CHƯƠNG 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc Úc Khang rời đi cũng không có mấy ai chú ý. Mã Đức Thái phi thì đã sớm được Cung nữ dìu vào trong tẩm cung nghỉ ngơi một chút, còn Úc Thuận Nghi thì chỉ mải nhìn ngắm Lâm Gia Thành, tâm can dịu dàng như nước. Nàng đứng dậy, nhẹ nhàng cất bước đến bên Lâm Gia Thành, mỗi bước đi của nàng linh động nhưng rất khẽ khàng, ánh mắt không rời nam tử kia một khắc.

Mọi người thấy Công chúa đi xuống cũng không có ai nói gì, chỉ im lặng, nói chuyện cũng nhẹ nhàng hơn. Liếc mắt thấy Công chúa lúc này đang đến một góc nhỏ, khuôn mặt vô cùng mĩ lệ, động lòng người, khóe môi lại ẩn ẩn nụ cười, ánh mắt nhìn ai đó dường như si mê không dứt ra được. Trong lòng ai nấy cũng đều tò mò một phen.

"Lâm Gia Thành!". Úc Thuận Nghi dừng trước người Lâm Gia Thành, khẽ gọi một tiếng, giọng nói tuy mềm mại, nhưng lại có vài phần tinh nghịch, hàm chứa vui vẻ.

Xung quanh khẽ "ồ" lên một tiếng, hóa ra người mà Thập tam Công chúa để mắt đến lại chính là Tân khoa Trạng Nguyên năm nay. Bao nhiêu nữ tử ngưỡng mộ hay có ý với Lâm Gia Thành trong nháy mắt sụp đổ hoàn toàn hy vọng, nam tử này là người Công chúa nhìn trúng, các nàng làm sao dám tranh giành. Và bên cạnh đó, một vài nam tử có tâm tư với Úc Thuận Nghi cũng có chút mất mát trong lòng, nhưng dù sao cũng chỉ là một tên Trạng Nguyên nho nhỏ, bọn họ còn có thể thắng được, chỉ cần trở thành Phò mã, tiền đồ tương lai rộng mở không ít!

"Thập tam Công chúa!". Lâm Gia Thành đừng cách xa Úc Thuận Nghi khoảng ba bước chân, hơi cúi người, tay chắp thành quyền mà nói. "Không biết Công chúa tìm Hạ thần có việc gì?".

Đối với bộ dạng xa cách, giữ lễ kia của Lâm Gia Thành, Úc Thuận Nghi cũng không giận, ngược lại còn vô cùng vui vẻ. Nàng khẽ quay đầu nhìn về phía Vũ Thanh Yên, thấy nữ nhân đó cũng vừa vặn nhìn lại về phía này, không khỏi cất cao giọng: "Lâm Gia Thành, ngươi có nguyện ý trở thành Phò mã của ta không?!".

Thanh âm không lớn không nhỏ, vừa đủ để tất cả mọi người trong Thừa Ân cung nghe thấy, ai nấy trên mặt đều là một vẻ ngạc nhiên tột cùng, cũng không ngờ tới Công chúa sẽ nói ra điều này. Vũ Thanh Yên nhẹ mỉm cười, nàng đang muốn xem thử chuyện sắp tới.

Lâm Gia Thành nghe xong lời của Úc Thuận Nghi, cả người cứng đờ, khuôn mặt bình tĩnh nay lại thêm một tầng biểu cảm khó xử. Chàng nâng mắt nhìn nữ nhân có thân phận tôn quý đang cười kia ở trước mặt, rồi lại liếc mắt đến thân ảnh nữ tử lam y đang nhàn nhạt ngồi ở đằng kia, khuôn mặt nàng không hề nhìn ra một chút cảm xúc nào. Chàng lúc này mới chậm rãi lên tiếng: "Hạ thần không dám!".

"Không dám?!". Úc Thuận Nghi nhướng cao mày, nàng tựa hồ đã đoán được câu trả lời này của Lâm Gia Thành nên cũng không lấy làm bất ngờ, nhưng tuy vậy vẫn có chút nhói nhói trong lòng. "Ngươi xác định không muốn làm Phò mã của Bản Công chúa?".

"Hạ thần được Công chúa ngưỡng mộ, đó là niềm vinh hạnh của Hạ thần. Nhưng Công chúa là người có thân phận tôn quý, Hạ thần nào có thể xứng được!". Lâm Gia Thành vẫn là một bộ mặt bình tĩnh mà trả lời.

"Ngươi thích Vũ Thanh Yên?". Úc Thuận Nghi vẫn hỏi, khuôn mặt tươi cười mĩ lệ cũng đã sớm được dẹp bỏ.

Lâm Gia Thành mím môi không đáp, cũng như ngầm thừa nhận, nhưng cũng như không thừa nhận. Chàng biết, nếu như chàng nói một lời, cho dù có phải hay không thì khuê dự của Vũ Thanh Yên có thể ít nhiều sẽ bị tổn hại.

Vũ Thanh Yên nghe nhắc đến tên mình, cũng hơi bất ngờ, nàng thoáng có chút căng thẳng. Úc Thuận Nghi này hôm nay xem như là muốn hủy đi khuê dự của nàng sao?! Tuy Lâm Gia Thành không nói, hay mặc dù chàng ta nói "không", thì khuê dự của nàng vẫn sẽ bị ảnh hưởng. Nàng không muốn sau này mỗi lần đi đâu đó là lại có người chỉ trỏ, nói này nói nọ, cảm giác thật khó chịu!

"Sao thế? Sao ngươi không trả lời? Ngươi thích nàng ta thật sao?!". Úc Thuận Nghi khẽ nhếch môi. "Chỉ vì nàng ta mà ngươi dám từ chối Bản Công chúa sao?!".

"Công chúa hiểu lầm rồi! Giữa Hạ thần và Vũ Tiểu thư là hoàn toàn trong sạch!". Lâm Gia Thành đáp. Chàng thích Vũ Thanh Yên là thật, nhưng chàng sẽ không vì chuyện này mà phủ nhận tình cảm của mình. Trả lời lấp lửng như thế, Úc Thuận Nghi muốn nghĩ sao thì nghĩ, chàng bây giờ cảm thấy cô Công chúa này không đáng để bản thân nói chuyện.

"Bản Công chúa đâu có hỏi như thế, chẳng lẽ các ngươi có tật giật mình, có cái gì đó không trong sạch?!". Úc Thuận Nghi bật cười thành tiếng, Lâm Gia Thành cũng có lúc hồ đồ như thế này sao? Nhưng nghe câu trả lời đó của chàng, lòng nàng như có một ngọn lửa vô hình dâng trào.

"Hạ thần đã nói mình và Vũ Tiểu thư hoàn toàn trong sạch. Nếu Công chúa không tin, Hạ thần cũng không còn cách!". Lâm Gia Thành trước sau vẫn giữ lễ, không hề thấy một tia bất kính nào. "Công chúa muốn nghĩ sao, là tùy Người!".

"Ngươi...! Ngươi không sợ vì bản thân mình mà Vũ Thanh Yên sẽ mất hết khuê dự sao?". Úc Thuận Nghi đã bắt đầu bộc phát lửa giận trong lòng.

"Công chúa, Thần nữ có mất khuê dự hay không cũng không phiền Người quan tâm. Những lời nói vừa rồi của Công chúa là hoàn toàn không có căn cứ, người có ngu ngốc đến đâu đi nữa cũng sẽ biết hôm nay dù Thần nữ có mất đi khuê dự thì cũng là do ai!".

Giọng Vũ Thanh Yên vang lên, thanh âm nhẹ nhàng, nhưng hàm chứa một cỗ khí thế vô hình. Nàng hôm nay muốn xem thử, Úc Thuận Nghi này còn muốn đánh chủ ý lên người nàng nữa không, đừng tưởng bản thân mình là Công chúa cao quý thì muốn làm gì cũng được, nàng không thích những chuyện vô căn cứ như vậy xảy ra trước mặt mình!

"Ngươi im miệng cho Bản Công chúa! Ngươi là cái thá gì dám lên tiếng ở đây, Bản Công chúa đang nói, ngươi dám ngang nhiên cắt lời, thật to gan!". Úc Thuận Nghi quay phắt lại, mạnh mẽ lên tiếng, có thể thấy nàng đang rất tức giận.

