CHƯƠNG 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi Vũ Du Trung rời đi Vũ Thanh Yên mới có cơ hội ngẫm nghĩ lại mọi chuyện có liên quan đến mình, nhất là chuyện hôn sự với Liêu Vương kia.

Nam nhân ấy vô tình như thế, chứng tỏ hắn ta không hề để tâm đến nàng. Đã như vậy nàng có lấy hắn ta cũng như không, bên nhau mà không có chút hạnh phúc như thế thì lấy nhau làm gì, hơn nữa hắn ta thân phận không đơn giản, tuyệt nhiên không chỉ có thể lấy một thê là nàng mà chắc chắn trong Phủ hiện giờ còn có vô số thiếp thất.

Chế độ đa thê đa thiếp ở đây khiến nàng cảm thấy vô cùng bức xúc, khó chịu. Thử hỏi làm gì có người phụ nữ nào lại để đấng trượng phu của mình tay ôm tay ấp vô vàng cô gái khác? Nàng ghét điều đó.

Ở cái xã hội cổ đại phong kiến này khó có thể tìm được sự công bằng!

Nếu đã vậy, Vũ Thanh Yên phải mau chóng nghĩ cách xóa bỏ hôn ước này. Nàng còn rất trẻ, nàng vẫn chưa muốn phải sống gò bó trong bốn bức tường và chịu đủ thứ lễ nghi rườm rà, lạc hậu suốt ngày. Nàng muốn du sơn ngoạn thủy, muốn phiêu bạt đó đây, nam bắc đông tây đều muốn đi không chừa.

Nàng muốn tự mình nắm lấy vận mệnh bản thân, sẽ không để người khác có thể dễ dàng chi phối, sắp đặt, vì nàng không muốn làm một con rối chỉ biết suốt ngày nghe lời. Vũ Thanh Yên nàng nhất định sẽ làm được!

Xem ra bước đầu tiên trong kế hoạch của nàng là phải nói rõ chuyện này cho Vũ Viên. Ông ấy là Phụ thân của nàng, đâu thể đành lòng nhìn nàng chịu khổ, nhất định sẽ đồng ý.

Người không thể thiếu khi giúp nàng hoàn thành tâm nguyện chính là Vũ Thanh Phong. Đại ca yêu thương nàng như vậy, nhất định sẽ nghĩ cách giúp nàng. Về điểm này Vũ Thanh Yên không phải lo.

Chỉ có điều dù sao đây cũng là chiếu ban hôn của Tiên đế, nào nói có thể bỏ là bỏ được. Việc này nàng nhất định phải nghĩ ra một kế sách vẹn toàn.

Bây giờ trước hết bản thân nàng phải tĩnh dưỡng thật tốt, chờ đến khi nào vết thương lành hẳn sẽ bắt đầu hành trình của chính mình.

Vũ Thanh Yên chợt nhận ra từ khi nàng đến đây mong muốn lớn nhất chính là được sống một cuộc sống thanh thản, yên bình, phiêu diêu, tự tại, hệt như cái tên "Thanh Yên[1]" của nàng vậy, không chút lo toan. Nàng cũng không cần ai bảo vệ, nàng vốn không phải nữ nhân yếu đuối, nàng có thể tự bảo hộ chính bản thân mình.

[1] Thanh Yên: "thanh bình" và "yên vui", tên do tác giả tự ghép.

Đến chiều chiều, nắng trời đã bắt đầu dịu lại, Vũ Thanh Phong lúc đó mới cùng Vũ Viên trở về. Tâm trạng hai người nhìn có vẻ rất tốt, rất hài lòng. Sau một lúc thì người trong Cung đến tuyên Thánh chỉ, tất cả mọi người trong Phủ đều ngưng mọi việc, ngay cả Vũ Thanh Yên dù đang dưỡng bệnh cũng phải có mặt ở đại sảnh tiếp chỉ cùng mọi người.

Ngay khi nàng đến, chính nàng lại được một phen mở rộng tầm mắt. Người trong Cung ăn mặc khác hoàn toàn, từ đầu tóc đến trang phục, y phục ở đây so với trên phim ảnh mà nàng vẫn thường thấy có đôi chút khang khác, nhưng tất cả đều là đồ thượng thừa.

