Chương 7: Thoả Thuận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng









Đáng lẽ đám Dụ Ngôn sẽ qua khoa Sư phạm tìm Khổng Tuyết Nhi ngay lập tức, nhưng lại nhớ còn hai ngày nữa phải nộp luận văn, liền nháo nhào đổ xô vào thư viện, chuyện kia tạm thời gác lại.

Phải đến khi bạn trai Ngu Thư Hân, Triệu Tiểu Đường, cũng là chàng trai cô dìu sáng hôm trước tới rủ ăn cơm, mới rảnh rỗi một chút.

*Bắt buộc nam hoá TTĐ, sorry mn vì bất tiện này.

Ai nấy đều đã đói lả, riêng chỉ có hai người Dụ Ngôn và Ngu Thư Hân chọn buổi trưa để đi tìm người.

Dụ Ngôn theo chuyên ngành văn học Trung Hoa thuộc khoa Văn học, muốn đến chỗ Khổng Tuyết Nhi thì phải băng qua khoa Vật lý, mỗi khoa đều có một nhà ăn riêng, do bên kia chẳng quen biết ai nên cứ thế một mạch đi thẳng, còn không buồn quay đầu lại xem vệ tinh bay vòng vòng xung quanh.

Chờ khi Dụ Ngôn và Ngu Thư Hân có mặt tại khoa Sư phạm, nhà ăn chính đã chật kín chỗ.

"Đừng nói chậm chân rồi đấy nhé?" Dụ Ngôn e ngại cất tiếng.

"Chưa chắc nha." Ngu Thư Hân theo Dụ Ngôn đi vào, bên trong vô cùng náo nhiệt. Người Người xếp hàng dài dặc.

"Tôi không nhớ dáng vẻ cô ấy lắm đâu." Dụ Ngôn cố gắng suy nghĩ một chút, quả thực, ngày đó ngoại trừ giọng điệu thì không có chút ấn tượng nào.

"Tôi nhớ." Ngu Thư Hân vội nhón gót chân quan sát xung quanh, ánh mắt đột nhiên sáng ngời. "Tìm thấy rồi."

Dụ Ngôn nhanh chóng phản ứng, cả người hướng theo tầm nhìn của Ngu Thư Hân.

"Không, không phải cậu ấy." Ngu Thư Hân kéo tay cô. "Là bạn học của cậu ấy, Kim Tử Hàm."

"Quả là đường cong cứu quốc*." Dụ Ngôn cười bảo.

*đoạn này ý muốn giễu Kim Tử Hàm, ở đây là xinh đẹp :>

Ngu Thư Hân lườm một cái, cùng Dụ Ngôn quanh co mấy vòng, có trách thì trách trường quá lớn, không ít câu lạc bộ, thêm số lượng sinh viên đông như ong vỡ tổ.

"Bạn học Kim Tử Hàm?" Cuối cùng Ngu Thư Hân cũng tới được nơi cô bạn kia ngồi.

Kim Tử Hàm kia đang ăn, nghe thấy có tiếng gọi mình ngơ ngác ngẩng đầu, vừa hay trông thấy Dụ Ngôn, chợt đứng bật dậy.

Ngu Thư Hân và Dụ Ngôn giật mình, đảo mắt nhìn nhau.

Kim Tử Hàm cũng nhận thấy bản thân phản ứng thái quá, bất đắc dĩ nở nụ cười. "Có chuyện gì sao?"

"Tôi đến tìm người nhưng không thấy cậu ấy đâu, đành nhờ cậu một chút." Ngu Thư Hân mỉm cười. "Chủ mục chương trình phát thanh Khổng Tuyết Nhi, cậu ấy là bạn học của cậu đúng không?"

"Khổng Tuyết Nhi?" Kim Tử Hàm nghiêng đầu sang hai bên. "Cậu ấy đang..." sau khi xác nhận xung quanh không tồn tại bóng dáng người kia, cô mới nói tiếp. "Có vẻ như cậu ấy về kí túc xá rồi, hiện tại mấy cậu muốn tìm cậu ấy à?"

"Phải, có chút việc." Dụ Ngôn mặt không biến sắc nhìn lướt qua Kim Tử Hàm, để ý cô đang cố tình giấu đi chút bối rối.

