Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dụ Ngôn bị nàng kéo đi lại vô cùng ngoan ngoãn giả làm đuôi nhỏ lẽo đẽo theo nàng, em cao hơn nàng cả một cái đầu, chân theo đó cũng dài hơn chút đỉnh, bây giờ phải bất đắc dĩ đi chậm lại để giống với cước bộ của nàng.

Bàn tay của nàng nhỏ gọn lại thon dài, cơ bản chính là một cái mỹ nhân tay đẹp trong truyền thuyết. Bất quá tay nàng như muốn lọt thỏm trong bàn tay của em, nhìn thế nào cũng giống như là đang nắm lấy ngón trỏ của em mà kéo kéo.

Hảo đáng yêu.

Đi một mạch đến chỗ thư phòng riêng của Hồ lão sư, vì em và nàng đều là học trò thân cận của Hồ lão sư nên được đặc cách thoải mái ra vào thư phòng này, không tốn chút công sức liền có thể mở khóa đi vào. Khổng Tuyết Nhi đóng cửa phòng lại, quay lại đã thấy Dụ Ngôn đứng sau lưng mình nhìn chằm chằm nàng, khoảng cách giữa hai người gần đến mức có thể cảm nhận hơi thở của nhau.

Nàng hít một hơi, hương thơm mát đầy dễ chịu lập tức xộc vào mũi khiến nàng có chút bối rối tách rời em. Dụ Ngôn cũng không có truy cứu phản ứng này của nàng, từ trong túi xách lấy ra một hộp nước ép dâu, nhẹ cười một cái với nàng.

“Sư tỷ, nước ép dâu này cho chị”

Khổng Tuyết Nhi nhìn hộp nước trong tay em, lại nhìn lên ánh mắt không chút gợn sóng kia, những lời giáo huấn cũng như bị nghẹn trong cuống họng, nhất thời không thể nói gì. Dụ Ngôn thấy nàng tiếp nhận hộp nước ép dâu trong tay mình, thầm cảm thấy cao hứng. Em chính là đặc biệt ghi nhớ nàng thích uống nước ép dâu, nên hôm nay mới tranh nhau một phen để mua về một hộp nước dâu này cho nàng.

Khổng Tuyết Nhi bất đắc dĩ thở dài, kéo em đi đến ghế sofa ngồi, cả hai cũng không có ngồi đối diện nhau mà chọn ngồi cạnh bên nhau. Nàng tất nhiên sẽ không bị một cái hộp nước dâu mua chuộc, dạy dỗ chính là vẫn phải dạy dỗ lại.

“Dụ Ngôn, sư tỷ đã nói với em cái gì trước khi đi thực tập hửm?”

“Chị nói Dụ Ngôn em chính là sư muội duy nhất của Khổng Tuyết Nhi chị, không được để người ta ăn hiếp”

Rất ngoan, coi như nghiêm túc học thuộc bài.

“Vậy chuyện của Nhan Thư Thư kia là thế nào?"

“Cái đó chị cũng nói không cần phải phí thời gian với mấy người thiểu năng, tốt nhất là xem bọn họ như không khí mà sống”

“…”

Khổng Tuyết Nhi lấy tay day day trán, môi đỏ hơi giật giật trước Dụ Ngôn ngây ngô lại vô cùng nghiêm túc trả lời từng câu nàng hỏi. Đường đường là một cái đại học bá kiến thức có thể đè đầu cưỡi cổ mấy cái lão sư, khả năng chuyên ngành có thể treo lên mà đánh với mấy cái học bá năm cuối của trường mà lại bị răm rắp nghe theo lời của nàng đến mức ngốc đi luôn rồi.

“Đứa ngốc này, chị nói là kệ bọn họ không có nghĩa là nói em dung túng cho bọn họ càn rỡ khắp nơi. Lần sau phải triệt để dạy dỗ bọn họ, hiểu chứ?”

Dụ Ngôn nghiêm túc gật gật đầu, rất ngoan ngoãn lắng nghe nàng dạy dỗ.

Như chợt nhớ đến cái gì đó, Khổng Tuyết Nhi xoay người tìm kiếm trong túi xách của mình, lấy ra điện thoại rồi bắt đầu bấm bấm. Dụ Ngôn tò mò nhìn theo nàng, rất muốn cất tiếng hỏi xem nàng đang làm gì nhưng lời nói trên đầu lưỡi cũng đành nuốt ngược vào trong, yên tĩnh ngồi đó dõi theo nàng.

Bề ngoài thì quan hệ của nàng và em rất tốt, thực ra số lần nói chuyện với nhau sợ là chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Đã không thân thiết với nhau, em lấy lí do gì để yêu cầu nàng chia sẻ cho em biết những việc nhỏ nhặt đó đây?

