Chương 45: "Ngân hàng"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lúc Chrow vẫn còn chìm đắm trong dòng suy nghĩ thì đột nhiên quyển sổ trên tay hắn hiện ra một dòng chữ. Nét chữ quen thuộc, thông tin quen thuộc, thông báo rằng việc hắn nhờ đã hoàn thành, chờ hắn chuyển tiền thù lao.

"Ồ? Xong rồi sao?" Chrow hơi ngạc nhiên, dựa theo tính cách của Yemairi lẫn đàn anh thì theo suy tính của hắn ít nhất cũng phải thêm nửa tiếng nữa mới thành công. Không ngờ là nhanh như vậy, biểu thị có vẻ như Luwish vốn muốn dùng cách từ từ nhưng nửa đường bị bể kế hoạch nên chỉ có thể nói thẳng một cách dứt khoát?

Haha, hắn chỉ là người cung cấp thông tin và đưa ra yêu cầu cùng thù lao tương ứng, còn về việc làm sao Luwish Etoins thuyết phục được Yemairi ngồi xuống nói chuyện cùng mình thì hắn không biết.

Dù sao thì, chuyện cần làm cũng làm xong rồi. Đi chuyển tiền thôi!

Nghĩ xong, Chrow đặt Derilm xuống đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài. Misam thấy anh trai đột nhiên đứng lên thì hỏi:

[Anh định đi đâu ư?]

Derilm đang nằm cuộn tròn bị nhấc lên thả xuống cũng tỉnh giấc, nó ngước mắt nhìn người đang choàng áo đội mũ vào bằng ánh mắt tò mò.

"Đi trả tiền, bây giờ anh ra ngân hàng một chuyến. Derilm vào không gian đi, Misam theo anh." Chrow đội mũ vào, chuẩn bị rời đi. Trước khi đi còn không quên nhờ Misam đặt một thuật che mắt, khiến cho mọi người tin rằng hắn vẫn còn bên trong.

Sơ mi trắng, quần tây đen, giày đen, áo chùng và nón màu nâu sẫm, tóc dài buộc thành đuôi gà nhỏ ở sau được giấu vào trong nón. Bây giờ hắn lại thêm một cái khẩu trang và đeo thêm một đôi găng tay màu đen nữa mới hoàn thành.

Chrow muốn đi ra ngân hàng nhưng lại không thể sử dụng con ngựa của mình, nếu vậy thì sẽ bị dấy lên nghi ngờ về sự tồn tại của "hắn" ở trong phòng. Vì lẽ đó, hiện giờ hắn chỉ có thể đi bộ, nhưng cũng không thể đi ra từ cửa chính cho nên không nói hai lời, hắn mở cửa sổ nhảy thẳng ra ngoài.

Cũng may rằng khi sáng Lactor đã không chọn một khách sạn sát biển, nếu không thì hắn nhảy ra như thế này đã về thẳng với vòng tay của mẹ biển cả yêu thương rồi.

Chrow bắt đầu dạo bước trên con đường bến cảng, hiên ngang mà đi như không sợ ai nhận ra. Việc này cũng dễ hiểu, vốn mặt của hắn đã ít người biết, nay thêm bộ trang phục vô cùng vô cùng tầm thường như thế này, đi ba bước có thể gặp được một đống người mặc y hệt nên hắn không hề sợ hãi. Tuy nhiên, việc giữa bến cảng vắng tanh, buổi trưa trời nắng chang chang lại có người trùm kín mít đi tản bộ là một việc hết sức không bình thường. Nhưng ai quan tâm chứ, trời nắng như thế chưa cần biết ra đường làm cái gì, dám để đầu trần ló mặt ra cửa đã là một dũng sĩ rồi.

Cứ thế, Chrow rời khỏi Lecras, tiến vào khu dân cư, lúc này mới bắt đầu thấy nhiều người lên, hắn cũng theo đó dễ dàng hòa vào dòng người toàn công nhân mặc đồ xám đang hối hả về nhà sau giờ tan ca buổi sáng. Lại đi thêm một chốc, cuối cùng Chrow cũng dừng bước tại một ngôi nhà trông kiểu dáng hơi khang trang một chút, tuy vẫn làm bằng gỗ nhưng lại toát lên một vẻ gì đó cao sang hơn những ngôi nhà tập thể xập xệ xung quanh.

"Ngân hàng Fersomh"

Chrow nhìn lên bảng hiệu màu nâu sữa một chút xác định địa điểm rồi mới đẩy cửa bước vào.

