Chương 12: Thời Gian

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng







Mối quan hệ giữa Dụ Ngôn và Khổng Tuyết Nhi dạo gần đây chuyển biến tốt đẹp hơn. Ngay cả khi học kì kết thúc, cả hai vẫn luôn duy trì ở chung một nhà.

Dụ Ngôn mua một chiếc radio, cuối tuần đều cẩn thận lắng nghe chương mục của người kia. Sau mỗi lần có thể cùng nàng thảo luận, bày ra vài ý tưởng đổi mới.

Dạo gần đây, Khổng Tuyết Nhi bất đắc dĩ đối mặt với tình huống khó khăn.

Một mặt đài hy vọng nàng tiếp tục duy trì công việc trong dịp lễ, mặt khác Khổng Tuyết Nhi nếu nàng không về quê ăn tết thế nào cũng bị người nhà trách móc.

Mà muốn ở lại, nàng chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài ở nhờ chỗ Dụ Ngôn, nàng có chút lo lắng cô không thoải mái.

Thế nhưng Dụ Ngôn chỉ từ tốn nói rằng:

"Cậu quên tôi nhận được hai bức điện báo à, ba mẹ và anh hai sẽ không về đâu"

Thanh âm cô nhuốm màu thất vọng, lại rất nhanh giấu đi. Trong một khắc Khổng Tuyết Nhi tờ mờ nhận ra, lòng nàng bỗng nhói lên.

Dụ Ngôn có thể đã sống như vậy từ rất lâu rồi.

Nàng từng lo lắng, chuyện hai người ở chung nếu phát sinh cảm giác không quen cùng khó thích ứng thì phải làm thế nào, nên nàng quyết giữ khoảng cách, mà hiện tại nàng mơ hồ nhìn không ra tâm tư của mình nữa, càng đau lòng nàng sẽ muốn hiểu Dụ Ngôn hơn, rốt cuộc cô đơn đến mức nào? Có thể là do nàng nhất thời cảm động, lại cùng một vài lý do khác, Khổng Tuyết Nhi vẫn chọn ở lại đón giao thừa với cô.

Nàng đem theo toàn bộ đồ dùng cá nhân từ ký túc xá, còn có Ngu Thư Hân và Kim Tử Hàm giúp đỡ. Đây là lần đầu tiên Tử Hàm đến nhà Dụ Ngôn. Thực chất đồ đạc cũng không có nhiều, nàng ở căn phòng sát vách phòng cô.

Trong khi các nàng bận rộn sắp xếp đồ, Kim Tử Hàm vào bếp thể hiện tài nghệ nấu nướng, làm cho Ngu Thư Hân hai mắt sáng lấp lánh, thể hiện sự hâm mộ.

Mà Kim Tử Hàm bên này không kém cạnh, đối với chuyện yêu đương của Ngu Thư Hân bị phát giác, cô cho rằng trên đời này làm gì có cô gái nào không mơ mộng tình yêu cơ chứ, vậy nên cũng vô cùng ngưỡng mộ.

Khổng Tuyết Nhi trước kia một lần vu vơ hỏi cô, nếu bị bắt buộc phải rút lui khỏi đoàn tịch, chịu kỉ luật thì cô có hối hận hay không? Kim Tử Hàm cấp tốc trả lời, giọng điệu kiên định, sẽ không.

Kim Tử Hàm bê thức ăn từ nhà bếp đi ra, ba người kia đang tán gẫu ở phòng khách, Khổng Tuyết Nhi đứng dậy phụ Kim Tử Hàm, nàng đẩy cô ngồi xuống sofa.

"Đây là..." Kim Tử Hàm nhìn khung ảnh dựa trên bàn, cô cầm lên hỏi Dụ Ngôn.

"Tất nhiên là tôi." Dụ Ngôn chỉ vào người trong ảnh. "Còn đây là anh trai tôi, tên anh ấy là Kha Nhiên."

"Kha Nhiên?" Ánh mắt Kim Tử Hàm dường như bị thu hút vào anh chàng một thân diện đồ cao bồi, vóc dáng kiên định, khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt mang theo ý cười nhìn thẳng vào ống kính.

Cảm giác như ánh mắt ấy đang nhìn về phía mình,Kim Tử Hàm hơi đỏ mặt, cô vội vã đặt khung ảnh về chỗ cũ, không dám nhìn tiếp.

Hành động mờ ám rất nhanh bị Ngu Thư Hân tinh nghi nhìn ra, cô thu hẹp khoảng cách, thanh âm tinh nghịch. "Anh trai Dụ Ngôn hết sức đẹp trai đúng không? Thế nào, làm cậu xấu hổ rồi kìa"

Kim Tử Hàm giật mình, ngại đến mức bật dậy. "Cậu đang nói gì thế? Chỉ là bức ảnh thôi mà. Tôi đi giúp Khổng Tuyết Nhi đây"

Ngu Thư Hân không cản, cười hì hì dõi theo bóng lưng cô, sau đó quay đầu, nhún vai với Dụ Ngôn. "Lại thêm một chú cá mắc câu"

"Thêm cái gì mà thêm?!" Dụ Ngôn véo bụng cô. "Làm như anh ấy quan tâm"

Ngu Thư Hân hồi tưởng. "Nhớ lần đầu gặp anh trai cậu, tôi cũng đỏ mặt tía tai, nếu không phải có Triệu Tiểu Đường, sợ rằng tôi định giở trò làm thân cậu để tán ông anh trai đấy"

Dụ Ngôn xoa cằm, có chút hiếu kỳ. "Tôi với anh trai giống nhau như vậy, cậu nhìn tôi không đỏ mặt tía tai?"

