CHƯƠNG 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vũ Thanh Yên có phần hơi kinh ngạc trước sự có mặt của Hiển Vương ngay lúc này. Không phải hắn ta bận trăm công nghìn việc sao, sao lại có thể để ý đến chuyện này? Nhưng mà kể cũng đúng, hai nữ nhân này đấu đá vì hắn, cản trở biết bao nhiêu người, hắn không quản cũng không được, có câu "muốn gỡ dây phải tìm người buộc dây", hắn hôm nay mà không đến, nhất định sẽ xảy ra một cuộc chiến "một mất một còn" cho xem!

"Tham kiến Hiển Vương gia!". Mọi người thấy Hiển Vương đã đến, nhất loạt hành lễ.

"Tất cả đứng dậy đi!". Thanh âm âm trầm của hắn vang lên, ánh mắt vẫn dán vào thân ảnh hai nữ tử đang kịch liệt đánh nhau kia, trong con ngươi lại lạnh thêm mấy phần.

Hoàng y nữ tử và hồng y nữ tử kia đều không biết có người đến, lại còn là nam nhân mà bọn họ ngày đêm thương nhớ, vẫn mải đánh nhau. Ngươi tung chiêu này, ta đỡ chiêu nọ, bọn họ vẫn hăng say với mục đích của mình, hoàn toàn không quan tâm người bên ngoài.

"Lan nhi, dừng lại!!".

"Vân nhi, dừng lại!!".

Tiếng hô của hai lão nam nhân bên cạnh Hiển Vương vang lên, hiển nhiên bọn họ đều là thân nhân của hai vị cô nương đang đánh nhau ở đằng kia, chỉ có điều, dù cho hai lão nam nhân đó có hô to đến cỡ nào, hai nữ nhân kia vẫn không thèm để vào tai.

Vũ Thanh Yên đứng ngoài xem kịch vui, dường như thấy được khuôn mặt Hiển Vương ngày càng băng trầm, ánh mắt lộ rõ tia chán ghét, tay hắn tụ một chưởng phong, mạnh mẽ xuất thủ, đánh về phía hai nữ tử kia, tách bọn họ ra. Sau khi bị một luồng chưởng phong cực đại nào đó đánh úp đến, hai nữ tử kia mới thức thời tách xa ra nhau, đồng thời cũng ngừng chiến, bởi vì bọn họ vô cùng quen thuộc chưởng lực này, cũng biết chủ nhân của nó là ai. Hoàng y nữ tử sau khi tiếp đất, quay người chạy đến phía Hiển Vương, miệng còn hô to: "Thương ca!".

Lão nam nhân phía bên tay trái Hiển Vương tiến đến một bước, ngăn cản lại hoàng y nữ tử kia, giọng nói tỏ rõ sự tức giận: "Lan nhi, con để Vương gia ra tay rồi mới chịu ngừng lại sao?!".

Hoàng y nữ tử bỗng nhiên xụ mặt xuống, hô một tiếng: "Phụ thân!".

Ngay sau đó, hồng y nữ tử kia nhẹ nhàng, thong dong mà tiến đến chỗ Hiển Vương, chuẩn mực mà hành lễ: "Tham kiến Vương gia!". Sau đó nàng quay sang lão nam nhân đứng bên phải Hiển Vương, nhẹ giọng gọi: "Phụ thân, nhi nữ biết lỗi rồi! Nhi nữ đáng ra không nên đánh nhau với Lăng Tiểu thư!".

Lão nam nhân được hồng y nữ tử gọi là Phụ thân kia cũng không mở miệng, ánh mắt có chút hài lòng hơn trước, hơi gật gật đầu.

"Thanh Thiếu Vân! Ngươi còn ở đó mà giả nhân giả nghĩa nữa ư?! Thương ca công tâm phân minh, nhất định sẽ thay ta rửa nỗi nhục này!". Hoàng y nữ tử như bị kích động.

"Lan nhi, không được hồ nháo!". Lăng Đại nhân ở một bên quát lên, nhắc nhở nhi nữ.

Hồng y nữ tử tên Thanh Thiếu Vân nghe vậy, cũng chỉ điềm nhiên mà trả lời: "Lăng Lan, ngươi đừng tự cho mình là đúng, ở đây còn có Hiển Vương gia, không đến phiên ngươi lên tiếng!".

