Chương 30 : Người của tôi, không dễ bắt nạt!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu không khí im lặng, tất nhiên Hình Đại Yên nhìn được nhiều nét mặt của mọi người, kẻ thì thương hại, kẻ không cảm xúc, kẻ thì vui vẻ khi người gặp họa.

Nét mặt thật đẹp làm sao. Hình Đại Yên cười thầm trong lòng, khinh miệt những kẻ ở đây, đặc biệt là con rối của Lục Hàn Hàn.

Sao hả? Mới đó liền sợ rồi? Lục Kiều Oanh, kiếp trước cô ức hiếp tôi. Có nghĩ đến kiếp này sẽ phải trả giá hậu quả gì không?

"Mày.... Con điếm? Mày lo nhiều chuyện bao đồng quá ha! Có ngon....."

Chưa kịp nói xong, trên mặt Lục Kiều Oanh hiện rõ một bạt tay đỏ đỏ. Hai bên má truyền đến đau nhức, do lực mạnh mà Lục Kiều Oanh ngã xuống đất, trực tiếp loảng xoảng rơi những chiếc đĩa thuỷ tinh.

Hình Đại Yên nhìn Lục Kiều Oanh, bây giờ cô chỉ mỉm cười sâu, khoé miệng nhếch lên nụ cười trào phúng. Ánh mắt lạnh đến mức băng cũng không so kịp, khí thế của cô làm cho tâm của Lục Kiều Oanh dao động sợ hãi, không nghĩ cô gái này lại đáng sợ như vậy.

"Có những người cô muốn chọc, còn phải xem có tư cách hay không?"

Ở đây, Hình Đại Yên nói ám chỉ là Lục Kiều Oanh có quyền gì động tới Vũ Thanh Y.

"Mày...."

Sợ hãi cùng phẫn nộ đến đỉnh điểm, hai cô bạn của Lục Kiều Oanh vội đỡ cô ta dậy. Lục Kiều Oanh cảm thấy mặt mũi như mất hết, hừ lạnh nhìn Hình Đại Yên.

Không rảnh chơi cùng kẻ ngu nữa, Hình Đại Yên một tay cầm ly nước, một tay dẫn Vũ Thanh Y đi ra phía cổng. Mà trước khi đi, Hình Đại Yên nhìn Lục Kiều Oanh cười lấy một tiếng, nói

"Chó thì nên ở nhà, ra ngoài đường sủa bậy thì thật không ưu tú gì cả. Chậc chậc, cô mau đi tìm chủ đi"

Hả hê nhìn nét mặt tức giận của Lục Kiều Oanh, Hình Đại Yên cũng dẫn Vũ Thanh Y đi về. Lục Kiều Oanh a Lục Kiều Oanh, trò chơi chỉ mới bắt đầu.

Lục Hàn Hàn, cô nên chuẩn bị ngày chết đi.

Hoàng hôn rộng mở một màu đỏ rực, hai nữ hài sánh bước đi về phía trước. Bầu không khí trầm lặng yên tĩnh, chẳng ai nói lấy một lời, cuối cùng Vũ Thanh Y liền không chịu nổi nữa, lập tức lên tiếng

"Tôi là Vũ Thanh Y."

Hình Đại Yên cũng dừng lại, nhìn cô gái đang run rẩy trước mặt, gật đầu xem như đã biết. Vũ Thanh Y nói tiếp

"Cô không nên liên quan đến tôi!"

"Tại sao?"

Hình Đại Yên nhướng mày hỏi, một bộ  dáng chững chạc không biểu cảm. Vũ Thanh Y thở dài một hơi, lại nói

"Tôi rất cảm kích cô, nhưng tôi chính là đứa con riêng của Vũ gia."

Hình Đại Yên thấy Vũ Thanh Y bây giờ không giống kẻ mặt lạnh khi nãy, nhắc đến Vũ gia, Vũ Thanh Y run rẩy đến tức giận, khuôn mặt đau lòng cùng thất vọng. Vũ Thanh Y nói tiếp

"Cô cũng biết thân phận con riêng là như thế nào mà. Trong Vũ gia, đến cả người hầu cũng có địa vị hơn tôi."

Nhắc đến đây, Vũ Thanh Y gục mặt xuống, kìm nén nỗi đau

"Tất cả mọi người trong Vũ gia rất khinh thường tôi. Họ nói mẹ tôi là tiểu tam, họ nói tôi là tiện nhân. Mà cha tôi, Vũ Khải, chỉ cần nhìn tôi là đáy mắt lạnh lùng."

Vũ Thanh Y nhìn cô, mỉm cười tự giễu, nước mắt cũng không giữ được mà lăn trên má, hiện tại là hình dạng một cô gái yếu đuối

"Cho nên cô đừng liên quan đến tôi làm gì. Tôi không có giá trị lợi dụng nào đâu."

Hình Đại Yên nhìn Vũ Thanh Y, chợt nghĩ đến tiểu Nhạc, bởi vì cả hai đơn giản là cần tình yêu thương của gia đình. Vậy mà số phận cứ trớ trêu, khiến cho họ phải đau khổ. Mà cô.. cũng vậy.

"Thanh Y, cô có từng nghĩ đến số phận định đoạt mình chưa?"

"Số phận sao?"

"Đúng. Số phận!"

Vũ Thanh Y to mắt nhìn Hình Đại Yên, lúc này cô nhoẽn miệng cười, một nụ cười đơn giản không dính bụi trần, dưới ánh hoàng hôn, tựa hồ nó có một lực đạo khiến người ta cuốn hút, rực rỡ..

"Tôi không tin số phận. Tôi chỉ tin vào chính mình. Nhưng trải qua nhiều chuyện, tôi không thể phủ nhận nó được"

Giống như, kiếp trước cô yêu anh ta, rồi lại chết tức tưởi. Sau đó cô có cuộc sống mới, nhưng vẫn bị dây dưa bởi anh ta.

Hình Đại Yên nhận ra, dù cô có làm gì, thì số phận của cô cứ bị anh quay vòng vòng xung quanh.

Nhưng cô tự hỏi, tại sao ông trời cho cô được sống lại? Đến bây giờ, cô mới nhận ra, ông trời cho cô sống, chỉ để thay đổi số phận của mình.

"Có lẽ, số phận trêu đùa cô. Ông trời cho cô thân phận con riêng, cho cô sự khinh miệt của tất cả mọi người. Vì vậy, cô nên cảm thấy may mắn vì điều đó."

Hình Đại Yên nói tiếp

"Cô phải biết, những người bắt nạt cô chưa từng nghĩ đến hậu quả của chuyện đó. Số phận cho cô một cuộc đời không tốt đẹp, chính là mong muốn cô tự mình quật khởi bản thân. Và cô, là người có quyền chống lại số phận để làm điều mình muốn."

Hình Đại Yên nhìn thẳng vào đôi mắt của Vũ Thanh Y, ánh mắt kiên định vô vàn, lập tức nói

"Vũ Thanh Y, không ai có thể sống cho cô cả. Nếu cô chỉ muốn bị bắt nạt, vậy thì quá ngu ngốc rồi. Cô có bao giờ tự hỏi chính mình, bọn họ có tư cách gì khinh thường cô chưa? Hay cô luôn trốn tránh cho rằng mình đáng bị như vậy?"

Đúng vậy. Vũ Thanh Y chưa từng nghĩ đến việc này, hiện tại trong đầu cô hiện ra câu hỏi : Bọn họ có quyền gì mà bắt nạt cô?

"Vũ Thanh Y, cô từ nay là người của tôi. Chỉ có thể rơi lệ, chứ không dễ chịu thua."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net