CHƯƠNG 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường phố lúc chiều đã đông vui, nhộn nhịp đến thế rồi, không ngờ buổi tối lại còn rực rỡ, tấp nập hơn. Từng dãy đèn lồng dài dằng dặc, được giăng khắp nơi, thi nhau chiếu sáng, trong đêm tối lấp lánh hơn bao giờ hết. Phố xá tuy có ít người qua kẻ lại hơn nhưng vẫn rất vui tươi, người người cười cười nói nói. Quả là một phong vị khác hẳn!

Vũ Thanh Yên cũng may đã chuẩn bị hầu bao đầy đủ nên không sợ gì. Nàng nhìn ngó khắp xung quanh, ánh mắt tràn ngập sự tìm tòi, tò mò. Vũ Thanh Yên đang lúc phấn khởi, bèn tạt vào một hàng trang sức, định bụng mua cho A Châu và vài nha hoàn khác mấy món. Nàng lựa lui lựa tới cuối cùng cũng chọn xong vài miếng ngọc bội, tuy không phải là đồ quý hiếm gì, lại rẻ tiền nhưng vẫn rất có ý nghĩa.

"Nhanh nhanh! Mau đi thôi, đến muộn là không còn chỗ nữa đâu đấy!". Một giọng nói thúc giục của một nam nhân vang lên gần đó. Hắn ta đang nói chuyện với người bên cạnh, nhìn rất gấp gáp. Tên bên cạnh cũng nhanh chân, đi theo hắn ta.

Bây giờ Vũ Thanh Yên mới để ý rằng có rất nhiều nam tử đổ xô đi về một phía. Nàng thấy lạ, bèn hỏi một người cũng đang vội vã đi đến đó: "Huynh đệ, có thể nói cho ta biết mọi người đang đi đâu mà vội thế kia được không?".

"Vị Công tử này có lẽ mới đến đây nên không biết, Nguyệt Vân lầu vừa thông báo mỹ nhân Dao Ly sẽ biểu diễn vào đêm nay, và đây cũng có thể là "đêm đầu tiên" của nàng. Vì vậy không có nam nhân nào là không đến để nắm cơ hội có được nàng cả!". Hắn nói vội.

"Mỹ nhân Dao Ly?". Vũ Thanh Yên hỏi lại. Nàng đến đây cũng đã lâu, chưa từng nghe cái danh này, ở trong Phủ mãi đúng là không tốt chút nào.

"Khắp Kinh Thành này đều biết, Dao Ly là mỹ nữ tài mạo nhất, có điều nàng trước giờ không tiếp bất cứ ai, người nhìn thấy dung mạo nàng rất rất ít, ngoại trừ các vương tôn quý tộc, hoàng thân quốc thích ra thì thương nhân như ta vẫn chưa bao giờ được thấy! Đêm nay là cơ hội hiếm có, nhất định nam tử trong Kinh Thành này ai cũng phải đi rồi!".

"Nếu đã ít người gặp như thế, nhỡ đâu dung mạo không đẹp như lời người ta nói thì chẳng phải là bị lừa rồi sao? Thật khó tin!". Vũ Thanh Yên nghi hoặc.

"Không đâu! Ngay cả Hoàng thượng cũng đã gặp rồi, Người còn khen ngợi tài mạo của Dao Ly mỹ nhân đến tận mây trời, còn nói Dao Ly là nữ tử hiếm có trên đời! Lời của Hoàng thượng há có thể không tin sao?!". Chỉ là một kỹ nữ nhưng hắn có vẻ như rất tự hào.

"Hoàng thượng cũng gặp rồi, thiết nghĩ cũng phải đưa cô ấy vào Cung chứ nhỉ? Còn nữa, tại sao Dao Ly trước giờ không tiếp bất cứ ai nhưng bây giờ lại xuất hiện?!".

"Hoàng thượng của chúng ta không phải là người ham mê nữ sắc, đến giờ vẫn chưa lập Hậu, chẳng qua là Người mến mộ tài mạo của Dao Ly mỹ nhân thôi! Còn chuyện sao bây giờ nàng mới xuất hiện thì ngươi cứ tự mình mà làm rõ! Thật đúng là xúi quẩy khi gặp phải tên nhiều chuyện như ngươi, mất cả thời giờ của ta!". Hắn nói rồi ba chân bốn cẳng chạy đi mất.

