Chương 11: Lâm Phổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng







Giả như người đang ở đây.

Giả như người đừng trốn chạy.

Người muốn em khóc.

Hay mong em cười.

Giá mà người biết lí do em tồn tại.

Giả như người thật sự ở đây.

...

Đơn thuần là một buổi phát sóng bình thường, lại làm Thái bí thư đau đầu. Loa của sáu khoa đều đang vang lên bài thơ không rõ ý, bài thơ lan truyền vào buổi tối, Dụ Ngôn liền bị mời đến văn phòng đoàn.

"Thơ là do em viết?" Thái bí thư cầm bản thảo vừa lấy ở đài phát thanh.

Dụ Ngôn khe khẽ mỉm cười. "Bị mời lên đây em còn tưởng là do viết bản kiểm điểm mới nộp chứ."

"Em ấy phạm lỗi, em xử lí hộ sao?" Thái bí thư lắc đầu, cả hai đều là sinh viên ông yêu quý, đặc biệt là Dụ Ngôn.

"Cậu ấy biết sai rồi, theo em, từ giờ tới lúc tốt nghiệp, cậu ấy không tiếp tục liên lạc với cậu trai kia nữa đâu, đó đã là hình phạt nặng nề nhất." Giọng Dụ Ngôn mềm mỏng, hiện tại chỉ còn cô và Thái bí thư, có mấy lời nói rõ ràng thì vẫn tốt hơn.

"Chậc, theo em?" Thái bí thư nhìn cô, thái độ khó nắm bắt.
"Trừ em ra thì còn ai giúp đỡ em ấy nữa?"

Dụ Ngôn chần chừ chốc lát, tránh không muốn đề cập đến Khổng Tuyết Nhi, nhưng Thái bí thư quả nhiên là một lão hồ ly thông minh.

"Xem ra thầy đã hỏi thừa rồi."

Nắm rõ như lòng bàn tay.

"Liên lạc toàn bộ lục khoa ngay sau khi nói chuyện với thầy, làm việc không theo quy tắc, chỉ có thể em ấy, Khổng Tuyết Nhi." Thái bí thư bất lực xoa huyệt thái dương.

Quả thật đúng là như thế.

Trước đấy Dụ Ngôn tính lan truyền bài thơ trong học viện Văn học, ai ngờ Khổng Tuyết Nhi đề xuất rằng thay vì một khoa chi bằng để cả lục khoa đều biết, tất cả sinh viên chắc hẳn ai cũng có ý kiến riêng đối với chuyện này.

Sau đó điều đáng lo ngại nhất là liệu phía lãnh đạo có công kích gì hay không. Tuy nhiên Dụ Ngôn hiểu rõ Thái bí thư, chắc chắn sẽ không làm quá lên.

Bây giờ nhìn Thái bí thư tương đối dễ chịu, hẳn là không phát sinh quá nhiều rắc rối. 

Nghĩ đến đây, Dụ Ngôn chợt ngộ ra một chuyện Khổng Tuyết Nhi cùng đài phát thanh.

"Cậu ấy có thể làm vậy, cũng nhờ thầy ngầm cho phép rồi?" Dụ Ngôn hỏi.

"Cái gì em cũng đoán ra được nha." Đầu môi Thái bí thư hơi cong lên ý cười. "Con bé rất đặc biệt, phải không?"

Dụ Ngôn yên lặng khẽ gật, cuối cùng cũng hiểu vì sao đến xin ra khỏi trường, Khổng Tuyết Nhi cũng làm được.

"Tuy huyên náo thế này có chút chẳng ra thế thống gì." Thái bí thư quan sát tờ bản thảo. "Có điều cũng là chuyện tốt, sau này phát sinh vụ việc, lục khoa có thể phát thanh đồng bộ."

"Vậy chuyện Ngu Thư Hân..."

"Chắc chắn xử lý kỉ luật." Thái bí thư thu hồi bản thảo. "Em nói Ngu Thư Hân nộp một bản kiểm điểm đi rồi chúng ta sẽ tiếp tục bàn bạc lại sau."

"Em biết rồi." Dụ Ngôn đứng dậy, vừa bước vài bước, bỗng nhiên cô quay đầu. "Thái bí thư, lần trước thầy đã dọa Ngu Thư Hân sao?"

