CHƯƠNG 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong khi Vũ Thanh Yên đang còn mải đắm chìm trong suy nghĩ riêng của bản thân thì Mã Đức Thái phi lại rất hài lòng mà mỉm cười phúc hậu với nàng, có thể nói bà ấy thực sự rất thích người con dâu chưa vào cửa như nàng.

Diệp thị thì vẫn ngồi một bên hầu chuyện, Vũ Thanh Yên không chủ động nói gì nhiều, nàng tỏ ra khá không hứng thú. Một lúc sau thì Vũ Tú Huyên xuất hiện như một sự tình cờ. Nàng ta đến hành lễ với Mã Đức Thái phi, rồi lại bắt đầu gây thiện cảm với bà. Diệp thị từ khi thấy con gái đến thì vui hơn hẳn, cũng bắt đầu huyên thuyên nhiều hơn. Nhìn cảnh trước mặt, Vũ Thanh Yên chỉ muốn rời đi ngay lập tức, nàng không hợp để nói chuyện vui vẻ cả ngày đâu, nàng không thích tiếp xúc quá nhiều với người khác.

"Bẩm Nhị phu nhân, có Liêu Vương gia cầu kiến!". Quản gia từ xa chạy đến bẩm báo.

"Mau mau mời Ngài ấy vào!". Diệp thị nhanh chóng phân phó, không quên đưa mắt ra hiệu cho Vũ Tú Huyên.

"A, Khang nhi đến rồi. Thanh Yên con xem, nó đến thăm con đấy!". Mã Đức Thái phi tươi cười quay sang bảo Vũ Thanh Yên.

Nàng cũng chỉ biết đáp một tiếng, lòng thầm nghĩ: "Thái phi à Thái phi, sao bà lại đối xử với ta như vậy chứ? Còn cái tên Khang nhi gì đó của bà đến đây chưa chắc là muốn thăm ta đâu. Hắn ta chỉ muốn đến đón bà về thôi...!". Tiếng thở dài cực khẽ của nàng cũng từ đó phát ra, nàng nên làm gì đây?

Một lúc sau, từ cửa Hoa viên xuất hiện một nam tử. Hắn trên 20 tuổi, khí thế bức người, ngũ quan sắc sảo, rất tuấn tú, vài nét rất giống Mã Đức Thái phi. Đặc biệt là đôi mắt phượng hẹp dài với cái nhìn lạnh lùng, bá đạo. Một thân trang phục màu xanh sẫm khiến hắn trông vừa bí ẩn, lại vừa tà mị.

"Trời ạ! Đúng là bậc vương giả có khác, khí thế thật bức người mà. Nam nhân cổ đại đều tuấn mĩ nhưng lạnh lùng đến vậy sao?". Vũ Thanh Yên chỉ biết ngầm đánh giá nam nhân đang tiến lại gần. Nàng không khỏi ngưỡng mộ ông trời, đi đâu không đi, lại đến một thế giới toàn là "nam thanh nữ tú" thế này. Nhỡ như nàng mà xấu xí, thì đúng là đồ bỏ đi ở đây rồi!

"Tham kiến Mẫu phi!". Úc Khang vừa lúc tiến đến thì hành lễ với Mã Đức Thái phi, hoàn toàn không liếc lấy một ánh mắt về phía ai.

"Tham kiến Liêu Vương gia!". Ngay sau khi hắn hành lễ, mọi người có mặt ở đó đều đồng loạt hướng hắn mà rằng, trừ Vũ Thanh Yên, vì nàng đang còn mải nhìn chằm chằm vào hắn mà suy nghĩ đối sách.

Úc Khang rất hài lòng, cho mọi người miễn lễ, nhưng hắn đã để ý đến Vũ Thanh Yên. Nàng là người duy nhất trừ Mẫu phi gặp hắn mà không cúi đầu hành lễ, còn dám to gan trơ mắt nhìn chằm chằm như vậy.

"Tại sao ngươi gặp Bản vương mà không hành lễ?". Hắn quay sang Vũ Thanh Yên, lời lẽ bá đạo. Đôi mắt híp lại như muốn đâm thủng người trước mặt.