Nghi vấn của Dao Ly cô nương này trong lòng Vũ Thanh Yên vẫn còn rất lớn. Mà tính tò mò của nàng rất cao, tối nay lại hiếm có như thế, không đi xem mới là lạ! Vũ Thanh Yên cũng nhanh chóng đi đến phía trước, hòa theo dòng người.

Dựa theo lời của tên lúc nãy có thể nói Dao Ly này tuy là kỹ nữ nhưng lại rất thanh cao, không tiếp ai, rất rất ít lần gặp mặt người khác, lại không chịu bán thân, ở lại Nguyệt Vân lầu hút khách. Nữ tử như thế cũng thật lạ!

Đến trước Nguyệt Vân lầu, Vũ Thanh Yên không khỏi choáng ngợp. Nơi đây vô cùng rực rỡ, lấp lánh, lại vô cùng lớn, với một ngày đặc biệt như hôm nay thì hẳn là rất đông người rồi. Trước cổng là hàng dài những nữ nhân đi đi lại lại, vẫy gọi những nam nhân giàu có. Khung cảnh rất ồn ào, nhưng không kém phần mĩ lệ. Đâu đâu nàng cũng thấy từng cặp nam nữ dính chặt lấy nhau, vừa đi vừa cười nói vui vẻ.

Trông thấy xa xa có một nữ tử trung niên tầm 40 tuổi, khuôn mặt điểm tô kĩ càng, y phục rườm rà, trông có phần hơi lòe loẹt, thầm nghĩ đó chắc là bà chủ ở đây, Vũ Thanh Yên chầm chậm tiêu sái bước đến. Thật khiêm tốn mà nói thì Vũ Thanh Yên đi đến đâu thì bao ánh mắt lại nhìn nàng đến đó. Dung mạo ngọc thụ lâm phong này của nàng thu hút không ít nữ tử. Đến trước mặt bà chủ Nguyệt Vân lầu, Vũ Thanh Yên bèn cất giọng trầm trầm: "Không biết nên xưng hô thế nào?!".

"Công tử! Ta họ Nguyệt, gọi ta là Nguyệt nương được rồi!". Người phụ nữ gọi là Nguyệt nương này niềm nở trả lời, bà ta vô cùng có thiện cảm với diện mạo của Vũ Thanh Yên, nhìn rất giàu có, khá giả. "Chẳng hay Công tử là người mới đến đây? Ở Kinh thành này, không ai là không biết Nguyệt nương ta!".

"À phải phải! Ta họ Trần, mới vừa chuyển đến! Nghe danh Dao Ly cô nương đã lâu, nay thật hiếm có mới có cơ hội được trông thấy dung mạo của nàng!". Vũ Thanh Yên vừa phẩy phẩy nhè nhẹ cái quạt trong tay, vừa bảo.

"Ra là vì Dao Ly nên Trần Công tử mới đến đây! Nào, xin mời! Dao Ly một lúc nữa mới xuất hiện, Nguyệt nương ta sẽ chuẩn bị cho Công tử một vị trí đẹp!". Nguyệt nương làm động tác mời.

"Vậy đa tạ Nguyệt nương trước!". Vũ Thanh Yên chắp tay thành quyền nói. Trước khi đi vào, không quên dúi vào tay Nguyệt nương một xấp ngân phiếu.

Nguyệt nương mắt sáng rỡ, cảm tạ rối rít, tươi cười như hoa, dặn dò hạ nhân mau mau chuẩn bị thật tốt.

Nàng từ từ bước vào nơi phồn hoa, đô hội, cao sang bậc nhất Kinh thành. Càng đi vào trong, đèn càng nhiều, ánh sáng lấp lánh, rực rỡ nơi đây khiến bất cứ ai bước vào cũng đều lóa cả mắt. Mấy cô kỹ nữ vừa trông thấy nàng đã vội vàng tiến đến, người nào người nấy đều ăn mặc hở hang, trang điểm cầu kỳ, xinh đẹp như hoa. Bọn họ cứ bám lấy, kêu gọi nàng không dứt khiến Vũ Thanh Yên cảm thấy phiền vô cùng.

"Công tử! Công tử!". Đám kỹ nữ đó cười nói, mời gọi không ngừng.

"Cảm phiền các cô nương cho ta qua! Ta chỉ muốn gặp Dao Ly cô nương!". Nàng khổ sở.

