CHƯƠNG 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam tử nhìn hành động của Vũ Thanh Yên, không khỏi nhíu mày khó hiểu. Hắn cũng tự hỏi, bản thân hắn rốt cuộc đã làm gì khiến thiếu niên kia sợ hãi đến vậy?? Hắn nhìn Thiên lão, lão cũng nhìn lại hắn, cả hai đều không hẹn mà cùng nhau lắc đầu không hiểu.

"Này, tiểu huynh đệ, đừng sợ, bọn ta không có ý gì xấu!". Thiên lão nhìn Vũ Thanh Yên, nhẹ giọng trấn an.

Vũ Thanh Yên càng nghe càng thấy bản thân nàng đang giống như một con thỏ nhỏ ngây thơ, không hiểu chuyện đang bị một lũ sói, già có trẻ có dụ dỗ bằng những lời ngon ngọt, sau khi thỏ nhỏ mắc bẫy rồi, lũ sói lập tức "hiện nguyên hình" rồi đem thỏ nhỏ đi nấu lên. Không, nàng không phải là con thỏ nhỏ đó, nhất quyết không! Nàng lắc đầu quầy quậy với Thiên lão: "Không, không, các ngươi là người xấu!!".

"Tiểu huynh đệ, chúng ta sẽ không làm gì ngươi đâu, ngươi đừng sợ!!". Nam tử nọ lên tiếng, giọng điệu mềm nhẹ hết sức, khiến cho những thủ hạ của hắn trong đầu đều không hẹn mà cùng bật ra một câu: "Trang chủ từ khi nào lại biết trấn tĩnh người khác rồi?!".

Vũ Thanh Yên cảm thấy nàng không chạy trốn được, cũng chỉ có thể cầu xin. Ngay lập tức, nàng nhào đến gần nam tử kia, chắp hai tay lại với hắn, mặc kệ tóc tai ướt nhẹp phủ rối hết cả lên trên mặt của mình, nhìn không ra gì mà nói, giọng điệu vai nài khổ sở: "Công tử, Ngài làm ơn tha cho tại hạ đi! Tại hạ vẫn còn mẹ già ở nhà chờ hiếu kính, thê tử vừa mới cưới cô đơn lẻ bóng trong khuê phòng, máu thịt tại hạ đều không ngon, chi bằng hãy thả tại hạ đi đi!!".

Nam tử và Thiên lão nghe những lời Vũ Thanh Yên nói, khuôn mặt nhất thời ngẩn cả ra, thiếu niên này đang nói cái gì vậy, gì mà "máu thịt đều không ngon" cơ chứ?! Chẳng lẽ thiếu niên này nghĩ bọn họ bắt hắn về đây là để lấy máu lấy thịt hắn hay sao??

Nam tử thấp giọng cười một tiếng, sau đó nhìn thiếu niên chật vật trước mặt mà giải thích: "Ngươi hiểu lầm rồi, ta...".

"Coi như là tại hạ hạ mình cầu xin Công tử thêm lần nữa, để tại hạ đi đi! Nếu như Ngài đồng ý, nhất định đại ân đại đức này tại hạ sẽ không bao giờ quên!!". Vũ Thanh Yên thấy nam tử không chịu buông tha cho mình, tiếp tục khẩn cầu thương tâm.

"Thật ra chuyện không phải là như vậy, tiểu huynh đệ hiểu lầm rồi!". Thiên lão ở một bên, cố nén cười nói. "Chúng ta không phải muốn máu thịt của ngươi!".

"Hả?". Vũ Thanh Yên quay sang Thiên lão, sững người ra một hồi. Vậy tức là nàng nãy giờ đã hiểu lầm bọn họ sao? Bọn họ không muốn lấy máu hay cần thịt của nàng? Vậy sao lại lại nói những lời dễ hiểu lầm như vậy trước mặt nàng chứ?

"Tiểu huynh đệ không nghe nhầm đâu, hoàn toàn chúng ta không muốn máu thịt của ngươi, là chính ngươi tự suy diễn lung tung nãy giờ!". Nam tử lên tiếng.

