CHƯƠNG 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Thật không có?!". Úc Khả Dương nhướng mày hỏi, khuôn mặt anh tuấn lại từ từ tiến lại gần dung nhan đang phiếm hồng của nữ tử trước mặt.

Vũ Thanh Yên cảm nhận thấy nàng và y đang cách nhau rất gần, mà y lại như có như không cứ tiến về phía mình khiến nàng có chút bối rối. Nếu như nàng tiếp tục nói "không" thì y liệu có... .

Thấy nàng vẫn không trả lời, Úc Khả Dương bỗng nói: "Cho nàng đáp lần cuối, có hay không?!".

"Được... được rồi! Là có, có!!". Vũ Thanh Yên nói mà như hét, nàng nhanh chóng né tránh khỏi y, dùng hết sức bình sinh mà thoát ra.

Úc Khả Dương hài lòng cười một cái, tiếp tục nói: "Nhưng mà ta nói thật đấy, nàng... rất đẹp, còn đẹp hơn cả vầng minh nguyệt trên kia!".

"Ngài lại đùa nữa rồi!". Vũ Thanh Yên cúi đầu đáp.

Úc Khả Dương nhìn nàng không nói nữa, y khẽ gọi Thương Dạ một tiếng, ánh mắt vẫn không rời Vũ Thanh Yên.

"Vương gia, thuộc hạ đã chuẩn bị thỏa đáng cả rồi!". Thương Dạ xuất hiện đáp, sau đó rồi lại vô thanh vô thức lui đi.

Úc Khả Dương nghe xong, vừa ý nhoẻn miệng cười, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy tay Vũ Thanh Yên kéo nàng đi. Vũ Thanh Yên lại lần nữa bất ngờ, y có thể nào khi đi nói nàng một tiếng được không, cứ tùy ý như vậy, có ngày nàng chết vì giật mình mất.

"Ngài cũng không cần phải đích thân kéo ta đi như vậy đâu, ta lớn rồi, không phải tiểu hài tử!". Nàng có chút khổ sở nói, hành động của y đưa nàng hết ngạc nhiên này lại tới ngạc nhiên khác, có chút không thích ứng được.

"Nàng lớn rồi nhưng mỗi lần vào Cung vẫn lạc đấy thôi!". Y nhẹ giọng đáp. Bây giờ y chỉ cảm nhận được một sự ấm áp đang quẩn quanh trong tay y, trong lòng y, thật khó mà diễn tả được.

"Đó là vì... vì ta ghét Hoàng Cung, nên không muốn để ý đến nó!". Vũ Thanh Yên ngụy biện cho bản tính mù đường trời sinh của mình.

"Nàng ghét Hoàng Cung hay không, ta không quan tâm. Bây giờ nếu nàng không ngoan ngoãn theo ta, coi chừng bị bỏ lại nơi này đấy!". Úc Khả Dương giở giọng đe dọa.

Vũ Thanh Yên chỉ bĩu môi, thôi không nói nữa. Nàng chẳng biết bản thân mình từ khi nào lại có thể dễ dàng chịu thỏa hiệp như thế. Đi khoảng vài trượng, Úc Khả Dương bỗng dừng lại, cũng là trước một mỏm đá khác. Vũ Thanh Yên nghi hoặc nhìn về phía trước, chỉ thấy trước mặt mình có hai chiếc đèn Khổng Minh to chừng hai gang tay đang được thắp sáng.

Úc Khả Dương kéo nàng lại gần, cầm lấy một chiếc đèn đặt vào tay nàng, ấm giọng nói: "Của nàng!".

Vũ Thanh Yên chẳng biết làm gì hơn ngoài tiếp nhận lấy chiếc đèn Khổng Minh mà y đưa cho. Vừa đưa tay nhận lấy, cảm giác đầu tiên của nàng là khá bất ngờ và lạ lẫm, đầu ngón tay truyền đến cảm giác ấm áp khó diễn tả, đây có thể nói là lần đầu tiên nàng thả đèn Khổng Minh vào dịp Tết Đoàn viên.

