CHƯƠNG 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi người nọ còn chưa kip chạm vào nàng thì đã có một cơn gió khác mạnh mẽ ập đến chặn ngang hành động sắp sửa xảy ra, sau đó là một thanh âm lạnh lẽo vang lên: "Tránh xa nàng ấy ra!".

Người nọ khá bất ngờ trước thân ảnh tiêu sái đang ở trước mặt mình, hắn nào đoán ra được tên đó lại hành động nhanh như vậy, không ngờ lại biết được kế hoạch của hắn. Định thần lại một chút, hắn liền ung dung đứng bên cạnh giường nơi Vũ Thanh Yên đang ngủ, bình thản đáp lại: "Tránh xa nàng ấy ra?! Hừ, Tuyên Vương gia, Ngài lấy tư cách gì để ra lệnh cho ta chứ!?".

Úc Khả Dương nhìn nữ nhân rắc rối cải nam trang đang nằm yên vị trên giường, rồi lại đưa mắt liếc đến nam tử đứng bên cạnh, hàn ý trong mắt vẫn không ngừng: "Ngươi nửa đêm nửa hôm dám lẻn vào phòng của một khuê nữ, chẳng phải là "hái hoa tặc" sao? Bản vương thân là trọng thần Ung Minh quốc, đương nhiên tuyệt đối sẽ không thể để xảy ra những chuyện mất nhân tính như vậy dưới chân Thiên tử!".

"À, "hái hoa tặc", chưa gì mà Vương gia đã chụp lên đầu Bản Thiếu gia tội danh dơ bẩn đó rồi sao? Ngài thấy ta làm gì nàng ấy rồi à?". Hắn cười nửa miệng, thanh âm cũng nhạt dần, trong ánh mắt còn ánh lên một tia phẫn nộ trong đêm đen mù mịt.

"Đừng tưởng Bản vương không biết ngươi đã giở trò gì, mau rời khỏi nơi này ngay lập tức!". Úc Khả Dương đanh giọng.

"Nếu như ta không đi thì sao? Vương gia cũng biết ta muốn gì bây giờ mà!".

Đáp lại hắn chỉ là nụ cười nửa miệng nhưng lại mang theo vạn phần lạnh lẽo của Úc Khả Dương: "Vậy ngươi có thể giải quyết được tin đồn: Thanh Thiếu gia Thanh phủ nửa đêm lẻn vào phòng khuê nữ với y định giở trò đồi bại không? Để Bản vương xem thử Thanh Đại nhân sẽ có biểu cảm đặc sắc như thế nào!".

Đối với lời nói uy hiếp đó của y, Thanh Thiếu Văn chỉ cười lớn: "Không ngờ Tuyên Vương gia cao cao tại thượng, anh minh thần trí lại có lúc hồ đồ như thế này. Nếu như Ngài có thể làm ra được loại tin đồn ấy thì lại càng đưa đẩy nàng ấy về phía ta hơn. Đến lúc đó, ta chỉ cần tung danh tính khuê nữ trong tin đồn của Ngài, vậy thì chẳng phải Thanh phủ nên sớm chuẩn bị lễ vật đến cầu hôn Vũ phủ sao?! Cách này rất hay!".

"Ngươi không thể làm được điều đó đâu, bởi vì Bản vương nhất định sẽ bảo vệ nàng!". Úc Khả Dương tuyên bố, lời nói phảng phất như một lời thề son sắt, tuyệt không đổi thay, quyết không đổi lòng, mạnh mẽ và đầy tin tưởng.

"Vương gia không nên tự mãn sớm như vậy, vì còn chưa biết ai sẽ là người cười đến cuối cùng đâu. Bản Thiếu gia dám thề với trời, nhất định sẽ bắt được tâm và nắm toàn bộ cả trái tim của con mèo nhỏ này suốt đời!". Thanh Thiếu Văn cũng không kém, hắn mạnh miệng nói.

