CHƯƠNG 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày qua ngày, Vũ Thanh Yên cuối cùng cũng đã hoàn toàn khỏe lại. Từ giờ nàng không cần phải uống cái thứ thuốc đắng đó nữa. Hôm nay tâm trạng Vũ Thanh Yên rất tốt, nàng đang cần tinh thần để tiếp tục "chiến đấu" với Cung yến sắp tới. Đó cũng là lúc mà nàng được tự do!

"A Châu! Em biết có nơi nào vui không? Chỉ ta đi!". Vũ Thanh Yên vừa ăn điểm tâm, vừa hỏi.

"Tiểu thư, sao đột nhiên hôm nay lại muốn ra ngoài. Thường ngày không có việc gì Tiểu thư đều ở trong Phủ mà?". A Châu nghi hoặc.

"Em thật nhiều chuyện! Ta chỉ muốn đi ra ngoài dạo chơi thôi, không được sao?".

" Khuê các như Tiểu thư không nên tùy tiện ra ngoài đâu ạ, nguy hiểm lắm! Trước đây chẳng phải Tiểu thư luôn bảo A Châu như vậy sao?".

"À thì... Lúc trước khác, bây giờ khác! Ta cứ muốn ra ngoài đấy!". Từ khi đến đây luôn ru rú trong cái Phủ rộng thênh thang chẳng khác gì cái lồng này, Vũ Thanh Yên thực sự vẫn chưa có dịp đi thăm thú thế giới cổ đại bên ngoài.

"Em không biết, thưa Tiểu thư! Ngoài việc hầu hạ Tiểu thư ra, chẳng mấy khi em được ra khỏi Phủ cả!". A Châu vừa làm việc vừa nói, trong lời nói thể hiện không ít buồn tủi.

Vũ Thanh Yên biết hoàn cảnh của A Châu. Cô bé mất cha mẹ từ rất sớm, không tránh khỏi cô đơn. Từ nhỏ đến lớn đã phục vụ trong Phủ này, đến khi hầu hạ một nữ tử suốt ngày luôn ở trong Phủ là Vũ Thanh Yên, đến thế giới bên ngoài ra sao cũng không biết.

"Được rồi! Để thỏa mãn tâm nguyện của em, chúng ta sẽ ra ngoài, được không?". Vũ Thanh Yên bỗng nảy ra ý tưởng sẽ kéo A Châu đi cùng.

"Nhưng mà Tiểu thư muốn đi đâu?". A Châu không khỏi vui sướng.

"Trước mắt thì ta không biết, chỉ đi thăm thú xung quanh Kinh thành vậy!".

Như vậy cho đến chiều, Vũ Thanh Yên cùng A Châu ra ngoài. Nàng muốn tản bộ nên không cho người chuẩn bị xe. Nhưng trước khi ra khỏi Phủ thì A Châu bỗng đưa cho nàng một chiếc mạng che mặt, cô bé còn nói thêm: "Tiểu thư! Nữ tử không nên tùy tiện để lộ dung mạo ra như vậy đâu ạ!". Ánh mắt nhìn nàng vô cùng không đồng tình, cứ như thể nếu nàng không mang nó vào thì sẽ không thể ra ngoài được.

"Có cần phải đến mức như vậy không?!". Vũ Thanh yên khổ sở nói, tay còn vừa mang chiếc mạng lên che đi khuôn mặt. Thôi thì cứ chiều theo ý A Châu đã!

Xong xuôi, nhìn Tiểu thư nhà mình đã vừa ý rồi, A Châu mới yên tâm cùng Vũ Thanh Yên lên đường. Bước ra khỏi cổng Phủ, Vũ Thanh Yên mới có thể nhìn thấy thế giới thú vị bên ngoài.

Xuống phố đông đúc người qua kẻ lại, Vũ Thanh Yên không khỏi cảm thán sự phồn hoa nơi đây. Khắp hai bên đường bày bán la liệt đủ thứ hàng hóa, nào là tranh vẽ, lồng đèn, phấn son,... còn có các tửu quán, tửu lâu, quán ăn bày bán các loại bánh vừa ra lò đang bốc khói nghi ngút bên đường,... Quang cảnh này chẳng khác gì cảnh mà nàng thường thấy trên các bộ phim ở kiếp trước, thậm chí còn có phần đông vui, nhộn nhịp hơn hẳn.

"Đẹp quá! Tiểu thư nhìn kìa!". A Châu thích thú kéo nàng sang một hàng bày bán la liệt son phấn, trang sức. "Tiểu thư! Cô mau chọn đi ạ! Em thấy ở đây bán đồ rất đẹp!".

