Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày bình thường của Phong Cảnh bắt đầu từ 6 giờ sáng, chạy bộ 30 phút, vệ sinh cá nhân, chuẩn bị bữa sáng, đi làm. Hắn ở một mình tại một biệt thự hạng sang thuộc khu vực cao cấp nhất trong thành phố, bố mẹ mất sớm, cũng không có người thân, nhưng vì sao Phong Cảnh lại sống sung túc đến vậy? Lẽ dĩ nhiên thôi, 2 năm trước hắn chính là minh tinh màn ảnh, tiểu thiên vương giới giải trí, hai năm sau giải nghệ trở thành phó tổng giám đốc tập đoàn ESE - một trong ba công ty quản lý nghệ sĩ lớn nhất đại lục. Lý do Phong Cảnh giải nghệ khi đang ở đỉnh cao sự nghiệp thì chỉ có Phong Cảnh biết, nhưng lý do vì sao hắn tuổi còn quá trẻ đã ngồi lên ghế phó tổng ESE thì tất cả mọi người đều biết. Thứ nhất, Phong Cảnh trở thành minh tinh chỉ dựa vào khả năng của mình, không có chống đỡ, không có tài trợ, còn khó khăn thử thách nào mà chưa từng trải nghiệm qua? Nếu nói đến kinh nghiệm, hắn một khi nói mình đứng thứ hai thì không ai nhận làm thứ nhất. Tiếp đến, Phong Cảnh là người đích thân tổng giám đốc ESE - Lệ Duệ mời về.

Dưới trướng ESE hiện nay có 10 diễn viên và gần 20 nghệ sĩ, là công ty nổi tiếng đã tạo ra tới hai ảnh đế, một ảnh hậu và sở hữu nhóm nhạc thần tượng đình đám nhất.

Trong bảng thành tích ấy, có góp phần không nhỏ của Phong Cảnh.

.

.

.

"Bíp.

Phong tổng, lịch làm việc hôm nay là làm giám khảo buổi tuyển chọn thực tập sinh thường niên tổ chức 2 năm một lần của công ty, địa điểm tại tầng 6, thời gian bắt đầu từ 8 giờ 30 phút.

Có tổng cộng 154 hồ sơ, 72 nam và 82 nữ, 131 Beta, 23 Alpha, đăng ký 54 tiết mục độc diễn, 30 tiết mục hát, 36 tiết mục biểu diễn nhạc cụ, 20 tiết mục múa, 13 tiết mục thể hiện sở trường khác của bản thân, 1 tiết mục bỏ trống.

Bíp!

Phong tổng, Lệ tổng nhắc anh tới văn phòng tổng giám đốc lúc 8 giờ 15 phút. Phong tổng, anh có dặn dò thêm gì không?"

Tiếng máy đàm thoại phát ra giọng nói đều đều chuyên nghiệp của nữ trợ lý Amanda, cũng chính là quản lý kim bài hàng đầu ESE do một tay Phong Cảnh đào tạo. Mỗi ngày Amanda có nhiệm vụ báo cáo hoạt động trong ngày tại công ty cho Phong Cảnh, hắn không dùng thư ký riêng, Amanda tự động nhận công tác đó.

Động tác chiên trứng trên tay Phong Cảnh không hề dừng lại, màu trứng đẹp mắt tỏa ra hương thơm vô cùng khuyến rũ, hắn dùng chảo lật nghiêng một cái, miếng trứng ốp la rơi gọn gàng xuống đĩa. Phong Cảnh hài lòng bê đĩa trứng đặt lên bàn, bên cạnh là 3 lát bánh mì nho đen và một cốc sữa.

- Cùng làm giám khảo với tôi hôm nay có những ai?

"Trợ lý Tổng giám đốc Tần Sở, đạo diễn Lý Khanh, ngài Đinh trong hội đồng quản trị và Tạ Di".

Phong Cảnh nhẹ nhàng cắt trứng kẹp vào giữa lát bánh mì, động tác tao nhã như quý tộc.

- Đinh Thế Thịnh sao bỗng nhiên lại có hứng thú với buổi tuyển chọn này vậy?

