Chương 9: Ngu Thư Hân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng








Một số người, cả đời chạm mặt cũng không thể hòa thuận, cũng có một số người chỉ vừa gặp gỡ đã đủ khiến bản thân tiếc nuối vì sao lại chẳng gặp gỡ sớm hơn.

Mối quan hệ giữa Khổng Tuyết Nhi và Dụ Ngôn chưa phát sinh tới mức độ này, có điều, mỗi khi bên nhau thường rất hoà thuận, không xảy ra mâu thuẫn gì.

Chạng vạng ngày chủ nhật, Dụ Ngôn đưa Khổng Tuyết Nhi về trường, nàng như cũ ngồi sau xe cô, vẫn là không thoát khỏi trải nghiệm tâm lý, nàng trong vô thức vòng tay quấn lấy eo Dụ Ngôn, lại chính bản thân bị hành động không chuẩn mực của mình doạ cho ngây người, song, Dụ Ngôn không có phản ứng gì, lại nhớ đến Ngu Thư Hân ấy từng ngồi sau xe cô không ít lần. Khổng Tuyết Nhi dần dà thoải mái hơn một chút.

Dụ Ngôn lai nàng vào tận sảnh khoa Sư Phạm, trao đổi thời gian lần gặp mặt sau, rồi tạm biệt nàng rời đi.

Bên trong học viện Sư phạm mới dán tờ thông báo, Khổng Tuyết Nhi tò mò tiến lại gần xem.

Thông báo về Bí thư đoàn ủy đương nhiệm từ chức, người lên thay thế đối với nàng không xa lạ, là Kim Tử Hàm.

Phần thông tin phụ trên thông báo bao gồm bản giới thiệu tóm tắt về Kim Tử Hàm, nữ nhân hoàn hảo, có thành tích, có năng lực, muốn nhân duyên, ắt sẽ có nhân duyên.

Vậy thì, nàng đây sắp được khao một chầu rồi. Khổng Tuyết Nhi cười thầm.

Trước khi về kí túc xá, nàng ghé qua phòng truyền thanh, nơi đây đang tiến hành lượt phát thanh cuối trong ngày.

Khổng Tuyết Nhi nhất thời hưng phấn dư vị tối qua vẫn còn đọng lại trong lòng, quả nhiên nàng rất yêu thích công việc hiện tại. Thử đọc qua vài đoạn thư, kiểm tra ghi chép một số thành viên, rồi rời đi.

Vừa mở cửa, Khổng Tuyết Nhi bắt gặp Kim Tử Hàm.

"Nghe thấy loa phát thanh âm quen thuộc của ai đó, nên liền qua bên đây." Kim Tử Hàm kéo nàng ra ngoài. "Thế nào?

"Thế nào là thế nào? Mừng cho cậu trước." Khổng Tuyết Nhi đưa tay nhéo nhéo mũi cô, mỉm cười đáp.

"Ý tớ hỏi chuyện kia cơ." Kim Tử Hàm bắt lấy tay nàng giữ lại. "Nhà Dụ Ngôn ấy? Còn chuyến công tác ở đài nữa?"

"Rất thuận lợi nha." Khổng Tuyết Nhi hất tóc kiêu kỳ. "Bạn cậu mà"

Đúng rồi, đây mới là Khổng Tuyết Nhi.

Kim Tử Hàm khẽ mỉm cười, không tiếp tục bàn về vấn đề kia nữa. "Cậu có cảm thấy nhanh quá không? Về quyết định của đoàn ấy?"

"Như thế nào?" Khổng Tuyết Nhi nghi vấn, né tránh chiếc xe đạp vụt qua đằng sau. Vừa nãy tiếng chuông khiến nàng giật mình, dưới chân bỗng cảm giác không thật, lồng ngực đánh trống liên hồi. Nỗi sợ của nàng. Khổng Tuyết Nhi hơi mất tự nhiên, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.

"Đoàn thường xuyên có hoạt động, không có bí thư thì sao được, bây giờ cậu lên nhậm chức, thật tốt mà." Nàng nói.

"Cậu nói vậy thì tớ yên tâm phần nào." Kim Tử Hàm thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Mặc cho kẻ khác đố kị, suy đoán nguyên do cô được chọn thế nào chăng nữa, chỉ cần Khổng Tuyết Nhi thừa nhận, chắc chắn sẽ không sai. Kim Tử Hàm ỷ lại vào nàng.

"Cậu yên tâm rồi thế còn tớ?" Khổng Tuyết Nhi nháy mắt với cô. "Bí thư đại nhân à, có phải cậu nên mời bạn bè một bữa nhân dịp thăng chức hay không?"

"Dễ thôi." Kim Tử Hàm hắng giọng, điệu bộ giảo hoạt. "Có điều cậu cũng phải dâng lễ vật chúc mừng cho tớ."

