CHƯƠNG 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngồi bó gối trên xe ngựa, lúc này đầu óc Vũ Thanh Yên hoàn toàn trống rỗng. Nàng không biết bản thân mình đang nghĩ về điều gì nữa, mọi thứ cứ đảo lộn cả lên khiến nàng không thể thích ứng kịp.

Xe ngựa vẫn không ngừng chuyển động, tiếng vó ngựa cùng tiếng bánh xe vang lên cùng lúc như một âm điệu kì lạ đưa đẩy con người vào giấc ngủ, nàng mệt mỏi nhắm mắt thiếp đi, tạm bỏ qua tất cả những chuyện đã xảy ra.

Màn đêm yên tĩnh qua đi, dần để một ngày nắng mới thế chỗ. Khi Vũ Thanh Yên bất chợt mở mắt thì cũng là lúc mặt trời vừa mọc, vừa kịp chiếu những tia sáng đầu tiên lên khắp vạn vật. Nhìn sắc trời còn sớm qua ô cửa nhỏ trên xe ngựa, Vũ Thanh Yên cũng thật muốn ngủ tiếp, nhưng khi nhắm mắt thì nàng lại không chìm vào giấc ngủ được, nên cứ thế mà mở mắt nhìn bầu trời dần sáng lên, mãi cho đến khi nắng đã muốn lọt vào trong xe, nàng mới mệt mỏi mở miệng hỏi: "Tử Mặc, đã đi đến đâu rồi?!".

Tử Mặc đang đánh xe, tay vẫn không ngừng động tác, nghe Vũ Thanh Yên hỏi thì cũng chỉ ngoái đầu trả lời: "Tiểu thư, đến giữa trưa thì tới nơi rồi, chắc cũng còn khoảng một canh giờ nữa. Tiểu thư vừa mới tỉnh dậy, có muốn dùng chút điểm tâm không?".

"Không cần đâu, ngươi đánh xe đi tiếp đi, chạy nhanh lên một chút!".

"Vâng!". Tử Mặc đáp một tiếng, cũng không nói gì nữa, yên lặng chăm chú đánh xe.

Vũ Thanh Yên cứ ngồi im trong xe như vậy, cũng không có suy nghĩ chuyện gì. Bỗng một lúc sau, đột nhiên có một luồng sát khí lạnh lẽo ập đến nhanh như chớp khiến Vũ Thanh Yên không kịp đề phòng, một mũi tên lao vút đến, cắm phập vào thành xe, may mắn thay là không trúng vào người nàng.

Liền ngay sau mũi tên đó, bên tai bỗng nhiên nghe thấy rất nhiều tiếng ồn, Vũ Thanh Yên mở màn xe, chỉ thấy bên ngoài bao quanh xe ngựa nàng là một đám hắc y nhân. Bọn chúng dàn trận thành vòng tròn, dồn ép xe ngựa của nàng vào giữa tâm, bao bọc ngoài xe là đám ám vệ ít ỏi của nàng do Tử Mặc dẫn đầu.

"Chuyện gì đã xảy ra thế? Đám hắc y nhân này là sao?!". Vũ Thanh Yên có chút hoảng hốt hỏi Tử Mặc.

"Tiểu thư, bọn chúng hình như đã bí mật theo sau chúng ta, chờ chúng ta đến nơi vắng vẻ, hẻo lánh, lại hiểm trở như thế này rồi mai phục. Mũi tên đó thuộc hạ chỉ kịp cản đi lực đạo và hướng bắn, Tiểu thư không sao chứ?".

"Ta không sao, đa tạ ngươi!". Vũ Thanh Yên đáp một câu để hắn an tâm hơn.

"Tiểu thư, bọn chúng khá đông, có lẽ sẽ rất mất thời gian, người cố gắng ngồi chờ trong xe ngựa một lát, tuyệt đối không được ra ngoài!". Tử Mặc chỉ kịp nói, chưa để Vũ Thanh Yên trả lời thì đã hô lên một tiếng rồi xông đến đám hắc y nhân kia.