Vũ Thanh Yên bị cái nhìn lạnh lẽo của Úc Khang làm cho tỉnh ra. Nhìn lại vào đôi mắt thâm sâu đó của hắn một cách thẳng thắng, nàng cảm thấy ghét đôi mắt này! Chỉ là sau đó lấy lại sự bình tĩnh vốn có, Vũ Thanh Yên cũng chỉ đứng dậy, hành lễ qua loa: "Thần nữ tham kiến Liêu Vương điện hạ!". Lời lẽ không có ý vị gì gọi là quan tâm.

Úc Khang cảm thấy lạ. Nữ nhân này từ khi nào mà dám to gan đến thế? Chưa có nữ tử nào dám không sợ khí thế bá đạo đó của hắn. Trước đây gặp mặt, chính hắn còn cảm thấy nàng run rẩy trước sự lạnh lẽo mà hắn tạo ra. Sao bây giờ...?

Vũ Thanh Yên khuỵu gối vô cùng mỏi, mà Úc Khang vẫn không có ý định cho nàng đứng lên. Tên này điếc sao? Một đạo ánh mắt gay gắt, phẫn hận từ đâu đó truyền thẳng đến trên người Úc Khang, hắn vội thoát khỏi suy tư, nhàn nhạt mở miệng: "Đứng lên đi! Lần sau không được phép vô lễ như vậy nữa, nếu không Bản vương sẽ không lượng thứ bỏ qua cho ngươi nữa đâu!".

"Vâng!". Vũ Thanh Yên cũng nhạt nhẽo đáp lại, hoàn toàn không có một chút thành ý. Nàng chỉ quên thôi mà, muốn xử tội nàng sao? "Ngông cuồng!". Chợt liếc mắt qua phía Vũ Tú Huyên cùng Diệp thị, bọn họ ngoài mặt vô cảm vậy thôi chứ nàng biết nhất định trong lòng đang sung sướng hơn bao giờ hết!

"Khang nhi! Thanh Yên sau này sẽ là Chính phi của con, con đừng gay gắt như thế chứ!". Tiếng Mã Đức Thái phi vang lên, xua đuổi không khí căng thẳng giữa hai người.

"Mẫu phi! Nàng ta không biết tôn ti trật tự, sau này làm sao có thể quản gia được! Phủ Liêu Vương của Nhi thần không phải để làm cảnh, không cần một nữ nhân vô dụng như vậy!".

"Tốt, tốt, cứ tiếp tục hạ bệ ta đi. Một khi xóa bỏ hôn ước với ngươi xong, ta nhất định sẽ cho ngươi biết tay! Bây giờ là bản Tiểu thư nhường ngươi!". Vũ Thanh Yên cố gắng nhẫn nhịn, nàng ghét nhất là bị người khác "đè đầu cưỡi cổ" như thế này, cảm giác không làm chủ được cuộc sống của bản thân, luôn bị người khác nói này nói nọ, thật tức chết!

"Khang nhi!". Mã Đức Thái phi nhíu đôi mày ngài. "Thanh Yên là do Phụ hoàng con chỉ hôn cho, con muốn kháng chỉ?".

"Nhi thần...!". Úc Khang không thể nói được gì. Quả thật hắn đâu có muốn, hắn đường đường là một Vương gia có quyền có thế, từ lâu đã không thích hôn nhân của bản thân bị người khác chi phối như thế này. Tìm thời cơ thích hợp, hắn nhất định sẽ giải thích rõ ràng với Mẫu phi và xin Hoàng huynh một lời giúp hắn từ hôn.

"Đức Thái phi nương nương, có lẽ... có lẽ Thanh Yên không đủ tư cách để làm Chính phi của Vương gia đây đâu... thế nên... thế nên... chắc là...". Vũ Thanh Yên ngập ngừng nói, lời từ hôn ở thời đại như thế này thực sự rất khó mở miệng.

