Chương 10: Cưới Em Nhé

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong một căn phòng ở bệnh viện, một chàng trai đọc cho cô gái những câu chuyện cổ tích màu nhiệm

- Và thế là Cinderella sống bên cạnh hoàng tử mãi mãi về sau

- Anh đọc 6 cuốn truyện rồi đấy, mệt không?

- Nhớ ngày xưa, em đã đọc cho anh toàn bộ sách truyện trong nhà đến mức mỏi miệng không ăn cơm được. Như này đã là gì

- Anh bắt nạt em

- Đứa nào vòi anh mua kem cho rồi một mình đứng đó nốc hết kem vào mồm rồi chạy đi chơi để anh ngồi đó đợi 2 tiếng hả

- Anh..anh nhớ dai thế nhỉ

Mình vòng tay qua nhéo má Hoàng thật đau

- Nào, cô đừng có lộng hành. Cô tưởng cô bị thương thì tôi không đánh cô sao?

- Đấy? đánh đi

Hoàng đặt hai tay lên mặt mình rồi môi chạm môi, hôn lâu lắm cơ. Lúc sau mình đẩy ra thở hổn hển thì hắn cười cười mặt gian xảo ghê gớm

- Anh đánh bằng môi đấy, đau không

- Đau cái tổ sư nhà anh, đi ra

- Em hắt hủi anh à?

- Ừ

- Anh không cần anh nữa à?

- Ừ

- Em ghét anh à?

- Ừ

- Vậy thôi..nhưng anh cần em

Tên kia nhào tới thọt lét mình làm mình vừa đau vừa cười. Bỗng có ai đó mở cửa ra, đó là cô gái hôm qua

- Ồ, có vẻ em làm gián đoạn hai người vui đùa

- Cô tới đây làm gì? hôm qua tôi nói cô không hiểu sao?

Gì vậy? Hoàng đã nói gì với cô ta sao?

- Diệu Hương, cô cũng mưu mô xảo trá lắm. Cô không thể buông tha tôi được sao? nhìn đi, đây là vợ tôi, là người tôi sẽ cưới và đi đến với nhau suốt cuộc đời

- Anh quá đáng thật đấy, em yêu anh đến nhường nào. Cớ sao anh lại phũ phàng như vậy

- Cút đi

- Tại con nhỏ này đúng không?

- Cô..

- Cô nhỏ hơn tôi tận 5 tuổi đấy, nít ranh con! biết đường mà lựa đi

Hương tiến về phía mình

- Đừng đe doạ người phụ nữ của tôi

Hoàng đẩy mình ra sau lưng

- Anh bây giờ ra dáng anh hùng quá nhỉ, đừng trách em ác

Hương quay người đi sẵn tiện cầm cốc nước hất về phía mình. Cả người Hoàng ướt sũng, mình luống cuống lấy khăn lau

- Hoàng, anh..anh có sao không?

Bỗng ai đó cầm lấy tay mình nhẹ thơm lên từng ngón tay

- Giá như em lo cho bản thân em được thế này thì tốt quá

- Anh mau thay đồ đi, lạnh lắm đó

- Em biết lạnh à? biết lạnh mà sao không chịu đắp chăn mà thò chân ra ngoài?

- Em..em..này, ai lại đi so đo chuyện nhỏ nhặt vậy chứ. Ở đó đi, em còn một bộ đồ bệnh nhân

Mình đứng dậy bị Hoàng đè xuống đắp chăn cẩn thận rồi nghiêm nghị bảo

- Vợ tôi mà bị gì là tôi nghiền cô ra đấy

- Xii!

Cứ thế, bạn đi vào thay đồ rồi leo tọt lên giường ôm mình ngủ, ấm áp và hạnh phúc biết bao nhiêu, đánh một giấc từ trưa đến tối muộn luôn cơ nhá, phởn luôn

- Hoàng, đừng có chọt má em nữa

- Không thích

- Em buồn ngủ lắm

- Như con lợn

- Anh nói sao

- Không phải sao, em ngủ từ 2h trưa tới 11h tối thì không gọi là lợn chứ là gì

- Kệ tôi

- Xinh thế này mà suốt ngày cứ xị mặt ra ấy. Em đói không?

