Chương 31 : Thinh Lăng Anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không thể chịu thua..

Hiện giờ, trong mắt của Vũ Thanh Y, Hình Đại Yên giống như một ánh bình minh, chiếu rọi cả cuộc đời của cô.

Từ nhỏ, chả ai giúp đỡ cô cả. Năm tuổi, cô phải ra ngoài đường ở một đêm chỉ vì làm bể đĩa, sau đó bị bệnh nặng được mang về nhà, mọi người nhìn cô khinh thường.

Bảy tuổi, bạn học nhốt cô trong nhà vệ sinh hai đêm, tạt cả nước lạnh đầy đá.

Tám tuổi, nhận ra mình là con hoang, ai ai cũng khinh thường mình.

Mười tuổi, anh em trong gia đình đánh cô, tát cô, nói cô tiện nhân.

Dần dần, Vũ Thanh Y không còn cảm xúc nữa, không khóc, không đau, cũng không cười.

Đến bây giờ, cô nhìn thấy cô ấy. Đó là một ánh mắt kiên định, trong đáy mắt lại có nỗi ưu tư. Cô gái làn da trắng mịn, một thân bạch y xinh đẹp, tóc dài đến ngang lưng, đôi mắt phượng hoàng, nét ngài cong rộ. Cô ấy, không phải người bình thường.

Hoá ra.. cô cũng được một lần được kết bạn sao?

"Cô.. là ai?"

"Hình Đại Yên."

Hình sao? Chưa từng nghe qua. Vũ Thanh Y lắc đầu, có bạn bình thường cũng tốt.

"Yên nhi, tôi có thể gọi cô như vậy không?"

"Có thể!"

Hình Đại Yên gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Cuối cùng, vì không cùng đường mà Hình Đại Yên chia tay với Vũ Thanh Y. Thật ra, theo như trí nhớ của cô, kiếp trước Vũ Thanh Y luôn bị ruồng bỏ, nhưng khi lớn lên, cô ta đạt nhiều thành tựu về trí thông mình, vô cùng thống lĩnh về mặc chiến lược. Nếu như tạo dựng thế lực, không thể không có Vũ Thanh Y.

Đi được nửa đường, Hình Đại Yên nhìn thấy Vương Chí Thiên, anh ta đi đến nhà hàng ăn, kế bên còn có một người phụ nữ trung niên. Người phụ nữ này mái tóc xoăn ngắn, làn da tuy có vài vết nhăn nhưng không che giấu được khí chất của bà, mặc một bộ đồ hot của hiện nay cùng túi da mắc tiền. Đây chỉ có thể là dì Anh - mẹ của Vương Chí Thiên, Thinh Lăng Anh.

Nhà họ Thinh, đây không còn là một cái tên xa lạ trong giới kinh doanh. Nghe nói, công ty này trong hai năm đã vươn tới đỉnh cao, trong nhà chỉ có một người con gái, đó là tiểu thư Thinh, mẹ của Vương Chí Thiên. Người này vô cùng nghiêm túc, luôn không hài lòng với mọi người xung quanh. Tỏ ra lạnh lùng kiêu ngạo không khác gì Vương Chí Thiên. Tuy nhiên, bà rất yêu thương Hình Đại Yên.

Như vậy, kiếp này, Hình Đại Yên vô cùng biết ơn với Thinh Lăng Anh, bà cùng ba của Vương Chí Thiên vô cùng cưng chiều cô. Mà cô cũng vậy, vô cùng thích bà.

Tuy nhiên a, cô không muốn gặp mặt Vương Chí Thiên đâu. Hình Đại Yên trực tiếp muốn đi đường vòng, nào ngờ Thinh Lăng Anh nhìn thấy cô, lên tiếng kêu

"Tiểu Yên, có phải cháu không?"

Hình Đại Yên thầm nghĩ vận hôm này thật xui đi?

