CHƯƠNG 68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm, Vũ Thanh Phong lúc này đang ngủ nên Vũ Thanh Yên mới nhân lúc này ra ngoài trướng đi loanh quanh một chút.

Ngước mắt nhìn bầu trời cao rộng, nàng bất giác thắc mắc không biết giờ này Úc Khả Dương đang làm gì, liệu y có thật sự bị Hoàng thượng phạt nặng hay không.

"Đang nghĩ gì vậy?". Thanh âm trầm ấm vang lên sau lưng khiến Vũ Thanh Yên giật mình quay người lại. Hóa ra là Vạn Khiêm.

"Không có gì!". Nàng khẽ đáp, ánh mắt trước sau vẫn dán lên trên khoảng trời đêm vô tận đó.

Vạn Khiêm đứng song song với Vũ Thanh Yên, cũng bắt chước nàng nhìn lên trên bầu trời kia sau đó lại nghi hoặc hỏi: "Trên trời không có sao, cũng chẳng có trăng, ngươi nhìn gì mà chăm chú như thế?"

"Có thế người không thấy được, nhưng ta lại thấy được!"

"Ngươi thấy được cái gì?". Trước câu trả lời của nàng, Vạn Khiêm lại càng tò mò hơn.

"Ta thấy... rất thích thú!"

"Thích thú? Chẳng có cái gì cả, sao ngươi lại thấy thích thú?"

Nàng bỗng nhiên bật cười đáp lại: "Dù trên bầu trời này không có bất cứ thứ gì có thể nhìn ngắm được ngoại trừ một màu đen, nhưng nếu nhìn kĩ, ngươi sẽ thấy nó không có đơn điệu như ngươi nghĩ!"

"Ta không thấy màu đen là một màu đơn điệu, nhưng bầu trời đêm nay quả thực không có gì để ngắm cả. Hơn nữa, sương xuống rất nhanh, ngươi còn ở ngoài này nhất định sẽ bị cảm lạnh, mau vào trong đi!". Vạn Khiêm nói rồi định quay người trở lại vào trướng của mình thì bị Vũ Thanh Yên níu tay áo.

"Ngươi... liệu ngươi có thể giải quyết xong sớm chuyện ở đây một chút được không?"

"Sao vậy? Muốn trở về à?". Hắn nhìn nàng, bật cười hỏi. Thấy Vũ Thanh Yên gật đầu, hắn cười lại càng sâu hơn, nhưng rồi lại hỏi: "Ngươi lo cho Tuyên Vương?"

Trước câu hỏi của Vạn Khiêm, Vũ Thanh Yên cũng chẳng biết phải trả lời thế nào, nhưng rồi, nàng cũng vẫn khẽ gật đầu. Phải, là nàng lo cho Úc Khả Dương.

"Ngươi yên tâm đi, bao giờ xong chuyện ở đây, chúng ta sẽ trở lại Kinh Thành!". Vạn Khiêm vươn tay xoa đầu Vũ Thanh Yên, sau đó lại cởi áo choàng của mình phủ lên trên đầu nàng. "Còn bây giờ thì mau trở vào trong trướng đi, ngươi mà nhiễm lạnh chỉ càng thêm hại ta!". Tay hắn nắm lấy vai nàng nhẹ xoay một cái, rồi liền đẩy nàng bước đi.

Vũ Thanh Yên dừng lại quay người, nói với hắn một câu: "Ngươi nhớ phải giải quyết xong sớm chuyện ở đây đấy!"

"Được!". Vạn Khiêm cười. "Mau vào trong đi!"

Nghe được lời hứa này của hắn, Vũ Thanh Yên lúc này mới thực sư an tâm quay người đi vào trong.

Vạn Khiêm thấy bóng của nàng dần khuất sau tấm màn mới nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi, nha đầu này thật khiến hắn đau đầu muốn chết. Nhưng khi nghĩ đến chuyện nàng một lòng một dạ đang lo lắng cho Tuyên Vương ở Kinh Thành kia, trong lòng hắn lại đặc biệt thấy không thoải mái. Kể cũng kỳ lạ, từ khi nào mà hắn lại để tâm đến nha đầu này quá nhiều rồi?

