Chương 9: Lan huệ đèn lồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sao anh xuống đây?"

"Anh muốn xem có cần giúp gì không."

"Không cần đâu, lên đi, có trái cây nè, Úc Lê không bán hết."

Dư Tri Ý đẩy nhẹ eo Lục Cảnh Niên, cơ thể hắn cứng đờ, nương theo lực đẩy rất nhẹ của anh mà xoay người đi lên.

"Cửa tự đóng à?"

"Anh nói cửa cuốn á? Ừ, tự động đó, hơi chậm chút, em đi đến cầu thang nó mới bắt đầu hạ xuống."

Dư Tri Ý từ phòng tắm đi ra đã thấy Lục Cảnh Niên dọn ghế sô pha rồi, ghế sô pha nho nhỏ biến thành giường tạm thời. Anh lau tóc, nhúp một miếng dưa hấu bỏ vào miệng, "Ăn chút hoa quả đi, xong anh ngủ trong phòng. "

"Anh chưa buồn ngủ."

"Quên chưa nói cảm ơn anh."

Lục Cảnh Niên không định ăn gì trước khi ngủ, lại không muốn thờ ơ với sự nhiệt tình của anh, cho nên cũng nhúp một miếng dưa hấu bỏ vào miệng, "Cảm ơn anh?"

"Cảm ơn anh đã mua rau, nấu ăn, rửa bát, lau sàn, và quan trọng nhất là cảm ơn anh đã trò chuyện với em. Bình thường em toàn nói chuyện với không khí. Âm thanh duy nhất trong nhà là tiếng TV."

"Cậu ... cậu sống một mình à?"

Hắn vốn định hỏi cậu độc thân à? Lại sửa thành cậu đang sống một mình à?

"Ừ, em tự lập rất sớm, vẫn ở một mình đến giờ."

Sau khi tán gẫu thêm đôi câu về việc tìm Lục Cẩm Hoa, Dư Tri Ý an ủi hắn đừng nóng vội, anh cũng đã nhờ bạn bè để ý giùm.

Tóc đã gần khô, Dư Tri Ý đốt nhang muỗi bảo rồi hắn đi ngủ, Lục Cảnh Niên lại nằm xuống sô pha, "Anh ngủ ở đây, làm gì có ai ăn ở miễn phí còn giành phòng ngủ của chủ nhà. Đừng tranh với anh, anh buồn ngủ. "

Dư Tri Ý thôi không thuyết phục hắn nữa, chỉ đóng hờ cửa kính ban công, buông rèm xuống, lắng nghe tiếng thở đều đều của hắn, tắt đèn nhỏ trên ban công, nhẹ nhàng nói "chúc ngủ ngon", rồi quay về phòng ngủ.

Nửa đêm, Dư Tri Ý bị đánh thức bởi tiếng vo ve của một con muỗi không biết đã trốn trong phòng ngủ từ lúc nào. Vừa mở mắt ra thì tiếng muỗi dứt, nhưng ngay khi anh nhắm mắt lại, nó lại bắt đầu vo ve bên tai. Dư Tri Ý kéo tấm chăn mỏng che kín người từ đầu đến chân.

Đang mơ màng, anh nghe thấy tiếng mở cửa ngoài ban công, một lúc sau, lại nghe thấy tiếng ma sát xoèn xoẹt của bật lửa. Anh chui ra khỏi chăn và chú ý đến động tĩnh bên ngoài. Một lúc lâu sau, lâu đến mức anh lại chìm vào giấc ngủ, vẫn chưa nghe thấy tiếng Lục Cảnh Niên trở lại sô pha từ ban công.

Sáng hôm sau, Dư Tri Ý dậy sớm. Tối qua, anh ăn dưa hấu trước khi ngủ, nên sáng nay dậy sớm hơn mọi ngày, sờ điện thoại thấy mới năm giờ.