Vừa nghe thấy hai từ "Dao Ly", bọn họ bèn hậm hực tản đi mất. Nàng thật không ngờ, mới giây trước còn vừa bám dính lấy nàng không tha, giây sau đã rũ bỏ cái khuôn mặt phong hoa tuyết nguyệt đó mà hậm hậm hực hực, khó chịu bỏ đi rồi. Mấy nữ nhân này làm kỹ nữ lầu xanh hay diễn viên điện ảnh vậy?!

Vũ Thanh Yên nhanh chóng lấy lại bộ dáng ngọc thụ lâm phong ban nãy mà bước tiếp. Đi vào phía sâu hơn, có người của Nguyệt nương đã chờ sẵn nàng ở đó. Tên nô bộc dẫn nàng đến một gian phòng rộng lớn khác, nơi đây rất lớn, người ở bên trong cũng rất đông, ai nấy đều là nam nhân, không tôn quý vương giả, hoàng thân quốc thích thì cũng là danh gia vọng tộc, thương nhân đứng đầu Ung Minh quốc. Có nhiều người nàng nghe tên đó nói còn là từ các nước lân cận vượt dặm xa xôi đến đây chỉ để mong có được Dao Ly.

Tối nay có vẻ như sẽ rất thú vị! Nàng rất mong chờ.

Tên nô bộc sắp xếp cho nàng một chỗ ngồi khá đẹp. Ở vị trí này vừa có thể nhìn bao quát xung quanh gian phòng, vừa có thể nhìn lên vũ đài một cách rất rõ ràng, tuy nhiên vẫn chưa phải là vị trí tốt nhất. Nhưng như vậy cũng gọi là tạm ổn rồi, có còn hơn không!

Vũ Thanh Yên tao nhã ngồi xuống, trên bàn đã bày sẵn rượu và vài món ăn, trong lúc nàng định đưa tay lấy bình rượu thì một bàn tay nõn nà khác đã nhanh hơn.

"Công tử! Thiếp là Hồng Hoa! Để thiếp rót rượu cho chàng!" . Chủ nhân của đôi bàn tay đó đồng thời cũng cất giọng nói thánh thót khiến nàng hơi có chút sợ. Hồng Hoa nhẹ nhàng rót một ly rượu, rồi cười đầy quyến rũ đưa cho Vũ Thanh Yên.

Trong khi nàng chưa kịp trả lời, cũng như tiếp nhận ly rượu trong tay Hồng Hoa thì một đôi tay mềm mại bỗng choàng qua cổ nàng, cùng với đó là một giọng nói nhõng nhẽo khác cũng vang lên bên tai: "Công tử! Chàng thiên vị nàng ta!". Giọng nói hết sức ngọt ngào khiến Vũ Thanh Yên chợt rùng mình. "Công tử! Để Nhu nhi xoa bóp cho chàng!". Cô nương tên Nhu nhi đó không để Vũ Thanh Yên hoàn hồn mà trực tiếp ngồi ngay lên đùi nàng, tay đấm nhè nhẹ lên đôi vai nàng.

Theo sau đó là vô số giọng nói oanh yến khác vang lên, vô số mỹ nữ yểu điệu, thướt tha, bắt đầu quấn quýt lấy nàng. Người này muốn thế kia, người kia muốn thế nọ, khiến đầu óc nàng quay mòng mòng, xoay như chong chóng.

"Buông ta ra!!!". Vũ Thanh yên hét lên, dùng hết sức đẩy những mỹ nữ đó ra khỏi người. "Xin đừng làm phiền ta! Ta không có muốn các cô hầu hạ!".

"Công tử!!!". Đám kỹ nữ vẫn không ngừng léo réo bên tai.

"Đi hết đi!". Vũ Thanh Yên rốt cuộc cũng hiểu bọn họ muốn cái gì. Nàng vừa nói vừa ném một xấp ngân phiếu vào người bọn họ. Có được tiền, đám kỹ nữ mới chịu nghe lời tản bớt đi.

Thật khiến nàng bực mình mà!

Ngồi ngay ngắn lại vào chỗ, Vũ Thanh Yên vẫn chưa hết yên thân. Hành động vừa rồi của nàng cũng thu hút không ít ánh mắt dị nghị. Ai đời nào đến Nguyệt Vân lầu mà lại không vì mỹ nhân, sao lại có người có thể đối xử với họ như thế cơ chứ? Quả là kỳ lạ!

Vũ Thanh Yên không quan tâm mấy ánh mắt khinh thường đó nữa. Nàng chăm chú vào việc uống rượu và chờ đợi Dao Ly.