Sáng sớm hôm sau, khi mà mặt trời còn chưa kịp ló dạng thì Vũ Thanh Yên đã dậy, tối hôm qua nàng cũng khá mệt, vừa nhắm mắt thì liền ngủ luôn, nhưng vẫn không ngờ sáng nay lại dậy sớm như thế.

Khẽ ngáp một cái rồi rời giường, vươn vai uể oải đứng dậy, Vũ Thanh Yên chuẫn bị thỏa đáng một chút sau đó liền ra khỏi trướng của mình.

Đúng là sớm thật, ngoại trừ lính canh cũng chỉ lác đác có vài người, cũng không có nhiều như hôm qua. Bước chân khẽ cất, nàng thiết nghĩ bây giờ cũng không có gì làm, có thể đi loanh quanh nơi này xem một chút.

Mắt thấy Vạn Khiêm đang luyện kiếm đằng xa, Vũ Thanh Yên không khỏi cảm thán, vội vàng bước nhanh tới.

Từng đường kiếm vun vút kết hợp với thân ảnh nhanh như chớp của hắn thật nhìn không rõ chiêu thức gì. Mạnh mẽ vã mãnh liệt đến nỗi nàng còn nghe thấy cả tiếng kiếm xé gió lao đi. Tên hỗn đản này khi luyện kiếm cũng có phong thái uy thế như vậy sao?

Vũ Thanh Yên chỉ mải mê ngắm kiếm pháp của Vạn Khiêm mà không biết rằng hắn đã nhìn thấy nàng từ lâu. Thấy nàng có một bộ dạng ngây ngốc như vậy, trong tâm trí không khỏi nổi lên tâm tư muốn trêu nàng. Ngay lập tức, kiếm của hắn liền chuyển hướng, lao đến phía nàng nhanh như vút.

Nhìn Vạn Khiêm cầm kiếm đột nhiên lao đến phía mình như vậy, Vũ Thanh Yên không khỏi thất kinh. Nàng la lên một tiếng rồi toan bỏ chạy nhưng muộn là kiếm của hắn vẫn nhanh hơn một bước.

Thứ sắt lành lạnh đang kề lên cổ mình khiến nàng không dám động đậy, có khi cũng chẳng dám thở mạnh. Tên họ Vạn này lên cơn điên rồi hay sao mà lại tự dưng kề kiếm lên cổ nàng, chẳng lẽ hắn muốn giết nàng thật sao?

"Ngươi... ngươi... định làm gì?". Vũ Thanh Yên lắp bắp hỏi.

Vạn Khiêm không trả lời, ánh mắt nhìn nàng cực kỳ lạnh lẽo, không còn là vẻ ôn hòa như trước.

"Ta... ta nói cho ngươi biết, nơi này là quân doanh, ngươi là Thiếu Tướng quân của Vạn gia. Ngươi công khai giết người như vậy thật không hay chút nào!"

"Bình sinh khi ta luyện kiếm đều không cho phép bất cứ ai nhìn xem, đã từng có kẻ muốn so tài kiếm pháp với ta nên đã lén nhìn trộm, lúc đó ta chẳng nhân từ hay xem hắn có thân phận gì mà một kiếm giết chết hắn. Ngươi nói vừa rồi ngươi như vậy là muốn nhận được kết cục giống hắn ta có phải không?". Vạn Khiêm mở miệng, thanh âm nhìn không ra cảm xúc.

"Quá đáng! Chỉ là nhìn một chút, sao ngươi lại có ý muốn giết người chứ?!". Vũ Thanh Yên bất bình lên tiếng.

"A, còn dám mạnh miệng? Ta chỉ cần mạnh tay thêm một chút nữa thì cái cổ trắng ngần này sẽ nhiễm một màu đỏ tươi của máu mất!"