Cuối cùng ngượng ngùng quay lại, nhìn Thinh Lăng Anh mỉm cười một cái, cố tình xem Vương Chí Thiên như không khí

"Dì Anh. "

"Sao dạo này không qua nhà dì chơi? "

"Ân, nguyên lai cháu còn nhiều việc, không nghĩ lại gặp dì"

Hình Đại Yên cười nhẹ, khuôn mặt mủm mỉm trắng trắng, hình dáng nũng nịu đi tới Thinh Lăng Anh, làm Thinh Lăng Anh nhớ tới lần đầu gặp mặt.

Hôm đó là sinh nhật của Vương Chí Thiên, gia đình chỉ mời vài vị thân thiết tới dự. Trong đó có Trần Lam Lam - bạn thân duy nhất của Thinh Lăng Anh. Lần đầu nhìn thấy Hình Đại Yên là lúc cô ba tuổi, lúc đó cô có thân hình mủm mỉm tròn tròn, đôi má hồng hưng phấn đỏ đỏ, môi mím lại mà thèm khát đồ ăn, cô nhích cái thân hình lùn tịt của mình, hai chân ngắn của tiểu mỹ nhân chạy tới Thinh Lăng Anh, la lớn la lớn

"Dì Anh, dì Anh"

Nhìn con bé một lần, Thinh mẹ liền muốn con bé thành con dâu nhỏ của mình. Vô cùng có hảo cảm..

Vậy mà lâu rồi gặp lại, con bé lớn hơn tí rồi, cũng trở nên thiên thần hơn. Làn da trắng tuyết, đôi mắt phượng to dài, nét ngài cong rộ, đặc biệt cái môi đỏ kia chúm chím chúm chím, thật khiến người ta liền nhìn lại yêu. Con bé có khí chất của bạn cô, lạnh lùng, tao nhã mà xinh đẹp.

Hình Đại Yên cười cười, đôi tay lắc lắc tay của Thinh Lăng Anh, chu mỏ kháng nghị.

"Dì Anh, sao dì lại không qua nhà con chơi? Con đợi lâu như vậy a!"

"Hừm, tại dì còn chuyện ở công ty, không thể qua thăm con, để tạ lỗi, dì mời con ăn cơm, thế nào?"

Thinh Lăng Anh cười híp mắt, vô cùng yêu chiều con dâu nuôi từ nhỏ này.

Ách, mọi chuyện lệch hướng rồi a. Cô là muốn nói xong vài câu liền muốn đi, sao giờ thành đi ăn cơm rồi? Vẻ hốt hoảng của Hình Đại Yên vẫn luôn rơi vào tròng mắt của một nam nhân.

Hắn nãy giờ chưa một lần rời khỏi cô. Hôm nay cô vô cùng đẹp, dù là ăn mặc giản dị đi nữa, vẫn có thể ra khí chất cường ngạnh, mà hiền hoà như vậy. Hắn chính là hận không thể ngay bây giờ ôm cô vào lòng, đem về nhà che chở, nuôi cô và "ăn" cô.

Nhìn thấy Hình Đại Yên nũng nịu với mẹ mình, Vương Chí Thiên có cảm giác tức giận nhẹ. Rõ ràng là kiếp trước nhìn thấy bản thân anh, Hình Đại Yên chắc chắn sẽ luôn theo đuôi phía sau. Vậy mà lần này thật khác, một chút cho ánh mắt cũng thấy keo kiệt.

Trong đáy lòng dâng lên một nỗi chua xót, anh phải mau mau tìm ra tổ chức giúp đỡ Lục Hàn Hàn, tiêu diệt để tránh bảo bối tâm can của hắn gặp chuyện ! Sau đó liền đem cô vợ nhỏ về, hảo hảo giáo huấn a!

Nhớ lại cái cảnh Hình Đại Yên dưới thân mình thở dốc, Vương Chí Thiên cảm thấy bản thân có chút nóng lòng, hạ bộ cũng trỗi dậy đau đớn. Hình ảnh bảo bối hôm đó thật sự dâm đãng đi. Nữ hài da thịt trắng nõn không tì vết, khuôn mặt lại theo sự ra đẩy của ngón tay anh làm cho rung chuyển, thật sự làm cho người phải đỏ mặt.

Vương Chí Thiên gật đầu, tính toán lần đi dã ngoại này phải hảo hảo "yêu" cô gái đối diện đang cười với mẹ mới được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net