CHƯƠNG 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vũ Thanh Yên lại định mở miệng đáp lời thì bỗng nhiên loáng thoáng nghe thấy có tiếng người, chính xác là tiếng của Tử Mặc đang gọi tên nàng, song song với đó còn là tiếng của Thương Dạ. Nghe vậy, nàng ngay lập tức thốt lên: "Vương gia, bọn họ đến cứu chúng ta!".

Úc Khả Dương cũng nghe thấy, cũng lên tiếng đáp lại: "Ừ, là bọn họ đến!". Y dường như xem những lời mà mình nói ra vừa rồi chưa từng có, dùng khuôn mặt bình thản nhất mà đối diện với nàng.

Vũ Thanh Yên ngay lập tức chạy ra khỏi hang, tuy không trông thấy người nhưng nàng nghe thấy tiếng bọn họ rất rõ, nhất định là bọn họ đang ở đây. Đoạn, nàng bèn dùng hoa tai của mình, ném thật cao lên trời, hoa tai bỗng nhiên nổ một tiếng, tỏa ra một thứ khói màu đỏ, đó chính là ám hiệu của nàng với đám người Tử Mặc.

Tử Mặc lúc này đang cất lực tìm kiếm, không ngừng gọi tên nàng, nhìn thấy ám hiệu bỗng nhiên phấn chấn hẳn lên, Tiểu thư nhất định đang ở đó. Hắn nhanh chóng lôi kéo đám người Thương Dạ, dùng tốc độ nhanh nhất để đến nơi vừa bắn ra tín hiệu kia. Không bao lâu sau, Tử Mặc xuất hiện, theo phía sau còn có cả Thương Dạ.

"Tiểu thư, người không sao chứ?!". Tử Mặc vội vàng hỏi, chưa đến gần đã khẩn trương như thế rồi.

"Ta không sao, thật may các ngươi đã đến!". Cuối cùng trên gương mặt Vũ Thanh Yên cũng đã có thêm vài phần yên tâm, xem ra nàng và Úc Khả Dương không cần phải ở lại trong cái hàng nhỏ đó thêm một ngày nào nữa rồi.

"Vũ Tiểu thư, Vương gia nhà tại hạ...". Thương Dạ vừa đến đã vội hỏi, trên khuôn mặt bị che mất một nửa vừa là sự lo lắng vừa là sự khẩn thiết.

"Ngài ấy ở bên trong hang kia, ta đưa ngươi đi!". Nàng đáp lời, sau đó liền quay người hướng lối đi đến hang nhỏ nơi Úc Khả Dương đang ở mà tiến.

Bên trong hang, Úc Khả Dương vẫn ngồi bất động như vậy, dựa người bên thành hang, mắt nhắm lại dưỡng thần. Khi nghe động, y liền mở mắt ra, thấy ngay Thương Dạ và Vũ Thanh Yên đang đi vào.

"Vương gia!! Thuộc hạ vô năng, không bảo vệ được Ngài!!". Thương Dạ quỳ xuống bên cạnh Úc Khả Dương, kích động nói.

"Bản vương không sao hết, ngươi không phải lo!". Y chỉ nhẹ nhàng đáp lại, trên khuôn mặt không biểu hiện bất cứ điều gì lạ khác.

"Vương gia, để thuộc hạ đưa Ngài ra khỏi đây!".

"Được!". Úc Khả Dương đáp một tiếng, sau đó liền để Thương Dạ dìu mình ra ngoài. Khi đi ngang qua Vũ Thanh Yên, y bèn đứng lại một chút cất tiếng: "Ta không mong nàng sẽ để tâm đến những lời nói vừa rồi. Nàng có thể xem như ta chưa hề nói gì, giống như từ trước đến nay nàng vẫn làm vậy!".

Nói đoạn, không đợi Vũ Thanh Yên trả lời, y liền rời đi ngay. Còn Vũ Thanh Yên, nàng chỉ biết đứng như trời trồng ở đó, nếu như không có Tử Mặc ở đằng sau nhắc nhở thì có lẽ nàng cũng chẳng để ý gì đến thời gian.

"Tiểu thư, chúng ta sẽ đi tiếp chứ?". Tử Mặc hỏi, qua chuyện vừa rồi, hắn chỉ muốn Tiểu thư nhanh chóng đổi ý quay về Kinh Thành.

"Đương nhiên là sẽ tiếp tục rồi, chúng ta đã đi đến đây, chẳng lẽ lại phí công vô ích mà quay về sao?!". Nàng đáp.