"Thanh Yên, con nói gì vậy, chẳng lẽ...". Mã Đức Thái phi khó hiểu nhìn nàng. "Con đừng lo, hôn sự của các con sẽ sớm được sắp xếp thôi. Một khi con khỏe lại, Bản phi nhất định sẽ làm chủ cho con, đưa con về Vương phủ!".

Vũ Thanh Yên rối bời, người phụ nữ trước mặt sao cứ năm lần bảy lượt muốn rước nàng về làm "dâu hiền vợ thảo" thế, nàng không muốn! Trong khi đó, Úc Khang ở một bên vẫn luôn quan sát biểu hiện của nàng.

Cô Tiểu thư này đã thay đổi quá nhiều so với tưởng tượng của hắn. Nàng ta một thân bạch y, nhìn rất thoát tục nhưng khuôn mặt lại nhợt nhạt, yếu ớt nên tổng thể trông thật chẳng ra gì. Người thế này không bao giờ có thể hấp dẫn nổi ánh mắt của hắn. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt trong trẻo như nước hồ thu kia, hắn cảm thấy dường như không còn sự buồn phiền ở nàng nữa, đôi mắt kia ẩn chứa một sự cơ trí, linh hoạt chưa bộc lộ. Nàng ta đang ẩn giấu điều gì?

Phải một lúc lâu sau, Mã Đức Thái phi mới rời đi, không quên để lại cho nàng một đống thuốc thang, đồ bổ, vài kiện trang sức, y phục khác. Trước khi Úc Khang lên ngựa, Vũ Thanh Yên đứng trước mặt hắn không ngần ngại nói: "Vương gia! Có thể nói chuyện với ta một chút không?!". Nàng vô cùng kiên định, cứ như thể nếu như hắn từ chối, nàng sẽ không dễ dàng để cho hắn trở về.

Úc Khang nhíu mày nhìn. Láo xược, nói chuyện với hắn mà dám ngang nhiên như thế! Hắn là người rất coi nặng phép tắc, nàng hôm nay đã đắc tội đến những hai lần rồi. Úc Khang thấy được sự kiên định trong ánh mắt Vũ Thanh Yên, và cùng với sự thúc giục của Mã Đức Thái phi, cuối cùng hắn đành nhận lời theo nàng ra nơi khác.

"Ngươi muốn nói gì thì nói đi! Nếu muốn bộc bạch tâm tư của ngươi với Bản vương thì để khi khác!". Hắn bá đạo nói.

Vũ Thanh Yên lại cố gắng nhẫn nhịn không cho tên này một tát. Hắn nghĩ mình là ai chắc, nàng là người thế nào mà phải nói với hắn tâm tư của nàng. Hắn căn bản không xứng, thua xa Đại ca ôn nhu, hiền lành của nàng! "Vương gia nhầm rồi. Thần nữ chỉ muốn bàn chuyện hôn sự với Ngài thôi.".

"Hôn sự? Ngươi đang dưỡng bệnh cơ mà, đã nôn nóng muốn làm Chính phi của Bản vương đến thế cơ à?".

"Không phải!". Vũ Thanh Yên phân trần.

"Sao nào? Làm Vương phi của Bản vương cao quý và sung sướng biết bao nhiêu, tham vọng của ngươi cũng lớn thật nhỉ?".

"Không phải! Chỉ là...". Nàng lặp lại.

"Ngươi cũng chỉ như bao nữ nhân khác! Chỉ ham vinh hoa phú quý là cùng!".

"NGÀI CÓ ĐỂ CHO TA NÓI KHÔNG THẾ?!!!". Vũ Thanh Yên hét thẳng vào mặt Úc Khang. Nàng có sức chịu đựng không cao, còn muốn nói chuyện thì nên tử tế vào.

"Được rồi, được rồi, nói đi!". Úc Khang giật mình, hắn chưa bao giờ thấy nữ tử nào nóng tính đến thế, còn dám to gan hét vào mặt hắn nữa.

Vũ Thanh Yên nhận ra mình hơi thất thố, dù sao cùng mang tiếng là sinh ra trong một gia đình danh gia vọng tộc, cao sang quý phái như thế, bản thân sau này phải nên kiềm chế lại một chút. "Hợp tác đi! Ta muốn hủy hôn với Ngài!".

