CHƯƠNG 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vũ Thanh Yên nghe thấy lời của Úc Khả Dương, khóe miệng khẽ giật giật vài cái, trong ánh mắt dường như đã tích tụ lửa giận đến nơi. Câu nói đó của y đã kéo hồn nàng từ tận nơi nào đó trở lại rồi, hít thở vài cái để kiềm chế không nổi nóng, nàng nhíu mi nói: "Ai nói là ta phi lễ với Ngài, là Ngài mới đúng!!".

Úc Khả Dương không đáp lại nàng, chỉ khẽ trầm giọng hô một tiếng: "Thương Dạ!". Ngay sau đó một bóng áo đen vô thanh vô thức xuất hiện, cung kính cúi đầu đứng phía sau Úc Khả Dương. Úc Khả Dương vẫn nhìn đăm đăm Vũ Thanh Yên, cất giọng hỏi: "Ngươi nói thử xem, là nàng hay là ta phi lễ trước?!".

Thương Dạ có chút đắn đo nhưng rất nhanh liền trả lời: "Thưa Vương gia, là... Vũ Tiểu thư phi lễ với Ngài trước!".

"Ngươi chắc chứ?". Úc Khả Dương tiếp tục hỏi, mắt vẫn không rời Vũ Thanh Yên.

"Thuộc hạ vẫn luôn theo phía sau Vương gia, đều đã chứng kiến hết!". Thương Dạ lại đáp, trên khuôn mặt bị che một nửa có chút mồ hôi lạnh.

Úc Khả Dương lần này không hỏi nữa, phất tay ra hiệu, Thương Dạ nhanh chóng lui xuống. Y nhìn đến khuôn mặt không cam lòng của Vũ Thanh Yên, hơi mỉm cười đắc ý: "Nàng thấy chưa, là nàng phi lễ với ta trước!".

"Ngài...!". Vũ Thanh Yên tức tối, nàng bây giờ chẳng ý thức được chuyện gì ngoài việc đấu võ mồm với Úc Khả Dương, đến chuyện nàng vẫn còn đứng ở trong lòng y, tay y vẫn như cũ giữ chặt eo nàng, nàng vẫn không hề để ý đến. "Tử Mặc!".

"Tiểu thư!". Tử Mặc nghe theo lời gọi, trong phút chốc xuất hiện trước mặt Vũ Thanh Yên, cúi đầu cung kính chờ lệnh.

"Ngươi nói đi, là ta hay y, ai phi lễ trước?". Vũ Thanh Yên giương mắt nhìn Úc Khả Dương, mở miệng hỏi.

"Thưa Tiểu thư, là...". Tử Mặc có chút ấp úng.

"Ngươi cứ nói, không phải sợ, ngươi là ám vệ của ta chứ không phải của y!". Vũ Thanh Yên có chút thách thức, vẫn nhìn nam tử tuấn dật nhưng đáng ghét kia.

"Tiểu thư, thuộc hạ luôn theo phía sau, chỉ thấy... chỉ thấy Tiểu thư... dường như phi lễ với Tuyên Vương gia trước...". Tử Mặc nói ngày càng nhỏ, tựa hồ rất ái ngại.

"Tử Mặc, ngươi phản ta!!". Vũ Thanh Yên nghe câu trả lời, quay phắt nhìn Tử Mặc, tức giận nói.

"Tiểu thư, thuộc hạ chỉ là... nói sự thật!". Tử Mặc cúi đầu thấp hơn một chút, trán cũng không khỏi đổ mồ hôi. Nếu như nói Tiểu thư nhà hắn đúng, thì chính là hắn sai, lại còn đắc tội với Tuyên Vương. Nếu như nói Tuyên Vương đúng thì Tiểu thư nhất định sẽ phạt nặng hắn. Nhưng hắn chỉ nói sự thật thôi, dù thế nào ở góc độ của hắn cũng thấy rõ ràng là Tiểu thư... nhướng người hôn vào má Tuyên Vương, hắn muốn chối cũng không được.

"Ngươi...! Trở về ngươi biết tay ta!!". Vũ Thanh Yên chỉ tay vào hắn, hơi hét lên nói.

