CHƯƠNG 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy tròng mắt Úc Khả Dương như ẩn ẩn tia lửa, Vũ Thanh Yên liền biết có lẽ y giận thật rồi, nàng cũng không nên đùa quá trớn nữa, nếu không, y lại làm thật thì đến lúc đó chắc nàng tự vẫn chết mất. "Thôi được rồi, được rồi, ta nói!". Nàng áp chế tiếng cười định bật ra khỏi miệng, định thần một chút rồi mới giải thích: "Massage được hiểu như là xoa bóp, nhưng Massage lại có kĩ thuật hơn rất nhiều!".

Úc Khả Dương bày ra vẻ mặt như chăm chú lắng nghe, lại vừa như đang lĩnh hội cái gì đó mới mẻ, y khẽ nhíu mày đáp lại: "Thế cái Mát mát gì đó làm sao nàng biết được?".

Vũ Thanh Yên cũng không định nói nàng là người hiện đại xuyên không đến đây, nói ra thứ nhất không có ai tin, thứ hai người khác lại hiểu nhầm nàng là quỷ thì khổ. Vì vậy, sau khi suy nghĩ một chút, nàng bèn trả lời: "Cái này... là có một vị tiên sinh chỉ điểm cho ta, may mắn lắm mới biết được!".

"Là vị tiên sinh nào thế? Sao lại có thể thần thông quảng đại như vậy?". Y lại thắc mắc.

"Vị này... hữu duyên mới gặp được, nghe nói Ngài đến từ một nơi rất xa rất xa, xa đến nổi không ai biết được!".

"Thế nàng làm sao gặp được ông ấy? Tại sao ông ấy lại nói đến chuyện về thứ Mát mát gì đó cho nàng nghe?".

"Chuyện này... ta... không thể nói được!". Vũ Thanh Yên trước những câu hỏi dồn dập của Úc Khả Dương thì không biết nên trả lời như thế nào cho phải.

"Vậy là nàng đang nói dối, căn bản không có vị tiên sinh nào ở nơi xa rất xa nào đó đến đây chỉ điểm cái thứ Mát mát khó hiểu đó cho nàng!". Úc Khả Dương nói một câu khiến Vũ Thanh Yên cứng họng.

"Ngài... Ngài không tin thì thôi, ta sao phải nói dối chứ, rõ ràng là có Massage thật!".

"Vậy nếu như lời nàng nói là thật thì ắt hẳn vị tiên sinh kia sẽ không chỉ nói cho nàng nghe mỗi một thứ, mà là còn rất nhiều điều khác, có phải không?". Úc Khả Dương lại nổi hứng tò mò.

"Đương... đương nhiên rồi, ông ấy dạy cho ta rất nhiều thứ mà Ngài không biết, đến Hoàng thượng cũng không biết, ngay cả người trong thiên hạ cũng không ai biết!". Vũ Thanh Yên mạnh miệng nói, gì chứ về kiến thức xã hội ở hiện đại nàng cũng không thua kém bất cứ ai khác đâu, cho dù thời đại có thay đổi thì đầu óc nàng vẫn không đổi thay.

"Ồ, thật sự như vậy sao? Có thể nói cho ta nghe một vài thứ không?". Úc Khả Dương giở giọng "dụ dỗ", làm ra vẻ như mình rất không biết, cần người giảng giải cho.