"Cậu á?" Ngu Thư Hân nâng mặt Dụ Ngôn lên ngắm ngắm, đến khi Dụ Ngôn nổi một trận rùng mình mới đáp "Nếu anh trai cậu không tồn tại, cũng có khả năng đấy"

Dụ Ngôn gạt tay cô. "Vậy thì kì quái quá rồi"

"Có gì mà kì quái, hay vì cậu có người khác rồi?" Ngu Thư Hân nháy mắt, miệng tạo khẩu hình 'Lâm phổ'.

Dụ Ngôn biết Ngu Thư Hân đang đề cập đến ai, có điều cô chẳng để trong lòng. "Bao giờ cậu về quê?"

"Nếu không phải muốn đến xem cậu cùng Khổng Tuyết Nhi ở chung thì hôm qua tôi đã về" Ngu Thư Hân hào hứng. "Tôi và Triệu Tiểu Đường là đồng hương đấy, lẽ nào bọn họ tính quản lí chuyện về quê của tôi?"

"Nên cẩn thận, ai là người mật báo còn chưa rõ mà" Dụ Ngôn hơi nhíu mày, nghĩ tới kẻ hèn hạ còn chưa bị vạch trần cô không dễ chịu chút nào.

"Không sao đâu" Ngu Thư Hân bất cần, cô giữ vai Dụ Ngôn. "Cơ mà Tết này cậu có người ở bên rồi, thật tốt quá"

Dụ Ngôn nghiêng đầu nhìn về hướng nhà bếp, chẳng biết vì sao, cảm giác có ai đó cùng mình đón giao thừa thực sự rất tốt.

Buổi chiều, mọi người tiễn Ngu Thư Hân.

Vẫn như mọi khi, vui đến vắng lặng, chỉ khác, lần này Dụ Ngôn không còn phải cô độc một mình.

"Về nhà thôi" Khổng Tuyết Nhi hơi mỉm cười, đặt bàn tay lên vai Dụ Ngôn đang ngẩn ngơ vỗ nhẹ.

Dụ Ngôn đư mắt nhìn hai nên, một bên là Khổng Tuyết Nhi, một bên là Kim Tử Hàm, cảm giác ấm áp đánh tới.

"Mặc dù hôm nay không phải 30 Tết, chúng ta hãy làm một bữa sủi cảo đi, thấy thế nào?" Kim Tử Hàm phấn khởi.

"Đương nhiên là được" Dụ Ngôn híp mắt cười. "Tôi phụ trách phần ăn"

"Vậy thì cần đi mua chút bột mì với thịt" Khổng Tuyết Nhi tính toán, lấy tiền tù trong ví, chỗ này trước kia Dụ Ngôn đưa cho nàng, cũng chưa tiêu gì nhiều.

"Muốn uống thêm chút gì không?" Dụ Ngôn bỗng mờ ám, quả nhiên ngay lập tức bị Khổng Tuyết Nhi trừng mắt.

"Mua nước ngọt cho cậu là được rồi" Nàng thẳng thừng nói.

Dụ Ngôn nghe thế liền bĩu môi "Xem ra tôi để lại ấn tượng không tốt với cậu nhỉ?"

Kim Tử Hàm đứng bên cạnh bật cười, cô có nghe kể chuyện lần đầu Khổng Tuyết Nhi tới nhà Dụ Ngôn mãi chưa tưởng tượng được cảnh Dụ Ngôn chật vật như thế nào, trong lòng cũng có chút mong chờ.

Mua đồ xong buổi tối liền tổ chức bữa tiệc sủi cảo thật lớn, Kim Tử Hàm cắn phải đồng tiền xu Khổng Tuyết Nhi lén giấu trong miếng sủi cảo, trị giá một đồng, nàng ồn ào bắt cô hứa thực hiện cho mình một tâm nguyện.

Kim Tử Hàm đồng ý, tuy rằng không biết nàng muốn cái gì, nhưng nhìn sắc mặt đỏ bừng như say kia thì nhất định là mong ước hết sức đặc biệt.

Đến thời điểm đi ngủ lại phát sinh một vấn đề nhỏ, giường của nàng là loại lò xo đơn vốn dĩ không dành cho hai người, mà cũng không thể để Kim Tử Hàm nằm dưới sàn.

Cuối cùng nàng ngại ngùng mang chăn gối sang phòng Dụ Ngôn. Lúc thay quần áo, Khổng Tuyết Nhi để ý trong tủ cô có treo áo sơ mi màu đen thêm chiếc cà vạt trắng nọ.

Nàng khẽ hồi tưởng một đoạn kí ức, Dụ Ngôn ấy thực rất đẹp, làm nàng nghĩ đến xuất thần. Mãi cho tới khi người kia nhắc, nàng mới đem tâm tư đè lại, nằm xuống giường.

Các nàng ngủ chung một chỗ, Khổng Tuyết Nhi lần đầu cảm thấy hai người thân cận gần gũi đến vậy, nàng bồn chồn mãi không vào giấc, bèn đánh tiếng hiếu kì.

"Tôi có thể hỏi lý do vì sao giường của cậu lại thấp như vậy được không?" Thanh âm không lớn.

"Trước đây có một khoảng thời gian lòng tôi luôn nghi hoặc bên dưới giường có phải đang có người lẩn trốn, ngủ không được ngon, vì thế nên phải cưa bỏ đi bốn chân giường, sau đó thật may đã yên ổn hơn" Dụ Ngôn cũng không giấu nàng.

Đối diện với câu trả lời quá mức thành thực kia, nàng chỉ biết lặng đi, suốt đêm không hề có thêm cuộc trò chuyện nào nữa.

Sáng hôm sau, cả hai người lại tiễn Kim Tử Hàm, kì nghỉ đông chính thức bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net