CHƯƠNG 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vũ Thanh Yên mệt mỏi thiếp đi, không biết qua bao lâu, khi nàng lờ mờ tỉnh lại thì cảm thấy bên má trái có chút đau rát. Nàng nhíu mày mở mắt, dường như trời cũng đã tối, chỉ thấy A Châu đang ở một bên dùng khăn ấm vừa lau miệng vết thương cho nàng vừa rơi nước mắt, nước mắt giàn giụa như mưa, rơi cả vào trên mặt nàng, rất nóng lại rất ấm áp.

"Khóc cái gì chứ, ta chưa có chết!". Vũ Thanh Yên vừa nói vừa khẽ mỉm cười một cái.

A Châu lại càng khóc lớn: "Tiểu thư!!".

"Sao em vào đây được, ta đã khóa trái cửa rồi cơ mà?". Giọng nàng có chút khàn đặc, thanh âm rất khẽ lại rất nhẹ.

"Đại nhân sai người phá cửa. Sau khi biết được tin đồn kia bèn đến viện xem Tiểu thư, em đã thuật lại hết mọi chuyện cho Đại nhân nghe rồi, Ngài rất giận, còn muốn chạy đến Mã gia làm lớn chuyện, nhưng bị Nhị Phu nhân ngăn cản!". A Châu vừa nói vừa thút thít.

Vũ Thanh Yên gật đầu, chắc giờ Vũ Tú Huyên và Diệp thị đang hả hê lắm đây, còn Phụ thân nàng thì sao? Ông có buồn lòng không? Ông có thất vọng không?

"Tiểu thư, Đại nhân thấy Tiểu thư ngủ li bì nên tìm Đại phu đến. Đại phu sau khi khám xong liền nói cô khí giận công tâm nên tinh thần có chút mệt mỏi, còn vết thương trên mặt... vì thời gian chữa trị bị kéo dài nên rất có thể sẽ để lại sẹo!". A Châu lại khóc.

"Thôi được rồi, đừng khóc nữa, chẳng qua chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi, không đáng khiến em phải khóc như vậy!". Vũ Thanh Yên vô lực nằm trên giường, vươn tay lau những giọt nước mắt của A Châu, nhẹ nhàng nói.

"Nhưng sau này khuôn mặt của Tiểu thư phải làm sao? Đều là tại em không tốt, không làm gì được giúp Tiểu thư!!". A Châu vẫn không ngừng khóc, tự trách mình.

"Không có gì đâu, em phải mạnh mẽ lên. Ta vẫn còn sống sờ sờ đây này, sau này nhất định còn có cơ hội phục thù mà!".

A Châu vẫn cứ thút thít, bàn tay cầm khăn chạm nhẹ lên khuôn mặt của Vũ Thanh Yên lại càng run rẩy hơn. Qua vài lần, Vũ Thanh Yên mới khuyên được A Châu ngừng khóc, an ủi được tiểu cô nương này, đồng thời cũng làm thay đổi suy nghĩ mềm yếu của nàng. Trải qua chuyện này, trong lòng A Châu tự nhiên hiểu được, sau này bên cạnh Tiểu thư phải hết sức cẩn trọng, không được phép yếu đuối, không được phép để người khác có tâm tư hại Tiểu thư, dù có phải bỏ mạng, nàng cũng nhất định bảo vệ tốt Tiểu thư.

"Phụ thân thấy ta thì nói thế nào?". Vũ Thanh Yên được A Châu đỡ ngồi dậy, hỏi.

"Đại nhân không nói gì cả, chỉ nhìn Tiểu thư ngủ mà thôi, sau khi Đại phu đi thì lệnh cho em tiến vào chăm sóc cô, khuôn mặt khi rời đi của Ngài ấy còn rất âm trầm!". A Châu khẽ nói, tay bỏ khăn xuống, bắt đầu lấy thuốc thoa cho Vũ Thanh Yên.

"Chắc ông giận ta lắm!". Nàng hơi cười cười, nhưng nhìn thế nào cũng không thể thấy được một nụ cười hoàn chỉnh cả.

"Không có đâu! Em đã giải thích với Đại nhân tất cả, em tin Tiểu thư, Đại nhân cũng sẽ tin Tiểu thư!!". A Châu chắc nịch nói.

