CHƯƠNG 66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Đứng lên đi!". Vạn Khiêm nói, thanh âm có chút lạnh lẽo, hoàn toàn không giống với thanh âm mà hắn dùng để nói chuyện với Vũ Thanh Yên.

Hai vệ binh được hắn cho phép bèn đứng dậy, một trong số hai tên đó cất tiếng: "Không biết Vạn Thiếu Tướng quân đã trở lại nên không thể ngênh đón từ xa, là lỗi của thuộc hạ, xin Ngài trách phạt!".

"Không sao, cứ làm tốt nhiệm vụ canh giữ quân doanh của mình đi là được rồi!". Vạn Khiêm nói xong, khi đã cảm thấy mình đã lấy lại được uy phong ngày nào trước mặt Vũ Thanh Yên, không đợi hai tên vệ binh đáp lời liền nhanh chóng nắm lấy tay nàng kéo đi.

Hai vệ binh kia thấy hắn làm như vậy liền nói: "Vạn Thiếu Tướng quân, vị cô nương kia...".

"Không có gì, là người của Bản Tướng, các ngươi không cần quan tâm!". Hắn lạnh lùng để lại một câu, sau đó liền tiếp tục kéo Vũ Thanh Yên đi vào trong quân doanh.

Hai vệ binh kia không cản được, chỉ đành lắc đầu cho qua.

Mà Vũ Thanh Yên lúc này bị Vạn Khiêm kéo đi không còn ở thế bị động như vừa rồi nữa, nàng giằng tay ra khỏi hắn, tự mình đi. "Ngươi không cần phải kéo ta đi như vậy đâu, ta không phải là tiểu hài tử!".

"Không phải tiểu hài tử thì là tiểu hài nữ, Bản Tướng cũng chỉ là sợ lạc mất một đứa trẻ con thôi!". Hắn đáp.

"Ngươi xem Bản Tiểu thư ta là trẻ con đấy à? Còn ngươi thì sao, cũng không lớn hơn ta bao nhiêu, ta là trẻ con thì ngươi có khác gì đồ nhãi ranh chứ?!".

"Nhãi... Nhãi ranh? Vũ Thanh Yên, ngươi dám mắng ta đấy à?!". Vạn Khiêm nghiến răng nghiến lợi nói.

"Bản Tiểu thư không tiểu nhân đến nỗi đi mắng một đứa con nít vắt mũi chưa sạch như ngươi đâu, yên tâm đi!". Vũ Thanh Yên hả hê đáp lại.

"Ngươi được lắm! Ta sẽ không dẫn ngươi đi gặp Vũ Thanh Phong đâu, muốn đi thì ngươi tự mình đi đi!". Vạn Khiêm bỗng nhiên quay người đi ngược lại về hướng doanh trướng của mình.

Vũ Thanh Yên cả kinh, thôi chết, nàng đã lỡ chọc giận Vạn Thiếu Tướng quân của Vạn gia rồi, nếu giờ hắn không dẫn đường thì nàng biết lấy đâu ai dẫn nàng đến chỗ Đại ca đây? Lại trong hoàn cảnh không có Úc Khả Dương nữa chứ! Nếu mà cứ đi lung tung trong quân doanh như thế này thì không chừng nàng bị bắt mất!

Thế là, nàng vừa đuổi theo Vạn Khiêm vừa xun xoe cười nói: "Vạn Đại gia, Ngài có thể đừng nhỏ nhen như thế không, đừng vì một lời nói đùa của Tiểu nữ mà giận dỗi như vậy chứ?".

"Ngươi nói ta nhỏ nhen?!". Hắn híp mắt.

"A không không, ý của ta là... là ta nhỏ nhen, là ta có mắt như mù nên mới mạo phạm đến Ngài!". Nàng cười cười đáp.

Vạn Khiêm chỉ hừ lạnh không đáp lại, chân vẫn bước thẳng về phía doanh trướng của mình, hoàn toàn không để Vũ Thanh Yên vào mắt.