Gì cơ? Úc Khang hắn có nghe nhầm không thế? Hủy hôn ư? "Hừ, ngươi thật sự muốn thế? Nữ tử lọt vào mắt Bản vương không nhiều nhưng chưa có ai dám từ chối ta một cách thẳng thừng như vậy, ngươi là người ngoại lệ. Nói cho ngươi biết, Bản vương cũng không thích chịu sự ép buộc, được thôi, hủy hôn thì hủy hôn!".

"Ngài nói thật chứ?". Nét vui sướng dần hiện rõ trên khuôn mặt nàng.

"Bản vương có thể nói dối sao?!".

"Được rồi, ta tin Ngài, đến lúc thích hợp nào đó hãy hủy hôn đi, trước mặt mọi người!".

"Trước mặt mọi người? Ngươi cũng gan thật nhỉ? Ngươi không sợ sau khi hủy hôn rồi sẽ không còn ai lấy ngươi nữa sao?". Úc Khang tò mò, nữ tử sao có thể tùy tiện thế này chứ.

"Ta không quan tâm! Chỉ cần hủy bỏ hôn ước với Ngài là được rồi!". Vũ Thanh Yên cong khóe miệng trông rất thu hút.

"Được thôi, tùy ngươi. Bản vương sẽ lựa lời nói với Mẫu phi, còn nữa, ngươi dám hủy hôn với Bản vương thì đừng hối hận đấy nhé!". Úc Khang tự tin nói.

"Tuyệt không hối hận! Ngài không được nuốt lời đâu đấy!".

"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy[1]". Hắn hào sảng, chắc nịch.

[1] Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy: người quân tử chỉ nói một lời, một lời đã nói, đã hứa thì không bao giờ thay đổi, một lời nói ra khỏi miệng nhanh như ngựa thả cương, vô phương kéo lại.

Úc Khang cảm thấy Vũ Thanh Yên rất thú vị, rất khác so với những nữ nhân xung quanh hắn. Hắn ghét việc phải lấy nàng, nàng cũng ghét việc phải lấy hắn. Như vậy cũng tốt, hắn đã lỡ trao tâm cho người con gái khác rồi.

Nếu vậy, hắn có thể trở thành bằng hữu của nàng không?! Úc Khang cảm thấy Vũ Thanh Yên dường như không chỉ dừng lại ở đó, nàng nhất định còn có những điều khác rất mới lạ đang ẩn giấu. Hắn thực sự rất tò mò về nữ nhân này.

Trở lại Thiên An viện, Vũ Thanh Yên vô tư ngồi xuống thưởng một ly trà vừa mới pha. Giờ đây nàng đang rất vui vẻ, bây giờ chỉ cần nói với Phụ thân một tiếng, nàng sẽ được tự do sớm thôi!

"Tiểu thư, lúc nãy Tiểu thư nói chuyện gì với Liêu Vương gia vậy, tâm trạng của cô có vẻ rất tốt!". A Châu vừa cười vừa nói.

"Không có gì, chỉ là đề nghị hủy hôn thôi!". Nét cười vẫn hiện hữu rõ trên gương mặt tuy nhợt nhạt nhưng rất thu hút của nàng.

"H...hủy... hủy hôn?". A Châu ngạc nhiên đến không thốt nên lời. "Tiểu thư, cô bị làm sao vậy? Sao đang yên đang lành lại đột nhiên muốn hủy hôn?!".

"Ta đâu có thích!". Vũ Thanh Yên nhẹ nhàng trả lời.

"Không thích ư? Tiểu thư! Liêu Vương gia xuất sắc như thế, nữ nhân không thiếu để làm Chính phi, cô lại may mắn được Tiên đế ban hôn cho, sao có thể không cần chứ?".

