CHƯƠNG 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, khi Vũ Thanh Yên vừa tỉnh giấc thì đã thấy A Châu đang đứng quy củ một bên, trên tay còn bưng một chậu đồng đầy nước, hiển nhiên là đang chờ nàng tỉnh dậy sau đó hầu hạ.

"Tiểu thư, cô dậy rồi!". A Châu nhìn thần sắc Vũ Thanh Yên đã khá hơn hôm qua, bỗng chốc vui vẻ hẳn lên.

Vũ Thanh Yên mỉm cười nhìn tiểu cô nương trước mặt mình, sau đó ngồi dậy bước xuống giường. Có lẽ là đêm qua đã "xả giận" một trận với Úc Khả Dương nên tinh thần lúc này của nàng không tệ, ngược lại cảm thấy rất tốt, không còn cảm giác nặng nề nữa.

Sau khi Tiểu thư mình đã rửa mặt xong xuôi, A Châu giúp nàng chải đầu vấn tóc. Thấy tâm trạng Vũ Thanh Yên rất tốt, nàng cũng không muốn nhắc lại chuyện hôm qua nữa, Tiểu thư đã vui vẻ lên rồi thì việc gì cũng có thể được giải quyết, không phải vội. Đang muốn giúp Vũ Thanh Yên thoa thuốc, lúc nhìn đến khuôn mặt nàng, A Châu mới ngạc nhiên thốt lên: "Tiểu thư, vết thương... vết thương của cô...".

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc đó của A Châu, Vũ Thanh Yên cũng có phần hơi sửng sốt, chẳng lẽ lại có chuyện gì xảy ra nữa? Nàng lập tức nhìn vào chiếc gương bên cạnh, chỉ thấy trong gương vẫn là khuôn mặt nguyên vẹn của nàng, dấu vết bị thương hôm qua cũng hoàn toàn biến mất không vết tích, mặt không còn sưng đỏ, hai vết rách cũng chẳng còn thấy đâu, ngược lại làn da của nàng lại trở nên sáng mịn lạ thường. Vũ Thanh Yên tấm tắc khen nhan dược của Úc Khả Dương một câu, quả là bảo bối!

"Tiểu... Tiểu thư...". A Châu vẫn rất kinh ngạc không nói nổi nên lời.

"Khỏi rồi thì chẳng phải càng tốt hơn sao!". Vũ Thanh Yên nhìn A Châu, cười nói.

"Nhưng mà thật là thần kì! Tiểu thư, rốt cuộc đã có chuyện gì đả động khiến Tiểu thư không còn buồn nữa vậy?".

"Ai nói ta buồn?! Chỉ là ta rất mệt mỏi thôi!".

"Vâng, em biết Tiểu thư chính là sẽ không bao giờ để ý những tin đồn vô căn cứ này!". A Châu vui vẻ nói.

Vũ Thanh Yên chỉ biết cười cười, thật ra thì... nó cũng không phải là vô căn cứ lắm đâu, chỉ là vừa có chút đúng, vừa có chút sai, nhất thời nó khiến nàng nổi nóng mà thôi.

A Châu sau khi thu dọn xong phòng của Vũ Thanh Yên một lượt, bèn ra ngoài bưng điểm tâm sáng lên cho Tiểu thư mình dùng.

"Tiểu thư không biết đâu, hôm qua vì tin đồn đó mà cửa Phủ chúng ta bận rộn suốt một ngày đấy, có hàng tá các vị Tiểu thư khác tới tìm Tiểu thư hỏi chuyện, ra ra vào vào mãi thôi!". A Châu huyên thuyên nói.

Vũ Thanh Yên đang ăn thì thì suýt nữa bị nghẹn, cái gì chứ?! Tình hình này nghe có vẻ quen quen, hình như là lúc đêm hôm đó khi Úc Khả Dương muốn đưa nàng về Phủ, nàng không muốn y nắm lấy tay mình, lại còn "khẩu chiến" với y một hồi, dường như có nói ra câu này thì phải. Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân y tung tin đồn này? Nhưng nàng lại không hiểu lắm, rốt cuộc có chỗ nào đó rất không đúng, mà nàng lại không tìm ra!