Vũ Thanh Yên bỗng nhiên sợ hãi, liền im bặt không hé miệng nói nữa. Hôm nay tên thối tha này bị làm sao vậy?

"Ngươi nói bây giờ ta nên xử lý ngươi như thế nào đây? Giết ngươi? Vứt ngươi xuống núi? Hay là đem ngươi cho thú dữ ăn?"

"Ngươi... dám sao?"

"Ngươi nghĩ ta không dám? Ngươi tin không?"

Vũ Thanh Yên bất chợt cảm thấy hơi rùng mình trước ánh mắt kia của hắn.

Nhận ra sự hoảng loạn trong mắt nàng, Vạn Khiêm khẽ bật cười thành tiếng, trêu nha đầu này cũng vui thật đấy. Hắn hạ kiếm xuống, tra vào bao, miệng vẫn cười không khép lại được, đến cả ánh mắt cũng nhuốm đẫm ý cười vui vẻ rồi.

Vũ Thanh Yên thấy mình bị đem ra làm trò đùa như thế thì tức tối đạp xuống chân hắn một cái.

Vạn Khiêm bỗng nhiên bị đau, la oai oái, dùng ánh mắt đầy oán hận nhìn nàng: "Ta chỉ đùa một chút thôi mà, ngươi làm gì mà lại đạp ta đau như vậy?!"

"Đùa một chút? Vạn Thiếu Tướng quân thân mến, suýt chút nữa thì ngươi đã khiến trái tim yếu ớt nhỏ bé này của ta ngừng đập luôn rồi. Cái đạp này của ta thì có là gì đối với ngươi, ngươi bớt tỏ ra yếu đuối đi!"

"Ta... Ta..."

Vạn Khiêm lắp bắp, còn nói chưa hết thì Vũ Thanh Yên đã quay người bỏ đi. Thật ra hắn muốn nói rằng, hắn đâu có tỏ ra yếu đuối gì, đúng là nàng làm hắn đau thật mà. Đạp đi đâu không đạp, cư nhiên lại nhằm trúng chỗ bị thương chưa lành của hắn mà đạp.

Ba ngày trôi qua rất nhanh. Vũ Thanh Yên ngoài thường ngày chăm sóc cho Vũ Thanh Phong ra thì cũng chỉ tìm Vạn Khiêm tán gẫu hoặc lâu lâu trêu hắn vài câu, dần dà, giữa hai người bọn họ cũng trở nên thân thiết hơn hẳn.

Hôm nay lại là một đêm không trăng không sao nhưng Vũ Thanh Yên vẫn ra ngoài ngồi ngắm bầu trời lồng lộng.

"Ngươi lại không có chuyện gì làm mà ra ngoài này ngồi nữa hay sao?". Từ đằng sau nàng, Vạn Khiêm vừa nói vừa đi tới ngồi xuống bên cạnh.

"Vẫn như thường lệ thôi!". Nàng khẽ đáp.

Mặc dù nàng không nói, nhưng Vạn Khiêm vẫn biết nàng mỗi tối ra đây ngồi làm gì, không phải chỉ đơn giản là ngắm trời đêm, mà là trông. Phải, là nàng trông, phía đó chính là Kinh Thành. Có lẽ là nàng đang lo lắng cho người kia.

Dù rằng chuyện ở đây hắn đã giải quyết ổn thỏa xong từ ngày hôm qua, đáng lẽ ra đến hôm nay đã có thể cùng nàng trở lại Kinh Thành, nhưng không hiểu sao trong lòng hắn lại có chút không nỡ. Ba ngày qua ở cùng nàng, trò chuyện với nàng, trêu đùa nàng đã khiến Vạn Khiêm hắn nảy sinh một thứ cảm giác chiếm hữu kỳ lạ, là điều mà trước nay hắn vẫn luôn không thấy được ở bản thân mình.