Vũ Thanh Yên đưa mắt nhìn xuống đồng đồ đang bày la liệt trước mặt mình. "Em cứ tùy ý chọn đi!". Vì không hứng thú nên Vũ Thanh Yên chỉ ậm ừ bảo A Châu, còn mình thì tiếp tục nhìn ngắm xung quanh.

Lúc nàng chuẩn bị rời mắt khỏi thì bỗng ai đó đã nhanh tay cài một cây trâm trong số đống trang sức đó lên đầu nàng. Vũ Thanh Yên quay lại, không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy Vũ Thanh Phong đang đứng sau lưng nhìn nàng mỉm cười.

"Đại ca? Sao huynh lại ở đây?".

"Ta vừa từ Hoàng Cung về. Không ngờ trên đường lại gặp muội. Yên nhi, lâu lắm rồi Đại ca mới thấy muội ra khỏi Phủ dạo chơi đấy!". Vũ Thanh Phong vui vẻ.

"Tại sao suốt ngày muội cứ phải ru rú trong Phủ mãi cơ chứ, cũng có lắm lúc rất chán mà!". Vũ Thanh Yên mỉm cười trả lời. Đại ca quả là tinh mắt, nhiều người như vậy mà cũng nhìn thấy nàng. Bỗng Vũ Thanh Yên để ý đằng sau Vũ Thanh Phong, gần đó còn có một nam tử bạch y đang ngồi yên trên ngựa nữa. "Đại ca! Vị đó là...". Nàng hướng đôi mắt về phía người đó.

Vũ Thanh Phong hiểu ý, bèn dẫn nàng đến gần nam tử đó, nói: "Yên nhi, mau tham kiến Tuyên Vương gia đi!".

"Thần nữ Vũ Thanh Yên tham kiến Tuyên Vương gia!". Trong phút chốc Vũ Thanh Yên cảm thấy bản thân sinh ra trong gia đình quyền quý thế này thật không thể tránh khỏi việc suốt ngày gặp người quyền thế rồi lề nghi này lễ nghi nọ. Nàng thật sự phát mệt với mấy chuyện như thế này.

Tuyên Vương Úc Khả Dương nhìn nàng, y vẫn yên vị trên ngựa, chỉ gật đầu rồi nhàn nhạt mở miệng: "Miễn lễ!". Y còn có lúc chăm chăm nhìn vào nàng như muốn dò xét điều gì đó, nhưng chỉ một chút thôi, Vũ Thanh Yên không nhận ra được.

Người ta nói ấn tượng đầu luôn nói lên tất cả cảm nghĩ của bản thân về đối phương. Ngươi đã lạnh lẽo như thế thì đừng mong ta ấm áp! Nàng cũng không có biểu hiện gì.

"Yên nhi! Ta có việc phải đến Phủ Tuyên Vương một chút, muội cứ từ từ dạo chơi đi, bảo Phụ thân ta về muộn một chút nhé!". Vũ Thanh Phong cười cười nói.

"Vâng! Đại ca đi thong thả!".

Sau khi tạm biệt, Vũ Thanh Phong, Vũ Thanh Yên, mỗi người mỗi hướng.

Trên đường đến Phủ Tuyên Vương, Vũ Thanh Phong vừa bàn chuyện chính sự, chốc chốc lại bật cười, làm Úc Khả Dương chú ý, y cũng bật cười theo. "Không ngờ ngươi trong ngoài bất nhất[1] như vậy mà cũng yêu thương muội muội quá nhỉ?!". Úc Khả Dương nói.

[1] trong ngoài bất nhất: Bên trong và bên ngoài khác nhau hoàn toàn, không đồng nhất. Ý nói Vũ Thanh Phong bên ngoài đầy vẻ ấm áp, ôn nhu nhưng bên trong rất quyết đoán, có phần lạnh lùng, lãnh cảm.

"Đó là muội muội duy nhất của thần, thần không yêu thương thì làm sao được. Muội ấy từ nhỏ yếu đuối, nhu nhược, không thích ra ngoài tiếp xúc với ai. Nhưng kể từ khi muội ấy bị thương đến nay, tâm tính đã thay đổi không ít, có cảm giác như thể là người khác vậy, điều đó làm thần thật bớt lo lắng!". Vũ Thanh Phong vừa nhớ đến Vũ Thanh Yên vừa cười nói.