Hôm nay hắn không chọn trang phục bắt mắt, một phần vì không biết kiện hàng lần này là vật phẩm dành tặng cho Vương hậu, một phần cũng là vì hắn vốn có chuyện cần làm cho nên không thể mặc trang phục quá cầu kì. Nhất là khi đi ra ngân hàng, trang phục nổi bật sẽ không phù hợp tính cách và thân phận tài khoản này của hắn.

Falloin Edeumer, một thanh niên trẻ tuổi giàu có khiêm tốn và ít lời.

Nói về danh tính này thì lại có dính dáng đến người mà hắn sắp chuyển tiền đây - Luwish Etoins. Chuyện phải kể về tận năm thứ 3 hắn học tại học viện, cũng là lần đầu tiên hắn quen biết người đàn anh ngoại trừ bản vẽ thì không có hứng thú với bất kì thứ gì này, được đóng cửa ở trong nhà chính là phần thưởng tuyệt vời nhất đối với anh ta.

Đến bây giờ Chrow vẫn còn nhớ rõ ánh mắt ngơ ngác của đàn anh khi hắn tìm đến để thảo luận bản thiết kế trong một buổi chiều đẹp đẽ. Sau đó ánh mắt ngơ ngác ấy dần chuyển thành như nhìn một con ác quỷ khi liên tục giày vò tinh thần mình.

"Sao cậu không đi ngỏm mẹ luôn đi mà cứ tìm anh hoài vậy????!!!" Luwish gào lên, chịu hết nổi cầm cốc nước lên uống một hơi cạn sạch. Ánh mắt nhìn về phía đàn em khóa dưới đang cười hiền của mình như thể đang nhìn một ác ma.

"Àh... Anh à, ở khoa Kỹ Thuật em chỉ biết mỗi anh thôi. Hơn nữa, thành tích của anh cũng là tốt nhất, phù hợp nhất với yêu cầu của những bản thiết kế này mà..." Cậu đàn em hướng ánh mắt nhìn về phía hắn, nhỏ giọng nói. Điều này khiến cho Luwish ngoài việc ngửa mặt lên trời chửi thề ra thì không còn biết làm gì khác.

Thằng nhỏ này từ một tháng trước đột nhiên bằng một cách thần kì nào đó lại biết được phòng của anh - thứ mà trong nguyên khóa không một ai biết, bởi vì quang năm suốt tháng anh có ra khỏi cửa đâu mà thấy. Sau đó mỗi buổi chiều là nó lại đến tìm anh, mỗi lần như vậy còn đem theo một sấp giấy khá là dày, bên trên đều là các loại bản thiết kế, thông tin và số liệu. Tuy mỗi ngày đều được trả tiền cho thời gian ở lại nhưng Luwish dần chịu không nổi nữa.

Giai đoạn đầu, cứ ngỡ đây là đàn em khóa dưới có ước muốn trở thành Nhà Thiết Kế của mình nên hắn vô cùng nhiệt tình giúp đỡ, nhưng thời gian dài bị bào mòn trí não khiến hắn mệt tim vô cùng. Cuối cùng, có hôm hắn thuận miệng hỏi trong khi đối phương đang ngồi tính toán số liệu trên cái máy tính của hắn thì mới biết được chân tướng sau màn.

"Cậu định thi vào Chuyên ngành Nhà Thiết Kế vào năm sau à?" Luwish vạch một đường lên giấy.

"Hả? Sao em thi được, em là sinh viên khoa Kiếm thuật và Giáo dục mà." Đối phương vẫn không rời mắt khỏi các cần gạc và công tắc số liệu, tiếng gảy lách tách vẫn cứ vang lên đều đều.

Bởi vì không quay đầu lại nên đối phương không thể nào thấy được vẻ ngơ ngác trong mắt Luwish. Bàn tay anh ta run run, cây bút chì rớt bộp xuống mặt bàn. Nghe âm thanh, người đang chăm chú với các con số lúc này mới quay đầu lại, vẫn là gương mặt gầy gò hiền hòa, con ngươi hoàng kim và mái tóc đen hơi dài đến cạnh hàm quen thuộc suốt hơn một tháng không ngày nào không gặp. Nhưng lúc này trong mắt Luwish, đó lại như gương mặt của ma vương, một ma vương thực thụ.