Vị Công công một thân y phục màu đỏ sậm, khuôn mặt thì già nua, giọng nói thì the thé, cao cao, tay cầm cây phất trần ngoảy qua ngoảy lại trông thật vui mắt, khiến Vũ Thanh Yên phải thầm nhịn cười mà trưng ra một bộ mặt lãnh đạm, đầy vẻ không liên quan.

"Tô Công công hôm nay hạ cố đến Phủ, không biết Hoàng thượng có dặn dò gì?". Vũ Viên khiêm nhường tiếp chuyện, lời lẽ vô cùng cẩn trọng, nhã nhặn nhưng không siểm nịnh. Vũ Thanh Yên nghe được vậy, lại nhìn bộ dáng và tuổi tác của Tô Công công này đoán chắc đó là nô tài thân cận của Văn Khánh đế, ít nhất ông ta cũng đã hầu qua hai đời vua rồi nên mới có thể khiến Phụ thân mình nhún nhường đến thế.

"Thượng thư Đại nhân! Đại nhân đúng là "Hổ phụ sinh hổ tử", Ngài đây đã kiệt xuất đến vậy, nay lại có thêm một nhân tài xuất chúng không kém là Đại Công tử đây! Thật khiến lão nô tâm phục khẩu phục!". Tô Công công cất giọng nói chói tai khen ngợi không ngớt, có thể từ biểu hiện của ông ta mà nhìn ra được Thánh chỉ này là điềm lành đây.

Hai bên câu qua lời lại, vui không kể xiết. Cuối cùng tất cả mọi người đều cùng quỳ xuống nghe Chiếu chỉ.

"Phụng Thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Chỉ huy sứ Vũ Thanh Phong có công lớn trong việc dẹp quân phiến loạn, tinh thần chiến đầu dũng mãnh, thiện chiến, đặc biệt còn giải vây của địch, trợ cứu Tuyên Vương, xứng đáng là anh hùng chiến trận. Nay thăng làm Đô tổng Binh sứ[2], ban cho một trăm lạng vàng, châu báu, gấm vóc, cùng một số thứ trân quý khác. Khâm thử!". Tô Công công đọc một mạch, rất rõ ràng.

[2] Đô tổng Binh sứ: một chức quan võ thời phong kiến, hàm Chánh tam phẩm

"Tạ Long ân của Hoàng thượng!". Vũ Thanh Phong giơ hai tay nhận lấy Thánh chỉ màu vàng chói. Sau đó, một hàng dài những người khiêng đủ thứ đồ đi vào, nào là bao nhiêu hòm vàng, hòm châu báu lớn nhỏ khác nhau, nào là hàng thước vải vóc, gấm quý,... Vũ Thanh Yên chẳng thể nào ngờ được chỉ đi đáng trận không thôi mà cũng được ban thưởng nhiều đến vậy, huống chi là làm việc to tát hơn.

Tô Công công nói vài lời với Vũ Viên, cũng như vô số lời có cánh, khen ngợi đối với Vũ Thanh Phong rồi quay người định ra khỏi đại sảnh trở về Cung. Nhưng khi ông ta quay người bỗng bắt gặp Vũ Thanh Yên. Ánh mắt Tô Công công dừng lại trên người nàng vài giây rồi quay sang Vũ Viên, hỏi: "Vị này có lẽ nào chính là Đích nữ của Đại nhân?".

"Đúng thế, đây chính là nhi nữ của Bản quan và Phu nhân quá cố!". Vũ Viên trả lời, giọng nói vừa có phần tự hào, vừa có vẻ buồn khi nhắc đến Chu thị.

"Lão nô nghe nói Tiểu thư đây đang bệnh. Mong Tiểu thư sớm ngày hồi phục!". Tô Công công nói rồi không lưu luyến nữa, rời đi ngay.

Vũ Thanh Yên chỉ kịp khuỵu người, đáp "Vâng" một tiếng, khi ngẩng lên người đã đi xa khỏi cửa. Nàng không hiểu, vị Tô Công công này đáng nhẽ ra phải nhìn trúng Vũ Tú Huyên hoặc là Vũ Tuyết Hy mới đúng chứ, sao lại nhìn mình? Bản thân nàng chỉ một thân y phục vô cùng đơn giản, tóc chỉ vấn nửa, không có điểm tô gì, cộng thêm cả khuôn mặt trắng xanh, thiếu sức sống nữa, trông nàng thật chẳng khác gì một người đang phải nằm trên giường bệnh. Thế mà ông ta... chắc bị bộ dạng này của nàng dọa cho đây mà!