Hắn thật sự muốn ở cùng Vũ Thanh Yên thêm mấy ngày nữa, nhưng nhìn nàng mỗi đêm đều ra đây nhìn về phía Kinh Thành như thế, lòng hắn chỉ càng cảm thấy nặng nề.

"Ta... giải quyết xong việc rồi!". Vạn Khiêm nói, trong lòng tràn ngập mâu thuẫn.

Vũ Thanh Yên nghe đến câu nói này của hắn trong lòng mừng rỡ, không tự chủ mà nở một nụ cười thập phần kinh diễm khiến Vạn Khiêm ngồi bên cạnh không khỏi sửng sốt trong chốc lát. "Thật sao?"

"Thật! Không lừa ngươi đâu."

"Vậy mai có thể trở về Kinh Thành được rồi chứ?"

"Được."

"Thật tốt quá!!"

Vũ Thanh Yên vui sướng đến cười không khép miệng lại được. Thấy vậy, Vạn Khiêm lại hỏi: "Ngươi vui đến như vậy sao?"

"Đương nhiên rồi, cuối cùng cũng có thể trở về nhà, sao lại không thể vui?!"

"Vậy mấy ngày trước, là ai đòi sống chết muốn về Kinh Thành giải oan giúp Tuyên Vương?"

Nghe đến đây, Vũ Thanh Yên lại chợt hơi khựng lại, nụ cười trên mặt cũng dần tắt. "Ta... ta chỉ cảm thấy bất bình thôi mà. Với lại, Đại ca ta lúc đó còn đang bị thương, sao ta có thể cư nhiên bỏ về như vậy được chứ!"

Hiện giờ thương thế của Vũ Thanh Phong đã khỏi, nàng có rời đi cũng yên tâm, do đó mới cao hứng như vậy, tên họ Vạn này sao lại soi mói nàng nhiều như vậy?

"Ta muốn hỏi ngươi cái này...". Vạn Khiêm bỗng nhiên có chút ngập ngừng.

"Ngươi nói đi, nếu thuận tai Bản Tiểu thư thì tốt, không thì Bản Tiểu thư sẽ không nể mặt ngươi đâu!". Nàng cao giọng đáp.

Thấy nàng thích ra vẻ như vậy, Vạn Khiêm cũng xem như đã quá quen, bèn bỏ qua mà nói: "Sau khi về Kinh Thành, ta... có thể đến tìm ngươi tán gẫu, nói chuyện phiếm như thế này được nữa không?"

"Có gì mà không được! Ngươi yên tâm, Bản tiểu thư lúc nào cũng sẽ rộng cửa đón một đại nhân vật như ngươi vào uống trà tán gẫu!"

"Ngươi phóng khoáng như vậy, không sợ lời ra tiếng vào hay sao?". Hắn bật cười hỏi.

"Ta thấy như vậy là điều hết sức bình thường, đã là bằng hữu, đến nhà nhau ngồi nói chuyện uống trà mà cũng không được nữa sao?! Ngươi yên tâm, ta rất tiến bộ, không có cổ hủ như vậy!". Nàng vỗ vỗ vai hắn, sảng khoái nói.

"Vậy được, ta sẽ ghi nhớ câu nói này!". Vạn Khiêm cười, sau đó lại hạ giọng nhắc nhở: "Cũng muộn rồi, ngươi mau vào trong thu thập một chút rồi nghỉ ngơi đi, sáng mai sẽ lên đường hồi kinh."

"Được! Ta biết rồi!". Vũ Thanh Yên cười cười đáp lại sau đó liền quay người rời đi, bộ dạng như một chú chim nhỏ đang nhảy nhót không ngừng.

Nhìn nàng vui vẻ như vậy, trong lòng Vạn Khiêm cũng cảm thấy có chút gì đó vui lây, mắt thấy nàng đã vào trướng của mình, hắn mới an tâm rời đi.

