Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tầm mắt của Lam Hành cũng chỉ lướt qua Khổng Tuyết Nhi vài giây, trong đáy mắt là một cỗ cảm xúc khó dò. Hắn ta nhanh chóng nhìn về phía Ngu Thư Hân đang đứng đằng sau Khổng Tuyết Nhi, khẽ nghiêng đầu lên tiếng, khóe môi cong lên tạo thành một nụ cười mỉm.

“Tiểu Hân Hân, tìm thấy em rồi~”

Ngu Thư Hân cảm thấy sóng lưng của mình không nhịn được mà ướt đẫm mồ hôi lạnh, lông tơ trên người đều dựng ngược hết lên. Nàng trợn mắt, âm thanh phát ra có chút lớn, nếu chỗ nàng đang đứng không phải là nơi ít người qua lại thì chắc hẳn đã thu hút rất nhiều con mắt.

“Tôi đã nói là không được gọi tôi bằng cái biệt danh kia! Với lại tại sao anh lại ở đây hả?!”

“Tiểu Hân Hân… anh thậm chí còn không được gọi tên em sao? Vậy cũng được a, nếu em không muốn thì anh tuyệt nhiên sẽ không gọi nữa, nếu điều đó làm cho em vui”

“Anh biến đi tôi liền vui”

Ngu Thư Hân không chừa chút mặt mũi nào cho Lam Hành, một chút ngại ngùng cũng không có mà phun ra câu đuổi người. Bất quá mặt Lam Hành cắn răng cố đè xuống cơn tức giận của mình, tiếp tục mỉm cười như chưa từng nghe thấy câu nói của nàng, nhẹ nhàng nói.

“Không được a, anh đến đây là để đem em về Mỹ. Chúng ta vẫn còn lễ cưới phải tiến hành em nhớ không?”

Lam Hành âm thầm chửi rủa trong lòng mấy tiếng, nếu không phải anh của hắn không chịu chăm lo cho công ty mà chỉ ham mê tửu sắc. Gia nghiệp nhà hắn đang thảm đến mức không dám nhìn thẳng thì hắn phải sống chết bám chặt vào Ngu Thư Hân để tạo mối quan hệ với nhà họ Ngu sao?

Ngu Thư Hân cảm thấy giới hạn cuối cùng của mình đã bị Lam Hành giẫm lên, nàng nhíu chặt mi tâm, ánh mắt lạnh lại hơn phân nửa.

“Tôi. Sẽ. Không. Kết. Hôn. Với. Anh. Anh hiểu chứ?!”. Ngu Thư Hân gằn giọng, chầm rì rì nói như thể đây là lần cuối nàng đủ kiên nhẫn để nói cho Lam Hành điều này.

Lam Hành nghe Ngu Thư Hân nói thế, gương mặt bỗng ánh lên vẻ tổn thương, âm thanh cũng mang theo chút đau lòng. Thái độ thập phần chân thật, như thể hắn ta đã bị lời nói của Ngu Thư Hân đả kích rất nhiều.

Khổng Tuyết Nhi thầm cười lạnh một cái, cảm thấy bao năm trôi qua Lam Hành không có thay đổi cái gì cả, nếu có thì chắc hẳn là hắn mê diễn xuất đến phát nghiện rồi.

Nhiều năm trước, nàng bị bộ dáng này của hắn lừa một lần. Cũng bị hắn làm cho đau đến chết đi một lần, hiện tại không thể nhìn thấu bộ mặt thật của hắn cũng thật đáng thổ thẹn.

Lam Hành mơ hồ thấy được cái cong môi đầy mỉa mai của Khổng Tuyết Nhi, đáy mắt rất nhanh trầm đi. Hắn ta cũng không giả vờ đóng vai một chàng trai đang đau khổ nữa, mắt đối mắt với Khổng Tuyết Nhi, nhìn chằm chằm như muốn dò ra được một điểm tâm tư của nàng. Khổng Tuyết Nhi mà người đầu tiên chuyển tầm mắt, cũng không phải là nàng trốn tránh, cơ bản là nàng chẳng muốn đứng đây hít chung một bầu không khí với Lam Hành một giây nào nữa.

“Hân Hân, chúng ta không cần phí thời gian đứng ở đây nói chuyện vô ích. Đi thôi”.