Vũ Thanh Yên nhìn ám vệ của mình tay cầm kiếm chém chém giết giết đám người đó mà chỉ ngày càng thêm lo lắng hơn. Hôm trước cũng vì đánh nhau với đám hắc y nhân khác ở quán trọ mà có không ít người bị thương, bây giờ lại thêm một đám nữa, bảo làm sao mà bọn họ chịu cho được.

Mà chứng kiến cảnh chém giết điên cuồng thế này, nàng cũng đâu thể chịu đựng nổi. Đây đã là lần thứ hai nàng thấy cảnh giết người, quả thực rất đáng sợ. Nhưng chẳng lẽ nàng lại chỉ biết ngồi đây thôi hay sao, tại sao nàng lại vô dụng như vậy kia chứ, chỉ biết ngồi chờ người khác đến bảo vệ.

Tâm trạng đang hoảng loạn không yên thì đột nhiên màn xe ngựa bỗng bị giật phăng, một tên hắc y nhân với đôi mắt vô cùng đáng sợ, đằng đằng sát khí xuất hiện trước mặt Vũ Thanh Yên. Hắn ta giơ đao lên, định muốn chém vào người nàng, nhưng lại bị Tử Mặc ở phía sau một kiếm kết liễu.

"Tiểu thư, người có sao không?!". Tử Mặc với khuôn mặt dính không ít máu tươi lo lắng hỏi.

"Không, ta không sao!". Vũ Thanh Yên cố gắng để giọng mình bình tĩnh mà đáp, nhìn Tử Mặc, nàng không khỏi xót trong lòng, y phục hắn nhiều chỗ bị chém rách, có nơi còn thấy cả một mảng máu lớn.

Cuộc chiến diễn ra hồi lâu vẫn không có dấu hiệu kết thúc. Ám vệ của nàng thì lần lượt từng người một ngã xuống, tính ra đến giờ chỉ còn có năm người, bao gồm cả Tử Mặc, mà đám hắc y nhân tựa hồ như lại đông lên thêm, giết bao nhiêu cũng không hết.

Xe ngựa của Vũ Thanh Yên thì bị đánh sập, cũng may có đám ám vệ cứu nàng, nếu không thì không thương tật cũng là tàn phế. Những ám vệ còn lại vẫn luôn theo sát bảo vệ nàng, nhưng khi địch đến thì không phải ai cũng có thể ở bên cạnh. Bọn hắc y nhân kia thừa dịp phá vòng vây, một tên tiến đến giơ đao muốn chém nàng.

"Tiểu thư, người chạy mau đi!!!". Lần này lại một người nữa cứu nàng, bọn họ mở đường thoát cho nàng, bảo nàng nhanh chóng chạy đi, vậy còn bọn họ thì sao?

"Tiểu thư, đừng lo cho chúng thuộc hạ, người mau đi đi!!".

"Tiểu thư, chúng thuộc hạ nhất định sẽ đuổi theo sau, người chạy nhanh đi!!".

Từng tiếng nói cứ liên tục phát ra dồn dập như thế khiến lời Vũ Thanh Yên định nói bỗng nghẹn lại ở họng. Nhưng không còn cách nào khác, nàng đành phải mang theo sự không đành lòng mà chạy đi, nước mắt như chực rơi.

Đám hắc y nhân thấy Vũ Thanh Yên đã chạy thoát, bèn ngưng chiến với đám người Tử Mặc, trực tiếp bảo nhau đuổi theo nàng. Vũ Thanh Yên cứ chạy mãi chạy mãi, nàng chạy nhanh nhất có thể, lại còn phải cố gắng giữ lấy bình tĩnh để nghĩ ra đối sách, nhưng bây giờ đâu óc hoàn toàn trống rỗng, không có bất cứ ý nghĩ nào xuất hiện cả, khắp người nàng chỉ toàn là sự sợ hãi và hoảng loạn.