Ở học viện có hai nhóm môn được phân ra là môn Chủ Động và môn Thụ Động. Chủ Động và Thụ Động ở đây không phải là các môn do học sinh đăng ký hay do giáo viên phát xuống, mà là chỉ tính chất của môn học. Ví dụ môn Kiếm thuật là môn sử dụng kiếm, vận dụng cơ thể để ra đòn chiến đấu thì gọi là Chủ Động. Còn môn Giáo dục là chủ yếu sử dụng trí nhớ, trí não, phân tích tình hình, ứng xử và dạy dỗ nên gọi là Thụ Động. Dễ hiểu hơn là môn Chủ Động là môn vận dụng thể chất còn môn Thụ Động là môn vận dụng tinh thần.

Chương trình tổng cộng có 8 môn, bao gồm 6 môn bắt buộc là nhóm môn Chung: Lịch sử, Toán học, Văn học, Thuật học, Thể chất và Xã hội. Mỗi học sinh sẽ được đăng ký 1 môn Chủ Động và 1 môn Thụ Động, thời khóa biểu của mỗi học sinh sẽ được sắp xếp dựa trên hai môn này, đây cũng là thứ giúp cho các giáo viên xếp lớp cũng như phân loại học sinh dễ dàng hơn.

Từ môn Chủ Động và môn Thụ Động sẽ dẫn tới các Chuyên ngành khác nhau, việc lựa chọn hai môn tự chọn cũng ảnh hưởng rất nhiều đến việc chọn Chuyên ngành. Có Chuyên ngành thiên về môn Chủ Động như Pháp sư hay Kiếm sĩ, cũng lại có Chuyên ngành thiên về Thụ Động hơn như là Giáo viên hay Học giả. Con đường của học sinh trong học viện luôn được quyết định ở việc đăng ký môn tự chọn.

Luwish là sinh viên khoa Kỹ Thuật, hai môn đăng ký là Chế Tạo (Chủ) và Sinh Tồn (Thụ). Đây là tổ hợp môn không thiên về bên nào nhưng cũng đủ để phản ánh lên châm ngôn sống của anh ta: Cho dù có làm nhiều thế nào thì cũng không được để bản thân ngỏm vì đói.

Chrow lại là sinh viên khoa Xã hội, hai môn đăng ký là Kiếm thuật và Giáo dục. Tổ hợp môn này phối với khoa của hắn thật sự không ăn nhập miếng nào, Giáo dục thì không nói nhưng tại sao lại tòi ra môn Kiếm thuật vậy??

"Chưa nói đến việc cậu không phải là đàn em chung khoa của anh thì anh thật sự thắc mắc tại sao cậu là sinh viên khoa Xã Hội mà lại đăng ký môn Kiếm thuật chi vậy? Xong rồi giờ còn xách theo một đống bản thiết kế chạy qua khoa Kỹ Thuật của anh ngồi làm? Sẵn tiện còn bóc lột sức lao động của anh mày nữa???" Luwish nhăn mặt, không nhìn xâu tiền be bé tỏa ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, tuy được trả tiền sau mỗi buổi "mượn phòng" nhưng hắn vẫn cảm thấy mình bị lừa gạt và khó chịu thế nào ấy.

"Do anh trai em đăng ký, anh ấy nói nhìn em gầy quá nên điền luôn cho em môn tự chọn là Kiếm thuật. Nhưng mà cổ tay thường xuyên không chịu được cường độ luyện tập nên em không hay dùng kiếm cho lắm, em vẫn đang suy nghĩ có loại vũ khí nào phù hợp với mình không." Chrow gãi gãi má, cười ngại ngùng.

"Vậy sao? Yếu à? Hả đứa đứng thứ hai trong Thống Trị? Mày giỡn với anh mày đó hả?" Luwish liếc Chrow, trên mặt viết rõ bốn chữ: Chắc anh mày tin.

Chrow bất đắc dĩ cười, tuy ngoài mặt tỏ ra có chút áy náy vì mình lừa người ta bao lâu nay nhưng trong lòng lại thầm cảm thán quả nhiên là thiết bị do sinh vên có thành tích thuộc hàng tốt nhất của khoa Kỹ Thuật mày mò nghiên cứu ra, máy tính của ông anh này xài êm phết.

Chưa nói đến hình dạng rối mắt của nó khiến người bình thường nhìn vào đống cần gạc và dây nối đã muốn tiền đình. Thì thứ mà Chrow ưng nhất ở chiếc máy này, đến nỗi muốn cắm cọc ở khoa Kỹ Thuật luôn đó chính là công năng của nó.