Nghĩ ngợi nhiều lại càng khiến nàng thêm mệt mỏi, tốt nhất là nên xua cái chuyện này ra khỏi đầu đi, Úc Khả Dương đã nói y sẽ "thanh toán" khoản tin đồn này nên nàng nhất định không phải lo, y là ai cơ chứ, có chuyện gì mà y lại không làm được đâu!

Sau khi ăn xong, Vũ Thanh Yên cũng lười ra ngoài, chỉ muốn ru rú trong phòng, ngồi trên giường đọc sách. Cửa sổ khuê phòng nàng bỗng nhiên "két" một tiếng, bị mở ra, sau đó có một thân ảnh nhẹ nhàng tiến vào. Thật lạ, sao người nào cũng thích đi bằng đường này vậy?!

"Ngươi không đi vào bằng cách đường đường chính chính hơn được à? Sao phải lén lút như vậy?". Vũ Thanh Yên nhìn người vừa đến, cất giọng khó chịu.

"Xem ra tinh thần không tệ, so với hôm qua thì quả là khác hẳn!". Người đến chính là Vạn Khiêm, hắn chậm rãi tiến đến bên bàn, ngồi xuống, tự nhiên mà rót cho mình một chén trà rồi đưa lên miệng uống.

"Ta thì có gì mà phải khác với không khác!?". Vũ Thanh Yên không thèm nhìn hắn, ánh mắt trước sau vẫn tiếp tục dán vào quyển sách trên tay mình.

"Không phải hôm qua ngươi còn đòi sống đòi chết, không chịu ăn uống gì sao? Sao hôm nay lại một bộ dạng thanh nhàn thế kia?!".

"Ta đòi sống đòi chết lúc nào? Chỉ là một tin đồn vớ vẩn, còn không có hạ gục được ta!".

"Vậy sao ngươi không đi giải quyết nó mà lại chọn cách "ăn không ngồi rồi" thế này? Không sợ tin đồn kia sẽ ngày một nặng nề thêm ư?". Vạn Khiêm nhấp ngụm trà, hỏi.

"Không sợ, với loại chuyện này thì ta không cần nhúng tay vào!". Nàng nhún vai đáp.

"Tức là đã có người thay ngươi giải quyết rồi chứ gì?! Là ta đã quá lo nghĩ rồi, không ngờ ngoài ta ra cũng còn có người quan tâm đến ngươi như thế!".

"Ngươi mà quan tâm đến ta ư?". Vũ Thanh Yên nhìn Vạn Khiêm, nhướng mày hỏi, dường như là không tin nổi, thanh âm có chút giễu cợt.

"Là quan tâm ngươi chết hay chưa!". Hắn cười cười đáp.

"Đa tạ Vạn Công tử đã quan tâm, mệnh của Tiểu nữ vẫn chưa tuyệt đâu!". Nàng liếc hắn một cái, miệng cũng nở nụ cười.

Vạn Khiêm uống hết trà trong chén, sau đó đứng dậy tiến đến chỗ Vũ Thanh Yên đang ngồi đọc sách, nhìn nàng một cái, dường như thấy nàng thật sự không có chuyện gì, hắn mới khẽ thở ra một hơi rất nhẹ. Sau đó, hắn từ bên hông lấy ra một lọ thuốc, ném lên người nàng, thanh âm lành lạnh: "Cho ngươi!".

Vũ Thanh Yên tiếp được lọ thuốc kia, không khỏi hiếu kỳ nhìn hắn, từ bao giờ mà Vạn Khiêm lại tốt đến vậy rồi? "Ý gì đây?". Nàng thắc mắc hỏi.

"Ngươi mù sao? Là dược liệu thượng hạng đấy!".

"Không phải, ý ta là ngươi đưa nó cho ta là có ý tứ gì? Hay là...". Nàng híp híp mắt, ánh mắt đề phòng nhìn hắn: "Ngươi muốn độc chết ta đúng không?! Họ Vạn kia, ngươi đúng là tiểu nhân!!".

Vạn Khiêm xám xịt mặt mày, âm trầm nhìn Vũ Thanh Yên, mặc dù là biết nàng đang đùa nhưng hắn vẫn không nhịn được tức giận. "Không lấy thì thôi, trả đây!". Hắn vươn tay ra định giật lại lọ thuốc kia.

