Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngu Thư Hân không có về cùng với Khổng Tuyết Nhi, thay vào đó lại quyết định đi thẳng về Thượng Hải. Dù ba mẹ nàng vẫn còn đang ở Mỹ nhưng nhà chính ở Thượng Hải vẫn còn có ông của nàng, sau chuyện của Lam Hành hôm nay thì Ngu Thư Hân nghĩ tốt nhất vẫn là nên nghiêm túc làm rõ mọi chuyện.

Và Triệu Tiểu Đường được trao cho nhiệm vụ đưa Ngu Thư Hân về tận nhà.

Triệu Tiểu Đường ban đầu nghe thế liền trợn mắt nhìn người đưa ra đề xuất này, cũng là bằng hữu lâu năm của mình Dụ Ngôn. Cô vẫn chưa quên được chuyện Ngu Thư Hân vu oan cho mình, giờ Dụ Ngôn lại kêu cô ở chung một chỗ với nữ nhân đó, đây chính là cố ý làm khó cô a?!

"Nữ nhân đi đêm một mình không an toàn"

Triệu Tiểu Đường nhìn về phía Ngu Thư Hân, nhìn thế nào cũng không phải là một người có khả năng đối phó với mấy tình huống nguy hiểm. Dụ Ngôn rất thản nhiên nói ra điều này, Triệu Tiểu Đường cũng không có phản bác được.

Triệu Tiểu Đường nghĩ nghĩ cái gì đó, lại buột miệng nói ra.

"Vậy thì tại sao cậu không đưa chị ta về? Còn tớ đưa cô gái họ Khổng kia về?"

Triệu Tiểu Đường cảm thấy bản thân điên rồi mới nói ra được câu này, bất quá đến khi nhận ra thì đã muộn, ngay khi cô vừa mới dứt lời thì đã cảm nhận được bên cạnh tỏa ra một luồn khí lạnh lẽo đến rùng người. Triệu Tiểu Đường cũng chẳng dám xoay qua nhìn, trực tiếp chạy đến chỗ Ngu Thư Hân nói gì đó rồi kéo tay nàng ta đi mất.

Cho nên hiện tại chỉ có Khổng Tuyết Nhi và Dụ Ngôn.

Nàng không mở lời, em cũng không nói gì cả. Cả hai yên tĩnh ngồi ở trên xe, cơ hồ chỉ nghe được những tiếng rè rè nho nhỏ từ cái radio cũ kĩ của người tài xế. Khổng Tuyết Nhi cảm thấy có chút ngượng ngịu, nàng nhìn nhìn cảnh vật bên đường, những vệt ánh sáng mờ ảo cứ chuyển động trước mắt nàng, cố gắng để bản thân chú ý vào một thứ gì đó. Bất quá nàng chẳng tìm ra được thứ gì đó đủ thú vị để giúp bản thân quên đi cảm giác nhộn nhạo trong lòng.

Bởi vì Dụ Ngôn đang ngồi bên cạnh nàng a.

Mùi hương nhàn nhạt đầy quen thuộc của em tràn ngập trong xe, cứ quanh quẩn bên cánh mũi của nàng. Thậm chí nàng còn cảm nhận được hơi ấm của em, hơi ấm chỉ mấy tiếng trước đã bao bọc lấy nàng, đem mọi nỗi sợ hãi của nàng đuổi đi mất.

Khổng Tuyết Nhi cảm thấy tai của mình nóng đến mức sắp phát nổ rồi, đột nhiên lại suy nghĩ đến mấy chuyện như vậy. Khổng Tuyết Nhi đang có ý định kéo cửa sổ xuống một chút, lợi dụng khí lạnh bên ngoài để cân bằng lại tâm trạng của mình thì Dụ Ngôn bất ngờ chồm người qua, ngăn nàng chạm vào công tắc điều khiển.

"Bên ngoài lạnh như vậy, chị muốn bị bệnh hay sao?"

Dụ Ngôn rướn người lên chỗ tài xế thì thầm cái gì đó, thông qua tấm kính nhỏ nàng có thể thấy tài xế nhìn Dụ Ngôn rồi lướt qua chỗ nàng, nhẹ gật đầu rồi với tay khóa lại chốt cửa sổ. Khổng Tuyết Nhi có chút bất ngờ trước hành động này của Dụ Ngôn, nói thật ra là có chút mới mẻ. Em lúc nào cũng thuận theo nàng, chưa có lúc nào tỏ ra phản đối hành động của nàng như vậy cả.

Không hiểu sao nàng lại có chút vui vẻ, có cảm giác như em đã không còn ngại ngùng với nàng như lúc trước nữa rồi.

"Chị chỉ muốn hóng gió một chút thôi mà. Chị cũng đâu có chạy đi đâu được a"

Dụ Ngôn nghe được nàng nói vậy, liền quay sang nhìn chằm chằm nàng, một cái chớp mắt cũng không có.

"Chạy? Chẳng phải mấy hôm nay chị đều trốn em sao?"