Tử Mặc thức thời lui xuống, trước đó còn nhận được một ánh mắt giúp đỡ của Tuyên Vương, hắn nghĩ hắn coi như cũng sẽ không bị phạt nặng lắm. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn cũng không thể nào hiểu nổi, sao Tiểu thư lại có thể "vừa ăn cướp vừa la làng" trắng trợn như thế được!? Nhưng khi liếc mắt đến cánh tay đang ôm lấy eo của Vũ Thanh Yên, hắn lại quay người khẽ lên tiếng: "Vương gia, thỉnh Ngài buông Tiểu thư nhà tại hạ ra!".

Vũ Thanh Yên lúc này mới chú ý đến, nàng đã bực mình nay còn bực mình hơn, khẽ quát y: "Buông ta ra!!". Thân người cũng chủ động xích ra xa, đưa tay đẩy y một cái.

Úc Khả Dương cũng thu lại cánh tay, đồng thời cũng đi lùi hai bước, cười cười đáp lại Tử Mặc: "Được rồi chứ?!". Ánh mắt của hắn dường như còn có chút không vừa lòng lắm.

"Tiểu thư, thuộc hạ cáo lui!". Tử Mặc lên tiếng nói với Vũ Thanh Yên, sau đó mới an tâm lui xuống. Đáp lại hắn chỉ có cái khoát tay của nàng.

"Đấy, nàng thấy chưa, ai cũng nói là nàng phi lễ với ta trước, ngay cả chính ám vệ của nàng cũng nói vậy, nàng còn chối cái gì?!". Úc Khả Dương đắc ý lên tiếng.

"Ngài... là Ngài mua chuộc hắn!! Đúng vậy, chính là Ngài mua chuộc hắn, lòng dạ tiểu nhân, ta không phục!". Vũ Thanh Yên nhất thời đuối lý, nàng nào cho rằng Tử Mặc sẽ phản mình chứ.

"Còn không phục?!". Úc Khả Dương khẽ nhướng mày. "Chuyện ai cũng công nhận như thế, nàng còn không phục cái gì!? Hay là nàng muốn tất cả mọi người đều biết đến để ủng hộ nàng, còn hơn là hai ám vệ của ta và nàng?".

"Ngài...!". Vũ Thanh Yên chỉ tay vào người y, giọng run run, có chút bất lực. Nàng quay mặt đi chỗ khác, tay khoanh trước ngực, không thèm nói chuyện với y nữa.

Úc Khả Dương thấy nàng trẻ con như thế cũng chỉ biết cười cười, nụ cười ấm áp hơn cả gió xuân tháng ba, chỉ tiếc rằng Vũ Thanh Yên lúc này đang rất giận, không thèm để mắt đến y, dù chỉ là một cái liếc mắt.

Vũ Thanh Yên khi dời tầm mắt đi khỏi y, sắc mắt đang giận dỗi có chút thay đổi. Từ khi bị y kéo đến đây, nàng chỉ mải chăm chăm vào viếc đấu đá với y chứ nào có để ý đến cảnh vật xung quanh mình. Trước mặt Vũ Thanh Yên bây giờ là một khoảng trời đêm bất tận, ngoài vầng trăng tròn vành vạnh đang tỏa ra hào quang và hàng ngàn vì sao như dải ngân hà kia, còn có một thứ hết sức bắt mắt đang bay: đèn Khổng Minh!

Những chiếc đèn Khổng Minh[1] này còn rất lưa thưa, dường như là chỉ vừa mới được thả lên trời mà thôi. Vũ Thanh Yên nhìn những chiếc đèn dù to dù nhỏ nhưng cũng đều được thắp sáng rồi thả lên trời, tượng trưng như từng lời nguyện ước, trong lòng có chút lạ lẫm.

[1] đèn Khổng Minh: Trong ngày lễ Trung thu, người dân Trung Quốc còn có tục lệ thả đèn trời mà người ta hay gọi là đèn Khổng Minh, bởi nó giống như chiếc mũ mà Khổng Minh (Gia Cát Lượng) đội. Đèn được làm bằng giấy với một lỗ nhỏ ở đáy, khi thả chiếc đèn nhỏ lên trời, người ta tin là hạnh phúc và may mắn sẽ tới.