Vũ Thanh Yên lại càng bám theo dai dẳng hơn: "Vạn Thiếu gia thân mến, Ngài đừng chấp nhặt Tiểu nữ mà, có được không?".

Hắn lại một lần nữa hừ lạnh, không thèm liếc mắt đến nàng.

"Vạn Thiếu Tướng quân anh dùng bất phàm, xin Ngài hãy giúp đỡ lấy Tiểu nữ lần này thôi, rồi Ngài bảo gì Tiểu nữ cũng sẽ nghe theo nấy mà!". Vũ Thanh Yên lại xuống nước xin xỏ đủ điều.

"Thật không?!". Lần này Vạn Khiêm mới đáp lời.

"Th...!". Họ Vạn chết tiệt, suýt nữa thì trúng kế, đừng mong ta mắc bẫy lần hai với cái chiêu này. "Vạn Đại gia, cuối cùng Ngài cũng đáp lại lời Tiểu nữ rồi!".

"Ta hỏi là có thật không?!". Hắn nhướng mày nói.

"A, chuyện này...". Khóe miệng nàng giật giật, thật khó xử quá, chẳng lẽ lại bắt nàng làm trâu làm ngựa cho hắn thật?

"Có thật hay không?". Vạn Khiêm lặp lại một lần nữa từng chữ một như muốn khẳng định.

Trước ánh mắt hình mũi kiếm của hắn, Vũ Thanh Yên không thể nghĩ ra cách nào khác có thể thoát thân được, nàng mà đồng ý thì có khác gì trở thành nha hoàn của hắn đâu, nhưng nàng cũng lại không muốn làm chậm trễ việc đi gặp Đại ca.

"Th...Thật!". Chữ "thật" này thốt ra vô cùng lâu và nặng nề, Vũ Thanh Yên còn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng thê thảm đến mức nào nếu như nàng nói ra chữ "thật" này, nhưng bây giờ thì không kịp nữa rồi.

"Tốt, theo ta!". Vạn Khiêm nhếch miệng cười một cái đầy thỏa mãn, sau đó liền không nói không rằng nắm lấy tay Vũ Thanh Yên kéo đi, trong lòng tràn ngập vui sướng.

Vũ Thanh Yên nhìn bản mặt sung sướng khi người khác gặp họa đó của hắn thì không khỏi nổi lên tức giận, nàng ngay lúc này thật muốn tiến đến cho hắn vài cái tát để thỏa nỗi lòng. Tại sao nàng lại xui xẻo thế này kia chứ??!

Vạn Khiêm dẫn Vũ Thanh Yên đến trước một doanh trướng, sau đó liền dừng lại quay về phía nàng mà nói: "Tới rồi!". Rồi lại cũng không đợi nàng nói gì, trực tiếp kéo nàng vào bên trong.

Mùi thuốc và mùi máu thi nhau thoang thoảng bốc lên khiến Vũ Thanh Yên có chút khó chịu, khi vừa đặt chân vào doanh trướng, nàng liền nhìn thấy Đại ca đang suy yếu hôn mê nằm ở trên giường, xung quanh là vài ba người, trong đó có cả Úc Khả Dương.

Mà Úc Khả Dương khi nhìn thấy nàng thì không khỏi ngạc nhiên, nàng làm sao vào đây được? Rồi y lại chuyển tầm mắt, bắt gặp khoảnh khắc Vạn Khiêm vẫn nắm tay Vũ Thanh Yên không buông, trong lòng lại thoáng khó chịu.

Y định tiến đến chỗ hai người bọn họ nhưng đúng lúc này Vũ Thanh Phong đột nhiên tỉnh lại, lại bị hộc máu, không khỏi khiến y dừng lại trong phút chốc.

"Đại ca!!!". Vũ Thanh Yên cả kinh, rời tay khỏi Vạn Khiêm, chạy vội đến bên giường. "Đại ca, huynh làm sao vậy?!".

Vũ Thanh Phong tuy thần trí có chút mơ màng không rõ, nhưng người trước mặt thì không thể nào nhìn nhầm lẫn được. "Yên nhi? Sao muội lại... đến đây?".

"Đại ca, huynh đã chịu khổ rồi!". Nàng nhìn khóe miệng đầy máu của hắn mà thoáng xót xa trong lòng, cũng không tự chủ được mà đưa tay áo lên lau.

Vũ Thanh Phong nhìn hốc mắt muội muội mình đỏ lên thấy rõ, không khỏi tự trách: "Là ta bất tài, không tự bảo vệ được bản thân. Muội... nhanh chóng về Phủ mau đi!!".

"Đại ca, huynh như thế này thì làm sao muội có thể yên tâm về Phủ được cơ chứ?!".

Hắn nhìn Vũ Thanh Yên rồi dường như lại suy nghĩ điều gì đó, rất nhanh liền quay sang Úc Khả Dương hỏi: "Vương gia, là Ngài đưa muội ấy đến đây phải không?".

Khi câu hỏi này vừa thốt ra, ngay lập tức Vạn Khiêm liền híp mắt nhìn về phía y, trong lòng không khỏi nổi lên bao suy nghĩ.

"Phải, là ta đưa nàng ấy đến đây!". Úc Khả Dương trực tiếp thừa nhận.

"Ngài đáng lẽ ra không nên làm như vậy! Giang Châu khắp nơi đều là nguy hiểm, để muội ấy đến đây chẳng khác nào phụ tâm ý của ta!". Vũ Thanh Phong thoáng nhíu mày.

"Ngươi không cần lo, Bản vương sẽ bảo vệ nàng ấy chu toàn, có đưa đến được thì cũng sẽ đón về được, tuyệt đối không để nàng ấy gặp bất cứ nguy hiểm nào!". Úc Khả Dương khẳng định.

"Đại ca, huynh đừng nói nữa, muội đã muốn đến đây thì không ai cản được muội đâu!". Vũ Thanh Yên nhìn hắn nói, nhìn Đại ca phong nhã của mĩnh bây giờ suy yếu không còn sức sống, nàng lại đau lòng hơn bao giờ hết. "Muội sẽ ở lại chăm sóc cho huynh!".

"Không được! Tuyệt đối... không được!!". Vũ Thanh Phong cứng rắn nói, càng nói lại càng khiến hắn hộc máu nhiều hơn, vừa dứt lời, liền lâm vào trạng thái bất tỉnh.

"Đại ca!!!". Vũ Thanh Yên không thể chịu nổi tình cảnh này, nàng quay sang Úc Khả Dương, vội vàng nói: "Vương gia, Ngài nhất định là có cách cứu huynh ấy, đúng không? Ta xin Ngài, hãy cứu huynh ấy, ta cầu xin Ngài!!".

Úc Khả Dương thấy nàng thương tâm như vậy đương nhiên cũng đau lòng, y chỉ nhẹ nhàng đáp: "Nàng yên tâm, không đợi nàng nói ta cũng đã cho người đi điều chế thuốc giải rồi, chỉ là vấn đề thời gian thôi!".

Y đã lệnh cho Thương Dạ phái người đưa Hoa lão Tiền bối đến đây xem cho Thanh Phong, ông ấy cũng đã nhốt mình điều chế thuốc giải mấy ngày rồi, đến giờ vẫn chưa thấy ra ngoài. Thời gian này, Thanh Phong chỉ là đang dùng thuốc cầm cự đợi giải dược, không biết tình trạng này sẽ kéo dài bao lâu.

"Đa tạ Ngài!". Nàng đáp, sau đó lại quay sang đỡ Vũ Thanh Phong nằm xuống giường, dùng khăn ấm lau lau khuôn mặt nhợt nhạt của hắn.

"Nàng ở đây với Thanh Phong đi, ta đi qua chỗ Hoa lão Tiền bối một chút, xem xem thử thuốc giải đã xong chưa!". Úc Khả Dương nói với Vũ Thanh Yên một câu. "Nàng cũng đừng lo lắng quá, nhất định Đại ca nàng sẽ không sao đâu, ta cam đoan là như vậy!".

