CHƯƠNG 67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vạn Khiêm rời khỏi trướng của Vũ Thanh Phong, đi theo Thương Dạ đến một trướng khác cách đó không xa. Khi đến trước trướng, Thương Dạ đột nhiên đứng lại, có phần cung kính nói: "Vương gia của thuộc hạ đang chờ bên trong, Vạn Thiếu Tướng quân, mời!".

Vạn Khiêm gật đầu, liền ngay sau đó có hai vệ binh vén màn cho hắn, hắn liền không chần chừ bước vào bên trong. Hiện tại, đứng trước mặt hắn là Tuyên Vương cao cao tại thượng đang quay mặt về phía hắn, nhìn bóng lưng có phần hơi suy yếu đó, hắn không khó để đoán ra y đang bị thương, cũng thật nực cười, Tuyên Vương mà hắn nghe nói là một thân võ nghệ trác tuyệt sao bây giờ lại dễ dàng bị thương như vậy đây nhỉ?

"Tuyên Vương gia cho mời Bản Tướng đến là có chuyện gì muốn nói?!".

Úc Khả Dương lúc này mới từ từ xoay người lại, ánh mắt có phần lạnh đi, khóe miệng chỉ nhếch lên hơi cười đáp: "Là chuyện công, không làm mất thời gian của Vạn Thiếu Tướng quân chứ?".

"Chuyện công? Ta cứ tưởng Ngài gọi ta đến để đàm đạo chuyện riêng cơ đấy!". Vạn Khiêm cười giễu.

"Không, giữa Bản vương và Ngài làm gì có chút chuyện riêng nào!". Y đáp. "Không biết Vạn Thiếu Tướng quân đến đây (quân doanh) là vì chuyện gì?!".

"A, Tuyên Vương đang hỏi ta mục đích đến đây sao? Câu này ta phải là người hỏi Ngài mới đúng chứ!".

Úc Khả Dương khẽ bật cười: "Vạn Thiếu Tướng quân nói gì vậy, đương nhiên là Bản vương phụng mệnh Hoàng thượng đến đây trấn áp cường hào, bắt bọn tham ô, kiểm tra quân doanh rồi!".

"Ồ, vậy Ngài đã làm chưa?!". Vạn Khiêm nhướng mày nói.

"Bản vương hôm nay chỉ mới đến, vẫn chưa nghe được báo cáo nào, chờ một lúc nữa đương nhiên sẽ bắt tay vào nhiệm vụ, không cần Vạn Thiếu Tướng quân phải nhắc nhở!".

"Quân doanh ở đây do Ngài quản lý làm việc thật không hiệu quả. Tính từ ngày hôm qua cho đến trưa nay, Bản Tướng đã đích thân trấn áp hết hai đám thổ phỉ, còn chưa kể đám quan lại tham ô mà Bản Tướng đã truy xét được kể từ chiều ngày hôm trước nữa, thế mà vẫn chưa ghi chép lại báo cáo!". Vạn Khiêm cất cao giọng mà đáp.

Úc Khả Dương nghe xong cũng chỉ khẽ nhíu mày như đã đoán được trước tất cả, nhưng cũng không ngờ mới vỏn vẹn hai ngày mà hắn lại có thể làm ra nhiều chuyện đến vậy. "Ồ, vậy thì Bản vương nên đa tạ Vạn Thiếu Tướng quân rồi!".

"Đừng đa tạ nhanh như vậy, vì Bản tướng sẽ còn cho Ngài thêm một kinh hỉ nữa. Hoàng thượng có khẩu dụ, triệu Tuyên Vương nhanh chóng về Kinh, không được chậm trễ!". Vạn Khiêm cất cao giọng, sau đó lại lấy từ trong ngực áo ra một phong thư ném cho Úc Khả Dương.

Úc Khả Dương tiếp nhận phong thư kia, vội vàng mở ra đọc, sau đó liền ngước mắt lên nhìn Vạn Khiêm, thanh âm nghe không ra cảm xúc: "Vậy thì một lần nữa đa tạ Vạn Thiếu Tướng quân, Bản vương sẽ nhanh chóng ra roi thúc ngựa về Kinh bái kiến Hoàng thượng, nhiệm vụ của Ngài xem như cũng đã hoàn thành rồi!".

"Hừ, Tuyên Vương gia, Ngài biết lần này Hoàng thượng đã tức giận đến mức nào mới cho ta đến đây thay Ngài thanh tẩy một lượt Giang Châu kia mà!". Vạn Khiêm nhếch môi nói.