"Xem ra lễ hội thả đèn trời đã bắt đầu rồi, nàng muốn đi xem không?!". Úc Khả Dương nhìn khuôn mặt thích thú đó của nàng, nhàn nhạt lên tiếng.

"Đứng ở đây xem cũng rõ mà, cần gì phải đi đâu xa!". Vũ Thanh Yên đáp, trong lời nói có chút lười biếng, mắt vẫn trước sau dán lên khoảng không vô tận chứa bao nhiêu là đèn Khổng Minh kia, dường như quên mất vừa rồi nàng và y còn đang cãi nhau kịch liệt.

Úc Khả Dương cười một tiếng, không đợi nàng đồng ý đã đưa tay bắt lấy eo nhỏ của nàng, dụng khinh công, thân ảnh hai người chỉ trong giây lát liền biến mất khỏi bờ sông.

"Ngài đưa ta đi đâu? Ta chỉ muốn xem đèn Khổng Minh mà thôi!". Vũ Thanh Yên khẽ vùng vẫy, hướng nam tử đáng ghét bên cạnh mình nói.

"Không bằng chúng ta đi thả đèn một chút, nàng thấy sao?!". Mặc dù lời nói là đề nghị nhưng ngữ điệu của y chẳng có chút nào gọi là tôn trọng ý kiến của người khác, mặc sức bản thân muốn làm gì thì làm, cứ như ra lệnh. Vũ Thanh Yên nàng còn có lựa chọn khác sao, đành phải theo ý của y thôi chứ biết làm sao bây giờ?!

"Nàng không muốn sao? Vậy ta thả nàng xuống nhé!?". Úc Khả Dương nhìn biểu hiện không cam tâm tình nguyện đó của nàng, khẽ lên tiếng, vẫn dụng khinh công trên cao.

Vũ Thanh Yên nghe thấy chữ "thả" đầy hàm ý của y, nàng khẽ biến sắc, cố nặn ra một nụ cười, xua tay nói: "Không, không, rất thích!!". Nàng còn chưa muốn chết đâu, y mà "thả" nàng từ độ cao này, chẳng tan xương nát thịt, thì cũng là tàn phế.

"Vậy thì tốt!". Úc Khả Dương cười một tiếng, hài lòng đáp.

"Vương gia, đã có ai nói với Ngài rằng Ngài rất biết cách uy hiếp người khác chưa?!".

"Chắc là chưa! Đa số mọi người đều nói rằng, ta không tuấn dật phi phàm thì cũng là tài cao ngất trời. Chỉ có mình nàng là nói ta lòng dạ tiểu nhân, thích ức hiếp, khi dễ người khác mà thôi!". Úc Khả Dương quay mặt sang, cười nói.

"Nào có?! Ta nói hồi nào? Không nhớ!!". Đối diện với dung mạo như họa nhưng cũng đáng ghét đầy mặt đó của y, Vũ Thanh Yên có chút chịu không được, nàng quay mặt sang nơi khác, giả bộ làm như không biết mà đáp. Thật ra thì nàng nhớ đúng là mình có nói y "lòng dạ tiểu nhân" thật!

Úc Khả Dương bật cười thành tiếng, nhẹ giọng nói vào một bên tai của nàng: "Nàng thật không nhớ? Có cần ta làm cho nàng nhớ lại một chút không?".

Hơi thở ấm áp của y phả vào bên tai khiến nàng cảm thấy ngứa ngứa lại nhột nhột, nàng biết khuôn mặt của y đang cách nàng rất rất gần, nhưng cũng chẳng biết nên làm gì để đẩy y ra, chỉ lắp bắp: "Thật... thật sự là chẳng nhớ gì cả, phải nói là... ta không hề có nói điều đó mới đúng!". Nàng cũng chưa có điên mà đi nói là nàng nhớ, nàng vẫn chưa muốn bị y ném xuống dưới kia đâu!

