Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Khổng Tuyết Nhi trực tiếp ra mặt giải quyết chuyện của Nhan Thư Thư thì sự thật cũng được làm rõ với mọi người. Nhan Thư Thư kia cơ bản là chẳng có một tia giao tình nào với Dụ Ngôn, chắc hẳn là do ăn no rửng mỡ nên mới rảnh rỗi đi tìm Dụ Ngôn nháo mấy trận. Cũng không tính đến lúc bị Khổng Tuyết Nhi giáo huấn lại thê thảm như vậy, thanh danh coi như là đã sụp đổ chỉ trong một đêm. Cô ta tất nhiên không còn dám xuất hiện trước mặt của Dụ Ngôn một lần nào nữa, thậm chí còn rút hồ sơ mà cong đuôi chạy biến đi mất.

Qua chuyện này mọi người cũng mới biết được thì ra hảo cảm của Khổng Tuyết Nhi đối với Dụ Ngôn là cực kì cao, đến cả tần suất đi chung với nhau dường như cũng nhiều hơn lúc trước. Tiến triển này làm cho một số nam sinh cảm thấy bị đe dọa, như là nữ thần của họ đang bị một đối thủ vô cùng khó nhằn độc chiếm, mà bọn họ cơ bản không thể làm gì hơn ngoài cắn răng chấp nhận.

Bởi vì Dụ Ngôn... Rất đáng sợ!

Ví dụ như hiện tại, canteen trường đột nhiên náo nhiệt hơn thường ngày, có thể dễ dàng nhìn thấy một vài nhóm nam sinh chụm lại với nhau mà bàn tán cái gì đó. Ở một bàn nhỏ nằm trong góc, một cô gái với mái tóc đỏ xoăn nhẹ đang chăm chú viết viết cái gì đó, thần sắc thập phần nghiêm túc.

Sườn mặt xinh đẹp lộ ra khiến cho mấy cái nam nhân nhìn không rời mắt. Đôi khi tóc dài sẽ theo động tác cúi đầu của nàng ta mà rơi xuống, lại được nàng ấy dùng ngón tay thon dài vuốt ra sau vành tai, vô tình để lộ cần cổ trắng ngần vô cùng tinh xảo.

Mấy cái nam sinh hận không thể kéo dài cổ của mình thêm một chút để nhìn rõ Khổng Tuyết Nhi hơn, lại đột nhiên cảm nhận được hàn ý lạnh lẽo từ đâu đó lướt tới. Bọn họ giật bắn mình nhìn qua, lại thấy được ánh mắt sắc như ưng, ác liệt còn hơn lang lơ đãng liếc về phía bọn họ, mấy cái nam sinh đó đồng loạt nghiêm chỉnh ngồi thẳng người, lưng không nhịn được mà toát hết mồ hôi lạnh.

H-Hảo đáng sợ...

Bọn họ cơ bản không hiểu vì sao lại phải sợ hãi Dụ Ngôn đến vậy, em rõ ràng chỉ là một nữ tử nhỏ tuổi, vóc dáng quả thật rất cao nhưng lại khá gầy, nhìn thế nào cũng không thể so với mấy nam tử hán vai rộng lưng dài như bọn họ được.

"N-Này, vì sao chúng ta phải sợ em ấy a?"

"P-Phải đó, vì sao a? Chúng ta đường đường là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, vì sao phải sợ hãi một tiểu sư muội như em ấy đây?"

Mấy cái nam sinh sau khi lấy lại được hồn vía bị Dụ Ngôn dọa bay mất thì bắt đầu tụ lại với nhau, mỗi người run run rẩy rẩy bồi một câu như để tiếp thêm sức mạnh cho bản thân. Đột nhiên từ phía sau bọn họ xuất hiện hai thân ảnh, một người vóc dáng cao ráo lại đầy soái khí, một người thấp hơn lại có vẻ rất hoạt bát.

"Mấy người sống chậm nhiệt thật đấy?"

Mấy nam sinh lại bị dọa đến hồn bay phách lạc một lần nữa, đến lúc định thần lại thì mới nhìn rõ được hai người đột nhiên xuất hiện phía sau bọn họ. Là hai cái nữ tử vô cùng xinh đẹp, khí chất cũng không phải là dạng tầm thường, bất quá bọn họ chưa bao giờ thấy hai người này xuất hiện ở đại học T, chắc hẳn là mới nhập học đi?

Hai nữ tử đó không để ý đến ánh mắt nghi hoặc của mấy nam sinh kia, trực tiếp tụm lại với bọn họ xì xầm to nhỏ. Cô gái với vóc dáng nhỏ nhắn hơn hẳn lên tiếng, giọng nói phát ra có chút trầm khàn lại vô cùng cuốn hút.

"Tôi nói cho mấy người nghe, Dụ Ngôn cậu ấy chính là cực kì đáng sợ, mấy người nhìn cậu ấy gầy như thế liền cho rằng là một cái nhu nhược tiểu thiếu nữ? Cực kì sai a! Cậu ấy một tay liền có thể vật mấy người qua vai! Không hợp một câu liền có thể kẹp cổ mấy người muốn tắc thở!"

Biểu cảm có chút khoa trương, bất quá lại thập phần chân thật, nhìn cô gái lạ mặt mặt mày một lời khó nói lên hết, bọn họ nhất thời trong lòng rơi lộp bộp mấy cái. V-Vật qua vai sao? Đáng sợ như vậy...?

Bọn họ sợ hãi còn chưa hết, người còn lại đã tiếp tục lên tiếng, lần này là một cô gái với ngoại hình cực kì xinh đẹp, giọng nói hào sảng lại vô cùng thẳng thắn.