"Không cần Vạn Thiếu Tướng quân nhắc, Bản vương tự biết chuyện đó!".

"Biết mà vẫn làm, Ngài không sợ long nhan thịnh nộ sao?! Tuyên Vương gia, lần này là Ngài sai khiến Hoàng thượng tức giận, tin tưởng sẽ không dễ dàng gì tha thứ đâu!".

Úc Khả Dương nắm chặt phong thư kia trong tay, gương mặt tựa hồ đã sớm không còn một tia cảm xúc nào. Một lúc sau, y liền cất tiếng, thanh âm hòa hoãn nhưng mang theo chút hơi lạnh: "Đã không còn việc gì nữa, Vạn Thiếu Tướng quân có thể trở về, Bản vương cần thanh tĩnh một chút!".

Vạn Khiêm nghe y nói cũng không lưu lại lâu nữa, trực tiếp phất bào rời đi, trước đó còn để lại một câu: "Vương gia nghỉ ngơi xong có thể ngay lập tức lên đường, Hoàng thượng không thích đợi lâu đâu!".

Sau khi Vạn Khiêm rời đi, Úc Khả Dương liền đến bên cạnh ghế ngồi xuống, thần sắc lúc này lại lộ ra một tia mệt mỏi. Y không ngờ mình lại trì hoãn lâu đến như vậy, đến nỗi ngày cả Hoàng huynh cũng tức giận mà phái Vạn Khiêm đến đây thay mình. Y chưởng quản quân doanh này đã nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên phạm phải một sai lầm lớn không đáng có thế này.

"Thương Dạ!".

"Có thuộc hạ!". Thương Dạ nghe gọi, liền lập tức xuất hiện.

"Mau chuẩn bị đi, chúng ta... phải trở về Kinh Thành trong vòng... một ngày!".

"Vương gia, sao lại...". Thương Dạ có chút ngạc nhiên, vừa mới đến, sao lại vội đi rồi.

"Ngươi đừng hỏi gì cả, nhanh chuẩn bị đi, một canh giờ nữa lập tức lên đường!".

"Vâng, thuộc hạ đã rõ!". Hắn cũng thôi thắc mắc, không hỏi nữa, nhận lệnh xong rồi liền lắc người biến mất.

"Lần này có lẽ không ổn rồi...".

Vũ Thanh Yên sau khi cho Vũ Thanh Phong uống xong thuốc, lại nhận thấy trên gương mặt trắng bệch xuất hiện một chút khởi sắc thì tâm trạng liền vui hẳn lên. Lần này cũng may có Úc Khả Dương, nếu không nàng chẳng biết làm sao đến được đây, cũng chẳng biết lấy đâu ra thuốc giải mà cứu Đại ca nữa.

Nghĩ đến Úc Khả Dương, nàng tự hỏi không biết vết thương của y hiện tại thế nào, đã đỡ lên chút nào chưa, nhìn y thầm nén đau mà cố gắng bước đi vững chãi như thế nàng thật không yên lòng.

Cũng đã gần một canh giờ, cuối cùng Vũ Thanh Phong cũng tỉnh lại. Hắn ôm ngực ngồi dậy thì thấy bóng lưng muội muội mình đang loay hoay làm gì đó.

"Yên nhi, sao muội còn ở đây? Muội tại sao lại không nghe lời ta kia chứ?". Thanh âm không hài lòng vang lên, kèm theo đó là những tiếng ho khẽ.

"Đại ca, huynh tỉnh rồi thì cứ tiếp tục nghỉ ngơi, đừng để ý đến muội, muội sẽ không rời đi cho đến khi huynh khỏe lại hoàn toàn đâu!". Vũ Thanh Yên quay người, cười cười nói.

"Yên nhi, coi như Đại ca xin muội đó, muội trở về đi, có được không? Muội ở lại đây ta không yên tâm chút nào!".

"Đại ca, muội tự biết chăm sóc cho bản thân mình được, huynh không phải lo! Lúc này huynh chỉ cần dưỡng thương thật tốt cho muội là được!". Vũ Thanh Yên ngồi xuống bên cạnh giường, nhu hòa đáp.

"Nhưng mà...".

"Không nhưng nhị gì hết, muội đã quyết định rồi, cho dù Phụ thân có đến đây cũng không làm gì được muội đâu!". Nàng cương quyết.

