CHƯƠNG 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ánh sáng của vầng minh nguyệt rực rỡ vạn dặm, tỏa đều xung quanh, bao phủ lấy toàn bộ nhân gian. Nhưng cho dù có là thứ ánh sáng to lớn đến nhường nào, cũng không thể khiến bất cứ ai rời mắt khỏi đóa Bạch Dao hoa. Đóa hoa liên tục tỏa sáng, liên tục phảng phất hương thơm vạn người mê.

"Công chúa, không biết Công chúa có hài lòng với món quà này của Thần nữ không?". Vũ Thanh Yên khẽ lên tiếng, hướng Úc Thuận Nghi hỏi.

Tuy nếu nói ra tức là bản thân đã chịu tha lỗi cho Vũ Thanh Yên, nhưng Úc Thuận Nghi không thể phủ nhận được sự hài lòng của mình đối với Bạch Dao hoa: "Coi như hôm nay món quà này giúp ngươi một lần!". Nói rồi, nàng khẽ ra hiệu, đóa Bạch Dao hoa đã được Cung nữ của nàng đón lấy cất giữ.

"Đa tạ Công chúa, vậy Thần nữ xin được phép về chỗ của mình!". Vũ Thanh Yên thở phào, toan xoay người định đi.

"Khoan!". Tiếng Úc Thuận Nghi lại lần nữa vang lên, ngăn chặn bước chân của nàng. "Bản Công chúa rất thích món quà mừng sinh thần này của ngươi, tuy vậy vẫn chưa có thỏa mãn lắm. Vũ Tiểu thư có thể chơi một khúc phụng bồi ta được chăng?! Vừa rồi chỉ là quà mừng, nay là quà tạ lỗi, thấy sao?".

Vũ Thanh Yên nghe xong thì cứng đờ cả người. Phía bên dưới, Chu Ngọc Hoàn cùng Lâm Gia Thành khá là lo lắng, tuy nhiên vẫn rất mong chờ. Diệp thị, Vũ Tú Huyên, và Mã Tư Nguyệt đều che miệng cười khẽ. Hơn ai hết, bọn họ đều hiểu, Vũ Thanh Yên trong suốt những năm qua chẳng biết đến cái gì gọi là cầm, kỳ, thi, họa cả. Nói đúng hơn là nàng ta chỉ biết bệnh rồi đợi bị người khác khi dễ, nào còn tâm trí để học những thứ kia, Công chúa cũng thật cao thâm, "giết người" không cần dùng vũ lực, chỉ một câu nói, đã có thể dễ dàng khiến Vũ Thanh Yên sắp sửa bị người người cười chê!

Vũ Thanh Yên thoáng chút suy nghĩ, cô Công chúa này làm thế nào biết được nàng không thông thạo cầm, kỳ, thi, họa mà đánh đố nàng? Tất nhiên là không thể thiếu sự trợ giúp của Mẫu tử Diệp thị cùng Mã Tư Nguyệt rồi. Ánh mắt hơi mị lên, nàng phải xử lý thế nào đây? Hôm nay có thể không chỉ mình nàng bị cười nhạo, còn liên lụy đến cả Phủ.

Thấy nữ nhân phía dưới không trả lời, Úc Thuận Nghi bèn lên tiếng: "Sao? Vũ Tiểu thư, chẳng lẽ chút hứng thú này của Bản Công chúa, ngươi cũng không đồng ý?". Nói đoạn, nàng lại nhìn về phía Úc Phương, nhẹ giọng: "Hoàng huynh, huynh thấy yêu cầu này của muội quá đáng lắm sao?".

Úc Phương chỉ nhẹ cười rồi khẽ lắc đầu: "Không quá đáng!". Hắn cũng là đang chờ đợi.

"Vũ Thanh Yên, ngươi rốt cuộc có đồng ý hay không. Nhìn xem, mọi người ai cũng mong chờ, lẽ nào ngươi nỡ để chúng ta thất vọng?! Điều này khiến ta không khỏi buồn phiền!". Úc Thuận Nghi nói, câu cuối còn chầm chậm thở dài đầy tiếc nuối.

"Thưa Công chúa, Thần nữ không biết đánh đàn!". Vũ Thanh Yên ngẩng mặt đáp.