"Cậu ấy còn từng rèn luyện quân sự hơn một năm, lại còn được phân trong tiểu đội ưu tú nhất, cuối cùng cũng là người nhận được lời khen ngợi nhiệt tình nhất. Thành tích của cậu ấy a? Cực kì tốt! Sức dời sông núi, khí phách trùm trời!"

Nữ tử đó không kiêng dè gì mà kể lại, vừa có ý cao hứng, vừa có ý đắc thắng như thể vô cùng tự hào về thành tích không tầm thường của Dụ Ngôn. Lần này quả thật đã khiến cho mấy nam sinh kia rơi vào khủng hoảng cực độ.

Lại còn đã từng rèn luyện quân sự?! Hẳn một năm?! Bọn họ cơ bản chỉ mới nhập ngũ một tháng mà đã trầy trật không ít, đến giờ vẫn còn có cảm giác không muốn gặp lại khung cảnh ác liệt khi đó. Dụ Ngôn kia... Hẳn một năm...?

Mấy cái nam sinh gần đó ban đầu muốn hóng chuyện bát quái cũng bị lời nói của hai nữ tử lạ mặt kia làm cho bất ngờ. Tò mò nhìn qua thì thấy Dụ Ngôn đang ngồi nhíu chặt chân mày nhìn qua đây, cũng đang chầm chậm đứng lên bước lại gần, tâm nhảy một cái liền sợ hãi chạy mất. Hai nữ tử kia không nhận thức được ánh mắt sắc như dạo cao của Dụ Ngôn đang tiến lại gần, vẫn rất chuyên tâm kể chuyện bát quái mà không biết tai họa sắp ập xuống.

Bọn họ nói chuyện không hề đè nén giọng của mình, chỉ cần chú tâm lắng nghe đều có thể biết được bọn họ rốt cuộc đang nói cái gì.

Khổng Tuyết Nhi cũng nghe được.

Nàng đã từng nghe nhiều người vì ngoại hình có phần gầy gò của em mà nói rằng em ấy chính là một cái nhu nhược thư sinh. Bản thân nàng lại nghĩ khác, Dụ Ngôn chính xác là người bề ngoài cao gầy nhưng lại rất khỏe khắn, da thịt của em không phải như kiểu mềm nhũn như mấy thư sinh chỉ biết đóng cửa cắm rễ trong nhà mà chính là trong nhu có cương, rất mạnh mẽ.

Khổng Tuyết Nhi nàng là người thích tiếp xúc với người khác, là kiểu khi đi chung thì phải choàng tay hay nắm tay thì nàng mới chịu được. Tất nhiên là nàng chỉ thể hiện phần tính cách này với những người nàng cảm thấy thoải mái, Dụ Ngôn cũng là một trong số đó. Mà bản thân em cũng không bài xích chuyện này, luôn đáp ứng những đụng chạm nhỏ này của nàng.

Nên tất nhiên là nàng đã hưởng được một số "phúc lợi nhỏ" từ việc này.

Nàng không nhịn được mà ngước mắt lên nhìn em, chiếm trọn tầm mắt của nàng là bóng lưng cao gầy đầy vững chãi của em. Đáy mắt bất giấc trở nên mềm mại, khóe môi xinh đẹp cong lên, đến cả chính nàng cũng không nhận ra nụ cười này của nàng có bao nhiêu phần xinh đẹp.

Nàng bỗng có cảm giác muốn chạm vào bờ vai đó, hẳn là cảm giác sẽ rất tốt đi? Khổng Tuyết Nhi giật mình nhận ra bản thân lại có loại suy nghĩ ngoài tầm kiểm soát này, một mạt hồng nhạt nhanh chóng phủ đầy hai má của nàng, còn có xu hướng lan sang vành tai tinh xảo. Gần đây những cảm xúc khó nói này ập tới nàng rất thường xuyên, thậm chí nàng ngỡ ngàng nhận ra tâm trí của nàng từ lúc nào đã bắt đầu vô thức nghĩ đến em.

Cô gái với ánh mắt đầy kiên định, tác phong lại vô cùng nghiêm túc chuẩn mực, từng hành động đều tỏa ra một loại khí chất bất phàm. Bề ngoài thì lãnh đạm khó gần nhưng thật ra lại là một con người rất mềm mại, luôn trân trọng những thứ nhỏ nhặt nhất mà em có. Chỉ dùng hành động để khẳng định bản thân, một từ thừa thãi cũng không có. Cái tên Dụ Ngôn bất giác xuất hiện trong tâm trí của nàng ngày nhiều hơn, mỗi lần đều mang lại cho nàng những cảm xúc xao động.

Nhưng lần nào nàng cũng lựa chọn đóng chặt lại trái tim của mình, cố gắng đè xuống những gợn sóng hỗn loạn kia. Cái cảm giác rất quen thuộc lại khó nói này, ít nhất thì nàng không muốn để nó nảy mầm lúc này.

Tâm trạng của Khổng Tuyết Nhi như bị đá đè nặng, trái tim của nàng một lần nữa sượt qua những tia khó chịu, đến mức hít thở đối với nàng cũng trở nên khó khăn. Mày liễu nhíu chặt lại với nhau, đồng tử vẫn phản chiếu bóng dáng của Dụ Ngôn, chỉ là trong con ngươi trong vắt đó giờ lại lẫn một chút ảm đạm.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, kéo Khổng Tuyết Nhi ra khỏi mớ cảm xúc hỗn loạn. Nàng day day trán, cố gắng để bản thân không bị những đợt sóng ngầm này nhấn chìm. Với tay cầm lấy điện thoại của mình, liếc qua có thể nhìn thấy trên màn hình hiện lên rõ ràng một dòng tin nhắn.

"Tiểu công chúa. Về rồi đây"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net