Úc Khả Dương mỉm cười trước biểu cảm ngây ngốc đó của nàng, nhẹ kéo tay nàng đến gần mỏm đá, khẽ nói: "Ước đi!".

Vũ Thanh Yên nhìn y một cái, rồi lại nhìn đến đèn Khổng Minh đang sáng rực trong tay mình, khẽ nhắm mắt lại suy nghĩ đến cái gì đó. Úc Khả Dương nhìn nàng, cũng nhắm mắt lại, trên môi còn vương nụ cười rất sâu.

Một lúc sau, Vũ Thanh Yên nhẹ mở mắt ra, nàng ước xong rồi. Cũng chẳng có gì phức tạp cả, ngoài việc mong trên dưới Vũ gia bình an, khỏe mạnh, trường tồn thì còn có một chút mong muốn cá nhân của nàng, ví như được sống một cuộc sống sung túc, tốt đẹp, yên lành, nếu có thể nàng còn muốn được du sơn ngoạn thủy, đi khắp đó đây. Liếc mắt nhìn sang bên cạnh, thấy Úc Khả Dương vẫn đang nhắm mắt, đây cũng có thể coi như là lần đầu nàng và y đứng chung một chỗ mà lại có thể yên ắng như thế này, cũng là lần đầu nàng thấy rõ được dung mạo y từ góc độ này.

Úc Khả Dương không có nét ôn hòa, vừa gặp đã cảm mến như của Vương Quân Minh, không có chút hào sảng, phóng khoáng như Đại ca Vũ Thanh Phong của nàng, cũng không có ấm áp, ôn thuận như Lâm Gia Thành, hay lạnh lùng như Vạn Khiêm. Ở y có gì đó thanh cao như trúc, nhưng cũng lạnh như phong, chi lan ngọc thụ, diện như quan ngọc, không thể nào so sánh được với những nam nhân khác, thật sự rất đặc biệt, hoàn toàn không thể nào bị nhầm lẫn, ví như trong hàng vạn người, sẽ chỉ có y là nổi bật nhất, chỉ gặp một lần, khó có thể quên. Nàng cũng cảm thấy ông trời quả thật quá thiên vị rồi, dung mạo này sao lại có thể tinh tế như điêu như khắc đến vậy chứ, nam nhân có cần phải đẹp đến như vậy không, y thật sẽ khiến nữ tử khắp thế gian này ghen tỵ đến đỏ mắt mất!

Vũ Thanh Yên khẽ lắc đầu, khẽ "chậc chậc" vài tiếng, thật sự lúc này nàng mới để ý đến, y quả thật quá yêu nghiệt, người như y, sau này sẽ có tới hàng vạn nữ nhân cam tâm tình nguyện phủ phục cho xem.

"Nàng nghĩ gì thế?". Úc Khả Dương bỗng nhiên mở mắt, nhìn về phía Vũ Thanh Yên hỏi, đột nhiên cười cười. "Không phải nghĩ là ta đẹp đến mức nữ tử cũng phải ghen tỵ đấy chứ?".

"Thì đúng là vậy mà!". Vũ Thanh Yên cũng không chối, thành thật khẳng định.

"Nàng lại bị ta đoán đúng nữa rồi! Sau này nên thu liễm lại một chút, nếu không có ngày lại bị người ta lừa đến bản thân còn không hay đấy!". Úc Khả Dương nhẹ lắc đầu.

"Ngài lại không có việc gì làm đến nỗi đi đoán mò tâm tư của ta sao?!".

"Được rồi, thả đèn đi!". Úc Khả Dương nhắc nhở, thuận tiện kết thúc cuộc cãi vả.