"Trong danh sách hồ sơ năm nay có cháu trai họ của ngài ấy, tên là Đinh Vũ Vinh".

- Được rồi. _ Phong Cảnh gật đầu, đôi môi xinh đẹp cong lên thành một đường cong diễm lệ. _ Báo với Lệ Duệ tôi muốn có lời giải thích khi đến công ti.

"Đã rõ, chúc bữa sáng ngon miệng, Phong tổng.

Bíp!".

Amanda do một tay Phong Cảnh rèn rũa lên, phong cách làm việc vừa nhanh gọn vừa chuẩn xác, rất ít khi khiến hắn phật ý, đây cũng chính là lí do vì sao Amanda được trọng dụng như vậy trong khi cô chỉ là một Beta không mấy xinh đẹp, ở ngoài kia, người muốn được trở thành Amanda hay thậm chí thay thế Amanda nhiều không kể xiết, quản lí kim bài được tiếp xúc với nhiều ngôi sao lớn, quan trọng nhất, là trợ lý của người đàn ông ưu tú nổi tiếng khắp trong ngoài showbiz: Phong Cảnh.

Phong Cảnh nếu trừ bỏ diện mạo, tài năng, điều kiện, hắn cũng chỉ là một Beta, nhưng Phong Cảnh của ESE, không chỉ có gương mặt mê nhân dị chúng, tài năng thiên phú còn có khối tài sản khổng lồ. Bởi vậy nên dù hắn có là Beta, cũng là Beta được 80% dân số còn lại yêu thích.

Hơn nữa, Phong Cảnh không phải là một Beta, hắn là Omega, nhưng lại khát khao tự do của Beta đến cực điểm. Một Phong Cảnh thông minh, một Phong Cảnh kiêu ngạo không thể chấp nhận bản thân bị nuôi nhốt, bị dưỡng như một tù binh chỉ chờ ngày có ai đó lạ mặt đến đánh dấu. Hắn không chỉ muốn tự xây dựng sự nghiệp, hắn còn muốn tự tìm kiếm hạnh phúc của riêng mình.

Dùng xong ba lát bánh mì và một cốc sữa, Phong Cảnh xoay chiếc đồng hồ trên cổ tay, nhập vào một dãy số, lập tức viên thuốc màu trắng chỉ nhỏ bằng hạt xốp rơi ra, hắn cầm viên thuốc lên, nuốt xuống, mùi của thuốc khiến đôi lông mày của Phong Cảnh chau lại, hắn nhắm mắt, những đường nét sắc sảo nhưng lạnh lùng trên gương mặt thường ngày thoáng trở nên nhu hòa. Đây là thuốc ức chế Omega, trước 16 tuổi mỗi tháng chỉ cần dùng 1 lần, cho đến trước 24 tuổi cũng chỉ cần mỗi tháng 2 lần, dạo gần đây thì dường như mỗi ngày đều phải uống, Phong Cảnh biết cơ thể mình đang biến hóa, hắn cho đến 19 tuổi mới lần đầu tiên có dấu hiệu phát tình, rất muộn, đó là một sự may mắn, nhưng phát tình muộn cộng thêm dùng thuốc ức chế trong thời gian dài lại khiến cấu tạo sinh học của cơ thể thay đổi nhanh hơn, hắn càng dùng nhiều thuốc càng bất lợi. Nhưng không sao, Phong Cảnh rất quyết tâm, hắn đã dùng thuốc ức chế gần 10 năm rồi, chỉ cần cố 2~3 năm nữa là có thể hoàn toàn biến thành Beta.

Đứng dậy, mặc vào bộ vest đã chọn sẵn, thắt calavat, đứng trước gương, đôi mắt đẹp như nước hồ mùa thu nhưng sắc bén, khóe môi cong kiêu kì nhưng chưa từng cười thật sự, Phong Cảnh lại khôi phục là một Phong tổng vừa nghe danh đã khiến người ta không biết nên sợ hay nên yêu.

.

.

.