Dư Tri Ý nhẹ mở cửa, sợ làm phiền đến Lục Cảnh Niên ở phòng khách. Khi mở cửa phòng ngủ ra, anh sửng sốt, trên ghế sô pha không có ai.

Anh hướng mắt ra ban công. Nắng ban mai còn thức dậy sớm hơn cả người, rơi vào trên người Lục Cảnh Niên đang nhắm mắt tựa vào chiếc ghế mây ngoài ban công. Có một điếu thuốc kẹp giữa các ngón tay anh. Thuốc chưa châm, cũng không có tàn thuốc trên mặt đất, không biết là hắn không hút hay đã dọn sạch rồi.

Hắn cao hơn Dư Tri Ý vài cm. Lúc này, Dư Tri Ý đứng nhìn xuống hắn, mới nhận ra các nét của hắn rất mềm mại. Trông hắn còn trẻ và ôn hòa hơn khi đang ngủ. Nắng sớm chiếu vào khuôn mặt hắn giống như phủ thêm một tầng ánh sáng nhu hòa.

Dư Tri Ý nghĩ thầm, mong rằng anh sẽ sớm tìm được anh trai mình, không mất ăn mất ngủ nữa.

Lục Cảnh Niên tỉnh giấc. Hắn bị đánh thức bởi ánh nắng đang dần nóng rực. Khi tỉnh dậy, hắn ngẩn người. Hắn nhớ đêm qua bị mất ngủ, ra ngoài hóng gió, vô tình ngủ quên trên ghế mây.

So với khi ở Quảng Châu cũng tiến bộ hơn, ít nhất cũng ngủ được 3 tiếng.

Dư Tri Ý nghe thấy tiếng bước chân, cầm theo bình tưới đi tới, cười nói: "Chào buổi sáng!"

Lục Cảnh Niên nhét điếu thuốc giữa hai ngón tay vào lòng bàn tay, "Chào buổi sáng!"

Hắn không biết Dư Tri Ý tỉnh lại lúc nào, hắn nghĩ anh sẽ hỏi tại sao lại ngủ ở bên ngoài, nhưng Dư Tri Ý không hỏi gì cả, anh vẫn mỉm cười chỉ vào bên phải Lục Cảnh Niên, "Nhìn kìa, hoa nở rồi."

Lục Cảnh Niên nhìn theo ánh mắt của anh. Phía Bắc ban công có một chậu hoa vàng nở rộ, giống như những quả bí ngô treo ngược, rất đáng yêu.

"Đẹp thật, đây là loại hoa gì?" Lục Cảnh Niên cúi người nhìn kỹ.

"Hoa lan huệ đèn lồng," Dư Tri Ý ngồi xổm bên cạnh hắn nói, "Em chăm nó nửa năm rồi. Mang từ Vũ Hán theo, luôn chờ nó nở. Nó mãi không chịu nở, mà mới đêm qua hoa đã nở rồi."

Lan huệ đèn lồng, đúng là một cái tên hay. Từng bông từng bông, đều là đèn lồng.

Giọng nói của Lục Cảnh Niên vô tình ôn như hơn rất nhiều, hắn nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa, "Thế thì anh thực sự rất may mắn mới thấy nó nở hoa."

"Có khi điều may mắn này là do anh mang tới. Ngay sau khi anh đến thì hoa nở."

Lục Cảnh Niên ngẩng đầu lên và bắt gặp ý cười trong mắt Dư Tri Ý. Hắn không giỏi đáp lại những lời cảm động hay khen ngợi như vậy, nhất thời không biết làm sao. Cũng may Dư Tri Ý không làm hắn khó xử, anh chống vai hắn, đứng dậy nói: "Bữa sáng đã chuẩn bị xong, đi rửa mặt đi."