"Thần nữ tự thấy bản thân không làm điều gì hổ thẹn, Công chúa cũng nên nhìn nhận vấn đề công bằng một chút. Nếu như Thần nữ ở đây làm bẩn mắt Công chúa, vậy Thần nữ xin phép được cáo lui, không làm phiền Công chúa nữa!". Vũ Thanh Yên đứng dậy, không đợi Úc Thuận Nghi cho phép, hướng cửa Thừa Ân cung mà đi.

"Ngươi...! Càn rỡ!!". Úc Thuận Nghi chỉ chỉ ngón tay bạch ngọc run run về phía thân ảnh Vũ Thanh Yên đang rời đi, nói không nên lời.

"Nếu như Vũ Tiểu thư đã không xứng để nói chuyện cùng Công chúa, thì Hạ thần cũng không có tư cách. Hạ thần cũng xin được cáo lui!". Lâm Gia Thành nhàn nhạt lên tiếng, chàng cảm thấy nữ nhân trước mặt này vô cùng ngang ngược, sau này có lẽ nên tránh mặt nàng ta nếu như muốn yên ổn mà sống. Nói rồi, người lập tức vòng qua Úc Thuận Nghi, đi thẳng về hướng cửa Thừa Ân cung.

"Lâm Gia Thành! Ngươi đứng lại cho Bản Công chúa! Mau đứng lại!! Người đâu!!". Úc Thuận Nghi hét lên, nam nhân này lạnh lùng vô tình đến vậy sao? Một cái liếc mắt cũng không thèm hướng đến nàng, cứ thế mà bỏ đi.

Một yến tiệc vốn có vẻ vui, nhưng trong phút chốc đã bị phá vỡ bởi chuyện tình tay ba này. Mọi người có chút thất thần, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh, cố gắng ngồi yên một chỗ, đến cả thở cũng không dám mạnh. Công chúa đang tức giận, không ai đi tình nguyện mà muốn làm công cụ để nàng xả lửa giận trong lòng.

Đám thị vệ nghe tiếng Úc Thuận Nghi gọi lúc trước đang đứng nghiêm chỉnh chờ nàng sai khiến, không ai dám nhúc nhích. Nhưng cứ đứng mãi như thế cũng không phải là cách hay, một tên trong số bọn họ e dè hỏi: "Công chúa... Người có phân phó gì...?!".

"Cút! Cút hết cho ta!!!". Úc Thuận Nghi hét lên, khuôn mặt vặn vẹo khó coi. Nam nhân nàng thích vì ả tiện nhân đó mà bỏ rơi nàng trước mặt bao nhiêu người, nàng làm sao có thể "nuốt trôi" nổi nỗi nhục ngày hôm nay.

Đám thị vệ nhanh chóng lui xuống, bọn họ cũng thức thời hiểu được tâm trạng Công chúa đang không được tốt, nếu không cẩn thận thì sẽ đi toi mất cái mạng này của chính mình. Úc Thuận Nghi cố giữ mình đứng vững, vung tay áo bỏ đi vào trong, tuyên bố dừng yến tiệc. Mọi người thi nhau lục đục ra về.

Lúc này, Vũ Thanh Yên vẫn còn đang đi đâu đó trong Cung. Hôm nay nàng không biết mình đã phạm phải cái lỗi gì mà ông trời lại đối xử thậm tệ với mình như vậy. Hết đối chọi với Úc Thuận Nghi xong, giờ lại bị lạc đường. Vũ Thanh Yên thở dài một tiếng, nàng chính là bị mù đường bẩm sinh, đi biết bao nhiêu lần cũng không thể nhớ hết được cái Hoàng Cung này, hoặc là vì nàng ghét nơi này nên chẳng thèm để vào trí nhớ mình.

Trời lúc này thì lại tối, mặc dù Hoàng Cung đâu đâu cũng là đèn đuốc sáng trưng, ánh trăng soi sáng tất thảy, nhưng chỗ nàng đang đứng lại bị gió thổi mạnh, đèn bị tắt hết, vô cùng tối tăm. Tối thế này nàng làm sao mà tìm được đường ra cơ chứ?!