Úc Khả Dương khẽ mỉm cười nhìn nàng trong giây lát, sau đó liền thuận tiện mà nhích đến hôn lên má nàng một cái. Cái hôn má này không giống với lúc nãy, không phải là nàng hôn mà là y hôn, không phải là vô ý mà là cố ý, không phải nhẹ nhàng mà có một chút mạnh mẽ hơn, không phải không có chút cảm xúc nào mà là nó mang theo vài phần ấm áp của y, lại thêm chút gì đó khó nói trong lòng. Y chỉ giữ môi mình trên má nàng khoảng vài giây rồi sau đó rời đi, khóe miệng khẽ vẽ lên một đường cong hoàn mĩ.

Vũ Thanh Yên như lại bị hóa đá một lần nữa, nàng sững người, chỉ cảm thấy hơi thở ấm nóng và đôi môi hơi hơi lạnh cùng mùi hương của trúc và bạc hà mát dịu vẫn còn quanh quẩn bên má. Khoảnh khắc y đột nhiên hôn lên má khiến tim nàng nhảy lên một nhịp, toàn thân không tự chủ mà run lên một cái. Mặt nàng dần dần nóng lên, hai bên má lại như có như không xuất hiện một rạng mây hồng phớt khiến dung nhan nàng nay càng thêm kiều diễm, động lòng người.

"Sao nào, đã nhớ rõ chưa?". Úc Khả Dương tiếu ý đầy mặt, cất giọng nói, tựa hồ có chút vui vẻ không nói nên lời.

"Ngài...Ngài... Ngài phi lễ với ta!!". Vũ Thanh Yên một tay ôm lấy bên má vừa bị y hôn, vừa ấm ức nói, khuôn mặt hồng thuận cực kỳ xinh đẹp.

"Ừ, là ta phi lễ với nàng đấy, nhưng ở đây chẳng ai thấy cả, cũng chẳng có ai làm chứng cho nàng nữa đâu!". Úc Khả Dương đắc ý.

"Ngài...! Biến thái!!". Vũ Thanh Yên tức giận hét lên một tiếng.

"Nàng nhớ rõ chưa, rốt cuộc là có nói hay không?!". Úc Khả Dương nhìn nàng, ánh mắt vô cùng xảo quyệt, dường như bỏ qua hai từ "biến thái" kia.

"Không, ta không có nói gì cả!!". Vũ Thanh Yên vẫn rất giận, gân cổ lên cãi, nhưng chung quy vẫn không dám quay mặt đối diện với y.

"Nàng chắc chứ? Rốt cuộc có nói hay không?!". Úc Khả Dương khẽ híp mắt.

Vũ Thanh Yên chỉ cảm thấy có một cỗ nguy hiểm đang gần kề, nếu như nàng tiếp tục nói "không", vậy chẳng phải là y sẽ kết thúc cuộc đời nàng ngay sao; nhưng nếu nói "có" thì chính xác là nàng đang thừa nhận mình nói xấu y, cuộc đời cũng kết thúc?!

"A, nàng lại quên nữa rồi! Ta nên làm nàng nhớ lại một lần nữa thì phải!". Úc Khả Dương cảm thán một câu.

Vũ Thanh Yên xua xua tay, liếng thoắng: "Không cần, không cần đâu! Ta nhớ rồi, là ta có nói, như vậy được chưa?!!".

"Nàng nói gì, nhắc lại thử xem!".

"Ta nói... nói Ngài... "lòng dạ tiểu nhân"...". Thanh âm nàng càng ngày càng nhỏ. "Nhưng thật sự thì...!".

Úc Khả Dương nhìn nàng hồi lâu, trong ánh mắt hiện lên một tia giảo hoạt, bàn tay đang giữ eo nàng bỗng nhiên nới lỏng một chút. Vũ Thanh Yên cả kinh, y là muốn giết nàng rồi, nàng mặc kệ, bất chấp tất cả mà vươn hai tay ôm chặt lấy y, có chút hoảng loạn. "Vũ Thanh Yên ơi Vũ Thanh Yên, ngươi nhất định phải sống, phải sống để còn có cơ hội trả thù tên đáng ghét này!!!". Nàng thầm nghĩ, bản thân còn có một nghị lực vững vàng là nhất định phải biết võ công, phải biết khinh công để không bị ức hiếp dễ dàng nữa!