Vũ Thanh Yên mặc dù ngồi quay lưng với y nhưng ánh mắt nàng vẫn không bỏ qua bất cứ biểu cảm nào trên gương mặt tuấn mỹ đó, thấy y chăm chú lắng nghe tiếp thu như vậy, nàng có cảm tưởng như địa vị của mình bây giờ lại cao hơn y mấy bậc. Phải nói rằng, có thể khiến Tuyên vương cao cao tại thượng như y hơi hơi cúi mình "rửa tai lắng nghe" như vậy là đã thần thông quảng đại đến mức nào rồi, chính vì thế, nàng liền chỉnh chỉnh tư thế, làm điệu bộ như một sư phụ đang chỉ bảo đệ tử của mình, cất cao giọng: "Nếu Ngài đã muốn biết thì ta cũng không miễn cưỡng nữa. Vị tiên sinh đó đã dạy ta rất nhiều điều thú vị, ví dụ như tại sao lại có gió, tại sao mặt trăng, mặt trời luôn "đi theo" ta mà không đứng yên một chỗ, rồi tại sao khi đứng lâu trong gió thì có người lại nhiễm phong hàn, có người thì lại không, còn cả tại sao nữ nhân khi thì lại sinh được con gái, khi thì lại sinh được con trai nữa!".

"Thật sự có thể giải thích hết được sao?". Úc Khả Dương bày ra vè mặt ngạc nhiên khiến Vũ Thanh Yên càng thêm có hứng nói.

"Tất nhiên rồi, không có gì là không thể giải thích cả!". Nàng cao hứng. "Nhất là về vấn đề con cái, ta thấy nữ nhân vốn không có tội!".

"Theo ta được biết thì nếu như Thê tử không thể giúp Trượng phu mình khai chi tán diệp, đặc biệt là sinh con trai nối dõi thì sẽ bị quy thành người phụ nữ tội lỗi đầy mình, bất nghĩa bất hiếu đấy. Nàng nói thử xem, tại sao không nên buộc tội họ?".

"Ngài không biết đấy thôi, về việc sinh con trai hay con gái thì đều không phải nữ nhân muốn là được, mà yếu tố trên hết là do chính Trượng phu của người đó!". Ở thể kỷ XXI, điều này được khoa học chứng minh vô cùng rõ ràng, cũng chẳng còn mấy ai giữ cái tư tưởng cổ lỗ sĩ như vậy nữa. Nhưng ở đây thì khác, chính là cổ đại, là một nơi lạc hậu, cổ hủ, nàng luôn thấy thật vô lý khi gán ghép tội danh lên đầu của người phụ nữ khi họ không sinh được con trai nối dõi, họ đúng thật là vốn không có tội.

"Ồ, do chính Trượng phu ư? Tại sao lại như vậy?". Úc Khả Dương lại ngạc nhiên thêm một lần nữa về câu trả lời của nàng.

Vũ Thanh Yên nghe y hỏi như vậy cũng chẳng biết nên đáp ra làm sao, điều này nói đúng ra thì có hơi quá sức với nàng để diễn đạt cho y hiểu. Đây là cả một vấn đề về khoa học đấy, làm sao có thể giải thích một sớm một chiều được chứ. "Chuyện này... ta có nói Ngài cũng không hiểu, cho nên Ngài cứ biết như thế là được rồi!".

"Ta lại thấy không được thuyết phục cho lắm, chuyện sinh con đẻ cái là của nữ nhân, nếu như đã cô phụ tấm lòng của Trượng phu thì chính là có tội bất nghĩa còn gì!".

Nếu có thể, Vũ Thanh Yên cũng thật muốn nói cho Úc Khả Dương và toàn bộ người trong thiên hạ này biết điều đó lắm, nhưng ngặt nỗi nàng không thể, sức người có hạn. Mặc dù rất muốn thay đổi cục diện xã hội nơi này nhưng nàng hoàn toàn không đủ khả năng, chỉ là chuyện này mong sao cũng có người biết đến và đồng cảm là đủ lắm rồi.

Thấy Vũ Thanh Yên không trả lời, y chỉ khẽ cười hỏi: "Sao thế? Đuối lý rồi sao?".

"Không phải là ta đuối lý, chỉ là giải thích chuyện này với Ngài rất khó khăn, chắc chắn Ngài sẽ không hiểu được đâu. Ta hỏi Ngài nhé, nếu Ngài lập Vương phi, Ngài có lấy người mà mình yêu thương không?".

"Đương nhiên rồi, ta sẽ không đời nào thành thân với người mà ta không thích!". Y đáp.