Vũ Thanh Phong định mở miệng nói gì đó nhưng bên ngoài màn trướng đột nhiên có tiếng nói vang lên làm gián đoạn cuộc trò chuyện giữa hai người: "Đại nhân, Tuyên Vương gia có chuyện muốn gặp Ngài!".

Nghe thấy người tới là Úc Khả Dương, Vũ Thanh Phong liền ngay lập tức đáp: "Mau mời Ngài ấy vào!".

Hắn vừa dứt lời, màn trường liền bị xốc lên, một thân ảnh tiêu sái tiến vào trong.

"Tuyên Vương gia, thứ lỗi cho thần thân thể không tiện, không thể đón tiếp Ngài từ xa!". Vũ Thanh Phong ngồi trên giường, cúi người hướng Úc Khả Dương mà nói.

"Không cần đa lễ, đều là người một nhà cả!". Úc Khả Dương cười cười đáp.

Khi nghe y nói câu này, trong đầu Vũ Thanh Yên không khỏi hiện lên suy nghĩ, khi nào thì nàng, Đại ca và y là người một nhà rồi?!

Vũ Thanh Phong xem như câu nói kia không hề có ý gì thâm sâu, cũng bỏ qua. "Lần này phải đa tạ ơn cứu mạng của Vương gia rồi, ơn này của Ngài, thần tuyệt đối không quên!".

"Không sao, giúp người là việc nên làm, ngươi không cần phải câu nệ như thế. Thương tích đã như thế nào rồi!?".

"Sau khi uống thuốc đã đỡ rất nhiều rồi, không còn cảm giác đau đớn như trước nữa, đa tạ Vương gia quan tâm!". Vũ Thanh Phong trước sau vẫn cung kính mà đáp.

"Vậy thì tốt, Bản vương cũng yên tâm rồi!". Y ngừng một lát, rồi lại nói tiếp: "Bản vương đến đây trước là để thăm ngươi, sau cũng muốn hỏi một chuyện!". Sau đó y liền hướng mắt sang Vũ Thanh Yên vẫn luôn im lặng nãy giờ mà hỏi: "Thanh Yên, nàng có muốn trở về Kinh Thành cùng ta không?".

"Trở về Kinh Thành?". Vũ Thanh Yên tròn mắt ngạc nhiên nhìn y, không phải chỉ mới vừa tới thôi sao, sao bây giờ lại về rồi?

"Ừ, về Kinh Thành, cùng ta!". Úc Khả Dương lặp lại.

"Tại sao lại trở về?". Nàng nghi hoặc hỏi.

"Ở đây không còn chuyện của ta nữa, sao lại không thể trở về?!".

"Nhưng mà... ta...".

Khi Vũ Thanh Yên còn đang ngập ngừng chưa thể trả lời thì Vũ Thanh Phong đã nhanh nhẹn nói trước: "Vương gia, nếu Ngài có thể đưa Yên nhi trở về thì hay quá, thần đang lo muội ấy ở đây sẽ không được thoải mái, nên trở về thì tốt hơn!".

"Đại ca, muội...!".

"Yên nhi, quân doanh không phải là nơi dành cho muội, muội mau nhanh chóng trở về Kinh Thành đi, cũng báo bình an cho Phụ thân giúp ta!". Vũ Thanh Phong vẫn cứng rắn khuyên răn.

"Đại ca!".

"Thanh Yên, nàng về cùng ta, có được không?!". Lần này lời của Úc Khả Dương thốt ra không giống như đang hỏi ý kiến, mà tựa như đang cầu xin nàng.

"Nhưng... nhưng Đại ca ta...". Nàng đột nhiên có chút ngập ngừng. Trước đó khi Vũ Thanh Phong còn muốn cứng rắn khuyên nàng trở về, nàng đã rất quyết liệt từ chối, nhưng lần này khi đối diện với Úc Khả Dương, không hiểu sao nàng lại không nỡ nói ra câu không đồng ý.

"Yên nhi, ta đã khỏe rồi, muội mau trở về cùng Vương gia đi, có Vương gia đi cùng muội, ta cũng yên tâm hơn phần nào!". Sau đó lại hướng Úc Khả Dương mà nói: "Vương gia, xin Ngài hãy chiếu cố muội muội của thần!".

"Ngươi yên tâm, Bản vương đã nói rồi, Bản vương đưa nàng đến được thì cũng sẽ đưa nàng trở về được an toàn!". Úc Khả Dương khẳng định chắc nịch. "Thanh Yên, ý nàng thế nào?".

