Chương 10: Hồng Manta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Cảnh Niên hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, hoang mang đi theo Dư Tri Ý xuống tầng, mở cửa cuốn, chạy ra phố sau. Thím bán đậu phụ bên kia đường nói tiếng phổ thông không chuẩn lắm: "Qua bên kia."

Dư Tri Ý ngoái cổ cảm ơn, quay người nói "Nhanh lên" với Lục Cảnh Niên rồi chạy sâu vào trong ngõ.

Lục Cảnh Niên vừa chạy vừa hỏi: "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"

"Em cũng không biết nữa, là bà Bình. Em đã kể với anh rồi đó, ngôi nhà em thuê là của bà ấy. Bà ấy không có ai chăm sóc chỉ có một cô cháu gái, cô ta đã chuyển đến vùng khác rồi. Bà Bình... tinh thần không ổn lắm. "

Họ tìm thấy bà Bình đầu ngõ thứ hai. Lục Cảnh Niên cứ tưởng bà hẳn đã già với mái tóc bạc trắng và khuôn mặt hiền từ. Thế nên khi hắn thấy bà ấy đã ngơ ngác một lúc. Tóc bà Bình đã nhuộm đen, được búi sau đầu bằng một cây trâm gỗ. Bà mặc một bộ sườn xám trắng, khoác khăn tơ mỏng quanh vai, chân đeo giày vải mũi tròn màu đen, tay đeo găng lụa trắng và cầm một chiếc quạt chạm trổ tinh xảo. Nhìn bà như không thuộc về thời đại ngày nay, giống tiểu thư nhà giàu ngày xưa hơn, năm tháng trôi qua cũng không để lại dấu vết gì trên mặt bà.

Mặc dù lộ vẻ lo lắng, nhưng bà ấy vẫn duy trì vẻ tao nhã, lịch sự gật đầu với Dư Tri Ý rồi chỉ vào căn nhà lợp ngói xanh, "Không biết hôm nay Sở Liêm có chuyện gì, cứ chạy lung tung suốt, vừa nãy nhảy lên nóc nhà rồi."

Dư Tri Ý nghiêng người, nhỏ giọng giải thích, "Sở Liêm là mèo của bà Bình. Là em tặng cho bà ấy, một con mèo nhỏ lông vàng cam. Em sẽ giải thích cho anh sau, trước tiên tìm con mèo giúp bà ấy đã."

"Bà Bình, đây là bạn cháu. Chúng ta cùng tìm Sở Liêm nhé, bạn của cháu sẽ hỗ trợ."

"Bạn của cháu hả," bà Bình liếc mắt nhìn Lục Cảnh Niên, "Ồ, là Phí Vân Phàm à, vậy thì nhờ Phí Vân Phàm trèo lên nhé."

Lục Cảnh Niên không bắt kịp tiến triển vở kịch của bà Bình, Phí Vân Phàm là ai?

Mà ai cũng được, quan trọng là phải tìm ra con mèo trước.

Dư Tri Ý bảo Lục Cảnh Niên trông chừng bà Bình, anh chạy về cửa hàng để lấy thang. Khi vác thang quay lại, anh thấy Lục Cảnh Niên đang cầm con cá khô nhỏ không biết ở đâu ra, vẫy vẫy kêu meo meo.

"Thang đến rồi, thế nào, con mèo còn ở đó không?"

"Còn, anh vừa nghe thấy tiếng động. Chắc nó sợ gì đó nên không chịu xuống."

Dư Tri Ý dựng thang, định leo lên thì bị Lục Cảnh Niên túm lại, "Anh lên."

"Vậy thì cẩn thận, em giữ chặt thang cho."

Lục Cảnh Niên trèo lên cầm con cá khô, miệng kêu meo meo. Tiếng kêu yếu ớt của chú mèo con phát ra, hắn cẩn thận tìm kiếm, thì ra nó bị mắc kẹt ở cái xà ngang dưới ngói. Loại nhà kiểu cũ này không có người ở, lại không được tu sửa, có mấy chỗ ngói bị mưa cuốn đi, để lộ xà gỗ bên dưới, chú mèo con bị kẹt ở giữa. Cũng may tay hắn dài nên chỉ cần leo tiếp hai bậc thang, ghé vào mái nhà rồi nhẹ nhàng túm lấy con mèo về là được.

"Cẩn thận, chú ý dưới chân." Dư Tri Ý vừa giữ thang vừa dõi theo chân hắn, anh cẩn thận đỡ lấy con mèo con, đưa cho bà Bình.

"Ôi bé ngoan, lần sau không được nghịch ngợm nữa nghe chưa, à, đúng rồi, Phí Vân Phàm, Tử Lăng, cảm ơn hai đứa, đến nhà bà uống tách cà phê đi, mới xay."

