CHƯƠNG 61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vương gia... Ngài... Ngài... sao Ngài lại... Có... có sao không?!". Vũ Thanh Yên rối đến mức câu từ đều lộn xộn lên hết cả nhưng vẫn không thể hoàn chỉnh thành một lời. Nước mắt như châu như ngọc rơi từng đợt, vừa nóng vừa ấm rơi vào trên lồng ngực Úc Khả Dương, như muốn thấm rách cả trái tim y.

"Đừng sợ, cũng... đừng khóc... xin nàng...". Y không ngã nằm xuống trên đất mà chỉ ngồi ôm nàng trong lòng, thanh âm thủ thỉ an ủi, tay lại vỗ vỗ lưng nàng, tựa như người bị thương mới chính là nàng chứ không phải là bản thân mình.

Tên hắc y nhân vừa chém phải Úc Khả Dương dường như chưa dừng lại ý định, hắn liền tiếp tục giơ kiếm lên muốn chém Vũ Thanh Yên. Ngay lúc đó, có một thanh kiếm khác đỡ lại, tiếng binh khí va vào nhau vang lên chói tai.

"Sao ngươi lại cản ta?". Tên hắc y nhân đó gầm lên giận dữ.

"Ngươi điên rồi, chủ tử không bảo ngươi làm bị thương nàng ta!". Người vừa cản kiếm cũng là một hắc y nhân khác, hắn cất tiếng đầy không hài lòng mà nhắc nhở.

"Nhưng... Vậy thì hãy để ta kết liễu Tuyên Vương!".

"Như vậy đủ rồi, chủ tử không muốn vướng máu quá nhiều, không cần chết, chỉ cần bị thương là được! Mau rút thôi!".

Đám hắc y nhân kia còn định chém giết thêm thì nhận được tín hiệu dừng lại từ phía tên cầm đầu, bọn chúng nhanh chóng ngừng đấu với đám người Thương Dạ, Tử Mặc, thoắt một cái liền biến mất, ẩn mình trong đêm đen mù mịt tối tăm.

Thương Dạ điên cuồng muốn đuổi theo đám hắc y nhân đang tháo chạy thì bị Tử Mặc ngăn cản: "Đừng đuổi nữa, trước tiên hãy lo cho Tuyên Vương đã!!".

Nghe thấy Tử Mặc nhắc nhở, Thương Dạ mới nhớ đến chủ tử của mình đang bị thương, hắn nhanh chóng đến gần, nhận thấy Úc Khả Dương vẫn còn mở mắt mơ màng ôm Vũ Thanh Yên trong lòng thì quỳ xuống: "Vương gia!!".

"Ta... không sao... Mau đi điều tra danh tính... của đám người này đi...!". Y khó nhọc thốt ra một câu hoàn chỉnh, sau đó lại nhìn Vũ Thanh Yên mà vỗ về: "Nàng... đừng lo...". Sau đó thân mình liền đổ xuống, lâm vào tình trạng hôn mê.

"Vương gia! Vương gia!!". Vũ Thanh Yên thất thanh, nhanh chóng đỡ lấy y, cùng Thương Dạ và Tử Mặc đưa y vào trong quán trọ.

Thương Dạ nhanh chóng cho người đi điều tra theo lời phân phó của Úc Khả Dương, còn Tử Mặc thì đi tìm đại phu, trong phòng chỉ còn mình nàng và y. Nhìn khuôn mặt tái nhợt của y, nàng bất giác lại thấy sợ hãi vô cùng, sao lúc đó y lại đỡ cho nàng một kiếm chứ?

Cẩn thận đặt Úc Khả Dương nằm sấp lên giường, nàng dùng khăn ẩm lau bớt đi mồ hôi trên trán và mặt y, sau đó liền bắt đầu cởi y phục đã thấm đẫm máu trên người y ra. Nhìn vết chém dài chừng hai gang tay trên lưng y, nước mắt nàng lại cứ chực trào ra, nàng cũng không hiểu tại sao nhưng nàng không thể nhịn được.

