Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dự án phim mới của Ngu Thư Hân và Khổng Tuyết Nhi đều là do công ty của Hứa Giai Kỳ đầu tư vào, cho nên cùng với tin tức gần đây chắc chắn hiểu rất rõ, hơn nữa, còn đang bị réo tên bên cạnh Khổng Tuyết Nhi khắp mọi mặt trận. Dụ Ngôn mặt không biểu tình, gặm gặm miếng thịt, chăm chú nghe hai người kia nói chuyện. Vốn dĩ muốn dẫn Khổng Tuyết Nhi ra ngoài cho khuây khoả, đâu thể ngờ lại đụng phải Hứa Giai Kỳ, thành ra hai người họ chỉ giống như là đổi địa điểm bàn chuyện công.

Nhắm thấy Hứa Giai Kỳ đang gắp miếng đậu hũ hướng tới bát của Khổng Tuyết Nhi, Dụ Ngôn vội lấy đũa ngăn lại, đẩy ra xa.

- Tuyết Nhi bị dị ứng với đậu hũ.

- Dị ứng? Tiểu Tuyết bị dị ứng đậu hũ từ lúc nào?

- Vừa mới bị xong đấy.

Nói rồi cầm bát của nàng lên, vớt thịt từ trong nồi ra đổ hết vào, đầy ắp không còn chỗ chứa. Khổng Tuyết Nhi dở khóc dở cười, cũng ngoan ngoãn nhận lấy, im lặng từ từ ăn hết. Dụ Ngôn ngồi bên cạnh vô cùng hài lòng, xoa xoa đầu nàng: "Ngoan".

Lát sau, chủ quán từ trong nhà bếp đi ra, tay dắt theo một cô bé chắc đang tầm tuổi học cao trung, trong tay cầm cuốn sổ, bẽn lẽn không dám ngẩng đầu lên.

- Thật ngại quá, Tiểu Ngôn, Tiểu Kỳ.

Bác chủ quán lên tiếng, cả ba người đồng loạt nhìn lên. Dụ Ngôn và Hứa Giai Kỳ sau khi nhìn thấy bé gái liền đồng thanh "oh" lên một tiếng.

- Đây là Tử Hàm sao? Lớn lên thật xinh đẹp nha.

- Đúng vậy, cũng nhiều năm rồi mới gặp lại các con, nó có hơi ngại. Với cả, - Bác khẽ đẩy cô con gái lên trước - nó hâm mộ cô Khổng đây đã lâu, nay có duyên gặp mặt nhưng nhát gan, cứ đứng nấp mãi trong bếp, bác mới đành kéo ra đây.

Cô bé tên Tử Hàm trước mặt vóc dáng cao ráo, đang còn nhỏ tuổi nhưng có vẻ như đã cao xấp xỉ các nàng. Các nét trên khuôn mặt tuy vẫn còn nhiều nét trẻ con, nhưng đã nhìn ra sau này chắc chắn sẽ là một mỹ nhân. Khổng Tuyết Nhi mỉm cười, đưa tay ra trước mặt Tử Hàm.

- Đây là đang muốn chị ký cho em sao?

Tử Hàm khẽ giật mình, cắn cắn môi, gật đầu lia lịa. Hứa Giai Kỳ ngồi một bên thu hết cảnh này vào mắt, bật cười lớn.

- Này Hàm Hàm, mấy năm rồi không gặp, em thực sự đã tiến hoá từ một tiểu nha đầu thành mỹ thiếu nữ rồi đấy nhỉ? Hồi trước không phải vẫn luôn mạnh miệng tuyên bố sau này lớn sẽ cưới Dụ Ngôn cơ mà, giờ đứng trước mặt vợ hợp pháp của người ta lại nhỏ nhẹ muốn xin chữ ký là sao nha...

- Chị!

Tử Hàm phồng má, giậm giậm chân, đầy tức giận hướng về Hứa Giai Kỳ hét lên. Hứa Giai Kỳ vẫn cười nghiêng ngả, Khổng Tuyết Nhi tay thoăn thoắt ký vào cuốn sổ, không nhịn được cũng mím môi cười trộm.

- Đừng chọc em ấy. - Dụ Ngôn nãy giờ vẫn một mực im lặng lên tiếng - Tử Hàm dạo này học hành sao rồi? Sắp tới đã tính thi vào Đại học nào chưa?

- Em vẫn rất tốt, kỳ học vừa rồi còn đứng nhất lớp nha. Nhưng mà chị có thể đừng lần nào gặp cũng chỉ hỏi về kết quả học tập của em được không?

Tử Hàm khi nói chuyện với Dụ Ngôn giọng điệu khác hẳn với Hứa Giai Kỳ hồi nãy, tuy là trách móc nhưng không hiểu sao lại mang tới cảm giác như một tiểu bạn gái đang giận dỗi.

- Tuyết Nhi tỷ, chị thật xinh đẹp. Em đã đọc được tin tức, cũng đã nhìn thấy ảnh cưới. Hai người rất xứng đôi, chị đừng quan tâm những gì Hứa Giai Kỳ nói.

- Cảm ơn em.

Khổng Tuyết Nhi gật gật đầu, nở nụ cười hiền. Tử Hàm liền đỏ mặt, chỉ nhìn nhìn Dụ Ngôn thêm một chốc rồi quay lại nhà bếp. Em là một cô bé ngoan ngoãn, từ nhỏ đã được dạy không được làm phiền khách dùng bữa.

.