"Thanh Thiếu Vân, ngươi...!". Lăng Lan đáp lại.

"Đủ rồi!!". Thanh âm lạnh lẽo của Hiển Vương vang lên, nhất thời khiến mọi người chìm trong im lặng, không ai còn dám mở miệng. Hắn ta quét mắt qua Lăng Lan cùng Thanh Thiếu Vân, sau đó trầm ổn lên tiếng: "Đã không còn chuyện gì rồi, tất cả mau trở về đi!".

Mọi người nghe thấy mệnh lệnh của hắn, không khỏi bảo ban nhau rời khỏi Vân Phong sơn, tất cả cùng rối rít lên xe ngựa của mình để xuống núi. Sau khi đám đông đã dần tản đi, Hiển Vương nhìn hai nhà Lăng gia và Thanh gia, nói với hai lão nam nhân bên cạnh mình: "Hai vị Đại nhân vẫn là nên về dạy dỗ lại nhi nữ của mình đi, tốt nhất là đừng nên khiến tất cả đều mất mặt!".

"Vương gia nói phải, lão thần nhất định sẽ dạy dỗ lại nhi nữ thật cẩn thận!". Lăng Đại nhân cung kính chắp tay nói.

"Lão thần thật lấy làm xấu hổ!". Thanh Đại nhân cũng nói theo.

"Thương ca, chàng nhất định phải thay ta trừng trị Thanh Thiếu Vân, nàng ta dám không coi ta ra gì, cũng dám không coi chàng ra gì!". Lăng Lan ấm ức nói.

Thanh Thiếu Vân định lên tiếng phản bác thì đã nghe thấy thanh âm lạnh nhạt của Hiển Vương vang lên: "Lăng Tiểu thư tốt nhất nên biết xưng hô cho đúng mực, Bản vương không phải là thân thích gì với cô!".

Lăng Lan nhíu chặt đôi mày, khuôn mặt vô cùng tức tối, trừng mắt nhìn Thanh Thiếu Vân một cái, sau đó lại định nói thêm gì đó với nàng ta, nhưng lại bị Lăng Đại nhân ngăn cản lại, mắng một trận.

Hiển Vương có chút nhức đầu nhìn tình cảnh trước mắt, hai nữ nhân này lúc nào cũng là "cái đuôi" khó cắt của hắn, một ngày thật không thể yên nổi. Hắn xoay người toan định lên ngựa, nhưng lại nhìn thấy Vũ Thanh Yên. Hiển Vương híp híp mắt, khó hiểu nhìn, xung quanh đây ngoại trừ hắn và đám người của Lăng gia và Thanh gia thì không còn ai nữa, sao lại vẫn có người đứng đây?! Thiếu niên trẻ tuổi này dám không nghe lệnh của hắn sao, dám không để lời nói của hắn vào tai?!

"Ngươi là ai? Sao còn dám đứng đây?". Hiển Vương cất bước đến trước mặt Vũ Thanh Yên, khi cách nàng còn ba bước chân thì dừng lại, ánh mắt nhìn nàng mang theo một tia dò xét kín đáo.

"Ra đây là Hiển Vương tài khí ngút trời, thật là vinh hạnh của thảo dân khi được diện kiến Ngài! Thảo dân là người từ Kinh Thành đến đây, muốn vượt qua Vân Phong sơn này, nhưng lại bị cuộc tranh đấu của nhị vị Tiểu thư đây ngăn cản đường đi!". Vũ Thanh Yên không nhanh không chậm, bày ra một bộ dáng hòa hoãn mà nói.

"Ngươi là người từ Kinh Thành đến ư? Sao lại muốn qua Vân Phong sơn này?". Hiển Vương vẫn không thôi dùng ánh mắt tìm hiểu kia mà nhìn nàng.

"Gia sự có chút chuyện khẩn cấp, nên thảo dân phải vượt Vân Phong sơn!".

"Theo Bản vương được biết thì sau Vân Phong sơn này không có nhà ở, chỉ có một sơn trang, nếu đi tiếp thêm ngàn dặm nữa thì sẽ đến Ninh Lục quốc. Ngươi rốt cuộc muốn đi đâu?". Hiển Vương hỏi.