Trước đây, Vũ Thanh Yên từng có học qua một khóa sơ cứu nên cũng biết phải làm như thế nào, nhưng cũng đã lâu mới dùng đến kĩ năng này, lại gặp phải tình trạng nặng như Úc Khả Dương nên không tránh khỏi có chút run rẩy. Ngồi bên giường, nhìn Úc Khả Dương khuôn mặt đau đớn, nàng lại càng quyết tâm khiến mình phải bình tĩnh để giúp y.

Vũ Thanh Yên hít một hơi thật sâu, dùng khăn ấm nhẹ nhàng lau đi vết máu loang lỗ trên lưng y, sau đó dùng rượu mà nàng đã nhờ người chuẩn bị bắt đầu sát trùng vết thương. Mặc dù đang hôn mê, nhưng Úc Khả Dương dường như vẫn có thể cảm nhận được sự đau đớn, thân thể y khẽ run khiến hành động của nàng cũng dừng lại theo. Vũ Thanh Yên cắn môi, lại tiếp tục sát trùng vết thương cho y, nàng chỉ thầm xin y chịu đựng một chút.

Khi Vũ Thanh Yên vừa sát trùng xong thì cũng là lúc Tử Mặc đưa đại phu đến. Lão đại phu già lọm khọm cúi người chào rồi lại tiến đến xem xét vết thương cho Úc Khả Dương. Lão đưa tay bắt mạch cho y, sau đó lại nhìn đến khuôn mặt tái nhợt của y, cuối cùng mới hướng Vũ Thanh Yên mà nói: "Vị Công tử đây trước đó hình như đã ăn phải thức ăn mà mình bị dị ứng, lại cộng thêm bị thương như thế này, thật sự rất nguy hiểm!".

Vũ Thanh Yên nghe lão ta nói như thế cũng chỉ biết tự trách mình, chỉ tại nàng mà y thành ra nông nỗi như thế này. "Phải, trước đó Ngài ấy ăn phải thức ăn cay, có nhiều ớt!".

"Ra là vậy, vị Công tử này bản thân là bị dị ứng với đồ cay, vừa rồi ta cảm thấy thân nhiệt của Công tử rất cao, trong người e là cũng khó chịu không ít!". Lão đại phu vuốt vuốt chòm râu trắng đáp.

"Vậy có cách gì có thể khiến Ngài ấy bớt khó chịu đi được không, thân thể đã không tốt, lại còn bị thương như vậy thì làm sao có thể chịu được!". Vũ Thanh Yên nhìn lão, ánh mắt hiện lên một tia khẩn thiết.

"Đối với loại dị ứng này thì cần một thứ có tính hàn, có thể làm dịu mát cơ thể, sau đó lại kết hợp uống thuốc và nghỉ ngơi, nhất định sẽ không sao. Cũng may vết thương đã được xử lý kịp thời và đúng đắn nên cũng không gây trở ngại gì đến việc chữa trị song song cả hai vấn đề!". Lão đại phu lại bắt mạch lần nữa, ồn tồn nói: "Vết thương này lão sẽ một lần nữa xử lý lại rồi bôi thuốc, việc còn lại là nghỉ ngơi và điều dưỡng thật tốt mà thôi!".

"Đa tạ đại phu!". Trên khuôn mặt nàng bây giờ cuối cùng cùng có thể xuất hiện một tia an tâm.

Lão đại phu lấy từ hòm thuốc ra một bình cao dược, mở nắp bình, cẩn thận dùng cao trong bình bôi xung quanh miệng vết thương của Úc Khả Dương, sau đó lại đưa bình cao dược cho Vũ Thanh Yên nói: "Máu cũng đã cầm lại được nên mỗi ngày liền bôi ba lần, miệng vết thương sẽ nhanh chóng khép lại. Nếu như không có việc gì thì cứ ở yên trên giường cho đến khi vết thương kết vảy, còn nếu phải cử động thì phải băng bó lại tránh rách miệng vết thương, càng không nên cử động mạnh quá, sẽ rất nguy hiểm!".