Tâm Dụ Ngôn như một thứ gì đó vô hình đè nặng, những suy nghĩ như vậy chỉ thoáng sượt qua tâm trí thôi đã khiến em trở nên hít thở có chút khó khăn. Nhưng Dụ Ngôn che giấu bản thân rất tốt, khóe mắt nheo lại một chút rồi giãn ra, như thể em chỉ đang vô tình nheo mắt lại.

Khổng Tuyết Nhi cũng không nhận ra tiểu biến đổi này trong ánh mắt của em. 
Nhưng Dụ Ngôn cũng không ngờ là nàng lại rất hào hứng giơ màn hình điện thoại của nàng đối diện với em, trên màn hình hiện ra rõ ràng hình ảnh của một bông hoa tuyết đọng lại trên mu bàn tay trắng ngần. Bức ảnh được chụp rất đẹp, ánh sáng lẫn màu sắc đều thập phần hài hòa, như thể một bức ảnh đã được chăm chút vô cùng kĩ càng.

“Em xem, cái này là chị chụp được khi phải đi thực tập đấy”

Nàng có cao hứng luyên thuyên không ngừng với em. Bỗng một cơn gió mạnh ập tới, hất tung rèm cửa trắng tinh, vô tình khiến cho những lọn tóc mai của Khổng Tuyết Nhi rơi lòa xòa trước trán. Nàng nhíu mày khi cảm nhận được ánh nắng tử cửa sổ chiếu đến, lại khẽ cười đưa tay lên vén lại những sợi tóc xoăn bị rối ra sau tai.

Dụ Ngôn nhìn đến thất thần, khung cảnh khi ấy như thể một lần nữa tái hiện lại vô cùng rõ ràng ngay trước mặt em.

Trong khung cảnh vô cùng náo nhiệt, những gương mặt giống hệt nhau cứ vụt qua em, để lại những vệt mờ ảo mà bản thân em cũng không có tâm trạng để quan tâm. Tiếng cười đùa, tiếng hô hào, tiếng trò chuyện cũng không thể kéo em ra khỏi thế giới nhỏ của mình. 

Ánh mắt của Dụ Ngôn dường như khóa chặt vào một điểm.

Đồng tử trong veo của em chỉ phản chiếu lại một hình ảnh duy nhất.

Cô gái nhỏ nhắn với mái tóc đỏ rực, từng lọn tóc xoăn tùy ý rơi trên lưng gầy của nàng. Đôi mắt rực rỡ như một viên ngọc lấp lánh tỏa sáng dưới những tia nắng dịu nhẹ, khẽ cong lên mỗi khi nàng cười đùa với bạn của mình.

Không biết chỉ là vô tình hay nàng thật sự có thể cảm nhận được sự hiện diện của Dụ Ngôn, quay người liền có thể bắt gặp được ánh mắt của em.

Nàng có chút bất ngờ, thế nhưng vẫn nở một nụ cười, tựa như một tiểu thiên sứ tinh nghịch trốn khỏi ngôi nhà Thiên Đường của mình để vui chơi trốn trần gian này.

Một ngọn gió thoảng qua, như đang thích thú chơi đùa với mái tóc dài của nàng mà làm cho nó trở nên rối bời. Chân mày khẽ nhíu thế nhưng khóe môi vẫn cong lên, bất đắt dĩ nàng phải đưa tay lên bảo vệ mái tóc của mình trước sự đùa nghịch của làn gió bất ngờ ấy.

Trái tim của Dụ Ngôn dường như quên mất cách hoạt động, như thể trái tim của em đã không còn thuộc về mình nữa.

Dụ Ngôn cảm nhận được nhịp tim của mình dần trở nên lộn xộn, sợ rằng Khổng Tuyết Nhi chỉ cần dịch người đến một chút liền có thể nghe được từng nhịp đập hỗn loạn của em. Vành tai tinh xảo bỗng chốc nóng lên, Dụ Ngôn chật vật chuyển tầm mắt của mình ra chỗ khác.

“E-Em đi đóng cửa sổ”

Khổng Tuyết Nhi ngước mắt em đứng dậy bước về phía cửa sổ, mơ hồ nghe được trong giọng nói của em mang chút ngại ngùng và gấp gáp. Em vươn tay đặt lên khung cửa, lợi dụng những đợt gió mát lạnh để làm giảm cái cảm giác nóng rực bên tai, cũng để cho tâm trí của mình ổn định trở lại. Nhưng từ phía sau đột nhiên phát ra âm thanh, cùng với đó là hương thơm dịu nhẹ đặc trưng của nàng khiến Dụ Ngôn giật thót người, cố gắng lắm mới không để tiếng hét của mình không tràn ra khỏi miệng.