"Vậy nếu sau này Vương phi của Ngài sinh cho Ngài một Quận chúa và một Thế tử, Ngài sẽ yêu thương bên nào nhiều hơn?".

"Ta nhất định sẽ yêu thương cả hai đứa nó như nhau, vì chúng đều là hài tử của ta!".

"Vậy còn nếu như Vương phi của Ngài chỉ sinh được Quận chúa chứ không sinh được Thế tử, Ngài sẽ làm như thế nào? Sẽ biếm nàng ấy thành thị thiếp rồi nâng người phụ nữ có con trai khác lên làm Vương phi?!".

"Không, không bao giờ! Cho dù nàng ấy có sinh con trai hay con gái, hoặc cho dù không sinh được hài tử nào đi chăng nữa thì ta cũng sẽ không đối xử với nàng ấy như vậy!". Y quả quyết, trả lời ngay không cần do dự. "Chỉ là... nếu như không sinh được con trai thì có hơi...".

"Có hơi làm sao? Ta thấy nam nhân trong thiên hạ ai cũng như nhau, đều chỉ xem nữ nhân như vật trang trí trong nhà, hoàn toàn không hề để tâm gì đến họ cả. Điều ta muốn nói ở đây cũng chỉ có hai chữ "công bằng", thật ra nam hay nữ, đều là người, đều có quyền được đối xử bình đẳng như nhau, không ai được phép dẫm đạp lên lòng tự trọng của mỗi người. Tại sao nam nhân có thể tự do làm việc này việc kia mà trong khi đó nữ nhân chỉ phải làm những việc trong khuôn khổ cho phép thôi chứ?!". Nàng nói một hơi không ngừng nghỉ, tuy có chút mệt, nhưng để Úc Khả Dương hiểu và đồng cảm thì nàng không từ nan. Tuy không thể thay đổi hết toàn bộ suy nghĩ lệch lạc của người trong thiên hạ, nhưng có thể thay đổi được suy nghĩ của một số người cũng đáng lắm.

Nghe nàng giảng giải một hồi như vậy, Úc Khả Dương cũng chợt hiểu ra rất nhiều điều. Không ngờ một Tiểu thư được dạy dỗ chốn khuê phòng như nàng mà lại có thể nghĩ đến những điều căn bản không tồn tại trong suy nghĩ của bất cứ ai kia. Nàng lại khiến y phải nhìn với một con mắt khác, trầm trồ có, ngạc nhiên có, tán thưởng có, cả một chút ý vị say mê cùng trầm luân cũng có. Dường như trong suy nghĩ có chút gì đó được khai phá, y liền mở miệng tán dương: "Nàng nói rất đúng, giữa nam nhân và nữ nhân, đúng là thiếu đi hai chữ "công bằng" này!".

Vũ Thanh Yên nở nụ cười nhẹ nhõm, y hiểu ra là tốt rồi, có phải lời nàng nói rất có lý không, rất nhanh thôi, không chỉ riêng y mà sẽ còn rất nhiều người hiểu ra điều đó. Phải nói rằng, để có thể thay đổi tư tưởng đã ăn sâu đến tận xương tủy này của người cổ đại thì thật không dễ dàng gì. "Đúng như vậy! Chính vì thế, nam nhân không nên đối xử hà khắc với nữ nhân nữa, mà phải biết yêu thương và trân trọng họ thật nhiều!".

"Thanh Yên, ta không ngờ nàng lại có thể suy nghĩ được những vấn đề này đấy!". Úc Khả Dương nhẹ cười, gọi tên nàng một cách vô cùng thân mật khiến Vũ Thanh Yên có chút không quen, nhưng nàng cũng chẳng để ý lắm, không gọi bằng tên thì gọi bằng gì?!