Khi Vũ Thanh Yên định trả lời thì ngoài trướng bỗng nhiên có tiếng nói vang lên: "Tham kiến Vạn Thiếu Tướng quân!". Sau đó, màn trướng không nhanh không chậm tự động nhấc lên, một thân ảnh mặc trường bào màu đen tiến vào.

"Xin lỗi vì có hơi đường đột, nhưng nha đầu này không thể đi cùng Vương gia được!". Thanh âm Vạn Khiêm bén nhọn vang lên.

"Vạn Khiêm?". Vũ Thanh Yên nhíu mày nghi hoặc nhìn hắn.

"Ý của Vạn Thiếu Tướng quân là sao? Bản vương không hiểu!". Úc Khả Dương lạnh nhạt hỏi.

Vạn Khiêm từ từ bước đến, vừa đi vừa cao giọng: "Vương gia ắt hẳn không quên mình phải về Kinh làm gì đi, sao lại còn dẫn theo nha đầu này?! Với lại, trước khi ta đến đây, Vũ thúc thúc có đến tìm ta, nói ta lưu ý tung tích của nha đầu này một chút, ta đã đáp ứng, nha đầu này giờ đây vốn là trách nhiệm của ta!".

"Phụ thân ta nói như vậy sao?". Vũ Thanh Yên hỏi lại. Nàng cũng không biết Phụ thân như thế nào rồi, có vì mấy lời kia của lão gia gia đó mà lo lắng thái quá lên hay không.

"Phải, Vũ thúc thúc đã nói như vậy. Giờ ta đã tìm thấy ngươi, nếu có về thì nên để ta đưa ngươi trở về, không cần phải đi với Tuyên Vương làm gì!".

Úc Khả Dương nghe mấy lời của Vạn Khiêm nói mà mắt lạnh hẳn đi, chỉ mím môi không nói gì, lẳng lặng quan sát biểu tình của Vũ Thanh Yên.

"Nha đầu, ngươi nên về cùng ta thì hơn, nếu bây giờ Tuyên Vương đưa ngươi trở về thì không hay lắm đâu!". Đúng thế, nếu để Úc Khả Dương đưa Vũ Thanh Yên trở về Kinh Thành, nhất định sẽ bị dị nghị, với lại y đang có tội, chưa đủ loạn hay sao mà còn liên lụy đến nàng.

Vũ Thanh Yên có chút suy nghĩ, nếu ở lại đây năm ngày nữa thì có mình chăm sóc, thương thế của Đại ca nhất định sẽ ổn định, như thế dù có phải trở về Kinh cũng yên tâm hơn được phần nào rồi. Nhưng mà còn Úc Khả Dương, y cũng là đang bị thương...

Trong khi Vũ Thanh Yên còn đang đắn đo do dự thì đột nhiên thanh âm Úc Khả Dương vang lên: "Đến giờ rồi, ta đi trước!". Nghe sao mà thê lương đến vậy, khiến trong lòng Vũ Thanh Yên cảm thấy không thoải mái chút nào.

Đến khi nàng ngước mắt lên thì chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng suy yếu của y khuất sau màn trướng đang dần hạ xuống, bóng lưng đó sao quá đỗi cô tịch. Vũ Thanh Yên chạy vội đến nhấc màn trướng lên toan chạy theo y nhưng cánh tay đột nhiên bị ai đó nắm chặt giữ lại.

Nàng quay người chỉ thấy Vạn Khiêm đang hung hăng giữ chặt tay mình, ánh mắt kiên định. "Vạn Khiêm, ngươi làm gì thế? Mau buông ta ra!".

"Ngươi đi đâu?". Hắn nhất quyết vẫn giữ chặt lấy tay nàng.

"Ta đi đâu thì có liên quan gì đến ngươi? Buông ra!". Nàng cố vùng vẫy nhưng hình như chẳng có tác dụng gì.

"Ngươi lại đây!". Vạn Khiêm nói xong, liền kéo nàng đi đến màn trướng của hắn, trước sau vẫn không chịu buông tay.

Trong màn trướng thoáng mùi gỗ trầm hương, Vũ Thanh Yên đứng đối diện với Vạn Khiêm, khuôn mặt thanh tú thoáng chút tức giận, tên hỗn đản này khiến tay nàng đau không chịu được, tự nhiên lại kéo nàng đi đến đây.

"Vừa rồi có phải ngươi định chạy theo Tuyên Vương?". Vạn Khiêm cất giọng hỏi.

