Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng 8 giờ 30 phút, tất cả 5 người thuộc thành phần ban giám khảo đã ngồi vào bàn làm việc. Trợ lý tổng giám đốc Tần Sở ngồi góc đầu tiên bên trái, chủ yếu là ghi chép và thống kê. Kế đến là đạo diễn nổi tiếng Lý Khanh, rất nhiều bộ phim ESE sản xuất đều do Lý Khanh làm đạo diễn, nổi tiếng nhất là bộ "Mùa hè năm ấy" giúp Tạ Di trở thành ảnh đế. Ngồi góc ngoài cùng bên phải là ảnh đế Tạ Di, một trong những nghệ sĩ hàng đầu do ESE mà trực tiếp là Phong Cảnh đào tạo, bên cạnh Tạ Di là thành viên hội đồng quản trị Đinh Thế Thịnh, có lẽ hôm nay đến chỉ có nhiệm vụ tham quan và gây sức ép giùm cháu trai của mình, còn ngồi ở vị trí trung tâm không ai khác chính là phó tổng giám đốc ESE Phong Cảnh.

Amanda đứng sau lưng Phong Cảnh, trên tay cầm một chiếc bút và một cuốn sổ nhỏ, Phong Cảnh vừa ý ai, cô sẽ trực tiếp ghi tên và thông tin vào đó.

Khoảng 50 người đầu tiên vào không ai trụ quá 3 phút, nếu không phải bị Phong Cảnh trực tiếp đuổi thì cũng là bị cái miệng độc địa của hắn bức phải chạy ra ngoài.

"Chúng tôi chọn nghệ sĩ mới, không chọn người chuyên đóng vai bi lụy".

"Cái mũi của cô chắc mất nhiều tiền lắm? Tôi khuyên cô, cái cô cần không phải là ESE mà là một bác sĩ phẫu thuật có tay nghề".

"Xin lỗi, nhưng tôi căn bản không hiểu cậu đang nói gì, về học lại tiếng phổ thông đi".

...

Đem theo hi vọng mà vào lại ôm thất vọng trở ra, đến Amanda cũng bắt đầu sốt ruột, không phải không có người đạt tiêu chuẩn, chỉ là tiêu chuẩn của Phong Cảnh quá cao, bốn vị giám khảo ngồi ở đây từ nãy đến giờ còn chưa ai có cơ hội chen một chữ.

Người tiếp theo, Đinh Vũ Vinh. Amanda nhướng mày, không tệ, Alpha cao 1m82, 20 tuổi, tốt nghiệp học viện âm nhạc London, đường nét khuôn mặt không quá xuất sắc nhưng cũng rất nổi bật, người không gầy không béo, rất có khí chất thần tượng, sở trường là hát và chơi ghi-ta. Cô âm thầm nhìn về phía Phong Cảnh, người này nếu bỏ đi cái mác là cháu của ngài Đinh thì cũng rất được, chí ít là một profile hoàn hảo không tì vết.

Đinh Thế Thịnh cũng khẽ liếc sang Phong Cảnh, đây chính là cháu của ông ta đấy? Thế nào? Có phải bị dọa cho kinh hách rồi không? Nhưng đáp lại chỉ có sườn mặt lãnh lẽo của hắn, Phong Cảnh liếc qua cái tên trên tập tài liệu, gật đầu.

- Bắt đầu đi.

- Đầu tiên tôi xin tự giới thiệu, tôi là Đinh...

- Thông tin của cậu chúng tôi đều biết. _ Phong Cảnh chẳng thèm nể mặt mũi cắt ngang. _ Sau cậu còn hơn 100 người đang chờ, đừng làm phí thời gian.

Đinh Vũ Vinh thoáng tái mặt, hắn đảo mắt về phía chú mình, Đinh Thế Thịnh hiển nhiên vô cùng tức giận nhưng cũng không thể làm gì được, ông ta gẩy ngón tay.

Đinh Vũ Vinh điều chỉnh tâm trạng, nhận lấy cây đàn ghita từ nhân viên, ngón tay chậm rãi nhưng chuyên nghiệp đặt lên dây đàn, những nốt nhạc du dương khiến không ít người bên ngoài đang theo dõi qua màn hình TV cũng phải nghển cổ.