Nguyên tắc của Vũ Thanh Yên chính là không bao giờ để mình chịu thiệt thòi, thứ bảo bối gì đã vào tay nàng thì đừng mong thoát được (chỉ là trừ một số trường hợp đặc biệt như miếng ngọc bội của Vạn Khiêm và cây ngọc tiêu của Úc Khả Dương mà thôi), đâu có dễ để hắn ta cướp lại. "Nuốt lời, cho ta rồi kia mà!". Nàng giấu lọ thuốc trong tay áo, tránh né để không bị hắn lấy lại.

"Ngươi đã không cần thì trả đây! Ta thật đã phí công vô ích mà!". Vạn Khiêm vẫn không chịu dừng lại, nhất quyết muốn đòi lại lọ thuốc kia, hắn thật sự tức giận trước câu nói đùa cợt đó của nàng.

"Không!". Vũ Thanh Yên sống chết không chịu giao ra. "Ngươi đã cho ta thì là đồ của ta, ngươi còn dám mặt dày đòi lại, đừng hòng!!".

Hai người giằng co, một muốn cướp lấy, một muốn giấu đi. Cuối cùng, do không cẩn thận nên Vạn Khiêm và Vũ Thanh Yên ngã lăn ra dưới sàn, một trên một dưới, tư thế trông vô cùng ái muội. Đúng lúc đó A Châu bỗng nhiên mở cửa: "Tiểu... thư...!". Thanh âm A Châu ngày một đứt quãng rồi nhỏ dần, cuối cùng thì đợi đến khi cả khuôn mặt bị đỏ lên trong phút chốc thì mới nhanh chóng xoay người ra ngoài đóng cửa lại.

Vũ Thanh Yên nằm dưới sàn nhà lúc này bỗng nhiên vô cùng mất mặt, nàng đẩy Vạn Khiêm đang ở phía trên mình ra, nhanh chóng đứng dậy, phủi phủi y phục, nghiến răng nghiến lợi nói với hắn: "Ngươi... đồ vô liêm sỉ!".

Vạn Khiêm cũng không khá hơn, chỉ vì dây dưa giằng co với nàng mà bị người khác hiểu lầm, hắn vô cùng nhức đầu. "Nếu không phải tại ngươi thì đâu có đến nỗi này!".

"Trả treo!". Vũ Thanh Yên quát hắn hai chữ, sau đó tức giận mà hét lên: "Ngươi đi ngay cho ta, đi cho khuất mắt ta!!". Vừa nói, nàng còn vừa rút trâm trên đầu ra ném vào hắn.

Vạn Khiêm bắt được một cây trâm mà nàng ném suýt nữa thì sượt qua cổ hắn, bực mình lên tiếng: "Không cần ngươi đuổi, ở đây cũng càng làm cho ta thêm tức giận, chỉ muốn phá nát cái nơi này!". Sau đó, hắn phóng cây trâm lại về phía nàng rồi phất tay áo bỏ đi theo đường cũ, cây trâm bằng bạc tinh xảo chẳng mấy chốc đã nằm gọn gàng lên lại vị trí vốn có của nó trên mái tóc nàng.

Vũ Thanh Yên uất ức mà la lên một tiếng cho hả giận, cái tên họ Vạn chết tiệt, còn đâu là danh dự của nàng nữa đây!! Nhưng cũng may người nhìn thấy là A Châu nên nàng còn có thể giải thích, nếu đổi lại là người khác, chắc có khi nàng phải gả cho hắn ta mất!

"A Châu còn có ở ngoài đó không?!". Vũ Thanh Yên hỏi vọng ra bên ngoài.

Một lát sau, A Châu từ cửa bước vào, cúi gằm mặt không dám nhìn Vũ Thanh Yên. "Tiểu thư!".

Nhìn A Châu như vậy, Vũ Thanh Yên cũng đành phải giải thích một phen: "Chuyện vừa nãy là do em hiểu lầm rồi, ta và hắn chỉ là bị ngã thôi, không có... như em nghĩ đâu!".

"Vâng!". A Châu đáp một tiếng thật khẽ, sau đó dường như nhớ ra chuyện gì đó, bèn nói: "Tiểu thư, Đại nhân cho gọi Tiểu thư đến thư phòng!".