Amanda đứng tại sảnh tầng 1 chờ từ lâu, tóc búi cao, sơ mi trắng phối hợp với đầm công sở và giày cao gót màu đen, trên tay ôm cặp tài liệu, gương mặt lạnh như tiền, ánh mắt nhìn thẳng về phía chiếc ô tô Audi màu bạc đang tiến tới, ngẫu nhiên có nhân viên đi qua sẽ cúi đầu chào cô, Amanda không phản ứng, những nhân viên đó cũng chỉ dám bất mãn sau lưng.

Khi người đàn ông trên chiếc xe bước xuống, Amanda hơi cúi người, nở một nụ cười chuyên nghiệp mà không hề phô trương.

- Phong tổng, chào buổi sáng.

Phong Cảnh không keo kiệt tặng cô một nụ cười.

- Lệ tổng đang chờ anh, chúng ta sẽ lên đó luôn chứ?

- Chỉ cần mình tôi thôi, cô đi kiểm tra trước địa điểm phỏng vấn, đã theo yêu cầu của tôi lắp một chiếc TV màn hình lớn bên ngoài hành lang chưa?

- Đã lắp theo yêu cầu của anh, vậy, tôi đến tầng 6 trước.

- Được.

So với Amanda, người ta càng sợ phải đối diện với Phong Cảnh nhiều hơn. Hắn đẹp như một vị thần, sở hữu khí chất cao ngạo như một vị vương tử, nhưng lại có phong cách làm việc độc ác chẳng khác nào một tên thần chết. Phong Cảnh từng nói hắn không phải người hiền lành, vậy nên chẳng ngại nhận tiếng ác, nhưng dù Phong Cảnh có độc đoán tự phụ thế nào thì hắn cũng là một kẻ độc đoán thiên tài, điểm này thì không ai phản bác được. Mọi người biết, Lệ Duệ lại càng biết, vậy nên hắn mới càng lúc càng dung túng cho Phong Cảnh.

Đinh~

Thang máy dừng lại ở tầng 17, nơi đây chỉ có phòng làm việc của tổng giám đốc và thư ký tổng giám đốc, cũng chính là tầng cao nhất của tòa nhà ESE. Sàn ốp gạch thủy tinh, tường bán trong suốt với diện tích phần lớn là kính, không gian mở thế này thường sẽ khiến con người trở nên nhỏ bé. Nhưng Phong Cảnh hoàn toàn không hề bị áp chế, hắn đút tay vào túi quần bước đi, nụ cười trên gương mặt như có như không, đế giày sáng bóng gõ đều đặn xuống sàn nhà, trên người hắn tỏa ra hơi thở của động vật vừa giống sói vừa giống hồ ly, bức người ta tò mò mà không dám công khai nhìn ngắm. Người như vậy mà lại là Beta, quá phản khoa học rồi, cô thư ký thấy Phong Cảnh đến vội đứng dậy chào, nở nụ cười lấy lòng bước nhanh ra mở cửa.

- Tổng giám đốc, phó tổng giám đốc đến.

Lệ Duệ một thân vest xám tây trang ngồi sau bàn làm việc, thân hình cân đối cao ngất, vài sợi tóc rơi xuống che khuất đi đôi mắt đang chăm chú tập trung vào tài liệu. Hắn là một thương nhân tài giỏi, sở trường lớn nhất chính là biến tiền của người khác thành tài sản của mình, không những thế còn là Alpha độc thân, từ lâu đã trở thành vị hôn phu trong mộng của biết bao nam thanh nữ tú. Chỉ có điều dù đã 32 tuổi nhưng Lệ Duệ vẫn chưa có ý định tìm bạn đời, ngẫu nhiên có scandal tình ái với nghệ sĩ đều nhanh chóng bị phủ định sạch sẽ. Mùi Alpha quanh quẩn trong phòng chứng minh người này là một Alpha rất mạnh, nếu không phải ở bên hắn đủ lâu, Phong Cảnh cũng sẽ nghi ngờ đây là một Alpha chỉ được cái mác.

Phong Cảnh bước vào, thư ký đóng cửa, Lệ Duệ cũng chưa ngẩng đầu lên. Phong Cảnh coi như đã quen, tự nhiên bước đến kéo ghế ngồi xuống trước bàn làm việc.