Đang định đáp lời thì bỗng nhiên bụng nàng chợt kêu lên, một tràng âm thanh quen thuộc lại xuất hiện. Úc Khả Dương thì nén cười, còn Vũ Thanh Yên thì đen hết cả mặt, nàng hơi hơi gắt lên: "Không được cười! Có gì hay hay sao mà Ngài phải cười?!". Bây giờ nàng thật chỉ muốn đào một cái hố để chui xuống tránh mặt y mà thôi, thật không ngờ lại có ngày nàng để mất hình tượng của mình như thế, xấu hổ không chịu được.

"Cũng có phải là bụng nàng lần đầu tiên kêu trước mặt ta đâu, không cần phải để ý đến nhiều đến vậy!". Y nhịn cười nói, mặc dù ngoài mặt bình tĩnh nhưng bên trong đã sớm cười đến nội thương, nàng thật là...

"Ý của Ngài là ta nên xem Ngài như không khí chứ gì?". Vũ Thanh Yên hậm hực đáp.

Úc Khả Dương nghe nàng nói vậy, lập tức phản bác: "Nàng không được như thế!".

"Vậy ta nên thế nào?!".

"Không thế nào cả, cứ như vậy là tốt rồi!". Y đáp. "Bây giờ nàng ngồi cho vững vào, ta sẽ cho ngựa đi nhanh đấy!". Úc Khả Dương nói rồi, còn chưa kịp để nàng chuẩn bị thì đã vòng hai tay ra phía trước người nàng, nắm chặt cương ngựa, như có như không mà ép sát vào người nàng, sau đó hô một tiếng, thúc ngựa thật nhanh chạy đi.

Đây là lần đầu tiên Vũ Thanh Yên ngồi trên lưng ngựa nên có chút hơi sợ hãi, nhất là khi ngựa đang chạy với một tốc độ như thế này, nhanh đến nỗi nàng không dám nhìn gì về phía trước, chỉ khẽ nhắm hờ mắt, bên tai là tiếng giò vù vù hòa cùng với tiếng vó ngựa vang đều đều. Không biết tự lúc nào, Vũ Thanh Yên đã để cả thân người mình dựa hẳn vào lồng ngực của Úc Khả Dương, cứ thế lười biếng phó thác toàn bộ sức nặng cơ thể lên người y, lười biếng nhắm mắt lại, ngủ thêm một giấc.

Úc Khả Dương vừa điều khiển ngựa, chốc chốc lại liếc mắt nhìn xuống khuôn mặt đang say giấc của nàng trong lòng mình, bên môi lại thấp thoáng ý cười vui vẻ. Nó không chỉ hiển hiện trên đôi môi, mà còn ẩn trong từng ánh mắt, từng phần từng phần hiện rõ trong cả trái tim đang đạp rộn ràng của y.

Khoảng gần nửa canh giờ sau, Úc Khả Dương mới cho tuấn mã của mình dừng lại. Trước mặt y là một quán trọ khá lớn, khách khứa cũng khá đông đúc, nhưng cũng không thể làm lu mờ đi vẻ yên tĩnh, thanh lặng của vùng này. Nơi này còn cách Giang Châu khoảng nửa ngày đường nửa, mặc dù nếu đi tiếp thì có lẽ sẽ đến nơi trước nửa đêm, nhưng mà y không muốn đi tiếp, nhìn Vũ Thanh Yên có vẻ rất mệt mỏi nên y cũng không muốn làm khổ nàng. Nàng bây giờ nên cần nghỉ ngơi.

"Thanh Yên, dậy đi!". Y khẽ lay người, gọi nàng. Nhưng đáp lại y vẫn là khuôn mặt đang ngủ đó, gọi tiếp thêm mấy lần nữa nhưng nàng vẫn vậy, xem ra đúng là quá mệt rồi.

Khẽ lắc đầu cười, Úc Khả Dương trực tiếp vươn tay bế bổng nàng lên, ôm vào lòng, một đường xuống ngựa đi thẳng vào trong quán trọ, phía sau y đã có Thương Dạ lo liệu tuấn mã. Úc Khả Dương thuê một gian phòng, vừa lúc bước vào, đang định đặt Vũ Thanh Yên lên giường thì nàng chợt tỉnh.