Đến lúc này, Úc Thuận Nghi mới nhếch môi một cái: "Vậy còn kỳ, thi, họa? Ngươi biết cái nào, liền làm cái đó đi!".

"Thần nữ cũng không biết!". Vũ Thanh Yên khẽ lắc đầu, khóe môi cong nhẹ mà đáp.

"Ha, đường đường là Đích nữ Phủ Lại bộ Thượng thư, mà ngay cả cầm, kỳ, thi, họa cũng không biết, thì thử hỏi làm sao mà quy củ, phép tắc thông thạo cho được!?". Úc Thuận Nghi cười trào phúng, ánh mắt lóe lên tia khinh nhờn, trong lòng nàng hả hê không ít. Sau đó, nàng ta còn thêm một câu khiến nhiều người càng cảm thấy kinh thiên động địa: "Chẳng trách cho được, Lục Hoàng huynh từ hôn ngươi!".

Công chúa vừa dứt lời, phía dưới có rất nhiều tiếng bàn tán, xôn xao của đám Phu nhân, Tiểu thư, lúc đầu ai nấy cũng đều cười chê nữ nhân không biết cái gì trên kia, còn thầm nói nàng là Kinh Thành đệ nhất ngốc nữ, có lẽ sinh ra đã quá ngốc nghếch, nên không ai dạy nổi. Nhưng sau đó còn nghe được câu cuối của Công chúa, ai ai cũng đều cả kinh. Một nữ nhân ngốc như vậy, bị từ hôn là đúng, nhưng xem ra sau này chẳng còn ai dám lấy nàng, thanh danh đã bị hỏng, còn thêm bị từ hôn.

Điều này khiến Diệp thị, Vũ Tú Huyên và Mã Tư Nguyệt vui vẻ không ít, thầm đánh giá thủ đoạn của Công chúa, chỉ sợ đã sớm an bài từ trước, chỉ đợi Vũ Thanh Yên nhảy vào. Sau đó, vào ngày mai, trên dưới Kinh Thành sẽ toàn là lời cười nhạo của thế nhân. Nhất là Vũ Tú Huyên, nàng không nghe nhầm chứ, Liêu Vương từ hôn Vũ Thanh Yên thật sao? Nàng có cơ hội rồi, cái vật cản "Vũ Thanh Yên" này cuối cùng cũng bị dỡ bỏ.

Không chỉ một mình Vũ Tú Huyên vui vẻ, tâm trạng của Lâm Gia Thành cũng tốt lên nhiều sau khi nghe được câu nói đó. Chẳng phải từ bây giờ chàng đã có thể đường đường chính chính mà đem bà mối đến Vũ Phủ cầu hôn sao?! Lâm Gia Thành chàng mặc kệ Vũ Thanh Yên là người như thế nào, chỉ cần đó là nàng, là nữ tử chàng yêu, chàng nguyện ý.

Vũ Thanh Yên chẳng buồn quan tâm đến những lời đàm tiếu xung quanh nàng, khẽ chớp chớp mắt vài cái, một bộ dạng thong dong mà nói: "Công chúa hiểu lầm rồi chăng? Thần nữ không có bị Liêu Vương gia từ hôn!".

Úc Thuận Nghi khẽ cười nhạt, chuyện này mà nàng ta còn mặt dày níu kéo, nàng đã nghe Mẫu phi nói lại rồi. "Vũ Thanh Yên, ngươi đúng là đồ mặt dày mày dạn! Lục Hoàng huynh vốn dĩ thấy được ngươi bất tài nên mới xin ý Hoàng thượng từ hôn ngươi, Hoàng thượng cũng đồng ý rồi, ngươi còn níu kéo cái gì?!".

Vũ Thanh Yên chậm rãi chuyển tầm mắt sang Úc Khang, rồi đến Úc Phương, lên tiếng: "Thần nữ và Liêu Vương gia là cùng nguyện ý xóa bỏ hôn ước, không phải là ai từ hôn ai! Không tin, Công chúa có thể hỏi!".

Úc Thuận Nghi khẽ nhíu mày, quay sang Úc Phương: "Hoàng huynh? Chuyện này...".