Đây là một bài hát tiếng Anh có tên "Why not me", là ca khúc ballad nổi tiếng đã làm lên tên tuổi của Enrique Iglesias , Đinh Vũ Vinh rất tự tin với khả năng của mình, hắn đã tập luyện hàng trăm lần trước khi tham gia buổi phỏng vấn, tất cả chỉ vì muốn chứng minh thực lực trước con người cao ngạo chưa bao giờ thèm để ai vào mắt kia. Thực tế đúng là Đinh Vũ Vinh có chất giọng rất đẹp, có kỹ thuật thanh nhạc hoàn hảo, có khả năng đánh đàn, không ít ứng viên bên ngoài đều say sưa nghe hắn hát, lòng thầm nghĩ người này chắc chắn được chọn không sai. Bên trong Đinh Thế Thịnh mũi đã nhọn tới trời, hai mắt hả hê, Amanda mỉm cười gật đầu, Tần Sở quên cả việc ghi chép, Tạ Di và đạo diễn Lý không hiểu lắm về âm nhạc cũng rất tán thưởng. Còn Phong Cảnh, hắn đương nhiên chăm chú vào tiết mục, nhưng chỉ là chăm chú vào tiết mục mà thôi.

Bài hát kết thúc, 4 vị ban giám khảo - trừ Phong Cảnh - đều vỗ tay, Đinh Thế Thịnh vỗ tới mức hai tay đỏ lừ.

- Rất tốt. _ Tạ Di thế nhưng lên tiếng trước. _ Cậu là người khiến tôi hài lòng nhất từ đầu buổi đến giờ.

Tần Sở, Đinh Thế Thịnh và đạo diễn Lý Khanh đều gật đầu tán thành. Amanda cầm quyển sổ, nhìn xuống bóng lưng thẳng tắp trước mặt.

- Phong tổng, cậu thấy thế nào? _ Giọng nói của Đinh Thế Thịnh không hề che dấu sự khoe khoang.

Phong Cảnh không vội trả lời ngay, hắn nhìn rất lâu vào Đinh Vũ Vinh, nhìn đến mức người này vô thức nuốt một ngụm nước bọt, mắt không biết lấy cảm xúc gì đối diện mới hạ mi, mở miệng.

- Giọng tốt, kỹ thuật thanh nhạc tốt, đánh đàn cũng tốt, nhưng. _ Phong Cảnh mỉm cười. _ Cậu đã sai lầm khi chọn bài này rồi.

- Tại sao? _ Đinh Vũ Vinh không hiểu sao thấy hoảng loạn.

- Cậu chỉ bắt chước lại Enrique Iglesias, hoàn toàn không có tình cảm của riêng cậu, sự bắt chước về cảm xúc đó khiến bài hát trở nên rất nhạt nhẽo, cậu không cảm thấy là mình đang sỉ nhục nó à?

- Phong Cảnh! _ Đinh Thế Thịnh mất khống chế đứng dậy.

- Tuy nhiên cảm xúc thì có thể rèn rũa. _ Phong Cảnh vừa liếc mắt sang, Đinh Thế Thịnh đã mồ hôi lạnh đầy đầu ngồi xuống. _ Xin chúc mừng, cậu đã là người đầu tiên trong dự án âm nhạc của chúng tôi.

Đinh Vũ Vinh được chọn rồi, nhưng hắn không hề có cảm giác hả hê của người chiến thắng, ngược lại trong lòng còn thấy mất mát và thất bại. Người tên Phong Cảnh này, quả nhiên không hề để cho ai vào mắt.

Sau khi Đinh Vũ Vinh ra ngoài, thông báo tạm thời nghỉ ngơi 10 phút, Tần Sở có lẽ do Lệ Duệ gọi đi, vội vã rời khỏi phòng, Tạ Di cùng với quản lí của mình và đạo diễn Lý đi uống nước, hắn nói mình không uống được cafe để trên bàn. Trong phòng còn lại Amanda, Đinh Thế Thịnh và Phong Cảnh, camera nối với TV ngoài hành lang cũng đã tắt. Amanda tới cửa sổ nghe điện thoại, dường như một nghệ sĩ nào đó của công ti xảy ra vấn đề nhỏ, Phong Cảnh nhắm mắt dưỡng thần, Đinh Thế Thịnh một bộ dáng lưỡng lự muốn quay sang nói gì đó lại thôi.