Vũ Thanh Yên thầm mắng hắn trong lòng, tên này thật nhiều chuyện, nhưng nàng bên ngoài vẫn phải tỏ ra một bộ dạng cung kính mà đáp: "Vương gia, gia sự là chuyện khó nói, cũng là chuyện riêng tư, hình như Ngài quan tâm tới nhà thảo dân hơi quá!".

Trong mắt Hiển Vương hiện lên một tia kinh ngạc, cũng không hỏi nữa, phất phất tay: "Chuyện vừa nãy đã khiến Công tử chê cười rồi, chỉ cần ngươi biết thức thời một chút, Bản vương cũng không giữ người nữa, ngươi đi đi!".

"Đa tạ Vương gia, thảo dân đã rõ!". Vũ Thanh Yên cúi đầu, tất nhiên nàng hiểu dụng ý của hắn, hắn là một Vương gia cao cao tại thượng, đương nhiên không hy vọng người ngoài như nàng vô tình thấy được chuyện xấu hổ này mà kể ra ngoài, làm mất đi thanh danh vốn đang rất tốt đẹp của hắn.

Vũ Thanh Yên xoay người về lại xe ngựa của mình, trực tiếp nhảy vào buồng xe, phân phó phu xe một câu: "Đi thôi!".

Phu xe đáp lời, liền vung roi ngựa lên, con ngựa lập tức "hí" một hơi dài, sau đó chạy đi như bay. Trong xe, Vũ Thanh Yên đau đầu nghĩ ngợi, nàng đã trì hoãn quá nhiều thời gian rồi, nếu còn không đi nhanh, nhất định sẽ muộn mất.

Hiển Vương nhìn theo bóng dáng rời đi của xe ngựa, không nói gì, lát sau hắn xoay người lên ngựa của mình, một đường về lại Hiển Vương Phủ, tiếp tục xử lý một đống việc đang còn dang dở chờ mình. Ngay sau đó, hai nhà Lăng gia và Thanh gia cũng cùng theo về.

Trước đi khi, Thanh Thiếu Vân có thấy một vật rơi trên mặt đất, nàng cúi người xuống nhặt nó lên, ngắm nghía một hồi rồi quyết định cho vào tay áo, sau đó liền hồi Phủ.

Xe ngựa của Vũ Thanh Yên đi không ngừng nghỉ, đến giữa trưa mới ra được Vân Phong sơn xinh đẹp này, lại đi tiếp thêm một đoạn đường dài nữa, cho đến khi chiều tà mới đến được một khu rừng rộng lớn. Khu rừng rộng lớn này chính là Thiên Thủy sơn trang, chỉ có điều do bên ngoài sơn trang có bố trí trận pháp nên người ngoài khi nhìn vào đều sẽ chỉ thấy một mảnh rừng bạt ngàn không có điểm dừng.

Vũ Thanh Yên nhìn cảnh sắc khá lạ lẫm bên ngoài, ra hiệu dừng xe, khi xe ngựa vừa dừng lại, nàng liền nhảy xuống, ngó nghiêng xung quanh một hồi.

"Tiểu thư, đến khu rừng này cũng chính là đã đến Thiên Thủy sơn trang, nhưng sao vẫn không thấy người nào ra đón?!". A Châu lo lắng nhìn Vũ Thanh Yên. "Nếu chúng ta cứ đứng như vậy mãi mà không có người của Lão nhân gia ra dẫn đường, thì sẽ phải qua đêm ở đây đó!".

"Ta cũng đang không biết làm cách nào để liên lạc được với Tổ phụ đây!". Vũ Thanh Yên cũng ão não không kém A Châu. Bỗng nhiên nàng nghĩ ra gì đó, bèn hô một tiếng: "Tử Mặc!".

Ngay sau đó, một bóng áo đen liền xuất hiện trước mặt Vũ Thanh Yên, cung kính thưa: "Tiểu thư!".

"Ngươi đi thăm dò xem, có cách nào mở được trận pháp trước mặt này không, nếu như chúng ta không biết cái gì mà tiến bừa vào, nhất định sẽ chết không phải nghi ngờ!".