- Tại sao Đinh Thế Thịnh lại tham gia vào thành phần ban giám khảo?

Trực tiếp vào thẳng chủ đề chính, không mở đầu, không vòng vo.

- Amanda chưa báo cáo với cậu à?

- Tôi muốn nghe lí do từ anh.

Lệ Duệ đóng tập tài liệu lại, ngẩng đầu lên. Nếu nói đôi mắt của Phong Cảnh khiến người ta vô thức cúi đầu thì đôi mắt của Lệ Duệ sẽ khiến người ta không thể cúi đầu, đôi mắt của Phong Cảnh khiến đối phương sợ hãi như bị nhìn thấu, đôi mắt của Lệ Duệ lại khiến đối phương thấy tin tưởng như được bao dung. Đây là đôi mắt của một người làm ăn, bình tĩnh đến thâm sâu khó lường ẩn trong vẻ bề ngoài ấm áp.

- Để ý tới một người tên Đinh Vũ Vinh.
Phong Cảnh ngả người về phía sau, chân vắt chéo, một tay đặt lên đùi một tay vân vê miệng, ngón tay thon dài trắng trẻo miết khẽ qua đầu môi, đôi đồng tử màu tím ánh lên tia châm biếm.

- Tôi vốn tưởng anh không phải người như vậy.

- Có những lúc tôi chính là người như vậy. _ Lệ Duệ mỉm cười, dường như cảm xúc của anh ta bị khuyết thiếu đi hai từ giận dữ, người này khôn khéo tới mức đáng nể. _ Đinh Thế Thịnh là thành viên hội đồng quản trị, nắm 8% cổ phần, ông ta cống hiến gần nửa đời người cho ESE, chỉ mở miệng nhờ tôi một việc như thế.

- Được thôi. _ Phong Cảnh gật gù, nhưng tuyệt đối không phải vì tán thưởng. Rồi đột nhiên hắn chống tay xuống bàn rướn người tới, đôi môi xinh đẹp cong lên một nụ cười. _ Nhưng nên nhớ, nếu không vừa mắt tôi thì dù có là cháu trai anh tôi cũng sẽ không nhận.

- Tùy cậu. _ Mùi Alpha trong phòng bỗng chốc mạnh lên, Phong Cảnh ngả người về chỗ cũ, trong lồng ngực có một trận khó chịu.

- Anh đang phát uy với tôi đấy à?

Lệ Duệ thở dài, không trả lời, mùi Alpha dần nhạt xuống.

- Anh nhắc Amanda gọi tôi tới phòng làm việc không chỉ vì chuyện này chứ?

- Tất nhiên là không, cái này. _ Lệ Duệ đẩy một tập tài liệu bìa đỏ về phía Phong Cảnh. _ Đây là dự án nhóm nhạc thần tượng tôi và cậu lên kế hoạch từ năm ngoái, hiện tại không cần chờ 3 năm nữa, năm nay bắt đầu luôn đi.

Phong Cảnh cầm tập tài liệu lên, những con số bên trong khiến hắn hứng thú.

- Nhờ Đinh Thế Thịnh can thiệp chăng?

- Những lúc thế này tôi không phải là người như thế đâu. _ Lệ Duệ ngả người dựa vào ghế, khoanh hai tay trước ngực. _ N.W của chúng ta tuy vẫn đang nổi tiếng nhưng ánh hào quang này sẽ không kéo dài quá 5 năm nữa, ESE cần một lớp idol khác kế cận, tốt nhất là có thể debut trong vòng 2 năm.

Ngón tay Phong Cảnh gõ chậm rãi xuống mặt bàn.

- Tuy chúng ta có N.W, nhưng công ty Hoa Thế mới là nơi có lợi thế về đào tạo idol, họ sở hữu rất nhiều ca sĩ thần tượng.

- Ý của cậu là... ?

Phong Cảnh cầm tập tài liệu đứng dậy, để lại một nụ cười đẹp đến rung động lòng người.

- Muốn có một nhóm nhạc còn nổi hơn N.W, ESE cần mua chuộc được nữ quản lí kim bài Daisy của Hoa Thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net