Vũ Thanh Yên gật đầu với lão, đưa tay nhận lấy bình cao dược kia, lại nhìn Úc Khả Dương, mày nàng lại khẽ nhíu thật chặt.

Sau đó, lão đại phu lại kê một đơn thuốc, lại tiếp tục đưa cho nàng: "Đơn thuốc này lão đã cố gắng kết hợp để chữa trị hai bệnh cùng một lúc, nhưng trong đó có một số loại khắc nhau nên phải giảm bớt, vì vậy tuy có thể trị nhưng thời gian rất dài, tác dụng lại không nhanh; do vậy, nếu có thêm cách nào đó để hỏa tính trong người bớt đi thì sẽ dễ dàng chữa trị dứt điểm hơn rất nhiều!".

"Ta biết rồi, ta nhất định sẽ cố gắng giảm bớt tính nóng trong cơ thể Ngài ấy, đa tạ Đại phu!". Nàng lại nhận đơn thuốc kia từ tay lão, trong đầu lại suy nghĩ một vài cách có thể thanh nhiệt cơ thể.

Lão Đại phu cũng không nán lại lâu nữa, ôm theo hòm thuốc rời đi. Vũ Thanh Yên nhìn đơn thuốc trong tay mình một lát rồi liền đưa cho Tử Mặc, phân phó hắn đi mua thuốc cùng sắc thuốc. Bản thân nàng thì xuống nhà bếp ở quán trọ tìm một vài thứ giải nhiệt.

Suốt đêm hôm đó, Tử Mặc và Thương Dạ thay nhau canh chừng Úc Khả Dương, còn Vũ Thanh Yên thì loay hoay mãi dưới bếp, đến hửng sáng mới ra ngoài. Nàng phải công nhận một điều rằng thuốc đông y mùi đã khó chịu, mà lại còn nấu rất lâu, suốt từ đêm qua đến giờ mới có thể xong. Mặc dù rất không thích mùi thuốc, nhưng khi nghĩ đến cảnh Úc Khả Dương đang đau đớn nằm đó, nàng không thể bỏ mặc y được!

Tiếng mở cửa phòng khiến Tử Mặc khẽ giật mình, hắn quay người thì thấy Vũ Thanh Yên đang bưng một khay tận hai chén thuốc đi vào phòng, mùi khó chịu của thuốc bốc lên khiến hắn còn cảm thấy không thoải mái chứ huống gì là Tiểu thư, nhưng Tiểu thư đã ở trong phòng bếp tận một đêm để đun thuốc cơ đấy!

"Tiểu thư, để thuộc hạ, Người lại ngồi đó nghỉ ngơi đi!". Tử Mặc tiến đến, vươn tay muốn bê khay thuốc kia thay nàng.

"Tuyên Vương gia tỉnh chưa?". Vũ Thanh Yên vừa đưa khay thuốc cho Tử Mặc vừa hỏi.

"Vẫn chưa, Ngài ấy vẫn còn hôn mê!". Hắn đáp, đặt khay thuốc lên bàn rồi lại quay sang nhìn Úc Khả Dương, sau đó lại chuyển tầm mắt đến Vũ Thanh Yên. Tử Mặc không khỏi thở dài, Tiểu thư nhà hắn chỉ mới một đêm đã bị dày vò đến thế này rồi, tóc tai thì rối, khuôn mặt ít nhiều lấm lem chút nhọ nồi, còn cả y phục dính máu tối qua vẫn chưa hề thay, Tiểu thư bây giờ đâu còn vẻ chỉnh chu như thường ngày nữa, thật quá khác lạ!