"Tiểu thư, thật ra không đợi Người phân phó thì chúng thuộc hạ cũng đã bí mật đi xem xét qua rồi. Trận pháp này rất tinh vi, nó vừa thực lại vừa ảo, là huyễn cảnh rất khó để dựng nên, người có thể lập được trận pháp này ắt hẳn là một cao thủ hiếm có!". Tử Mặc không nhanh không chậm mà giảng giải.

"Vậy nếu như gia gia của ta không cho người đến dẫn đường thì biết phải làm sao đây?!". Vũ Thanh Yên mệt mỏi lên tiếng, đồng thời cũng khoát khoát tay ra hiệu cho Tử Mặc lui xuống. Nàng bôn ba mấy trăm dặm để đến được đây, bây giờ chẳng lẽ cứ như vậy mà ngồi đợi, nếu đợi cũng không được thì thế nào đây, nàng không dám nghĩ tới.

Trời thì ngày một tối dần, mặt trời cũng đang lặn dần về phía trời Tây, Vũ Thanh Yên thì chán nản ngồi bên một tảng đá lớn, A Châu thì ngồi bên cạnh nàng, không gian nhất thời im lặng đến nỗi chỉ nghe được tiếng chim quốc kêu vang đầy trời. Vũ Thanh Yên rốt cuộc cũng chịu không nổi nữa, nàng đứng bật dậy, quyết định đi thăm dò quanh đây một chút, xem có phát hiện gì không. A Châu đương nhiên sẽ không để nàng một mình, nhất quyết đòi đi theo, nhưng Vũ Thanh Yên không cho, để lại nàng, phu xe, cũng một vài ám vệ ở lại, sau đó còn mình thì bắt đầu đi xem xét.

"Tiểu thư nhất định phải cẩn thận, không được đi đâu xa quá đấy!". A Châu nói vọng theo, trong lòng tràn ngập lo lắng. Đáp lại nàng chỉ có cái khoát tay tỏ ý biết rồi của Tiểu thư mình.

Vũ Thanh Yên không tiến vào khu rừng kia mà đi xem xung quanh nó. Bìa rừng cũng không có phát hiện gì mới, ngoài trừ cây cối rậm rạp ra thì chỉ có một vài con suối trong vắt đang chảy. Nàng nhìn mãi nhưng vẫn không thể thấy được bất kỳ điều gì lạ thường. Vũ Thanh Yên chán nản ngồi xuống một tảng đá gần một con suối, đưa tay vào làn nước trong vắt, mát lạnh kia, tận hưởng đôi chút sự thoải mái hiếm hoi nơi rừng núi hoang vu. Khi định rút tay về, tay nàng bỗng nhiên đụng phải một tảng đá nhỏ, chỉ thấy tảng đá kia "cạch" một tiếng, rồi hình như có một cơn động đất ập đến. Vũ Thanh Yên không hiểu chuyện gì đang xảy ra quanh mình nữa, chỉ cảm thấy vô cùng kỳ lạ, sau đó có ai đó đánh vào sau gáy nàng, trước khi mất đi ý thức, nàng còn thoáng loáng nghe thấy được tiếng của Tử Mặc đang gọi nàng, nàng rất muốn đáp lại, nhưng bất tri bất giác lại nhắm mắt.

Không biết qua bao lâu, Vũ Thanh Yên dần lấy lại được ý thức, nhưng nàng chưa mở mắt vội, bên tai còn loáng thoáng nghe thấy được một đoạn đối thoại của hai người.

"Tỉnh chưa?". Thanh âm xa lạ của một nam tử vang lên, có chút lạnh nhạt, lại ẩn chứa chút khẩn trương.

"Thưa Trang chủ, người nọ vẫn chưa tỉnh!". Tiếng nói khép nép của một nữ tử đáp lại.

"Đáng ra bây giờ phải tỉnh rồi chứ!". Nam tử nói xong, Vũ Thanh Yên còn nghe thấy tiếng bước chân đang đi về phía mình.