Đến khi bóng xe ngựa đã khuất dạng, Vũ Thanh Yên mới cùng đoàn người quay trở lại vào trong. Vũ Viên sai hạ nhân thu dọn đống lễ vật được ban thưởng, hào sảng cười nói với đứa con trai yêu quý vài câu rồi trở về viện của mình nghỉ ngơi.

Trong khi Vũ Thanh Phong và Vũ Viên đang vui vẻ thì Vũ Thanh Yên lại liếc sang xem biểu hiện của mẫu tử Diệp thị. Diệp thị thì không có biểu hiện gì khác ngoài nét hụt hẫng, bà ta đang thúc giục hạ nhân nhanh tay hơn. Vũ Tú Huyên thì lại càng không quan tâm. Còn Vũ Du Trung... hắn ta vẫn một nét mặt thờ ơ, lãnh đạm, như thể chính bản thân mình không chịu bất cứ sự tác động nào. Vũ Thanh Yên nhìn ba người đó mà trong lòng thầm nhịn cười hả hê. Thấy rồi chứ? Đại huynh nàng rất tài năng xuất chúng nhé! Một chức quan văn ngũ phẩm như Hàn Lâm viện thị giảng của Vũ Du Trung sao có thể so sánh với Đại ca nàng chứ!

Sau khi Vũ Viên rời đi, Vũ Thanh Phong đến bên muội muội, ân cần, nhỏ nhẹ: "Yên nhi, muội thích gì, cứ lấy đi! Đại ca cho muội hết!". Ánh mắt chàng lại chan chứa vô vàng sủng nịnh, yêu chiều.

"Thật không? Vậy muội không khách sáo nhé!". Vũ Thanh Yên thỏa thích cười, dường như khi nàng cười, khí sắc trông rất tốt nên ánh mắt của Vũ Thanh Phong nhìn nàng lại càng nồng đậm ý cười.

Vũ Thanh Yên nói rồi liền lập tức đi đến bên đống châu báu chưa kịp thu dọn, ngắm nghía đủ thứ. Vũ Thanh Phong đứng một bên cười. Sau một hồi chọn lựa, Vũ Thanh Yên từ trong đống châu báu, của quý đó lấy ra một cây ngọc tiêu xanh mướt. Nàng cầm nó lên, quay qua quay lại xem xét hồi lâu, nét mặt rất thích thú.

"Yên nhi! Muội thích nó ư?". Vũ Thanh Phong hỏi, trong lòng lấy làm lạ. "Chẳng phải muội không biết thổi tiêu sao?"

"Muội không thổi thì... để ngắm vậy!". Không xấu hổ trước lời trêu chọc của Đại ca, Vũ Thanh Yên vẫn vui vẻ ngắm nghía cây ngọc tiêu.

Đồ đẹp thế này là lần đầu tiên nàng thấy, giá trị của nó nhìn là biết chắc chắn rất lớn. Có nó, vừa có thể ngắm, lại khi nào túng quẫn quá thì có thể bán lấy tiền vậy, đồ trong Cung đương nhiên rất quý rồi!

Vũ Thanh Yên tâm trạng vô cùng tốt khi sỡ hữu được vật có giá trị, lại đẹp thế này. Nàng và A Châu chưa vội về Thiên An viện ngay mà ghé vào Hoa viên đi dạo một chút. Lại đến bên đình nước lúc sáng, Vũ Thanh Yên ngồi xuống tận hưởng trời chiều.

Mặt trời đỏ đang dần lặn về phía trời Tây, một mảng trời cũng đỏ rực theo, những đám mây cũng nhuốm màu ráng đỏ, hoàng hôn đang dần đến. Thời gian trôi nhanh thật. Ánh hoàng hôn rọi chiếu trên khuôn mặt nàng, mang theo một nỗi buồn da diết. Cây ngọc tiêu trong tay nàng vẫn xanh mướt, dường như ánh hoàng hôn cũng chẳng thể nhuốm màu được nó.