Vũ Thanh Yên đang xoa xoa cổ tay, nghe hắn hỏi như vậy thì chợt khựng lại trong chốc lát, sau đó liền thẳng thắng mà đáp: "Phải, ta chính là như vậy đấy!".

"Ngươi...". Hắn không ngờ nàng lại trả lời như thế, nhưng cũng chỉ hỏi tiếp: "Tại sao?".

"Ta...". Lúc này Vũ Thanh Yên mới chợt nhận ra nàng không có bất cứ lý do gì cả, vừa rồi đột nhiên xúc động muốn chạy theo y, muốn đuổi theo cái bóng lưng cao ngạo thẳng tắp đó. "Ta không biết!".

"Ngươi không thể trở về cũng Tuyên Vương được!". Hắn thốt ra một câu. Sau đó chỉ thấy nàng nhíu mày nhìn hắn, hắn liền nói tiếp: "Tuyên Vương bây giờ bản thân đang có tội, nếu ngươi trở về cùng y thì sẽ chỉ khiến bản thân bị liên lụy. Hơn nữa, đám người ở Kinh Thành chẳng phải rất thích chuyện bát quái đó sao, sau đó ai biết được sẽ có bao nhiêu chuyện được thêu dệt nên giữa ngươi và Tuyên Vương?".

"Tại sao Ngài ấy lại đang có tội, Ngài ấy đã làm gì, chẳng phải mọi chuyện đang rất tốt đó sao?". Trong giọng nói của nàng bất giác lại nhiều thêm một tia lo lắng khẩn trương.

"Đang rất tốt? Ngươi nhầm rồi. Ta không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng Tuyên Vương dùng tận bảy ngày đi đường thay vì hai ngày để đến đây, làm chậm trễ việc công khiến Hoàng thượng nổi cơn thịnh nộ, vừa rồi y lên đường hồi kinh là để chịu tội!".

"Cái gì?". Vũ Thanh Yên kinh ngạc thốt lên. "Nhưng mọi chuyện không phải như thế! Ngài ấy là đang bị thương, hơn nữa khiến Ngài ấy chậm trễ hành trình cũng là do ta, không phải lỗi của Ngài ấy!".

"Ta không biết nhưng thật sự trong chuyện lần này, người chịu trách nhiệm chính là Tuyên Vương!".

"Không được, ta phải đi giải thích!". Vũ Thanh Yên quay người toan chạy đi nhưng một lần nữa lại bị Vạn Khiêm giữ lại.

"Ngươi không thể đi! Cho dù ngươi có trở lại Kinh Thành thì ta cũng sẽ không cho phép ngươi bị liên lụy vào trong chuyện này!".

"Nhưng Tuyên Vương không có tội. Ngài ấy vì cứu ta nên mới chậm trễ đến đây, là do ta gây chuyện nên sự việc mới nghiêm trọng đến mức này, không phải lỗi ở Ngài ấy thì tại sao Ngài ấy phải chịu chứ?!".

"Vũ Thanh Yên! Chuyện này không thể chỉ trách mình ngươi được. Là do Ngài ấy tự dấn thân vào, đã biết được sẽ có kết cục này thì tại sao lại còn tự nguyện gánh vác?!". Vạn Khiêm nói mà như hét lên.

Phải rồi, tại sao chứ? Úc Khả Dương có lẽ biết mà, đã biết nàng sẽ gây tai hại như thế này cho y, vậy mà tại sao y vẫn còn muốn dây dưa với nàng. Tại sao y lại không đi thẳng con đường của mình đi, tại sao lại rẽ ngang về phía nàng?

Thấy Vũ Thanh Yên đã bớt làm loạn, Vạn Khiêm lúc này mới hòa hoãn nói: "Ngươi yên tâm đi, dù sao Tuyên Vương cũng là Hoàng đệ của Hoàng thượng, cũng không đến nỗi bị trừng phạt quá nặng đâu, trước nay tình cảm huynh đệ giữa bọn họ rất tốt, Tuyên Vương lại trợ giúp cho Hoàng thượng nhiều như vậy, tin tưởng rằng Hoàng thượng sẽ không gây khó dễ gì đâu!".

"Khi nào ngươi trở về?". Nàng ngước mắt nhìn hắn hỏi.

"Khoảng năm ngày nữa!".

"Được, năm ngày sau, phải dùng tốc độ nhanh nhất để về Kinh Thành!". 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net