Dư Tri Ý nhìn Lục Cảnh Niên "Em sẽ giải thích với anh sau" và quay sang bà Bình, "Không cần đâu bà, cháu phải quay lại mở tiệm, cám ơn bà, để lần sau nha."

"Ồ, phải, Tử Lăng có một tiệm hoa, thế bà đi với cháu. Bà mua một bó hoa cho Sở Liêm."

Lục Cảnh Niên cầm lấy thang từ Dư Tri Ý, "Anh vác cho."

Mấy người quay trở lại cửa hàng. Dư Tri Ý vào bằng cửa sau và mở cửa cuốn phía trước. Bà Bình chú trọng lịch sự, không chịu đi vào bằng cửa sau, vì vậy bà ấy phải đi vòng qua cửa trước và đợi.

Sau khi vào tiệm, bà dạo một vòng, nhưng không tìm thấy bông hoa mà mong muốn.

Cuối cùng, tầm mắt bà rơi vào trên trần nhà. Trên đó móc một hàng dây treo mà Dư Tri ý dùng để làm hoa khô. Một vài bó hoa đã được hong khô vẫn còn treo ngược trên dây. Bà Bình chỉ vào một bó hoa hồng màu khói hơi phấn hồng và nói, "Bà thích bó đó."

Đó là Manta, hoa hồng cổ điển.

"Được, cháu lên lấy cho bà."

Dư Tri Ý dựng chiếc thang tam giác và không cần Lục Cảnh Niên hỗ trợ mà tự mình leo lên. Hoa khô mỏng manh. Lúc treo anh thắt nút chặt, nên lấy xuống phải tháo nút. Tháo sai thì rất khó gỡ ra được. Treo cạnh hồng manta là hồng quicksand và hồng cappuccino, chúng đều mang màu sắc cổ điển nhẹ nhàng. Bà Bình yêu thiết tha Manta có lẽ là vì ngôn ngữ của nó "Chỉ chung tình với duy nhất một người".

Lục Cảnh Niên giữ thang, ngửa đầu nhìn anh.

"Gỡ được rồi."

Khi Dư Tri Ý đi xuống, ngoài cửa truyền đến giọng của Úc Lê: "Oa, hôm nay mở sớm vậy, bà Bình đến rồi nè!"

Nói chưa dứt lời, con mèo trong tay của bà Bình có lẽ bị kinh hãi trước âm thanh đột ngột, nên nhảy tót lên thang. Dư Tri Ý đang lui xuống, sợ dẫm phải mèo con, không cẩn thận bị ngã ngửa ra sau.

Dư Tri ý ôm hoa trước ngực, nhắm mắt chờ va chạm mạnh với mặt đất.

Va chạm mà anh tưởng tượng không xuất hiện, anh rơi vào một vòng tay ấm áp trong tiếng kêu của Úc Lê, anh mở mắt ra, đối diện với ánh mắt lo lắng của Lục Cảnh Niên, quên cả nói chuyện.

Gần trưa, mặt trời treo đối diện tiệm hoa. Lúc này, ánh nắng chiếu vào, hai bóng người hắt xuống nền đất hòa làm một.

Dư Tri Ý ôm bó hồng trong tay, còn Lục Cảnh Niên ôm Dư Tri Ý, thời gian như ngừng lại.

Bà Bình và Úc Lê đang nói gì đó, nhưng Dư Tri Ý không nghe thấy họ nói gì, chỉ nghe thấy giọng họ vang lên. Tiếng tim đập quá lớn khiến anh không nghe được nội dung.

Nhịp tim anh đập càng lúc càng nhanh, nhất thời quên đứng dậy, cứ dựa vào lòng Lục Cảnh Niên.

Lục Cảnh Niên vẫn giữ nguyên tư thế đứng hướng cổ tay ra ngoài, dùng cánh tay ôm lấy anh mà không chạm vào cơ thể. Hắn cẩn thận hỏi: "Có bị thương không? Có thể đứng lên được không?"

"Hả?" Dư Tri Ý nhanh chóng dời khỏi lòng hắn, lỗ tai nóng lên, "Không sao, em không bị thương."

"Vậy là tốt rồi, anh đi cất thang."

Dư Tri Ý thầm thở phào nhẹ nhõm, tạm thời không tìm hiểu lý do tại sao tim mình lại đập nhanh như vậy.

________________

Chú thích:

Hồng Cappuccino

________________

Đào:

Bản edit chỉ đăng tải tại Wattpad: okaori

Wordpress: tieudaocunhang (link ở bio)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC