Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi là Dương Nhạc Linh.
14 tuổi.
Hết."

Kết thúc phần giới thiệu vô cùng nhàm chán , Nhạc Linh ngồi xuống bàn

- Tiếp theo - Cô giáo gọi một bạn nam ngồi kế bên Nhạc Linh lên giới thiệu

- XIN CHÀO TẤT CẢ CÁC BẠN ! - Cậu ta hét lớn đến nỗi tới cổng trường còn nghe

"Tên phiền phức." - Nhạc Linh kết luận

- Nói vừa đủ nghe thôi , Ẩn !

- Vâng ~~ Chào các bạn , mình tên Lý Phong Chi Ẩn , mình sinh ngày 21/12 , thích màu đỏ , sở thích là đi chơi , tham gia các hoạt động thể dục thể thao và đặc biệt là khám phá các bí mật. Ước mơ của tớ là trở thành người đầu tiên trên thế giới giải hết tất cả các bí ẩn ..bla...bla..

- Lý Phong Chi Ẩn giới thiệu vậy đủ rồi còn nhường cho tới lượt các bạn khác chứ !

- À.. vâng , em xin lỗi cô ạ !

- Được rồi em về chỗ đi.

Cậu ta về chỗ rồi quay sang bắt chuyện với Nhạc Linh :

- Tớ tên..

- Lý Phong Chi Ẩn - Cậu ta chưa kịp nói thì đã bị Nhạc Linh chặn họng

- À , đúng rồi , haha ! Cậu là Nhạc Linh đúng không? Vậy tớ gọi cậu là Bé Linh hay Linh Linh nhé ? Cậu có thể gọi tớ là Tiểu Ẩn hoặc Ẩn Ẩn cũng được , tớ dễ tính lắm.

- Gọi Nhạc Linh được rồi. Ẩn Ẩn? Nghe giống Ẳng Ẳng thật , vậy gọi cậu là Ẳng Ẳng.

- Cậu..

Cậu ta tính nói tiếp nhưng bị cô giáo ngăn lại vì đã vào tiết học rồi.

" Tên ngốc."

.
.
.

Giờ ra chơi

- Nhạc Linh , đi ăn không?

- Không đói , không thích.

Cậu ta nhìn cô hồi lâu rồi im lặng rời đi.

Một lát sau , Ẳng Ẳng trở về với đầy bánh trên tay

- Ăn như heo. - Nhạc Linh nói

- Không cho cậu đâu

Cậu ta ăn bánh một cách ngon lành , mùi bánh bốc lên kích thích tuyến vị giác của Nhạc Linh , quả thật sáng giờ vẫn chưa ăn gì nên giờ đói quá nhưng cũng nhất quyết không xin cái tên Ẳng Ẳng đó.

" Ọc ọc " - Tiếng kêu từ bụng ai đó kêu lên , âm thanh phát ra khá nhỏ nhưng hình như có tên nào đó đã nghe thấy rồi. Cậu ta nhếch miệng cười

- Ái chà , cái bánh này ngon thật đấy , mùi thơm béo béo , ngọt ngọt , cay cay , ăn vào có cảm giác đang phiêu lãng trên 9 tầng mây.

Cậu ta miêu tả rõ tệ nhưng vẫn làm bụng ai đó kêu lên không ngừng. Ôi cái bụng phản chủ này.

- Ăn không?

- Không

- Ăn không?

- K.. không

- Thật sự không ăn ?

- .... ă..n... ăn.. - Tiếng nói của Tiểu Linh rất nhỏ vì quá ngượng

- Cậu nói gì ? Tớ nghe không rõ?

Tên đáng ghét , Nhạc Linh lườm hắn

- T - Ô - I ; K - H - Ô - N - G ; Ă - N

- Ồ , vậy thôi.

Tiếng trống vô giờ

Đang học giữa chừng , Tiểu Linh ngất xỉu vì.. đói

Ẳng Ẳng đã bế Nhạc Linh vào phòng y tế , cả lớp trầm trồ vì sự nam tính bất ngờ của Ẳng Ẳng.