Nàng không thể cứ nhắm mắt mãi như vậy được, tuy không biết mình đang ở chỗ nào, cũng không biết tình trạng hiện tại của mình, nhưng trước tiên vẫn nên tỉnh lại để nói rõ ràng với người ta đã. Nghĩ rồi, Vũ Thanh Yên từ từ mở mắt, nàng cảm thấy có chút hơi tối, nhưng cũng nhờ viên dạ minh châu treo trên góc phòng nên cũng có thể nhìn thấy rõ ràng người trước mặt. Đập vào mắt nàng đầu tiên chính là hình ảnh một nam tử cương nghị, hơi thở có chút lạnh lẽo cùng bá đạo, đang đứng trước giường nhìn chằm chằm vào nàng, sau khi nhìn thấy nàng mở mắt, lên tiếng nói: "Cuối cùng cũng tỉnh!".

Vũ Thanh Yên ngồi bật dậy, khẽ xoa xoa cái gáy bị đánh đau, rồi lại nhìn xung quanh mình, chỉ thấy nàng đang ở trong một căn phòng rất khang trang, được bày trí vô cùng tinh tế, đẹp mắt, không giống như đang bị bắt nhốt chút nào. Nàng lướt mắt quanh căn phòng, rồi dừng lại trên thân ảnh nam tử nọ, cất tiếng: "Đây là đâu?".

Nam tử kia vẫn là một bộ mặt lạnh nhạt, không cảm xúc, hắn nhìn nàng giây lát, sau đó không trả lời mà lại hỏi: "Tiểu huynh đệ, ngươi chắc cũng ổn rồi nhỉ?!".

Vũ Thanh Yên nghe lời hắn nói, thầm nhớ ra là mình vẫn còn đang cải nam trang, nàng nhìn hắn gật gật đầu. Sau đó, nam tử không nói không rằng, bắt lấy cánh tay mảnh khảnh của nàng, kéo ra khỏi giường, mặc kệ nàng vừa mới tỉnh lại, hắn vẫn một mực lôi nàng đi. Ra khỏi căn phòng nàng vừa nằm, đi thêm một đoạn đường nữa, vòng vèo đủ kiểu, sau đó hắn dừng trước một căn phòng lớn hơn. Người gác trước cửa thấy hắn, khẽ cúi người thi lễ, hắn phất phất tay, rồi lại mở cửa kéo nàng vào trong.

Vũ Thanh Yên còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì nam tử kia đã kéo nàng đến trước một chiếc giường được buông màn che, bên cạnh giường có một lão nhân và một cái tráp đựng thuốc, nàng đoán có lẽ lão nhân kia là Đại phu, đang chữa bệnh cho người nằm trên giường, nhưng có vẻ như không chữa được, nhìn khuôn mặt bất lực thế kia mà.

Lão Đại phu nọ thấy nam tử kia tiến đến, vội vàng đứng lên thi lễ, thanh âm có chút thất vọng: "Trang chủ, lão đã cố gắng hết sức rồi, nhưng thiếu vị thuốc kia nên vẫn không thể bào chế được thành công!".

"Thiên lão đừng lo lắng, thuốc đã có rồi!". Nam tử lên tiếng, trong giọng nói còn nghe ra một tia vui vẻ.

"Đã có rồi?!". Thiên lão kinh ngạc nhìn nam tử, sau đó ánh mắt di chuyển đến Vũ Thanh Yên, lại nói: "Là vị tiểu huynh đệ này?".

"Phải!". Nam tử đáp một tiếng.

Vũ Thanh Yên nghe hết lời đối thoại vừa rồi của hai người kia, trong lòng không khỏi nổi lên một tia kinh dị, thân thể nàng không tự chủ được, run lên một cái, lạnh cả sống lưng. Bọn họ... bọn họ muốn... bắt nàng làm thuốc!!!

Trong khi nam tử kia có chút không đề phòng, Vũ Thanh Yên đã nhanh chóng rút tay ra khỏi hắn, sau đó nhanh chóng chạy đi. Nàng vượt ra khỏi phòng, chạy thẳng một mạch, tuy không biết đây là đâu, cũng không biết phải chạy đi đâu, nhưng nàng vẫn cứ chạy. Cứ nghĩ đến cái cảnh bọn họ bắt nàng nằm ngửa ra, sau đó mặc cho nàng cầu xin, van nài vẫn cứ nhất quyết mổ bụng nàng lấy lục phủ ngũ tạng, hay là hút hết máu của nàng, rồi nàng oan uổng bỏ mạng ở nơi này mà chưa kịp đón vị gia gia khó ưa kia, chưa kịp nói lời tạm biệt với tất cả mọi người, nàng rùng mình một cái, thật không dám nghĩ tới!