Úc Khả Dương cười một cái rõ tươi, y nhìn nàng mà không giấu được vui vẻ, từ trước đến nay, y nào biết trêu chọc nữ nhân này một chút thú vị hơn rất nhiều so với những việc làm khác. Thân người khẽ động, dụng khinh công nhanh một chút, thân ảnh hai người chỉ rồi cao rồi thấp, nhấp nhô lên xuống thêm vài lần nữa, sau đó dừng lại.

Thấy nữ tử vẫn cứ ôm chặt mình không buông, cứ như là sợ bị rơi ra ngoài vậy, Úc Khả Dương khẽ bật cười, có chút khổ sở nói: "Nàng buông ta ra được rồi đấy!!".

"Không, nếu buông sẽ chết, ta mặc kệ!". Vũ Thanh Yên nghe tiếng gió rít qua tai, mơ hồ cảm nhận được mình đang ở trên cao, mặc dù đang nhắm mắt vẫn có thể cảm nhận rõ.

"Đáp xuống đất rồi, nàng sau này nên biết để ý đến xung quanh mình một chút đi!".

"Hả?!". Vũ Thanh Yên mở to mắt, chân khẽ giậm giậm vài cái, hình như là đã xuống đất rồi thì phải. Nhìn xung quanh cũng không còn thấy từng cảnh vật cứ lướt lướt qua mặt mình nữa, nàng mới an tâm thở hắt ra một hơi, sau đó nhanh chóng buông tay ra khỏi người y, chân cũng tự động cách xa vài bước.

Nhưng Úc Khả Dương nào có dễ dàng để nàng đi như thế, khoảnh khắc nàng vừa mới rời y, trước người cảm thấy có chút lành lạnh, y nhanh tay bắt lấy cổ tay nàng, chỉ hơi dùng sức, nàng đã bị y kéo lại sát vào người. Y mỉm cười nhìn nàng: "Không phải nàng nói không buông tay sao, sao giờ lại buông rồi?!".

Vũ Thanh Yên giận tím mặt, thấu đáo suy nghĩ lại một chút, hóa ra là nàng bị lừa, y căn bản không mốn giết nàng, chỉ muốn hù dọa nàng mà thôi. "Ta cứ buông đấy!".

"Bướng bỉnh thật!". Úc Khả Dương khẽ nói, sau đó quay người một cái, lại kéo nàng đi.

"Này! Đi đâu vậy?". Vũ Thanh Yên nhìn xung quanh mình, chỉ thấy toàn cây là cây, không to thì nhỏ, nàng chẳng biết mình đang ở chỗ nào, nhìn có vẻ như là trong rừng.

"Không phải nàng muốn xem đèn Khổng Minh sao, ta dẫn nàng đi!".

"Nhưng cũng không nhất thiết phải vào rừng chứ?! Hay là Ngài...". Vũ Thanh Yên dừng bước chân, híp híp mắt nhìn nam tử trước mặt một cách đề phòng.

Úc Khả Dương thấy nàng như vậy chỉ biết lắc đầu cười khổ: "Nàng cho là ta muốn làm gì nàng sao?! Trái lại, ta lại sợ nàng làm gì ta thì hơn đấy!".

"Ta thì có thể làm gì được Ngài chứ?! Chưa kịp động thủ, thì không chừng đã phải bỏ mạng như hai xâu kẹo hồ lô kia rồi!".

"Nàng vẫn còn nhung nhớ hai xâu kẹo không đáng giá đó ư?".

"Không đáng giá?! Đó là cây trâm ngọc bích giá trị liên thành đổi lấy đấy!". Nhắc đến hai xâu kẹo hồ lô ngọt ngào chưa kịp ăn đã phải để rơi mất kia, Vũ Thanh Yên có chút tiếc nuối vô cùng. Tất cả chẳng phải đều là tại tên nam nhân đáng ghét này sao?!

"Được rồi, chừng nào trở về, ta liền đền bù cho nàng!". Úc Khả Dương lắc đầu chịu thua.