Cũng không hiểu vì sao hắn lại có thể tự nhiên mà tuyên bố thẳng thắn như thế, bây giờ hắn chỉ cảm thấy có một thứ gì đó trong tâm can mình mạnh mẽ thôi thúc bản thân nhanh chóng nói ra, nhanh chóng tuyên chiến, cứ như là sợ chỉ cần chậm một chút thôi thì hắn sẽ là người thua cuộc vậy. Hắn nào có ngờ, chỉ mới là lần đầu gặp nhau, nhưng nàng đã cho hắn một cảm giác khác đến như vậy kia chứ! Được rồi, từ giờ trở đi, nàng sẽ không còn là mục tiêu mà sẽ là mục đích của hắn, hắn biết là hắn đã thích nàng rồi, nàng rốt cuộc là người như thế nào mà khiến Thanh Thiếu Văn hắn trầm mê đến mức chính bản thân còn không nhận ra đến vậy?

Trước câu thề đầy chắc chắn của hắn, Úc Khả Dương chỉ cười lạnh, nhưng hơn ai hết chỉ y mới hiểu rõ, chính bản thân mình bỗng dưng lại đang cảm thấy có một sự uy hiếp sâu sắc bắt đầu nhen nhóm, tận sâu trong đó lại là một nỗi sợ vô hình nhiều như thế nào. Khẽ liếc mắt qua nữ nhân rắc rối đang nằm ngon giấc trên giường, y thật chỉ muốn ngay lập tức dựng nàng dậy mà chỉnh đốn một trận cho hả dạ. "Vũ Thanh Yên, nàng muốn khiến ta chết lên chết xuống mới vừa lòng phải không?". Sau đó, Úc Khả Dương liền hướng mắt đến Thanh Thiếu Văn mà nói: "Nếu như ngươi đã hùng hồn như vậy, thì hãy chống mắt lên mà chờ xem kết quả, Bản vương nhất định sẽ không thua đâu!".

"A, cuối cùng Vương gia cũng tuyên chiến với ta rồi, ngay từ đầu như thế có phải tốt hơn không, sao phải vòng vo đến như vậy, cứ trực tiếp nói thẳng là Ngài cũng đều có cảm giác với nàng như ta đi! Ngài che che giấu giấu như thế thật không xứng để nàng ở bên!".

"Người không xứng có được chân tình của nàng là ngươi mới phải, kiểu người phong lưu như ngươi vốn nàng không thích!".

"Ngài đâu phải là nàng, làm sao có thể biết được nàng có thích ta hay không?! Ta đã thề rồi, nhất định ta sẽ khiến nàng thích ta, yêu ta, vì ta mà sống, vì ta mà chết, vì ta mà cười, cũng vì ta mà khóc, chỉ vì một mình ta!!". Thanh Thiếu Văn lại một lần nữa khẳng định.

"Cho dù nàng không thích ta, thì cũng sẽ không thích ngươi, đừng hoang tưởng!".

"Ta thấy Ngài mới chính là người hoang tưởng ở đây đấy. Ngài nghĩ những việc Ngài làm cho nàng sẽ khiến nàng cảm kích hay sao, sẽ khiến nàng rung động hay sao? Phi lý!".

"Ngươi thì biết cái gì?! Một kẻ trăng hoa như ngươi những tưởng có thể lay chuyển được tâm can sâu thẳm của nàng sao? Ngươi đừng quên nàng ghét ngươi đến thế nào!". Phải thừa nhận rằng, Úc Khả Dương chưa bao giờ thấy bản thân thật sự tức giận như vậy, tức giận đến hồ đồ, tức giận đến mức không còn làm chủ được bản thân, vứt bỏ đi vẻ ngoài tôn nghiêm lãnh đạm thường thấy mà tranh chấp không dứt như thế này.

Thanh Thiếu Văn cười khẩy một cái, không thèm đôi co với Úc Khả Dương nữa, trực tiếp vươn tay bế bổng Vũ Thanh Yên lên, ôm vào lòng.

"Bản vương đã nói ngươi không được động vào nàng rồi mà, mau buông tay!!". Thấy hành động đó của Thanh Thiếu Văn, ánh mắt Úc Khả Dương lại ngày càng băng lãnh, y nghiến răng nói, nội lực cũng đã ngưng tụ đầy ở tay.

