Chương 8: Lên Đường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng








Ngu Thư Hân rời khỏi khoa Sư phạm, nhịn không được quay qua hỏi Dụ Ngôn. "Tại sao lại đáp ứng cậu ấy?"

"Sao lại không? Rất thú vị mà." Dụ Ngôn xao lãng ngẩng đầu, đáy mắt phản chiếu sắc xanh của bầu trời.

"Xem ra gần đây cậu rảnh rỗi quá rồi." Ngu Thư Hân khoác tay Dụ Ngôn. "Thế nào? Sắp tốt nghiệp, có phải muốn thử yêu đương hay không?"

"Tự lo cho bản thân mình đi." Dụ Ngôn nhếch môi. "Đều sắp tốt nghiệp, cậu chớ để bị nắm thóp bêu rếu khắp nơi."

"Mồm quạ đen." Ngu Thư Hân đánh cô, một lát trong lòng bỗng nhen nhóm cảm giác bất thường.

"Ngẫm lại, Khổng Tuyết Nhi kia như cậu nói thành thật có chút thú vị, cậu ấy tính toán đến tương lai cả rồi, thế mà tôi và Triệu Tiểu Đường còn chưa rõ ngày mai thế nào."

Dụ Ngôn nhìn Ngu Thư Hân, bắt gọn dáng vẻ rầu rĩ của cô thì nói. "Ngày trước Khổng Tuyết Nhi giúp tôi dọn nhà, nên tôi cũng muốn giúp cô ấy."

Thời điểm cả hai xuyên qua khoa Vật lý, Ngu Thư Hân đã ổn định lại cảm xúc, vừa nghĩ Dụ Ngôn và Khổng Tuyết Nhi sắp tới hẹn gặp mặt tại đây, khẽ cong môi.

Thoáng cái đã tới thứ bảy.

Khổng Tuyết Nhi thu dọn đồ, chuẩn bị rời trường. Trước khi đi, Kim Tử Hàm gọi nàng lại, dáng vẻ lo lắng. Khổng Tuyết Nhi đặt tay vai cô khẽ vỗ. "Đừng lo, tớ có thể làm tốt."

"Không phải tớ không tin cậu." Kim Tử Hàm chầm chậm lắc đầu. "Chỉ là hôm qua bí thư..."

"A? Chuyện đó." Khổng Tuyết Nhi vừa bước đi, thanh âm lại đều đặn trong không khí. "Cậu hiểu tớ mà chỉ cậu mới thích hợp."

Chỉ có tôi mới thích hợp?

Kim Tử Hàm vì câu nói kia mà bất động, dõi theo bóng lưng Khổng Tuyết Nhi càng lúc càng xa, trong lòng xuất hiện cay đắng

Là cậu đang nhường tôi thì đúng hơn.

Nhưng tôi không muốn.

Bởi vì năm nay bắt đầu xây dựng viện nghiên cứu giáo dục, khoa Sư phạm quyết định dành chức vụ bí thư trưởng đoàn ủy cho nghiên cứu sinh đứng đầu, bậc tiền bối đã sớm rút lui, bí thư yêu cầu phía dưới đề bạt một người xứng đáng.

Kim Tử Hàm suy nghĩ, phân bố tốt nghiệp lâu mới tới, hiện tại tính toán xa hơn một chút. Có điều Khổng Tuyết Nhi rút khỏi vị trí cạnh tranh, cuối cùng chỉ còn mình cô.

Nàng đi rồi cũng không hay biết Kim Tử Hàm đằng sau tâm tư đại náo thế nào.

Còn đối với Khổng Tuyết Nhi hôm nay chính là ngày trọng đại. Ngày nàng đảm nhận kênh "Tiếng nói thành thị". Trước đó vị trí này đã có người nắm giữ, nhưng không hợp. Duyên phận bất ngờ ập đến với nành.

Thực ra mọi chuyện vô cùng đơn giản, ở trường nàng đã là phát thanh viên, trong một lần về thăm trường cũ, nàng lên phát biểu vài ba câu, nào ngờ được để mắt. 