Lúc này Vũ Thanh Yên mới chú ý đến chiếc đèn Khổng Minh còn đang chờ thả đi trong tay mình. Nàng thôi không đấu khẩu với y nữa, di chuyển tầm mắt đến chiếc đèn, tiến lên thêm một bước, nâng đèn lên cao rồi khẽ buông tay. Đèn theo cơn gió nhẹ, từ từ bay đi, hòa vào hàng ngàn chiếc đèn đang đua nhau sáng rực rỡ trên bầu trời đêm kia, chẳng mấy chốc nàng cũng chẳng thể phân biệt được đâu là chiếc đèn mình mới vừa thả nữa, trong lòng cảm thấy rất vui.

Thoáng thấy Úc Khả Dương cũng đã thả đèn của mình, nàng cất giọng hỏi: "Sao Ngài lại đưa ta đến đây thả đèn?".

"Đèn càng được thả từ nơi càng cao thì điều ước sẽ càng ứng nghiệm!". Y đáp.

"Không phải, ý ta không phải hỏi như thế. Ta muốn hỏi, vì sao lại là ta mà không phải là người khác?".

"Vậy "người khác" mà nàng nói, nàng mong là ai?". Úc Khả Dương dời tầm mắt từ trên bầu trời, nhìn đến dung nhan của nàng, nhẹ giọng. Chính y cũng chẳng biết tại sao.

"Ví như... ví như vị Tiểu thư đi cùng Ngài hôm đó chẳng hạn!?". Mặt Vũ Thanh Yên vẫn như trước, không nhìn ra bất cứ loại cảm xúc khác nào.

"A, nàng nói Tĩnh Ngọc à?! Theo nàng nghĩ thì tại sao?".

"Ta làm sao biết được, ta cũng không phải là Ngài!". Vũ Thanh Yên lúc này mới biết, hóa ra vị Tiểu thư đó tên là Tĩnh Ngọc. Nhớ lại ngày ấy ở Hương Phúc lâu, nữ tử ấy tên quả như người, dung mạo thật như thiên tiên, người lại như ngọc tạc, cốt cách tuyệt mĩ.

"Đúng, nàng đúng là không biết, nhưng chính ta cũng không hiểu tại sao!". Úc Khả Dương đáp.

"Sao lại không thể được nhỉ, nàng ấy xinh đẹp kiều diễm như thế, đi với Ngài ai cũng nói xứng đôi vừa lứa, mĩ nhân "đến cửa" mà Ngài lại không "chào đón" quả thật có chút khó hiểu. Hay là... Ngài thích nam nhân???". Nàng hỏi câu cuối mà như muốn khẳng định.

Úc Khả Dương không giận, ngược lại còn cười lớn một tiếng, phân trần: "Ta không thích Tĩnh Ngọc, cũng không thích nam nhân, không như nàng, chỉ say mê nữ nhân!".

"Ta cũng không có hứng thú với nữ nhân!!".

"Ta không tin. Nhưng mà nàng nói thử xem, tại sao người tài mạo song toàn như Tĩnh Ngọc, ta lại không để vào mắt?".

Vũ Thanh Yên có chút không hiểu, chính nàng cũng đang thắc mắc, sao y lại đi hỏi nàng cơ chứ, suy nghĩ một chút thì cũng chỉ có thể là do nguyên nhân đó thôi. "Ta nói rồi mà, không thích mỹ nữ thì chỉ có hứng thú với nam nhân, Ngài chính là vậy rồi còn gì!".

"Chẳng lẽ chỉ không thích Tĩnh Ngọc thôi mà nàng đã cho rằng ta thích nam nhân sao?!".

"Thì...!". Vũ Thanh Yên bắt đầu đuối lý, âm mưu châm chọc chết y của nàng đã sụp đổ ngay từ đầu.

"Nàng thật là ngốc, ngốc không chịu được!!". Úc Khả Dương buông một câu rồi bật cười ha hả.