"Được rồi!". Vũ Thanh Yên đáp lại, sau đó sửa sang lại một chút, sau khi đã thấy mình ổn thỏa, nàng cất bước ra khỏi phòng mình.

Vừa bước đi, Vũ Thanh Yên cảm nhận có không ít ánh mắt của đám hạ nhân đang nhìn nàng, hệt như hôm qua vậy. Úc Khả Dương nói y nhất định sẽ giải quyết tin đồn thất thiệt này giúp nàng, lại còn đảm bảo rằng sẽ không còn ai dám xem nàng không ra gì, nhưng với những ánh mắt này thì nàng không chắc y có giữ lời không nữa.

"A Châu, em đi nghe ngóng xem thử tin đồn hôm qua về ta ra sao rồi?!". Nàng phân phó.

"Vâng, thưa Tiểu thư!". A Châu đáp một tiếng, sau đó nhanh chóng chạy đi ngay.

Vũ Thanh Yên thôi không nghĩ nữa, rảo bước đi, rất nhanh chẳng mấy chốc nàng đã đến thư phòng của Vũ Viên. Sau khi nha hoàn trông cửa nhìn thấy nàng liền lập tức thi lễ, sau đó ba chân bốn cẳng đi vào thông báo. Một lát sau, nha hoàn nọ trở ra, cung kính mời nàng vào trong: "Tam Tiểu thư, Đại nhân cho mời!".

Vũ Thanh Yên gật gật đầu, chân cũng không trì hoãn nữa, bước nhanh vào bên trong. Trong thư phòng là một mảnh yên tĩnh lạ lùng, chỉ có thể ngửi thấy được mùi hương liệu an thần nhẹ nhàng xông vào mũi, bên chiếc bàn chất đầy sổ sách là thân ảnh cô độc của Phụ thân nàng. Ông đang ngồi nhìn một quyển sách nào đó, ánh mắt đăm chiêu.

Vũ Thanh Yên đi thật nhẹ nhàng đến bên, vừa đi vừa hô một tiếng: "Phụ thân!".

Vũ Viên ngẩng đầu, thấy nhi nữ mà mình yêu quý, thần sắc không khỏi lộ ra một nét vui mừng. Ông gập quyển sách nọ lại, ánh mắt đầy thương yêu: "Con ngồi đi!".

Vũ Thanh Yên gật đầu một cái, sau đó quy củ ngồi lên một chiếc ghế gần đó, ánh mắt trong veo ngước nhìn Vũ Viên: "Phụ thân cho gọi con là có chuyện gì vậy ạ?".

"Yên nhi, con không sao chứ?". Vũ Viên lo lắng hỏi, nhưng nhìn đến thần sắc ổn định của nhi nữ, trong lòng vẫn là an tâm hơn vài phần.

"Không sao đâu ạ, chỉ là một cái tát nhẹ mà thôi, không đáng!". Nàng cười nhạt, nhưng nhớ lại chuyện hôm qua, vẫn là còn chút khó chịu với Mã Tư Nguyệt.

"Thấy con không sao thì tốt, hù dọa Phụ thân một phen. Sáng nay không hiểu sao Mã phủ lại gửi quà cáp đến tạ lỗi, vào Triều thì Mã Đại nhân lại thay mặt nhi nữ tạ tội với Phụ thân, thật chẳng biết làm sao lại kỳ lạ như vậy. Từ trước đến nay Mã phủ luôn "mắt cao hơn đầu", nào có thể cho ai chút mặt mũi, sao hôm nay...". Vũ Viên nói một hơi, kể lại những chuyện đã xảy ra sáng nay cho Vũ Thanh Yên nghe, trong lòng ngổn ngang.

Vũ Thanh Yên thầm nghĩ, không lẽ là do Úc Khả Dương tác động, nhưng bằng cách nào chứ, sao lại có thể khiến Mã phủ hành động không giống thường ngày như vậy? Nàng cũng lười suy nghĩ cách thức, y làm thế nào là việc của y, nàng chỉ cần quan tâm đến kết quả là được, sao phải nghĩ nhiều làm gì!