Sáng hôm sau, nắng còn chưa chiếu xuống, Vũ Thanh Yên đã dậy, nàng chuẩn bị thỏa đáng một chút rồi sau đó ra khỏi trướng của mình đến trướng của Vũ Thanh Phong.

Vừa vén màn đi vào đã thấy ngay Vũ Thanh Phong đang ngồi trên ghế đọc sách, nàng vui vẻ đi tới gọi một tiếng: "Đại ca!"

Vũ Thanh Phong ngẩng mặt, tức thì thấy được bộ dáng này của tiểu muội mình, không nhịn được khẽ hỏi: "Có chuyện gì vui hay sao mà muội lại cao hứng như vậy?"

"Đại ca, hôm nay muội sẽ lên đường trở về Kinh Thành!"

"Ta biết, tối hôm qua Vạn Thiếu Tướng quân có đến nói với ta. Kiểu gì sáng nay muội cũng đến nên ta mới ngồi đây chờ sẵn muội!"

"Hóa ra huynh đã sớm biết, muội còn tưởng sẽ định cho huynh một phen bất ngờ cơ đấy!". Nàng bĩu môi đáp.

Vũ Thanh Phong sủng nịnh xoa đầu nàng: "Yên nhi, lên đường nhớ cẩn thận đấy, muội mà có bề gì, người Đại ca này như ta thật không thể sống nỗi!"

"Đại ca, muội muội của huynh lớn rồi, không còn là hài tử lên ba nữa đâu, muội tự biết bảo vệ bản thân mình mà, huynh yên tâm!". Nàng bắt lấy bàn tay đang xoa đầu mình của hắn, khẽ vỗ nhẹ lên đó nói

"Nhớ lúc đó mới lên ba, muội cũng không có bài xích ta xoa đầu muội thế này. Thời gian quả thực qua rất nhanh, mới đó mà giờ đã là một đại cô nương rồi, có thể sắp gả đi được rồi!". Vũ Thanh Phong nở nụ cười vui vẻ.

"Gả cái gì mà gả, muội mới không thèm gả cho ai hết, cứ như vậy để huynh nuôi, xem xem Đại tẩu tương lai dám nói gì muội!"

"Muội yên tâm, có ta ở đây, nàng ấy chẳng dám!"

Cả Vũ Thanh Yên và Vũ Thanh Phong đều bật cười vui vẻ, tiếng cười giòn tan vang vọng khắp trướng.

Một canh giờ sau, Vạn Khiêm đã chuẩn bị thỏa đáng, Vũ Thanh Yên liền từ biệt Vũ Thanh Phong lên xe ngựa trở về Kinh Thành.

Suốt cả đoạn đường, Vũ Thanh Yên phấn khích đến nỗi lúc nào cũng vén màn xe thò đầu ra ngoài cười cười nói nói với Vạn Khiêm, đôi lúc còn vênh mặt trêu ngươi khiến hắn không khỏi thở dài ảo não, nàng có thể yên lặng một chút đi được không đây?!

Đoàn người đi đến khi trời tối thì đến một trấn nhỏ, Vạn Khiêm ra hiệu cho dừng trước một khách điếm, nói rằng đêm nay sẽ nghỉ lại ở đây. Hắn xuống ngựa, nói vọng vào bên trong xe: "Vũ Thanh Yên, đến nơi rồi!"

Đáp lại hắn không có tiếng trả lời.

"Vũ Thanh Yên, mau xuống đây, đừng có đùa nữa, ta không có đủ kiên nhẫn đâu!"

Vẫn không có bất cứ thanh âm trong trẻo nào của nàng truyền ra, điều này khiến Vạn Khiêm không khỏi suy nghĩ lung tung, không phải là có chuyện gì xảy ra rồi chứ? Hắn tức tốc vén màn xe ngựa lên, quên luôn cả chuyện phân biệt nam nữ.

Bên trong xe tối một mảnh, quanh quẩn là tiếng thở đều đều nhịp nhàng của Vũ Thanh Yên, Vạn Khiêm nhìn đến không khỏi cười khổ, hắn lo nghĩ quá, nàng chỉ là đang ngủ mà thôi.