Vũ Thanh Yên nhíu chặt mày, nàng ngốc chỗ nào chứ, y đúng là thế rồi còn gì. Quả thật là y thích nam nhân, y chỉ là đang lấp liếm cho bản chất thật của mình mà thôi, tưởng nàng không nhận ra sao?! Bị y nói là ngốc, nàng có chút không chịu được, tức giận xoay người định bỏ đi.

"Nàng đi đâu?!". Úc Khả Dương thôi cười, khẽ hỏi.

"Về!". Vũ Thanh Yên tức tối nói một chữ, bước chân vẫn không dừng lại.

Úc Khả Dương lại lắc đầu chịu thua, y nhanh chóng bước nhanh đến, nắm lấy cổ tay nàng, kéo lại. "Đừng đi!".

Vũ Thanh Yên có chút động, định quay lại châm chọc y một tràng, chưa kịp cất tiếng thì lại nghe thấy thanh âm trầm trầm của y: "Thôi được, nếu nàng muốn đi thì cứ đi, ban đêm ở đây có thú dữ, nàng lại không biết đường, lỡ như... coi như ta không chịu trách nhiệm!". Úc Khả Dương hờ hững buông tay.

"Ngài...!". Vũ Thanh Yên tức đến mức chỉ muốn cho một tát vào khuôn mặt ung dung như không liên quan đến mình kia của y. "Ngài uy hiếp ta!".

"Đây đâu có được tính là uy hiếp, nàng muốn đi, ta để nàng đi, nàng còn muốn gì nữa?". Úc Khả Dương nhàn nhạt đáp, cứ như là không quan tâm.

Vũ Thanh Yên tuy có chút nhụt chí trước những lời "uy hiếp" của y, kì thực nàng cũng sợ, nhưng "đâm lao đành phải theo lao", nàng cũng chẳng muốn ở đây dây dưa với y nữa. Nghĩ rồi, nàng nhất mực quay người, cất bước nhanh hơn đi thẳng về phía trước.

Úc Khả Dương chỉ cười khổ một tiếng, nàng cũng quyết đoán thật, nói đi liền đi luôn sao?! Y chợt nhận ra bản thân ngày càng cảm thấy nàng thú vị, không dứt ra được, nghĩ tới đó, liền cất bước đuổi theo nàng.

Vũ Thanh Yên vẫn tiến về phía trước, nàng nào có để ý đến Úc Khả Dương ở phía sau. Y nhanh chóng đuổi kịp, không nói không rằng liền nhẹ nhàng bế bổng nàng lên, chân cũng không hề dừng lại.

"Ngài làm gì vậy?!". Vũ Thanh Yên cả kinh nói, còn khẽ vùng vẫy muốn xuống.

"Ngoan, đừng nhiễu loạn!". Úc Khả Dương nhìn nàng, cười cười nói.

"Ta có chân, tự mình đi được, thả ta xuống!!". Nàng vẫn cố vùng vẫy trong lòng y.

"Nếu nàng cứ thích loạn trong lòng ta thì cứ việc loạn, chẳng phải nàng muốn về sao? Được, ta mang nàng như thế này trở về!". Y chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu khiến nữ nhân đang vùng vẫy trong lòng kia lập tức ngưng bặt.

Vũ Thanh Yên nằm yên trong lòng y, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đi khỏi chỗ này rồi thả ta xuống!".

"Được!". Úc Khả Dương vui vẻ cười, đáp một tiếng, bước chân cũng từ từ hơn.

Nàng tức đến không tìm được lời nào có thể phản bác, y quá mưu mô rồi, rất biết nắm bắt điểm yếu của người khác. Còn uy hiếp nếu nàng không chịu yên thì sẽ cứ ôm nàng thế này mà về Vũ Phủ, nàng thật sự chịu thua rồi, nàng còn chưa muốn bản thân mình bị đồn ầm khắp Kinh Thành vào ngày mai đâu, cửa nhà nàng sẽ bị sập vì hàng loạt Hoàng hoa khuê nữa đến tìm mất. Y thế này là muốn nàng không còn đường sống nữa rồi.