Hai người về tới khách sạn cũng là chuyện của một tiếng sau đó. Vừa đặt chân vào phòng, Dụ Ngôn đã phải tiếp điện thoại của bố mẹ, tới khi Khổng Tuyết Nhi đã tắm rửa xong xuôi em vẫn còn đứng cạnh cửa sổ nói chuyện. Thấy nàng một thân váy dài, đầu tóc ướt sũng đi vào phòng ngủ, Dụ Ngôn chỉ trả lời đối phó thêm vài câu rồi lập tức cúp điện thoại, vào theo.

Khổng Tuyết Nhi ngồi trước bàn trang điểm, lưng thẳng tắp, tay cầm tờ kịch bản. Dụ Ngôn lập tức hiểu ý, cầm máy sấy lên sấy tóc cho nàng. Ngón tay em mềm mại lại ôn nhu, luồn vào từng kẽ tóc nàng, còn biết cách mát xa nhẹ nhàng, khiến Khổng Tuyết Nhi thở dài đầy thoải mái. Thấy tóc có vẻ đã khô, Dụ Ngôn tắt máy, nhẹ nhàng ôm lấy, vùi đầu vào mái tóc như toả ra một nghìn lớp hương của nàng, còn ngửi ngửi như chó con. Khổng Tuyết Nhi bật cười, khẽ xoay người lại, câu lấy cổ em, để hai tay Dụ Ngôn chống lên bàn trang điểm sau lưng, ép nàng vào sát mép.

- Tại sao mỗi lần đi tới một địa điểm mới là lại được nghe một chuyện xưa của mình? - Khổng Tuyết Nhi nghịch ngợm bóp mũi người trước mặt - Lần trước là Tây An có cái gì Vương Thừa Tuyển, lần này tới Thành Đô lại gặp một Tử Hàm. Khai mau, rốt cuộc là còn bao nhiêu ngọt muội xung quanh đời mình nữa đây?

- Thì.... đại khái là mỗi tỉnh một em.

Vốn chỉ định đùa giỡn một chút, nào ngờ mặt nàng ngay lập tức xụ xuống, còn cựa quậy ý muốn đẩy ra. Dụ Ngôn ngay lập tức giữ tay nàng lại, người vẫn áp sát, hôn lên trán nàng.

- Em đùa mình thôi. Mấy cái đó chẳng qua cũng là tình cảm vu vơ của trẻ con, em sớm đã quên sạch rồi.

Nói rồi lại di dời nụ hôn, từ từ tiến sát đến môi nàng.

- Từ khi hoàn toàn hiểu rõ được tình yêu liền bắt được một tiểu công chúa, em còn cần để ý đến ngọt muội nào nữa sao?

- Dẻo miệng.

Khổng Tuyết Nhi cằn nhằn trong cổ họng, chủ động dùng cánh môi mềm bao phủ lấy môi em. Dụ Ngôn kéo dài nụ hôn như không muốn cho nàng kịp thở, còn cố ý dùng răng cắn lấy môi dưới của nàng. Khổng Tuyết Nhi lập tức đẩy ra, che miệng, không muốn ngày mai môi lại sưng lên đầy dị hợm.

- Bố mẹ nói gì với mình mà lâu thế?

Dụ Ngôn nghe thấy nàng hỏi, vội tách ra, cố tình muốn đổi chủ đề, cầm quần áo ra vẻ mệt mỏi muốn đi tắm. Khổng Tuyết Nhi quá quen thuộc với chiêu trò cũ rích này, nhanh chân đứng chắn trước cửa, hai tay khoanh lại trước ngực.

- Thì cũng chẳng có gì mới, bố mẹ lại hỏi cháu nội đấy.

Dụ Ngôn thở dài đầy bất đắc dĩ. Vốn công việc bận bịu đã tạm thời giúp Khổng Tuyết Nhi quên mất chuyện này rồi, em cũng không muốn khơi gợi lại để cãi nhau. Nhưng mà bố mẹ Dụ cứ luôn cố tình hỏi tới, Dụ Ngôn cũng không thể đề cập tới vấn đề sức khoẻ của Khổng Tuyết Nhi, tránh để bố mẹ nghĩ ngợi, tránh cho nàng buồn phiền. Bố em vốn là quân nhân, mẹ là nhà giáo, cho nên hồi trước lúc Dụ Ngôn  kể rằng mình đang hẹn hò với một ngôi sao đã ngay lập tức bị phản đối kịch liệt. Bố mẹ Dụ vẫn luôn không thích thú gì cái giới nghệ sĩ, luôn lo rằng Dụ Ngôn bị lợi dụng. Có thể nói, Dụ Ngôn cưới được nàng cũng chỉ vì nàng là Khổng Tuyết Nhi. Bố mẹ em thích Khổng Tuyết Nhi chính là Khổng Tuyết Nhi ngoài đời thực, không phải nữ minh tinh luôn xuất hiện trên màn ảnh.

Thấy nàng chau mày nghĩ ngợi, Dụ Ngôn vội tiến tới ôm lấy, vuốt lưng an ủi.

- Mình đừng nghĩ nhiều. Về phía bố mẹ, em sẽ lựa lời nói chuyện với họ.

- Ừm, mình này...

Khổng Tuyết Nhi khẽ tách ra khỏi cái ôm, ngước lên nhìn Dụ Ngôn bằng đôi mắt long lanh nước.

- Thực ra là, cái tuần mình đi công tác ấy, chị có tự đi khám lại rồi.

Thấy Dụ Ngôn mặt đanh lại, lập tức lại ôm chặt lấy eo, đầu dựa vào vai em.

- Nói ra mình đừng giận, nhưng mà chị cũng hẹn lịch xong xuôi với bác sĩ hết rồi. Chẳng qua là thời gian vừa rồi nhiều chuyện xảy ra quá, nhất thời quên mất kể cho mình nghe...

.

______________
Chuẩn bị được đón Tiểu Dụ Tiểu Khổng đấy àaa!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net