Khi nàng uống được nửa bình thì Nguyệt nương bỗng xuất hiện trên vũ đài màu đỏ rực. Bà ta dường như đã thay y phục, bộ này cũng chẳng khấm khá hơn bao nhiêu, vẫn lòe loẹt, có phần diêm dúa như bộ trước.

"Các vị khách quan! Hôm nay Nguyệt nương ta vô cùng vui mừng khi Nguyệt Vân lầu được các vị ưu ái đến thế. Không để các vị chờ lâu nữa, Dao Ly – mỹ nữ bậc nhất Kinh thành sẽ xuất hiện ngay bây giờ!".

Sau khi Nguyệt nương vừa dứt lời, trên vũ đài đỏ rực rỡ bỗng xuất hiện một dải lụa màu vàng nhạt từ trên rơi xuống, có tiếng tỳ bà bắt đầu vang lên. Từ đó, lần theo dải lụa kia, một nữ nhân từ từ xuất hiện, nhẹ nhàng bay xuống, trên mình còn khoác một dải lụa màu trắng nhạt khác. Nàng cứ như thế, từ từ đáp xuống, mái tóc đen dài khẽ tung bay, một thân y phục trắng nhạt tôn lên vóc dáng mảnh mai cùng khí chất hơn người cũng khẽ khàng mà phấp phới. Tuy nàng mang mạng che mặt nhưng đôi mắt sắc sảo, nhạy bén kia đã đủ quyến rũ tất cả những ai đang có mặt ở đó. Bên tay phải nàng cầm một cây tỳ bà, tay trái cầm một chiếc khăn lụa khẽ đưa ra. Thật chẳng khác gì tiên nữ hạ phàm!

Dao Ly đây ư?

Ai ai trong gian phòng rộng lớn này đều mê mẩn trước nàng ta. Khi nữ nhân như tiên kia đã đáp hẳn xuống, nàng ta bắt đầu cúi đầu, nhẹ nhàng nhún người tỏ lời chào. Mặc cho tất cả mọi người như đang điên cuồng vì nàng ta, Vũ Thanh Yên vẫn nhíu mày nhìn.

"Tiểu nữ là Dao Ly! Hôm nay đa tạ mọi người đã đến đây thưởng thức chút tài mọn!". Một giọng nói thanh thúy, dễ nghe phát ra khiến ai nấy đều như say trong hơi rượu.

Sau khi Dao Ly giới thiệu xong, Nguyệt nương mới bắt đầu nói: "Các vị! Tối hôm nay, Dao Ly sẽ cho các vị thấy tài năng của nàng! Xin hãy từ từ thưởng thức!".

Sau đó, Dao Ly bắt đầu ngồi xuống chiếc ghế đã được chuẩn bị sẵn, ánh mắt nàng ta bỗng nhìn xuống một vị trí nào đó dưới khán đài làm Vũ Thanh Yên chú ý, sau đó nàng ta bỗng gật nhẹ đầu như đang ra ám hiệu với ai đó. Nếu Vũ Thanh Yên không nhầm thì vị trí đó là vị trí tốt nhất, khá gần chỗ nàng, nhưng vì có quá nhiều người nên nàng không thể dò xem đó là ai được. Bản tính tò mò lại trổi dậy, thật không biết Dao Ly này định làm cái gì!?

Tiếng đàn tỳ bà trên tay Dao Ly bắt đầu cất lên. Từ những khúc nhạc đầu tiên, Vũ Thanh Yên đã cảm thấy lời đồn quả không sai. Tiếng đàn rất hay, âm thanh trong trẻo, nhẹ nhàng lướt qua tai người nghe, để lại bao dư vị, xúc cảm. Cùng với tiếng đàn như nước chảy đó là giọng hát vô cùng sâu lắng, thiết tha:

"Búi tóc buông lơi mới kết thành,

Phần hồng man mác vừa điểm trang.

Khói hồng sương biếc nhẹ chèo loang,

Liễu bay tơ trôi vô định.

Gặp gỡ thà rằng chẳng gặp,

Hữu tình rồi cũng vô tình.

Sênh ca tàn khúc, người dứt cơn say,

Nơi vườn dâu trăng soi người lặng bóng...[1]"

[1]Bản dịch nghĩa bài Giai nhân – theo điệu Tây Giang Nguyệt của Tư Mã Quang.