"Nam không yêu, nữ không thích, còn có hôn ước làm cái gì, Trẫm đồng ý hủy bỏ cũng là đúng, tránh cho sau này phải có một cặp phu thê bất hòa!". Úc Phương nhàn nhạt nói.

"Bản vương cùng Vũ Tiểu thư đều không nguyện ý, đi tìm Hoàng thượng, xin Người giải trừ mà thôi!". Úc Khang nãy giờ vẫn im lặng, nay lại lên tiếng.

"Công chúa, Người đã rõ rồi chứ?!". Vũ Thanh Yên lạnh lùng nhìn Úc Thuận Nghi một cái.

"Nhưng... nhưng vẫn không thể phủ nhận được ngươi là người chẳng ra gì! Một nữ nhân không biết xấu hổ, nhìn khắp Ung Minh quốc này xem, có nữ nhân nào không biết cầm, kỳ, thi, họa, lễ giáo, quy củ như ngươi?! Vũ Thượng thư Phu nhân chắc không thể quản nổi ngươi rồi!?". Úc Thuận Nghi vẫn hà khắc châm chọc.

"Nghi nhi!! Không được hồ ngôn loạn ngữ!!". Mã Đức Thái phi thanh âm đanh thép vang lên, nhắc nhở cũng như trách cứ Úc Thuận Nghi.

Chỉ thấy Vũ Thanh Yên không đáp lại, nàng cúi thấp đầu, đứng im lặng, mãi hồi lâu không nói lời nào, thân người còn khẽ run một cái. Mã Đức Thái phi hướng Vũ Thanh Yên, giọng nói vỗ về: "Thanh Yên, con làm sao vậy?".

Vũ Thanh Yên cố gắng trưng ra một bộ dạng ủy khuất, lại hít hít vài cái như đang khóc, trông nàng bây giờ thật vô cùng đáng thương. Ngẩng mặt lên, chỉ thấy khuôn mặt xinh đẹp như u lan ủy khuất vạn phần, môi anh đào mím chặt, nước mắt rưng rưng như sắp trào đến nơi rồi mà vẫn bị níu lại.

"Đức Thái phi nương nương, Thần nữ không sao, chỉ là Thần nữ bản tính ngay thẳng, có sao nói vậy. Những thứ như cầm, kỳ, thi, họa, quy củ, lễ giáo thật sự Thần nữ đều không tinh thông, nhắc tới, chỉ lại làm Thần nữ không khỏi nhớ đến Mẫu thân quá cố mà khẽ đau lòng!". Vũ Thanh Yên cúi mặt, thanh âm nhẹ bẫng như hư không, khiến người ta không khỏi đau xót.

Nghe Vũ Thanh Yên nói một câu, mọi người đang cười nhạo nàng lập tức im bặt, sau đó lại xôn xao bàn tán. Một vài người không biết thì đi tò mò mà hỏi những người rõ chuyện, một số khác lại im lặng, ví như Mẫu tử Diệp thị, hai người họ không khỏi có cảm giác bất an trong lòng, tiểu tiện nữ kia lại bắt đầu giở trò gì đây?

Mã Đức Thái phi nghe những lời của Vũ Thanh Yên, không khỏi nhớ đến bạn khuê phòng của mình – Chu Khánh Ly, chỉ tiếc rằng, người đã không còn. "Mẫu thân con trên trời có linh thiêng, nhất định sẽ phù hộ cho con, cho cả Vũ gia!". Bà khẽ nói, giọng buồn buồn. Điều này khiến Úc Thuận Nghi khó hiểu mà quay sang nhìn.

"Mẫu thân Thần nữ mất sớm, bên cạnh Thần nữ ngoài Phụ thân và Đại ca ra, chẳng còn một ai có thể tin tưởng!". Vũ Thanh Yên lại tiếp tục ủy khuất.

Thái hậu lúc này bất ngờ lên tiếng, còn hơi mỉm cười thắc mắc: "Ai gia nghe nói Vũ Thượng thư có nâng một di nương lên làm Bình thê, vậy chẳng phải ngươi ngoài Phụ thân và Đại ca ra, còn có nương nữa sao?!".