Vũ Thanh Yên lại quay mặt sang nam tử, nhìn chằm chặp vào hắn hồi lâu, người như hóa đá, là nàng nãy giờ đều tự mình suy diễn rồi làm quá cả lên như thế sao?

Nam tử nhìn bộ dạng không giống ai của nàng, khẽ bật cười một tiếng. Nhìn thiếu niên trước mặt hắn bây giờ mà xem, nào có tuyệt diễm như trước nữa, đầu tóc thì bê bết nước, dính hết cả vào mặt, nhìn chẳng ra cái hình dạng gì, trên tóc còn vương một vài cây rong rêu, vừa nãy lúc cứu thiếu niên này lên bờ, hắn còn trông thấy con cá nhỏ yêu quý mà hắn cất công nuôi dưỡng trong hồ này bị kẹt lại vào trong tay áo thiếu niên kia nữa cơ. Hắn có chút không chịu được bộ dạng không ra gì này của thiếu niên, đưa tay vén chùm tóc bê bết nước sang hai bên, làm lộ ra một khuôn mặt khác. Nam tử bỗng nhiên ngớ người, trong chốc lát vẫn chưa thể lấy lại được thần sắc như cũ, người thiếu niên trước mặt hắn bây giờ, cư nhiên lại là... một nữ nhân??!

Vũ Thanh Yên thấy hắn ngớ người ra như vậy, cũng bỗng nhiên như sực tỉnh. Nàng quên mất, khi rơi xuống hồ, lớp dịch dung trên mặt mình đã bị trôi đi, sẽ để lộ khuôn mặt thật, bây giờ người ta biết nàng là nữ nhân, đương nhiên sẽ cảm thấy kỳ lạ rồi. Nàng nhìn khuôn mặt sững sờ kia của nam tử, giọng điệu bình thản mà nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, ngươi chưa từng thấy qua nữ nhân bao giờ sao?". Biết rồi thì có cố giấu diếm cũng chẳng được, nàng nói xong, tự mình đứng dậy, vuốt lại tóc tai rối xù, còn tiện tay vắt bớt nước trên y phục mình.

Nam tử nhìn nàng, khẽ nhíu mày một cái, sau đó đứng dậy, thần sắc cũng khôi phục lại như ban đầu, cười cười nói: "Thật không ngờ Thiên Thủy sơn trang này của ta lại có thể được một nữ nhân như cô nương làm náo loạn một phen!".

"Ngươi nói gì? Nơi này là nơi nào?". Vũ Thanh Yên mở to mắt nhìn hắn hỏi.

"Thiên Thủy sơn trang!". Nam tử nhẹ nhàng đáp một câu. Dưới trời đêm mờ ảo, hắn còn có thể nhìn thấy tia kinh ngạc cũng xen lẫn vui mừng trong mắt nàng.

"Đây thật sự là Thiên Thủy sơn trang?". Vũ Thanh Yên lại hỏi.

"Phải, tiểu huynh đệ... à không, cô nương không nghe nhầm, đây đích thực là Thiên Thủy sơn trang, còn Ngài ấy chính là Trang chủ nơi này!". Lần này Thiên lão lên tiếng xác thực nghi vấn trong lòng nàng, khi lão nhìn thấy khuôn mặt của nàng, cũng là một phen kinh hãi không thôi, nhưng vị cô nương này rất thú vị!

"Ngươi là Trang chủ?". Vũ Thanh Yên quay sang nam tử, lại hỏi lần nữa, dường như nàng vẫn không thể tin nổi là mình lại vào được đây.

"Phải!". Nam tử cất giọng.

Nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy rất hợp lý, nơi này chính là Thiên Thủy sơn trang cũng không có gì lạ, hơn nữa Vũ Thanh Yên nàng vẫn không hề để ý đến mọi người ở đây luôn gọi nam tử này một tiếng "Trang chủ". Có đôi khi nàng nghĩ mình rất thông minh, có thể tường tận mọi sự việc chỉ trong chốc lát quan sát, nhưng có đôi khi nàng lại ngu ngốc đến mức chuyện sờ sờ trước mặt đó mà còn không hiểu nổi một chút! Hôm nay ở đây, chính là trường hợp như vậy.

"Người đâu, dẫn vị cô nương này về phòng, hầu hạ cho thật tốt!". Nam tử lại lên tiếng.

Phía sau hắn lập tức tiến lên hai người, một bà tử khoảng trên bốn mươi và một nha hoàn trẻ tuổi nhanh nhẹn. Hai người cung kính đáp "vâng" một tiếng, sau đó hai bên đỡ lấy Vũ Thanh Yên, nhẹ giọng nói: "Cô nương, mời theo chúng nô tỳ!".

Vũ Thanh Yên ú ớ chưa kịp nói gì thì đã bị hai người này kéo đi, nàng khổ sở than một tiếng, rồi cũng mặc để hai người này muốn làm gì thì làm.

Phía sau nàng, Thiên lão nhìn nam tử nói: "Trang chủ, Ngài cũng mau về phòng thay quần áo đi, nếu không sẽ dễ bị nhiễm khí lạnh!".

Nam tử gật đầu một cái, sau đó cũng không nói gì nữa, rời khỏi chỗ đó, về phòng mình. Trước khi đi, không quên dặn dò hạ nhân làm sạch sẽ lại nơi này.

Vũ Thanh Yên bị hai người kia kéo đến gian phòng trước đó vừa mới nằm, sau đó bị hai người kia lần lượt cởi sạch quần áo, "ném" nàng vào thùng nước nóng, tẩy rửa cho nàng một phen. Vũ Thanh Yên nhìn hơi nước nóng bỏng bốc lên, rồi lại nhìn những cánh hoa lan màu trắng trong thùng nước đang vờn quanh da mình, không khỏi cảm thấy có chút thư giãn, cuối cùng nàng cũng đến được Thiên Thủy sơn trang, sớm muộn thôi sẽ phải gặp lại vị gia gia khó ưa đó của mình.

"Cô nương, có cần thêm nước nóng không?". Tiếng bà tử kia vang lên sau tấm bình phong trước mặt nàng.

"Không cần đâu, ta không thấy lạnh!". Vũ Thanh Yên hữu lễ đáp một câu.

"Vậy có cần nô tỳ vào hầu hạ cô nương tắm rửa không?". Nha hoàn kia chợt lên tiếng.

"A, cũng không cần đâu!". Vũ Thanh Yên lại đáp, nàng không quen, cũng chẳng thích chuyện này chút nào. Nhưng khi nàng vừa dứt lời, nha hoàn cùng bà tử nọ phía sau tấm bình phong đột nhiên xuất hiện, cười cười tiến đến chỗ nàng.

"Cô nương, Trang chủ bảo chúng nô tỳ hầu hạ cô nương thật tốt, chúng nô tỳ không dám trái lời!". Bà tử nọ vừa cười vừa tiến ra phía sau Vũ Thanh Yên, chạm tay lên mái tóc đen dài của nàng.

"Tôn ma ma nói đúng đấy, Cô nương đừng khước từ ý tốt của Trang chủ nữa!". Nha hoàn kia vui vẻ nói một câu, tay cũng không bận mà thêm hoa vào nước tắm.

"Đúng đúng, lão nô và Tiểu Hương không ngại, tùy ý cô nương sai bảo!". Tôn ma ma ý cười đầy mặt, dường như trong ánh mắt còn có thêm một tia mong đợi. "Đây là lần đầu tiên có nữ nhân vào được Thiên Thủy sơn trang của chúng ta, lại còn được Trang chủ đối đãi đặc biệt thế này nữa!". Tôn ma ma nói xong, nha hoàn tên Tiểu Hương cũng cười cười phụ họa theo.