Khúc hát truyền cảm chảy tận vào tim mỗi người, đến ngay cả Vũ Thanh Yên còn phải sững sờ trước giọng hát của Dao Ly. Sau khi ca xong, đám đông bắt đầu hò reo, khen ngợi giọng hát mê đắm của Dao Ly lên tận mây trời.

"Dao Ly mỹ nhân! Xin hãy cho ta thấy dung mạo của nàng, ta bằng lòng trả giá, dù là đắt nhất!". Một người trông có vẻ như là thương nhân nào đó đứng dậy, bạo gan nói. Tên đó vừa dứt lời, đám người dưới khán đài cũng hò reo theo.

"Thương gia, ngài muốn trả bao nhiêu?". Nguyệt nương nghe thấy tiền, sáng mắt lên hỏi.

"100 lượng bạc!". Tên thương nhân đó mạnh miệng trả lời.

"Ta trả 200 lượng!".

"Ta 500 lượng!".

"Ta trả 1000 lượng!".

...

Khung cảnh bây giờ chẳng khác gì một buổi bán đấu giá. Vũ Thanh Yên cảm thấy thương thay cho Dao Ly, đột nhiên xuất hiện làm gì để người khác tranh giành nhau khốc liệt như thế này cơ chứ!?

"Bản quan trả 100 nén bạc để mua đêm nay của Dao Ly!". Một giọng nói lớn bỗng vang lên khiến tất cả mọi người đều ngừng ồn ào mà ngẫm lại giá trị của nó.

100 nén bạc?!

Cả Vũ Thanh Yên và tất cả mọi người đều kinh ngạc. Nàng đưa ánh mắt tìm kiếm chủ nhân của giọng nói này, là một nam tử trung niên, tuổi cũng cỡ cha nàng. Nghe trong lời nói thì có thể đoán ra ông ta cũng là mệnh quan Triều đình.

"Lương Đại nhân! 100 nén bạc đấy, Ngài thật sự muốn dùng 100 nén bạc này để có được Dao Ly của chúng tôi sao?". Nguyệt nương vừa mừng vừa lo. Một số tiền lớn như thế sao có thể không nghi ngờ. Tuy vậy, có thể nói, nếu là thật thì dù cho có tình cảm sâu sắc thế nào với Dao Ly đi chăng nữa, bà ta cũng sẽ bán đứng cả thôi.

"Bản quan nói là làm, đã chuẩn bị sẵn cả rồi! Mau quyết định đi, sẽ không còn ai có thể ra cái giá cao hơn Bản quan nữa đâu!". Lương Đại nhân thân hình mập mạp, khuôn mặt vô lại, chẳng có gì gọi là có tướng của một vị quan cả. Vũ Thanh Yên nhìn cũng biết tên này là tham quan, chuyên đi vơ vét của cải, tài sản, bóc lột dân thường, nhất định là có người âm thầm giúp đỡ mới được leo lên cái chức quan này.

"Vậy... ". Nguyệt nương e dè nhìn Dao Ly nói. Bà ta đang còn chần chừ thì phía trước bỗng xuất hiện một đội bốn người khiêng một cái hòm lớn đến, mở ra, bên trong toàn là những nén bạc sáng chói mắt. Mắt Nguyệt nương càng sáng rỡ hơn: "Vậy thì Dao Ly..."

"Đại nhân! Thật xin lỗi, Dao Ly tuy thân phận thấp hèn, nhưng từ trước đến này chỉ bán nghệ chứ không bán thân. Dù Ngài có trả bao nhiêu đi chăng nữa, tiểu nữ cũng không thể đồng ý!". Giọng Dao Ly kiên quyết vang lên khiến Nguyệt nương bên cạnh chỉ biết ú ớ.

"Mỹ nhân à, Bản quan dùng cái giá này không chỉ để có nàng được đêm nay mà còn mãi về sau nữa. Đi theo Bản quan, nàng sẽ ăn sung mặc sướng, cả đời sẽ chẳng phải lo gì cả! Như vậy có phải rất tốt không?!". Tên tham quan vẫn một mực dụ dỗ.

"Đúng đấy, Dao Ly, theo Lương Đại nhân đây thì sẽ chẳng phải lo gì cả! Như thế, cô cũng có thể trả ơn Nguyệt nương ta mà, có phải không?!". Nguyệt nương một bên hùa theo, nhưng mắt vẫn dán chặt vào hòm tiền.