Khổng Tuyết Nhi nghe được giọng điệu không lớn không nhỏ của em mà trong tâm rơi lộp bộp mấy cái. Quả nhiên em vẫn âm thầm ghi nhớ chuyện này...

"C-Cái này, thật ra là..."

Nàng có chút luống cuống không biết nói cái gì, ấp úng nửa ngày cũng không thể nói ra được một câu. Nàng cũng đâu thể nói với em là nàng nhìn lén em, lại còn bị em bắt tại trận, cảm thấy xấu hổ đến mức trốn đi không dám gặp mặt em chứ.

Trong khi Khổng Tuyết Nhi còn đang phải chống đỡ ánh mắt của Dụ Ngôn thì tiếng của tài xế vang lên, như một chiếc phao cứu sinh đột nhiên được quăng tới chỗ nàng.

"Thưa quý khách, đã tới nới rồi..."

"Ah! Cháu cảm ơn, đây là phí đi xe, chúc chú buổi tối tốt lành!"

Nàng vội vã lấy từ trong túi mấy tờ tiền, cũng không có để ý bản thân có lấy thừa hay không, đưa cho tài xế ngồi phía trên rồi nhanh chóng mở cửa muốn bước ra. Nhưng Khổng Tuyết Nhi có vận sức như thế nào thì cửa cũng không mở được, cả người liền đông cứng. Dụ Ngôn đã đóng hết các cửa rồi a...

Em thấy nàng đơ ra một đống, tay nhỏ nắm lấy chốt đóng mở không buông thì lại cảm thấy có chút buồn cười. Dụ Ngôn với tay lên chỗ tài xế, chìa ra một xấp tiền giấy cùng đồng xu lẻ, vừa đúng phí xe mà cả hai phải trả.

"Đây là tiền đi xe, cháu cám ơn"

Cạch một tiếng, Khổng Tuyết Nhi liền cảm thấy như được trả lại tự do, luống cuống bước ra khỏi xe. Lúc nàng đang định xoay người để tạm biệt em thì đã nghe thấy tiếng loạt xoạt của mấy chiếc lá dưới chân, tiếp theo đó là gương mặt của Dụ Ngôn ở ngay trước mặt nàng.

Khổng Tuyết Nhi không giấu được bất ngờ, nhìn Dụ Ngôn rồi lại nhìn về phía chiếc xe đã rời đi được một đoạn, em chẳng lẽ không có ý định đi về sao?

Dụ Ngôn khẽ cười, nhìn nàng như vậy quả thật có chút đáng yêu.

Em mở lòng bàn tay của mình ra, đưa về phía nàng số tiền mà hồi nãy nàng nhét vào tay em.

"Để dành tiền đi mua thuốc, ngày mai em muốn thấy cổ tay của chị đỡ hơn bây giờ được chứ?"

Đối với yêu cầu nghiêm túc của Dụ Ngôn, nàng cũng không dám hó hé, ngoan ngoãn gật đầu một cái.

Dụ Ngôn nhìn nàng một lúc, đáy mắt hiện ra chút đắn đo như muốn nói gì đó. Bộ dáng đầy do dự này Khổng Tuyết Nhi cũng là lần đầu thấy, nàng không vội hỏi em rốt cuộc là có chuyện gì, chỉ yên lặng nhìn em chờ đợi. Em mấp máy môi, gò má không biết là do khí lạnh của buổi tối huân đỏ hay do một lí do gì khác mà có chút hồng.

"Thật ra là..."

◦◦◦◦◦◦◦◦◦◦◦◦◦◦◦◦

Khổng Tuyết Nhi mệt mỏi ngã xuống giường, ánh mắt ảm đạm nhìn lên trần nhà. Không gian yên tĩnh đến đáng sợ, dường như ngoài tiếng hít thở của nàng thì chẳng còn âm thanh nào cả. Nàng nhấc người với lấy điện thoại của mình, nàng không biết bản thân đã nhìn dãy số kia lần thứ mấy trong đêm.

Nàng một lần nữa lướt qua dãy số mới nhất trong danh bạ của mình, vẫn chưa hề có tên.

Nàng suy nghĩ một chút, cuối cùng chỉ bấm ra mỗi ký tự "言"

Khổng Tuyết Nhi bỗng cảm thấy cái biệt danh này có chút thân mật rồi, bình thường thì đây chỉ là danh xưng mà các cặp đôi hay dùng đi? Nàng vội vã định xóa đi thì thông báo tin nhắn vang lên làm nàng giật mình đến mức sắp làm rớt cái điện thoại.

Nàng cố bình ổn lại trái tim mỏng manh của mình, đến khi nhìn vào dòng tin nhắn vừa mới được gửi đến liền gấp đến mức tay chân loạn xạ hết lên.