Khổng Tuyết Nhi vẫn luôn đam mê loại hình công việc này, nàng yêu thích cảm giác thơ thẩn ngồi một mình, mở đoạn nhạc dễ nghe. Micro mềm xốp ở phía trước, nàng muốn nói, muốn làm, muốn kể những câu chuyện vu vơ đều được.

Trạm phát thanh của khoa Sư phạm nổi danh bậc nhất trong lục khoa*, căn bản nhờ có nàng.

*sáu khoa đã đề cập chương trước, ba nghìn sinh viên.

Còn thông tấn xã bên khoa Văn học có tiếng như bây giờ, cũng bởi Dụ Ngôn.

Tuy nhiên hiện tại nàng đã làm trạm trưởng, trái với danh hiệu, phát thanh hay MC gì đó đều do nàng đảm nhiệm hết.

Cứ nghĩ đến nay mai tốt nghiệp phải rời xa phòng phát thanh mình ưa thích, nàng vạn phần không cam tâm.

Khổng Tuyết Nhi quyết tâm nắm bắt cơ hội hiếm có, được toả sáng, khao khát cánh cửa mới rộng mở cho chính mình.

Điều thứ hai, biến ngày hôm nay trở nên đặc biệt với nàng, còn có lời hẹn cùng Dụ Ngôn.

Trên vai một túi xách đầy đồ, nàng cái gì cũng mang theo. Khổng Tuyết Nhi đến điểm hẹn, kiểm tra đồng hồ trên tay.

Rất đúng giờ.

Thứ bảy, còn sáng sớm nên khá ít người qua lại.

Nàng ngồi phía trước dãy tượng điêu khắc, hướng cửa Nam trường học (cửa Bắc là cổng lớn nằm ở ba khoa khác), "Dốc lòng", đúng với tên gọi của nó, những bức tượng luôn ở đó, dùng cả một đời để đọc sách.

Giao giữa trục đường chính rộng thênh thang, chia làm ba nhánh, trái dẫn sang khoa Văn học, thẳng tới khoa Vật lý, mà bên phải lại là đường Khổng Tuyết Nhi vừa đi từ khoa Sư phạm ra, cũng là con đường dài nhất.

Thi thoảng sẽ truyền đến thanh âm chơi bóng rổ, vài người lướt qua đều đặt cái liếc mắt tò mò lên nàng. Buồn cười ở chỗ, có ai đó đã cằn nhằn "Tên khốn nào dám bắt nàng chờ lâu đến vậy."

Vừa nhắc đến Khổng Tuyết Nhi thấy Dụ Ngôn từ xa đạp xe tới, cô ngả người lên phía trước nheo mắt tìm kiếm nàng.

Nàng ở phía bên này, thoải mái đung đưa chân.

Không giống như đám Ngu Thư Hân lần đầu tiên đúng đợi Dụ Ngôn ở đó, cũng bởi ánh mắt theo sát của lũ con trai mà mặt mũi đỏ lựng cả lên.

Mà biết đâu có phải lần đầu nàng ở đây. Dụ Ngôn thầm nghĩ liền tăng tốc.

Keng leng

Tiếng chuông lanh lảnh bên tai Khổng Tuyết Nhi.

Khi nàng chuẩn bị từ chối một cậu trai tẻ nhạt, Dụ Ngôn vừa hay tới nơi, một loại cảm giác an tâm len lỏi trong nàng.

"Cậu đang làm gì thế?" Dụ Ngôn hỏi Khổng Tuyết Nhi, trực tiếp đem người lạ kia để ngoài tầm mắt.

"Xin hỏi cậu muốn đến khoa Vật lý tìm người? Tôi rất sẵn lòng giúp đỡ." Khổng Tuyết Nhi mím môi nén cười, giọng điệu tự nhiên.

Dụ Ngôn vô thức bị nàng chọc cười, cô đưa tay với lấy đai túi xách của nàng. "Xin lỗi, tôi đến muộn."

Khổng Tuyết Nhi không đề phòng có chút bất ngờ, song nàng vẫn buông lỏng tay, để cô đặt túi xách vào giỏ xe. "Không đâu, là do chúng ta hẹn giờ quá sớm."