"Nếu vậy thì..." Kim Tử Hàm nghĩ xong bắt đầu thu dọn đồ. "Tôi dẫn mấy cậu đến kí túc xá."

"Vậy thì cám ơn cậu." Ngu Thư Hân vội vàng nói, Dụ Ngôn cũng lên tiếng cảm tạ.

Vừa ra khỏi nhà ăn, Kim Tử Hàm lập tức dẫn cả hai hướng về phía kí túc xá.

Chỗ ở của Dụ Ngôn tại khoa Văn học được coi là thảm thực vật xanh tại trường, cây cối rậm rạp, lại thêm bãi cỏ khiến người ta cảm giác tĩnh mịch; thế mà ban nãy đi qua khoa Vật lý, thoáng thấy một đống các loại điêu khắc trên đá; còn nơi đây có chút trống trải, lớp học và kí túc xá xây theo lối kiến trúc bao quanh một hồ nước, ven hồ trồng liễu, bắc ngang qua là một hành lang quanh co dẫn tới mái đình nằm trung gian.

Theo Kim Tử Hàm đến kí túc xá, quãng đường cũng không xa lắm.

Trước cửa phòng kí túc xá, Kim Tử Hàm tựa hồ trầm mặc một lát mới quay đầu nói.

"Các cậu đứng đây đợi một chút."

Chưa kịp chờ hai người phản ứng, Kim Tử Hàm đã đi vào bên trong. Dụ Ngôn và Ngu Thư Hân bỗng chốc cảm thấy tầng tầng lớp lớp nghi hoặc.

Lát sau, cánh cửa mở ra.

Lần đầu tiên Dụ Ngôn gặp Khổng Tuyết Nhi trong trạng thái tỉnh táo. Trước giờ đụng mặt nàng ở đoàn ủy cùng lắm cũng chỉ qua loa chào, nhớ không ra là điều dĩ nhiên.

Khổng Tuyết Nhi hôm nay cũng diện đồ sáng màu, có điều trông nàng không giống kiểu Ngu Thư Hân.

Loại vải Ngu Thư Hân diện là tơ tằm trắng sữa, thoạt nhìn qua cổ điển nhưng thực chất tươi sáng hiện đại.

Còn nàng là sợi bông thuần trắng, điểm lên cảm giác ôn nhu dịu dàng, vô thức thu hút Dụ Ngôn.

Trong khi người bên cạnh cô vẫn đang bận rộn âm thầm đánh giá đối phương từ trên xuống dưới.

"Không ngờ cậu tìm tới đây." Nàng nói.

Khổng Tuyết Nhi nghiêng người tránh qua một bên, mời cả hai vào, trong phòng có Kim Tử Hàm, bốn người ngồi chung một bàn.

Trước mặt Khổng Tuyết Nhi là hộp đồ ăn mới mở nắp, Dụ Ngôn nhìn qua không tệ, càng khó hiểu, sao nàng muốn đi làm thêm?

Khổng Tuyết Nhi lục lọi trong túi xách, mở khoá ví tiền, vừa nói. "Tôi còn đang tính qua bên kia trả lại cậu."

"Cậu cho rằng tôi tới đây đòi tiền à?" Dụ Ngôn nhướng mày.

Khổng Tuyết Nhi thoải mái cười, lộ má lúm duyên dáng. "Chỉ là tôi muốn trả thôi."

Dụ Ngôn không nhận tiền trên bàn, quay mặt sang hướng khác. "Nếu cậu đang gặp chuyện khó khăn hãy nói, trong khả năng thì bọn này sẽ giúp."

"Cái gì?" Khổng Tuyết Nhi tròn mắt, dáng vẻ khó xử, không lâu sau bắt đầu mím môi tủm tỉm. "A ~ thật ra không phải như vậy."

Dụ Ngôn và Ngu Thư Hân cùng nhìn nàng.

"Tôi đúng là gặp chuyện khó khăn, nhưng không như mấy cậu nghĩ đâu."

Khổng Tuyết Nhi lấy ra một tờ giấy đưa cho Dụ Ngôn.

Dụ Ngôn tiếp nhận cùng xem với Ngu Thư Hân.