"Sư tỷ, em về đến trường rồi"

Phải rồi, nàng đã dặn em khi nào đến trường thì phải lập tức nhắn tin báo lại với nàng. Dựa theo thời gian nàng tính toán thì hiện tại đúng là em đã đến đại học T rồi. Dụ Ngôn quả thật rất nghe lời nàng, Khổng Tuyết Nhi cảm thấy có chút thành tựu nho nhỏ.

"Hảo, mau chóng quay về kí túc xá.

Nữ nhân nhỏ tuổi ở một mình không an toàn"

"... Ở trong trường rất an toàn.

Thật ra thì dù có ở ngoài đường thì cũng sẽ không có ai làm hại được em a"

"Được rồi, em là mạnh nhất.

Cho nên mau lên, quay về ký túc xá"

Khổng Tuyết Nhi không nhận được tin nhắn nữa, khúc khích cười khi nghĩ đến gương mặt của Dụ Ngôn khi bị nàng tùy ý ra lệnh. Cũng không biết từ khi nào, nàng đã vô thức muốn gần gũi với em hơn, thậm chí còn muốn tùy ý trêu chọc em.

Điện thoại nàng phát thông báo, thứ gửi đến là một bức ảnh chụp lại cảnh trong ký túc xá. Tiếp theo là tin nhắn được gửi tới, ngắn gọn đến mức Khổng Tuyết Nhi dở khóc dở cười.

"Nhiệm vụ hoàn thành"

"Rất tốt"

Khổng Tuyết Nhi tâm tình có chút vui, lăn qua lăn lại trên giương của mình như một tiểu thiếu nữ vừa mới lớn. Nàng đột nhiên không thấy Dụ Ngôn nhắn gì nữa, liền tò mò kiểm tra lại cuộc hội thoại, nhận ra rằng người bên kia dường như đang muốn nhắn gì đó khá dài, ba kí hiệu nhỏ cứ nhảy lên nhảy xuống một lúc mới ngừng. Nội dung chỉ vỏn vẹn có mấy từ.

"Thế em có được thưởng không?"

Khổng Tuyết Nhi nhìn chằm chằm vào điện thoại, cảm thấy đầu óc có chút choáng váng. N-Nàng nên trả lời như thế nào đây a?!

Nàng gấp đến mức bấm mãi một chữ cũng không xong, nửa ngày mới gửi được một cái tin nhắn.

"Em cứ nói thử"

"Đừng có trốn em là được"

"Ặc..."

"Chị không đồng ý...?"

"K-Không có, tất nhiên là được rồi"

"À... Cũng thật xin lỗi em, vì đã tránh mặt em mấy hôm nay í"

"..."

"Chị không cần phải xin lỗi"

"Nhưng nếu chị cảm thấy có lỗi thì

từ nay về sau không được rời khỏi tầm mắt của em nữa"

Dụ Ngôn không để cho nàng có thời gian để phản ứng lại, tiếp tục nhắn thêm một câu.

"Được rồi, sư tỷ ngủ ngon"

"Ừm... ngủ ngon"

Không biết nàng lại nghĩ cái gì, vẫn tiếp tục cắm cúi bấm bấm vài cái.

"Em không định hỏi chị về người hồi nãy sao?"

"Em không có hứng thú với nam nhân đó, vì sao lại phải hỏi?"

"Thế em hứng thú với cái gì?"

"Chị"

Đồng tử lướt qua dòng tin nhắn này, tim đập đến mức khó khống chế được, Khổng Tuyết Nhi cảm thấy trái tim của mình có chút không ổn rồi. Nhưng rất nhanh Dụ Ngôn lại liên tiếp nhắn thêm mấy cái nữa, tiếng ting ting vang lên không ngừng nghỉ làm nàng cảm thấy có chút choáng váng.

"Mau"

"Đi"

"Ngủ"

Được rồi, nàng công nhận, chưa bao giờ nàng thấy nhắn tin lại là một hoạt động tốn sức và dễ đau tim đến vậy.

"Hảo"

Nàng ném điện thoại của mình sang một bên, vùi mặt mình vào gối để che đi gò má ửng đỏ của mình.

Có vẻ tối nay nàng không thể ngủ được rồi.

.

.

.

Mặc khác, Dụ Ngôn cũng không thể ngồi yên được, hàng mày chau lại thật chặt nhìn chằm chằm vào cái điện thoại mới toanh mình vừa mới mua về. Trên đầu màn hình hiện lên dòng chữ "Triệu Thiết Ngưu", Dụ Ngôn bấm bấm từng chữ, mỗi lần ấn xuống đều dùng rất nhiều lực.

"Vì cái gì mà tớ không xóa tin nhắn được?"

"Nghĩa là cậu lỡ gửi cho con gái người ta cái gì đó sến súa rồi à?

Mà tớ đang bận a, ngày mai nói tiếp nhá"

"..."

Dụ Ngôn chưa bao giờ nghĩ rằng nhắn tin lại là một hoạt động tốn sức và dễ đau tim đến vậy.
__________

PS: Mấy người có biết Tiểu Tuyết để tên gì cho Ngôn bảo hôngggggg

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net