Chương 26: Tất cả tôi đều nghe theo bạn cùng bàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Tớ chính là con giun trong bụng Hàn ca, Hàn ca nghĩ gì tớ phải biết đến 80%.” Không nhìn thấy phản ứng như trong dự đoán, Phương Vũ Thành bổ sung thêm.
Trong lòng Tiêu Chỉ Hàn đã thầm cho Phương Vũ Thành một vạn điểm, nhưng cậu thấy Trì Ý cúi đầu chẳng có phản ứng gì, có vẻ như cô không nghe thấy câu này. Cậu rụt rè khụ một tiếng, giả vờ quở trách, “Sao cậu lại nói thế?”
Cậu hơi ngả người về sau, dáng vẻ tùy ý, gõ tay xuống mặt bàn, không biết là cố ý nói cho Trì Ý nghe hay là có ý khác, cười nói, “Lần sau nhìn vợ là thế nào, cậu không biết tớ vẫn luôn nhìn vợ à?”
Cậu nói rồi giơ hai ngón tay lên chỉ chỉ cặp mắt của mình, vẻ mặt hàm chứa ý cười, lời lẽ chính đáng, “Đôi mắt này của tớ không nhìn người không liên quan, chỉ nhìn vợ tớ thôi.”
Phương Vũ Thành chậc chậc hai tiếng, lo lắng giơ tay ra định kéo tay Tiêu Chỉ Hàn xuống. Cậu sợ Hàn ca nói xong thì kích động, không cẩn thận tự đâm vào mắt mình, đừng nói đến nhìn vợ, có khả năng sẽ chuyển sang hình tượng Kim Mao Sư Vương luôn ấy chứ.
Ngữ điệu của Tiêu Chỉ Hàn uể oải, giọng nói khàn khàn mang theo ý cười rõ rệt, lúc nhắc đến từ vợ, còn cố ý quay đầu nhìn cô.
Cậu mỉm cười, hơi thở ấm áp phun vào tai phải lộ ra trần trụi do buộc tóc đuôi ngựa của Trì Ý.
Động tác viết chữ của Trì Ý dừng lại một lần nữa.
Không biết là Tiêu Chỉ Hàn cố ý đến gần cô hay là cậu không để ý khoảng cách, mà Trì Ý vừa quay đầu, cái trán đã chạm vào cánh môi cong cong của cậu.
Vừa chạm vào lập tức rời đi.
Nhưng cảm giác mềm mại còn lưu lại trên trán và hơi nóng không ngừng dâng lên như đang nhắc nhở Trì Ý, vừa nãy trời xui đất khiến, Tiêu Chỉ Hàn đã hôn trán của cô.
Cô rất nhanh đã phản ứng lại, đè xuống vẻ mất tự nhiên, giơ tay ra, đặt mu bàn tay lên trán Tiêu Chỉ Hàn.
Tiêu Chỉ Hàn vẫn đang đắm chìm trong nụ hôn bất ngờ, cậu ngơ ngác nhìn Trì Ý dùng một tay sờ trán của mình. Cô xích lại gần cậu, gương mặt hiện lên nét ngây thơ, giọng nói có phần không chắc chắn.
“Bạn cùng bàn, cậu bị sốt 40 độ à? Tớ thấy hình như cậu đang có khuynh hướng biến thành người thiểu năng.”
Tiêu Chỉ Hàn không hiểu được ẩn ý trong lời nói của cô thì cậu cũng quá ngu ngốc rồi.
Cậu nói chuyện thì cứ nói, sao lại nhìn cô chằm chằm. Mẹ nó, chuyện này rất dễ khiến người ta hiểu lầm.
Trì Ý không do dự, quy hết mọi điều bất thường của cậu thành “Mắc mưa bị sốt nên hồ đồ”.
Bàn tay mềm mại của con gái mang theo độ ấm dán vào trán của cậu, còn có cả mùi thơm của cô đang bủa vây quanh cậu.
Tiêu Chỉ Hàn ngạc nhiên, ngu ngơ nhìn chằm chằm Trì Ý.
Nhưng Trì Ý cũng chỉ đi ngang qua sân khấu mà thôi, cô sờ trán cậu một chút rồi nhanh chóng thu tay lại.