"Không cần!". Nàng bĩu môi một cái, không thèm nhìn y nữa. Tay mặc dù đã cố dùng sức nhưng vẫn không thể tách được tay mình ra khỏi y, nàng chỉ đành mặc kệ bị y lôi lôi kéo kéo đi về phía trước.

Khoảng hơn một tuần trà sau, Úc Khả Dương dẫn Vũ Thanh Yên đến một mỏm đá khá cao. Y dừng lại, quay người nhìn nàng, thấy nàng đang không nhìn mình mà lại nhìn nhìn cái gì đó dưới chân, y lại lắc đầu nhắc nhở: "Đến nơi rồi!".

Vũ Thanh Yên nghe y nói bèn ngẩng mặt lên, chỉ thấy nàng và y đang đứng trên một mỏm đá, từ khoảng cách này có thể trông thấy rõ toàn bộ Kinh Thành. Nàng "ồ" lên một tiếng ngạc nhiên, tầm mắt bắt đầu di dời xuống phía dưới mỏm đá kia, chỉ thấy cảnh sắc đêm nay quả thật rất đẹp. Phía dưới kia rực rỡ muôn màu, sáng lấp lánh như một dải ngân hà thu nhỏ, đâu đâu cũng thấy ánh sáng vàng chói mắt của đèn lồng, còn có thể trông rõ ràng sự nhộn nhịp, phồn hoa của từng con phố khi lễ hội bắt đầu.

Ngước mắt lên bầu trời cao rộng, Vũ Thanh Yên bật cười một tiếng, khắp bầu trời không chỉ có ánh trăng hay vì sao chiếu sáng nữa, mà cả những chiếc đèn Khổng Minh đều làm cho bầu trời Ung Minh quốc hôm nay sáng chói cực kỳ. Những chiếc đèn được thả bay bay trong gió, nhưng lửa vẫn không tắt, ánh sáng lại tỏa đi muôn vạn trượng, hệt như ban ngày. Trời đêm đen như mực, điểm lên đó là chút ánh sáng dịu nhẹ của trăng sao, lại còn có vô số thứ ánh sáng vàng kỳ ảo của đèn Khổng Minh, tạo nên một bức tranh cực kỳ xinh đẹp, diễm lệ, khiến người ta bất tri bất giác tình nguyện chìm vào mà không muốn thoát ra.

Mà lúc này, ở trên Vọng Thiên nhai, có một đôi nam nữ quên hết thời gian, không gian, chỉ mải đắm chìm vào cảnh vật rực rỡ và tươi đẹp ấy. Nữ tử nhìn bầu trời, ánh mắt trong veo đến nỗi có thể thấy rõ cảnh vật như được in vào mắt cười cong cong của nàng. Nam tử ngắm cảnh, chốc chốc lại quay mặt sang nhìn nử tử ngây ngốc kia, ánh mắt hiện lên vài phần ấm áp.

Úc Khả Dương bây giờ cảm thấy chỉ cần đứng nhìn nữ nhân này thôi, đáy lòng lạnh lẽo tựa hồ như cũng dấy lên một tia ấm áp. Kể từ khi Mẫu phi mất, thì đây chính là lần đón Tết Đoàn viên vui nhất đối với y. Những năm trước, y chỉ có thể một mình ngồi ở đây, bên cạnh có mấy vò rượu làm bạn, vừa ngắm cảnh vừa uống rượu, nhưng cảnh đẹp đến mấy cũng khó lòng mà lọt vào đôi ngươi sâu thẳm của y. Y ngồi trên Vọng Thiên nhai này, uống đến say khướt, rồi lại tự mình trở về, tâm trạng chẳng thể khá hơn.