Thật tuyệt vời, có thể tính toán cùng lúc một núi phép tính, lại còn có thể dựa theo hình ảnh bản vẽ đã được nhập vào từ đó phân tích ra vô vàn thông tin khác như chất liệu phù hợp, đề xuất đối với thiết kế, đề xuất đối với thông số, đề xuất công thức, màn hình thử nghiệm trước sản phẩm dưới dạng trình chiếu ảo ảnh, rủi ro, tỉ lệ thành công khi chế tác, tỉ lệ chế tác thành công cao hơn khi sử dụng vật liệu nào, thiết bị phù hợp với môi trường nào tầng lớp nào. Thậm chí ngay cả mấy thứ ngoài lề như bảng phối màu để sơn cho thiết kế, bảng màu quý phái, bảng màu thanh lịch, bảng màu ngọt ngào cũng được hiển thị trên màn hình ảo ảnh. Còn có cả tự ước lượng tiền vốn, tiền lời, tính toán xác suất bán ra thu vào ở các vùng khác nhau trên đất nước, v, v, ...

Đây đúng là một chiếc máy tính toàn năng, thậm chí xứng đáng được vinh danh là "Nàng thơ" trong mộng của tất cả các Kỹ Thuật Sư và Nhà Thiết Kế. Nếu chủ nhân của chiếc máy này là người khác thì sẽ trở thành thần tượng bất tử của toàn bộ Kỹ Thuật Sư. Nhưng đáng tiếc, chủ nhân của nó lại là Luwish Etoins, cho nên hiện giờ ngoài anh ta và những người có hậu thuẫn nguồn nhân lực khổng lồ thì những người khác đang theo ngành Kỹ Thuật Sư hiện tại đều đang rụng tóc từng ngày bên đống vật liệu và công trình dang dở.

Nhác thấy Chrow đang định tiếp tục quay về cắm đầu vào máy tính của bản thân, Luwish đứng dậy cầm lõi mana của máy tính kéo ra khỏi thiết bị. Màn hình ảo ảnh màu xanh lam đang lấn át toàn bộ căn phòng bỗng tắt phụt. Nhìn thấy ánh mắt bất ngờ của đàn em, Luwish chỉ cười nói:

"Bây giờ cậu tự về hay để anh mở cửa đá cậu đi?"

"Được thôi, em về. Ngày mai buổi sáng 6 giờ gặp lại." Cứ tưởng sẽ được nghe tiếng năn nỉ cầu xin của đàn em, ai ngờ đối phương lại chỉ tỉnh bơ đứng lên cầm lại lõi mana trên tay hắn, trước khi có chuyện xảy ra thì nhanh chóng bỏ vào túi mở cửa ra về. Lõi mana này cũng giống như bộ nhớ, chỉ cần chưa hỏng là còn sử dụng được.

"Mẹ, anh nguyền rủa cậu đến hết đời không có người yêu. Cái thằng ác ma chuyên bóc lột sức lao động của người khác, 6 giờ sáng mày không lên lớp chạy qua phòng anh làm gì???" Luwish cáu.

"Bù giờ, hôm nay em chưa tính xong, ngày mai phải qua sớm để tính tiếp thôi. Anh yên tâm, mai em vẫn sẽ đem tiền qua, tiền hôm nay anh không cần trả lại nhé!" Cậu đàn em chỉ mỉm cười rồi bước đi trong sự không biết nói gì của đàn anh.

"Ting-" Đợi đến khi Chrow đi mất, Luwish đóng cửa lại quay về bàn làm việc ngồi, máy truyền tin trong tay anh bỗng vang lên âm thanh.

[Giúp em tạo một tài khoản ngân hàng ở Fesomh, thù lao 10 Tild.]

Quả là giọng của Chrow nhưng vì đây là máy truyền tin đời đầu nên âm thanh không được tốt lắm, còn hơi rè rè, cũng phát ra bên ngoài chứ không truyền trực tiếp vào lỗ tai.

[Tên gì?] Luwish hỏi lại.

[Mai gặp rồi nói.] Ngay lập tức đã có hồi âm.

[Ờ.]

Sáng ngày hôm sau, đúng 6 giờ Chrow từ khoa Xã hội xách theo một cái vali đi sang khoa Kỹ Thuật. Hai người rời khỏi khuôn viên trường rẽ vào một con hẻm, ở nơi này có một bức tường nối thẳng tới bến cảng Lecras thuộc địa phận nhà Aterns. Sau đó, Luwish dẫn Chrow đến một ngôi nhà khá khang trang so với chung quanh, đẩy cửa bước vào trong.