Vô tình chạm đến bên hông mình, Vũ Thanh Yên bỗng nhíu mày, nó đâu rồi? Lạ thật, tại sao hôm nay đồ của nàng cứ thích bỏ chủ mà đi thế?! Nàng cắn cắn môi, cố đưa mắt nhìn khắp nơi, nhưng vì trời tối nên chẳng thể thấy được gì.

Úc Khả Dương nhận ra cái nhíu mày rất khẽ của nàng, cúi mặt xuống hỏi: "Sao thế?".

"Ta rơi đồ!". Vũ Thanh Yên không nhìn y, mà đưa mắt đi khắp nơi tìm kiếm.

"Đồ gì?".

"Một cây ngọc tiêu!".

Úc Khả Dương nghe câu trả lời của nàng, tâm có chút động, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh mà nói: "Ta tìm cùng nàng!". Nói rồi, y liền nhẹ nhàng đặt Vũ Thanh Yên xuống đất, cùng nàng đưa mắt đi khắp nơi tìm.

"Tối quá, ta chẳng thấy gì hết!". Qua một lúc, nàng bắt đầu than thở, mặc dù có ánh sáng của trăng sao cùng hàng vạn chiếc đèn Khổng Minh đang bay trên trời, nhưng vẫn rất tối.

"Cây ngọc tiêu đó của nàng có màu gì?". Úc Khả Dương hỏi, có chút khẩn trương.

"Xanh ngọc lục bích!". Nàng đáp gỏn lọn, mắt vẫn lướt qua trên từng tấc đất.

"Nó... có khắc chữ gì chăng?".

"Ta cũng không biết, dường như là có, nhưng nhỏ và mờ quá, ta đọc không ra!".

"Từ đâu nàng có nó? Là nhặt được?".

"Không phải, Đại ca được Hoàng thượng ban thưởng vào khoảng gần hai tháng trước, nó ở trong đống châu báu, ta thấy đẹp nên Đại ca tặng ta!".

Úc Khả Dương ngẫm nghĩ một chút rồi chợt cười phá lên. Vũ Thanh Yên đang tìm trong mấy bụi cỏ, bị một tràng cười của y chú ý. Nàng quay phắt lại muốn nói y điên một phen thì thấy trên tay y đang cầm cây ngọc tiêu mà mình vẫn tìm kiếm nãy giờ.

"A, Ngài đã tìm thấy nó rồi, sao không gọi ta?!". Vũ Thanh Yên bước đến gần y.

"Sao phải gọi nàng, nó căn bản là của ta!". Úc Khả Dương thôi cười, đáp lại trắng trợn.

"Nó là của ta!! Ngài khi không đi giành lấy đồ của nữ tử yếu đuối như ta làm gì?!". Vũ Thanh Yên đưa tay muốn giật lấy.

Úc Khả Dương tránh được, nhưng hết lần này đến lần khác nàng vẫn cứ tâm tâm niệm niệm nó như hai xâu kẹo hồ lô kia, y thở dài một hơi nói: "Nó chính xác là của ta, gần hai tháng qua ta đã như lật tung cả Kinh Thành này lên để tìm rồi. Ta đánh rơi nó trong Cung, bọn Thái giám, Cung nữ nhặt được nên cho nhầm vào hòm châu báu của Vũ Thanh Phong thôi!".

Vũ Thanh Yên nhìn vẻ mặt của y cũng có chút tin tưởng, nhưng bảo nàng làm sao chấp nhận đây, đồ vật đã ở với nàng gần hai tháng qua, cư nhiên hôm nay lại "vật quy nguyên chủ", bị mất đồ một cách không thể nào cam tâm hơn, nàng sao có thể chịu thua thiệt?!

"Nhưng... nhưng nó ở trong hòm châu báu được ban thưởng của Đại ca ta, chính Đại ca cũng tặng nó cho ta, nó là của ta!". Nàng vẫn cố nói lý, níu kéo cây ngọc tiêu trong tay y.