- Anh bảo em là lợn mà

- Ừ thì anh đang hỏi bé lợn nhà anh có đói không

Ai đó cười khà khà để mình ngồi xị mặt ra

- Nói thế thôi em vẫn còn ốm lắm. Bác sĩ bảo em không đủ cân nặng để tiếp tục uống thuốc. Người gì đâu có 40kg, như con tôm khô ấy

Nói xong Hoàng nhấc điện thoại lên nhắn nhắn gì đó. 10p sau đã có người đem một bàn đồ ăn to ơi là to đến. 11h đêm rồi còn có người phục vụ sao? Bạn chạy đến cột tóc cho mình, múc cháo ra khẽ thổi rồi đút cho mình

- Đưa em tự ăn

- Ngày xưa em cũng đút anh ăn, bây giờ để anh đút cho em

- Ngày xưa khác, giờ khác

- Ừ, ngày xưa em ngoan ngoan gọi dạ bảo vâng. Bây giờ nói câu nào thì cãi chem chẻm. Há miệng ra

Có người vừa đút vừa cười, có người há miệng miễn cưỡng, thế là hết nguyên tô cháo

- Em uống sữa đi

Mình cầm hộp sữa lên tu tu một hơi dài hết sạch luôn

- Hoàng này, chỉ là vết thương ngoài da, mai là khỏi hẳn rồi. Anh đưa em đi gặp ba mẹ đi, dù gì em cũng đang mang mắt của con trai họ

- Em còn yếu lắm, không được

- Đi mà, Hoàng đẹp trai

Năn nỉ mãi thì bạn mới đồng ý, mặt vẫn nhăn nhăn nhó nhó, như con khỉ đột í. Mấy ngày hôm sau ở bệnh viện, mình được chăm như trứng luôn á nha. Hôm nay mình khoẻ rồi, định xuất viện xong đi thẳng về quê thăm ba mẹ luôn. Mình cũng ở với họ mấy năm trời, gọi ba mẹ quen rồi nên giờ thay đổi cách xưng hô cũng kì lắm. Nói cho các bạn biết, sau khi về quê thì chúng mình sẽ đi đăng kí kết hôn đó, nhắc đến sao mà ngại ngùng thế nhỉ. Khỏi nói, tên Hoàng kia thì phởn lắm, cười suốt ngày cười thôi. Ba mẹ mình ở tận Thái Bình, từ Hà Nội về hơn 100km, đi tầm 2 tiếng là đến rồi. Mà chẳng hiểu sao, bạn Trọng Hoàng sợ mình mệt hay sao mà dặn tài xế đi chậm thiệt chậm, thành ra mất tận 5 tiếng lận. Mình đi từ sáng sớm, đến nơi cũng đã 1 giờ chiều. Vẫn là căn nhà đấy, nơi chất chứa bao nhiêu kỉ niệm đẹp. Vui có buồn có, lấp ló sau vườn, một hình dáng quen thuộc làm mình rưng rưng nước mắt

- Ba..ba

Người đàn ông ngẩng mặt lên, nhìn thấy mình liền hò hét "cái Linh về rồi" Mẹ và chị Mai cũng ra

- Linh..Linh, tay chân con sao thế này? trên Hà Nội sống không tốt sao?

- Mẹ..mẹ ơi..con nhớ hết tất cả rồi. Con không phải là con ruột của ba mẹ..đôi mắt này, là mẹ tặng cho con..cuộc đời này con không biết báo đáp mẹ bằng gì nữa

- Linh..đừng nói như vậy, ai trong hoàn cảnh này cũng làm như mẹ thôi. Cảm ơn cháu, đã cưu mang cái Linh

Mẹ mình tay bắt mặt mừng với Hoàng. Cả nhà kéo nhau vào bộ bàn ghế gỗ, cười nói

- Ngày xưa, con rất đáng thương Linh à. Mẹ nhìn con thoi thóp trong lồng kính, cơ thể chằn chịt những vết kim tiêm, dây truyền. Lúc đó tim mẹ như thắt lại, mẹ cứu con và mong trên đó, hy vọng em của cái Mai, thằng Huy cũng sẽ nhận được sự giúp đỡ như con

- Mẹ..