"Nhưng mà... đám người áo đen kia không biết có lại tiếp tục phục kích chúng ta không nữa. Nếu đi tiếp chỉ e...".

"Nếu như ngươi cảm thấy bảo vệ ta quá khó khăn thì không cần đi theo cũng được, ta có thể tự lo cho bản thân mình!".

Tử Mặc nghe vậy, vội quỳ một chân xuống mà nói: "Tiểu thư, thuộc hạ không có ý đó, bảo vệ Tiểu thư là trách nhiệm cả đời của thuộc hạ, xin Tiểu thư đừng nói như vậy! Chỉ là thuộc hạ lo lắng Tiểu thư sẽ lại bị kinh sợ!".

"Đã trải qua biết bao nhiêu chuyện, ta làm sao còn không quen nổi kia chứ, ngươi yên tâm đi!". Vũ Thanh Yên mỉm cười đỡ Tử Mặc đứng dậy. "Thôi, không trì hoãn nữa, lập tức lên đường!".

"Vâng!!".

Còn ở đằng trước, Thương Dạ vẫn đang khuyên Úc Khả Dương hết mực: "Vương gia, Ngài đang bị thương, chúng ta không thể đi tiếp được!".

"Ở Giang Châu còn biết bao nhiêu việc đang chờ Bản vương, làm sao Bản vương có thể không đến?!". Úc Khả Dương kiên định đáp.

"Nhưng vết thương của Ngài cần phải được chữa trị cho tốt trước đã!".

"Nó đã tốt lên nhiều rồi, ngươi không cần lo!".

"Như thế này thì không thể gọi là tốt được! Vương gia, thuộc hạ cầu xin Ngài hãy quay về Kinh Thành nghỉ ngơi!". Thương Dạ vẫn nhất mực khuyên giải.

"Nhờ có Thanh Yên, nó đã tốt lên rồi, chẳng lẽ ngươi nghi ngờ khả năng của nàng, cũng như không tin vào sức chịu đựng của ta?!".

"Không phải thuộc hạ không tin tưởng vào khả năng của Vũ Tiểu thư, chỉ là thân thể Ngài đã chịu quá nhiều thương tích rồi!".

Đúng lúc này, Vũ Thanh Yên cũng đã đi đến, Thương Dạ thấy cứu tinh bèn lập tức mở miệng cầu xin: "Vũ Tiểu thư, người có thể khuyên Vương gia được không? Ngài ấy không chịu dưỡng thương mà cứ nhất mực muốn đến Giang Châu!".

Vũ Thanh Yên thấy Thương Dạ bỗng nhiên nói đến mình cũng hơi bất ngờ, chỉ là nàng cũng đồng ý với hắn nên bèn thuận nước đẩy thuyền, đến bên cạnh Úc Khả Dương nói: "Vương gia, Ngài nên trở về đi, chuyện ở Giang Châu rồi từ từ tính cũng không muộn!".

"Còn nàng thì sao?". Y không nói đồng ý hay không đồng ý mà chỉ hỏi lại.

"Ta... ta muốn đi Giang Châu, đã trì hoãn quá lâu rồi, ta muốn đến xem Đại ca ra sao!".

"Nàng đi ta cũng đi!". Úc Khả Dương liền trả lời ngay tức khắc.

Thương Dạ thấy chủ tử trả lời như vậy cũng chỉ biết nhìn Vũ Thanh Yên với một ánh mắt khẩn thiết: "Vũ Tiểu thư!!".

Vũ Thanh Yên cũng có nào ngờ y sẽ đáp lại nàng như thế, chỉ là nàng không muốn y lại đi đường chịu khổ, nàng muốn y trở về dưỡng thương cho tốt để lại trở thành một Úc Khả Dương tiêu sái tựa trích tiên ngày nào chứ không phải là một Úc Khả Dương chật vật khổ sở với vết thương như bây giờ.

"Ngài... trở về đi, có được không?!".

"Không!". Y thẳng thừng đáp. "Thứ nhất, ta không thể để nàng chạy loạn được; thứ hai, việc ở Giang Châu cũng không phải dễ dàng giải quyết. Ta nhất định phải đi chuyến này, không ai cản được ta đâu!".

"Vương gia...". Thương Dạ ngập ngừng lên tiếng định phản đối.

"Câm miệng! Không nhiều lời nữa, nhanh xuất phát đi!". Úc Khả Dương ra lệnh cho đám người của mình, sau đó liền quay sang Vũ Thanh Yên mà nói: "Còn nàng, đi cùng ta!". Rồi không đợi Vũ Thanh Yên đồng ý mà liền nắm lấy tay nàng kéo đi đến chiếc xe ngựa gần đó, nhưng y chợt nhớ ra bản thân đang bị thương nên không thể cử động mạnh được nên đành nhìn nàng mà ra lệnh: "Đỡ ta!".