"Thứ lỗi cho Dao Ly! Ta không cần tìm người có tiền!". Khuôn mặt phía sau chiếc mạng đang lay động đó vẫn rất kiên quyết. Dao Ly sau đó hướng về phía đám người dưới khán đài nói: "Các vị, hôm nay Dao Ly ta muốn tìm một người tài đức vẹn toàn để gửi gắm cả đời này, xin hãy làm chứng cho ta!".

"Được! Được!". Đám người nhao nhao cả lên, thật may vì nàng không dao động vì những nén bạc kia.

"Dao Ly! Ta biết làm thơ phú!".

"Còn ta, ta biết vẽ tranh!".

"Ta giỏi võ!".

...

Sau lời nói đó của Dao Ly là liên tiếp những lời "tự nhận" của bao nhiêu kẻ ở phía dưới khán đài kia. Bọn họ nháo nhào cả lên, lấn át cả lời Nguyệt nương, chẳng mấy chốc không một ai còn nhớ đến vị Lương Đại nhân đang muối mặt đứng một bên cùng hòm bạc của ông ta nữa.

Vũ Thanh Yên lắc đầu ngao ngán. Có điều nàng rất đồng ý với Dao Ly, tìm một người tài đức để gửi gắm cuộc đời còn tốt hơn trăm lần so với mấy kẻ dư tiền thiếu nghĩa kia. Nhưng nàng cũng không vội đi muộn, bản thân còn phải ở lại xem kịch hay, xem xem Dao Ly rốt cuộc chọn được ai.

Đang lúc ngóng chờ, Dao Ly bỗng từ phía vũ đài bước xuống dưới khán đài. Nàng ta đi đến đâu biển người lại dạt ra đến đấy. Nếu Vũ Thanh Yên không nhầm thì có lẽ... Dao Ly đang đi đến phía mình!?

Dao Ly đến gần, chưa kịp cất tiếng thì bỗng một tiếng hô vang lên rất lớn phía bên ngoài gian phòng: "Xông vào! Bắt lấy hắn!". Mọi người nghe được, nhốn nháo cả lên, một trong số họ còn có người nhận ra đó là giọng quan binh. Chẳng mấy chốc, khung cảnh trở nên hỗn độn, người người tháo chạy, loạn vô cùng.

Tiếp theo sau đó là tiếng cửa bị đá văng mạnh ra, đồng thời có nhiều quan binh xông vào. Đúng thế thật! Vũ Thanh Yên thầm nghĩ không phải là Nguyệt Vân lầu làm ăn phi pháp đấy chứ?! Sao quan binh lại có thể xông cả vào nơi vốn rất đắt khách này?!

Nghi vấn thầm nổi lên trong đầu Vũ Thanh Yên!

A! Là... Đại ca!!!?

Trong lúc khung cảnh nhồn nháo này, Vũ Thanh Yên lờ mờ thấy người bước vào sau đám quan binh chính là Đại ca nàng!

Vũ Thanh Phong vẫn mặc quan phục như lúc hồi chiều mà nàng thấy. Lẽ nào... về muộn một chút là ý này ư? Đi bắt người?

Cảm giác ngay sau đó của Vũ Thanh Yên từ kinh ngạc chuyển sang lo sợ.

"Chết rồi! Nếu Đại ca mà trông thấy thì mình tan xác mất!". Vũ Thanh Yên nhăn mày cắn môi nói. Bộ dạng bây giờ của nàng trông hết sức khó coi, như gặp phải quỷ vậy.

Phải làm sao? Phải làm sao? Vũ Thanh Yên nhìn đông ngó tây, tìm kiếm chỗ nào có thể ẩn nấp được. Nhưng tình thế hỗn loạn này nàng biết phải trốn vào đâu đây?!

"Bắt Lương Thành lại!". Vũ Thanh Yên chợt nghe tiếng ra lệnh của Vũ Thanh Phong. Nàng thót cả tim!

"Theo ta!". Dao Ly luôn ở một bên, nhận thấy được sự lúng túng của nàng bèn cất tiếng đề nghị. "Không sao đâu! Họ sẽ không làm gì những người vô tội cả đâu, nếu như Công tử cảm thấy ở đây không tiện thì hãy theo ta!". Nàng ta lại một lần nữa trấn an.

Vũ Thanh Yên không còn cách nào khác, bèn gật đầu đồng ý. Nhân lúc không có ai để ý, tình cảnh lại hỗn loạn, nàng và Dao Ly lén đi ra ngoài theo cửa sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net