"Nàng không tin thì cứ về xem lại danh sách đồ được Hoàng thượng ban thưởng, nhất định không có tên nó. Vả lại ta mới là chủ nhân của nó, nàng nói nàng không đọc được chữ trên này đúng không, ta đọc được, vì đó là do ta khắc nên!". Y khẳng định nói. "Trên thân cây ngọc tiêu viết một chữ "Dương", nàng nhìn mà xem!".

Vũ Thanh Yên giật lấy cây ngọc tiêu y đưa cho, đưa mắt nhìn vào, đang lúc nàng đang định nói trời tối không thể xem được thì bỗng thấy có thứ ánh sáng nào đó đang phát ra trên đỉnh đầu mình. Nàng ngước lên, chỉ thấy Úc Khả Dương cũng đang nhìn mình, trên tay y chính là một viên dạ minh châu to cỡ bằng nắm tay.

Vũ Thanh Yên cứ đưa mắt đăm đăm nhìn viên dạ minh châu trong tay y, mắt hiện lên một quầng sáng, nàng bỗng nhiên muốn cướp lấy nó quá. Úc Khả Dương cười cười nhìn nàng ngây ngốc, lại bảo: "Nàng còn nhìn nữa, dạ minh châu của ta sẽ chảy ra nước mất!".

Nàng khôi phục thần trí, liếc y, khẽ bĩu môi một cái, sau đó dời tầm mắt đặt lên trên cây ngọc tiêu. Dưới ánh sáng tinh khôi của dạ minh châu, Vũ Thanh Yên lúc này mới nhìn rõ, đúng là trên thân của ngọc tiêu có khắc một chữ "Dương" thật. Nàng bỗng nhiên cảm thấy vô cùng thất vọng, đồ mà mình cất công bảo dưỡng, hóa ra lại là của người khác!

"Chỉ có ánh sáng của dạ minh châu mới có thể thấy được chữ ta khắc trên ngọc tiêu thôi, nàng bình thường không nhìn rõ cũng chẳng có gì là lạ!". Úc Khả Dương tốt bụng giải thích thêm nghi vấn đang hiện lên trong đầu Vũ Thanh Yên, cũng không đợi nàng nói ra.

Vũ Thanh Yên nhìn cây ngọc tiêu trong tay mình, có chút luyến tiếc, rồi đưa nó cho Úc Khả Dương, giọng hơi chán nản nói: "Vẫn là "vật quy nguyên chủ" đi, không phải đồ của mình, có cưỡng cầu cũng không được!". Nàng lại suy nghĩ đến miếng ngọc bội mà mình cướp được từ tay Vạn Khiêm, không phải của mình thì mãi không thể trở thành của mình.

Câu nói này của nàng khiến y có chút ngạc nhiên, nó cũng khá giống với câu nói của Mẫu phi y trước khi lâm chung, thật khiến y có chút tưởng niệm. Úc Khả Dương bỗng nhiên nhìn cây ngọc tiêu trong tay mình, sau đó đưa lên môi, thổi một khúc. Khúc ca vừa cất lên thu hút sự chú ý của Vũ Thanh Yên, nàng quay người đối diện với y, chỉ thấy giữa rừng cây trùng trùng điệp điệp, có một thân ảnh cao lớn, thẳng tắp như tùng, vững chắc như núi, tựa như sẽ chẳng có bất cứ cái gì có thể làm nao núng được nam tử như họa này.

Một cơn gió thoảng qua làm vạt áo trắng của y nhẹ bay bay, như vờn chơi trong đêm đen, quanh thân y tản ra một cỗ thanh cao, quý khí, một thứ ánh sáng khó cưỡng, không có ai sánh được. Khúc ca được ngân lên tựa như nhẹ nhàng, tựa như phiêu bồng, tựa như đưa người ta nhập vào một khung cảnh khác, quên hết tất thảy mọi thứ xung quanh, trước mắt cũng chỉ còn đọng lại thân ảnh như lan như tùng đó. Y thổi khúc ca như rót mật vào tai nàng, khiến nàng chẳng biết gì, cứ thế đứng lặng ở đó nhìn y, không thể dời mắt đi được.

