Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khổng Tuyết Nhi đang cảm thấy rất phiền não. Nguyên lai từ lúc phòng làm việc của nàng tách ra thành lập công ty riêng cho tới bây giờ đã đạt được kha khá thành công, thu hút được một số diễn viên tiềm năng về đầu quân, năm ngoái Ngu Thư Hân cũng chính thức kí hợp đồng, công ty như hổ mọc thêm cánh. Đầu năm nay công ty thành công giành được tài nguyên phim ảnh tốt, vai nữ chính giao cho Ngu Thư Hân, quay đã xong, hậu kì cũng gần như hoàn thiện, chỉ chờ ngày chính thức phát hành.

Nhưng người tính không bằng trời tính, một tháng trước khi công chiếu, poster quảng bá chính thức của bộ phim bị tố đạo nhái. Tổ thiết kế loạn như cào cào, người phụ trách chính khâu thiết kế hình ảnh không liên lạc được, thoái thác trách nhiệm, thế là đành phải thuê thêm nhân lực bên ngoài, đổi mới hết tất cả các ấn phẩm. Chưa dừng lại ở đó, vài ngày trước hình ảnh Ngu Thư Hân cùng nam chính của bộ phim đi ăn chỉ hai người với nhau không hiểu sao đồng loạt được các blogger nổi tiếng đăng tải. Chuyện này vốn không có gì, bộ phim nào cũng sẽ có một ít chiêu trò để tăng nhiệt độ trước khi lên kệ, nhưng vấn đề lớn ở đây là diễn viên nam này đã có vợ và hai con. Hơn nữa, người vợ còn chêm dầu vào lửa, đăng hình ảnh cùng dòng trạng thái ngụ ý rằng chồng mình là người đàn ông không chung thuỷ, có mối quan hệ rắc rối với bạn diễn nữ. Tuy bạn diễn nữ là ai thì không được đề cập đến, nhưng ở thời điểm nhạy cảm này, mọi ánh mắt đều đổ dồn về Ngu Thư Hân.

Khổng Tuyết Nhi vốn là người hoàn toàn đứng ngoài vụ việc, cô biết bức ảnh đó là từ đâu mà ra, tuy hơi khó hiểu với thái độ giữ im lặng của Ngu Thư Hân nhưng tin chắc rằng bản thân chị ấy và đoàn đội đứng sau đều đã sớm có phương án giải quyết êm đẹp. Nhưng không rõ vì lí do gì, một ngày trước bỗng nhiên có nguồn tin rộ ra rằng vai nữ chính vốn đã được đo ni đóng giày cho gà của công ty H., công ty Khổng Tuyết Nhi không biết ở đâu chen vào giành vai, lại đưa tới cho Ngu Thư Hân là bạn thân của nàng. Người đưa tin còn đào ra được những suy đoán và tin đồn xung quanh mối quan hệ trước đây của Khổng Tuyết Nhi và Hứa Giai Kỳ, cho rằng Khổng Tuyết Nhi dùng thủ đoạn, đi cửa sau, chặn đường phát triển của diễn viên trẻ tiềm năng để an lợi cho bạn thân.

Nàng ngồi một mình ở phòng khách sạn, đọc tin tức bàn tán về mình, lại phải trao đổi với quản lý về cách giải quyết, đồng thời liên hệ để tìm ra nguồn tin. Khổng Tuyết Nhi sau khi cúp máy liền mệt mỏi thở hắt ra, đầu dựa trên sofa, hai mắt khép hờ. Chuông điện thoại lại tiếp tục vang lên, vội đưa lên nhìn, không phải số quản lý mà là Dụ Ngôn. Nàng chần chừ một lúc rồi quyết định tắt chuông đi, không nghe máy vì sợ tâm trạng không tốt ảnh hưởng.

Dụ Ngôn ở phía bên kia cũng không bỏ cuộc, dù nàng có cố ý từ chối vẫn cứ gọi đến liên hồi. Khổng Tuyết Nhi gầm gừ một tiếng trong cổ họng, cuối cùng chịu thoả hiệp, bắt máy.

- Chuyện gì?

Dụ Ngôn hiện đang ngồi ở bàn làm việc trong thư phòng, nghe thấy giọng nàng bực bội, ngay lập tức ngừng việc đang làm.

- Mình khó chịu chỗ nào sao?

- Không khó chịu, chỉ là hôm nay hơi nhiều việc. Lúc nãy chị đã từ chối rồi mà mình không hiểu sao?

- Mình mở camera lên em xem.

Khổng Tuyết Nhi đảo mắt thở dài, cũng đành đưa điện thoại ra xa, chấp nhận cuộc gọi video của Dụ Ngôn. Hình ảnh Dụ Ngôn đeo kính, áo sơmi chưa kịp thay ra bất thình lình xuất hiện trên điện thoại, khiến tim Khổng Tuyết Nhi đập hụt một nhịp. Nàng nhớ là lâu lắm rồi chưa thấy Dụ Ngôn dùng kính mắt, lâu nay cũng chỉ toàn đeo kính áp tròng thôi.