"Nam nhân, tư tình nữ nhi vốn không nên để trong lòng chứ huống gì là tình huynh muội!". Úc Khả Dương nhìn thấy trong mắt của cận thần toàn là sự yêu thương, không khỏi lắc đầu nói.

"Vi thần biết thưa Vương gia! Nhưng muội ấy là người mà cả đời này vi thần cũng không hết lo lắng được!". Vũ Thanh Phong đáp. "À, đúng rồi! Kế hoạch đó...". Chàng bỗng nói sang chuyện khác.

Úc Khả Dương cũng thôi không đề cập đến Vũ Thanh Yên nữa, y nhàn nhạt trả lời: "Tối nay Bản vương sẽ đích thân hành động! Lão ta dám chọn nơi đó để buôn người dưới chân Thiên tử, thật không thể dung thứ!".

"Vậy tối nay thần sẽ cho quân phục sẵn chờ bắt người!".

"Tiến hành như vậy đi!".

Úc Khả Dương không nói gì thêm. Y bỗng nhiên nghĩ đến thiếu nữ ban nãy, thấy thật lạ. Bình thường nữ nhân nào gặp y không nhìn chằm chặp thì cũng bắt đầu tỏ vẻ tài mạo, yêu kiều để dụ dỗ, gây sự chú ý của y. Thế mà hôm nay bỗng gặp được nàng, người con gái có đôi chút khiến người khác cảm thấy kì lạ, khiến y lại thấy thú vị khôn cùng.

Tuy không nhìn thấy rõ được hoàn toàn dung mạo nàng, nhưng đôi mắt mà nàng để lộ đã vô tình khiến Úc Khả Dương thầm ghi nhớ. Đôi mắt trong trẻo, phẳng lặng như nước hồ thu, ẩn hiện lên trong đó là bao điều cơ trí mà người khác rất khó thấy được.

Chập tối hôm đó, Vũ Thanh Yên sau khi dùng bữa thì đến phòng của Vũ Viên nói chuyện. Nàng cho người thông báo, sau khi được sự chấp thuận của Vũ Viên thì tiến vào thư phòng. Bên trong, dưới ánh đèn có phần mờ nhạt, người cha tóc đã điểm sương của nàng đang ngồi đọc sách, thưởng trà.

"Phụ thân!". Vũ Thanh yên nhẹ cất tiếng gọi.

"Yên nhi! Con ngồi đi! Đến tìm phụ thân có chuyện gì sao?". Vũ Viên trông thấy nhi nữ, đặt quyển sách trong tay xuống, ánh mắt thoáng nét yêu thương.

Vũ Thanh Yên nhẹ nhàng ngồi xuống, nói: "Chiều nay con gặp Đại ca ở ngoài phố, huynh ấy dường như đang có chuyện cần bàn bạc với Tuyên Vương gia nên nhờ con nói với Phụ thân một tiếng, huynh ấy có lẽ sẽ về khá muộn."

"Phụ thân biết rồi! Phong nhi là đi làm việc cho Triều đình, sau này cũng không cần báo lại với ta đâu! Ta hiểu mà!". Vũ Viên cười nói. Trong lòng ông vô cùng sung sướng khi nhìn thấy nhi tử tận tâm vì nước vì dân như vậy.

"Huynh ấy có lẽ mong Phụ thân cũng đừng lo lắng quá!".

Đợi khi hạ nhân trong phòng đã lui ra, không còn ai ngoại trừ cha con nàng, Vũ Thanh Yên mới thực sự nói ra mục đích mình đến đây.

"Phụ thân... Con.. có một thỉnh cầu!". Vũ Thanh yên căng thẳng nói.

"Yên nhi, hóa ra con đến đây ngoại trừ chuyện của Phong nhi còn có chuyện khác?!". Vũ Viên cười trêu nàng. Lắm lúc nhi nữ có chuyện nhờ vả, người làm cha như ông sao có thể không nghe mà chối từ. "Có chuyện gì, con nói đi!".

"Con... con muốn... hủy hôn!". Vũ Thanh Yên cúi gằm mặt, lí nhí nói. Dù sao nàng cũng đã chuẩn bị tinh thần sẽ "hứng trọn" cơn giận dữ của Vũ Viên rồi, nàng không sợ nữa, nói cũng nói rồi, quan trọng là lần này có an toàn mà trở về hay không thì nàng chưa dám chắc.

Không nghe thấy gì?!

Không thấy có sát khí?!

An toàn ư?!

Vũ Thanh Yên chầm chậm ngẩng đầu, nàng nhìn thấy Vũ Viên đang tròn mắt kinh ngạc nhìn nàng, ông chẳng nói chẳng rằng gì cả.