"Ta đã không thích thì dù có ép buộc cũng vậy thôi! Em nên nhớ, không phải ta không nói ra, không phản bác thì mọi chuyện của ta đều thuận theo ý người khác, ta không bao giờ muốn cuộc đời của bản thân bị chi phối như thế!". Đặt ly trà trên tay xuống bàn, Vũ Thanh Yên mạnh mẽ trả lời. "Hơn nữa... Liêu Vương đó cũng đâu có muốn lấy ta, ta mà gả cho hắn thì hạnh phúc cả đời xem như vứt bỏ luôn rồi!".

"Tiểu thư! Nhưng làm vậy là kháng chỉ đấy! Cô không sợ sao?".

"Có gì mà phải sợ, cùng lắm thì chết thôi!". Nàng chết một lần rồi, thêm lần nữa cũng không nề hà gì. "Ta không tin ông trời không có mắt!".

"Tiểu thư!!!". A Châu bắt đầu lo lắng. "Nhưng như thế... dù có hủy hôn được, sau này làm gì có ai còn muốn lấy một nữ tử đã bị từ hôn như Tiểu thư đâu cơ chứ!".

"Em không phải lo! Cùng lắm thì ta...".

"Cùng lắm thì để ta nuôi muội!". Vũ Thanh Yên chưa nói hết câu, một giọng nói quen thuộc đã vang lên. Tiếp theo, thân ảnh vững chãi đó đi vào, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh bên nàng.

"Đại ca!?". Vũ Thanh nhận ra thanh ấm áp đó, vui vẻ kêu lên. "Huynh biết hết rồi ư?".

"Có chuyện gì của muội mà ta không biết đâu. Yên nhi, làm vậy là đúng, Đại ca ủng hộ muội, hãy hủy hôn với Liêu Vương đi. Nếu sau này có người bỏ qua chuyện này mà vẫn chấp nhận muốn lấy muội, Đại ca sẽ làm chủ, còn nếu không có ai thì cứ ở vậy với ta!". Vũ Thanh Phong mỉm cười ôn nhu như nước.

"Được thôi! Thế muội ở vậy với huynh rồi Đại tẩu tương lai của muội sẽ thế nào?".

"Cứ mặc nàng ấy, quan trọng chính là Yên nhi của ta!". Chàng lại cười.

"Để rồi xem!". Vũ Thanh Yên cười lém lỉnh.

Chỉ khi nàng cười vui vẻ và tự nhiên như thế, Vũ Thanh Phong mới cảm thấy bớt lo lắng đi nhường nào, muội muội của chàng trưởng thành thật rồi. "Muội muội à, muội thật là giống Mẫu thân!". Vũ Thanh Phong vuốt vuốt mái tóc dài của nàng, ánh mắt hơi gợi chút buồn nói.

Vũ Thanh Yên không nói gì, trong lòng nàng cũng có chút man mác buồn, nhưng nụ cười của nàng vẫn ngự trị trên môi.

"Đại ca có thể họa lại dung nhan Mẫu thân được không? Đã lâu rồi muội không thấy huynh họa!". Vũ Thanh yên đề nghị.

"Sao nào? Chẳng lẽ muội không thể họa được sao?".

"Muội chỉ muốn thấy huynh họa thôi!". Vũ Thanh Yên cười, nhưng nhận thấy người đối diện chẳng có chút gì gọi là đồng ý, nàng mới phải bồi thêm: "Được rồi, Đại ca xuất chúng, anh dũng của muội, huynh họa rất rất đẹp, có thể cho muội muội mở mang tầm mắt được không?".

"Thế thì được!". Vũ Thanh Phong hài lòng nhận lời. A Châu nghe vậy, nhanh nhảu đi chuẩn bị giấy bút.

Vũ Thanh Phong và Vũ Thanh Yên tiêu sái đi đến bên chiếc bàn gỗ đã trải sẵn giấy Tuyên Thành trắng tinh, bên cạnh có bút, nghiêng mực, màu vẽ, rất đầy đủ.

Dưới sự thúc giục của muội muội, Vũ Thanh Phong nhẹ nhàng cầm bút, bắt đầu họa từng đường nét khuôn mặt của người phụ nữ cao quý nhất trong lòng dựa theo trí nhớ. Chàng thỉnh thoảng trong khi họa còn nhìn sang Vũ Thanh Yên. Càng họa rõ nét và chính xác chừng nào, nỗi đau đớn lại dấy lên chừng ấy, nhưng hễ nhìn sang tiểu cô nương bên cạnh, Vũ Thanh Phong lại cảm thấy nỗi đau như được xoa dịu phần nào.