Vũ Thanh Yên đáp "Ừm" một tiếng rồi cũng không nói nữa, cứ ngồi bên giường nhìn Úc Khả Dương đang hôn mê, tâm trạng vốn cố gắng để bình tĩnh lại bắt đầu rối loạn. Nàng bất giác lại nhớ đến chuyện đêm qua, quả thật từng khoảnh khắc một đã khảm sâu vào trong tâm trí nàng, có chết cũng không quên được.

"Tiểu thư, hay là Người đi nghỉ ngơi một lát, đêm qua Người đã thức trắng rồi, Tuyên Vương gia cứ để cho thuộc hạ và Thương Dạ lo là được rồi!". Tử Mặc nhìn thấy Tiểu thư nhà mình trong bộ dạng như thế thì không an tâm chút nào.

"Ngươi không cần lo cho ta, ta sẽ ở đây đến khi nào Ngài ấy tỉnh lại mới thôi!". Nàng nhẹ nhàng đáp lại, nhưng Tử Mặc nghe vào tai thì lại thấy nó vô cùng kiên định, có nói thế nào cũng không lay chuyển được.

"Nhưng mà...".

"Ngươi cứ yên tâm, ta không sao hết. Nếu không có chuyện gì thì cứ đi giúp Thương Dạ, chỗ này có ta là được!". Vũ Thanh Yên nói.

Tử Mặc biết có khuyên thêm cũng không được ích gì nữa nên đành đáp "vâng" một tiếng, sau đó thân ảnh liền rời khỏi phòng. Trong phòng bây giờ chỉ còn lại Vũ Thanh Yên và Úc Khả Dương, nàng nhìn Úc Khả Dương rồi lại nhìn chén thuốc đang bốc khói nghi ngút trên bàn kia thì âm thầm thở dài.

"Ngài mau tỉnh lại đi chứ, ta xin lỗi!".

Vũ Thanh Yên nhớ lại những chuyện tối qua mình đã làm khiến Úc Khả Dương lâm vào tình trạng thế này, bản thân lại càng tự trách mình hơn. Nếu sớm biết y bị dị ứng với đồ cay, nàng nào có trêu đùa y như thế. Nàng đáng lẽ ra cũng không nên vì thẹn quá hóa giận mà đuổi y đi, cả y nữa, đừng vì cứu nàng mà bất chấp tính mạng của mình như thế!

Nàng không hiểu hiện tại cảm giác của mình ra sao, hay nói đúng hơn là đã không còn biết cảm nhận được trái tim đang nghĩ gì. Nàng có lẽ đã quá vô tâm vô phế, quá lãnh đạm, quá thiếu tự tin, lại quá yếu đuối. Nàng tự cảm thấy từ kiếp trước kéo đến kiếp này, bản thân mình cứ như một ngôi sao chổi xúi quẩy vậy, gây không biết bao nhiêu chuyện cho người khác, hại người ta phải đau đầu giải quyết thay nàng, hại người ta sống không được mà chết cũng chẳng xong.

Nàng... có phải là đã quá phiền phức rồi không?

Vũ Thanh Yên cứ như vậy ở trong phòng canh chừng, chăm sóc Úc Khả Dương suốt một ngày, từ sáng đến tối, thậm chí nàng còn không rời phòng nửa bước, cũng quên luôn cả việc ăn uống, cứ thế ngủ thiếp đi bên cạnh giường Úc Khả Dương.

Đến khoảng chập tối, Úc Khả Dương mới tỉnh dậy. Y mơ mơ màng màng mở mắt, bản thân cứ tưởng chết đi rồi chứ, không ngờ cái mạng này cũng dai thật. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt có chút nhòe, nhưng rồi nhắm mắt lại rồi mở ra một lần nữa, y thấy nàng.