Mới sáng sớm tâm tình cả hai đều rất tốt, Dụ Ngôn hơi nghiêng đầu, mái tóc tán loạn sau lưng. "Cậu ngồi lên, tôi chở."

Khổng Tuyết Nhi nghe xong hô hấp nhiễu loạn, như đang lo lắng điều gì đó. "Tôi..."

"Sợ sao?" Dụ Ngôn kì quái nhìn nàng. "Cứ lên đi, tôi sẽ giảm tốc lại."

Khổng Tuyết Nhi cắn môi, hai bên má đỏ lựng. "Trước đây váy tôi không may bị cuốn vào bánh xe, đó đến giờ chưa dám ngồi lại."

"Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng." Dụ Ngôn khom lưng chống hai cánh tay xuống bánh lái, quan sát nàng một lượt. "Cậu có mặc váy đâu, lần này vượt qua, sau đó sẽ chẳng sợ nữa."

Khổng Tuyết Nhi thấy đứng ở đây mãi cũng không được bèn lí nhí. "Vậy cậu hạ chân chống trước đi, tôi mới dám lên."

Cuối cùng Dụ Ngôn vẫn là nhịn được cảm giác muốn chọc nàng, chân dài duỗi ra, vững vàng hạ xuống.

Khổng Tuyết Nhi cẩn thận từng li từng tí ngồi lên yên sau, lắc lắc thân mình, hai tay nắm chặt lấy yên xe, nhìn hai bên.

"Đây không phải xe dành cho nữ?"

Thấy Khổng Tuyết Nhi căng thẳng cực độ Dụ Ngôn vỗ vỗ lên thân xe giải thích. "Đây là xe anh trai tôi, cơ mà tay lái tôi thuộc hàng lão luyện đó nha, bằng không đổi cậu lai tôi, thấy thế nào?"

Khổng Tuyết Nhi nghẹn lời, tránh né ánh mắt. "Cậu có mau đạp đi không?"

"Rồi rồi." Dụ Ngôn thu hai chân, giữ thăng bằng. "Tay cậu bám chắc yên thế tôi ngồi kiểu gì, thả ra đi, thấy sợ thì giữ áo tôi là được."

Khổng Tuyết Nhi bất đắc dĩ buông tay, chuyển hướng sang eo áo cô, túm chặt cứng, báo hại Dụ Ngôn giật nảy suýt nữa đổ xe.

"Xin lỗi, tôi nhột, cậu nắm nhẹ thôi." Dụ Ngôn vội vã giữ, quay đầu lại nói.

"Tôi cũng xin cậu lái chậm một chút." Khổng Tuyết Nhi đáp, chân nàng không chạm đất chao đảo bất an.

"Yên tâm đi." Dụ Ngôn đạp thẳng một đường, nàng cũng không nặng. Trong tầm kiểm soát.

Ra khỏi cửa Nam, Dụ Ngôn chở Khổng Tuyết Nhi hướng về phía nhà cô.

Khổng Tuyết Nhi ngồi đằng sau vẫn căng thẳng, nàng luôn cảm giác như mình sắp ngã xuống, cơ thể không tránh khỏi nhướn lên phía trước, Dụ Ngôn bất đắc dĩ cười khổ để nàng dựa vào, tựa hồ như keo bám dính lưng mình.

Đạp xe nửa giờ đồng hồ, cuối cũng cũng đến.

Khổng Tuyết Nhi không đời nào xuống xe trừ khi Dụ Ngôn chịu chống chân tử tê. Dụ Ngôn phanh xe rất ăn, thong thả thoải mái, mà Khổng Tuyết Nhi còn giữ chặt góc áo cô, dè dặt tiếp đất, chân vẫn run bần bật, nàng ngồi xổm hồi lâu, thầm mắng mình tự chuốc họa vào thân.

Lúc Khổng Tuyết Nhi lạc trong thế giới riêng của mình, Dụ Ngôn dắt xe đến cửa thang, quay đầu lại coi sắc mặt nàng, trộm cong môi gọi nàng tới.

Khổng Tuyết Nhi lại gần, phát hiện ra nét cười trên mặt cô, nàng bỗng trở nên lúng túng muốn nói gì đó, sau lưng lại có người đuổi đến cắt ngang.