Nhưng năm nay lại khác, mấy tháng trước trời xui đất khiến cho y gặp nàng – một nữ nhân thú vị, ngay từ lần đầu gặp, có lẽ chính y cũng không hay biết rằng mình đã bị nàng thu hút. Nàng đứng đó, dáng người mảnh khảnh nhưng lại linh động, khuôn mặt bị che không thấy rõ, y chỉ có thể thấy được đôi mắt sáng ngời và phẳng lặng, chỉ chứa trong đó một sự lãnh đạm khó tả, khiến y nổi lên một tâm tư muốn phá vỡ sự điềm tĩnh đó. Thế rồi ngay lần gặp thứ hai, y phát hiện nàng thật ra cũng chẳng phải là Hoàng hoa khuê nữ gì, chỉ là một nữ nhân ham chơi, hay tò mò mà thôi. Gặp lần này rồi lại gặp lần sau, y cứ từ từ chọc phá nàng hết lần này đến lần khác, khiến nàng tức giận, khiến nàng ghét mình, nhưng y không quan tâm, y lúc nào cũng chỉ cười vì nét giận dỗi đó của nàng.

Hôm nay nghe nói được nàng mạnh miệng mà chọc tức Thập Tam muội, lại còn ngang nhiên bỏ đi, y lại cười không thôi. Nhưng cứ tưởng nữ nhân có thể chịu đựng được mọi chuyện này không sợ trời không sợ đất, hóa ra chỉ cần vài ba câu nói của mình đã khiến nàng ứ họng, rồi lại còn bị mình hù dọa một phen đến sợ hãi. Nàng đã vậy lại còn bị y tình cờ thấy được sự ham chơi, dám một thân một mình đi quanh giữa phố với ánh mắt tò mò thích thú, rồi lại còn tốt bụng mua hết kẹo hồ lô của Lão nhân kia. Y còn trông thấy rõ được khuôn mặt bị mỹ thực hấp dẫn kia của nàng, vừa đáng yêu lại vừa ngốc nghếch, khiến y không chịu được mà tiến đến. Nàng xem ra bị y nhìn thấu hết rồi!

Nhận ra ánh mắt Úc Khả Dương cứ nhìn mình đăm đăm không rời, Vũ Thanh Yên có chút mất tự nhiên, ánh mắt vẫn không rời khoảng không bất tận rực rỡ trên kia, khẽ hỏi: "Mặt ta có dính gì sao? Sao Ngài không nhìn trời mà lại nhìn ta?!".

Úc Khả Dương đáp một câu: "Vì nàng đẹp!". Y không nói ngoa, quả thật đúng là như vậy. Nhìn nàng hôm nay cũng khác hơn so với thường ngày, một thân lam y thêu chỉ bạc lấp lánh trong đêm, mỗi bước đi cứ linh động và yêu kiều như một chú điệp nhỏ đang vờn qua vờn lại trước mắt y. Làn da sáng như ngọc, khuôn mặt không phải kiểu mỹ lệ, e thẹn mà là thoát tục tự nhiên, đặc biệt là đôi thủy mâu sáng ngời hơn ánh trăng, đứng trước mặt nàng bất cứ ai cũng sẽ có cảm giác không một nữ tử nào có thể so sánh được với nàng.

Vũ Thanh Yên nghe xong câu trả lời của Úc Khả Dương, có chút bối rối: "Trời tối, nên mắt Ngài bị hoa rồi chăng?!".

"Ta không hoa mắt, nàng rất đẹp!!". Úc Khả Dương nhìn nàng, thấy được nàng có chút ngượng ngùng, cứ tiếp tục tiến tới mà trêu chọc.

"Nhất đinh là Ngài hoa mắt rồi, sức khỏe quan trọng, nên trở về uống thuốc thôi. Ta... ta không ngắm nữa là được chứ gì!". Vũ Thanh Yên trước cái nhìn và nụ cười đó lại càng bối rối hơn, nàng khẽ xoay người toan rời đi.

Úc Khả Dương nhanh chóng vươn tay bắt chuẩn xác lấy cổ tay nàng, kéo lại gần người mình, cúi đầu nhẹ giọng nói khẽ vào tai nàng: "Nàng đang lo cho ta hả?!".

Vũ Thanh Yên lúc này thì đỏ bừng cả mặt, nàng có chút không được bình tĩnh cho lắm, lấy chút lý trí còn sót lại mà nói: "Không... không có!!". Nói rồi, còn dùng sức đẩy y ra.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net