Vào phòng, hắn nhìn đồng hồ trên tường, nhận ra đã tám giờ. Trong ấn tượng của hắn, rất hiếm khi hắn ngủ tới 8 giờ. Dậy sớm đên trường học, dậy sớm bắt xe đi làm, không phải đang đi trên đường thì cũng là lao đi. Hắn không khỏi thở dài, tiệm hoa ở thị trấn này cùng chủ tiệm như có ma thuật đặc biệt, một loại ma thuật có thể khiến thời gian chậm lại, khiến người ta yên tâm.

Hắn rửa mặt xong, Dư Tri Ý cũng đã này xong bát đũa.

"Hôm nay ăn đơn giản nhé. Em nấu cháo đậu xanh rồi chia làm hai nồi. Nồi này có thêm đường. Nồi này không có. Anh muốn ăn cái nào?"

"Không đường đi."

Lục Cảnh Niên ngồi xuống bàn, chỉ vào khối điểm tâm rán màu vàng nâu trên bàn, "Đây là cái gì?"

Nói là đơn giản, nhưng trên bàn cũng có bốn món. Ngoại trừ củ cải khô, những thứ khác đều là những thứ mà Lục Cảnh Niên chưa bao giờ nhìn thấy hoặc ăn.

"Bánh khoai môn mặn và bánh củ cải đó, cách gọi của người dân địa phương, em vừa xuống tầng mua. Phố sau có một quán nổi tiếng lắm, anh ăn thử đi."

Hắn gắp một miếng lên ăn thì thấy rất thơm, lớp vỏ ngoài giòn rụm, bên trong là khoai môn mềm quyện với hương vị của hành lá và bột gạo khiến người ta không thể ngừng ăn.

"Rất thơm."

Dư Tri Ý có vẻ thích nhìn Lục Cảnh Niên ăn, cứ nhìn anh rồi cười, "Ăn ngon đúng không? Em cũng đã nghiên cứu rồi, cách làm không khó, nhưng quá trình tương đối phức tạp, gạo nếp xay thành bột, khoai môn gọt vỏ, bào sợi nhỏ, xào qua hành lá và gia vị, trộn đều sau đó cán mỏng và chia nhỏ thành từng miếng to bằng lòng bàn tay, đặt lên lá chuối rồi hấp. Có thể trực tiếp ăn luôn, hoặc có thể chiên hay rán. Anh ăn thử bánh củ cải đi, làm từ củ cải trắng đấy.

Lục Cảnh Niên ăn hai khối bánh mỗi loại, uống hết nửa bát cháo, rồi hạ đũa xuống, "Anh no rồi."

"Anh ăn ít thế."

Lục Cảnh Niên nhìn sang bát của anh thấy anh chỉ ăn một nửa bát cháo nhỏ, "Cậu không ăn ít sao?"

"Em còn chưa ăn xong, tại ăn hơi chậm, hình như anh ăn cơm rất nhanh."

"Ừ, quen rồi. Trước kia luôn vội vã thế, nhiều khi vừa mải mê làm việc vừa ăn cơm. Nuốt vội vài miếng, có khi còn không biết vừa ăn cái gì, cơ mà no bụng là được. "

Dư Tri Ý có thể tưởng tượng ra cảnh hắn vội vàng ăn cơm như thế nào, nhẹ giọng nói: "Như thế rất hại dạ dày. Bây giờ anh không vội gì, không cần anh nhanh thế."

Lục Cảnh Lễ đáp lại anh: "Ừ, cũng nên bỏ thói quen xấu này rồi."

Đang nói chuyện phiếm, một giọng nói lo lắng từ dưới tầng truyền lên: "Sở Liêm! Sở Liêm, mày đâu rồi?"

Dư Tri Ý bật dậy, ghế ngồi ma sát "két" một tiếng chói tai, anh rút một tờ giấy lau khóe miệng, "Xảy ra chuyện rồi!"

________________

Chú thích:

Bánh khoai môn mặn 

Bánh củ cải

________________

Đào:

Bản edit chỉ đăng tải tại Wattpad: okaori

Wordpress: tieudaocunhang (link ở bio)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net