"Được rồi, được rồi, ta biết!".

"Tiểu thư có muốn ăn gì không, em sẽ đem vào ngay?!".

"Không cần đâu, em thoa thuốc xong rồi thì ra ngoài đi, ta muốn nghỉ ngơi một chút!". Vũ Thanh Yên nói rồi liền nằm xuống giường, nhắm mắt lại.

A Châu thấy vậy cũng không nói thêm gì nữa, thu dọn một chút, tắt đèn rồi cũng ra ngoài ngay. Bên trong phòng bây giờ chỉ còn sự im lặng hòa cùng với tiếng hít thở đều đều của Vũ Thanh Yên. Nàng đã tự nhủ với mình phải nghỉ ngơi thật tốt, sau đó nhất định phải giải quyết chuyện này, lấy lại công bằng cho bản thân mới được!

Một cơn gió khẽ thoảng qua, cửa sổ bị đóng bỗng mở ra, bên ngoài đột nhiên có một thân ảnh nhảy vào trong. Vũ Thanh Yên đang ngủ nên không hề biết đến có người âm thầm tiến vào phòng mình. Thân ảnh người nọ không nhanh không chậm bước đến gần giường nơi nàng đang ngủ. Nhìn thấy nữ nhân tinh thần mệt mỏi nằm đó, mày khẽ nhíu lại một chút, không tự chủ được, người nọ vươn tay lên chạm nhẹ vào bên má đang sưng đỏ vừa mới được thoa thuốc của nàng, thanh âm vô cùng khẽ khàng: "Thật không ngờ...".

"Thật không ngờ điều gì? Thật không ngờ là ta chưa chết, phải không?". Vũ Thanh Yên bỗng nhiên mở mắt, nhìn thấy người đó, khuôn mặt lại lạnh đi vài phần.

Người đó vẫn một bộ dáng thong dong, điềm tĩnh như cũ, tựa như sớm biết được rằng nàng đã tỉnh lại từ lâu. Thanh âm nhẹ nhàng lại một lần nữa vang lên: "Còn đau không?".

Vũ Thanh Yên gạt tay người đó ra khỏi mặt mình, trực tiếp ngồi dậy, dùng ánh mắt đầy lửa giận cùng băng lãnh mà nhìn người đó nói: "Tuyên Vương gia, Thiên An viện của ta quá nhỏ, không đủ để tiếp đón người tầm cỡ như Ngài, mời về cho!".

"Còn đau không?!". Úc Khả Dương vẫn trước sau như một, điềm tĩnh, thần sắc không nhìn ra chút cảm xúc gì, kiên trì hỏi nàng lần nữa.

"A, hay là Ngài đến đây để giết ta?!". Vũ Thanh Yên lạnh lẽo nhìn y, nhếch môi nói.

Lần này, khi nghe xong câu nói đó của nàng, trong ánh mắt Úc Khả Dương dường như hiện lên một tia gì đó, nhưng rồi rất nhanh chóng bị y áp chế. "Ta sẽ không giết nàng!".

Vũ Thanh Yên bỗng nhiên cười rộ lên, một nụ cười trào phúng, nhưng nhìn thế nào cũng hết sức khó coi. "Đúng rồi, không giết ta, nhưng lại để ta sống không bằng chết với cái lời đồn vô căn cứ này, phải vậy không?!".

"Nó không phải là vô căn cứ!". Úc Khả Dương cười nhẹ, nụ cười của y rất ấm, căn phòng vốn đang bị hàn khí bao phủ của nàng bỗng chốc như được y sưởi ấm cả lên.

"Ngài còn chối?! Rõ ràng là ta không có, sao lại phải đổ oan cho ta?!!". Lửa giận của Vũ Thanh Yên lại bừng bừng trỗi dậy, nàng đứng thẳng lên, nói rõ với y, hai mặt một lời.

Úc Khả Dương lại cười, như thế này tốt hơn nhiều, rốt cuộc nàng cũng chịu phát hỏa với y, nếu nàng cứ lạnh nhạt như vậy, y thật không chịu được. "Vậy nàng nói xem, ta đổ oan cho nàng chỗ nào?". Lời này của y cũng như trực tiếp thừa nhận chuyện tin đồn lần này là do y làm nên, nhằm gây bất lợi với nàng.