Thì ra là anh chàng ở phòng thường trực trong khu nhà.

"Cô chủ hộ tòa C, lầu 5 phải không?" Anh ta hỏi Dụ Ngôn.

"Phải, là tôi." Dụ Ngôn không nhanh chậm hỏi. "Tôi có điện thoại sao?"

"Không là điện báo." Anh chàng duỗi hai ngón tay ra. "Hơn nữa còn là hai phong, tôi đã nhét vào hòm thư nhà cô rồi, sợ cô không để ý nên tới báo cho cô."

"Cảm ơn anh." Dụ Ngôn cúi người, sau đó quay qua nhìn Khổng Tuyết Nhi.

"Cậu đi lấy đi." Khổng Tuyết Nhi ủ rũ phất tay.

Dụ Ngôn gật đầu. "Đồ dùng cứ để tôi mang hộ."

Cô đi rồi, nàng vịn cầu thang từng bước hướng lên. Trên đời này có người sợ báo sợ hổ, nàng vì cớ gì lại sợ ngồi xe đạp. Thật không biết giấu mặt mũi đi đâu.

Chờ nàng lên tới lầu năm, trước mặt cánh cửa nhà cô mở rộng. Dụ Ngôn không biết từ lúc nào đã trở về, chăm chú đọc bức thư trong phòng khách, nghe âm thanh cửa đóng, liền gập đôi tờ giấy lại.

"Tôi cảm thấy những thứ lời ít mà ý nhiều chỉ có thể là điện báo." Cô nói.

"Có lẽ vậy." Khổng Tuyết Nhi đáp. Mọi thứ so với lúc nàng tới tuần trước không khác là bao, xem ra khoảng thời gian giữa tuần Dụ Ngôn thực sự không trở về.

Nàng lại chỗ bàn ăn kiểm tra, không xuất hiện bụi bặm, thế nhưng bầu không khí có chút kém đi.

Khổng Tuyết Nhi xắn tay áo, mở toàn bộ cửa sổ, xua tan cảm giác u ám trong căn hộ.

Dụ Ngôn đã xem đi xem lại bức điện báo rất nhiều lần, bởi vì Khổng Tuyết Nhi không có thắc mắc gì nên cô cầm nó trở vào phòng mình.

Khổng Tuyết Nhi mở hết cửa sổ, tìm thấy túi xách để trên sofa đồng thời phát hiện Dụ Ngôn không còn ở đây.

Nàng liếc nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng chặt, lắng nghe một hồi không thấy động tĩnh gì thì bắt đầu đi sắp xếp đồ dùng cá nhân của mình vào trong phòng tắm, sau đó ôm quần áo trở ra, đứng trước cửa phòng Dụ Ngôn nói vọng vào.

"Tối nay tôi có thể ngủ ở đâu?" Thanh âm đều đều vang lên. Dụ Ngôn đang ngồi trên giường, lắng nghe thanh âm của nàng, giữ khoảng lặng vài giây, sau đó bảo nàng đi vào.

Giường cô vốn rất thấp, Khổng Tuyết Nhi cúi đầu nhìn Dụ Ngôn, cớ gì lại cảm giác cô độc từ bóng lưng người nọ đánh tới. Ảo giác?

Lần thứ hai nàng bước vào đây. Do cửa mở ánh sáng chiếu rọi vào Dụ Ngôn, dáng có vẻ mảnh khảnh, từ đằng sau càng giống tượng tạc, dĩ nhiên không phải "Dốc lòng" lạnh lẽo và cứng nhắc, mà tựa loại tác phẩm nghệ thuật  lay động lòng người.

Khổng Tuyết Nhi rất nhanh lướt mắt qua điện báo trong tay cô. Vốn dĩ nàng không định tham gia vào việc cá nhân của ai nên không hỏi, song giờ, Dụ Ngôn rõ ràng không vui.

"Ai gửi điện báo cho cậu thế?" Khổng Tuyết Nhi thu gần khoảng cách, muốn ngồi bên cạnh người, nàng đánh liều hỏi.