Chưa đầy một canh giờ sau, bức họa đã hoàn thành. Vũ Thanh Yên kinh ngạc nhìn cái trên tay mình, nó có phải là do bàn tay con người vẽ mà ra không vậy. Thật là một tuyệt tác, đẹp mê hồn! Trong bức họa là chân dung của một người phụ nữ xinh đẹp. Nàng không đẹp lộng lẫy với phục trang cầu kì từng mảnh chỉ, cũng không sặc sỡ với từng kiện trang sức tinh xảo, nàng đẹp một cách thoát tục, băng thanh ngọc khiết như tiên nữ. Bất cứ ai nhìn vào, nhất định sẽ "chết" trong vẻ đẹp ấy.

"Đại ca! Mẫu thân đây ư? Sao lại khác như vậy?". Trong trí nhớ của Vũ Thanh Yên, Mẫu thân cũng đẹp tuyệt trần như vậy nhưng sao nàng cảm thấy có gì đó không giống.

"Ta đâu có họa Mẫu thân!". Vũ Thanh Phong trả lời.

"Vậy thì là ai?". Nàng ngạc nhiên.

"Là muội!". Chàng cười. "Ta họa muội đấy, Yên nhi!".

"Muội bảo huynh họa Mẫu thân, sao huynh lại họa muội?". Vũ Thanh Yên có hơi tức tối, nàng đâu có đẹp như vậy, rõ là Đại huynh của nàng muốn nịnh nọt gì đây.

"Muội cũng giống Mẫu thân mà, cứ xem như là ta đã họa như lời muội nói đi.".

"Muội không có đẹp như vậy! Đại ca, huynh thật xảo trá!". Vũ Thanh Yên bĩu môi.

"Không đẹp ư? Yên nhi, muội dám chê Mẫu thân chứ gì?!".

"Không có!". Nàng phản bác. "Muội đâu có giống Mẫu thân như huynh nói đâu!".

"Giống!". Vũ Thanh Phong khẳng định. "Muội rất rất giống Mẫu thân, và lại còn đẹp hơn nữa. Mẫu thân nhất định sẽ rất tự hào về muội!".

"Muội không đẹp lung linh thế này đâu!". Vũ Thanh Yên cũng có đôi lần nhìn vào gương, thấy trong đó là một tiểu cô nương hốc hác, yếu ớt, buồn bã, trắng bệch như tờ giấy, hoàn toàn chẳng có chút nào gọi là mĩ miều cả.

"Chỉ là do muội bệnh thôi. Yên nhi, Đại ca vẽ bức họa này cũng chỉ muốn nói với muội rằng muội vốn rất đẹp, thế nên đừng bao giờ buồn phiền nữa. Muội là muội muội của ta, ta tuấn mĩ như thế thì muội làm sao có thể xấu được. Vì vậy, muội mà còn không thương bản thân muội nữa, muội dám làm mai một nhan sắc của Vũ gia, của Mẫu thân thì muội sẽ biết tay ta, rõ chưa?!". Vũ Thanh Phong "cảnh cáo".

Vũ Thanh Yên chợt nhận ra thâm ý của Vũ Thanh Phong, nhất thời ngây ngốc, nàng đâu biết Đại ca ôn nhu của nàng mà cũng có lúc "thâm tình" đến vậy đâu. "Hứ, ai bảo là muội không biết thương bản thân mình chứ. Rồi huynh sẽ thấy, muội muội của huynh thay đổi ra sao!". Thật ra thì nàng cũng không đến nỗi xấu, chỉ là do quá yếu nên đường nét trên khuôn mặt sớm đã bị che lấp. Vũ Thanh Yên hiểu mình nên làm gì để bản thân có thể trở nên tốt hơn, không để bị người khác chà đạp, sỉ nhục.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net