Phía sau có tiếng bước chân vọng lại, Vũ Thanh Yên quay người, chỉ thấy có rất nhiều người tay cầm kiếm đuổi theo nàng, nàng hoảng sợ, lại chạy nhanh hơn. Vũ Thanh Yên chỉ mải nhìn khoảng cách giữa mình và đám người phía sau mà không để ý đến đường chạy phía trước, lại thêm trời tối, nên ngay sau đó nàng bị vấp phải bậc thang, ngã xuống hồ nước trước mặt. "Ùm!" một tiếng, Vũ Thanh Yên đã yên vị bên dưới hồ kia, mọi người trên bờ nháo nhào gọi nhau: "Mau cứu người!! Nhanh đi nói với Trang chủ!!".

Hồ nước này khá là sâu, bên dưới lại có một đám rong rêu thi nhau quấn chặt lấy Vũ Thanh Yên khiến nàng ngoi lên rồi lại ngụp xuống, hơn hết là nàng không biết bơi, chẳng lẽ rồi cuộc đời lại kết thúc một cách bi thảm như vậy sao?! Ngay lúc đó, có một thân ảnh đã lao nhanh xuống nước, tiến đến chỗ nàng, túm lấy nàng, hết sức kéo vào bờ. Khi Vũ Thanh Yên được kéo lên bờ, không khỏi nôn ra một ngụm nước, nàng ho sặc sụa cả lên. Khi đã ổn định lại hô hấp, nàng khẽ liếc sang bên cạnh mình, thấy nam tử kia cũng ướt từ đầu đến chân, nước giọt từ tóc hắn xuống còn nghe được tiếng "lách tách".

"Trang chủ, Người không sao chứ?!". Thiên lão đến gần, trực tiếp đưa tay bắt mạch.

Nam tử xua xua tay với lão, khẽ nói: "Không sao!". Sau đó lại quay qua Vũ Thanh Yên: "Tiểu huynh đệ, ngươi đã ổn chưa?".

Lần này Vũ Thanh Yên cúi đầu im lặng không dám trả lời, nếu lỡ như nàng nói ra chữ "có", thì hắn ta có lại tiếp tục kéo nàng đi "nấu" lên không?!

Thấy thiếu niên trước mặt không trả lời, một bộ dạng ướt như chuột lột, tóc tai rũ rượi, nhìn không ra khuôn mặt, đầu lại còn cúi thấp, trông chật vật vô cùng, không phải là bị câm luôn rồi chứ? Nam tử ra hiệu cho Thiên lão, Thiên lão gật đầu, tiến đến bắt mạch. Vũ Thanh Yên cả kinh rút tay ra, nhưng Thiên lão cũng đã kịp xem hết mạch tượng của nàng, thấy không có chuyện gì thì liền quay sang nam tử lắc đầu.

"Tiểu huynh đệ, ngươi...!". Nam tử đưa tay lên, toan định kéo Vũ Thanh Yên đứng dậy.

Vũ Thanh Yên không nói không rằng, thân thể tự động nhích ra xa một chút, tránh thoát cái với tay "đầy quan tâm" của nam tử kia.

"Tiểu huynh đệ, ta...". Nam tử thấy biểu hiện lạ cả Vũ Thanh Yên, tiếp tục tiến tới gần.

"Ngươi không được qua đây! Tránh xa ta ra!!". Vũ Thanh Yên đưa hai tay lên xua loạn xạ trước mặt mình, la toáng cả lên, khiến ai ai đứng quanh đó cũng phải trố mắt lên khó hiểu nhìn nàng. Bọn họ tự hỏi Trang chủ của bọn họ đã làm gì đâu, sao thiếu niên kia lại la hét lên như gặp phải sài lang hổ báo đến vậy??!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net