Cuối cùng chỉ còn vài phút nữa là hết thời gian nghỉ giải lao, Tần Sở, Tạ Di và đạo diễn Lý cũng sắp quay lại, lúc này Đinh Thế Thịnh mới mở miệng.

- Phong tổng, ban nãy cậu nói... cháu tôi là người đầu tiên trong dự án nhóm nhạc của ESE sắp tới. Có phải dự án đó là The Legcy không?

- Xem ra Lệ tổng tiết lộ cho ngài không ít tin tức nhỉ.

Khuôn mặt Đinh Thế Thịnh lúc này không khác gì trái khổ qua.

- Không sai, cho nên ngài có thể về bảo với cháu mình ăn no ngủ kĩ được rồi.

Dù sao cũng đã biết được thứ muốn biết, Đinh Thế Thịnh không thèm rước thêm nhục vào thân, ngoài mặt thì tỏ ra như không có việc gì, nhưng trong lòng đã đem Phong Cảnh rủa thành tên nam sắc ti tiện dùng khuôn mặt để khuyến rũ Lệ Duệ đến mấy chục lần! Nếu không có Lệ Duệ chống lưng, Phong Cảnh làm sao dám khinh người tới mức này?

10 phút nghỉ ngơi kết thúc, camera cũng nối trở lại với TV bên ngoài, theo thông báo thì có khoảng gần 20 người đã bỏ cuộc. Phong Cảnh mỉm cười, đây chính là lí do hắn muốn lắp một chiếc TV màn hình lớn, để những người bên ngoài xem trực tiếp được những gì đang diễn ra bên trong, hắn muốn họ biết mình sắp phải đối mặt những gì? Áp lực ra sao? Cuộc tuyển chọn của ESE không phải trò chơi, nếu không phải giỏi nhất thì sẽ không được chọn. Những ai không đủ tự tin, không có dũng khí đối mặt thì không có tư cách bước vào phỏng vấn, càng không có tư cách xuất hiện trước mắt Phong Cảnh.

Thời gian chậm rãi trôi, 50 người nữa cũng kết thúc phỏng vấn, may mắn trong số này có 4 người được chọn, tất cả đều là Alpha, thông tin này khiến số Beta còn lại bên ngoài tuyệt vọng, cứ như vậy, thí sinh chờ đến lượt cũng chẳng còn lại bao nhiêu, chỉ tiêu lựa chọn thực tập sinh cũng chỉ còn có một.

.

- Đỗ Vân Tu?

Phong Cảnh lần đầu tiên phá lệ gọi tên thí sinh, giọng nói nhẹ nhàng rót vào tai người nghe còn kèm theo sự hứng thú nho nhỏ. Cậu thanh niên đứng trước mặt rất cao, 1m88, rất lí tưởng, khuôn mặt tuấn tú điển hình của Alpha, mắt sáng, mũi cao, môi mỏng, phong cách ăn mặc không tệ, đủ thấy bình thường cũng có khiếu thẩm mỹ. Nghe Phong Cảnh gọi tên mình, Đỗ Vân Tu không hề hoảng loạn, ngược lại rất tự nhiên nhìn vào mắt hắn.

- Vâng, là tôi.

- Phần tiết mục dự thi của cậu bỏ trống. _ Phong Cảnh rướn người về phía trước, chống tay lên bàn, đặt cằm mình lên đó, nở nụ cười xinh đẹp. _ Tại sao?

- Bởi vì tôi muốn được chú ý.

Đỗ Vân Tu trả lời thẳng thắn, Phong Cảnh càng thêm tán thưởng.

- Rất tốt, cậu đã thành công khiến tôi chú ý rồi. Bắt đầu đi.

- Phần thi của tôi sẽ do anh ra đề.