Dừng một chút, Vũ Viên lại hỏi tiếp: "Nhưng mà còn chuyện tin đồn hôm qua là thế nào? Con khiến Phụ thân suýt nữa bị dọa chết rồi!".

"Chuyện hôm qua... chỉ là chút tin nhảm của bọn người nhiều chuyện thôi, Phụ thân không nên quan tâm đến mà phiền lòng!". Nàng giải thích.

"Phải phải, ta sẽ không quan tâm đến, ta chỉ biết rằng Yên nhi của ta không như vậy là được rồi!". Ông dường như thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm.

"Phụ thân đừng quá lo lắng cho con, con lớn rồi, tự lo cho mình được!". Nàng mạnh miệng nói, khí khái không nhìn ra chút ủy mị, yếu đuối nào.

"Con như vậy Phụ thân vẫn cảm thấy lo lắm. Yên nhi, con cũng đã mười sáu, cũng nên tính chuyện thành gia lập thất rồi!".

"Phụ thân, con không muốn!". Vũ Thanh Yên nghe nói đến cái vấn đề này, đứng bật dậy bất mãn nói. "Con không muốn phải sớm như vậy mà lấy chồng rồi đâu, Phụ thân muốn "bán" con đi nhanh đến vậy sao?!".

"Yên nhi, không thể cứ trì hoãn mãi được!".

"Nào có ai thèm lấy con chứ, cho dù có, con cũng không chịu!".

"Con...!". Vũ Viên tựa hồ như hết nói nổi nhi nữ này của ông, tính cách Yên nhi rất bướng bỉnh, lại cố chấp, đã là chuyện nó không muốn, thì dù có cố ép chết nó, nó cũng không làm. "Thôi được rồi, tùy con vậy!".

Vũ Thanh Yên mãn nguyện nở một nụ cười: "Vẫn là Phụ thân tốt nhất!".

"Là do ta đã quá nuông chiều con rồi!, thật không biết ngoại trừ Mẫu thân con ra thì còn ai có thể trị được con nữa?!". Vũ Viên khẽ lắc đầu. "Lần này Phụ thân cũng còn có chuyện muốn nhờ con!".

"Chuyện gì vậy ạ?".

"Gần đây công việc trong Triều bề bộn, Phụ thân và hai ca ca của con thì không lúc nào được ngơi nghỉ. Thế nên lần này chỉ có thể phiền con đến Thiên Thủy sơn trang gần Minh Thành để đón Tổ phụ của con về thôi!".

"Tổ phụ?!". A, nếu Phụ thân không nhắc đến thì Vũ Thanh Yên còn quên mất là mình còn có một Nội Tổ phụ cơ đấy.

Gia gia này của nàng không thích Kinh Thành cho lắm, nên năm nàng bảy tuổi đã không còn ở đây nữa, chỉ đến khi lúc Mẫu thân nàng mất mới trở về một lần. Du sơn ngoạn thủy chính là niềm yêu thích của lão, bất cứ nơi nào dù có đẹp đến đâu cũng đừng mong giữ chân lão quá ba ngày, nhưng chỉ riêng một Thiên Thủy sơn trang nho nhỏ nằm giữa Minh Thành và Ninh Lục quốc đã có thể khiến lão sáu năm ở lại. Không biết ở đó thần thông quảng đại như thế nào, chỉ nghe nhân sĩ giang hồ đồn thổi rằng nơi đó bên ngoài là rừng thiên nước độc, nhưng bên trong mới là cảnh sắc hữu tình, người có võ công cao cường cũng chưa chắc vào đó được.

"Tổ phụ của con hôm qua vừa mới gửi cho Phụ thân một phong thư, nói rằng muốn quay trở lại Kinh Thành vài hôm!". Vũ Viên gật đầu nói.

"Nhưng mà tại sao lại là con? Phụ thân không nhớ Tổ phụ lúc nào cũng ghét con cả sao, con đi chỉ làm ông ấy thêm phiền lòng!". Vũ Thanh Yên đáp. Có một đoạn trí nhớ như thế này trong đầu nàng, vị gia gia này tính tình cực kỳ khắt khe, lại lỗ mãng, lúc nào cũng thích ăn hiếp nàng, mắng nàng, lúc nào cũng nhìn nàng không vừa mắt. Thế nên mỗi lần nhìn thấy lão là nàng như nhìn thấy quỷ, khiếp sợ không thôi, lúc nào cũng chạy đi tìm Mẫu thân ấm ức kể lể, tình cảm trong lòng lạnh nhạt dần cũng là do lão gây nên.