Vũ Thanh Yên thật chẳng biết nên nói thế nào với hai người này. Suy nghĩ lại thì cái tên Trang chủ đó cần nàng để cứu người nằm trên giường kia, nhưng nàng làm gì biết y thuật cơ chứ, còn nữa, cái vị thuốc bị thiếu mà lão nhân kia nói là gì? Nàng có sao?! Bao nhiêu suy nghĩ cứ loạn hết cả lên trong đầu, nàng cũng không biết phải bắt đầu nghĩ từ đâu cho hợp lý, không hiểu sao hôm nay đầu óc của nàng có chút trì trệ, những suy nghĩ này hết đeo bám nàng từ khi tắm rửa cho đến lúc đi ngủ. Nằm trên giường, Vũ Thanh Yên nhanh chóng đá bay những suy nghĩ mệt mỏi đó ra khỏi đầu mình, ngày mai nàng cứ tìm cách gặp vị gia gia khó ưa đó của mình đã, chuyện gì rồi hẵng tính sau.

Sang ngày hôm sau, khi nắng trời vừa vặn chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp đó của nàng, Vũ Thanh Yên cũng mở mắt tỉnh dậy. Khi nàng vừa xuống giường thì cửa bỗng nhiên mở ra, thân ảnh của Tôn ma ma và nha hoàn Tiểu Hương xuất hiện, họ tiến vào, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, trên tay Tôn ma ma là một bộ y phục sạch sẽ, còn Tiểu Hương thì bê một chậu nước đến bên nàng. Hai người họ còn đồng thanh: "Cô nương, chào buổi sáng! Cô nương dậy thật sớm!".

"Hai người cũng vậy!". Vũ Thanh Yên cười cười hữu lễ đáp lại.

Sau đó, nàng nhanh chóng đến rửa mặt thỏa đáng, rồi lại mặc y phục mà Tôn ma ma đem đến, đương nhiên là bộ y phục của nữ tử rồi. Tiểu Hương muốn định tô điểm cho Vũ Thanh Yên nhưng bị nàng cản lại, nàng không thích mùi của son phấn cho lắm, trước nay vẫn luôn để mặt như vậy. Tôn ma ma cười cười: "Cô nương thật hợp ý Trang chủ, Ngài ấy cũng không thích nữ nhân tô son điểm phấn quá nhiều. Lão nô chăm sóc Trang chủ từ nhỏ, vẫn luôn hiểu Ngài ấy!".

"Tôn ma ma chắc hiểu lầm rồi, thật ra thì...". Vũ Thanh Yên định giải thích một phen.

"Cô nương, điểm tâm sáng Tiểu Hương cũng đã gọi người mang đến rồi!". Tôn ma ma như không cố ý, cắt ngang lời Vũ Thanh Yên, khuôn mặt vẫn cười cười như trước, trong ánh mắt còn hiện lên một tia hài lòng.

Vũ Thanh Yên cũng chỉ còn biết gật gật đầu, rồi lại cười với bà, sau đó nàng cũng nhanh chóng dùng điểm tâm sáng của mình, phải hành động nhanh một chút để còn đi tìm vị gia gia khó ưa kia nữa!

Sau khi ăn xong, Vũ Thanh Yên định hỏi Tôn ma ma về Trang chủ của Thiên Thủy sơn trang này, nhưng nàng còn chưa kịp mở miệng thì bà ấy cứ như là đọc được suy nghĩ của nàng vậy, cười nói: "Cô nương, giờ này Trang chủ đang đánh cờ ở phía đông Bích hồ!".

Vũ Thanh Yên cũng chẳng biết phải nói sao, chỉ đành nói lời đa tạ rồi nhanh chóng ra khỏi phòng. Lần theo trí nhớ hôm qua, nàng đến hồ nước mà mình đã ngã xuống, nhìn về phía đông của nó, thấy có một nhà thủy tạ treo màn trướng mỏng manh, nhìn kỹ sẽ thấy trong nhà thủy tạ có một bóng người mặc đồ đen đang ngồi. Không suy nghĩ gì nhiều, nàng liền cất bước đến đó.