Vũ Thanh Yên thấy y đột nhiên bị mất mặt như thế thì cũng chỉ biết thầm cười trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn không giấu được vui vẻ mà mím môi bật cười. Nàng lắc lắc đầu chịu thua, sau đó liền vươn tay đỡ lấy thân thể y, vừa dìu y đi vừa nói nhỏ vào tai y: "Ngài sau này cũng đừng nên thể hiện quá, nếu không có một ngày lại mất mặt như vừa rồi trước mặt người khác thì biết làm sao? Cũng may là ta chứ không phải ai khác, yên tâm, ta sẽ giữ bí mật giúp Ngài, tuyệt đối không để lộ khiến Ngài mất hết thể diện đâu!".

Nghe nàng nói như thế, Úc Khả Dương cũng chỉ biết nghiến răng chịu đựng. "Vũ Thanh Yên, nàng được lắm, dám trêu ta! Nàng chờ đó!". Nhưng ngoài mặt vẫn là một bộ dạng cao lãnh, mạnh miệng mà đáp rằng: "Vậy ta đa tạ nàng trước nhé, coi như chúng ta có qua có lại, nàng không nói thì ta cũng không để lộ cho ai biết chúng ta đã ở cũng nhau biết bao nhiêu đêm rồi đâu!".

"Ngài...!". Nàng trợn tròn mắt nhìn y, cắn môi ức chế không nói được nên lời.

"A, Thanh Yên, ta mệt quá, đau quá!". Bỗng nhiên ngay lúc này y lại bắt đầu giở chứng, thanh âm não nùng hết sức, cả thân thể lại như có như không mà dồn hết cả trọng lượng vào người nàng khiến nàng suýt chút nữa thì mất thăng bằng mà ngã ra đất.

"Ngài lại làm sao nữa thế?!".

"Ta rất mệt, mau đỡ ta lên xe đi!".

Thanh âm nũng nịu này lại bất giác khiến nàng nhớ đến Úc Khả Dương của mấy ngày trước. Chẳng lẽ khi bị thương, y đều có hành động như thế này thật sao?

Vũ Thanh Yên cũng lại không nói không rằng, nhanh chóng đỡ y lên xe ngựa, sau đó nàng cũng liền bị y lôi kéo vào, còn nói là "mượn" vai nàng một lúc để dựa vì thành xe rất cứng nữa. Nàng thì biết làm gì ngoài việc để cho Úc Khả Dương dựa đâu, đến cả sức đẩy y ra nàng còn chẳng có, thế nên đành cứ ngồi yên như vậy.

Xe ngựa đi thẳng một đường, đến giữa trưa thì cuối cùng cũng đến Giang Châu. Tiếng ngựa hí vang lên khiến Vũ Thanh Yên giật cả mình, lúc này nàng mới biết là mình ngủ quên, cũng khi mới mở mắt nàng mới biết mọi thứ đều đảo lộn hết cả. Nàng cư nhiên lại đang nằm dựa vào lòng Úc Khả Dương, còn y thì cũng đang ngồi dựa vào thành xe ngủ, mà hai tay y lại ôm lấy người nàng không buông. Tư thế này quả thật có hơi thân mật, nhất định sẽ khiến người khác hiểu lầm cho xem.

Vũ Thanh Yên không biết bây giờ phải xử sự ra sao trong tình huống này, nàng không thể cứ thế mà ngồi dậy được, nhỡ như khiến vết thương sau lưng Úc Khả Dương bị động mà rách ra lần nữa thì biết làm sao.

"Vương... Vương gia... ". Nàng khẽ lên tiếng gọi y.

"Ừ, ta ở đây!". Thanh âm của con người mà nàng những tưởng đã ngủ say bỗng nhiên lại vang lên đáp lại.

"Nếu như Ngài đã dậy rồi thì... thì có thể buông ta ra được không?!".

"Không!". Y nói ngay không cần suy nghĩ, mắt vẫn nhắm, dường như còn siết tay chặt hơn vừa rồi.

Vũ Thanh Yên không khỏi tức giận, Úc Khả Dương từ khi nào mà lại độc đoán, bá đạo như thế này rồi? Lúc trước thì y như một con mèo, lúc này con mèo đó lại đổi ngược lại là nàng. Vũ Thanh Yên biết có đôi co với người này cũng không có tác dụng, thế nên ngay lập tức nàng liền dùng hết sức gỡ tay y khỏi người mình, nhanh chóng ngồi dậy. Nhưng lại chưa ngồi được bao lâu thì lại bị kéo trở lại vào lòng, có vùng vãy cách mấy cũng không thoát ra được.