"Nương nương không biết, Nhị nương vừa bận bịu chuyện trong Phủ, vừa bận lo cho Nhị ca và Tứ muội, Thần nữ muốn được chia sẻ một phần tình thương cũng gọi là khó khăn. Kể từ khi Mẫu thân mất, Thần nữ vẫn đau buồn nên dẫn đến bệnh, bệnh liên miên suốt bao nhiêu năm vẫn không dứt!". Chỉ một vài lời ngắn ngủi, Vũ Thanh Yên đã "tố cáo" toàn bộ những việc làm của Diệp thị suốt bao năm qua ra phơi bày trước mặt mọi người. Đoạn, nàng lại tiếp tục: "Phụ thân thì vì quốc gia hiến sức, tin tưởng giao phó toàn bộ cho Nhị nương, Đại ca cũng vì nước mà hay đi bôn ba khắp nơi. Bao năm qua, vẫn chỉ có một mình Thần nữ cô quạnh cùng bài vị của Mẫu thân, có muốn học lễ giáo gì đi chăng nữa cũng không còn tâm trạng, vả lại, Thần nữ biết mình cũng không xứng để Nhị nương mời phu tử đến dạy dỗ!".

Mọi người lại bắt đầu chĩa múi giáo sang hướng của Diệp thị và Vũ Tú Huyên. Hóa ra bà ta cũng như bao người khác, được ngồi lên vị trí Bình thê rồi thì không thèm xem Đích nữ ra gì, còn đối đãi với nàng không tốt. Phanh phui ra, chính là bà ta hiếp người quá đáng, đã không yêu thương, còn không quan tâm chu đáo, để người ta bệnh liên miên suốt bao nhiêu năm. Vũ Thượng thư cùng Đại Công tử thì vì triều đình cống hiến, tin tưởng phó mặc, bà ta lại ở Phủ một tay che trời, nắm quyền nắm thế, lại cứ để mặc Đích nữ người ta sống khổ sở như vậy suốt bao nhiêu năm, thân cô thế cô, không có quyền lợi, lại không được dạy dỗ đến nơi đến chốn, đích thị toàn là lỗi của bà ta!

Những năm trước, khi Vũ Thanh Yên còn chưa có bệnh đến không ra khỏi viện nửa bước, mọi người vẫn thường hay thấy nàng cũng Diệp thị đi đây đi đó vào mỗi dịp lễ. Khi đó, Vũ Thanh Yên này vẫn không biết phép tắc chút nào, không phỉ báng tên ăn mày này, cũng lại sai người đi nhục mạ người khác, còn có tin rằng nàng ở trong Phủ hết sức khó hầu hạ, suốt ngày lấy hạ nhân ra làm trò tiêu khiển, mỗi năm lại thay thay đổi đổi mấy lần,... đúng là vô pháp vô thiên! Nhưng bây giờ ngẫm lại, trước mặt họ, nữ nhân này đến một chút ngang ngược càn rỡ lại còn không có một điểm, quanh thân nàng chỉ toàn là một loại khí thế thanh cao, nhẹ nhàng, khuôn mặt trầm tĩnh như nước, dung mạo lại xinh đẹp tuyệt luân. Người người âm thầm suy đoán, chẳng lẽ những tin tức không hay về nàng ngày trước đều là do một tay Diệp thị này hãm hại?!

Mã Đức Thái phi đã luôn không biết Vũ Thanh Yên sống khổ như thế. Mỗi lần bà đến thăm, lần thì nàng lấy cớ bệnh nên không tiếp khách, còn những lần gặp được nàng, nhìn cách Diệp thị đối xử với nàng, bà đâu có nghi ngờ. Nào đâu...

"Vũ nhị phu nhân cũng quá biết lấy "đức" đối đãi rồi!!". Mã Đức Thái phi khẽ nói một câu, nhưng thanh âm lạnh lẽo cực điểm, ánh mắt tức giận lướt trên người Diệp thị.

Diệp thị trước những lời trách móc đó, trước đôi mắt lạnh lùng đó của Mã Đức Thái phi, không khỏi bước ra chính giữa, dập đầu: "Đức Thái phi nương nương hiểu lầm rồi, Thần phụ không có gan làm những chuyện đó!".

"Vậy là theo ngươi, tất cả chỉ là do Vũ Thanh Yên bịa đặt?!".

"Thần phụ... Thần phụ...". Diệp thị không nói lại được, lập tức cúi đầu, thân người khẽ run rẩy.