Cả gia đình nước mắt lăn dài. Bỗng Hoàng đưa tay ra sau lưng vỗ vỗ cho mình. Khiến trái tim mình như đang được sưởi ấm vậy, thật hạnh phúc biết bao

- Ba mẹ, con cảm ơn đã coi con là con gái thật sự trong gia đình suốt thời gian qua. Con cảm thấy rất hạnh phúc khi được làm con của ba mẹ. Công ơn dưỡng dục của ba mẹ, thật không thể đong đếm

- Con đừng như vậy, chúng ta dù không cùng huyết thống nhưng ta sống chung một nhà. Hãy cứ là chính mình con nhé

Mình không nhịn được ôm mẹ thật chặt vào lòng

- Ba..mẹ..Cuối tháng này, con và Hoàng..sẽ cưới nhau

Ba mẹ mình và chị Mai vui lắm, cười tít hết cả mắt luôn. Mẹ mình còn dặn đủ thứ cả, còn gợi ý đặt tên con của mình nữa. Hại mình xấu hổ chả biết giấu mặt vào đâu ấy. Cuối ngày, mình xin Hoàng ở lại nhưnh bạn ấy không cho cứ dãy đành đạch lên ấy, mình tay chân lành lặn là đã ở lại rồi, đến cử bôi thuốc nên phải về lại Hà Nội. Ngồi lên xe nhưng mắt cứ dán vào ba người ở ngoài cửa sổ, luyến tiếc mãi đến khi xe chạy một đoàn dài rồi úp mặt vào gối trên xe khóc thút thít. Ai đó ôm mình vào lòng rồi xoa xoa lưng nữa cơ. Cũng biết dỗ ghê đấy. Thế mà mình vẫn ngủ được, tỉnh dậy thì thấy nằm ở nhà rồi

- Cảm giác được ngủ trong lòng trai đẹp như thế nào?

Vừa mở mắt thấy bạn nằm cạnh mình miệng cười nhếch mép, hết hồn theo phản xạ mình đấm cho phát thế là ôm mặt khóc dỗi nguyên cả ngày

- Hoàng ơi, hôm nay em tự làm món này ngon lắm

- Không ăn

- Haizz, thôi đêm đổ vậy

Miệng thì nói không ăn nhưng tay thì xúc lia lịa, thằng cha này không biết mặt có trét xi măng không nữa

...

- Anh vẫn giận em à?

- Không

- Thế sao lại nằm xoay lưng về phía em

- Thích

-..Trời lạnh thế này, chả có ai ôm, cũng chả có ai đắp chăn dùm..thế thì ốm mất..khụ khụ, ốm thì sao mai đi đăng kí kết hôn..thôi đành hoãn vậy..

Bạn nghe xong bật dậy đắp chăn cho mình rồi ôm mình nghẹt thở luôn

- Em nói rồi đó, mai chúng mình đi đăng kí kết hôn

...

Sáng ngày 13/12, trời nắng chói chan. Hôm nay chúng mình sẽ đi đăng kí kết hôn đó. Sao háo hức chờ đợi quá vậy nhỉ. Ai mà biết một con nhỏ 18 tuổi sắp cưới chủ tịch công ty lớn nhất Hà Nội chắc sốc lắm cho coi. Đến cơ quan đăng kí kết hôn thì phải lấy số và ngồi chờ. Mình thì đã đành, tên kia còn như con lăng quăng ấy. Đi trước ngó sau lâu lâu vào hỏi em có chờ có mệt không nữa. Bỗng có một cô gái trông cũng ngang ngang tuổi Hoàng chạy đến dơ cái giọng chua chát ra. Nói chung là ngứa tai, gai mắt

- Anh à, chuyện quan trọng vậy cũng không cần gấp vậy đâu. Hay là mình về suy nghĩ thêm nhé

- Không cần đâu, vợ tôi có thai rồi. 4 tháng rồi nhé

Hoàng vừa nói vừa cười xoa xoa bụng mình làm cô kia tức hộc mắt, hừng hực bỏ vệ. Buồn cười quá đi mất thôi. Cuối cùng cũng đến lượt tụi mình, mịn căng thẳng lắm cơ, mồ hôi toát ra hết cả. Thế nhưng không đáng sợ như mình nghĩ, vào cái kí giấy xong ra rồi. Cầm tờ giấy đăng kí kết hôn trên tay, mình cảm động rớt nước mắt.

"Nguyễn Trọng Hoàng, Nguyễn Hà Linh đã là vợ chồng hợp pháp" ôi sao mà sung sướng đến thế. Mình không thể ngờ có ngày mình lại làm vợ của "cậu chủ" nữa đấy

- Anh muốn thấy em trong bộ váy cưới lắm rồi Linh à

- Tuần sau lận nhá, lêu lêu

...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net