Hiển nhiên nàng không muốn để hắn sống dễ dàng như hiện tại, bất quá nàng cũng không muốn cấp thêm cho hắn bất cứ để tâm nào nữa. Khổng Tuyết Nhi không thèm nhìn hắn, trực tiếp xem hắn như là không khí mà nắm lấy tay của Ngu Thư Hân lướt qua người hắn đi đến phía cầu thang bộ đi xuống phía dưới khu mua sắm.

Nhưng nàng cũng không ngờ là Lam Hành mấy năm trôi qua lá gan lại lớn hơn một chút, cũng không bận tâm đến hình tượng nho nhã chuẩn mực mà bản thân đã tốn công tạo nên từ trước đến nay. Hắn chạy theo vươn tay nắm lấy cổ tay của nàng, siết chặt đến mức nàng nhíu mày, cố gắng nuốt xuống tiếng kêu đau suýt chút nữa đã tuột khỏi miệng. Nàng giương mắt nhìn Lam Hành, trong giọng nói không tìm ra được một tia nhiệt độ nào.

“Lam thiếu gia, thỉnh tự trọng. Hiện tại tôi và anh không có quan hệ gì với nhau, làm ơn buông tay của anh ra”

Lam Hành lại không chịu thả tay nàng ra, ngược lại còn có xu hướng nắm chặt hơn, lực đạo mạnh đến mức muốn đem cổ tay của Khổng Tuyết Nhi bẻ gãy. Hắn nhìn nàng không rời mắt, thậm chí còn không nhắm mắt một cái nào. Khổng Tuyết Nhi cảm thấy Lam Hành có chút khác thường, tâm bắt đầu nổi lên bất an. Ngu Thư Hân cũng cảm nhận được có gì đó không đúng, nàng bắt lấy tay của Lam Hành, cố gắng khiến hắn thả Khổng Tuyết Nhi ra.

“Lam Hành, anh buông ra! Đây không phải chỗ để anh nháo!”

Chỗ này là cầu thang a!

Lam Hành vì cơn tức giận bộc phát mà vô thức phát tiết lên Khổng Tuyết Nhi, hắn cơ bản không phải là một cái nam nhân mạnh mẽ gì, khi bị Ngu Thư Hân giàng co một hồi liền không thể chống đỡ được. Hắn thầm tặc lưỡi, tất nhiên hắn không chịu thiệt dễ dàng đến vậy, hắn vận sức, đem Khổng Tuyết Nhi đẩy ngã. 

Diễn biến nhanh đến mức Ngu Thư Hân cũng không phản ứng kịp, quay đầu liền thấy Khổng Tuyết Nhi đang ngã xuống, nàng vươn tay ra cũng chỉ có thể bắt lấy không khí.

Khổng Tuyết Nhi bị hành động của Lam Hành làm cho bất ngờ, nàng không kịp phản ứng mà theo quán tính ngã về sau. Khổng Tuyết Nhi cảm thấy cả cơ thể của mình vô lực đến cực điểm, hai chân không thể đứng vững, hai tay cũng không có điểm nào để nàng bám lấy, chỉ có thể để mặc bản thân từ từ ngã xuống.

Nhận thức của nàng trở nên mơ hồ, một mảng trắng xóa chiếm lấy tầm nhìn của nàng. Nhưng trong một khoảng khắc, nàng có thể nhìn thấy được ánh mắt lạnh lẽo đến tàn khốc của Lam Hành, một tia hoảng sợ cũng không có.

Khổng Tuyết Nhi cảm thấy hốc mắt của bản thân có chút rát, nàng cũng không có thời gian để truy cứu rốt cuộc cảm xúc hiện tại của bản thân là gì.

Có lẽ là uất hận, Lam Hành vì cái gì lại đối xử với nàng như vậy?

Khổng Tuyết Nhi khó khăn nhắm nghiền mắt, trong đầu lại vô thức hiện lên hình ảnh của em. Cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, chỉ có thể run rẩy thì thầm cái tên mà nàng vẫn luôn cất sâu nó vào trong tim cho chính nàng nghe.

“Dụ Ngôn…”

Cùng với tiếng thét của Ngu Thư Hân, nàng rốt cuộc cảm thấy cả người của mình chạm vào thứ gì đó rồi.

Nhưng không có một chút đau đớn, cái cảm giác này không giống sàn nhà lạnh lẽo tí nào. Nàng bất ngờ mở to hai mắt của mình, mơ hồ nhận ra gương mặt của ai đó đang chiếm lấy tầm nhìn của mình.

Một mùi hương thanh mát quen thuộc rất nhanh bao bọc lấy nàng, khiến nàng không nhịn được mà mấp máy môi, giọng nói thập phần run rẩy.