Một lát sau, cô phát hiện Tiêu Chỉ Hàn vẫn đang nhìn mình chằm chằm, Trì Ý nghiêng đầu nhìn cậu, vẻ mặt nghiêm trọng, quơ quơ tay trước mặt cậu.
“Không phải cậu thật sự bị sốt ngu người rồi ấy chứ?” Cô nói rồi dựng thẳng ngón giữa lên, “Đây là mấy?”
Ha ha.
Cô giơ ngón giữa lên là có ý gì!
Nhưng cậu không hề cảm thấy tức giận.
Tiêu Chỉ Hàn cụp mắt, quay đầu mặc kệ cô.
Cậu có cảm giác, bất kể mình có nói ra cái gì thì Trì Ý cũng có cách khiến cậu tức giận. Vậy nên, không nói gì là tốt nhất.
Thấy cậu không phản ứng, Trì Ý thở dài, quay đầu cầm bút lên tiếp tục làm bài tập.
Như thế này cũng tốt, cuối cùng cô cũng không bị nhìn chằm chằm như tội phạm nữa.
Giờ học buổi sáng vừa kết thúc, trên diễn đàn trường của Trường Nhất Trung Thành phố Nam đã xuất hiện vài bài viết mới.
Có một topic tổng hợp những bài viết tỏ tình với nam sinh lớp hai mươi thành cửu cung đồ*, đăng kèm với đó là những tấm hình chụp lén trong mưa. Nhưng khi ấn vào xem, thì thấy gần như là màn biểu diễn cá nhân của Tiêu Chỉ Hàn.
Ở dưới bài đăng đã có không ít bình luận oanh tạc.
“Quả nhiên là một đôi trời sinh, giá trị nhan sắc đều cao như vậy. Mẹ nó chụp ở trường học mà như đang chụp ảnh tạp chí.”
“Soái ca đều sánh vai với mỹ nữ, tôi còn tưởng rằng ít nhất phải chờ đến khi tốt nghiệp trung học. Bấy giờ đàn anh lên đại học nói chuyện yêu đương, tôi mắt không thấy thì tâm cũng không phiền.”
“Tôi muốn hỏi Tô Giai và Lâm Thiến Thiến bây giờ có cảm giác gì. Nếu là tôi, mình tốn mấy tháng theo đuổi người ta không thành, mà người khác vừa đến một hai tuần đã thu vào tay, thì chắc chắn cảm thấy rất mẹ nó.”
“Tôi vẫn luôn cho rằng Tiêu Chỉ Hàn là một đại ca lạnh lùng vô tình, không quan tâm đến người khác, không ngờ cậu ấy ấm áp như thế! ! !”

“Không phải chứ, đưa ô cho bạn cùng bàn là chuyện rất bình thường mà. Tiêu Chỉ Hàn cũng đâu nói cậu ấy thích Trì Ý.”
“Lầu trên thích làm người mù à? Sao không nhìn thấy Tiêu Chỉ Hàn kéo người ta đến cạnh mình, đâu phải lúc nào thích cũng phải nói ra .”
Buổi trưa ở ký túc xá, Trần Vận lướt điện thoại di động, vừa đọc bình luận dưới topic tỏ tình vừa thuận miệng hỏi, “Trì Ý, rất cuộc tình huống giữa hai cậu là thế nào? Sao Tiêu Chỉ Hàn lại cầm ô đến đón cậu?”
Trì Ý nghe Trần Vận hỏi vậy thì ngẩng đầu rời khỏi sách tham khảo, nhìn Trần Vận lắc đầu, vừa định nói mình cũng không biết, chợt thấy Đường Tư Kỳ đã sớm nằm ở trên giường kéo màn giường ra, vẻ mặt hơi khó coi, “Các cậu còn định nói chuyện bao lâu nữa, không ngủ trưa à?”
Thái độ của Đường Tư Kỳ có chút bực tức, giống như đang trút giận.
“Mới nói có một hai câu.” Trần Vận lẩm bẩm, thấy  Đường Tư Kỳ mặt mày xanh lét, bèn sửa lại, “Được rồi được rồi, tớ không nói nữa, cậu ngủ đi.”
Chờ Đường Tư Kỳ khép màn giường lại, Trần Vận giơ tay phải ra chặn ở miệng, nói nhỏ với Hứa Hi và Trì Ý, “Không biết cậu ấy bị làm sao, tự dưng nổi cáu.”