Vừa đến trước nhà thủy tạ đó, Vũ Thanh Yên cảm thấy không có ai quanh đây, nàng đưa mắt nhìn người ngồi trong đó, khẽ gọi một tiếng: "Trang chủ!".

Người trong nhà thủy tạ dường như hơi dừng lại động tác, sau đó lại tiếp tục như không xảy ra chuyện gì, hắn nói: "Mời!".

Vũ Thanh Yên cũng không kiêng kị nữa, trực tiếp nhấc chân đến gần, tay vén màn trướng đi vào. Nàng lúc này mới nhìn rõ hắn, hắn mặc dù đang thưởng trà, trước mặt là một bàn cờ, trông rất ưu nhã, nhưng vẫn như hôm qua mới gặp, bá đạo và có chút gì đó lạnh lùng. Nàng nhìn hắn, lên tiếng: "Ta muốn hỏi...".

"Ngồi đi!". Hắn nói, cắt ngang lời của nàng. "Chuyện gì cô nương muốn hỏi, Bản Trang chủ biết sẽ nói, nhưng trước cứ ngồi xuống đã!".

Vũ Thanh Yên cũng không câu nệ nữa, ngồi đối diện hắn. Sau đó nàng thấy hắn đưa tay rót cho nàng một chén trà, hương trà nhẹ thoảng lên, bỗng nhiên xua đi bớt sự khẩn trương của nàng. "Ta muốn hỏi Trang chủ một câu!".

"Nếu vậy cô nương có nguyện ý giúp Bản Trang chủ chăng?". Hắn bỗng nhiên ngẩng mặt nhìn nàng, ánh mắt có chút sắc bén.

"Giúp ư? Ta thì giúp được gì?". Vũ Thanh Yên chỉ tay vào mình, khó hiểu hỏi.

"Tại hạ không biết cô nương có thể làm nên những thứ to tát gì, nhưng đối với tại hạ, cô nương chỉ cần nguyện ý làm một việc, cũng chính là cho tại hạ một ân huệ rồi!".

"Ta vẫn không biết là mình có khả năng cho Trang chủ một ân huệ đấy!".

"Cô nương chỉ cần...". Ánh mắt hắn hiện lên tia nghiêm túc.

"Trang chủ, xảy ra chuyện rồi!!". Một tên thị vệ cung kính quỳ bên ngoài nhà thủy tạ, giọng nói mang theo chút khẩn trương cùng hốt hoảng.

"Chuyện gì?!". Nam tử có chút ngưng trọng, nhưng giọng vẫn bình tĩnh mà hỏi.

"Khương lão nhân gia tỉnh lại, sau đó ho ra máu rồi lại ngất đi!". Tên thị vệ đáp.

Trang chủ Thiên Thủy sơn trang bỗng nhiên đứng bật dậy, thần sắc có chút trắng bệch, thể hiện rằng hắn đang rất lo lắng, tâm tình lại căng thẳng không yên. Hắn nhìn Vũ Thanh Yên một cái, sau đó tiến đến túm lấy tay nàng, kéo đi. Vũ Thanh Yên la oai oái nhưng vẫn không sao thoát khỏi hắn được, chỉ đành mặc kệ hắn lôi đi.

Lại đến trước gian phòng mà hắn dẫn nàng đến vào ngày hôm qua sau khi nàng tỉnh lại, căn phòng vẫn như trước, nhưng lại nhiều thêm một mùi máu tanh. Hắn kéo nàng đến trước giường, bên giường là Thiên lão đang ngồi bắt mạch, khuôn mặt trầm tư, còn người nằm trên giường tựa hồ nhìn không rõ mặt mũi, chỉ biết đó là một lão nam nhân, hơi thở có chút không ổn định lắm.

"Thiên lão, sao rồi?". Nam tử hỏi, giọng nói đầy sự khẩn trương cùng lo lắng.

"Tình hình này thì phải nhanh chóng bào chế thuốc giải thôi, không thể trì hoãn thêm được nữa!". Thiên lão lắc lắc đầu.