Vũ Thanh Yên thầm hận bản thân, phải chi lúc đó nàng không có làm cao mà ngoảnh mặt bỏ đi giừa chừng, rồi lại vì tức giận cô Công chúa quá quắt kia mà đi đến quên trời đất, thì làm sao mà ra nông nỗi này. Bây giờ Vũ Thanh Yên cũng không rõ mình đang ở đâu, chỉ thấy nơi này với Ngự hoa viên có chút tương đồng, dưới chân cũng là con đường lát sỏi đá, xung quanh thoang thoảng mùi hương nhè nhẹ của các loài hoa khác nhau. Chẳng lẽ nàng lại đến Ngự hoa viên thật?!

Vũ Thanh Yên dõi mắt nhìn xem xung quanh, nàng lờ mờ thấy được phía trước không xa lắm có một nhà thủy tạ, mà bên trong có phát ra chút ánh sáng của nến, chắc hẳn bên trong có người! Nàng thầm mừng rỡ, có người là tốt rồi, chỉ cần nhờ người ta đưa nàng ra khỏi đây là được.

Không nghĩ ngợi lâu, Vũ Thanh Yên nâng váy, bước nhanh đến nhà thủy tạ phía trước. Càng đến, nàng lại càng thấy rõ trong nhà thủy tạ kia có bóng người. Chỉ cách còn khoảng hai mươi bước chân là đến nơi, Vũ Thanh Yên khẽ cười thầm, nhưng trời lại không chiều lòng người. Nàng không cẩn thận, lại vì trời quá tối, cũng không mấy để ý, đôi chân khẽ vấp hòn đá phía dưới, khiến nàng ngã nhào xuống đất. Đúng là họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai.[1]

[1] họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai: xui xẻo không đến một lần, may mắn không đến hai lần (họa nhiều hơn phước).

Người trong nhà thủy tạ nghe thấy tiếng động, đôi mắt khẽ híp lại, lắc mình một cái liền ra khỏi đó.

Vũ Thanh Yên lúc này cũng may không sao, ngã trên cỏ, không bị thương tật gì. Nàng ngồi dậy, ngẩng đầu, thấy cây ngọc tiêu luôn mang theo bên mình đã rời khỏi người từ lâu, lăn lăn một đường thẳng tắp. Đang định đứng dậy đuổi theo thì cây ngọc tiêu kia đã dừng lại trước mũi giày của ai đó, Vũ Thanh Yên ngạc nhiên ngẩng mặt lên nhìn, nàng không có thấy rõ người kia, chỉ biết đó là một nam tử. Nhanh chóng đứng thẳng dậy, Vũ Thanh Yên bước đến gần nam tử nọ, thấy hắn ta đang cúi người nhặt cây ngọc tiêu lên, nàng nghĩ ngợi không biết đây rốt cuộc là nhân vật nào, sao lại có thể xuất hiện ở đây vào giờ này nữa.

"Của cô nương?". Nam tử giọng trầm trầm cất tiếng, đưa cây ngọc tiêu lên trước mặt nàng.

Vũ Thanh Yên lúc này cách nam tử đó khoảng năm bước, chân đang đi cũng khẽ bất động, nàng chỉ cảm thấy giọng nói này quen quen. Đưa mắt nhìn nam tử trước mặt, nàng nhíu nhíu mày, trời tối quá, nàng đứng đã gần hơn so với lúc nãy nhưng vẫn không thấy rõ dung mạo, hắn ta rất mông lung, tựa hồ như sương khói.

Đúng lúc đó, mây mù dần tản ra, vầng minh nguyệt to tròn xuất hiện, bắt đầu soi sáng khắp nhân gian, chính nhờ ánh trăng, Vũ Thanh Yên lúc này mới có thể nhìn nhận rõ ràng người đang đứng trước mặt, nàng khẽ kêu lên một tiếng.

"Sao... Tại sao hắn lại có thể ở đây???". Trong đầu Vũ Thanh Yên bây giờ chính là câu hỏi này, nàng như hóa đá.

Nam tử trước mặt cũng không vì biểu hiện kỳ lạ của nàng mà hơi khẽ nhíu mày, hắn chỉ nhàn nhạt hỏi lại: "Cây ngọc tiêu này là của cô nương phải không?". Tuy vậy, nhưng trong lòng hắn cảm thấy có chút gì đó cảm thấy quen thuộc ở nữ tử này.