Rõ ràng trước đó, tình tình của Đường Tư Kỳ vẫn rất tốt, thỉnh thoảng còn tụm lại bà tám với nhau.
Hứa Hi cười, an ủi Trần Vận, “Chắc là dì cả đến.”
Trì Ý nghe nói vậy, không có biểu cảm gì, ngẩng đầu nhìn thoáng qua cái màn giường đóng chặt của Đường Tư Kỳ.
Cô cảm thấy mình đã hiểu ra gì đó.
Hai tiếng nghỉ trưa thoáng cái đã trôi qua.
Đường Tư Kỳ đã ra khỏi ký túc xá từ sớm, Trần Vận và Hứa Hi thấy Trì Ý vẫn đang chờ mình thì cảm thấy hơi xấu hổ.
“Trì Ý, hay là cậu đến lớp trước đi, bọn tớ chắc phải một lúc nữa mới đến.”
Trì Ý cũng biết Trần Vận thích nằm ỳ, còn Hứa Hi thì chậm chạp, cô gật gật đầu, cầm lấy sách vở chiều nay học đi ra ngoài.
Có lẽ là hôm nay cô đến lớp hơi muộn hoặc là Tiêu Chỉ Hàn đến sớm, cô mới đi đến bãi đất trống trước dãy phòng học khối mười một, đã nhìn thấy bóng dáng Tiêu Chỉ Hàn ở phía xa.
Đoán chừng Tiêu thiếu gia ngay cả đoạn đường từ cổng trường học đến dãy phòng học cũng không muốn đi bộ, hai tay đút túi quần, chân giẫm lên xe Solowheel* giá hơn một vạn, ung dung lướt gió xuyên qua đám người.
Vai rộng chân dài, vạt áo bị gió thổi bay bay, mái tóc đen hơi lộn xộn phản chiếu ánh sáng mặt trời, trông dáng vẻ có vài phần giống với nam chính trong những bộ phim thanh xuân.
Lúc đến cầu thang, cậu cũng không cúi xuống xách xe Solowheel lên mà nhấc chân đá thẳng nó vào gầm cầu thang còn mình thì cúi đầu vừa bấm điện thoại vừa đi lên lầu.
Không biết cậu xuề xòa hay là nhà giàu nứt vách nên chẳng hề lo lắng.
Trì Ý ôm chồng sách, vừa đi tới đầu cầu thang, đã có một nữ sinh đeo cặp sách, mái tóc dài bay phất phới vượt qua cô, chạy chậm lên lầu.
Cô vừa rẽ ngoặt định đi lên lầu, chợt nghe được thấy tiếng xì xào bán tán, còn có cả giọng nói căng thẳng run run của nữ sinh.
Trì Ý bất tri bất giác ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy cô gái vừa vượt qua cô, giơ tay ngăn trước mặt Tiêu Chỉ Hàn, gương mặt ngượng ngùng xen lẫn hồi hộp.
Mọi người xung quanh đã không còn lạ lẫm với cảnh này, bình tĩnh đi qua hai người bọn họ, nhưng vẫn có vài người ở trên lầu và cầu thang đứng lại xem kịch vui.
Tuy mọi người nghe nói Tiêu Chỉ Hàn thường xuyên được tỏ tình, nhưng bọn họ không được tận mắt nhìn thấy cậu từ chối người ta. Trăm nghe không bằng một thấy, có rất nhiều người sinh lòng hiếu kì.
Đồng phục của trường Nhất Trung Thành phố Nam Thành hơi rộng so với vóc người của nữ sinh, nhưng vẫn nhìn ra được dáng người trước lồi sau lõm của cô gái, còn có cả mái tóc được tạo kiểu tỉ mỉ và gương mặt xinh đẹp.
Hình như là hoa khôi khối lớp mười.
Không ít người đứng ở đây cảm thấy ngạc nhiên. Tiêu Chỉ Hàn giỏi thật, còn khiến đàn em lớp mười chặn trước phòng học tỏ tình.
Bởi vì có gương mặt xinh đẹp hơn người nên từ nhỏ Khương Điềm Điềm đã được rất nhiều nam sinh theo đuổi, cũng nuôi dưỡng thành tính cách mắt cao hơn đầu. Mới nhập học cô đã nghe nói về tiếng tăm của Tiêu Chỉ Hàn, nhưng vì chưa nhìn thấy người bao giờ, trong lòng thầm nghĩ có lẽ không khoa trương như lời đồn.