Vũ Thanh Yên đang ngồi ngủ thiếp đi ngon lành bên cạnh giường của y, vừa trông thấy nàng, y có chút hơi ngạc nhiên. Nữ nhân ngốc, sao lại ngồi ở đây mà ngủ thế này chứ?! Bị đặt nằm sấp trên giường suốt một ngày, Úc Khả Dương cảm thấy khá khó thở, nhưng vừa tỉnh lại, chỉ cần hơi cứ động một tí thôi thì sẽ đau ngay, nhưng y cố nén, khó nhọc ngồi thẳng dậy nhìn nàng.

Nàng sao lại thế này? Đầu tóc rối tung, mặt thì lấm lem hết cả, y còn thấy ở vạt váy của nàng còn nhiễm màu của máu thẫm lại, nhìn nàng như vậy, y thật sự như cứng đờ cả người. Là nàng chăm sóc y sao? Là nàng không ngại dơ bẩn vẫn kiên trì ở đây trông nom y sao? Là nàng... thật sao?!

Úc Khả Dương thật sự rất muốn gọi Vũ Thanh Yên dậy để hỏi rõ mặc dù chính y cũng là người biết đáp án, nhưng nhìn nàng ngủ mệt mỏi như thế thì cũng không đành lòng. Y khó nhọc bước xuống giường, vươn tay bế nàng lên đặt trên giường, lưng dù đau nhưng cũng chỉ khẽ nhíu mày mà thôi.

Lúc này cửa phòng chợt bật mở, Thương Dạ một thân phong trần mệt mỏi bước vào, vừa nhìn thấy Úc Khả Dương tỉnh lại, hắn như muốn rơi cả nước mắt, chỉ thiếu chút không chạy đến ôm y ngay. "Vương...!".

"Suỵt!". Thương Dạ chưa nói hết đã bị Úc Khả Dương ra hiệu chặn lời, y nhìn hắn rồi lại nhìn Vũ Thanh Yên, hơi lắc lắc đầu ra hiệu.

Thương Dạ lại liếc mắt đến Vũ Thanh Yên đang mệt mỏi ngủ trên giường, không khỏi nhận ra mình thất thố, liền ngay lập tức chỉnh đốn lại, cúi đầu với Úc Khả Dương, sau đó liền không một tiếng động rời đi. Căn phòng chỉ còn lại y và nàng.

Đến khi Vũ Thanh Yên tỉnh dậy thì cũng đã tối muộn, lúc đó nàng bị một mùi hương đánh thức, là mùi thuốc sắc cho Úc Khả Dương. Vừa mơ màng mở mắt ra, Vũ Thanh Yên mới biết là mình đã ngủ quên, nàng vội vàng ngồi bật dậy, cũng không quên đưa mắt tìm kiếm Úc Khả Dương. Chỉ là... y bây giờ đang ngồi ở bên bàn uống thuốc, nhìn lại thì bản thân nàng mới để ý mình đang ở trên giường.

"Ngài tỉnh rồi sao?!". Thật không khó để nhận ra một tia vui mừng trên khuôn mặt của nàng. Vũ Thanh Yên bước xuống giường, đi nhanh đến bên bàn, hỏi Úc Khả Dương đủ điều. "Ngài tỉnh lại khi nào? Sao không đánh thức ta dậy, có còn đau chỗ nào không?".

Úc Khả Dương đang uống thuốc, nghe nàng nói như vậy thì cũng chỉ bật cười: "Ta không sao hết, đã đỡ hơn nhiều rồi. Khi tỉnh lại thấy nàng ngủ như vậy thì không nỡ đánh thức, nàng mệt lắm phải không?".

"Không, ta không mệt! Mà có thật là Ngài không sao nữa không đấy?!".

"Thật, ta nói dối nàng làm gì!".

"Nhất định là lưng rất đau phải không?". Nàng lại gặng hỏi.

"Không, thật sự không đau, nàng tin ta đi!".

"Không được, ta phải kiểm tra!". Nói rồi, Vũ Thanh Yên còn vươn tay muốn cởi y phục của Úc Khả Dương xuống.