Vũ Thanh Yên nhìn y, gật đầu mỉm cười. Thật may vì có y, y không chỉ giúp nàng mà còn giúp cả Đại ca nàng, cứu lấy Đại ca nàng một mạng, coi như cũng đã cứu lấy nàng.

Úc Khả Dương không trì hoãn nữa, trực tiếp xoay người rời đi. Khi đi ngang qua Vạn Khiêm, mí mắt y không thèm nhấc lên nhìn hắn lấy một cái mà miệng chỉ mở nói một câu thật khẽ đủ để hai người nghe thấy: "Vạn Thiếu Tướng quân, hoan nghênh đến đây, thật ra thì Ngài có thể làm những gì mình thích, nhưng nhớ là đừng đụng vào những thứ không nên đụng phải!".

Vạn Khiêm nghe xong, khóe miệng cũng chỉ khẽ nhếch lên: "Bản Tướng đương nhiên biết điều đó, nhưng mà không biết Tuyên Vương gia là đang muốn nói gì?!".

Úc Khả Dương không đáp lời, mỉm cười đi thẳng.

Vạn Khiêm cũng không buồn liếc mắt đến y nữa. Trong trướng lúc này ngoại trừ Vũ Thanh Phong thì cũng không còn ai, hắn liền trực tiếp đi đến bên cạnh Vũ Thanh Yên, đưa tay xoa đầu nàng: "Nha đầu, ngươi đừng khóc nữa, Đại ca ngươi không chết được đâu!".

Vũ Thanh Yên đang lau mồ hôi cho Vũ Thanh Phong, nghe hắn nói như vậy thì chợt quay người mắng: "Ngươi đang muốn Đại ca của ta gặp chuyện không may đấy à?! Còn nữa, ai bảo là ta khóc chứ!?".

"Chính nước mắt ngươi đang rơi đây này còn bảo là không khóc!". Vạn Khiêm đưa tay chạm vào mặt nàng, dùng một ngón tay hứng lấy một giọt nước mắt, cười bảo: "Hình tượng nữ hán tử trong mắt ta đâu rồi, sao bây giờ lại trở thành một cô nương yếu đuối thế này?!".

"Ngươi mới yếu đuối ấy, đã bảo là ta không có khóc, ngươi đừng có trêu chọc ta!!". Vũ Thanh Yên không nhịn được, vươn tay đánh thật mạnh vào người hắn.

Vạn Khiêm không tránh không né, để nàng đánh như vậy, sau đó lại cười: "Đã đỡ hơn nhiều rồi chứ?!".

"Cái gì cơ?". Nàng ngẩn ra, khó hiểu hỏi.

"Tâm trạng đã đỡ hơn nhiều rồi, phải không?!".

Vũ Thanh Yên chợt hiểu ra, hóa ra nãy giờ là hắn trêu nàng để nàng bớt phải căng thẳng vì thương thế của Đại ca. Tên họ Vạn chết tiệt này, từ khi nào lại trở nên tốt tính đến thế, còn biết an ủi người khác nữa chứ?!

Nàng đưa tay búng thật mạnh vào cái trán cao rộng của hắn, không thèm nhìn hắn nữa mà đáp: "Đỡ cái đầu nhà ngươi ấy, ta còn không có thoải mái đến vậy!".

Vạn Khiêm bị búng đau, cũng không giận mà hỏi: "Đại ca ngươi sắp được cứu rồi, ngươi còn lo lắng cái gì nữa?!".

"Không lo làm sao được, chừng nào chưa thấy huynh ấy khỏe mạnh trở lại, ta tuyệt đối sẽ không rời khỏi đây!".

Hắn nhìn thần sắc lo lắng của nàng, không nhịn được khó chịu trong lòng, lát sau lại lấy từ trong người ra một cái bình sứ nhỏ rồi ném cho nàng: "Cho ngươi!".

Vũ Thanh Yên nhận lấy bình sứ nhỏ kia, không khỏi nhớ đến lọ thuốc mà lúc trước hắn đưa cho nàng, rồi lại nhìn hắn nghi hoặc hỏi: "Cái gì đây?!".