Khổng Tuyết Nhi không nhịn được khúc khích cùng Kim Tử Hàm vừa đi vừa thao thao bất tuyệt suốt đường trở về kí túc xá.

Khổng Tuyết Nhi tới làm việc tại đài phát thanh chuyện này không nhiều người biết đến chuyên mục kia cũng chưa quá phổ biến, cho nên nàng ao ước ai đó chúc mừng vẫn còn quá sớm.

Buổi chiều hôm sau, Khổng Tuyết Nhi cầm bản báo cáo tới văn phòng đoàn thanh niên, nằm ở khoa Văn học, bí thư là giáo sư bên khoa nàng, họ Thái.

Thời điểm Khổng Tuyết Nhi đến trùng hợp đụng mặt người quen từ lầu hai xuống, thân là phó bí thư khoa Văn học - Ngu Thư Hân, việc cô xuất hiện tại đây cũng không quá lạ.

Nhưng kì quái ở chỗ, tư thế của cô bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống. Đôi mắt vô hồn lướt qua người Khổng Tuyết Nhi.

Khổng Tuyết Nhi sẽ không cho rằng Ngu Thư Hân là kiểu người chẳng coi ai ra gì nên vội vàng giữ cô lại. "Ngu Thư Hân, cậu làm sao thế?"

Ngu Thư Hân tựa hồ nghe tiếng ai gọi mình, mờ mịt xoay người, bắt gặp một khuôn mặt thân quen. "Là cậu... Khổng Tuyết Nhi?"

"Cậu không thoải mái ở chỗ nào sao?" Khổng Tuyết Nhi gật đầu, dưới tầng vọng tới tiếng trò chuyện, có bóng người đi đến, trông thấy tình huống trước mắt, ai cũng biểu lộ chút kinh ngạc, Khổng Tuyết Nhi đành ra hiệu cho bọn họ đi tiếp.

"Khổng Tuyết Nhi?" Ngu Thư Hân không bị quấy rầy bởi xung quanh, miệng lẩm bẩm tên nàng, sau đó ánh mắt đột nhiên ác liệt, cô bắt lấy tay nàng, nắm đến phát đau. "Là cậu có phải không?"

"Sao cơ?" Khổng Tuyết Nhi kinh ngạc, nàng biết Ngu Thư Hân tính khí rất dễ chịu, lại xuất hiện dáng vẻ vô cùng chật vật.

"Là cậu nói có đúng không?" Ngu Thư Hân vẫn giữ tay nàng, trong mắt lóe lên sự tuyệt vọng.

Khổng Tuyết Nhi tránh không nổi, chỉ có thể từ từ trấn an cô. "Cậu bỏ tay tôi ra đã, tôi sẽ không đi, có gì rồi nói."

"Nói? Nên nói gì nữa?" Ngu Thư Hân cắn môi, nước mắt chậm rãi tuôn trào.

Khổng Tuyết Nhi bất đắc dĩ dùng lực áp chế Ngu Thư Hân lại, nhỏ tiếng."Trước tiên cậu bình tĩnh đi, chuyện gì đều có thể giải quyết được."

Toàn thân Ngu Thư Hân không ngừng run lên, đứng trước ánh mắt dịu dàng phân nửa của Khổng Tuyết Nhi giúp cô dần định ổn lại tâm lý, bàn tay siết tay nàng cũng bắt đầu không còn lực buông lỏng.

Dưới lầu truyền đến thanh âm người tới, Khổng Tuyết Nhi cảm thấy không thể cứ để Ngu Thư Hân như thế này mà đi, đành nép sang một bên, vốn muốn chờ người nọ bước qua, ai ngờ người xuất hiện kia lại là "Dụ Ngôn"

Ngu Thư Hân nghe thấy tên cô nhanh chóng xoay người nhào vào trong lòng Dụ Ngôn.

Dụ Ngôn ôm Ngu Thư Hân, vươn tay xoa tấm lưng đang nấc lên từng nhịp, ánh mắt cô đặt lên nàng. "Sao cậu lại ở đây?"

Khổng Tuyết Nhi đưa báo cáo trong tay ra. "Phòng phát thanh mở tiệc."Đồng thời áy náy quan sát tấm lưng Ngu Thư Hân.

Dụ Ngôn không trả lời, ôm Ngu Thư Hân xoay người muốn đi. "Cậu nhanh đi đi."

"Chờ chút." Khổng Tuyết Nhi đuổi theo. "Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì..."

Dụ Ngôn hơi nghiêng đầu nán lại, lắng nghe nàng nói.

"Thế nhưng cậu ấy nghi ngờ tôi." Khổng Tuyết Nhi chỉ Ngu Thư Hân.

Dụ Ngôn hơi ngạc nhiên, cúi đầu nhìn Ngu Thư Hân, Ngu Thư Hân lại đang nhìn Khổng Tuyết Nhi, dáng vẻ quả thực có chút chống chế.