"Này, nàng làm gì thế, nếu truyền ra ngoài thì thanh danh của ta sẽ không tốt lắm đâu!". Y đưa tay giữ chặt y phục mình, làm ra vẻ ủy khuất mà nói, nhìn cứ như là "dân nữ" sắp bị cường hào "cưỡng bức" đến nơi rồi vậy.

Vũ Thanh Yên nhìn hành động của y mà tức giận đến nơi, được, nếu y đã muốn diễn vai "dân nữ" thì để nàng bồi y một phen vậy, hôm nay không xem được vết thương trên lưng y, "cường hào" này sẽ không bỏ qua. "Ngài còn ngại ngùng cái gì, ta thấy thì cũng đã thấy rồi, thấy thêm lần nữa cũng không khiến thân thể ngọc ngà của Ngài mòn đi được đâu. Với lại, nơi này cũng đâu có ai, Ngài sợ gì chứ, đưa ta xem xem nào!". Nói đoạn, nàng lại vươn tay muốn kéo y phục y.

"Không!! Vũ Thanh Yên nàng to gan lắm, đừng nghĩ ta đang bị thương mà dám thừa cơ ức hiếp!". Úc Khả Dương lại bày ra một vẻ mặt cực kỳ cực kỳ ủy khuất mà lên tiếng.

Đã đến nước này mà y còn đùa được, Vũ Thanh Yên thật không biết phải giải quyết ra làm sao, chẳng lẽ bỏ qua, không được, vết thương của y nghiêm trọng như vậy không xem không được, lại còn đến giờ bôi thuốc rồi. Nhìn y như vậy, nàng không nỡ làm cường hào "cưỡng bức" người ta thật đâu, ngộ nhỡ động phải khiến vết thương rách ra thì biết làm sao.

Cuối cùng, chỉ còn cách nhượng bộ, nàng nhìn y, thở dài một hơi, sau đó liền nở một nụ cười ân cần nhất mà dỗ dành: "Vương gia, Vương gia, Ngài cho ta xem vết thương đi được không? Ta cần phải bôi thuốc cho nó!". Thật tình, nếu như y không cứu nàng thì nàng cũng không muốn làm ra chuyện mất mặt này đâu, mà từ khi nào Úc Khả Dương lại có thể hành xử như một tiểu hài tử thế này chứ, thật không giống y chút nào.

"Gọi ta bằng tên!". Y nói.

"Gì cơ?".

"Ta nói nàng gọi ta bằng tên, không gọi là "Vương gia" nữa, gọi là..."Khả Dương" đi!".

"Tại sao?". Vũ Thanh Yên khó hiểu hỏi.

"Ta muốn nàng gọi như thế!".

Vũ Thanh Yên ngây người nhìn y một lát rồi mới thốt lên: "A, ta hiểu rồi. Ngài không muốn để lộ thân phận nên mới bảo ta gọi như thế chứ gì. Vậy thì như thế không được, quá bất kính, gọi là "Ca ca", thế nào?".

Úc Khả Dương giật giật khóe miệng, nữ nhân này, gì cũng có thể hiểu cho được, mà lại là hiểu sai hoàn toàn ý của y, đã sai một cách trầm trọng còn muốn thêm sai vào. "Không được, ta không muốn làm Ca ca của nàng!".

"Vậy thì Ngài muốn thế nào mới vừa lòng đây?!". Vũ Thanh Yên cảm thấy bản thân mình không thể cứ chiều ý y mãi thế này được, mặc dù y là người cứu nàng nhưng chuyện gì cũng có giới hạn của nó cả.

"Gọi ta bằng tên!". Úc Khả Dương lặp lại một lần nữa.

"Chỉ cần gọi Ngài bằng tên là được chứ gì?!".

"Phải!".

"Thôi được, gọi thì gọi!". Vũ Thanh Yên đành theo ý y một lần nữa, lại một lần nữa nở nụ cười hòa ái, ánh mắt dỗ dành: "Khả Dương, cho ta xem vết thương đi, được không?!".