"Chính là Ngài kéo ta đến bờ sông Như Nguyệt, giành kẹo hồ lô của ta khiến ta suýt ngã xuống sông, vậy mà còn dám bảo rằng là tình cờ đi ngang qua! Coi như Ngài lừa được mọi người nhưng không thể nào lừa được ông trời, sự thật chính là sự thật!!". Nói ra được những lời này, Vũ Thanh Yên cảm thấy nhẹ nhõm không ít, cuối cùng nàng cũng có thế xả hết lửa giận với tên đầu sỏ của chuyện này, xem ra sau này cũng không cần phải lẻn vào Tuyên Vương Phủ tìm y đối chất một phen rồi!

"Vậy còn chuyện sau đó? Cái mà người ta quan tâm nhất chính là chuyện sau đó đấy!". Úc Khả Dương mỉm cười giảo hoạt, tiến đến gần nàng thêm một bước.

"Cái đó...!". Nhớ lại chuyện lúc ấy, khuôn mặt Vũ Thanh Yên bỗng nhiên không tự chủ mà nhiễm lên một tầng sắc đỏ, khiến nàng chẳng mấy chốc bị lúng túng, chuyển từ chủ động sang thế bị động.

"Sao nào? Nàng nói đi!". Úc Khả Dương đắc ý, lại tiến thêm một bước, Vũ Thanh Yên cứ thế lùi lại một bước.

"Là... cũng là do Ngài cố ý!!". Nàng gần như hét lên. "Ngài... Ngài ôm ta không buông... nên mới... nên mới...".

"Nên mới làm sao? Nên nàng mới hôn ta, phải vậy không?". Y lại cười, cúi người áp sát vào nàng.

"Ta không có!!". Vũ Thanh Yên lập tức nói, đưa tay lên đẩy y, nàng lúc này cũng đã bị y áp vào tường rồi, không còn lùi được thêm bước nào nữa.

Úc Khả Dương vươn tay giữ chặt lấy hai cổ tay nàng đang ở trước người mình, có chút nhíu mày nói: "Nàng có dám thề là không có hôn ta không?".

"Ta...!". Vũ Thanh Yên bỗng nhiên cảm thấy có chút không đúng, rõ ràng là nàng đang "tính sổ" với y cơ mà, sao lại đổi thành thế bị động như vậy, lại bị y áp chế?!

"Sao? Nàng dám không? Sao nàng có thể dám được, vì sự thật vốn chính là vậy!". Úc Khả Dương vừa cười vừa nói, khiến Vũ Thanh Yên vừa hận y lại vừa hận mình không thể làm gì được.

"Vậy tại sao Ngài lại làm như thế? Ta có thù oán gì với Ngài, hay Ngài muốn giúp Thập tam Công chúa trả thù ta nên không tiếc hy sinh bản thân mình?!". Vũ Thanh Yên hỏi.

"Chuyện này cũng là do nàng cả thôi, ta đã cảnh báo rồi, nhưng nàng vẫn không chịu nghe!". Úc Khả Dương nhún vai đáp.

Vũ Thanh Yên nghe y giải thích mà ngẩn người ra không hiểu, nàng rốt cuộc thì đã làm gì chứ?

Đang định mở miệng hỏi thì y đã đưa một tay lên chạm vào bên má đang nóng rát của nàng, hơi hơi nhíu mày: "Ta vốn chỉ định hù dọa nàng một phen, cũng muốn xem nàng sẽ xử lý như thế nào. Nhưng thật sự là chẳng ngờ đến lại có người dám ra tay với nàng như vậy! Mà nàng cũng lại thật yếu!!". Úc Khả Dương nói câu cuối còn thở dài một hơi.

"Chẳng ngờ cái gì, vốn không phải Ngài sai khiến Mã Tư Nguyệt đến gây khó dễ cho ta sao?! Nữ nhân kia đúng là yêu quá mà sinh hận, hạ thủ chẳng lưu tình chút nào!". Vũ Thanh Yên giễu cợt cười một cái.

"Không phải ta! Ta tạo nên tin đồn lần này cũng chỉ muốn nàng khổ sở một phen thôi, không ngờ được lại có nữ nhân khác nhân chuyện này làm khó nàng!". Úc Khả Dương thanh minh. "Thật xin lỗi!".