Một câu, khiến cả trong và ngoài văn phòng đều lặng ngắt. Phong Cảnh nhìn thẳng vào mắt Đỗ Vân Tu, Đỗ Vân Tu cũng nhìn thẳng lại, không hiểu sao Phong Cảnh bị nhìn như vậy không hề cảm thấy khó chịu, cùng là ánh mắt của Alpha, nhưng ánh mắt của cậu ta khác xa ánh mắt của Lệ Duệ.

Amanda buông quyển sổ xuống, một lần nữa nghiên cứu lại tài liệu của Alpha này.

Tần Sở và Đinh Thế Thành nhìn nhau, cơn buồn ngủ biến mất, cùng chờ xem trò vui.

Đạo diễn Lý nâng kính, ông là một đạo diễn luôn yêu thích sự khác biệt, Lý Khanh hiểu rất rõ năng lực của Phong Cảnh, người mới này lại không ngại ngần khiêu chiến Phong Cảnh, đáng khen!

Tạ Di, thân là ảnh đế thì trước đây thi vào ESE cũng theo quy trình rất bình thường, diễn một tiết mục tự chọn đạt điểm không tồi, do một quản lí cũ của công ty chấm, debut rồi vẫn cứ bình bình vài năm không nổi lên được, cho đến khi Phong Cảnh tới thì mọi chuyện thay đổi chóng mặt. Nếu đổi lại là hắn năm đó, đứng trước mặt một Phong Cảnh sắc sảo thế này, liệu có dám đưa ra yêu cầu như vậy không?

Đỗ Vân Tu?

Quyết định này quá mạo hiểm, nhưng một khi được Phong Cảnh vừa ý, nói không chừng...

- Cậu muốn tôi trở thành quản lí của cậu?

- Đúng. _ Đỗ Vân Tu không một chút do dự gật đầu.

Trước đây trong một lần trả lời phỏng vấn cho tạp chí Phong Cảnh đã từng nói, ai vượt qua được khảo nghiệm của hắn, hắn sẽ là quản lí trực tiếp của người đó. Trở thành nghệ sĩ của Phong Cảnh, điều kiện quá tốt nhưng ai dám thử chứ? Thành công thì là thành công, nhưng thất bại có chắc không bị nhục nhã đến chết? Công phu "giết người không thấy máu" của Phong Cảnh đã luyện đến mức thượng thừa, bị người này sỉ nhục khả năng diễn xuất thì thà cứ an phận thủ thường như vậy còn hơn.

Ngay cả Tạ Di là ảnh đế cũng không dám thử, mà tên Đỗ Vân Tu này "chưa thấy quan tài chưa đổ lệ". Là do hắn quá ngốc, hay quá thừa tự tin?

- Hừm. _ Phong Cảnh theo thói quen đưa ngón tay lên vân vê môi, mỗi khi như vậy thường là hắn hoặc đang suy nghĩ nghiêm túc, hoặc đang tính kế, không thì cũng đang thấy hứng thú với một thứ gì đó. Amanda đứng phía sau có cảm giác Phong Cảnh đang ở trong cả ba trạng thái này. _ Loại bỏ một người như cậu khá đáng tiếc, nên tôi sẽ ra đề đơn giản thôi.

Phong Cảnh dừng lại, cố ý kéo dài thời gian cho đến khi đôi mắt của người kia rốt cuộc hiện lên tia lo lắng.

- Theo cậu, cảm giác của một người khi về già sẽ là như thế nào?

Toàn bộ mọi người trong ngoài phòng đều sửng sốt, đây là thể loại đề gì vậy? Nói đơn giản, đề của Phong Cảnh ra thì làm gì có chuyện đơn giản, nhưng nếu nói phức tạp, thì cái đề này nó phức tạp ở chỗ nào? Một người khi về già không phải đều sẽ già yếu, bệnh tật, mắt mờ, lưng còng, chân chậm, đi đứng khó khăn sao? Hóa thân thành một cụ già là trò chơi quá đơn giản của người học diễn xuất!

Đỗ Vân Tu đầu tiên là kinh ngạc, sau đó thoáng phân vân, nhưng rất nhanh có động tác chuẩn bị.

- Khoan. _ Phong Cảnh đột ngột cắt ngang. _ Để Tạ Di lên diễn trước.