Mái tóc dài xỏa ra , mềm mại cùng với mùi thơm từ tóc , cơ thể nhỏ nhắn và yếu đuối , tạo cảm giác muốn bảo vệ cô ấy bằng mọi giá , khuôn mặt sắc sảo, những đường nét trên khuôn mặt khác nào một bông hoa hồng có gai , hàng mi cong khẽ nhắm lại một cách nhẹ nhàng. Mặc dù hiện giờ khuôn mặt có phần xanh xao nhưng vẫn không làm phai được nét đẹp vĩnh cửu này.

Thịch. Tim ai đó đã lạc nhịp.

- Chết tiệt , quên mất đường đến phòng y tế rồi. Sao mình giống 1 thằng ngốc vậy nè.

Vòng vèo mãi cũng đến phòng y tế nhưng cô y tế đi đâu mất rồi, cậu ta đành đặt Tiểu Linh trên giường rồi chạy đi mua thức ăn.

Đặt thức ăn trên bàn ,Ẩn quan sát Linh , có cảm giác không muốn rời đi chút nào. Ẩn quỳ xuống để cơ thể cao vừa đủ với chiếc giường và quan sát Linh.

- Em vẫn như vậy nhĩ? Không thay đổi , vẫn cứng đầu bướng bỉnh , đói sao không nói , để bản thân bệnh thế này.

Ẩn nhẹ nhàng vuốt tóc Linh rồi đặt lên đó 1 nụ hôn.

- Em cứ phải bắt anh lo lắng đến khi nào đây?

- Ư.. ư.. - Linh loay hoay mở mắt

- Đói không ?

- Nhức đầu

- Không đói à ?

- Đói

Nhạc Linh ngoan ngoãn bất thường làm Ẩn ngạc nhiên .Ẩn đưa cho Linh một đĩa thức ăn , trong đó có 1 phần cơm đùi gà chiên và 5 phần khoay tây chiên ( Toàn đồ ăn KFC không đó)

Nhạc Linh ăn ngấu nghiến như một đứa trẻ và lạ thay , những món Ẩn gọi đều đúng hoàn toàn với sở thích của Linh , đều này làm Linh băn khoăn và nghĩ chắc là do ngẫu nhiên.

- Ăn từ từ thôi.

- Ẩn , coca ?

Lần đầu tiên Linh kêu Ẩn bằng tên thật thay vì nickname Ẳng Ẳng kia nên khiến Ẩn khá bất ngờ

- Quên rồi

- Khát.

- Vậy làm sao đây?

- Mua đi

- Nhưng từ phòng y tế đến căng tin xa lắm

- Nhạc Linh khát rồi cơ.

Tim Ẩn đập thình thịch khi nhìn thấy biểu cảm nhõng nhẽo đáng yêu này của Nhạc Linh , ai thấy khuôn mặt này thì làm sao mà cưỡng lại nổi.

- Vậy tớ có một điều kiện

- Đáp ứng hết. Chỉ cần coca

- Ồ ! Được thôi

Không nghe điều kiện mà đã chấp thuận , chắc nhỏ khát lắm rồi, Ẩn chạy xuống căng tin mua coca. Lúc đem coca lên cho Nhạc Linh thì căn phòng trống rỗng , đĩa thức ăn thì sạch bon.

- Nhạc Linh? Cậu đâu rồi?

Ẩn nhìn xung quanh phòng y tế , bỗng nghe tiếng thút thít từ dưới gầm giường , Ẩn nghe quen quen , mở tấm màng dưới gầm giường ra , cúi đầu xuống thì thấy Nhạc Linh ngồi khóc ở đó , cuộn người lại như 1 quả bóng , mặt áp xuống đầu gối. Ẩn hốt hoảng :

- Nhạc Linh !! Ra đây nào , cậu sao vậy? - Ẩn đưa tay ra

- S.. sợ quá.. Ẩn.. cứu tớ...

Bàn tay nhỏ bé với tới bàn tay to lớn của Ẩn rồi cả thân hình nhào tới ôm Ẩn thật chặt , nước mắt đầm đìa

- Không sao rồi , ngoan nào , Nhạc Linh!

- Máu... Tớ.. tớ lại giết người rồi .. làm sao đây? - Nhạc Linh mếu máo đòi sự trợ giúp của Ẩn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net