"Ta nhất định phải mang nàng đi, Ngài không cản được ta đâu!". Thanh Thiếu Văn ung dung đáp lại, ống tay áo hắn nhẹ phất lên một cái liền tỏa ra một mùi hương kì lạ lan khắp căn phòng.

Úc Khả Dương kịp thời phát hiện ra một chiêu hiểm độc đó của hắn, liền nhanh chóng uống một viên thuốc phòng độc, ánh mắt trước sau vẫn không rời nữ nhân trong lòng Thanh Thiếu Văn nửa khắc. Thân ảnh nhẹ nhàng lao vút đến gần, tung quyền cước về phía hắn liên tiếp không dứt.

Mà Thanh Thiếu Văn cũng không phải dạng vừa, hắn vừa cố tránh thoát những chiêu của Úc Khả Dương lại vừa bảo hộ nữ nhân trong lòng, không khi nào là không lo đến sự an toàn của nàng.Tuy có hơi chật vật một chút, nhưng hắn tuyệt nhiên sẽ không để Tuyên Vương cướp được người từ tay hắn.

Nhận thấy họ Thanh này chẳng những đối phó được với chiêu thức của mình mà còn không hề lơ là nàng một giây phút nào, trong lòng Úc Khả Dương lại ngày một rối loạn. Y chỉ biết mục đích bây giờ của mình chính là giành lại Vũ Thanh Yên từ tay hắn, nhưng nếu như cứ duy trì tình hình bây giờ thì không ổn lắm. Nghĩ ngợi một lát, Úc Khả Dương bèn lấy từ bên hông ra một cây ngân châm nhỏ, nhân lúc Thanh Thiếu Văn mải để ý đến Vũ Thanh Yên, y liền phóng nó lên người hắn.

Thanh Thiếu Văn không kịp đề phòng, ngân châm sượt qua tay, để lại một vệt dài ở mu bàn tay, máu bắt đầu chảy ra, nhìn tình trạng vết thương thì không khó để có thể nhận ra Úc Khả Dương đã dùng lực đạo mạnh đến như thế nào, vết thương không những vừa dài, lại còn vừa sâu. Tuy tay bị đau, nhưng mày kiếm của Thanh Thiếu Văn vẫn chỉ khẽ nhíu lại một chút, tuyệt nhiên không vì thế mà buông Vũ Thanh Yên ra. Nhìn lại người đang an giấc trong lòng mình, thấy nàng không sao, hắn thở hắt ra yên tâm, sau đó lại đưa ánh mắt u ám nhìn về phía Úc Khả Dương: "Không ngờ người đoan chính như Tuyên Vương gia đây lại có thể sử dụng thủ đoạn hèn hạ như vậy để cướp người từ trong tay Bản Thiếu gia!".

"Đối với loại người như ngươi, Bản vương không thể không dùng đến ám khí. Vì nàng, ta có thể từ bất cứ thủ đoạn nào!!". Úc Khả Dương nhìn vết thương của Thanh Thiếu Văn, rồi lại nhìn những giọt máu đang chảy ra từ tay hắn, ánh mắt trước sau vẫn u ám, băng trầm lạnh lẽo hơn cả tuyết vạn năm.

Thanh Thiếu Văn cười nửa miệng, "hừ" một tiếng, lạnh giọng đáp: "Ngài đừng nghĩ đến chuyện dùng thủ đoạn lên người ta. Ta sẽ không bao giờ chịu buông tay đâu!". Thật đúng như vậy, dù tay có bất ngờ bị thương thì Thanh Thiếu Văn vẫn ôm rất chặt Vũ Thanh Yên, không hề giảm đi một chút lực nào, so với ban đầu thì còn chắc chắn hơn rất nhiều.

