Đoàn viên, và cũng là sinh thần của Thập tam Công chúa.

Chu Ngọc Hoàn và Vũ Thanh Yên cùng nhau bước xuống xe, phía bên kia, cả Diệp thị và Vũ Tú Huyên cũng vừa xuống tới. Xung quanh đây toàn xe ngựa, người người ra ra vào vào đông đúc, xem ra mọi người tới không ít.

Ngay lúc Vũ Thanh Yên đang định kéo Chu Ngọc Hoàn đến gần Mẫu tử bọn họ để đi cùng thì Thụy Hòa bỗng tiến đến, cất giọng cung kính: "Nhị vị Tiểu thư, mời đi theo nô tài đến Dương Vân cung một chuyến!".

Thấy Chu Ngọc Hoàn gật đầu, Vũ Thanh Yên bèn đến nói với Mẫu tử Diệp thị: "Nhị nương và Tứ muội cứ đi trước, con còn có chút chuyện!".

Diệp thị và Vũ Tú Huyên gật đầu, sau đó tiến vào cổng Cung. Vũ Thanh Yên quay lại chỗ Chu Ngọc Hoàn, cũng Thụy Hòa đến Dương Vân cung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net