"Nàng an tĩnh một chút đi, nàng đang làm lưng ta đau đó!". Y nhẹ nhàng nói, mắt trước sau vẫn nhắm lại không buồn mở ra nhưng tay vẫn có thể khống chế được nàng dễ dàng.

Khi nghe Úc Khả Dương nói đau, Vũ Thanh Yên mới thôi cự quậy, nhưng nàng cũng không chịu tĩnh lặng lâu được trong lòng y, được một lúc sau thì liền há miệng cắn vào tay y một cái rồi lại ngồi bật dậy vùng chạy ra khỏi xe ngựa.

Úc Khả Dương cũng không để nàng được như ý, mắt thấy nàng muốn ra khỏi xe, y liền lập tức kéo nàng lại lần nữa, chỉ dùng chút sức là đã khiến nàng ngay ngắn ngồi lại trong xe. "Nàng muốn chạy đi đâu?". Thanh âm mang theo một chút gì đó ra lệnh mà hỏi.

"Ta muốn xuống xe!". Vũ Thanh Yên mặt nhăn mày nhíu mà đáp.

"Không cho phép!".

"Ta cứ muốn xuống đấy, Ngài cản được ta sao?!".

"Ta đương nhiên có thể cản được nàng, nàng tin không?!". Úc Khả Dương nhướng mày đáp một cách đầy thách thức.

"Không tin!".

"Xem ra nàng vẫn chưa biết hết được khả năng của ta rồi. Ngay bây giờ ta có thể lập tức trói nàng lại rồi đưa lên núi làm bạn với hổ đấy!". Y nhếch mép cười.

Vũ Thanh Yên nghe xong không chỉ rợn người mà còn nghiến răng nghiến lợi nói lại: "Không có lương tâm! Ta đã cứu Ngài cơ mà!".

"Nàng nói thử xem, là ai cứu ai? Nói cho chính xác, không thì ta trói nàng lại thật đấy!".

Vũ Thanh Yên cứng họng tạm thời không đáp được.

"Sao nào? Không nói được?". Úc Khả Dương lại cười giảo hoạt. "Nếu vậy...".

Đúng lúc này lại có tiếng Thương Dạ vang lên: "Vương gia, đã đến quân doanh phía nam Giang Châu rồi ạ!".

Úc Khả Dương nghe xong rồi lại nhìn Vũ Thanh Yên: "Tạm thời tha cho nàng vậy!". Sau đó thân ảnh liền khẽ động muốn rời khỏi xe ngựa.

Vũ Thanh Yên cũng không định lại gần y, nhưng vừa nhìn thấy tấm lưng dài rộng kia thì bất giác lại thấy đau lòng, liền lập tức tiến lại vươn tay muốn đỡ y.

Úc Khả Dương thấy nàng như vậy thì đưa tay cản lại, khuôn miệng cười cười: "Không cần đâu, ta tự đi được. Phía trong xe có y phục đã chuẩn bị sẵn, nàng thay một chút rồi cũng xuống đi, hoặc là ngồi trên xe cũng được, tùy ý nàng. Ta đi trước!". Chưa kịp để Vũ Thanh Yên đáp lại, y đã xuống xe rồi đi mất.

Vũ Thanh Yên thấy y đi rồi thì thở hắt ra một hơi, sau đó liền lục tìm y phục kia mà y nói, đúng là nàng nên vứt bỏ cái bộ dạng dọa người này, thật khó chịu.

Sau khi thay xong y phục, cũng đã vấn tóc lại gọn gàng, Vũ Thanh Yên lúc này mới bước xuống khỏi xe ngựa. Trước mặt nàng là một quân doanh khá lớn với rất nhiều người, mà nàng đang đứng cách cổng của nó khoảng mấy mươi bước chân.

Quân doanh này nằm trong một rừng trúc khá dày đặc, xung quanh có không ít vệ binh canh giữ tránh để không cho ngoại nhân tiến vào trong. Đứng trước cổng quân doanh này, Vũ Thanh Yên chần chừ không biết có nên vào hay không, rồi cũng lại nghĩ mình có thể vào được hay không. Nhưng nghe nói quân doanh không cho phép nữ nhân vào trong, nàng làm sao có thể vào được! Úc Khả Dương chết tiệt, đi không thèm đợi nàng!