Vũ Thanh Yên tròn mắt nhìn hắn, không đáp. Bây giờ đọng trên khuôn mặt nàng chỉ có một sự sững sờ đến cứng đờ người. Nàng không ngờ...

"Cô nương không nghe tại hạ nói chăng? Ngọc tiêu của cô nương phải không?!". Giọng nam tử có chút gắt lên, dường như không thể kiên nhẫn nổi.

"Ph... phải...!". Vũ Thanh Yên hơi giật mình, khó nhọc thốt ra một chữ. Cảm xúc của nàng hết chuyển từ kinh ngạc sang lo sợ. Tại sao Vạn Khiêm lại xuất hiện ở đây???

"Cô là ai? Sao lại ở đây vào giờ này?". Nam tử trước mặt Vũ Thanh Yên đích xác là Vạn Khiêm. Hắn không lập tức trả ngọc tiêu ngay cho nàng mà hỏi lại.

Vũ Thanh Yên cố gắng giữ bình tĩnh, nàng phải nhanh chóng đi khỏi đây, nếu như vạn nhất mà để tên này phát hiện ra nàng, thì không những nàng phải trả lại hắn miếng ngọc bội có giá trị đó, mà còn phải hứng chịu hậu quả từ hắn. "Công... công tử, có thể... có thể trả ngọc tiêu lại cho Tiểu nữ được không?!". Nàng cúi đầu mà nói, có chút hỗn loạn.

Vạn Khiêm cũng không mấy nghi ngờ, vươn bàn tay đang cầm cây ngọc tiêu ra trước mặt nữ tử đối diện. Vũ Thanh Yên hơi bước lại gần, vẫn cúi đầu, đưa tay nhận lấy. Ngay lúc nàng định rút cây ngọc tiêu về thì cảm thấy căn bản tên họ Vạn này không muốn trả đồ cho nàng, vẫn cứ khư khư giữ chặt không buông.

Vũ Thanh Yên có hơi tức giận, bỗng nhiên ngẩng mặt nhìn hắn, giọng nói có vài phần bực bội: "Này, buông ra!".

Vì trời khá tối nên nàng không để ý, khi nàng vừa dứt lời, khuôn mặt lãnh trầm của hắn khẽ biến đổi, ánh mắt lóe lên tia gì đó khác thường. Vạn Khiêm vẫn không nói không rằng, bàn tay vẫn giữ chặt cây ngọc tiêu kia. Mắt hắn khẽ liếc quanh người nàng, nhìn xuống bên hông nàng, sắc mặt lại biến đổi.

Mà Vũ Thanh Yên nhân lúc hắn không để ý, giãy mạnh tay, cây ngọc tiêu đã rời khỏi tay hắn, nàng thu lại nó, cẩn thận cất đi, sau đó không nói thêm gì nữa mà quay người bỏ đi. Nàng phải nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt hắn mới được.

"Đứng lại!". Thanh âm Vạn Khiêm có chút cương nghị phát ra, lạnh lẽo đến cực điểm.

Vũ Thanh Yên nghe thấy không khỏi lạnh sống lưng. Nàng không quay đầu, nhắm thẳng phía trước mà chạy, còn quăng cho nam tử phía sau một câu: "Biến thái!! Đừng đuổi theo ta!!".

Vạn Khiêm đen mặt, tức đến nghiến răng nghiến lợi, dụng khinh công đuổi theo nàng. Nữ nhân kia không có võ công, trời lại tối, hắn đương nhiên không mất tí sức nào đã có thể đuổi kịp nàng. Vạn Khiêm đáp xuống, chặn ngay trước mặt Vũ Thanh Yên, giọng nói vẫn lạnh lùng như trước: "Trả đây!".

"Trả... trả gì chứ? Ngươi điên sao? Ta không có thiếu nợ gì của ngươi cả!!". Vũ Thanh Yên cả kinh nói, nàng bị phát hiện rồi sao, không thể nào! Tên này làm sao có thể biết?

Vạn Khiêm khẽ nhếch cánh môi, nữ nhân này kể cũng thú vị thật, mới khắc trước còn "Công tử" rồi lại "Tiểu nữ", thế mà nay chuyển biến một cái đã trở thành "ngươi ngươi, ta ta", hắn lại còn bị gọi là "biến thái" nữa, hỏi làm sao không tức giận cho được đây??!