Thái bí thư gãi mũi, lớn rồi mà vẫn trẻ con. "Không giáo huấn em ấy một chút thì em ấy còn chưa xác định được đông tây nam bắc."

Dụ Ngôn nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, cô rời khỏi văn phòng.

Ba ngày sau, công văn xử lí kỉ luật Ngu Thư Hân gửi tới, cắt chức vị hiện tại trong đoàn ủy, rời khỏi đoàn tịch, ghi chép lại sai phạm.

May mắn không bị đuổi học.

Tuy nhiên thông báo này vẫn đủ để khiến toàn trường dậy lên sóng ngầm, khiến cho vụ việc lục khoa phát thanh bài thơ "Giả như": "Rời bỏ mặt hồ phủ bèo dạt mây trôi. Rời bỏ nơi đỉnh núi nở rộ pháo hoa" nhanh chóng trôi vào quên lãng.

Có một điều rất rõ ràng, Ngu Thư Hân mất đi tư cách tham gia đề cử lưu hiệu. Về chuyện này, Hạ Mông vẫn là kẻ đáng nghi nhất, nhưng đây là sự việc nội bộ, hơn nữa cậu ta còn nói đỡ không ít thay Ngu Thư Hân trước Thái bí thư, thành ra nhất thời mù mịt, không thể hoài nghi ai.

Người có công lớn nhất trong chuyện này, lại là sinh viên khoa Sư phạm - Khổng Tuyết Nhi. Nhờ nàng tới đài phát thanh của toàn bộ sáu khoa thỉnh cầu giúp đỡ.

Không thể phủ nhận Ngu Thư Hân là một sinh viên gương mẫu, hình phạt đã được giảm nhẹ xuống.

Để cảm ơn Khổng Tuyết Nhi, Ngu Thư Hân quyết định mời nàng một bữa, vừa nói ra điểm hẹn khiến Khổng Tuyết Nhi vô cùng bất ngờ.

Tại nhà ăn nhẹ ở khoa Vật lý.

Vốn dĩ lục khoa chỗ nào cũng có quán ăn nhẹ, cơ mà giá cả rất cắt cổ, thường làm sinh viên than thở, giá cả ở khoa Vật lý cũng cao nhất, đồ ăn vượt cấp hàng ngũ thực phẩm thông thường, nhưng nơi này vẫn thường xuyên chật ních người, bình thường xếp hàng chờ lấy lượt, Khổng Tuyết Nhi nghe Dụ Ngôn nói có người đặt chỗ giúp rồi.

Tạ Khả Dần bên cạnh mỉm cười thần bí, còn Ngu Thư Hân nhíu mày lo lắng. Khổng Tuyết Nhi không cũng biết vì sao phản ứng của mọi người trở nên kì quái như vậy.

Đi tới bàn ăn đầy đủ các loại, điểm thêm một bát canh trứng hoa.

"Đều là món tôi thích ăn." Dụ Ngôn ngồi xuống, lấy đũa gắp một miếng bông cải xanh.

Phía sau truyền tới tiếng cười của một nam sinh. "Dụ Ngôn, quả nhiên em yêu thích bông cải xanh nhất nha."

Mọi người quay đầu lại bất ngờ nhìn Lâm Phổ, Khổng Tuyết Nhi đang mở của giúp anh, nàng cảm thấy chút lạ lẫm.

Người kia bí thư khoa Vật lý quan tâm chuyện ăn uống của bọn họ làm gì. Nghĩ đến câu ban nãy, ai đó đặt bàn ăn giúp bọn họ, thì ra là cậu ta.

"Cơ mà hôm nay người mời lẫn người được mời đều không phải em, em chỉ là bám theo, sao anh gọi toàn món em thích vậy?" Dụ Ngôn cười đến lộ hàm răng đều tắp, chờ Lâm Phổ đến gần cô mới nói tiếp. "Cảm ơn nhé."

"Cảm ơn gì chứ?" Lâm Phổ thoải mái đáp, sau đó hào sảng nhìn quanh "Mọi người ngồi đi."

Bí thư là bí thư, khi nói chuyện luôn rất có uy, Tiểu Trạch thầm nhủ, kéo Khổng Tuyết Nhi cùng ngồi xuống.