"Thuốc quý của Vạn gia đấy!". Vạn Khiêm đáp. "Trong bình này có hai viên thuốc điều dưỡng thân thể rất tốt, nếu như bị thương, rất nhanh sẽ hồi phục, còn nếu bị trúng độc thì việc loại bỏ chất độc sẽ nhanh chóng được cải thiện hơn. Khi cho Đại ca ngươi uống thuốc giải, ngươi chỉ cần hòa tan một viên vào trong bát thuốc đó là được rồi, nhớ là chỉ được dùng một viên thôi. Viên còn lại... ngươi cứ giữ lấy, khi nào đó muốn dùng thì dùng, coi như là... Bản Tướng quân ta tặng ngươi!".

Vũ Thanh Yên nhìn bình sứ nhỏ trong tay, trong lòng đột nhiên cảm kích hắn vô hạn. Nam nhân này, thật ra thì tâm địa cũng rất tốt, chỉ là tính nết có chút xấu xa mà thôi. "Đa tạ ngươi!". Nàng đáp.

Vạn Khiêm nhìn khuôn mặt của nàng đã có chút khởi sắc hơn lúc trước, khóe miệng không tự chủ cong lên một cái. Sau đó dường như là nhớ ra chuyện gì đó, hắn liền hỏi: "Lần trước gặp ngươi rốt cuộc là có chuyện gì, sao mặt của ngươi lúc đó lại...?!".

Vũ Thanh Yên nhớ đến chuyện Mã Tư Nguyệt đánh nàng, không khỏi cảm thấy khó chịu, cũng tự giận bản thân không làm gì được nên chỉ đáp lại qua loa: "Chút chuyện nhỏ, không đáng nhắc tới!". Vừa nói, nàng lại vừa cất bình sứ kia vào trong người, giữ thật cẩn thận.

Hắn thấy nàng tránh né không chịu nói rõ liền mở miệng nói: "Vậy hả? Sao hôm đó ta lại nghe phong phanh chuyện gì đó có liên quan đến ngươi và Tuyên Vương vậy?".

Nhắc lại chuyện cũ thật khiến nàng không thoải mái chút nào, nhất là về chuyện đó nữa, một phen hãi hùng bên bờ Như Nguyệt kia. "Là tin đồn, tin đồn vô căn cứ thôi, thế mà ngươi cũng tin!!".

"Ồ, vậy sao?! Đương nhiên là ta có nghe được đính chính, còn nghe nói Mã Tiểu thư Mã gia vì trong cơn ghen tuông mù quáng mà ra tay đánh Vũ Tiểu thư Vũ gia đến sưng mặt sưng mày nữa kìa. Sau đó, sáng hôm sau, đích thân Mã Đại nhân thay mặt nhi nữ đến xin lỗi Vũ gia cơ đấy, còn có trong hôm ấy, mọi người ở Kinh Thành đều biết Mã Tiểu thư ngưỡng mộ Tuyên Vương gia, có thể vì Tuyên Vương gia mà làm bất cứ điều gì, kể cả chuyện làm hỏng thanh danh của mình!". Vạn Khiêm vừa cười vừa kể.

"Ồ, Vạn Đại Thiếu gia từ khi nào lại thích nghe chuyện bát quái thế này rồi, không phải là bắt đầu nhiều chuyện lên rồi đấy chứ?!".

Vạn Khiêm nghe nàng nói, cũng chợt nhận ra rằng, phải rồi, từ khi nào, từ khi nào ngoài chuyện quân doanh ra, hắn lại để ý nhiều chuyện khác đến vậy, mà lại toàn là chuyện có liên quan đến nàng.

Tuy thế, hắn vẫn thản nhiên châm chọc lại nàng: "Vũ Tiểu thư, cô cũng là một người tham gia trong câu chuyện đó, cô nói xem, thế này có đúng là kịch vui không chứ?! À đúng rồi, vết thương đó, chắc cũng không phải là giả đâu nhỉ?! Chậc chậc, nữ hán tử mà ta quen biết cuối cùng cũng có ngày bị người khác đánh đến không muốn nhìn mặt ai thế này, thật tội nghiệp quá!".