Vũ Thanh Yên chạy đến một vách núi thì cùng đường, khi nàng quay đầu lại thì cũng là lúc bọn hắc y nhân đuổi tới. Bọn chúng từng bước tiến đến, muốn dồn nàng vào chỗ chết.

"Nói đi, là ai, là ai sai khiến các ngươi hại ta?!". Vũ Thanh Yên tuy biết mình đã đến bước đường cùng, nhưng nàng vẫn còn một tia chống trả mà mạnh miệng hỏi.

"Hừ, ngươi muốn biết thì cứ đi mà hỏi Diêm Vương ấy!". Một tên cười khẩy đáp, sau đó đao trong tay lại giơ lên cao muốn chém xuống.

"Dừng lại!!". Tiếng Tử Mặc thất thanh vang lên thu hút sự chú ý của bọn họ, hắn điên cuồng xông tới muốn bảo vệ Vũ Thanh Yên. Dùng cung tên của đám hắc y nhân bỏ lại mà bắn trúng cánh tay của tên kia.

Tên hắc y nhân vừa rồi đột ngột bị bắn không đề phòng bèn tức giận rống lên một tiếng, sau đó mắt thấy Tử Mặc đang tới gần bèn đổi chủ ý, kéo Vũ Thanh Yên lại, cánh tay to tướng vòng qua cổ nàng siết thật chặt như muốn bóp nghẹt nàng tới nơi. "Đứng lại đó nếu như ngươi không muốn ả chết!".

"Ngươi... mau thả Tiểu thư ra!!". Tử Mặc tức đến nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt giận dữ, tròng mắt như ẩn tia lửa thật khác với vẻ ngoài lãnh cảm thường ngày.

Vũ Thanh Yên giờ phút này chỉ cảm thấy mình sắp sửa hít thở không thông nữa rồi, cổ bị kìm chặt khiến nàng không thể làm gì được. Chẳng lẽ, nàng cứ như vậy mà chết hay sao?

Trong lúc Tử Mặc đang hoảng loạn không biết làm gì thì tên hắc y nhân đang giữ chặt Vũ Thanh Yên kia tay lại càng ngày càng dùng sức thật mạnh. Bỗng nhiên, có tiếng mũi tên xé gió từ nơi nào đó lao đến, bắn trúng ngay ba tên hắc y nhân bên cạnh tên kia, liền ngay sau đó, từng tên một ở đó cũng đồng loạt ngã xuống.

Tên hắc y nhân đó đang hoang mang không hiểu tại sao đồng bọn của mình đột nhiên bị phục kích thì một thân ảnh đã xuất hiện trước mặt hắn. Cẩm y bạch ngọc nhẹ nhàng mà tiêu sái đạp gió rơi xuống trước mặt Tử Mặc khiến hắn cũng ngạc nhiên không kém. Tuyên Vương gia?!

"Bản vương cho ngươi một cơ hội cuối cùng, mau buông nàng ấy ra!". Thanh âm Úc Khả Dương đanh lại khiến ai nghe cũng phải bất giác mà cảm thấy có một cỗ sợ hãi đang dâng trào trong người.

Tên hắc y nhân thấy y, bắt đầu trở nên hoang mang hơn. Vũ Thanh Yên thừa lúc hắn không để ý đến mình, liền há miệng cắn vào tay một cái thật mạnh. Tên đó đột nhiên bị đau liền ré lên, mạnh tay đẩy nàng một cái. Vũ Thanh Yên bị đẩy liền loạng choạng mất thăng bằng, chưa kịp làm gì thì cả thân thể bỗng nhiên mất trọng lượng, trở nên nhẹ bẫng, thoắt một cái nàng đã bị rơi xuống vách núi. Nàng chỉ kịp la lên một tiếng, cả cơ thể rơi rất nhanh, khiến nàng chỉ toàn thấy trước mắt một mảnh lộn xộn.

"Tiểu thư!!!".

"Thanh Yên!!".

"Vương gia!!".