"Tỉnh rồi hả, sao không ngủ thêm chút nữa?". Ánh mắt y lấp lánh ý cười nói, vẫn giữ nguyên tư thế ôm nàng trong lòng.

"Ta không ngủ nữa, Ngài cho ta xuống được rồi!". Vũ Thanh Yên đáp.

Úc Khả Dương cười nhẹ, từ từ đặt nàng xuống đất, sau đó phân phó với chủ quán đang đứng bên ngoài đi chuẩn bị nước tắm. Vũ Thanh Yên nhìn y, cất giọng hỏi: "Sao Ngài lại dừng lại, chúng ta đáng lẽ nên đi tiếp chứ, nếu không sẽ không kịp mất!".

Thấy được tâm trạng khẩn trương của nàng, Úc Khả Dương chỉ nhẹ nhàng đáp: "Không cần phải vội, ta đã cho người đưa đại phu đến đó rồi, bây giờ sức khỏe của nàng là quan trọng nhất. Nếu nàng còn không chăm lo cho bản thân mình thật tốt thì đến lúc đó Thanh Phong nhìn thấy nhất định sẽ rất đau lòng!".

"Nhưng mà ta thật sự không sao hết, ta rất khỏe!".

"Nàng tưởng ta không nhìn ra hay sao, đừng bướng bỉnh nữa, nghe lời ta, nghỉ ngơi ở đây một đêm đi, sáng mai lên đường cũng không muộn!". Mặc dù tình hình ở Giang Châu đang khá phức tạp, chờ y nhanh chóng đến giải quyết, nhưng tất cả cũng không quan trọng bằng nàng.

Vũ Thanh Yên nhìn ánh dương rực rỡ đang dần ảm đạm bên ngoài mới ý thức được bây giờ có lẽ đã cuối giờ Mùi[1], nơi này còn cách Giang Châu đến tận nửa ngày đường. Úc Khả Dương nói đúng, có lẽ nên ở lại đây một đêm rồi sáng mai hẵng đi thì hơn. "Thôi được rồi, nghe theo lời Ngài vậy!".

[1] giờ Mùi: khoảng từ 13 giờ đến 15 giờ.

Thấy nàng thỏa hiệp, Úc Khả Dương liền cười vui vẻ, sau đó liền vươn tay xoa đầu nàng: "Như thế mới ngoan!".

Vũ Thanh Yên nhíu mày, khó chịu gạt tay y ra: "Ta đã nói ta không phải tiểu hài tử, đừng có xoa đầu ta như thế!".

"Ta cứ thích như vậy đấy!".

"Ngài...!".

Nàng buồn bực, không thèm đôi co với y nữa, ngồi xuống ghế tự tay rót cho mình ly trà hạ hỏa. Y cũng cười cười ngồi xuống theo. Khoảng một lúc sau, tiểu nhị đến báo nước tắm đã chuẩn bị xong, Úc Khả Dương liền đứng dậy, đưa một bọc quần áo cho nàng, nhẹ nhàng nói: "Nàng tắm rửa rồi nghỉ ngơi tiếp đi, khi trời tối ta sẽ về!".

Vũ Thanh Yên nhận lấy bọc quần áo từ tay y, hỏi lại: "Ngài đi đâu sao?".

"Ừ, ta có chút chuyện cần giải quyết, sẽ nhanh thôi, nàng không phải lo!".

"Ai thèm lo cho Ngài chứ, Ngài muốn đi đâu thì tùy!". Nàng bĩu môi đáp.

Úc Khả Dương cười nhẹ, lại vươn tay xoa đầu nàng lần nữa: "Ta sẽ trở về sớm!". Sau đó, trước mắt Vũ Thanh Yên chỉ còn lại bóng lưng thẳng tắp của y.