“Vì sao a? Khí trời này vô cùng thích hợp để ngắm cảnh đấy”

Dụ Ngôn nhìn quanh, đáy mắt hiện lên tia khó nói, bất đắc dĩ chầm chậm lên tiếng.

“Sân trường cũng có thứ để ngắm sao…?”

Khổng Tuyết Nhi dở khóc dở cười trước câu trả lời thập phần nghiêm túc của em, quả thật là chẳng có gì để ngắm cả, khung cảnh trước mắt vẫn là như thế, dù có bao năm có lẽ vẫn là một cảnh vật như vậy.

“Vậy thì chúng ta nhìn cái khác, em xem phía bên kia, chính là phòng học của chị. Ừm… Chị đố em, chỗ ngồi của chị là ở đâu?”

Nàng đột nhiên nổi hứng muốn trêu đùa với em, môi đỏ cong lên thập phần tinh nghịch, đôi mắt cũng mở to như thể đang mong chờ vào câu trả lời của em. Nàng chỉ tay về phía phòng học của nàng, Dụ Ngôn nương theo ngón tay trắng ngần của nàng, khẽ dịch mắt về phía mà đó.

Vị trí của nàng sao, tất nhiên là em biết, rất rõ là đằng khác. Chỗ ngồi mà nàng đã độc chiếm ngay khi năm học bắt đầu, mỗi lần em đứng ở đây, lơ đãng ngước mắt nhìn lên đều có thể nhìn thấy nàng đang chăm chú nghe giảng.

“Dãy bàn phía bên trái, ngay cạnh cửa sổ thứ ba”

Dụ Ngôn cụp mắt, không cần nửa giây suy nghĩ liền có thể đưa ra câu trả lời. Chỉ là nửa câu sau, Dụ Ngôn chôn chặt nó ở trong lòng.

Khổng Tuyết Nhi bất ngờ nhìn em, nàng không ngờ là em lại biết những thứ nhỏ nhặt đó, còn đặc biệt chính xác. Một cảm xúc lạ lẫm ập tới, khiến nàng có chút bối rối không biết nên nói gì.

Dụ Ngôn rất nhanh liền nhận ra bầu không khí đã trở nên gượng gạo, chủ động phá vỡ sự im lặng bằng một giọng điệu đùa giỡn hiếm thấy.

“Tất nhiên là em biết rất rõ, có lần em cần phải lấy tài liệu cho Hồ lão sư nên phải đến đây, tò mò cũng muốn ngắm cảnh như ai đó mà đến bên cửa sổ này. Không ngờ ngước mắt nhìn lên liền thấy vị sư tỷ nào đó đang rất nỗ lực học hành, đầu nhỏ gật gù muốn ngã xuống bàn nhưng vẫn cố gắng mở to hai mắt lắng nghe lão sư thuyết giảng”

Khổng Tuyết Nhi cảm thấy gò má của mình như bị huân nóng, cảm giác bị sư muội của mình bắt gặp bản thân chểnh mảng khi trên lớp khiến hình tượng sư tỷ của nàng sứt mẻ vài miếng rồi. Mà đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy được nụ cười trêu chọc có phần ranh mãnh kia của em, không ngờ là Dụ Ngôn còn có một mặt không ngờ tới này.

“Em đấy, chỉ giỏi trêu chị. Ah, hết giờ nghỉ trưa rồi sao, có lẽ cũng nên về lớp chứ nhỉ? Chị không muốn nghe mấy câu phàn nàn của Hồ lão sư khi chị vừa mới đi thực tập về liền bắt đầu đi học trễ đâu”

Khổng Tuyết Nhi nửa đùa nửa thật nói, đi lại sofa lấy túi xách của mình rồi bước về phía cửa. Trước khi bước ra nàng nhẹ xoay người lại, đối diện với ánh mắt của Dụ Ngôn mà híp mắt cười cười.

“Còn hộp sữa dâu này cảm ơn em”

Dụ Ngôn nhìn bóng lưng của nàng khuất sau cánh cửa lớn, tâm trạng khuẩn trương cuối cùng cũng trở nên bình ổn trở lại. Cảm nhận được mùi hương đặc trưng của nàng vẫn còn lưu lại trong không khí, dù rất nhạt nhưng em vẫn có thể nhận ra được.

Dụ Ngôn khẽ thở dài, một giây sau liền khôi phục lại bộ dáng nghiêm chỉnh như thường ngày. Lúc này mới có thể mấp máy câu nói mà bản thân đã không dám nói ra khi nãy.

“Một vị trí khác mà chị vô tình chiếm lấy… Chính là trái tim của em”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net