Hai chữ "Khả Dương" phát ra từ miệng nàng khiến y bỗng chốc ngây người, đã lâu rồi, đã lâu rồi không có ai gọi y thân thiết như vậy ngoài Mẫu phi, hôm nay nghe chính miệng nàng nói ra, khiến y rung động không thôi.

"Này, Ngài có nghe ta nói gì không đấy, như vậy đã được chưa?!". Vũ Thanh Yên nhìn y, trên khuôn mặt thanh tú không giấu được bất mãn.

"Nàng gọi lại lần nữa đi!".

"Hả? Gọi lại lần nữa ư?". Nàng nhíu mày hỏi lại.

"Ừ, gọi lại một lần nữa!".

"Để làm gì?".

"Ta muốn nghe!".

"Vậy ta gọi lần nữa thì Ngài phải đồng ý cho ta xem vết thương đấy!". Nàng thương lượng.

"Được!".

Vũ Thanh Yên hít một ngụm khí, lại cất tiếng: "Khả Dương, ta muốn xem vết thương của Ngài, có được không?!".

Úc Khả Dương lại một lần nữa rung động, được nước tiến tới: "Gọi lại lần nữa!".

"Này, Ngài trêu đùa ta đấy à?! Ta không gọi nữa, mặc kệ Ngài!". Vũ Thanh Yên cảm thấy bản thân mình như một trò đùa cho Úc Khả Dương tiêu khiển, nàng tức giận không thèm để ý nữa, quay người định rời khỏi phòng, y đừng tưởng y vì cứu nàng mà biến nàng thành con rối không hơn không kém như vậy nhé!

Úc Khả Dương thấy nàng tức giận, lập tức liền đứng bật dậy vươn tay muốn kéo nàng, nhưng do cử động mạnh và đột ngột nên vết thương vốn đang liền miệng liền bị rách, khiến y không khỏi kêu đau một tiếng.

Vũ Thanh Yên nghe thấy tiếng y rên rỉ bèn quay người lại thì nhìn thấy Úc Khả Dương đang khom người ngồi trên ghế, khuôn mặt có chút tái nhợt, mày kiếm khẽ nhăn lại vì đau. Nàng ngay lập tức tiến nhanh đến, hỏi y: "Ngài làm sao vậy?". Nhìn ra sau lưng y, thấy y phục vốn trắng tinh nay đã nhiễm một tầng màu đỏ của máu thì không khỏi kinh hãi. "Ngài sao lại làm rách vết thương rồi, nó vốn đang liền lại cơ mà!".

Úc Khả Dương đang đau nhưng vẫn cố cắn răng mà lý sự: "Tại nàng không chịu gọi ta!".

"Ta tự hỏi không biết tên hắc y nhân kia rốt cuộc là chém vào lưng hay là vào đầu Ngài nữa, đến bây giờ mà vẫn còn tâm trạng đùa cợt ta!". Vũ Thanh Yên cằn nhằn, nhanh chóng đi tìm thuốc.

Nghe nàng nói như vậy, khóe miệng Úc Khả Dương bỗng nhiên cong lên một cái, cười vui vẻ. "Ta đang bị thương, nàng không chiều ý ta một chút được sao?".

Vũ Thanh Yên không đáp lại câu hỏi của y, tìm xong thuốc liền nói: "Ngài mau cởi y phục ra!".

"Nàng thấy ta đau đến mức sức giơ tay cũng không có thì làm sao tự cởi y phục của mình được!". Y bày ra vẻ mặt khó khăn mà nói, nhưng nếu tinh ý sẽ nhận ra bên môi lại thấp thoáng nụ cười giảo hoạt.

Vũ Thanh Yên giật giật khóe miệng, đáp lại: "Vậy ý Ngài là...".

"Thân thể ta đã sẵn sàng như vậy rồi, nàng còn chờ gì nữa mà không đến?!".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net