"Không có đâu, Yên nhi, có Tổ phụ nào lại không yêu thương cháu của mình chứ! Chỉ là Tổ phụ của con là người không biết biểu đạt cảm xúc, đối với người mình thương yêu thì nhất định sẽ bất đồng như thế! Hơn nữa trong thư, Tổ phụ con cũng chỉ đích danh con là người đi đón ông ấy!". Vũ Viên khuyên răn khi thấy nhi nữ bày ra một bộ dạng uất ức không muốn đi như thế.

"Nhưng mà con chỉ sợ làm Tổ phụ mất hứng thôi, có khi thấy con, ông lại chẳng muốn về nữa ấy chứ!".

"Coi như lần này con giúp Phụ thân đi, Tổ phụ con đã sáu năm không về nhà rồi, lại còn muốn con đi đón, Phụ thân đây có cầu cũng không được!".

"Vậy thôi được, con đi! Nhưng mà con nghe nói Thiên Thủy sơn trang kia rất khó xâm nhập từ bên ngoài, con làm sao có thể vào được?!".

"Con không phải lo, tới lúc đó Tổ phụ con nhất định có cách của ông ấy!". Vũ Viên cười cười nói. "Con mau về chuẩn bị đi, Thiên Thủy sơn trang cách Kinh Thành cũng rất xa, ngày mai đi thì còn có thể kịp!".

"Vâng!". Vũ Thanh Yên đáp lại một tiếng, sau đó rời đi.

Vừa ra khỏi viện của Vũ Viên, Vũ Thanh Yên đã thấy A Châu đang đứng chờ mình. Nàng tiến lại gần, cùng A Châu trở về viện.

"Sao rồi, đã nghe nói như thế nào?". Vũ Thanh Yên vừa đi vừa hỏi.

A Châu liền lập tức đáp lời: "Tiểu thư, cũng thật kỳ lạ. Em nghe ngóng được rằng tin đồn của Tiểu thư đã bị dập tắt, lại còn được người khác đính chính rằng chỉ là chuyện hiểu lầm không đáng có, rồi lại còn truyền ra tin tức Mã Tiểu thư của Phủ Đô đốc vì ghen tuông mà đánh Tiểu thư, ai nấy nghe được cũng đều chĩa mũi giáo sang nàng ta, nhiều người còn rất thông cảm với Tiểu thư, hoàn toàn quên đi tin đồn vừa rồi!".

Vũ Thanh Yên nghe được, gật gật đầu. Úc Khả Dương đương nhiên là quá có năng lực trong chuyện này, y làm rất tốt, đúng như lời y nói, không những rửa sạch oan ức cho nàng, lại còn có thể cho Mã Tư Nguyệt một đòn thật đau, để xem sau này, nàng ta làm sao còn được mọi người tôn trọng đây.

"Không nói chuyện này nữa, chúng ta mau trở về viện một chút, em giúp ta chuẩn bị hành lý, ta phải đến Thiên Thủy sơn trang mấy ngày!". Vũ Thanh Yên nói.

"Tiểu thư đến Thiên Thủy sơn trang ư? Là để đón Lão nhân gia?". A Châu khá bất ngờ.

"Đúng vậy, Phụ thân nói ta đi đón gia gia một chuyến, không thể chậm trễ, ngày mai phải lên đường rồi!".

A Châu gật đầu một cái, sau đó cùng Vũ Thanh Yên nhanh chóng trở lại Thiên An viện, chuẩn bị thật tốt cho ngày mai.

Vì phải rời khỏi Kinh Thành trong vòng vài ngày nên Vũ Thanh Yên có chút lo lắng, nhất thời đêm đó không ngủ được. Nàng đang mải suy nghĩ về vị gia gia có tính tình quái gở đó của mình, trong lòng không khỏi thở dài ảo não. Cái cảm giác sợ hãi ông lão ấy vẫn còn luẩn quẩn trong người, từ nhỏ đến giờ vẫn không hề thay đổi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net