Hắn nói rồi, không thèm tranh cãi với Úc Khả Dương nữa, trực tiếp tung một chưởng phong ra, nhân lúc Úc Khả Dương đang bận tránh đi chưởng phong kia thì hắn liền ôm lấy Vũ Thanh Yên muốn xông ra ngoài theo phía cửa sổ. Chân còn chưa kịp đặt lên bệ cửa thì toàn thân bỗng chốc cứng đờ, Thanh Thiếu Văn lúc này chỉ cảm thấy như có một lực lượng nào đó trong cơ thể hắn đang hút dần đi toàn bộ sức lực mình, trong phút chốc xương cốt như mềm cả ra, đứng còn không vững chứ huống gì là giữ lấy Vũ Thanh Yên. Vì thế, Úc Khả Dương đã tiến đến, vươn tay đỡ lấy thân thể nàng trước khi Thanh Thiếu Văn ngã khuỵu xuống.

"Tuyên Vương gia, Ngài lại giở thủ đoạn, không ngờ lại tẩm độc trên ngân châm!". Thanh Thiếu Văn ngồi bệt xuống dưới sàn nhà, một tay ôm lấy ngực, trên trán đã xuất hiện không ít mồ hôi, khó nhọc nói. Hiện giờ hắn không phải là đối thủ của Úc Khả Dương nữa, chỉ giống như con kiến đang thoi thóp đợi người giẫm chết.

"Cũng không phải là độc gì, chỉ là một chút dược khiến ngươi bị mất đi công lực trong vòng hai ngày thôi! Đối phó với loại người cứng đầu như ngươi, cách Bản vương không thiếu, nếu ngay từ đầu ngươi không làm chuyện xằng bậy thì cũng không đến nỗi này!". Úc Khả Dương cười trào phúng, nhìn một Thanh Thiếu Văn đến sức giơ tay còn không có thì lửa giận trong lòng như được dập tắt phần nào.

"Ngươi... Bỉ ổi!!!". Thanh Thiếu Văn rít lên, giọng nói tuy không còn bao nhiêu sức nhưng ẩn ẩn trong đó toàn là sự lạnh lẽo đến cực điểm. Hắn ngẩng mặt, nhìn Vũ Thanh Yên đang say ngủ trong lòng y, rồi lại nhìn y, thanh âm giễu cợt đầy thách thức: "Được lắm, rồi hãy chờ xem!".

Úc Khả Dương bắn về phía hắn một đạo ánh mắt cảnh cáo, sau đó cũng không đôi co nữa, quay người ôm Vũ Thanh Yên rời đi, trước đó còn không quên nói: "Thương Dạ, phân phó người đưa Thanh Thiếu gia về Thanh phủ, chứ ngồi ngủ ở đây không khéo bị cảm lạnh khiến các vị Tiểu thư khác thêm đau lòng thì khổ!".

"Vâng, thưa Vương gia!". Thương Dạ đáp lại không chút do dự, nhanh chóng cho người đi an bài.

Thanh Thiếu Văn nhìn bóng Úc Khả Dương rời đi trong đêm đen, ánh mắt hơi mờ dần lại tràn ngập hận ý sâu sắc, thù này hắn sẽ khắc sâu, nhất định một ngày nào đó phải hoàn lại y cả vốn lẫn lời, y cứ chờ đó!

Trong đêm tối mịt mù, Úc Khả Dương vừa dụng khinh công trên cao vừa nhìn khuôn mặt yên bình đang say ngủ của Vũ Thanh Yên trong lòng, ánh mắt lại chất chứa chút an tâm. Vừa rồi thật khiến y một phen hoảng loạn, cũng thật không biết từ khi nào mà bản thân lại có thể mang một tâm trạng khẩn trương cùng sợ hãi đến vậy. Nữ nhân này thật đã khiến y thay đổi quá nhiều trong suốt thời gian qua.

Có lẽ đúng như Thanh Thiếu Văn nói, y cũng thật hèn nhát, đã có một loại cảm giác khác với nàng từ lâu nhưng vẫn không chịu thừa nhận, đã vậy lại còn đi nói lý lẽ với hắn ta. Rốt cuộc là từ khi nào, là từ khi nào nàng đã chân chân chính chính bước vào trái tim cô độc và giá lạnh của y? Y không biết, cũng chẳng cần biết. Từ bây giờ có lẽ chuyện y nên làm là bắt trọn được tâm của nàng, khiến nàng toàn tâm toàn ý ở bên cạnh mình, chứ nếu không với tình hình này, y mà không hành động nhanh thì có thể sau này nàng sẽ bị cướp đi mất thôi. Y không muốn một ngày nào đó sẽ xảy ra tình huống này, nàng đã là người đầu tiên thì nhất định với y sẽ là người cuối cùng trong cuộc đời này mà y yêu thương!