Những tiếng gọi thất thanh thi nhau vang lên, cơ thể đang rơi, nàng chỉ biết nhắm chặt mắt mà lắng nghe từng đợt gió đáng sợ gào rít qua tai. Vũ Thanh Yên không biết nàng có đang nghe nhầm không nữa, hình như vừa có tiếng Úc Khả Dương gọi nàng.

Toàn thân lạnh lẽo như khối băng bỗng chốc trở nên thật ấm áp, dường như tốc độ rơi của nàng cũng chậm lại. Có cánh tay vững chắc đặt bên hông, có mùi hương dìu dịu của trúc xông nhẹ vào mũi, có thanh âm y trầm ấm vang lên bên tai: "Đừng sợ, có ta ở đây!".

Thanh âm dịu dàng đó nghe sao mà lớn lao đến thế, phảng phất cứ như là một lời thề vậy, nó khiến nàng bớt đi sự sợ hãi đang bủa vây trong lòng, xua đi cảm nhận của cái chết sắp kề cận, trong đầu nàng giờ chỉ hiện lên một cái tên ba chữ duy nhất: Úc Khả Dương!

Tại sao? Tại sao lại luôn là y, tại sao khi nàng gặp chuyện gì thì cũng đều là y xuất hiện? Là y cố ý, hay là ông trời cố tình? Là nàng cố chấp không chịu hiểu, hay là vẫn còn điều vướng mắc gì khác? Vũ Thanh Yên từ từ mở mắt, chỉ toàn thấy trước mắt nhòe đi một mảnh, nước mắt nàng lại rơi khi nào rồi?

May mắn, trên vách núi này có một hàng dây leo khá chắc, thế nên, khi vừa trông thấy chúng, Úc Khả Dương đã nhanh chóng đưa tay bám vào. Một tay y vừa giữ lấy bên hông nàng, vừa nắm lấy dây leo mới phát hiện kia, chẳng mấy chốc, chuyển động rơi của hai người sớm được dừng lại.

"Nàng không sao đấy chứ?". Y khẽ cúi đầu xuống hỏi.

Vũ Thanh Yên lắc lắc đầu, ý nói nàng không sao, nhưng ánh mắt nàng lại không nhìn y mà cúi xuống như muốn trốn tránh đôi ngươi màu hổ phách nóng ấm như lửa kia.

"Nàng... Tại sao lại hành động thiếu suy nghĩ như vậy? Tại sao lại cắn vào tay tên kia? Giả dụ như lúc đó hắn ta không đẩy nàng mà rút kiếm giết nàng thì sao?!". Úc Khả Dương giọng có hơi gắt lên, chuyện vừa rồi thật đã dọa y một phen thót tim.

"Ta xin lỗi. Ta sai rồi, ta thật sự sai rồi!". Đáp lại lời trách móc của y là thanh âm đầy hối lỗi của nàng. Hình như đây là lần đầu nàng không cãi lại y sau những sai lầm của mình.

"Nàng... Không đôi co với nàng nữa, chừng nào lên được trên kia, ta nhất định phải chỉnh đốn nàng một trận!". Úc Khả Dương thấy nàng biết nhận sai như vậy cũng mủi lòng, thanh âm trách cứ lại dịu dàng hẳn thêm vài phần. "Bây giờ có lẽ phải nghĩ cách lên được trên đó càng sớm càng tốt, cứ như thế này mãi thì không hay chút nào!".

"Vết thương của Ngài...". Nàng ái ngại nói.

"Không có gì, nó đã lành rồi!". Y cười xuề xòa đáp, vừa dứt lời, y liền cảm thấy được bàn tay nhỏ nhắn của nàng đang đặt lên vết thương ở lưng mình. Sự va chạm đột ngột, dù nhẹ nhàng vô cùng nhưng cũng khiến Úc Khả Dương không nhịn được mà khẽ rên lên một tiếng.

"Vết thương lại rách ra nữa rồi! Ngài... lần này sẽ lại bị thương nữa đó!". Tiếng nàng vang lên, thanh âm hơi chút khản đặc, không nghe ra cảm xúc.