Vũ Thanh Yên khẽ liếc sang bên cạnh, thấy bà ta run sợ như thế, không khỏi thỏa mãn. Những chuyện nàng nói ra có đáng là bao so với những khối chuyện khác mà bà ta đã làm. Mưu hại Đích nữ chắc không phải là nhẹ chứ!?

"Đức Thái phi nương nương, Nhị nương thật ra không có lỗi, lỗi là do Thần nữ quá mềm yếu, cứ đau bệnh liên miên, trách không được khiến Nhị nương ghét bỏ!". Vũ Thanh Yên lại nói một câu đầy ủy khuất.

Diệp thị tức đến nghiến răng, quay phắt sang: "Ngươi...!". Thanh âm nhỏ như muỗi kêu, chỉ có mình hai người nghe được.

"Đức Thái phi nương nương, quả thật là người hiểu lầm!". Vũ Tú Huyên bước ra, quỳ xuống nói. "Mẫu thân kể từ khi tiếp nhận vị trí Bình thê, đã lao tâm khổ tứ không ít, thời gian nào có mà quan tâm đến Tam tỷ từng chút một. Mẫu thân người cũng biết Tam tỷ buồn khổ, lại bệnh tật, nên không muốn mời phu tử về dạy dỗ, tránh gây áp lực cho tỷ ấy. Mẫu thân thật sự rất yêu thương Tam tỷ, coi tỷ ấy như chính con ruột của mình!".

"Đúng, đúng! Đức Thái phi nương nương, là do Thần phụ sợ Yên nhi mệt mỏi, không muốn mời phu tử đến, tránh cho Yên nhi phiền lòng!". Diệp thị gật đầu lia lịa.

Vũ Thanh Yên khẽ hừ lạnh, Diệp thị từ khi nào xem nàng là con ruột chứ? Vũ Tú Huyên khi nào xem nàng là tỷ tỷ của nàng ta chứ? Bọn họ đều không để nàng vào trong mắt! Những chuyện bọn họ khi dễ nàng trước đây quá sức được che giấu kĩ càng, người khác nhìn vào không hiểu là chuyện đương nhiên. Trước đây nàng không có sức phản kháng, bây giờ nàng nhất định phải "trả" lại tất thảy cho bọn họ. Nhưng bất quá, bây giờ chưa phải là cơ hội tốt, nàng chỉ muốn cảnh cáo bọn họ thôi.

"Nương nương, lỗi là ở Thần nữ, Người hãy tha cho Nhị nương cùng Tứ muội đi!". Vũ Thanh Yên lại lên tiếng.

"Chuyện khi dễ Đích nữ này há là lỗi từ ngươi sao?! Bản phi tuyệt không thể chấp nhận!". Mã Đức Thái phi có hơi đanh giọng, nghĩ đến Vũ Thanh Yên những năm qua chịu khổ không ít, bà không khỏi đau lòng thay cho người bằng hữu đã mất.

"Nương nương thứ tội! Nương nương thứ tội! Oan uổng cho Thần phụ quá! Quả thật Thần phụ nào dám có lá gan ấy, người đừng nghe lời thế nhân bịa đặt!". Diệp thị liên tục thanh minh, có chút đay điến mà nhìn Vũ Thanh Yên.

Ngay lúc Mã Đức Thái phi định lên tiếng thì Úc Thuận Nghi đã cướp lời: "Mẫu phi! Hôm nay là sinh thần của con đấy! Mẫu phi không định làm to chuyện lên chứ, dù sao đây cũng chỉ là gia sự của Vũ Thượng thư, chúng ta vẫn không thể xen vào!".

Cảm thấy lời nhi nữ nói có lý, Mã Đức Thái phi cố gắng đè nén lửa giận, chuyện này dù sao bà cũng không thể nhúng tay vào quá sâu. Xem như là lần này bỏ qua, cảnh cáo Diệp thị một lần. "Hôm nay dù sao cũng là sinh thần của Nghi nhi, Bản phi không truy cứu đến cùng, nhưng nếu như ngươi còn không biết thân biết phận mà khi dễ Thanh Yên, thì cũng đừng trách tại sao mọi người trong Kinh Thành này gọi ngươi một tiếng "ác phụ"!!".