Nghe Thiên lão nói xong, nam tử bèn quay người qua nói với Vũ Thanh Yên, thần sắc có chút ảm đạm, cùng khẩn cầu: "Cô nương, xin hãy giúp tại hạ, mạng người quan trọng!".

"Trang chủ, Ngài nói ta giúp như thế nào đây? Đương nhiên ta biết mạng người quan trọng, nhưng ta cho đến bây giờ vẫn không thể biết được bản thân mình có tài cán gì!". Vũ Thanh Yên khổ sở đáp một câu.

"Xin cô nương hãy cho tại hạ bông hoa đó!".

"Hoa? Hoa nào cơ?". Vũ Thanh Yên nhíu mày.

"Ở Giang quốc có trồng một loại hoa độc nhất vô nhị trên thế gian, chính là Tây phủ hải đường, đây cũng là vị thuốc mà lão nhân ta cần tìm để chế thuốc giải!". Thiên lão đáp. "Mà trên người của cô nương, có mùi của loại hoa này!".

"Trên người ta ư? Nhưng mà ta nào biết được Tây phủ hải đường là hoa gì đâu?!". Vũ Thanh Yên thắc mắc, nàng nào có tiếp xúc với bất cứ loại hoa nào, hơn nữa còn là "Tây phủ hải đường", cái tên này thật lạ, nàng chưa hề nghe thấy.

"Cô nương, lão biết Tây phủ hải đường là loại hoa quý, đó là quốc hoa của Giang quốc, có lẽ cô nương là người của Giang quốc đi. Người Giang quốc tính tình tốt bụng, lại cởi mở, cô nương lẽ nào lại trơ mắt chứng kiến một mạng người bị sự tiếc nuối của cô nương với Tây phủ hải đường làm cho chết đi?!". Thiên lão lại nói.

"Nhưng mà ta thật sự không biết Tây phủ hải đường là gì, hơn nữa, ta là người Ung Minh quốc, không phải người Giang quốc!". Vũ Thanh Yên giải thích.

"Vậy tại sao trên người của cô nương lại có mùi hương của Tây phủ hải đường, hơn nữa lão còn ngửi ra được một ít an thần dược!?". Thiên lão thắc mắc. "Nếu như không phải cô nương ngày ngày để hoa bên cạnh mình, lại còn bôi lên đó một ít an thần dược thì hương hoa làm sao thấm đẫm như vậy được!?".

"Sao cơ?!". Vũ Thanh Yên thốt lên đầy kinh ngạc. Hình như Tây phủ hải đường mà những người này nói đến chính là bông hoa hải đường nho nhỏ, kì lạ đó thì phải. A Châu vì muốn tốt cho thân thể nàng nên cũng thường hay lấy bông hoa đó ra khi nàng ngủ.

"Cô nương, không thể trì hoãn được nữa, vẫn là mong cô nương hãy cho lão Tây phủ hải đường để cứu người đi!". Thiên lão có chút khẩn hoảng.

"Cô nương, xin cô nương hãy giúp cho, đại ân này của cô nương, Bản Trang chủ nhất định sẽ không bao giờ quên!". Nam tử cũng lên tiếng.

Vũ Thanh Yên suy nghĩ một chốc, khẳng định bông hoa nhỏ kia đúng là Tây phủ hải đường gì đó thật, nàng hường hai người trước mặt mà nói: "Ta tuy không biết đến Tây phủ hải đường, nhưng theo lời Thiên lão thì có lẽ bông hoa đó của ta chắc là Tây phủ hải đường mà hai người cần tìm!". Thấy nét mặt của nam tử và Thiên lão không còn căng thẳng, nàng lại nói tiếp: "Nhưng ta lại để nó cho hạ nhân trông coi ở ngoài sơn trang này rồi, vẫn là phiền Trang chủ giúp ta đưa người vào trong!".