Vũ Thanh Yên cứ cảm thấy chuyện Mã Tư Nguyệt đánh nàng như là một vết nhơ chưa thể xóa sạch trong lòng vậy, thế nên khi bị Vạn Khiêm nhắc lại chuyện này, nàng không khỏi tức giận, hắn vừa dứt lời, nàng liền hét lên: "Tên điên này, ngươi im miệng cho ta, không được nhắc đến chuyện này nữa!!".

"Nhìn khuôn mặt của ngươi không có chút vết tích nào, xem ra bình cao dược ngươi cướp được từ tay ta cũng không tệ đi!".

"Hừ, ai thèm dùng đồ của ngươi chứ! Cái bình sứ thối kia vẫn còn nằm đóng bụi ở khuê phòng của ta kia kìa!".

"Cái gì? Vậy là ngươi không dùng nó? Thế tại sao mặt của ngươi...?".

"Ta thế nào thì cũng không có liên quan đến ngươi!".

"Ngươi... Rốt cuộc thì quan hệ giữa ngươi và Tuyên Vương là như thế nào?".

"Tại sao ta lại phải nói cho ngươi biết chứ?! Hơn nữa, chuyện của ta, khi nào thì đến lượt ngươi quan tâm!?".

"Ngươi...!".

Đúng lúc này, bên ngoài lều trướng đột nhiên có tiếng Thương Dạ vang lên, thanh âm xen lẫn chút vui mừng: "Vũ Tiểu thư, thuốc giải đã được sắc xong rồi, Vương gia bảo thuộc hạ mang đến!".

Vũ Thanh Yên không thèm đôi co với Vạn Khiêm nữa, vui vẻ chạy vòng qua người hắn đi ra ngoài. Vừa nhìn thấy Thương Dạ tay đang bưng một bát thuốc còn bốc hơi nóng, nàng không khỏi cảm thấy nhẹ cả người, cuối cùng cũng có thuốc rồi. Nàng vươn tay nhận lấy bát thuốc kia, nói lời đa tạ với hắn rồi trở nhanh vào trong.

Vạn Khiêm thấy Vũ Thanh Yên chỉ chăm chăm bưng bát thuốc kia đến bên cạnh Vũ Thanh Phong mà hoàn toàn không thèm để ý gì tới mình cũng có chút gì đó khó chịu trong lòng.

"Vạn Thiếu Tướng quân, Vương gia của thuộc hạ có lời mời!". Thương Dạ vẫn chưa đi, đứng bên ngoài trướng nói vọng vào.

"Không biết Tuyên Vương gia có chuyện gì cần gặp Bản Tướng?!". Hắn cũng không nhúc nhích, vẫn đứng yên tại chỗ mà đáp.

"Chuyện của chủ tử, thuộc hạ nào dám tò mò! Vạn Thiếu Tướng quân, mời!". Lời lẽ của Thương Dạ vẫn hết sức tôn trọng.

"Nhưng ta...".

Vạn Khiêm còn đang do dự thì Vũ Thanh Yên lúc này ở một bên lại lên tiếng: "Người ta đã có lời mời thì ngươi cứ đi đi, tại sao lại hỏi lắm điều thế?!".

"Nha đầu, ngươi biết gì mà lên tiếng chứ?".

"Ngươi mau đi đi, đừng ở đây làm phiền ta chăm sóc Đại ca nữa, cũng tránh để Đại ca ta không có bị phiền nhiễu vì ngươi!". Vũ Thanh Yên xua xua tay tỏ ý muốn đuổi hắn đi.

"Nha đầu, ngươi...!".

"Còn không mau đi!!".

Vạn Khiêm thấy nàng đuổi người, cũng không nán lại thêm nữa, trựa tiếp phất tay áo bỏ đi, trước đó còn để lại cho nàng tiếng "hừ" thật lạnh. "Nha đầu, ngươi nhớ đó, chờ ta đi giải quyết chuyện này về, ta nhất định sẽ xử lý ngươi thật thấu đáo!". 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net