"Đây là Khổng Tuyết Nhi." Dụ Ngôn giới thiệu với Lâm Phổ.

"Chúng ta đã gặp qua." Lâm Phổ lịch thiệp cúi đầu chào Khổng Tuyết Nhi, tiện đà chêu chọc Dụ Ngôn. "Em cho rằng ai cũng như em, người ta đi qua trước mắt làm như không hay không biết sao?"

"Chưa quen thì nhớ mặt làm gì." Dụ Ngôn vẫn cười, rồi nói với Khổng Tuyết Nhi. "Người kia là hàng xóm, chơi với tôi từ tiểu học cho đến cấp ba, là đồng học phổ thông cả."

Khổng Tuyết Nhi hiểu vì sao ban nãy Ngu Thư Hân cau mày, chẳng lẽ cũng là loại quan hệ kia? Nhưng xem xét thái độ Dụ Ngôn và Lâm Phổ rất tự nhiên, dường như nàng đã suy nghĩ quá lên.

"Hai người bọn họ còn chưa bước tới giai đoạn kia." Ngu Thư Hân nói nhỏ bên tai nàng. "Không biết ai ngốc hơn ai nữa."

Lòng Khổng Tuyết Nhi hơi động, mắt chuyển sang nhìn Dụ Ngôn cùng Lâm Phổ.

Vậy là thanh mai trúc mã rồi.

Dụ Ngôn thích ăn món gì cậu ta đều nắm rõ, nhưng xét cho cùng Dụ Ngôn cũng thuộc dạng lí trí, nên giữa hai người có gì đó thật, nhất định chờ sau tốt nghiệp mới tính. Khi đó, ai còn quản nổi.

"Tôi thanh toán xong cả rồi, mọi người thưởng thức ngon miệng là được." Lâm Phổ vừa ngồi hàn huyên vài câu đã chuẩn bị rời đi.

"Cái này..." Ngu Thư Hân vội vàng đứng dậy.

"Là đại thiếu gia đó, đừng lo." Dụ Ngôn vươn tay ngăn cản Ngu Thư Hân, quay qua Lâm Phổ rồi hất cằm. "Nói đi, anh muốn yêu cầu gì?"

"Đương nhiên không có." Lâm Phổ cười đáp, im lặng vài giây lại tà tà ý mập mờ. "Đêm vũ hội tốt nghiệp thì sao?"

"Đêm vũ hội tốt nghiệp?" Dụ Ngôn nhướn mi, "Còn lâu mới tới mà."

"Anh biết em hiểu ý anh." Lâm Phổ nháy mắt, tùy ý phất tay, tiêu sái quay lưng rời đi.

Dụ Ngôn nhếch môi, nhún vai quay đầu lại phát hiện ra mọi người đều đang chăm chú nhìn mình.

"Làm sao thế?"

"Cái gì mà "em hiểu ý anh" thế?"

Tạ Khả Dần cắn đầu đũa, sau chuyện của Ngu Thư Hân, tất cả mọi người thêm đôi phần nhạy cảm đối với chuyện tình cảm nam nữ.

"Có ý gì ư?" Dụ Ngôn qua loa đáp. "Đại loại cậu ta tuyên bố vào lễ tốt nghiệp, nếu tôi khiêu vũ với cậu ta thì coi như đã đồng ý gả cho cậu ta rồi."

"Thật sao?" Tiểu Trạch kinh ngạc thốt lên, những người khác biểu cảm y hệt.

"Đương nhiên là giỡn, nói chơi thôi mà." Dụ Ngôn không để tâm, cô chăm chú gắp món mình thích.

"Nhưng mới vừa nãy cậu ta..." Khổng Tuyết Nhi nhìn ra ngoài cửa, tựa hồ vẫn còn có thể nhìn thấy dáng vẻ Lâm Phổ, nàng đâu thấy giống nói đùa chỗ nào.

"Ai nha~ đừng giẫm lên vết xe đổ của tôi, chính cậu cẩn thận một chút."

Ngu Thư Hân thở dài, chí ít cô không còn cách nào để có thể tùy ý ước hẹn cùng Triệu Tiểu Đường, quan sát sóng điện từ bắn từ ánh mắt Dụ Ngôn và Lâm Phổ, bản thân cô càng đau lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net