"Vũ Thanh Yên!". Hắn khẽ gọi.

Nhưng nàng vẫn không hề bị giật mình mà tỉnh giấc chút nào, ngược lại vẫn ngủ say.

Vạn Khiêm lắc đầu bất lực, cuối cùng hắn chỉ có thể đi vào bên trong xe ngựa, bế nàng ra khỏi xe, một đường thẳng tắp lên trên phía gian phòng đã được thuê sẵn. Mà đám gia nô, thị vệ đi theo sau cũng đã thức thời lui xuống lúc nào không hay, trong lòng bọn họ khẽ mừng thầm, chủ tử mặt than này cuối cùng cũng biết rung động trước nữ nhân rồi, nhìn ánh mắt và hành động ôn nhu đó mà xem, không khéo sau này bọn họ phải gọi vị Vũ Tiểu thư kia một tiếng "Thiếu phu nhân" đấy!

Trong phòng, khi Vạn Khiêm vừa nhẹ nhàng đặt Vũ Thanh Yên xuống giường thì cũng là lúc nàng chợt mơ màng tỉnh giấc. Vừa mở mắt đã thấy ngay hành động mờ ám này của Vạn Khiêm, mà mình lại còn đang được hắn bế, Vũ Thanh Yên không khỏi tức giận.

"Họ Vạn kia, ngươi muốn làm gì, mau buông ta ra!!". Nàng vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay rắn chắc của hắn.

"Ta có làm gì đâu!". Vạn Khiêm vẫn ôm nàng như cũ, mày kiếm khẽ nhíu lại không vui.

"Không làm gì sao? Này, ngươi đừng có mà lợi dụng lúc Bản tiểu thư đang ngủ mà giở trò đồi bại, ta không ngờ ngươi lại là một kẻ háo sắc như vậy!!"

"Vừa mới ngủ dậy, khí lực cũng thật lớn, dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với ta sao?". Vạn Khiêm khẽ nhếch mép nói.

"Ngươi là tên háo sắc, tên biến thái, ngươi đừng nghĩ sẽ dễ dàng chiếm được tiện nghi của Bản tiểu thư! Mau buông ta xuống!!". Vũ Thanh Yên trước sau vẫn luôn muốn rời khỏi người hắn nhưng không sao thoát được, chết tiệt, nàng có mạnh như hắn đâu.

"Nếu như ngươi đã nói ta háo sắc, vậy để ta làm thật cho ngươi xem nhé?!"

Vũ Thanh Yên vốn biết Vạn Khiêm không có làm gì nàng, nhưng nàng vẫn cứ muốn mượn chuyện này sỉ vả hắn vài câu cho bỏ ghét, nhưng bây giờ hắn nói thế là có ý gì?

Chưa để nàng kịp nói điều gì, Vạn Khiêm tay vẫn như cũ bế nàng không buông, sau đó khuôn mặt của hắn từ từ áp xuống, mang theo một cỗ khí nam tính dần phả vào mặt Vũ Thanh Yên.

Nàng bối rối nhìn hắn, đưa tay lên đẩy hắn ra, miệng lắp bắp: "Này, đừng... đừng làm thật thế chứ, ta chỉ... chỉ đùa thôi mà!!"

"Không phải ngươi bảo ta háo sắc sao?"

"Ngươi không háo sắc!". Nàng khẳng định.

"Không phải ngươi bảo ta biến thái sao?"

"Ngươi không biến thái!". Nàng lại khẳng định.

"Nhưng biết làm sao đây, bây giờ ta thật sự rất muốn trở thành một tên háo sắc, một tên biến thái cho ngươi thấy!". Hắn vừa tiến đến bên tai nàng vừa nói, hơi thở ấm nóng của hắn khiến nàng cảm thấy khó chịu.