Câu nói này một lần nữa thành công tạo hiệu ứng dây chuyền bom nổ! Phong Cảnh thế nhưng để Tạ Di diễn xuất! Phong Cảnh muốn so sánh thực lực của ảnh đế và người mới!?

Tạ Di bị nhắc đến tên hơi cứng ngắc biểu tình, nhưng rất nhanh lấy lại phong thái bình tĩnh. Hắn là ảnh đế, có vai diễn nào còn chưa từng diễn qua? Tuy không hiểu mục đích của Phong Cảnh là gì, nhưng nếu muốn răn đe người mới, hắn rất sẵn lòng.

Tạ Di rời khỏi chỗ ngồi, cởi áo khoác ném cho quản lí, bỏ vạt áo sơ mi ra khỏi quần, tháo calavat, rũ mái tóc vuốt keo xuống, một loạt động tác diễn ra trong vòng không đến 30 giây, hô biến Tạ Di thành một con người khác, bên ngoài không ít người bội phục vỗ tay tán thưởng. Hắn hít một hơi, nhắm mắt, khi mở ra đã hoàn toàn nhập thành nhân vật. Đôi mắt nguyên bản vừa đen vừa sáng biến thành mờ mịt, đuôi mắt khẽ nhíu, nhìn thật sự như có vấn đề về thị lực. Lưng gù xuống, chân cũng không còn đứng thẳng, một tay làm động tác như đang nắm lấy cây gậy, một tay vòng ra sau gõ nhè nhẹ lên lưng. Tạ Di bước từng bước rất chậm, hơi thở khi nặng nề khi như biến mất, bỗng nhiên hắn đổ người xuống, ho khan liên tục tựa mắc đờm ở cổ, ho tới mức hai mắt đỏ hồng, ngực kịch liệt phập phồng. Hắn hít vào mấy hơi, đưa tay lên vuốt ngực vài cái, ngừng vài ba giây, lại cố gắng chống gối run rẩy đứng dậy, lần này hắn đi khó khăn hơn lúc đầu rất nhiều, toàn thân lung lay như cây khô gặp gió...

Không sai! Ảnh đế chính là ảnh đế, mọi người đều nghĩ người già sẽ là như thế nhưng có ai nhập vai nhanh lại diễn thật đến vậy? Ai không biết còn tưởng Tạ Di thật sự bị mắc bệnh hiểm nghèo sắp chết.

Hắn nghiêng người đón nhận tràng vỗ tay của mọi người, nhưng Tạ Di nhận ra Phong Cảnh không hề nhúc nhích, đôi mắt của Phong Cảnh lúc này đang nhìn chằm chằm vào Đỗ Vân Tu.

- Đến lượt cậu.

Đỗ Vân Tu ứng thanh, dưới ánh mắt mang đủ loại cảm xúc của mọi người lùi về phía sau, hắn ngồi xuống, chậm rãi cởi giày, cởi luôn cả tất, chỉ để chân trần trên sàn. Đỗ Vân Tu dùng tư thế nửa ngồi nửa nằm dựa lưng vào tường, hai chân duỗi thẳng tự do, vạt áo khoác mở rộng, cả người thả lỏng, một tay buông thõng dưới sàn nhà, một tay đặt lên bụng. Trong khi mọi người đều nghĩ hắn sẽ học Tạ Di, diễn một cụ già ốm liệt giường thì Đỗ Vân Tu chỉ đơn giản nhắm hai mắt lại, miệng khẽ mỉm cười, bàn tay đặt trên bụng mô phỏng động tác cầm quạt, đưa lên đưa xuống... Đến ông trời dường như cũng hợp tác với hắn, một làn gió khẽ thổi tới làm vài lọn tóc mai bay bay, ánh nắng ấm áp chiếu nghiêng lên sườn mặt, cả người Đỗ Vân Tu như đang phát sáng, cả người cả cảnh hòa hợp mà yên bình đến kì lạ. Hắn nhắm mắt như đang ngủ say, hô hấp đều đặn nhè nhẹ, biểu cảm thỏa mãn tựa một lão nông vừa thu hoạch xong thành quả gieo trồng đang hưởng thụ giấc ngủ trưa dưới dàn mướp xanh...