Vũ Thanh Yên ngạc nhiên nhìn y, nàng có nghe nhầm không, y đang xin lỗi nàng ư, thật không thể tin nổi. "Ngài nói cái gì, ta không nghe rõ!?". Ánh mắt nàng hiện lên một tia giảo hoạt, vờ như không nghe thấy thật mà nói.

Úc Khả Dương có chút buồn cười nhìn nàng, từ khi nào thì nàng lại bắt chước bộ dạng của y thế này rồi?! Được rồi, vẫn là nàng lợi hại, biết nắm bắt, nàng là người chịu thiệt thòi nên y sẽ không thèm so đo. "Ta xin lỗi!!".

"Tuyên Vương gia, hôm nay Ngài học cô nương nào thế, giọng nói quá đỗi nhỏ đi, nói to lên một chút xem nào!". Thật hiếm khi có được cơ hội này, Vũ Thanh Yên thừa cơ tiếp tục trêu chọc y.

"Ta xin lỗi, thật sự rất xin lỗi!!". Úc Khả Dương vẫn kiên trì nói.

"Vẫn không thể nghe được!". Vũ Thanh Yên lắc đầu, trong lòng thoải mái lên không ít.

"Vũ Thanh Yên, hay là nàng muốn ta hô lên cho toàn thiên hạ này biết?!".

"Như vậy được đấy!".

"Nàng muốn ta hô lên ba tiếng "ta xin lỗi" ngay bây giờ và ở đây có phải không?".

Vũ Thanh Yên định gật đầu nhưng sau đó chợt nhớ ra nơi này chính là khuê phòng của mình, nếu để người khác biết được là y và nàng đang ở trong này thì dù có một trăm cái miệng cũng không thể biện hộ hết được, có trong sạch mấy rồi cũng bị người người làm cho vẩn đục hết cả thôi, nàng không muốn!

Ngay lúc ấy, Úc Khả Dương bỗng nhiên mỉm cười, sau đó mở miệng như muốn hô hoán lên. Vũ Thanh Yên thấy y như vậy, ngay lập tức liền đưa hai tay lên che miệng của y lại. "Đừng làm loạn, ta còn chưa muốn chết!". Nàng bất mãn lên tiếng.

Môi Úc Khả Dương bị bàn tay của nàng che lại, không, nói đúng hơn chính là một nửa khuôn mặt của y bị tay nàng che kín. Bàn tay của nàng rất ấm, nó khiến làn da vốn lạnh của y bỗng nhiên được sưởi ấm lên, ánh mắt y nhìn nàng ngày một sâu, ngày một có chút không tự chủ được, nơi đáy mắt có chút tia sáng ẩn hiện, tựa như gió xuân đang tràn về.

Úc Khả Dương gỡ hai tay của nàng ra, nhìn nàng, giọng ôn thuận: "Hết giận rồi?".

Nếu như y không nói, Vũ Thanh Yên còn không biết là mình đang tức tối y đến khí giận công tâm đấy, nhưng nàng cũng không biết bây giờ nàng có đang giận y hay không nữa. "Giận Ngài là đương nhiên, nhưng có được lời xin lỗi ngàn vàng đó của Tuyên Vương gia cao cao tại thượng coi như cũng đáng. Nhưng mà như thế vẫn chưa đủ!".

"Vậy như thế nào mới là đủ?". Y hỏi.

"Giải quyết tin đồn này!".

"Chuyện đó là đương nhiên, hứa với nàng, ngày mai đảm bảo sẽ không còn ai nói về tin đồn này, cũng sẽ không còn ai có ý nghĩ không tốt về nàng nữa!". Úc Khả Dương nói.

"Xem như ta tin lời Ngài nói. Đó là chuyện thứ nhất, chuyện thứ hai chính là không được trêu chọc ta, hay gây khó dễ với ta nữa!". Vũ Thanh Yên hài lòng gật đầu, tiếp tục nói.

"Cái này... còn phải xem xem nàng như thế nào mới được!". Y tựa hồ có chút phân vân.

"Tại sao lại phải dựa vào ta? Là dựa vào Ngài mới đúng!!".