"Ta không cần!!". Nàng đáp. "Vạn Khiêm, nếu như ngươi dám làm gì ta, ta sẽ la lên cho ngươi coi!!"

"Vậy ngươi la đi, xem xem có ai đến cứu!"

"Vạn Khiêm!!!". Nàng gằng giọng.

"Ngươi gọi ta như thế là muốn quyến rũ ta đấy à?"

"Vạn Khiêm!!!"

Vạn Khiêm không nói không rằng, hắn đứng thẳng người dậy sau đó ôm Vũ Thanh Yên về phía cửa sổ. Cửa sổ đang đóng bỗng dưng bị chân hắn đạp mở toang ra. Hắn vươn người nàng về phía cửa sổ, khẽ nói: "Nếu bây giờ ta thả ngươi xuống thì sao?"

"Tên điên kia, ngươi còn có nhân tính không vậy??". Vũ Thanh Yên la toáng lên.

"Không có nhân tính!". Hắn đáp gỏn lọn, sau đó lực trên bai cánh tay chợt yếu đi một chút.

Vũ Thanh Yên thấy được sự lỏng lẻo ở cả thân người mình, liền liều mạng bám vào người Vạn Khiêm không rời, hai cánh tay nàng choảng qua cổ ôm lấy hắn, sống chết cũng không buông. "Vạn Khiêm, nếu ngươi mà giết ta, Phụ thân ta tuyệt đối sẽ không để yên cho ngươi đâu!! Ngươi đừng có để xích mích giữa hai chúng ta mà làm hai nhà Vũ – Vạn tương tàn!!"

Sau đó nàng thoáng thấy hắn có chút khựng lại, rồi bỗng nhiên hắn quay người trở lại vào trong, buông nàng xuống đất rồi đi mất dạng. Vũ Thanh Yên nhìn cái bóng lưng cao ngạo đó rời đi mà thầm nghiến răng nghiến lợi mắng mười tám đời liệt tổ liệt tông nhà hắn. Nhưng rồi, nàng cũng vô tình bỏ qua mất rằng hai tai của Vạn Khiêm đỏ bừng như lửa.

Vạn Khiêm trở về gian phòng của hắn, trong người vẫn quẩn quanh hương thơm tỏa ra từ nàng. Hai mang tai hắn bây giờ đỏ lựng cả lên, cùng với một bộ dạng xấu hổ kia, nào có ai nhận ra đây là Vạn Thiếu Tướng quân lừng lẫy trên chiến trường chứ?

Vốn muốn bế nàng về phòng, lại cũng định thừa dịp nàng ngủ mà ngắm nàng một chút, cũng chẳng biết mình có suy nghĩ vớ vẩn này từ lúc nào nữa. Ai ngờ nàng lại tỉnh đúng lúc như vậy, mà câu đầu tiên vừa mở miệng lại là mắng hắn. Hắn cũng chỉ là muốn trêu nàng một chút cho bỏ tức, nhưng không ngờ lại liều mình mà vượt quá giới hạn như vậy, cư nhiên muốn tiến sát gần nàng, lại nói thêm mấy câu vô sỉ ám muội như thế kia nữa.

Hắn vò đầu bức tóc, thật không thể hiểu nổi!

Khoảnh khắc nàng vươn hai tay ôm lấy cổ hắn, nép vào lòng hắn đã khiến tim hắn như lỡ mất một nhịp đập, đến hít thở cũng không thông, mặc dù trong lòng thoáng lưu luyến vòng tay mềm mại kia, nhưng hắn cũng biết chừng mực mà thả nàng xuống, nếu không nàng lại thấy mất bộ dạng xấu hổ chưa từng có này của hắn rồi.

Vạn Khiêm không hiểu mấy ngày nay bản thân mình có vấn đề gì, chẳng lẽ hắn bệnh mất rồi?

Lấy hai bàn tay ôm trán, mày nhíu lại khó chịu. Không được rồi, sau khi về Kinh Thành, hắn phải đi tìm Thái y hỏi bệnh mới được!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net