Đây là một mẫu phân công kế hoạch, nét chữ rất đẹp. Nội dung đại khái về một chương trình nào đấy.

"Hoạt động đoàn ủy sao?" Ngu Thư Hân thắc mắc.

Khổng Tuyết Nhi lắc đầu. "Tôi ra ngoài kiếm việc nhận làm chủ biên, đây là chuyên mục đầu tiên của chương trình. "

"Công việc?" Dụ Ngôn kinh ngạc. "Bên khoa Sư phạm cũng có phân công mà? Sang năm sẽ được nhận, sao cậu phải tự mình đi tìm?"

"Muốn thử xem bản thân có thể làm gì khác hay không." Khổng Tuyết Nhi thanh âm đều đều.

Xem ra nàng độc lập từ rất sớm.

"Vậy có liên quan gì tới chuyện cậu đến nhà Dụ Ngôn làm?" Ngu Thư Hân nhanh nhẹn hỏi.

"Có chứ, vì tôi thực hiện chương trình vào mỗi tối thứ bảy."

Dụ Ngôn lập tức vỡ lẽ.

Trường học thường đóng cửa kí túc xá lúc 10 giờ tối, không những thế còn kiểm tra đầu người. Bởi vì cô sống ở khu vực lân cận, phải xin gãy lưỡi mới được hiệu trưởng đồng ý rời trường ngày thứ bảy. Đám Ngu Thư Hân vì trở về muộn bị cấm cửa nên mới có cơ sự kia.

Nhưng Khổng Tuyết Nhi sẽ không làm như thế. Nàng mỗi ngày đều điểm danh rất đầy đủ, chỉ lo tối thứ bảy làm việc đến khuya, không kịp quay về.

"Nếu như cậu chỉ muốn thứ bảy được bay nhảy bên ngoài thì cũng không nhất thiết phải xé tờ thông báo của tôi." Dụ Ngôn cằn nhằn. "Tôi cần một người có thể làm việc lâu dài."

Khổng Tuyết Nhi không đáp, nàng đưa ánh mắt cún sang bên cạnh. Kim Tử Hàm bắt được ánh mắt nàng bèn nói.

"Bởi vì tôi với cậu đều là thành viên thông tấn xã nên đã tìm hiểu một chút, biết cậu sẽ ra ngoài vào thứ bảy từ lâu, Tuyết Nhi mới tìm đến."

"Thật trùng hợp." Ngu Thư Hân lên tiếng.

"Đúng vậy." Khổng Tuyết Nhi cười nhạt. "Bạn học Dụ Ngôn rất cá tính, nhận diện không quá khó khăn."

Ngu Thư Hân cạn lời rồi. Dụ Ngôn đã thật sự tin cô nàng này là chủ biên báo chí, mồm mép tép nhảy.

"Cậu hẳn rất để tâm đến công việc này nhỉ?" Dụ Ngôn chống cằm, nói với Khổng Tuyết Nhi. "Những chuyện như vậy ít khi xảy ra ở trường học, cậu yên tâm kể cho chúng tôi à?"

Khổng Tuyết Nhi giữ im lặng. Đôi mắt Dụ Ngôn lóe lên tia lạnh lẽo nhưng không phải kiểu khiêu khích đối phương.

"Buổi sáng hôm đó cậu say như vậy, thế mà không phải cậu vẫn ra mở cửa, còn giao cho tôi chìa khoá và tiền đấy thôi?" Sau đó nàng thản nhiên nói.

Dụ Ngôn im bặt.

Ngu Thư Hân nắc nẻ cười. "Cậu cũng thấy đó, cậu ta say dữ, liền lăn quay ra ngủ như chết."

Khổng Tuyết Nhi hơi cong môi lên, không đáp lại Ngu Thư Hân. Bởi vì nàng nhớ tới lúc Dụ Ngôn nằm trên giường bất ngờ nắm tay nàng. Cảm giác đau đớn tựa hồ còn vương như muốn nói với bản thân, Dụ Ngôn khi say sẽ ngủ, nhưng tiềm thức của cô vẫn tỉnh táo, vẫn có khả năng nhận biết xung quanh.

Về chuyện đó, Khổng Tuyết Nhi cơ hồ không nhận ra phản ứng kia thuộc về bản năng. Tuy nhiên nàng tự tin bản thân có đôi chút hiểu Dụ Ngôn.