Ai ngờ đâu tốn trăm phương ngàn kế muốn gặp thì không gặp được, vừa nãy lại vô tình nhìn thấy anh ở cổng trường. Lúc nghe thấy mọi người nhỏ giọng bàn tán về anh, Khương Điềm Điềm vẫn chưa hồi hồn. Chờ đến khi cô bừng tỉnh, vội vội vàng vàng móc thẻ học sinh từ trong cặp sách ra thì Tiêu Chỉ Hàn đã giẫm lên Solowheel, không để ý chốt kiểm tra học sinh lướt nhanh qua cổng, cô phải chạy theo mới đuổi kịp anh.
Lúc này, cô cật lực khống chế không cho mình thở dốc, thấy Tiêu Chỉ Hàn mím môi không nói gì, mặt đỏ lên lại lặp lần nữa, “Đàn anh, em là Khương Điềm Điềm lớp 10A1, em có thể thích anh được không?”
Trì Ý cảm thấy câu hỏi trực tiếp này hơi giả tạo.
Thích thì cứ thích thôi, còn đuổi theo người ta hỏi có được hay không, chẳng lẽ Tiêu Chỉ Hàn nói không được, cô ta sẽ thật sự bỏ qua không thích cậu nữa.
Trì Ý cụp mắt, không có hứng thú nhìn tiếp, quay người chen qua khe hở xuống cầu thang, định lên lầu bằng cầu thang bên kia.
Nhưng ở cầu thang có rất đông người đang đứng xem kịch vui, Trì Ý nhọc nhằn chen về phía trước.
Tiêu Chỉ Hàn cảm thấy phiền phức.
Cậu không thích những nữ sinh quá tự cao, bạn cùng bàn của cậu là ngoại lệ. Nhưng cái người trước mắt hỏi câu này, trên gương mặt hiện lên vẻ chắc chắn cậu sẽ đồng ý.
Tiêu Chỉ Hàn nheo mắt, vừa định nhẹ nhàng từ chối, vô tình nhìn thấy một bóng người quen thuộc giữa đám đông. Mắt cậu sáng lên, không chút do dự nghiêng người bước nhanh mấy bước xuống lầu, níu tay Trì Ý lại.
Cậu ngẩng đầu nhìn nữ sinh đứng ở phía trên, kéo Trì Ý đến bên cạnh mình, giới thiệu, “Đây là bạn cùng bàn của tôi.”
Tất cả mọi người nhìn khó hiểu nhìn biến hóa bất ngờ xảy ra.
Cậu chỉ cần đồng ý hoặc là từ chối thôi, giới thiệu bạn cùng bàn làm gì. Chẳng lẽ là người ta để ý cậu, cậu lại giới thiệu bạn cùng bàn cho người ta. Không ít người vây xem nghĩ vậy.
“Cô hãy hỏi bạn cùng bàn của tôi, nếu cậu ấy cho phép cô thích tôi thì tùy cô thích. Nếu cậu ấy không cho phép, ” Tiêu Chỉ Hàn thu lại ý cười bên môi, dáng vẻ cà lơ phất phơ đột nhiên trở nên xa cách, “Vậy cô không thể thích.”
“Dù sao, ” Cậu hạ giọng, cúi người nhích đến gần Trì Ý, giọng nói hàm chứa ý cười, “Tất cả tôi đều nghe theo bạn cùng bàn.”
Khương Điềm Điềm nghe cậu nói vậy thì quay sang nhìn Trì Ý, sắc mặt hơi xấu đi.
Cậu đã nói như vậy mà cô còn không nhìn ra Tiêu Chỉ Hàn thích bạn cùng bàn, thì chứng tỏ mắt cô bị mù. Nhưng cô không phải là người dễ dàng bỏ cuộc.
Khương Điềm Điềm bước xuống cầu thang, đứng trước mặt Trì Ý, vẻ mặt nghiêm túc, “Đàn chị, em có thể thích đàn anh không?”
Trì Ý: ?
Cô khó hiểu nhìn Tiêu Chỉ Hàn, rút tay mình về, men theo khoảng trống mà mọi người ở nhường ra, đi lên cầu thang.