- Trán nhăn nhó hết cả vào thế kia mà bảo không khó chịu à? Làm sao thế, lo lắng chuyện của Ngu Thư Hân sao?

- Chuyện dài lắm, mình không hiểu được đâu.

Khổng Tuyết Nhi chặc lưỡi, một tay day day trán.

- Thôi được rồi, hôm nay chị hơi mệt, chị đi ngủ trước đây. Mình cũng đừng làm việc khuya quá, chú ý sức khoẻ, đừng lo cho chị.

Nói rồi cúp máy cái rụp, Dụ Ngôn còn đang ú ớ chưa kịp đáp lại lời nào, tròn mắt nhìn vào màn hình điện thoại đã tối đen trước mặt. Ô hay?

Không suy nghĩ thêm nữa, em liên hệ với trợ lý, đặt vé máy bay chuyến chiều mai bay tới Thành Đô. Công việc tạm thời gác lại, chuyện gấp thì đành họp và xử lý online. Khổng Tuyết Nhi mới xa nhà vài tuần mà hư quá rồi, em phải tới tận nơi dạy dỗ nàng mới được.

.

Khổng Tuyết Nhi vẫn như thường lệ miệt mài ở phim trường cả ngày trời. Buổi tối cả đoàn tổ chức liên hoan, nàng cũng vì sợ tâm trạng không tốt ảnh hưởng đến không khí nên không tham gia, về khách sạn nghỉ ngơi. Nàng lững thững bước về phòng, vừa tới chỗ ngoặt của hành lang thì eo bị giữ lấy, khuôn mặt của lão bà nửa tháng rồi chưa gặp bỗng phóng đại ở ngay trước mắt.

- Để xem, eo cảm giác vẫn khá ổn, nhưng mà mặt mất tiêu hai cái má rồi... Ơ này mình cắt tóc đấy àaa!

Khổng Tuyết Nhi cứ đứng im, mặc cho người trước mặt lợi dụng hết sờ rồi nắn người nàng từ trên xuống dưới, cuối cùng không nhịn được phì cười.

- Chỉ cắt có một khúc để dễ tạo hình hơn thôi mà mình cũng nhận ra á?

Nói xong lại cảm giác có gì không đúng, một tay chống hông, một tay nắm lấy lỗ tai em kéo lên.

- Này, đã ai cho mình bay tới đây chưa?

- Không phải cũng là vì tối qua mình bỗng dưng nổi nóng cúp điện thoại của em sao?

Dụ Ngôn lùi ra khỏi tầm với tay của nàng, xoa xoa lấy lỗ tai trái bỏng rát. Lát sau thấy nàng không nói gì nữa mới tiến tới, ôm lấy eo, hôn lên môi một cái cho đỡ nhớ.

- Khẳng định là mình chưa ăn tối đúng không? Đi với em đi.

- Đi đâu?

- Mình thích ăn gì?

- Trời hơi lạnh, ăn lẩu đi.

- Được. Thành Đô này là đất của em, em dẫn mình đi quán ngon độc quyền chỉ mình em biết.

Dụ Ngôn vui vẻ kéo tay nàng, gọi taxi đi tới một con hẻm nhỏ khá xa với trung tâm. Trường Đại học của em khi xưa chính là đặt tại Thành Đô, có thể nói một nửa thanh xuân của Dụ Ngôn đều là gắn với nơi này.

Dẫn Khổng Tuyết Nhi vào một quán ăn nhỏ nằm sâu trong hẻm, nhớ lại nhiều năm trước mỗi lần đi thi đấu trở về em và đám bạn cùng câu lạc bộ đều tổ chức ăn uống ở đây. Nhưng cái Dụ Ngôn ngàn vạn lần không nghĩ tới chính là, bạn Đại học của em cũng có người đang ở Thành Đô làm việc.

- A, Tiểu Tuyết, còn có Ngôn bảo! Ngôn bảo vẫn còn nhớ quán ăn này sao?

Dụ Ngôn cảm thấy lá số tử vi của em đúng là số sao quả tạ, nếu không làm sao có thể tuỳ tiện mọi lúc mọi nơi đều sẽ đụng trúng cái người cao cao tóc ngắn trước mặt.

- Vâng, Kiki cũng không tham gia cùng bọn họ sao?

Khổng Tuyết Nhi là người lên tiếng trước, liếc mắt sang liền thấy mặt Dụ Ngôn đầy lực bất tòng tâm, nàng mím môi nén cười.

- Chị chỉ ở lại được Thành Đô hai ngày, nên muốn tranh thủ đi thăm lại mấy chốn cũ thân quen.

Nói đoạn, lại quay sang nhìn Dụ Ngôn.

- Lâu lắm không gặp Ngôn bảo, em dạo này vẫn khoẻ chứ?

- Vẫn khoẻ, cho tới khi nhìn thấy chị liền muốn phát sốt.

.

_________________
Thích chơi bùng binh thích chơi bùng binh hihihi :>

Ủa quên hỏi, có bé 2k2 nào đang theo hố này không? Điểm chác oke chứ? =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net