"Ta nói rồi, còn phải xem biểu hiện của nàng ra sao! Tiếp tục đi, còn điều kiện gì nữa?".

"Bây giờ Ngài mau đi khỏi đây đi!". Vũ Thanh Yên thốt ra một câu, phất phất tay với y.

Úc Khả Dương nhìn nàng một cái, không nói không rằng liền đi về phía giường ngủ của nàng, thanh âm có chút mỏi mệt cùng lười biếng: "Ta muốn ngủ!"

Vũ Thanh Yên cả kinh, tiến đến trước mặt cản bước chân của y: "Ngài làm gì vậy? Mau đi đi, nếu có người thấy thì ta có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch đâu!".

"Nàng không cần phải nhảy, cứ để họ thấy, có làm sao đâu!!". Úc Khả Dương mỉm cười nhìn nàng, vẫn không có ý định dừng lại.

"Ngài điên sao?! Ta không muốn phải tự vẫn rửa oan, cũng không muốn sống mà bị người khác sỉ nhục!!". Vũ Thanh Yên vẫn nhất mực đẩy y lùi về phía sau.

"Vậy thì cứ coi như ta chịu thiệt một chút, không ngại lấy nàng!". Úc Khả Dương ý cười đầy mặt nói, bị nàng đẩy nhưng thân người vẫn không hề nhúc nhích một li nào.

Vũ Thanh Yên nghe xong mà thân người lảo đảo suýt ngã, y nghĩ cái gì vậy, có thế lấy chuyện này ra đùa giỡn được sao?! Y thật đúng là người không bình thường mà! Có chút không kiên nhẫn nổi, nàng nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta không thèm! Ngài mau đi đi, so với việc lấy Ngài, thà ta tự vẫn còn hơn!".

"Nàng nói sao?". Úc Khả Dương bỗng nhiên dừng lại, vươn tay chuẩn xác bắt lấy cổ tay nàng, híp mắt hỏi.

Vũ Thanh Yên không đề phòng, bị y nắm lấy cổ tay, cho dù nàng có giãy giụa ra sao cũng không thể thoát khỏi tay y được. "Buông ra!".

Úc Khả Dương có chút bình tĩnh trở lại, chậm rãi buông tay nàng. Ngay lúc Vũ Thanh Yên đang muốn tránh xa y thêm vài bước thì y lại nhanh chóng bắt lấy eo nhỏ của nàng, kéo lại sát vào người mình.

"Ngài làm gì vậy??". Vũ Thanh Yên bất ngờ, gần như hét cả lên.

"Ngoan, đừng loạn!". Thanh âm y dịu dàng nói, còn mang theo một chút uy hiếp. "Nàng mà còn không yên, ta sẽ la lên cho coi, tới lúc đó đừng hối hận!".

Vũ Thanh Yên bị y "uy hiếp", nào còn biết làm gì hơn ngoài ngừng vùng vẫy. Nàng liếc mắt nhìn y một cái tỏ vẻ không cam lòng, rất ấm ức. Úc Khả Dương thấy nàng ngoan ngoãn hơn một chút, bèn mỉm cười đáp lại cái nhìn đó. Sau đó, y từ trong tay áo mình lấy ra một lọ sứ nhỏ, mở nắp lọ chỉ thấy có một mùi hương nhẹ nhàng phảng phất lên, y đổ trong lọ ra một ít nước gì đó rồi đưa lên mặt Vũ Thanh Yên, nhè nhẹ thoa lên bên má bị sưng đỏ của nàng.

Vũ Thanh Yên chỉ cảm thấy chút nóng rát bên má đang dần biến mất, thay vào đó là một cảm giác vô cùng mát lạnh, lại rất thoải mái. Không nhịn được tò mò, nàng mở miệng hỏi: "Đây là thứ gì, sao lại mát như vậy?".

Úc Khả Dương nhìn nàng, mỉm cười một cái: "Là nhan dược, rất tốt cho vết thương của nàng. Chỉ cần dùng nó, chẳng những không còn sẹo, mà còn có tác dụng dưỡng nhan!".

"Thần kì như vậy sao? Ta có nên tin là Ngài đang bôi thứ độc gì đó lên mặt ta không đây? Chẳng hạn như ngày mai thức dậy, khuôn mặt sẽ bị thối rữa, chảy máu?!". Vũ Thanh Yên bĩu môi, đáp lại.