"Ta không sợ!".

Ba tiếng "Ta không sợ" của y như một hồi trống đánh vào lòng nàng, mạnh đến nỗi khiến tim nàng bỗng nhiên hẫng một nhịp, đập liên hồi trong lồng ngực, nước mắt đang rơi lại càng rơi nhanh hơn không ngừng được.

"Thật sự không sao hết, trước đó nó cũng đã rách hai lần nên lần này cũng đâu tính là gì. Nàng đừng lo lắng!". Y nghĩ đến những lần vết thương rách trước kia mà cười đáp. Lần đầu tiên là do đùa giỡn với nàng, lần thứ hai là vì hôn nàng, lần thứ ba là vì cứu nàng. Tất cả đều là vì nàng, nhưng là y cam tâm tình nguyện.

Vũ Thanh Yên cũng lại nghĩ đến những lần đó, bỗng nhiên khi không lại nổi cơn tức giận vô cớ, khuôn mặt phảng phất như phiếm hồng: "Ai thèm lo cho Ngài kia chứ! Ta đã nói rồi, ta mặc kệ Ngài!". Nàng quay mặt sang chỗ khác, trưng ra vẻ "không quan tâm", nhưng hơn ai hết chính nàng hiểu bản thân mình đang cảm thấy nặng nề như thế nào.

"Nàng...! Nàng có còn là con người không vậy, ta đều là vì nàng cả đấy!". Úc Khả Dương cất giọng đầy bất mãn.

"Ta chưa từng yêu cầu Ngài làm những chuyện này! Vậy được, nếu Ngài muốn ta trả ơn, đợi khi lên trên kia, ta nhất định sẽ hậu tạ Ngài xứng đáng, sau đó giữa chúng ta xong nợ. Từ nay về sau Ngài đi đường Ngài, ta đi đường ta, không làm phiền đến nhau nữa!". Vũ Thanh Yên lạnh lùng tuyên bố một câu.

"Được thôi, nàng nói là phải giữ lời đấy nhé!".

"Nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy!".

Úc Khả Dương đang định đáp lại thì bỗng nhiên có một âm thanh lạ vang lên. Y ngước mắt lên nhìn thì phát hiện dây leo mà y đang nắm chặt đang dần đứt.

"Không xong rồi, chúng ta phải nhanh chóng nghĩ cách lên trên kia càng nhanh càng tốt, sợi dây này không giữ được lâu rồi!!". Giọng y tràn đầy sự lo lắng.

"Hay là... buông ta ra đi!". Vũ Thanh Yên nhìn sợi dây leo kia rồi lại nhìn đến y mà nói.

"Tuyệt đối không được! Nàng cứ ở yên như vậy đi, không được nói gì nữa, ta nhất định tìm cách đưa hai chúng ta lên trên kia!". Úc Khả Dương nói ngay không cần suy nghĩ.

"Ngài vẫn là mau buông ta ra đi, ta không muốn kéo theo người khác cùng chết đâu!".

"Nàng nói bậy bạ cái gì đó?! Chúng ta sẽ không chết, tuyệt đối... sẽ không!!". Úc Khả Dương vừa đáp lời nàng, vừa dùng hết sức giữ chặt lấy sợi dây leo kia, chặt đến nỗi bàn tay y đã bắt đầu rướm máu.

Thấy từng giọt máu đỏ tươi từ trên tay y rơi xuống, Vũ Thanh Yên không khỏi xót xa trong lòng. "Mau buông ta ra đi, tại sao Ngài lại phải nhảy xuống đây chịu khổ cùng ta như vậy chứ?! Ngài có biết là trong lòng ta hiện tại đang rất nặng nề không?!!".

"Ta không cần biết! Nàng phải mau bám chặt vào!!".

"Đồ ngốc!". Thanh âm nàng cực kỳ nhỏ, có lẽ cũng đủ khiến y nghe được, hoặc là cũng không nghe được.