"Vũ Thanh Yên, nàng nghe cho kĩ, ngay từ giây phút này, nàng nhất định phải trở thành người của ta!". Úc Khả Dương thì thầm vào một bên tai của nàng, mặc cho người đang ngủ kia vẫn không hề nghe thấy hay biết được điều gì, y vẫn nhất mực nói ra.

Màn đêm đen yên tĩnh, tựa như giấc ngủ của nàng, ánh trăng mờ nhạt cũng bắt đầu sáng rõ, cứ như thế, thời gian dần trôi đi một cách lặng lẽ.

Khi Vũ Thanh Yên mở mắt ra, mặt trời đã quá đỉnh đầu, nàng có cảm giác khá chói mắt, đầu không hiểu sao cũng bất giác ong ong, lạ thật đêm qua mới uống có tí rượu, không ngờ lại say thành bộ dạng mệt mỏi đến mí mắt cũng nhấc lên không được thế này. Lấy được chút ý thức, nàng mới cảm thấy dường như có gì đó không đúng, chẳng phải đêm qua mình nghỉ ngơi trong phòng sao, sao sáng nay vừa mở mắt lại thấy ngay cảnh núi cảnh rừng thế này? Mà hình như nàng cũng không còn nằm trên giường nữa, cảm giác cứ nhấp nhô như đang ngồi trên lưng ngựa vậy. Cái quái quỷ gì đây?!

"Dậy rồi sao?!".

Một âm thanh quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu, Vũ Thanh Yên lúc này mới ngay lập tức tỉnh táo lại, nàng ngước mắt tìm kiếm chủ nhân của giọng nói, không khỏi hoảng hốt khi nhận ra là Úc Khả Dương. "Tuyên... Tuyên Vương gia? Sao Ngài... sao Ngài lại ở đây?!".

Vũ Thanh Yên và Úc Khả Dương lúc này đang ngồi chung trên một con ngựa. Đêm qua, Úc Khả Dương vì không muốn lỡ thời gian cũng như đề phòng vạn nhất Thanh Thiếu Văn đuổi theo nên mới một ngựa hai người nhanh chóng lên đường đến Giang Châu.

"Sao ta lại không thể ở đây?". Úc Khả Dương giọng mang theo ý cười đáp lại. "Nàng cuối cùng cũng dậy rồi, mê dược của Thanh Thiếu Văn cũng mạnh thật!".

"Mê dược? Thanh Thiếu Văn?". Vũ Thanh Yên khó hiểu hỏi lại. "Rốt cuộc thì trong lúc ta ngủ vì say rượu thì đã có chuyện gì xảy ra?!".

"Nàng không phải đơn giản chỉ là bị say rượu thôi đâu. Thật ra trong rượu hoa đào kia còn có chứa một loại mê dược khiến người khác uống vào liền ngay lập tức bất tỉnh, dù cho có làm cách nào cũng không thể lay tỉnh dậy được, nàng chính là bị Thanh Thiếu Văn khiến cho thành ra như vậy đấy!". Úc Khả Dương giải thích, ánh mắt ấm áp của y khi nhắc đến ba chữ "Thanh Thiếu Văn" bỗng chốc lạnh hẳn đi.

"Tên xấu xa đó làm thế nào mà...". Khi nghe Úc Khả Dương nói như vậy, Vũ Thanh Yên không hiểu sao liền tin y ngay mà không một chút do dự, lại biết được chuyện Thanh Thiếu Văn hạ mê dược với mình thì bản thân liền không khống chế được tức giận.

"Nàng không biết đâu, quán trọ mà nàng nghỉ chân hôm qua chính là một trong những địa bàn của hắn, việc hắn hạ mê dược với nàng thì dễ như trở bàn tay. Mục đích cũng chỉ là muốn nhân lúc nàng say ngủ mà bắt cóc nàng đi đấy!".