"Thần phụ xin cam đoan! Thần phụ tạ ơn nương nương!!". Diệp thị và Vũ Tú Huyên vội vàng dập đầu khấu tạ, sau đó nhanh chóng về chỗ. Ngay sau đó, Vũ Thanh Yên cũng được ân chuẩn, trở về vị trí của mình.

Diệp thị vừa đi vừa nghiến răng, bây giờ hận không thể tiến đến xé xác Vũ Thanh Yên ra. Vì cái gì mà hôm nay tiểu tiện nữ đó dám trước mặt mọi người mà đối nghịch với bà? Bao năm qua, bà không vì Vũ Tú Huyên thì cũng vì chính bản thân mình mà khổ công gây dựng nên một cái thanh danh mĩ miều, cùng với đó là tìm mọi cách hạ thấp Vũ Thanh Yên hết sức có thể. Nhưng vì chuyện hôm nay mà trong phút chốc bà đã bị tiểu tiện nữ kia làm sụp đổ toàn bộ, danh dự của bà đã mất hết, khiến mọi người ai cũng cười chê, thật đúng là "kiếm củi ba năm, thiêu một giờ" mà!

Vũ Thanh Yên cũng không có đi về phía chỗ của Diệp thị, mà nàng cất bước đến gần Chu Ngọc Hoàn, ngồi xuống, dáng vẻ điềm tĩnh, thong dong tựa hề như chưa có xảy ra bất cứ chuyện gì. Tuy là vậy, nhưng cảm giác được ngồi xuống lại vô cùng thỏa thích, đứng rồi quỳ nãy giờ, nàng mệt muốn chết đi được!

"Yên nhi, muội không sao đấy chứ?!". Chu Ngọc Hoàn nhẹ giọng hỏi, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vài phần lo lắng. Hơn ai hết nàng hiểu rõ, mỗi lần nhắc đến Tam cô cô, Thanh Yên lại rất buồn.

"Muội không sao!". Vũ Thanh Yên khẽ mỉm cười yếu ớt. Nàng cố đè nén cái cảm giác đau đớn trong tim, trưng ra một bộ mặt như bình thường để trấn an Biểu tỷ mình. "Tỷ nghĩ muội sẽ bị làm sao nào? Muội chỉ là đang diễn chút kịch nhỏ mà thôi!". Nàng nói thật khẽ vào tai của Chu Ngọc Hoàn.

"Muội làm ta lo chết đi được!". Chu Ngọc Hoàn thở phào một tiếng nhẹ nhõm, nàng cứ nghĩ Biểu muội là đang đau đến đứt ruột, nào ngờ, diễn xuất của muội ấy cũng thật quá đạt đi, khiến nàng một phen tin đến gần như muốn nhào ra bảo vệ. Tuy vậy, nhưng Chu Ngọc Hoàn thiết nghĩ, Vũ Thanh Yên cũng đã cố gắng đè nén cảm xúc rất nhiều, ít ra khi nhắc đến Tam cô cô, muội ấy cũng không còn khổ sở như trước nữa.

Vũ Thanh Yên cười hì hì nhìn Chu Ngọc Hoàn, cảm giác đau đớn như xé rách tâm can kia vẫn còn vương lại đôi chút, hiển nhiên nàng biết, tình Mẫu tử không thể xem thường!

Mã Đức Thái phi vì một màn căng thẳng vừa rồi mà hao phí tâm tư, bà cũng không muốn trong sinh thần của nhi nữ mà lo này lo nọ, chỉ có thể gượng tươi cười: "Người đâu, mau tuyên các vũ kỹ vào! Mọi người cứ tự nhiên, cùng nhau uống rượu đi!".

Tất cả mọi người cũng không vì chuyện vừa nãy mà mất đi không khí vui vẻ, người người xem như chuyện đó chưa từng xảy ra, cười nói với nhau vô cùng náo nhiệt, nhưng ai ai đương nhiên cũng xa lánh Mẫu tử Diệp thị rồi.

Ngồi một chút, Thái hậu cảm thấy mệt nên về Cung trước, chỉ còn Hoàng thượng nán lại. Đưa mắt nhìn xung quanh, bây giờ Úc Phương mới có dịp hỏi: "Sao không thấy Thập Hoàng đệ và Thập nhất Hoàng đệ?".