Tiêu Chỉ Hàn vừa định nhấc chân đuổi theo Trì Ý, đã bị Khương Điềm Điềm túm góc áo. Nếu không phải cậu né tránh kịp thời thì chỗ bị nắm chặt bây giờ chính là cổ tay.
“Đàn anh.”
Nhìn dáng vẻ không quan tâm của Trì Ý, rõ ràng là hai người chưa xác định quan hệ, cô vẫn có cơ hội.
Tiêu Chỉ Hàn liếc cô ta một cái, nhiều năm gia giáo khiến cậu không thể phất tay bỏ đi trước mặt mọi người, cậu bình tĩnh nhìn Khương Điềm Điềm, “Cô không thấy bạn cùng bàn của tôi tức giận à? Bây giờ tôi phải đi dỗ cậu ấy, cô có hiểu không?”
Nói xong, Tiêu Chỉ Hàn cũng không thèm nhìn xem Khương Điềm Điềm có phản ứng gì, chạy nhanh đuổi theo Trì Ý.
“Cậu giận à?”
Trì Ý đi đến cửa lớp học, thình lình nghe thấy giọng nói vang lên phía sau. Cô không cần nhìn, chỉ nghe giọng cũng biết là ai đang nói.
Tiêu Chỉ Hàn cảm thấy mình hơi mâu thuẫn.
Từ ngày hai người ngồi chung, ngay từ đầu Phương Vũ Thành đã nói với cậu, Trì Ý là kiểu người, chỉ cần người khác đối xử tốt với cô thì cô sẽ đối xử tốt lại gấp đôi với cậu.
Cậu vừa hi vọng Trì Ý duy trì thái độ thân thiện với cậu, lại vừa muốn Trì Ý quên đi hành động giúp đỡ cô lúc gặp mưa của cậu, có thể bộc lộ mọi cảm xúc trước mặt cậu.
Như vậy mới có thể chứng minh, từ trước đến giờ người đối xử tốt với cô không phải chỉ có một hai người, những hành động vô tình hoàn toàn không đủ để cô nhớ mãi không quên.
Nhưng vừa nghĩ đến chuyện có rất ít người đối xử tốt với cô nên cô mới hết sức quý trọng những điều đó, Tiêu Chỉ Hàn chợt cảm thấy mình đau lòng không nói nên lời.
Những cảm xúc rung động, hồi hộp, đau lòng mà cậu từng khịt mũi coi thường, dường như sau khi gặp được Trì Ý, đều xuất hiện một cách tự nhiên.
“Không có.” Trì Ý lắc đầu, bước vào ngồi xuống chỗ của mình.
“Không có?” Tiêu Chỉ Hàn hỏi ngược lại cô, hơi nghi hoặc, “Thế sao vừa nãy cậu bỏ rơi tớ đi trước, cũng không chịu từ chối giúp tớ?”
Động tác lấy sách ra của Trì Ý dừng lại, cô quay sang nhìn Tiêu Chỉ Hàn, “Tại sao tớ phải từ chối giúp cậu? Đây không phải là chuyện của cậu à?”
Tớ muốn cậu từ chối giúp tớ, như vậy mới chứng minh cậu cũng quan tâm đến tớ dù chỉ một chút. Và trong mối quan hệ giữa hai chúng ta, không phải chỉ có một mình tớ đơn phương tình nguyện.
Nói như vậy thì quá chua. Tiêu Chỉ Hàn nhìn gương mặt của Trì Ý, cậu không có cách nào nói ra miệng những lời này.
Cũng may là Trì Ý chỉ là hỏi vặn Tiêu Chỉ Hàn một câu thế thôi, chứ không muốn nghe đáp án.
Khi thấy cậu sửng sốt, cô quay đầu đọc cuốn tạp chí Thanh Niên vừa mua.
Bất cứ chuyện gì liên quan đến thi cử thì trường Nhất Trung Thành phố Nam luôn có hiệu suất rất cao.
Như Trần Phát Chi đã nói, buổi chiều đã có bảng tổng xếp hạng kỳ thi tháng lần này.
Môn Ngữ Văn buổi sáng đổi tiết với môn Thể dục buổi chiều. Lúc Trần Phát Chi dạy học nhắc đến điểm thi Ngữ Văn lần này, nhân tiện nói đến xếp hạng toàn khối.