Vũ Thanh Yên cứ lặng ngắm hoàng hôn dần buông như thế, A Châu cũng không nói gì, chỉ đứng một bên, không khí cứ im ắng, gợi cảm giác não nề như thế cho đến khi một bàn tay đập nhẹ lên vai nàng, và cùng lúc đó, một giọng nói êm dịu vang lên bên tai nghe như tiếng suối: "Thanh Yên!".

Vũ Thanh Yên có hơi giật mình, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nàng vội quay lại thì phát hiện ra chủ nhân của giọng nói đó không ai khác chính là Biểu tỷ của nàng – Chu Ngọc Hoàn. "Ngọc Hoàn tỷ?".

"Thanh Yên! Tỷ tỷ đến rồi đây! Muội sao rồi? Nhìn xem muội gầy thế này...". Chu Ngọc Hoàn ân cần, dịu dàng nhìn xét Vũ Thanh Yên một lượt, khi thấy nàng yếu ớt như thế trong ánh mắt hiện lên một tia đau lòng.

"Muội không sao. Muội rất khỏe!". Vũ Thanh Yên nở một nụ cười rực rỡ dưới ánh hoàng hôn để làm an lòng vị Biểu tỷ này. Chu Ngọc Hoàn, vị Biểu tỷ mà nàng quý nhất, chính là nhi nữ của Chu Thái sư[3] – huynh trưởng của Mẫu thân nàng.

[3] Thái sư: một chức quan văn, nằm trong Tam công (Tam thái) gồm: Thái sư, Thái phó, Thái bảo, thuộc hàm Chánh nhất phẩm.

Lâu lắm rồi mới thấy vị Biểu muội nở nụ cười hiếm có như thế, Chu Ngọc Hoàn không thể không ngạc nhiên. "Thanh Yên, muội cười kìa! Lâu thật lâu rồi ta mới thấy muội cười như vậy!".

"Sau này muội sẽ còn cười nhiều hơn nữa!".

"Thanh Yên, hay tin muội có chuyện, ta thật lo lắng, nhưng muội biết đấy ở Phủ không có lấy một ai rảnh rỗi, vừa lúc Hiền Thái phi Cô cô cũng đang bệnh, ta đương nhiên phải vào Cung chăm sóc! Bây giờ sức khỏe của Cô cô đã đỡ hơn, nên ta mới có thể đến đây thăm muội. Muội không giận Ngọc Hoàn tỷ chứ?". Chu Ngọc Hoàn nắm lấy đôi bàn tay gấy gầy của Vũ Thanh Yên, nhẹ nhàng lại có phần khổ sở nói.

"Sao muội có thể giận tỷ được, tỷ còn nhớ đến muội muội này là tốt lắm rồi! Sức khỏe của Hiền Thái phi không tốt, đợi vài hôm nữa muội khỏe lên sẽ cùng tỷ vào thăm!". 

"Thương thế của muội... e là chẳng thể nói vài hôm là khỏe ngay liền được đâu. Muội phải nghỉ ngơi cho tốt, chừng nào khỏe hẳn rồi hẵng ra ngoài! Từ nhỏ thân thể đã không tốt, đừng để bản thân mệt mỏi thêm!".

"Muội biết, Biểu tỷ yên tâm!".

Chu Ngọc Hoàn thấy khi gặp lại Vũ Thanh Yên, Biểu muội đã chững chạc hơn trước rất nhiều, nàng đã có thể an tâm hơn phần nào so với trước đây.

Đến khi trời tối đi, Chu Ngọc Hoàn mới lưu luyền rời đi. Vũ Thanh Yên vẫn như thường lệ, tắm gội, dùng bữa, uống thuốc, rồi đi nghỉ. Một ngày nữa của nàng đã trải qua như thế. Nhưng trước khi ngủ, Vũ Thanh Yên lại cầm cây ngọc tiêu lên, ngắm nghía hồi lâu, nàng cảm thấy cây ngọc tiêu này hấp dẫn nàng rất nhiều, nó dường như còn có một bí mật gì đó chờ nàng khám phá.

"Chữ gì đây?". Vũ Thanh Yên thốt lên kinh ngạc. Nàng đã phát hiện ra bên trên cây ngọc tiêu có khắc chữ gì đó. Nó nhỏ và mờ quá, nàng không đọc ra, dường như cây ngọc tiêu này trước đó có ai đã dùng nó.