Úc Khang bỏ ly rượu trong tay xuống, khẽ đáp: "Thập nhất đệ nghe nói có chút không khỏe trong người, chỉ sai hạ nhân mang lễ vật đến chúc mừng Thuận Nghi. Còn Thập đệ... Thần đệ cũng không biết!". Nói câu cuối, hắn còn nhẹ lắc đầu không rõ.

Úc Phương cũng chỉ mỉm cười một cái: "Trẫm hiểu, Thập Hoàng đệ trước nay luôn thần thần bí bí, không ai hiểu được như vậy! Nhưng suy cho cùng, bao năm nay đệ ấy giúp Trẫm không ít việc, Ung Minh quốc có được như ngày hôm nay cũng là nhờ vào một phần của đệ ấy!". Hắn chậm rãi nói.

Trước đây, hắn cũng không có ý định sẽ làm Hoàng đế, hắn luôn nghĩ Úc Khả Dương ở bên cạnh Phụ hoàng lâu như vậy, đương nhiên sẽ thích hợp hơn cả. Nhưng cũng chỉ vì ngôi vị Cửu ngũ chí tôn này mà Mẫu hậu khổ tâm không ít, hơn nữa Tĩnh Quý phi cũng không muốn Thập đệ tiếp nhận vị trí này, cho nên, mọi chuyện đều thuận lợi đến tay hắn.

"Đệ ấy chính là như vậy. Từ khi Tĩnh Quý phi mất, ngày ngày theo bên cạnh Phụ hoàng, ngoài việc học văn luyện võ ra cũng chỉ biết làm mặt lạnh, đến cả huynh đệ chúng ta còn chẳng thể dễ dàng mà gặp được đệ ấy đấy chứ!". Úc Khang cũng phụ họa.

Mặc dù huynh đệ bọn họ không cùng một Mẫu thân thân sinh, nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ tranh giành đấu đá nhau. Từ nhỏ, bọn họ đã được dạy dỗ rất kĩ càng về tình thân, cũng đã chứng kiến rất nhiều người vì người thân của mình mà bất chấp tất cả, lại càng thấy được vì ngôi vị Hoàng đế mà Phụ hoàng mệt mỏi bao nhiêu. Ai nói trong Hoàng Cung này không thể có tình thân, không có tình huynh đệ, tỷ muội?! Đối với bọn họ, điều này hoàn toàn có thể!

Úc Phương và Úc Khang nhìn nhau cười, như chợt nhớ lại một vài chuyện xưa, một tư vị hoài niệm hiện lên lúc nào không rõ, nhưng cũng đủ khiến huynh đệ bọn họ nhớ nhung.

Ngồi một lúc, Úc Phương cũng đứng dậy rời đi, hắn nói còn có tấu chương chưa phê duyệt, nên lập tức phải trở lại Ngự Thư phòng. Mọi người nhanh chóng hành lễ rồi lại trở về với yến tiệc vốn có.

Úc Khang nhìn cái bóng lưng màu vàng chói kia rời đi trong đêm đen tĩnh mịch không khỏi lắc đầu. Hoàng huynh của hắn, chính là tham công tiếc việc, cũng chẳng chịu để bản thân nghỉ ngơi. Hắn thiết nghĩ, nếu như Hoàng huynh có ai đó quản một chút thì sao nhỉ, ví dụ như là Hoàng tẩu chẳng hạn?! Úc Khang hắn cũng đã đề cập đến vấn đề này nhiều lần, bất quá Úc Phương chính là dạng người không ham mê nữ sắc cho lắm, đến bây giờ dù đã tại vị năm năm nhưng Hậu cung vẫn còn trống chủ, hắn cũng chỉ có vài nữ nhân, đến một tiểu Công chúa còn chưa có huống gì là Hoàng tử. Hoàng huynh còn ngụy biện rằng là do hắn ta chưa tìm được nữ nhân mình yêu, chưa muốn khai chi tán diệp[1].

[1] khai chi tán diệp: tương tự như "đâm chồi nảy lộc", ý chỉ việc con đàn cháu đống, nối dõi tông tường.

Úc Khang nghĩ đến chuyện Hậu cung của Úc Phương mà cũng nghĩ đến chuyện của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net