Trì Ý đạt hạng nhất toàn khối đúng như dự đoán.
Có lẽ giáo viên chủ nhiệm nào cũng vậy, khi giảng bài thường hay nói đến chuyện lớp mình.
Trần Phát Chi vừa giảng xong câu hỏi trắc nghiệm, đột nhiên chuyển chủ đề, nhắc đến kế hoạch lập nhóm học tập mà ông đã suy nghĩ rất lâu.
“Nhìn điểm thi lần này chắc các em cũng đã thấy, có em thi được điểm rất cao, cũng có em thi không quá tốt. Thầy cảm thấy, trong quá trình học tập có lẽ cần phải có người động viên khích lệ lẫn nhau, vậy nên thầy muốn chia lớp mình thành những nhóm học tập nhỏ, một nhóm khoảng hai đến bốn người, ngày thường hoặc là cuối tuần đều có thể tụ họp một chỗ giúp đỡ nhau học tập.”
“Tất nhiên trong nhóm học tập, điểm số giữa các thành viên trong nhóm không thể chênh nhau quá nhiều. Bởi vì như thế chẳng những không thể giúp đỡ nhau tiến bộ mà còn khiến thành tích của cả hai người giảm sút, ” Trần Phát Chi lật phiếu điểm ra, nêu ví dụ, “Chẳng hạn như, hạng nhất lớp chúng ta là Trì Ý sẽ ghép thành nhóm với Lâm Ngạn hạng hai mươi lăm, cứ thế mà suy ra.”
Sau khi nói ra suy nghĩ của mình, Trần Phát Chi nhìn học sinh ngồi dưới lớp, cười híp mắt hỏi, “Các em cảm thấy có vấn đề gì không? Hoặc là có ý kiến gì thì cứ nói ra.”
Trong phòng học im phăng phắc, làm nổi bật lên tiếng chuông tan học vang dội ở bên ngoài.
Trần Phát Chi gật gật đầu, biểu thị mình đã biết, hô tan học rồi thu dọn giáo án, kẹp vào nách ra khỏi phòng học.
“Thầy không cảm thấy sắp xếp như vậy không hợp lý sao?”
Trần Phát Chi vừa bước xuống cầu thang, vừa đi đến chỗ ngoặt thì nghe thấy một giọng nói vang lên sau lưng.
Ông quay đầu lại, thì ra là Tiêu Chỉ Hàn.
“Không phải chỗ ngồi được sắp xếp dựa theo thành tích thi cuối kỳ học kỳ một sao ạ? Em nghĩ nên để bạn cùng bàn hoặc là bốn người làm một nhóm, dù sao chỉ cần thành tích không chênh nhau quá nhiều là đươc. Như thế mới có cảm giác cạnh tranh, bạn ngồi cùng bàn sẽ quen thuộc với nhau hơn, đồng thời thuận tiện trao đổi học tập. Đương nhiên.”
Tiêu Chỉ Hàn ngừng một chút rồi nói, “Em cảm thấy em và bạn cùng bàn ngồi chung với nhau rất hợp, ngoại trừ bạn cùng bàn của em, em cảm thấy không ai có thể giúp được em.”
Trần Phát Chi không ngờ Tiêu Chỉ Hàn chẳng bao giờ quan tâm đến chuyện học hành lại có ngày nói ra đề nghị, mà câu nào cũng có lý. Nhưng ông lại nghe ra ý khác của cậu.
“Ý của em là, nếu để em và Trì Ý chung một nhóm, kỳ thi lần sau em sẽ có tiến bộ?”
Nhìn Tiêu Chỉ Hàn có phần bất ngờ, Trần Phát Chi ung dung gài bẫy, “Trì Ý là học sinh hạng nhất lớp chúng ta, nếu em ấy giúp đỡ em học tập mà em không có tiến bộ thì sao? Hoặc là em không có tiến bộ mà em ấy học thụt lùi thì phải làm thế nào?”
Ánh mắt của ông ôn hòa, nhưng sâu bên trong đã nhìn thấu hết thảy, ngữ khí sắc bén, “Nếu em có thể cam đoan kỳ thi lần sau tiến bộ hơn bây giờ mấy hạng, khiến thầy tin tưởng Trì Ý thật sự có thể kèm cặp em. Như vậy thì thầy mới cảm thấy đề nghị của em có hiệu quả, thậm chí lên lớp mười hai, em cũng có thể chung với Trì Ý.”