"Cậu muốn tạo tên gì?" Luwish quay sang hỏi Chrow.

Nơi này gọi là ngân hàng nhưng thực chất Chrow lại thấy nó giống như tủ gửi tiền công cộng hơn.

"Falloin Edeumer, một thanh niên trẻ tuổi, giàu có và ít lời."

"Tên của ngài là gì?" Quản lý là một cô gái tầm hai mươi, gương mặt xinh xắn, mái tóc màu hạt dẻ được búi gọn gàng, đôi mắt màu nâu đen toát lên ánh sáng, trang phục màu trắng làm tôn lên nước da và dáng người của cô. Cả người nhìn qua giống như một thiên sứ giáng trần, thu hút mọi ánh nhìn ngay từ lần đầu gặp mặt.

Ereina mỉm cười mở quyển sách trước mặt ra, ngẩn đầu lên mở lời trò chuyện với vị khách vừa đến.

Chrow đang ngẩn đầu nhìn lên hình ảnh vị Thiên Thần được trạm khắc bằng kim loại gắn trên tường nghe thấy âm thanh thì thu hồi tầm mắt, đối diện với chủ nhân âm thanh.

"Falloin Edeumer, mật khẩu để ta tự viết." Từ năm 3 đến bây giờ đã là 4 năm, Chrow khẽ điều chỉnh giọng nói của mình cho trầm hơn một chút rồi nói, vươn tay tiếp nhận tờ giấy đặc chế viết mật khẩu lên để cho Ereina tìm được "hộp" tương ứng dán vào để mở ra. Việc này giúp cho người gửi tiền cảm thấy an tâm khi chính nhân viên cũng không biết được mật khẩu là gì.

Tiếp nhận tờ giấy từ tay Chrow, Ereina nói xin ngài vui lòng chờ một chút rồi quay người đi vào trong, lát sau đã trở ra với một chiếng rương cỡ vừa trrong tay, bên trên nắp có dán một tờ giấy vào rãnh được khắc sẵn, hiển nhiên là mật khẩu đã ứng với khóa.

Ngân hàng Fersomh là ngân hàng cá nhân, cho nên không cần thiết phải dựa theo một tá quy tắc của ngân hàng do Hoàng thất quản lý. Nghĩa là, ông chủ ở đây là một người đàn ông giàu có, sau đó ông ta xây ra một căn nhà dùng để làm nơi chứa tiền. Sau đó ai muốn gửi tiền ở đây thì cứ đăng ký một cái tên, không nhất thiết là tên thật, không cần giấy chứng minh thân phận, cũng không cần xác nhận danh tính hay địa chỉ, chỉ cần tên và mật khẩu là được. Rồi hằng tháng chỉ cần trả cho ông ta mức % nhất định gọi là "phí giữ thay" là được.

Trong lúc Chrow mở rương ra, Ereina bèn mở lời trước, khơi đầu câu chuyện.

"Khi nãy ngài đang nhìn tượng của Thiên Thần Cát Tường sao?"

"Đúng vậy." Chrow lấy ra một cái túi, đếm đủ 100 đồng vào rồi đóng nắp lại. Rương ở đây được thiết kế đặc biệt, trừ chủ nhân tài khoản thì sau khi mở nắp ra sẽ không thấy bên trong có gì ngoài một màu đen kịt, mức độ an tâm và hài lòng của khách hàng luôn được quan tâm rất nhiều trong khi làm việc.

"Thiên Thần Cát Tường là một vị thiên thần hiền lành, mang tới may mắn, tài lộc cho tín đồ. Ông chủ của tôi lúc trước cũng không phải là tín đồ của Ngài, cuộc sống cũng không mấy khá giả. Nhưng kể từ khi gặp một vị thương nhân giàu có khác chỉ cho việc thờ phụng Ngài sẽ mang đến tài lộc thì ông chủ mới bắt đầu tín ngưỡng Ngài, đến nay cũng sắp gần hai mươi năm rồi." Ereina mỉm cười nhẹ nhàng, như cảm thấy mừng cho ông chủ của mình. Vừa nói cô vừa cầm lấy túi tiền bỏ vào trong một cái hộp, đóng kín nắp lại.

"Người nhận: Luwish Etoins, số tài khoản 023530108202443"

Chrow đóng nắp gương lại. Ngước mắt lên nhìn giống như tỏ ra quan tâm đến câu chuyện mà Ereina đang kể. Trong tầm mắt của hắn, bảng tên bằng bạc trên ngực quản lý lóe lên ánh bạc theo chuyển động của chủ nhân, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh phản chiếu gương mặt của vị thiên thần trên tường.