"Được, Bản Trang chủ liền phái người đi ngay!". Nam tử tựa hồ lộ ra một tia mừng rỡ, gật đầu nói với Vũ Thanh Yên, sau đó phân phó thuộc hạ của mình một chút.

"Đa tạ cô nương đã tương cứu! Nhưng mà cô nương thật không biết đó chính là Tây phủ hải đường sao?". Thiên lão cảm kích nhìn Vũ Thanh Yên.

"Ta thật sự không biết, chỉ là vô tình có được nó, chỉ tưởng nó giúp ta an thần, ngủ ngon, nào ngờ bây giờ còn có thể cứu được một mạng người!". Nàng cười đáp.

"Thật ra khi cô nương đến gần sơn trang, thuộc hạ của Bản Trang chủ đang trên đường tìm kiếm Tây phủ hải đường, ngửi thấy được hương hoa trên người của cô nương, mà cô nương lúc đó lại vô tình mở được trận pháp, không còn cách nào khác nên thuộc hạ của ta mới đánh ngất cô nương mang về đây. Tại hạ cảm kích cũng như xin cô nương thứ lỗi!". Nam tử bỗng nhiên lên tiếng.

"Trang chủ không cần tự trách, là do ta vô tình không cẩn thận nên mới đụng phải cơ quan, làm mở ra trận pháp. Nghe nói Thiên Thủy sơn trang không tiếp người lạ, thuộc hạ của Trang chủ làm vậy cũng phải, nếu như trên người ta không phải có mùi hương của Tây phủ hải đường, có lẽ... đã chết dưới kiếm của hắn ta rồi cũng nên!".

"Vẫn là mong cô nương đừng chấp nhặt, đợi khi cứu được gia gia, tại hạ nhất định sẽ hậu tạ cô nương thỏa đáng!". Nam tử tựa hồ có chút áy náy.

"Được, ta rất mong chờ!". Vũ Thanh Yên nghe đến hậu lễ, cười một cái rõ tươi.

Một lúc sau, có hạ nhân vào bẩm báo đã đưa được người của Vũ Thanh Yên vào, nam tử và nàng lập tức ra ngoài. Trước sân của viện này, đám người A Châu và thị vệ, ngay cả đội ám vệ do Tử Mặc dẫn đầu của nàng cũng đã được dẫn vào đây, tất cả đều đang đứng chờ, bọn họ nghe nói Tiểu thư mình đang ở đây thì rối rít không thôi. Vũ Thanh Yên trở ra, thấy được A Châu, nét mặt tươi cười hẳn lên. A Châu thấy nàng bước đến, chạy vội cả lên, hốc mắt ừng ực nước: "Tiểu thư!!".

Vũ Thanh Yên cười cười với A Châu một cái, rồi lại đưa tay lau nước mắt cho nàng, sau đó lại đưa mắt nhìn đám người Tử Mặc, hỏi: "Tất cả đều ổn cả chứ?!".

"Tiểu thư, chúng thuộc hạ không sao, chỉ là rất lo lắng cho Tiểu thư!". Tử Mặc đáp. Ngày hôm qua bỗng nhiên trời như rung, đất như chuyển, bọn họ đang định tiến đến chỗ Vũ Thanh Yên để bảo vệ nàng thì bị một nhóm người dùng mê hương đánh ngất, sau khi tỉnh lại thì không thấy Tiểu thư đâu, liền vội vã đi tìm, tìm suốt đêm vẫn không hề biết tung tích, hóa ra Tiểu thư đã vào được Thiên Thủy sơn trang rồi.

"Ta không sao cả!". Vũ Thanh Yên cười cười trấn an Tử Mặc và A Châu. Sau đó nàng quay sang A Châu đang đứng thút thít bên cạnh mình, hỏi: "A Châu, bông hoa kia đâu?".

"Tiểu thư nói bông hoa hải đường nhỏ ấy ạ?". A Châu có chút ngạc nhiên cùng thắc mắc.

"Phải, bông hoa đó em mau lấy ra đây, ta cần nó để cứu người!".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net