Kim Tử Hàm ở một bên lên tiếng. "Khổng Tuyết Nhi sở dĩ đem chuyện này ra kể cho các cậu là mong được giúp đỡ."

"Giúp thế nào đây?" Dụ Ngôn hỏi.

"Từ thứ hai đến thứ sáu cậu luôn ở trường. Thứ bảy tôi sẽ tới nhà cậu, làm việc theo như tờ thông báo đã ghi, tôi đều có thể thực hiện, nếu không được thì sẽ trả tiền thuê phòng. Tuy nhiên tôi chỉ muốn giống như cậu, ngủ lại một đêm thứ bảy."

"Xem ra cậu thực sự rất yêu thích công việc kia."

"Dụ Ngôn, cậu thuê người giúp việc không phải chờ anh trai về sẽ có người đỡ hay sao?"

Đột nhiên Ngu Thư Hân nhớ ra điểm mấu chốt. Khổng Tuyết Nhi nghe xong lo lắng cắn môi, Dụ Ngôn trấn an nàng.

"Quả thực tôi tuyển người giúp việc là vì anh trai. Nhưng anh ấy giờ đang ở nơi khác, chưa rõ thời gian trở về, thế nên đáp ứng cậu cũng không thành vấn đề."

Cơ mặt Khổng Tuyết Nhi lập tức giãn ra, kế tiếp ngập ngừng nói. "Vậy cậu... đồng ý hả?"

"Coi như thế, mỗi cuối tuần cậu ở bên ngoài, trong trường tính sao?"

"Cái đó không khó." Khổng Tuyết Nhi rất dứt khoát. "Tôi có thể xin ra bên ngoài, giống cậu. Nếu cậu chịu viết giấy chứng nhận cư trú cho tôi thì tốt hơn."

Dụ Ngôn thấy có vẻ ổn, khịt khịt mũi gật đầu. "Vậy cứ thế đi."

Rồi đứng dậy, đẩy số tiền trên bàn trở lại. "Cậu nhận lấy tiền, thứ bảy không ăn ở trường, ba bữa không thể thiếu, cậu dùng mua nguyên liệu cho hai ngày. Vụ tiền thuê nhà cũng không cần thiết, cái này coi tôi trả lương cho cậu."

"Không cần lương đâu." Khổng Tuyết Nhi không từ chối nữa, tay thu lại tiền. "Vậy bắt đầu từ cuối tuần này nhé?"

"Được." Dụ Ngôn đáp ứng, mắt thấy Ngu Thư Hân đứng dậy ra mở cửa, liền đi theo. "Sáng sớm thứ bảy, tôi đến đón cậu?"

"Hẹn gặp đâu đó là được rồi." Khổng Tuyết Nhi xua tay, Dụ Ngôn này tính cách phóng đãng, hoặc là do sự tình phát sinh thuận lợi ngoài dự kiến của nàng.

"Vậy giờ quyết luôn." Dụ Ngôn suy nghĩ chốc lát. "Tám giờ sáng thứ bảy, cổng học viện, không gặp không về."

"Được." Khổng Tuyết Nhi cùng suy nghĩ, như vậy hoàn toàn hợp lí.

"Cơ mà tôi có một thắc mắc." Trước khi đi, Dụ Ngôn chợt quay đầu lại.

"Cái gì?" Khổng Tuyết Nhi đoán không ra ý cười của cô.

"Nghe Ngu Thư Hân nói cậu ta cho cậu biết vị trí nhà tôi, phải không?" Dụ Ngôn quan sát Ngu Thư Hân đằng xa thấp giọng hỏi.

"Ừ đúng." Khổng Tuyết Nhi đáp.

"Ngay cả chuyện tôi về nhà thứ bảy cậu cũng dò hỏi được, thế tại sao không tìm ra địa chỉ nhà tôi?"

Dụ Ngôn căn bản không để tâm đến Khổng Tuyết Nhi hoá đá, xoay người thong dong dời đi.

Lúc lâu sau nàng mới phản ứng, con ngươi lóe sáng, lộ ra chút mong đợi.

"Bạn học Dụ Ngôn thật là..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net