Sau khi Úc Khả Dương ra khỏi phòng, người của quán trọ bèn nhấc thùng nước tắm đi vào. Chờ sau khi trong phòng không còn ai, Vũ Thanh Yên mới bắt đầu cởi y phục, sau đó ngâm mình trong làn nước ấm, gột rửa đi bao nhiêu mệt mỏi cùng muộn phiền.

Dùng tay chơi đùa cùng mấy cánh hoa, nàng suy nghĩ không biết Úc Khả Dương đi đâu, làm việc gì, liệu y có chăng sẽ trở về đúng như lời đã nói, hay là sẽ để mặc nàng ở đây tự sinh tự diệt? Nghĩ cũng mệt, tốt nhất là nàng không nên quan tâm nữa, chuyện của y đâu đến lượt nàng quản chứ.

Sau khi tắm xong, Vũ Thanh Yên bèn thay mớ y phục bẩn trên người đi rồi tìm kiếm y phục mới mà Úc Khả Dương đã chuẩn bị cho nàng. Chỉ có điều nàng không ngờ y lại chuẩn bị cho nàng y phục của nữ nhân chứ không phải là nam nhân như nàng tưởng. Nhưng nhìn bộ y phục này cũng được đấy chứ, toàn là lăng la tơ lụa thuộc loại thượng đẳng, y coi như cũng có mắt.

Thay xong xuôi y phục, Vũ Thanh yên cảm thấy rất mệt, nên nàng liền không suy nghĩ gì mà leo lên giường ngủ ngay, quả thực mấy ngày nay đã có quá nhiều chuyện quấy nhiễu nàng rồi.

Đến khi Úc Khả Dương trở lại thì lúc đó đã là cuối giờ Dậu[2]. Y vươn tay đẩy cửa bước vào, bên trong là một mảnh yên tĩnh, lặng đến nỗi có thể nghe thấy được tiếng hít thở đều đều của người trong phòng. Bước đến bên giường, nhìn nàng đang say ngủ vì mệt mỏi, giữa mi tâm có chút hơi nhíu lại, y thấy mà lại khẽ đau lòng. Y biết nàng đang lo lắng cho Đại ca của mình, nhưng nàng cũng đừng nên khiến y khó chịu như vậy chứ.

[2] giờ Dậu: khoảng từ 17 giờ đến 19 giờ tối.

Úc Khả Dương nhẹ nhàng ngồi bên giường, ánh mắt vẫn không rời nàng một khắc, y đưa tay vén từng sợi tóc đang loạn xạ trên mặt nàng, để lộ rõ dung nhan kiều diễm. Ngón tay lành lạnh lại khẽ chạm nhẹ vào mi tâm nàng khiến nó bất giác dãn ra, nhìn nàng thế này, không còn vẻ lo lắng không yên khi ngủ nữa, y lại nở nụ cười.

Úc Khả Dương cứ như vậy ngắm nàng, ngắm thật lâu mà không thấy chán, càng ngắm lại càng cười vui vẻ hơn. Y hết nhìn hàng mày lá liễu của nàng rồi lại nhìn xuống đôi mắt với hàng mi dài cong, đến chiếc mũi thanh tú, rồi đến đôi môi anh đào hồng thuận nhỏ nhắn. Y không hiểu sao ánh mắt mình cứ dừng lại nơi đôi môi của nàng không dứt đi được, càng ngày lại càng có cảm giác muốn chiếm hữu nó mãnh liệt.

Nếu bây giờ... y hôn nàng thì sao?

Úc Khả Dương không thể nào phủ nhận được tiếng trống ngực rộn ràng đang đập của mình, bất giác suy nghĩ đó lại lần nữa hiển hiện trong đầu y, muốn cúi xuống chiếm lấy đôi môi kia.

Thật gần, thật gần, khoảng cách được y dần kéo gần lại, môi nàng đã rất gần kề rồi, chỉ còn một chút nữa thôi, y sẽ có được đôi môi anh đào nhỏ nhắn kia. Nhưng rồi y chợt khựng lại, không, y không thể hành động một cách tiểu nhân như thế được, phải, có làm thì y cũng sẽ làm cho quang minh chính đại. Nàng thật là, thiếu chút nữa đã thành công dụ hoặc được y.