"Không phải cậu ấy." Dụ Ngôn nói với Ngu Thư Hân, rồi quay qua Khổng Tuyết Nhi. "Cậu yên tâm, chuyện không liên quan gì tới cậu, cậu ấy chỉ đang nhìn gà hóa cuốc mà thôi."

Khổng Tuyết Nhi còn muốn tiếp tục, Dụ Ngôn lắc đầu ngỏ ý muốn kết thúc. "Chờ cậu xong chuyện thì đến tìm tôi nhé."

Khổng Tuyết Nhi đồng ý. "Vậy được rồi, tôi đi trước."

Ngu Thư Hân theo dõi Khổng Tuyết Nhi ngày càng xa, cô đẩy Dụ Ngôn. "Nói cậu ấy đến tìm làm gì, tôi tin người đó chính là cậu ấy."

"Sao lại là cậu ấy được?" Dụ Ngôn thở dài một tiếng, bước chân đều đều xuống lầu.

"Hừ!" Ngu Thư Hân theo ngay sau cô.

Rất nhanh sau đó, Khổng Tuyết Nhi rốt cuộc cũng hiểu Ngu Thư Hân xảy ra chuyện gì.

Lời Thái bí thư rất hàm súc, song ý tứ lại vô cùng rõ ràng. Phát thanh một dạng truyền thông có tốc độ truyền bá vô cùng nhanh, tin đồn lan rộng gây ảnh hưởng tới rất nhiều người, vì lẽ đó quy tắc soạn ra hi vọng tránh phá vỡ những điều tốt đẹp, dễ dàng gây rối tà tâm, giống như mục tiêu đã đề ra.

"Khích lệ, cổ vũ, thúc giục lòng người"

Đây mới là nghĩa vụ của đài phát thanh.

Rời khỏi phòng phát thanh, ai cũng đều thất thần.

"Nếu như công khai cái kia, không phải sẽ khiến người ta buồn đến chết sao."

"Cơ mà luật không được phép yêu đương đó, thực tình, là muốn một chút tự do cũng cấm đoán."

"Tục ngữ đã có câu "yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu" mà."

"Cuộc sống đại học vốn như tờ giấy trắng, được phép phác hoạ bức hoại còn lại không được vẽ thêm bất kì chi tiết nào nữa."

"Có ý tứ gì?"

"Không phải đen thì cũng trắng, loại màu sắc rực rỡ cậu nghĩ có thể xuất hiện ở đây?"

"..."

Khổng Tuyết Nhi lặng im lắng nghe cơn phiền não của mọi người, từng bước chậm lại.

Trong chớp mắt, ký ức tái hiện. Nàng nhớ về cảnh tượng hôm trước dưới tầng nhà Dụ Ngôn.

Ngu Thư Hân dìu một chàng trai, dáng vẻ vô cùng thân mật. Hơn nữa lời Thái bí thư ý vị sâu xa, xem chừng chuyện yêu đương của cô ấy đã bị đoàn ủy phát hiện rồi.

Có điều, thật quá trùng hợp, ngay sau khi nàng bắt gặp cảnh tượng ấy, hay là còn có nguyên nhân khác?

Quên đi, vẫn nên trực tiếp hỏi thì hơn.

Mọi chuyện quả thực giống như Khổng Tuyết Nhi suy đoán.

Ngu Thư Hân ăn trưa xong thì bị triệu đến văn phòng đoàn thanh niên. Bởi vì rất lâu vẫn chưa thấy cô về nên Dụ Ngôn đi tìm gặp Hạ Mông.

Hạ Mông là bí thư của khoa, Ngu Thư Hân là phó bí thư, Thái bí thư muốn gặp cô cũng là bình thường, chỉ có Hạ Mông do dự chốc lát mới dám kể cho Dụ Ngôn Ngu Thư Hân bị phát hiện yêu đương, chuyện rất nghiêm trọng.

Dụ Ngôn nghe xong, rùng mình một hồi, nghĩ mình từng nói với cô chẳng có lẽ miệng mình quả thực là "mồm quạ đen"?

Ngu Thư Hân cùng Triệu Tiểu Đường, là bạn học thời phổ thông, tình yêu giữa cả hai nảy nở khá sớm, do điểm thi đại học cao thấp khác nhau không thể cùng một trường, ít nhất vẫn có thể chung thành phố và duy trì mối quan hệ đến tận bây giờ.

Thật không biết đã bị trường học phát hiện ra thế nào, một khi đăng thông báo thì chắc hẳn đang nắm chứng cứ xác thực, việc xảy đến đột ngột, rốt cuộc nguyên nhân là gì?

Dụ Ngôn tránh không khỏi nghĩ về tuần lễ điên cuồng trước, có lẽ... nhưng không thể nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net