"Ngài biết không, bức tượng của "Ngài" trên bức tường đó được đúc từ tổng số bạc nửa năm thu vào của ông chủ. Điều này thể hiện rất rõ sự trung thành và tôn kính của ông đối với niềm tin dành cho "Ngài"." Ereina mở ra chiếc hộp đã trống không cho hắn thấy túi tiền đã được chuyển đi, sau đó xé một tờ giấy viết hóa đơn giao dịch cho hắn.

"Ngay cả bản thân tôi trước kia cũng không hề khá giả, bố mẹ mất sớm, mấy đứa em trong nhà bệnh triền miên không có tiền chạy chữa. May sao tôi gặp được ông chủ, được ông dẫn dắt nhập đạo, cuộc sống từ do mới khá giả lên." Ereina đặt tay lên ngực hơi cúi đầu tỏ ý chào đối với Chrow. Trước khi hắn rời đi còn ngẩng đầu lên mỉm cười nói một câu.

"Ngài cũng có thể thử tín ngưỡng "Ngài", thưa khách hàng tôn quý."

"Tên của "Ngài" là gì?" Chrow lẳng lặng nghe hết câu chuyện của Ereina, thầm thay toàn bộ danh xưng trong truyện thành "bác" và "Ngài". Cuối cùng hỏi ra một câu như thế.

"?.. Tên của "Ngài" là Ashediey thưa ngài." Ereina có hơi ngẩn ra nhưng cuối cùng vẫn đáp lại.

Nhận được câu trả lời mình muốn, Chrow không hỏi nữa mà quay người rời khỏi cửa. Trước khi đi hắn còn ngước mắt lên liếc nhìn lại tạo hình của bức tượng trên tường lần nữa.

Đó là hình một cậu bé tầm năm tuổi người Legia quấn dải lụa dài quanh người, đôi cánh thiên thần phía sau đang giang rộng ra, mắt nhắm hờ, cả người cong lại ôm lấy một đồng tiền to lớn. Toàn bộ bức tượng được làm bằng bạc sáng bóng, phản chiếu ánh sáng từ cửa sổ làm nó phủ lên một lớp hào quang vô cùng huyền diệu, khiến người ta khó lòng dời mắt.

Ra đến bên ngoài, cảm nhận sự khó chịu đã dần tan đi, Misam mới từ biển linh hồn của Chrow ló đầu ra. Cô bé ngước lên nhìn anh trai bằng mắt mắt lo lắng.

[Anh...]

[Anh biết, cô gái đó đang muốn "truyền giáo" cho anh.] Chrow đáp lời, trrong đầu đã dấy lên muôn vàn suy nghĩ khác nhau thành một mạng lưới.

==================

4/2/2024

Góc thú tội: Ok được rồi, tui thừa nhận tui mỗi tháng 1 chương. Nhưng chương này cũng đã 3k8 rồi đó nha=)))

Thực ra là còn khúc sau một tí nữa rồi mới hết chương nhưng tui thấy dài quá nên cắt sang chương sau, với tui buồn ngủ rồi nên không gõ tiếp đâu haha.

Tui cũng biết mọi người thấy tui câu chương rồi, nhưng mà tui câu không phải hoàn toàn là câu thôi mà tui còn nhét gợi ý cốt truyện vào nữa đó. Mọi người muốn soi muốn đoán thì cứ thoải mái đi haha, dù sao thì có một số cái cũng N năm sau mới giải mã mà:)))

Đoán xem đoán xem, cốt truyện của Con Nuôi khi nào mới nghiêm túc lên đây:>>>>

Sẵn đây thả cho mọi người chiếc art mới nhất của Chrow, bức này có dị bản nhưng tui chỉ tuồn nội bộ qua messenger thôi, ai muốn coi thì ib tui nhá=)))


Góc lập flag:
Thì chuyện là một hôm nào đó của tháng 9 tui có nói với bà @cucbotbietlan là nếu Tết Nguyên Đán năm nay Con Nuôi đạt 10k view thì tui sẽ vẽ art Collab với bả, nội dung của Collab thì như hình, ảnh được cung cấp bởi bả tại tui vừa chơi ngoo lập flag xong thì bả đã cap lại rồi. Tui diếm tới hôm nay còn 5 ngày mới nói cho mọi người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net