"Ta thật không hiểu, rốt cuộc ta có thù oán gì với hắn, sao hắn lại năm lần bảy lượt muốn bắt ta đi như vậy kia chứ?". Đầu tiên là giam lỏng nàng ở biệt viện kia, tiếp theo đó là muốn vạch trần nàng, còn không cho nàng đi, dùng ngọc bội uy hiếp nàng, sau nữa là hạ mê dược khiến nàng bất tỉnh. Tên tra nam thối tha đó không biết sau này sẽ còn có những hành động quái ác gì, bản thân mình không nên để gặp lại hắn thêm một lần nào nữa.

Úc Khả Dương bỗng nhiên nhớ lại chuyện đêm qua, quả thực lời tuyên thệ kia của Thanh Thiếu Văn y vẫn còn nhớ rất rõ, hắn lại có vẻ như rất quyết tâm. Nhìn nữ nhân trước mặt mình, y cũng không định nói cho nàng biết chuyện đó, tốt nhất là nàng cũng đừng nên biết, mãi mãi cũng không cần biết thì hơn. "Sau này nàng nên tránh xa hắn ra một chút, nếu như để người khác biết giữa nàng và hắn có chút dây dưa thì không tốt lắm đâu!".

"Đương nhiên rồi, không cần Ngài nói thì tự ta cũng biết nên tránh xa hắn. Tên tra nam xấu xa đó thì ai mà muốn gặp lại chứ!". Vũ Thanh Yên nhăn mặt nói, chỉ nghĩ đến cái tên của hắn thôi cũng đủ làm nàng khinh bỉ lắm rồi. "Vậy là... Ngài đã cứu ta sao?".

"Phải, may mà ta đến kịp, nếu không có khi bây giờ nàng đang khóc lóc ở nơi nào đó rồi!". Úc Khả Dương đáp.

"Sao Ngài lại biết ta ở trong quán trọ đó, cũng sao lại biết kế hoạch của Thanh Thiếu Văn mà đến giải vây cho ta? Ngài vẫn theo dõi ta sao?".

"Ta đến Giang Châu, đương nhiên sẽ nghỉ chân ở đó, tình cờ gặp nàng rồi phát hiện ra quan hệ mật thiết giữa Thanh Thiếu Văn và bà chủ quán trọ kia thôi!". Y giải thích, sau đó lại có chút ngập ngừng: "Nàng đến đây, như vậy là... biết hết rồi sao?".

Nghe Úc Khả Dương hỏi vậy, Vũ Thanh Yên cũng hiểu là y đang nhắc đến chuyện gì. "Phải, ta đã nghe được cuộc nói chuyện giữa Ngài với ám vệ của Ngài, nên mới...".

"Giang Châu nguy hiểm trùng trùng, nàng không sợ sao?". Úc Khả Dương nhíu mày.

"Nhưng Đại ca của ta... Ta không thể bỏ mặc huynh ấy như vậy được!".

"Nàng đến đó chỉ càng khiến Thanh Phong thêm lo lắng, nàng quên đã có ta rồi à? Ta đã đích thân đến đó thì nhất định sẽ không để Thanh Phong xảy ra chuyện!".

"Không đâu, ta không làm được, ta không thể không quan tâm đến Đại ca của mình. Vả lại, ngọc bội của ta còn đang ở chỗ Ngài, ta không có nó thì làm sao trở về được! Nhưng dù sao bây giờ ta cũng đã đi với Ngài rồi, Ngài không đuổi ta về được đâu!".

"Đó là vì ta sợ Thanh Thiếu Văn sẽ lại gây bất lợi với nàng nên mới đưa nàng theo. Nếu đã như thế thì ta còn cách nào khác sao, dù sao ta đuổi, nàng cũng đâu có chịu đi!". Úc Khả Dương chịu thua đáp.

"Ngài nói rồi nhé, vậy ta sẽ đến Giang Châu với Ngài!". Vũ Thanh Yên đắc ý reo lên, nhưng lúc này đầu nàng bất chợt nhói lên một cái, mày liễu khẽ nhíu lại.