Làm sao… Làm sao em lại xuất hiện ở đây rồi?

“D-Dụ Ngôn…”

Dụ Ngôn nghe được âm thanh yếu ớt của nàng, đồng tử lạnh lẽo đầy sát khí đang nhìn Lam Hành rất nhanh cúi xuống nhìn nàng, trong giây lát liền mềm đi mấy phần. Em khẽ mỉm cười, cẩn thận từng ly từng tý ủng nàng trong vòng tay của em, như thể đang vỗ về nỗi sợ hãi của nàng. Dụ Ngôn thấp giọng nói, âm thanh trầm ấm vang lên rất khẽ, bất quá Khổng Tuyết Nhi nghe được rất rõ ràng.

“Đừng sợ, có em ở đây rồi”

Khổng Tuyết Nhi cảm thấy an tâm đến lạ thường, bàn tay nhỏ nhắn trong vô thức nắm chặt lấy vạt áo của Dụ Ngôn, cả thân người cũng rúc vào lòng của Dụ Ngôn như thể đó là nơi an toàn nhất đối với nàng.

Dụ Ngôn vẫn ôm lấy eo của nàng, ánh mắt khẽ liếc qua cổ tay của nàng, thấy rõ vết đỏ hằn rõ trên làn da trắng ngần mà tâm trạng càng thêm tồi tệ. Em nhìn về phía Lam Hành, đồng tử đen nhánh hiện lên nhàn nhạt tia sát ý, chỉ một cái nhìn liền khiến người ta vô thức lạnh hết người. Lam Hành cũng bị ánh mắt này của Dụ Ngôn dọa sợ, gương mặt hắn tái nhợt, bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh sợ hãi như con rùa rụt cổ mà lui về phía sau.

“C-Chuyện này không có liên quan đến tôi! Là do cô ta đột nhiên lao tới!"

Lam Hành hung hăng chỉ về phía Ngu Thư Hân, nghiến răng nghiến lợi muốn đổ muốn hết mọi chuyện cho nàng. Ngu Thư Hân cơ bản không còn tâm trí để quan tâm đến hắn ta, hồi nãy khi thấy Khổng Tuyết Nhi bị hắn đẩy xuống nàng sợ đến mức muốn đứng tim, nhất thời không thể phản ứng lại điều gì.

Nhưng không cần Ngu Thư Hân lên tiếng, đã có một cánh tay khác vươn ra nắm lấy tay của Lam Hành, Triệu Tiểu Đường vận một chút lực liền khiến hắn ta la toáng lên vì đau. Ngu Thư Hân ngây ngốc nhìn Triệu Tiểu Đường đứng chắn trước mặt mình, lợi dụng vóc dáng cao lớn che khuất nàng khỏi tầm nhìn của tên Lam Hành kia.

"Cô! Cô là ai mà xen vào chuyện của tôi hả?!”

"Tôi muốn làm gì cũng phải để anh quản sao?"

Triệu Tiểu Đường biểu hiện không thèm để ý một chút nào, khóe môi khẽ nhếch lên mang theo ý vị xem thường nhìn hắn giống như đang xem một vở hài kịch thú vị. Lam Hành tức điên lên vì bị đau, đáy mắt nổi lên tia máu như thể hắn ta chuẩn bị phát tiết bất cứ lúc nào thì giọng nói của Dụ Ngôn vang lên đem tâm trí của hắn trở về với thực tế.

“Sư tỷ, chị có muốn hắn ta yên lặng một chút không?”

Dụ Ngôn thản nhiên cúi người thì thầm vào tai của Khổng Tuyết Nhi, giọng nói không lớn cũng không nhỏ nhưng lại rất rõ ràng, lọt vào tai của Lam Hành như cõi âm ti vọng tới.

Khổng Tuyết Nhi không nói gì, vẫn ngoan ngoãn đứng yên trong lòng của Dụ Ngôn, nhẹ gật đầu một cái. Hành động nhẹ tựa lông hồng này của nàng lại khiến tâm trí của Lam Hành chấn động, sóng lưng lạnh toát như rơi vào hầm băng. Hắn nhớ đến ánh mắt của Dụ Ngôn, cơ bản là không chờ được đến lúc Dụ Ngôn ngẩng đầu lên mà xoay người chạy đi mất, cuối cùng vẫn không kiềm chế được mà hét lên với bọn cô.