"Phụ thân...?!". Nàng khẽ gọi.

"Yên nhi, sao con lại muốn hủy hôn? Liêu Vương không tốt sao?". Vũ Viên thở dài nhìn nàng. Không nổi giận, cũng không có chút sát khí nào, chỉ nhẹ nhàng thoảng lên như một cơn gió mát dịu buổi trưa hè. Quả là một người điềm đạm.

"Liêu Vương tốt hay không làm sao con biết được, chỉ là con... không thích hắn! Phụ thân, con không muốn lấy một người mà con không thích, không yêu, lại chẳng muốn bên cạnh!". Vũ Thanh Yên cố nói ra quan điểm của mình.

"Nhưng Ngài ấy là một Vương gia đức cao vọng trọng, một người như thế bên con sẽ bảo hộ tốt cho con, cho con một cuộc đời sung sướng! Người làm cha như ta còn mong muốn gì hơn là nhìn con được sống sung túc như thế!".

"Phụ thân! Không phải là cứ giàu có, vương giả là có thể bên nhau được suốt đời đâu. Giữa hai người không có chút tình cảm nào thì làm sao mà sống, như thế chẳng khác gì là con chim bị nhốt trong chính cái lồng của mình tạo ra cả!".

Câu nói của Vũ Thanh Yên khiến Vũ Viên chợt khựng lại, nó dường như rất quen. Là câu nói trong quá khứ ông nghe được, khiến ông đau khổ đến tận bây giờ.

"Yên nhi...".

"Phụ thân muốn nhìn thấy con khổ như vậy ư?".

"Không! Ta nỡ nhẫn tâm đến vậy sao?!". Chuyện trước kia Vũ Viên từng trải qua cũng khổ như vậy, nhưng ông thà chết còn hơn là buông tay.

"Vậy...".

"Yên nhi, con phải hiểu, hôn ước này là do đích thân Tiên đế chỉ định, con và Liêu Vương thoát được sao? Như vậy là kháng chỉ đấy!". Lấy lại vẻ bình tĩnh thường ngày, Vũ Viên gạt đi cái xúc cảm dao động đó, nói với nhi nữ.

"Con nhất định sẽ làm được! Phụ thân, chỉ cần cha ủng hộ con, Đại ca ủng hộ con thì sẽ chẳng sao cả!".

Nhìn vào đôi mắt đầy kiên định của con gái, Vũ Viên lại bất giác thở dài.

"Con thật giống Mẫu thân của con! Được rồi, ta đồng ý. Nhưng con phải hứa với ta, làm gì thì làm, thứ nhất phải đảm bảo an toàn cho bản thân, cho cả Vũ gia, thứ hai không được hại đến ai!".

"Con hứa!". Đã đạt được mục đích, Vũ Thanh Yên cười mãn nguyện. "Đa ta Phụ thân đã hiểu cho con!".

Sau khi Vũ Thanh Yên rời đi, Vũ Viên bất giác nghĩ đến Chu thị.

Năm đó, nàng ấy cũng nói với ông những lời đó, nhưng ông không mềm lòng mà buông tay được, quyết giữ chặt nàng bên mình.

"Khánh Ly, trước lúc ra đi chẳng phải nàng muốn con gái chúng ta sau này sẽ không phải giống như bản thân mình sao? Ta đã làm đúng như vậy rồi đấy!".

Vũ Thanh Yên rời đi trong sự hoan hỉ. Về đến Thiên An viện, nàng nhanh chóng thông báo tin mừng cho A Châu. Cuối cùng nàng cũng đã thuyết phục được những người có thể giúp mình trong việc hủy hôn này rồi.

Để ăn mừng việc lần này, Vũ Thanh Yên quyết định xuất Phủ, đến một tửu lâu nào đó ăn uống thỏa thích. Nhưng nếu lần này xuất Phủ thì không ổn lắm, thân là nữ nhi, lại còn dám ra ngoài vào ban đêm, thật sự là quá dũng cảm rồi.

Không được! Vì để tiện cho việc xuất Phủ lần này, tiện cho việc ăn chơi thỏa thích, Vũ Thanh Yên quyết định cải trang thành nam nhân.

"A Châu! Giúp ta cải trang thành nam nhân mau! Tối hôm nay, không say không về!".

"Tiểu thư! Bây giờ trời tối rồi, ra ngoài không tiện lắm đâu!".