"Yên muội muội, ngươi làm gì ở đây thế?!". Thanh âm khá quen vang lên sau lưng khiến Vũ Thanh Yên không khỏi quay người.

"Tên họ Vạn chết tiệt?". Nhận ra người nói là Vạn Khiêm, hắn còn đang ngồi trên ngựa nữa thì nàng không khỏi ngạc nhiên. "Sao ngươi lại ở đây?".

Vạn Khiêm nghe nàng hỏi thì bỗng nhiên bật cười: "Đây là quân doanh, sao ta lại không thể ở đây!". Hắn vừa nói vừa xuống ngựa lại đi đến phía nàng đưa tay cốc đầu nàng một cái: "Ai cho phép gọi ta là "họ Vạn chết tiệt" hả?!".

Vũ Thanh Yên bị cốc đau, đưa tay lên xoa đầu, cũng không giận mà hỏi: "Đây là quân doanh của Vạn gia sao?".

"Không phải, là quân doanh của Hoàng thượng do Tuyên Vương quản lý. Nhưng sao ngươi lại tới đây?!".

"Ta đến tìm Đại ca, nghe nói huynh ấy bị mai phục dẫn đến trúng độc, ta rất lo lắng nên mới đến đây!". Nàng đáp.

Vạn Khiêm lại đưa tay cốc đầu nàng một lần nữa: "Ngươi cũng gan thật, dám lặn lội từ Kinh Thành đến tận đây sao?!".

"Ai cho phép ngươi đánh ta!". Lần này Vũ Thanh Yên không thể không giận, lập tức vươn tay đánh vào người Vạn Khiêm một cái, nhưng do nàng không có sức nên lực đạo vô cùng yếu, đối với Vạn Khiêm mà nói có đánh cũng như không, khiến hắn đã không đau lại còn được dịp cười trêu vào mặt nàng một phen. "Ngươi... ngươi còn dám cười, có tin ta đánh chết ngươi không?!".

"Đánh đi, ngươi đánh đi, có đánh đến mai ta cũng không chết được, với sức của ngươi thì một con cá cũng không giết nổi chứ huống gì là ta!". Bị Vũ Thanh Yên đánh liên tiếp mấy cái, đối với hắn cứ như đang được gãi ngứa vậy, hoàn toàn không xê xích chút nào.

"Ngươi đừng quên ngươi đã hứa sẽ dạy võ công cho ta!". Vũ Thanh Yên ấm ức kêu lên.

"Ngươi cũng đừng quên là ngươi nói ngươi không thèm học với ta!". Hắn thản nhiên đáp.

"Ta nói vậy hồi nào chứ, ngươi đừng có nói dối, rõ ràng là trốn tránh không muốn dạy ta rồi. Nói mà không giữ lời, không xứng làm quân tử!!". Vũ Thanh Yên mặc dù nhớ là hình như nàng có nói vậy, nhưng mà nàng không cam lòng để vuột mất một cơ hội tốt như thế, học võ của Vạn gia không phải ai cũng có được cơ hội này.

"Ngươi còn dám đổ thừa cho ta? Rõ ràng là nha đầu nhà ngươi nói...".

Vạn Khiêm còn chưa nói xong đã bị Vũ Thanh Yên mạnh bạo lôi kéo đi: "Không nói chuyện này nữa, ngươi nhanh chóng đưa ta vào trong, ta muốn gặp Đại ca!".

"Này... Này... Khoan đã... ta...". Vạn Khiêm chỉ kịp ú ớ mấy chữ, không kịp nói thành một câu hoàn chỉnh nào.

Đến trước cổng quân doanh, khi Vũ Thanh Yên định bước vào thì ngay lập tức bị hai vệ binh cản lại, hai người kia không hẹn mà cùng nói một câu: "Quân luật không cho phép người lạ mặt bước vào quân doanh!".

Nàng chỉ cười cười đáp lại: "Hai vị đại ca, ta không phải người lạ gì đâu, có hắn rồi, ta vào được, đúng không?!". Vũ Thanh Yên vừa nói vừa chỉ vào Vạn Khiêm.

Lúc này Vạn Khiêm mới từ từ đứng thẳng dậy, chỉnh đốn một chút để lấy lại phong thái uy nghiêm của mình, ngước mắt nhìn hai vệ binh kia "hừ" một tiếng, mà tiếng "hừ" này là dành cho Vũ Thanh Yên chứ không phải bọn họ.

Hai vệ binh nọ thấy hắn, lập tức quỳ xuống hành lễ: "Tham kiến Vạn Thiếu Tướng quân!".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net