Vũ Thanh Yên không nói không rằng, trực tiếp gỡ mạnh tay y ra khỏi eo mình, vì một khắc không chú ý nên Úc Khả Dương đã khiến nàng tuột khỏi người mình khá dễ dàng. Tuy vậy, nhưng y vẫn còn đủ tỉnh táo để nắm chặt lấy tay nàng, không để nàng đạt được mục đích là thoát khỏi y mà rơi xuống dưới kia.

Vũ Thanh Yên cứ những tưởng mình sẽ rơi xuống, nào ngờ lại bị Úc Khả Dương giữ lại. Hiện tại Úc Khả Dương khá chật vật, vừa phải nắm lấy tay Vũ Thanh Yên, vừa phải giữ chặt lấy sợi dây leo sắp đứt kia để tìm kiếm cơ hội sống sót.

Sợi dây ngày một đứt ra, cứ thế này thì không khéo chết một lúc hai mạng người thật. Vũ Thanh Yên suy nghĩ một chút, sau đó liền không ngần ngại rút trâm trên đầu mình xuống, hướng thẳng mu bàn tay của Úc Khả Dương mà đâm đến.

Phập!!!

"Vũ Thanh Yên, nàng làm cái gì vậy?!!". Úc Khả Dương bị đau, chỉ rên lên một tiếng, lực đạo ở tay vẫn không đổi, mà thậm chí còn sợ nàng sẽ đâm thêm vài nhát nữa nên nắm lại càng chắc hơn.

"Mau buông tay ta đi!!". Thấy y vẫn cứ khư khư giữ chặt lấy tay mình, Vũ Thanh Yên lại đâm thêm một nhát nữa, lực đạo lại càng mạnh hơn.

"Nàng điên sao?! Ta tuyệt đối sẽ không bao giờ buông tay đâu!!!". Y hét lên, thanh âm vang vọng khắp núi trời, đủ biết nó trịnh trọng cỡ nào.

Giờ khắc này Vũ Thanh Yên chỉ sững sỡ mà tiếp nhận ánh mắt đầy phẫn nộ của y, nàng nhìn y đến ngây người, chỉ biết mở to mắt mà trân trân nhìn. Y sao lại hành động như thế? Nàng xứng đáng để y bất chấp tính mạng mình như vậy sao?

"Tại sao? Tại sao Ngài lại không buông tay?!! Ngài sẽ chết, sẽ chết đấy!!!". Nàng nói mà như hét lên trong nước mắt.

"Thì sao chứ?! Sống chết đối với ta bây giờ chẳng quan trọng nữa!".

"Ta đáng để cho Ngài mạo hiểm như thế sao?!".

"Đáng, đáng lắm! Nàng vẫn chưa trả hết nợ ân tình cho ta mà đã muốn tìm chết rồi sao? Ta tuyệt đối không cho phép!". Úc Khả Dương nói thật to, như muốn làm cho nàng tỉnh ngộ.

"Nhưng... nhưng ta không muốn, không muốn Ngài phải chết, không muốn nhìn thấy Ngài vì ta... mà chết, ta không muốn!!".

"Ai nói với nàng rằng ta sẽ chết chứ?! Ta phải sống để còn đợi nàng trả nợ cho ta!".

Lời Úc Khả Dương vừa dứt thì cũng là lúc dây leo kia đứt hoàn toàn, cả hai người chẳng mấy chốc lại tiếp tục rơi xuống. Cho dù đang rơi với tốc độ rất nhanh, nhưng Úc Khả Dương vẫn ôm chặt lấy Vũ Thanh Yên, bảo bọc nàng trong lòng rất chặt, cứ như là sợ nàng biến mất.

Y đã nói rồi, y nhất định sẽ không buông tay, cả đời cả kiếp này sẽ không buông tay. Y nhất định sẽ khiến nàng phải trả đủ nợ cho y trong kiếp này, chính vì y biết, những kiếp trước, có lẽ nàng và y đã nợ nhau rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net