"Cha mẹ một cái, anh trai một cái." Dụ Ngôn nhàn nhạt đáp, âm thầm xác thực khoảnh khắc cô độc kia vốn chỉ là nàng gặp ảo giác.

"Dặn dò cậu à?" Khổng Tuyết Nhi vốn định nở nụ cười an ủi, nhưng lời kế tiếp của Dụ Ngôn khiến nàng không tài nào cười nổi.

"Anh trai tôi gửi tổng cộng 13 chữ: Không ăn Tết ở nhà, em nhớ chờ tin tức của bố mẹ."

Khổng Tuyết Nhi nhất thời không biết nên nói gì.

"Không cần chờ nữa." Dụ Ngôn lại lấy ra một tờ giấy khác. "Bố mẹ tôi càng đơn giản hơn: Gần đây bận rộn."

"Chỉ là gần đây thôi mà." Khổng Tuyết Nhi lập tức nói.

"Cái gần đây ngắn nhất của bọn họ kéo dài một năm lẻ ba tháng."

Khổng Tuyết Nhi trầm lắng. "Bố mẹ cậu..."

"Bọn họ thuộc đội địa chất, nhiều năm không về thăm nhà." Dụ Ngôn ngả người ra đằng sau, ngã trên giường mái tóc dài tán loạn che nửa gương mặt cô. "Anh trai tôi đang công tác ở phương Nam, lần trở về gần nhất đã là chuyện của nửa năm trước. Hết thảy bọn họ đều bận rộn."

"Tôi nhớ cậu muốn thuê người giúp việc vì anh trai." Khổng Tuyết Nhi nói.

"Anh ấy từng bảo quay trở về đây gây dựng cơ nghiệp, tôi nghĩ chí ít thì cũng phải về ăn Tết." Dụ Ngôn thấp giọng, nhất thời không muốn nàng sinh ra cảm giác thương cảm, liền ngồi bật dậy. "Đừng thương hại tôi."

"Cậu sẽ cần người khác thương hại sao?" Khổng Tuyết Nhi lập tức thanh tỉnh, nàng đứng lên. "Trưa muốn ăn gì đây?"

"Rất hoài niệm món cháo đậu xanh." Dụ Ngôn liếm môi. "Với chén canh giải rượu kia."

"Tôi thì chả hoài niệm với phòng khách đâu." Khổng Tuyết Nhi hừ một tiếng, làm như không cho phép sự việc nọ tái diễn lần thứ hai.

"Thực ra lúc ấy nhân dịp đặc biệt." Dụ Ngôn xoa xoa chóp mũi. "Là sinh nhật của một người bạn, cho nên mới say xỉn một đêm. Sau này sẽ không tiếp diễn nữa."

Khổng Tuyết Nhi gật đầu, xem như chấp nhận. "Vậy, tôi đi mua thức ăn, cậu đưa chìa khóa cho tôi."

"Tôi cùng đi với cậu." Dụ Ngôn đứng dậy.

"Không cần, tôi biết đường mà." Khổng Tuyết Nhi đẩy nàng ngồi trở lại giường.

Bất đắc dĩ, Dụ Ngôn đưa nàng chìa khoá "Trong nhà không có chìa khóa dự phòng, cậu đi đánh thêm một cái đi."

"Dùng chung được rồi." Khổng Tuyết Nhi lắc đầu, nàng dù sao cũng chỉ ở nhờ mà thôi.

Thời điểm nàng xoay người rời đi, Dụ Ngôn gọi tên nàng.

Khổng Tuyết Nhi phát hiện cô đặc biệt ưa thích chơi trò tập kích, nhưng khi nàng ngoái đầu lại thì nhận ra mặt Dụ Ngôn không hề chứa ý cười, thay vào đó là sự chân thành, nghiêm túc nói.

"Tôi với cậu chưa có lời chào chính thức, rất vui được làm quen, Khổng Tuyết Nhi."

Khổng Tuyết Nhi thoáng kinh ngạc, cũng không tự chủ được, rất muốn đáp. Khoé môi từ tốn cong lên.

"Ừ, tôi cũng thế."

Khép cánh cửa sau lưng lại Khổng Tuyết Nhi đứng chôn chân hồi lâu.

Tiếp theo, nên làm gì đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net