"Đầu còn đau phải không?". Úc Khả Dương nhận ra chút biến hóa đó trên mặt nàng, hỏi.

Quả thực từ khi tỉnh lại, Vũ Thanh Yên vẫn cảm thấy đầu mình rất nhức, tựa như bị búa bổ vậy, lại nhớ đến tên tra nam xảo quyệt Thanh Thiếu Văn khiến mình thành ra như vậy, nàng lại còn tức giận hơn, tên đó tốt nhất là đừng nên gặp lại nàng, nếu không nàng không chắc là sẽ không khiến hắn bị thương đâu!

Thấy Vũ Thanh Yên không trả lời mình, chỉ hơi lắc đầu nhẹ, Úc Khả Dương liền không nói không rằng đưa đôi bàn tay lên hai bên thái dương của nàng, nhẹ nhàng xoa. Vũ Thanh Yên không ngờ y lại làm thế, chỉ là tay nghề của y không tệ, rất thoải mải nên nàng để mặc không ngăn cản. Ở đây không có ai, chỉ toàn hoa với cỏ nên nàng cũng không lo lại có lời đồn thổi này nọ về mối quan hệ giữa nàng và y. Mà chuyện này cũng có to tát gì đâu, chỉ là giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn thôi mà, thế mà người ta vẫn cứ nói là mất quy củ này nọ, cổ đại đúng là cổ đại, tư tưởng thật cổ hủ, cũng may là nàng chịu được, chứ nếu không thì sẽ bị o ép đến chết trong cái thế giới này mất thôi.

"Đỡ hơn chút nào chưa?". Y khẽ hỏi, tay vẫn không ngừng động tác.

"Vương gia, ta thấy sau này nếu như Ngài có không còn làm Vương gia nữa thì có thể mở một tiệm Massage được đấy, tay nghề rất chuẩn!". Vũ Thanh Yên nhắm mắt, cười cười nói một câu trêu đùa.

"Nàng nói cái gì cơ? Mát... mát... gì cơ? Ta nghe không hiểu!". Úc Khả Dương nhíu mày trước từ ngữ kì lạ mà nàng vừa nói.

"Là Massage, massage đó, Ngài không biết sao?". Vũ Thanh Yên chợt bật cười, hỏi xong chính nàng cũng quên mất đây là cổ đại, những từ ngữ hiện đại thì làm gì có ai hiểu được.

"Nàng đang nói mấy thứ ngôn ngữ kì lạ nào thế?!". Úc Khả Dương tự nhận bản thân đã được rèn luyện kĩ càng từ nhỏ nên vô cùng tự tin trước sự hiểu biết của bản thân về thiên hạ, nhưng nữ nhân trước mặt y này lại đang nói cái gì đó mà y lại không tài nào hiểu nổi.

Vũ Thanh Yên cười giòn giã, cuối cùng nàng cũng có cái hơn y đấy chứ, cũng có phải y cái gì cũng biết được đâu, về thế giới hiện đại thì y còn kém xa nàng lắm.

Thấy nàng cười mình như thế, Úc Khả Dương lại nhíu chặt mày hơn, sự tò mò bỗng nhiên dâng cao, y gặng hỏi: "Nàng nói cho ta biết, rốt cuộc cái thứ Mát mát gì đó mà nàng nhắc đến là như thế nào?".

Nghe y nói, Vũ Thanh Yên lại càng cười lớn hơn, cười đến nỗi không ngừng lại được.

Trong khi đó thì Úc Khả Dương lại cảm thấy vô cùng khó chịu, bản tay y đã sớm không còn ở hai bên thái dương nàng nữa: "Vũ Thanh Yên, rốt cuộc nàng có nói không hả?!".

"Không nói đâu!". Vũ Thanh Yên vừa cười vừa đáp.

"Nàng...!". Úc Khả Dương chợt thấy tức giận. Từ trước đến này đều toàn là y bắt nạt nàng, khi dễ nàng, sao bây giờ lại đổi thành nàng trêu chọc y rồi? Từ khi nào y lại có thể dễ dàng để bản thân mình chịu thua

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net