"Nếu nàng nghĩ như vậy thì sao còn chịu để yên cho ta thoa nó lên mặt nàng?! Vũ Thanh Yên, là nàng tin tưởng ta!". Y cười cười đáp, tay vẫn không ngừng động tác thoa thuốc.

Vũ Thanh Yên nhất thời nghẹn họng không biết phải nói gì, là như y nói sao, nàng tin tưởng y ư? Liệu trong lòng nàng có đang tin tưởng y khi mà y lại mang đến cho nàng hàng tá rắc rối như vậy? Tại sao nàng lại tin tưởng một người như y? Và nàng đã tin tưởng y từ lúc nào? Trong đầu Vũ Thanh Yên hiện lên vô số câu hỏi, tựa như câu nói vừa rồi của Úc Khả Dương đã khiến nàng có chút bất ngờ về bản thân mình.

Úc Khả Dương thoa xong thuốc thì rời tay khỏi khuôn mặt nàng, thấy nàng vẫn cứ chằm chằm nhìn mình, khuôn mặt vừa ngây ngốc, lại vừa khó hiểu, y cười một cái: "Sao nàng nhìn ta mãi thế?".

Vũ Thanh Yên chớp mắt một cái, dường như bị câu nói kia của y kéo hồn trở về, nàng quay mặt sang chỗ khác, thanh âm có chút mệt mỏi: "Tuyên Vương gia, Ngài cũng nên đi đi thì hơn, bây giờ ta thật sự rất buồn ngủ!".

Úc Khả Dương nhìn nàng một cái, tựa như đang suy nghĩ điều gì đó, giây lát sau, y liền vươn tay bế bổng nàng lên. Mặc cho sự vùng vẫy cùng phản đối của nàng, y vẫn bước chậm rãi về phía giường.

"Mau bỏ ta xuống, Ngài làm cái gì vậy?!!". Vũ Thanh Yên bi phẫn kêu lên, nàng chẳng thể hình dung nổi chuyện lúc này của bản thân mình. Nếu như có người nhìn thấy tình cảnh này, có lẽ nàng phải thực sự đi nhảy sông Hoàng Hà thôi!

Úc Khả Dương vẫn không nói gì, nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường, lấy chăn đắp cho nàng, động tác vẫn trước sau vô cùng ưu nhã, chậm rãi, lưu loát. Sau đó, y đưa tay lên che trước mắt nàng, thanh âm trầm ấm vỗ về: "Ngủ đi!".

Vũ Thanh Yên chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm cùng giọng nói của y cứ vang vọng bên tai, không hiểu trời xui đất khiến kiểu gì mà chẳng bao lâu sau nàng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, vừa nhắm mắt một cái là đã ngủ ngay.

Úc Khả Dương nghe thấy hô hấp đều đều của nàng, chậm rãi bỏ tay ra, cứ thế đứng trước giường hồi lâu nhìn ngắm nàng. Y nhìn nàng rất lâu, rất sâu, trong lòng tựa như có thứ gì đó nhẹ nhàng lưu chuyển, mềm mại, ấm áp lạ thường, một cảm xúc không tên chưa bao giờ trải qua. Y không biết từ khi nào mà bản thân mình lại có loại xúc cảm này, cũng chẳng biết tại sao nó lại có khi đứng trước nàng.

"Ngủ ngoan và yên tâm một chút!". Úc Khả Dương khẽ cười một cái, sau đó y dường như không tự chủ được mà cúi người đặt lên trán nàng một nụ hôn nhẹ.

Vũ Thanh Yên tựa hồ cũng cảm nhận được nụ hôn này, mi tâm thoáng nhíu lại một cái rồi lại dãn ra, hô hấp vẫn đều đều như trước.

Úc Khả Dương nhìn nàng lần nữa, sau đó mới hài lòng rời đi. Thân ảnh cẩm bào trắng tinh khôi thoáng chốc liền biến mất vô thanh vô thức, như một cơn gió khẽ thoảng qua. Màn đêm yên tĩnh bỗng chốc trở nên vô cùng dịu dàng, giấc ngủ ai đó lại rất sâu, rất sâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net