"Lo cái gì chứ! Vì không tiện nên ta mới cải trang thành nam nhân, như vậy là tiện rồi đấy thôi! Tối nay ta rất vui, không thể không ăn mừng được!".

"Tiểu thư, nhưng mà... cô không sợ Đại nhân sẽ trách phạt sao?!". A Châu lo lắng.

"Sợ cái gì, ta đâu có điên mà đi cổng chính!".

"Vậy..."

"Ta đi cửa sau! Nếu không có cửa sau... cùng lắm thì... trèo tường thôi!". Vũ Thanh Yên nhún vai, hờ hững đáp.

"Tiểu thư! Như thế không được!".

"Không được cũng phải được! Nào, mau mau giúp ta cải trang đi! Nếu không... từ nay về sau, em đừng mong hầu hạ ta nữa!".

Bị nàng uy hiếp, A Châu nào dám không nghe. Thế là cô bé bắt đầu bắt tay vào công cuộc "hoán long cải phượng" cho Tiểu thư của mình.

Một lúc sau, Vũ Thanh Yên soi vào gương thì thấy một khuôn mặt hoàn toàn khác, nàng thầm bái phục A Châu. Trong gương, nàng thấy một khuôn mặt của một nam tử hết sức hào hoa phong nhã, tuy gương mặt có phần mềm mại, nhưng vẫn nổi bật với những đường nét cứng rắn: tóc cột cao, mắt phượng, mày hơi rậm, da hơi nâu nhưng vẫn rất mịn màng,... Không tệ! Quả thực là không tệ! Nhìn thế này ai bảo là nữ nhân. Với tay nghề của A Châu, nếu đến thời hiện đại, nhất định sẽ nổi như cồn.

Vũ Thanh Yên kiếm tạm một bộ y phục của Vũ Thanh Phong mặc vào, vì dáng nàng có hơi nhỏ, không giống nam nhân lắm nên đành phải mặc thêm nhiều lớp áo, nhét thêm nhiều vải vào bên trong. Tuy có hơi nóng và khá bất tiện, nhưng như thế cũng đáng. Nàng vơ lấy một cái quạt, làm vài động tác giống thi nhân, thi sĩ xưa hay làm, khiến A Châu cười không ngớt.

Cuối cùng cũng xong, một nam nhân hoàn mĩ đến từng chi tiết. Xem ra công cuộc cái trang của A Châu vô cùng thành công tốt đẹp, Vũ Thanh Yên rất hài lòng với tạo hình này. Nàng nghĩ sau này nếu muốn ra ngoài thì nhất định phải cải trang thành bộ dạng này mới ít hiểm ác xung quanh đi nhiều thôi.

"Tiểu thư! Không ngờ cô cải trang thành nam nhân lại hoàn mĩ đến vậy!". A Châu xuýt xoa khen, không thể nào rời mắt được. Nếu nhìn nữa chắc không nhận ra Tiểu thư mất.

Vũ Thanh Yên nhìn A Châu cười, tay phẩy phẩy cái quạt, điều chỉnh giọng cho trầm xuống rồi nói: "Vị cô nương này có thể nào cùng tại hạ đi khắp thế gian, bên nhau trọn đời được không?".

A Châu lại cười không ngớt: "Tiểu thư! Nếu cô là nam nhân thật, em đã sớm đồng ý rồi!"

Cả hai lại cười phá lên.

"Thôi, không đùa nữa! Ta đi đây. Có thật là em không muốn đi không thế?!". Vũ Thanh Yên bước ra khỏi cửa phòng, nói.

A Châu lắc đầu: "Tiểu thư cứ đi đi, nhưng mà phải về sớm đấy. Em ở đây canh chừng cho Tiểu thư, nhỡ có ai đến thì còn biết mà chống chế!".

"Vẹn toàn lắm! Thật không hổ là nha hoàn bên cạnh ta!". Vũ Thanh Yên cười sung sướng. Có một người suy nghĩ chu toàn ở bên cạnh cũng thật tốt.

Sau khi dặn dò A Châu vài lời, Vũ Thanh Yên bèn rời khỏi Thiên An viện, lén lút đến cửa sau. Quả nhiên là bị khóa! Không còn cách nào khác, nàng đành phải trèo tường. Cũng may ở sân sau của viện có một cái cây khá lớn, thêm việc mặc bộ y phục thoải mái, lại dày cộm thế này nữa, việc trèo qua cũng không khó lắm, ngã cũng chẳng sợ thương tật gì. Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, bên ngoài không có ai canh giữ, tối nay ông trời đúng là ưu ái Vũ Thanh Yên nàng!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net