“Nữ nhân mấy người chờ đó! Chuyện ngày hôm nay tôi không quên đâu!!”

Triệu Tiểu Đường nhìn theo bộ dạng cụp đuôi mà chạy trốn của Lam Hành mà một lời khó nói hết. Bọn cô cũng chưa có làm cái gì hắn nha…

Mà dù sao thì vấn đề trọng điểm hiện tại cũng không phải là tên Lam Hành kia. Triệu Tiểu Đường xoay người nhìn Ngu Thư Hân, vô cùng thản nhiên bắt lấy tay của nàng ta mà lật qua lật lại. Ngu Thư Hân ban đầu còn muốn rút tay lại, lại nghĩ đến chuyện Triệu Tiểu Đường vừa mới giúp mình cũng để mặc cho cô lật lật tay của mình. Thay vào đó, Ngu Thư Hân lo lắng cho Khổng Tuyết Nhi hơn, Khổng Tuyết Nhi chính là bị Lam Hành cố tình đẩy xuống cầu thang a.

Triệu Tiểu Đường thấy Ngủ Thư Hân không có bị tổn thương gì, lại nhìn ra lo lắng của nàng mới nhàn nhạt lên tiếng.

“Khổng Tuyết Nhi kia không cần lo lắng, có Dụ Ngôn ra tay bảo hộ, là ma quỷ cũng không thể động đến chị ta được"

Có khi ma quỷ còn bị dọa chạy mất chứ nói gì đến một tên nhược nhược như Lam Hành.

Triệu Tiểu Đường nhìn qua Dụ Ngôn, không nhịn được mà đổ mồ hôi lạnh. Đúng là người có thành tích xuất sắc từ trong quân đội đi ra, khí thế đúng là rất đáng sợ. Nhưng quái lạ là Khổng Tuyết Nhi vẫn một mực đứng ôm Dụ Ngôn không buông.

Triệu Tiểu Đường đứng xa một khoảng nhưng vẫn có thể cảm nhận được cái sát khí nồng nặc tỏa từ em a. Như thể nếu Khổng Tuyết Nhi không có ở đây thì em sẽ lập tức chạy theo tên Lam Hành kia mà tính sổ mất, khi đó sợ là hắn ta sẽ sâu sắc biết được chữ thảm viết như thế nào.

Dụ Ngôn không có thời gian để tâm đến tên Lam Hành kia, em nhìn xuống nàng, mơ hồ thấy được viền mắt đỏ ửng kia liền cảm thấy đau lòng. Nhưng mà em lại không biết nên an ủi nàng như thế nào, chần chừ một lúc mới nhẹ giọng nói.

“Sư tỷ, chúng ta đi về nha?”

Dù sao thì đứng đây quả thật có chút ngại ngùng…

Khổng Tuyết Nhi nghe được em ngây ngô nói vậy, khì cười một cái khiến Dụ Ngôn càng bối rối hơn. Nàng ngước đầu lên, nhìn thấy gương mặt lo lắng lại ngốc manh của em, tâm trạng không tốt đều bay mất phân nửa. Dụ Ngôn thấy nàng khúc khích cười, âm thanh vẫn còn chút yếu ớt như tiêu sáo vọng bên tai làm em có chút xấu hổ.

“Về nhà em hay nhà chị a?”

“C-Cái đó... Nhà của em ở xa đây lắm…”

Khổng Tuyết Nhi không hiểu sao lại nhìn thấy được vành tai của em lại đỏ ửng lên, trông rất đáng yêu. Nàng cố gắng nhịn xuống cảm giác muốn trêu chọc em nhiều hơn, húng hắng vài tiếng.

“Việc này, chị có thuê một căn trọ gần đây. Về đó là được rồi”

“Hảo, em đi cùng với chị”

Khổng Tuyết Nhi định mở miệng từ chối, nghĩ nghĩ cái gì đó rồi lại thôi, nhu thuận gật gật đầu với Dụ Ngôn.

Triệu Tiểu Đường cùng Ngu Thư Hân chỉ có thể đứng đó nhìn, thầm cảm thấy khâm phục bản thân vì đã có thể yên tĩnh chứng kiến một màn ngọt ngào này của hai người kia.

Cẩu lương dạo này thật chất lượng…

___________

PS: Đôi khi tui không có reply tất cả các bình luận của mọi người, cái đó thật xin lỗi. Và cũng xin gửi lời cảm ơn đến tất cả những ai đã ủng hộ truyện của tui nhé. Luv ya all.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net