"Trả ngọc bội cho ta, Trần Vãn, đừng tưởng ta không biết là ngươi!". Vạn Khiêm nhấn mạnh hai từ "Trần Vãn" khiến Vũ Thanh Yên như chết lặng. Nàng bị phát hiện thật rồi!

Vũ Thanh Yên định thần lại một chút, sau đó dùng một bộ dạng đoan chính nhất, cười cười với hắn mà nói, lời lẽ từ tốn, nhẹ nhàng đến cực điểm: "Công tử có lẽ hiểu lầm rồi, Tiểu nữ không phải Trần Vãn gì đó, cũng không có lấy ngọc bội của Công tử!". Sau đó, nàng thừa dịp, định vòng qua hắn mà đi nhưng rốt cuộc vẫn bị cản lại.

Vạn Khiêm bỗng dưng nắm lấy cổ tay Vũ Thanh Yên, không chút thương tiếc mà dùng sức khiến nàng khẽ kêu vì đau. "Ngươi đã không muốn đưa thì ta tự mình lấy, cũng đừng trách ta không khách khí!". Vừa dứt lời, tay còn lại của hắn nhanh chóng tiến đến bên hông nàng, mạnh mẽ giật lấy miếng ngọc bội đang tỏa ra thứ ánh sáng xanh xanh trong suốt dưới trời trăng.

Vũ Thanh Yên mở to mắt nhìn hắn đoạt lấy vật tốt mà nàng cướp được, định lấy lại nhưng chợt phát hiện nàng căn bản không phải là đối thủ của hắn. Mi tâm nhíu chặt lại, ánh mắt gắt gao nhìn đồ tốt bị lấy đi, không khỏi tiếc nuối trong lòng. A Châu hại nàng rồi, sao lại để miếng ngọc bội đó bên hông nàng chứ, nếu nàng phát hiện sớm thì có lẽ...

Vạn Khiêm lúc này đã lấy được thứ muốn lấy, liếc mắt đến khuôn mặt đang căm tức của Vũ Thanh Yên, khẽ nhếch môi: "Đồ của ta là đồ của ta, căn bản không phải của ngươi. Ta cứ tưởng sẽ không bao giờ tìm được nó nữa chứ, nào ngờ trời xanh còn có mắt, thứ trộm cướp nhà ngươi sẽ không có kết cục tốt!".

Vũ Thanh Yên vẫn oán hận nhìn hắn, nàng thiết nghĩ nếu như hắn đã biết rồi thì cũng cứ để hắn biết đi, nàng sao phải sợ, hắn có thể làm gì được nàng sao?! Nén giận trong lòng, nàng đáp: "Vậy thì sao? Ngươi muốn làm gì ta? Giết ta sao?!".

Vạn Khiêm khẽ cười, dường như là một nụ cười trào phúng, hắn chậm rãi buông tay: "Không, coi như ngươi cứu ta một mạng cũng có chỗ hữu dụng!". Nói đoạn, hắn nhìn nàng với một ánh mắt đánh giá, sau đó lại tiếp: "Chỉ là ta không ngờ, ngươi là nữ nhân!".

"Nữ nhân thì làm sao? Hay ngươi nghĩ đây đều giống như trong điển tích, mỹ nhân cứu anh hùng, sau đó là một giai thoại tình sử sao? Ha, Vũ Thanh Yên ta cứu người cũng không cần báo đáp, chỉ là vì ngươi quá đáng ghét, ta cũng không muốn cứu người đáng ghét như ngươi không công. Chẳng qua chỉ là một miếng ngọc bội, ta lấy thì có làm sao, bây giờ ngươi nói ngươi chỉ vì báo đáp ơn cứu mạng của ta mà không giết ta, ngươi nghĩ mình cao thượng lắm chắc?! Ngông cuồng!!".

Đối với lời chỉ trích gắt gao đó của nàng, Vạn Khiêm không những không giận mà còn tròn mắt nhìn nữ tử trước mặt. Hắn không ngờ nàng đang ở thế bị động mà còn có thể nói ra những lời đó với hắn, nàng quả thật không biết sợ là gì! Ngẫm lại lời nàng vừa nói, hắn bất giác bật cười thành tiếng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net