Tạ Di đứng hình như bị sét đánh, cách lí giải này từ trước đến nay hắn chưa từng nghĩ tới, có lẽ ở đây cũng không ai nghĩ tới. Không, trừ Phong Cảnh, Phong Cảnh nhất định biết Đỗ Vân Tu sẽ làm gì, đó là lí do vì sao hắn bị gọi lên diễn trước!

Amanda mất hết hình tượng há hốc mồm, từ trước đến nay cô chưa từng tỏ ra thất thố tới vậy.

Đạo diễn Lý gần như kích động đứng bật dậy, khóe miệng run run muốn nói mà chẳng thể nói.

Tần Sở, Đinh Thế Thịnh đều nhìn tới quên cả chớp mắt, những con người còn lại bên ngoài cũng ngây ngốc theo dõi lên màn hình TV.

Bốp... Bốp... Bốp...

Đến cuối cùng là Phong Cảnh phá tan sự im lặng, Tạ Di âm thầm nghiến răng, nhìn Đỗ Vân Tu không một chút sứt mẻ hoàn thành vai diễn, còn mình thì bừa bộn như một trò hề, vậy mà khi nãy đến một cái liếc mắt Phong Cảnh cũng không thèm bố thí.

Người bên ngoài xôn xao, kia là ai mà có cách lí giải một nhân vật đã quá quen thuộc xuất sắc đến vậy!!?

- Rất tốt. _ Phong Cảnh lúc này mới mỉm cười thật sự. _ Xem ra cậu đã tìm hiểu rất kỹ càng về tôi.

- Là do trùng hợp thôi, xin lỗi vì đã mượn nhân vật của anh để diễn lại.

Một đoạn hội thoại khiến người ta ngơ ngác.

- Đỗ Vân Tu, cậu nói vậy là sao? _ Đinh Thế Thịnh nhịn không được lên tiếng hỏi.

- Đây là phần diễn của Phong tổng trong một lần kiểm tra khi anh ấy còn là sinh viên ở học viện điện ảnh Bắc Kinh. _ Đỗ Vân Tu trả lời tràn đầy lòng sùng bái. _ Tôi có cơ hội được gặp thầy giáo cũ của Phong tổng, nghe giáo sư kể về cậu học trò mà ông ưng ý nhất, trong đó có đoạn diễn "cụ già" khiến ông nhớ mãi.

Rất nhiều ánh mắt len lén liếc nhìn về phía Phong Cảnh, nhìn người khác diễn lại chính mình có cảm giác như thế nào?

Đạo diễn Lý cũng gật gù.

- Mỗi nhân vật đều có nhiều cách lí giải khác nhau, không có một vai diễn nào bị gò bó tại nguyên tắc cụ thể. Khi nãy Tạ Di diễn rất tốt, lột tả rất chân thực, nhưng đó là suy nghĩ đa phần của mọi người, trở nên quá quen thuộc. Còn Đỗ Vân Tu, hay chính xác hơn là Phong tổng, nghĩ ngược lại đám đông, lí giải nhân vật theo cảm nhận của riêng mình, đó chính là điều mà các đạo diễn như tôi đánh giá rất cao.

- Chúc mừng cậu đã giành được vị trí cuối cùng trong dự án của chúng tôi. _ Phong Cảnh sau một hồi im lặng, đứng dậy đưa tay ra. _ Cũng chúc mừng cậu so với tôi lúc đó diễn giải nhân vật còn sâu sắc hơn.

Đỗ Vân Tu đưa tay bắt lại, trong mắt là tràn ngập sự thành kính.

Vị trí cuối cùng, tức là không cần phỏng vấn nữa, những người còn lại chán nản ra về. Ra không phải Phong Cảnh muốn so sánh người mới với ảnh đế, mà là so sánh người mới với chính bản thân mình.

Nhìn bóng lưng cao ngạo của Phong Cảnh, lại nhìn gương mặt vui vẻ cười đến không khép miệng lại được của Đỗ Vân Tu, nắm tay của Tạ Di siết chặt lại.

Phong Cảnh, Đỗ Vân Tu, hai người đừng chớ vội đắc ý!

****

Cảnh "ông cụ già" thực ra là tôi chôm từ bộ "Chung cư của các ảnh đế" đấy ㅠ.ㅠ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net