Kéo dài khoảng cách với khuôn mặt yêu kiều của nàng, Úc Khả Dương không khỏi cảm thấy xấu hổ, chính y cũng còn không biết khuôn mặt luôn lành lạnh của mình nay lại nhiễm thêm một tầng sắc đỏ nóng ran. Đưa tay day day trán, miệng thì lầm bầm một câu: "Úc Khả Dương, ngươi thật hồ đồ!".

Trong khi đó, ở bên ngoài căn phòng, Thương Dạ đang khá chật vật khi vừa phải ngăn cản Tử Mặc, vừa phải nghe ngóng động tĩnh bên trong phòng. Quả thực vừa rồi, lén quan sát một hồi lâu, hắn mới cảm thấy thật tiếc thay cho Vương gia, tại sao mỹ nhân ở ngay trước mắt không lập tức lao đến, còn dừng lại đúng lúc quan trọng đó làm gì.

"Ngươi... yên đấy cho ta!". Thương Dạ lầm rầm nói với Tử Mặc đang muốn xông vào bên cạnh, tên này thật không biết tốt xấu, chuyện của chủ nhân đang tiến triển tốt đẹp như thế lại muốn đi ngăn cản.

"Ngươi buông ta ra mau, ta phải vào đó, Tiểu thư nhà ta không thể nào ở trong đó với Vương gia của ngươi được!". Tử Mặc nghiến răng nghiến lợi đáp, không ngừng nhúc nhích muốn thoát khỏi Thương Dạ và sợi dây thừng đang buộc quanh người hắn.

"Im miệng! Ngươi tưởng Vương gia nhà ta là sói chắc, Ngài ấy sẽ không làm những chuyện bỉ ổi như thế với Vũ Tiểu thư!".

"Ngươi... Tiểu thư nhà ta mà có chuyện gì, ta sẽ...!". Chưa kịp nói hết, Tử Mặc đã bị Thương Dạ nhét khăn vào miệng, nên cũng chỉ có thể ư ư được vài tiếng rồi thôi, hắn thật muốn tự vả vào miệng mình, sao hắn lại hồ đồ đến nỗi giao phó Tiểu thư cho đám người này chứ. Bây giờ Tiểu thư ra sao trong kia hắn cũng không biết, hắn chỉ mong ông trời đừng để Tuyên Vương kia làm hại Tiểu thư mà thôi, nghĩ đến đấy, Tử Mặc khóc không ra nươc mắt.

Thương Dạ thấy Tử Mặc đã thôi nhiễu loạn, tiếp tục xem tình hình bên trong phòng. Quả thực, hắn phải công nhận một điều rằng Vương gia hoàn toàn đã chìm sâu vào lưới tình thật rồi, chứ nếu không với bản lĩnh của Ngài ấy, sao hắn có thể nhìn trộm được một cách dễ dàng thế này.

Hắn so với bất cứ ai còn muốn cảm động hơn, chỉ thiếu chút rơi nước mắt, rốt cuộc bao nhiêu năm cô độc, Vương gia cũng đã tìm được nữ nhân mà mình yêu rồi, từ nay về sau, Ngài ấy sẽ không còn phải chịu đựng đau khổ một mình nữa. Hắn chỉ hy vọng, chủ tử được hạnh phúc, cũng hy vọng Vũ Tiểu thư ít nhiều cũng sẽ chấp nhận Vương gia, nếu không thì hắn sẽ là người đầu tiên quỳ xuống cầu xin trước mặt nàng.

Thương Dạ nghĩ mình nên cảm tạ Tĩnh Quý phi trên trời linh thiêng, đã phù hộ cho Vương gia gặp được Vũ Tiểu thư. Ông trời quả là còn có mắt, đúng là không bao giờ bạc đãi người tốt mà!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net