Nàng không biết, nhưng rồi cũng không quan tâm nữa. Dẹp bỏ sự tò mò và tính hiếu kỳ, Vũ Thanh Yên cất cây ngọc tiêu đi rồi nhanh chóng chìm sâu vào giấc mộng.

Tiếp nối từ hôm qua, sáng nay vừa thức dậy, mới uống xong bát thuốc đắng đó, còn chưa kịp ăn mứt quả thì những nhân vật khác lại đến thăm hỏi nàng. Lại là một cặp Biểu ca, Biểu tỷ khác. Đó chính là Hứa Kiệt và Hứa Cẩm Ngọc – Nhi tử và Nhi nữ của Cô cô nàng, muội muội của Vũ Viên. Và nàng cũng dùng tất cả sự chân thành, nồng nhiệt tiếp đón họ. Ngày nào mà cũng phải tiếp đi tiếp lại một đống khách khứa thế này chắc sẽ chết vì mệt cho xem. Cộng thêm với sự mệt mỏi đó, kho chứa đồ ở viện của nàng cũng sắp bị đống đồ bổ làm đầy hết cả rồi. Vũ Thanh Yên thật sự chỉ muốn bệnh liệt giường cho xong!

Sau khi tiễn hai vị Biểu ca, Biểu tỷ đó về, Vũ Thanh Yên an nhàn ngồi thưởng trà trong đình hóng gió bên cạnh hồ nước trong Hoa viên. Nàng đang đắm chìm trong hương thơm thanh khiết của hương trà hoa nhài thì bỗng A Châu gấp gáp chạy đến nói: "Tiểu thư! Nhị phu nhân và Mã Đức Thái phi đang đến đây đấy ạ! Tiểu thư mau mau...". A Châu nói không kịp thở.

"Em làm gì mà gấp gáp thế? Ai đến cơ? Nhị nương và ai?". Vũ Thanh Yên vẫn ung dung ngồi đáp lại A Châu, sự yên tĩnh mà nàng đang thưởng thức nãy giờ đang dần biến mất.

"Tiểu thư à, là Mã Đức Thái phi! Là Thân mẫu của Liêu Vương gia đó!".

"Sao?! Thái phi... bà ấy... đến tận đây cơ à?". Vũ Thanh Yên bất ngờ. Nàng đâu đoán trước được Mẫu phi của Liêu Vương đó sẽ đến đây đâu chứ. Tiêu rồi! Tiêu một ngày an nhàn của nàng rồi. Tiêu luôn cả kế hoạch hủy hôn của nàng rồi!

"Tiểu thư! Chúng ta mau vào trong thay y phục một chút!". A Châu thúc giục.

"Thay y phục ư?". Vũ Thanh Yên bỗng dưng nãy ra một ý. "Ta không thay! Cứ vậy đi!". Nàng nói rõ ràng với A Châu rồi vẫn ung dung ngồi xuống, thưởng trà tiếp.

Một người thân phận cao quý như Mã Đức Thái phi mà lại đích thân đến Phủ Thượng thư thăm đứa con dâu chưa vào cửa như nàng nên Vũ Thanh Yên chỉ có thể kết luận rằng vị Thái phi này đích thực là muốn nàng làm Liêu Vương phi tương lai rồi đây. Đã vậy, nàng đương nhiên nên thể hiện "tốt" một chút chứ nhỉ. Vũ Thanh Yên nàng sẽ làm mọi cách để đạt được mục đích. Nói rồi, nàng còn cố ý làm rối mớ tóc trên đầu, nhàu y phục.

"Tiểu thư!". A Châu khốn khổ kêu lên. Nhìn Tiểu thư nhà nàng kìa, trông thật chẳng ra sao cả. Thân vận y phục trắng như tuyết, ở tà váy và viền cổ áo có một ít màu hồng phớt nhẹ. Tóc không vấn, chỉ buộc lỏng, có phần hơi rối, lại càng không có một kiện trang sức nào trên người. Chưa kể khuôn mặt không tô điểm, lại nhợt nhạt, xanh xao, thân hình của nàng quả mảnh mai, ốm yếu, ở trong gió thật khiến người khác vừa lo lắng , vừa chẳng muốn lại gần.