Khúc nhạc dừng lại, gió cũng ngừng thổi, cây cối xung quanh cũng ngừng đung đưa như đang theo nhịp, tất cả trở lại nguyên trạng, tựa hồ như vừa rồi chẳng có gì xảy ra cả. Xung quanh tĩnh lặng đến mức khiến Vũ Thanh Yên nhẹ giật mình, đến khi nàng nhận thức được mọi thứ thì Úc Khả Dương đang đứng trước mặt nàng, vừa rồi là cách nhau năm bước chân, bây giờ chỉ cách có một bước. Nàng ngước mắt nhìn y, y cũng đưa mắt nhìn nàng, cả hai bỗng nhiên lâm vào trạng thái trầm mặc, không ai nói gì, chỉ nhìn nhau.

Qua bao lâu đó không rõ, Úc Khả Dương bỗng nhiên bật cười, tiếng cười trong trẻo, có chút cảm giác mát nhưng không lạnh, tiếng cười vang vọng khắp khu rừng. Y nhìn nàng đăm đăm, dường như muốn khóa chặt thân ảnh mảnh mai trước mặt, cất giọng hơi khàn: "Ta đã không tìm được cây ngọc tiêu mà Mẫu phi để lại này suốt gần hai tháng qua, nhưng nàng lại có được nó. Không ai khác, mà lại là nàng, nàng nói xem chuyện này nên nói là như thế nào đây?".

Vũ Thanh Yên có chút sửng sốt, hóa ra cây ngọc tiêu này là của Tĩnh Quý phi năm đó để lại cho y. Nàng cũng có chút bối rối, không biết phải trả lời y như thế nào, ánh mắt đang nhìn y bỗng nhiên cụp xuống, khẽ lắc đầu đáp: "Ta không biết!".

Úc Khả Dương dường như cũng đoán được nàng sẽ nói câu này, chỉ nhẹ cười: "Tin tưởng một ngày nào đó, nàng nhất định sẽ hiểu được!".

Vũ Thanh Yên cũng chỉ trầm mặc, không đáp. Úc Khả Dương giắt ngọc tiêu vào bên hông, từ từ tiến đến nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, nhẹ kéo đi. Nàng cũng không phản kháng, để mặc y muốn kéo nàng đi đâu thì tùy.

Úc Khả Dương cũng thi triển khinh công như trước, ôm lấy Vũ Thanh Yên nhẹ nhàng bay xuống núi. Từ khi y kéo nàng đi tới nay, nàng vẫn không hề nói câu nào, cũng không dám ngước mắt nhìn y lấy một cái. Sau khi xuống núi, y lại dẫn nàng hòa vào dòng người đông đúc phía dưới con phố kia, dường như càng muộn thì lễ hội diễn ra càng vui hơn, lúc trước nàng dạo quanh phố cũng không thấy nhộn nhịp như lúc này.

Vũ Thanh Yên bị Úc Khả Dương kéo đến bên dòng sông lúc trước, hiện nay trên mặt sông cũng không còn phẳng lặng nữa, trên đó có rất nhiều "đèn nguyện ước" được thả, sáng không khác gì bầu trời đêm kia.

"Nàng biết không, đôi nam nữ khi thả "đèn nguyện ước" như là môt lời hứa vĩnh kết đồng tâm, cùng nhau đi đến cuối đời, nguyện ước bên nhau dài lâu, mãi không xa cách!". Úc Khả Dương đưa mắt nhìn những chiếc đèn đang trôi lửng lờ trên sông, nhẹ giọng nói, ánh mắt có chút ấm áp, bàn tay lớn của y vẫn nắm chặt tay nàng không buông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net