A Châu vừa định bụng bất chấp lôi Vũ Thanh Yên đi thì đã nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ, dịu dàng của Diệp thị ở đằng sau: "Yên nhi! Xem ai đến thăm con này!".

Vũ Thanh Yên thầm mỉm cười, cuối cùng người nàng chờ cũng đã đến. Nàng vờ như ngạc nhiên, bắt đầu xoay người lại và đứng lên. Trước mặt nàng, ngoài vẻ tươi cười của Diệp thị ra thì người phụ nữ bên cạnh lại hấp dẫn ánh mắt của nàng hơn hết.

"Yên nhi! Còn đứng ngây đấy làm gì! Mau mau tham kiến Thái phi nương nương!". Diệp thị nhẹ nhàng thúc giục.

"Tham kiến Đức Thái phi nương nương!". Vũ Thanh Yên hành lễ, khẽ ngước lên nhìn người phụ nữ trước mặt.

"Đừng đa lễ, mau đứng lên đi!".

Vị Thái phi này hơn Diệp thị khoảng vài tuổi nhưng ở bà không có sự già dặn mà từng đường nét trên gương mặt rất thanh thoát, mặn mà. Vũ Thanh Yên chỉ biết vừa nghĩ thầm vừa đánh giá Mã Đức Thái phi.

Diệp thị nhanh nhảu xử lí mọi chuyện từ mời ngồi cho đến dâng trà. Bà ta trông rất có thiện ý, vừa đối xử thân thiết lại vừa tôn kính. Xem ra Diệp thị này cũng rất muốn dựa hơi người khác.

"Thanh Yên!". Mã Đức Thái phi đột nhiên gọi tên nàng, nghe rất dịu dàng, thanh thúy.

"Vâng?". Vũ Thanh Yên cúi đầu đáp. "Thái phi nương nương có gì chỉ bảo ạ?". Nghe tiếng gọi thân thiết ấy, nàng chỉ cảm thấy vị Thái phi này thật không dễ để làm thay lòng. Như vậy kế hoạch của nàng sẽ có nguy cơ thất bại.

"Sức khỏe con đã tốt hơn chưa?". Một cái nhìn ấm áp tỏa ra từ Mã Đức Thái phi, bà còn thân thiết vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay của nàng. Vũ Thanh Yên chỉ cảm thấy lạnh trong lòng, đồng thời nàng còn cảm nhận được ánh mắt tức giận của Diệp thị.

"Đa tạ Thái phi đã quan tâm! Đã khiến nương nương lo lắng rồi ạ!". Nàng đáp rõ ràng.

Mặc cho người thiếu nữ đối diện có tỏ ra như thế nào, Mã Đức Thái phi vẫn nhìn Vũ Thanh Yên với một ánh mắt nhu hòa, hài lòng, hoàn toàn không để ý gì đến xung quanh. Vũ Thanh Yên thầm kêu không ổn, trong trí nhớ, bản thân có làm việc gì nổi trội đâu, cũng rất ít xuất hiện. Vậy rốt cuộc thì nàng đã làm gì mà vị Thái phi này lại có cảm tình như vậy cơ chứ?

"Con sớm muộn gì cũng là con dâu của Bản phi. Ta không lo cho con sao được!". Một lời này như một gáo nước lạnh hắt thẳng vào "ngọn lửa" đang hừng hực cháy trong lòng nàng. Vũ Thanh Yên bây giờ chỉ muốn khóc. Nói thế này chẳng phải đã công nhận nàng là Liêu Vương phi rồi sao? Nàng còn chưa kịp đáp lại, Mã Đức Thái phi đã bồi thêm một câu: "Khang nhi cũng sắp đến đây rồi, lúc đó hai con sẽ có thể gặp mặt!".

Khang nhi? Là tên của Lục Hoàng tử Liêu Vương – Úc Khang! Gì cơ? Hắn ta đến đây ư? Gặp nàng? Vũ Thanh Yên bắt đầu rối loạn. "Hắn đến! Phải làm sao đây? Phải làm sao để xóa bỏ hôn ước với hắn đây?". Dù trong lòng rất loạn, đầu phải nghĩ rất nhiều, rất nhiều điều, song trên gương mặt của nàng tựa hồ như không có chút gì gọi là mất bình tĩnh cả. Nàng nhất định phải giải trừ hôn ước này!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net