“Được, ” Tiêu Chỉ Hàn cắn răng, “Không thành vấn đề.”
“Lời hay ai cũng nói được, ” Trần Phát Chi mở miệng nói, “Trước khi tan học viết cho thầy một bản cam đoan, cam đoan kỳ thi lần sau em sẽ tăng vài hạng. Nếu như em không làm được những gì em nói, thầy sẽ tách em và Trì Ý ra ngồi với người khác.”
Nhận được sự khẳng định của cậu, Trần Phát Chi thở dài, giơ tay vỗ bả vai Tiêu Chỉ Hàn, không hề báo trước mở miệng.
“Em có biết vì sao có những tình yêu có thể đi đến cuối cùng, lại có tình yêu đứt gánh giữa đường không?”
“Khi còn trẻ con người ta thường yêu thích vẻ bề ngoài, nhưng tất cả những thứ đó chỉ là tạm thời. Nếu em không có năng lực khiến đối phương dừng lại vì em, hoặc là không có gì điểm hấp dẫn người ấy thì sau này sẽ có người xuất sắc hơn thay thế em ở bên cạnh người ấy. Chỉ khi em trở thành người xuất sắc hơn những người bên cạnh người ấy thì mới duy trì được tình yêu.”
“Cảm động chỉ là nhất thời, con gái mãi mãi thích một người con trai mạnh mẽ hơn mình.”
“Thầy vẫn luôn tin tưởng, sức mạnh của tình yêu đủ vĩ đại để thay đổi mọi thứ. Người thông minh sẽ biết thứ mình muốn là gì.”
Trần Phát Chi nói hết câu, quay người bước xuống cầu thang rời đi, để lại một mình Tiêu Chỉ Hàn đứng ở hành lang.
Nói thật, Tiêu Chỉ Hàn không ngờ Trần Phát Chi chỉ thông qua vài câu nói đã nhìn ra cậu có tâm tư với Trì Ý, cũng không ngờ ông biết lại dùng Trì Ý khích lệ cậu.
Cậu thậm chí không có cách nào phủ nhận, những lời Trần Phát Chi nói đều có lý.
Có lẽ trước sự dây dưa của cậu, Trì Ý sẽ có một thoáng động lòng, nhưng chút động lòng ấy sẽ không kéo dài mãi mãi. Với năng lực của cô, tương lai chắc chắn sẽ gặp được người xuất sắc hơn cậu.
Mà nếu như cậu ngay cả bước chân của cô cũng không đuổi kịp thì rất nhanh thôi, tất cả sẽ lùi về phía sau. Kể cả cậu cũng chỉ trở thành một người bạn học không đáng chú ý trong thời thanh xuân của Trì Ý, thậm chí thân mật hơn chút nữa thì cũng chỉ là một người bạn từng ngồi cùng bàn.
Ngay cả chút ưu thế được cô đối xử tốt, cậu cũng sẽ mất đi.
Bởi vì cậu không có tư cách.
Tiêu Chỉ Hàn cảm thấy mình không thể chấp nhận được chuyện này.
Cậu sẽ biến nó thành điều không có khả năng xảy ra.
Lúc quay lại lớp, Trì Ý đang vừa uống nước vừa nhìn đề luyện thi. Lúc cô bỏ ly nước xuống, tiện tay viết xuống đáp án.
“Hàn ca, cậu chạy đi đâu thế? Tớ tìm mãi chả thấy cậu đâu.” Vừa nhìn thấy Tiêu Chỉ Hàn, Phương Vũ Thành hỏi ngay.
“Có việc.” Tiêu Chỉ Hàn rõ ràng không muốn nói nhiều, trả lời ngắn gọn.
Chờ Phương Vũ Thành quay đầu lại, Tiêu Chỉ Hàn mới nhìn Trì Ý, “Trì Ý, tan học cậu có rảnh không?”
“Có, ” Trì Ý không yên lòng trả lời, “Làm gì?”
“Cậu chọn giúp tớ mấy quyển sách ôn tập.”
Trì Ý còn chưa lên tiếng, Phương Vũ Thành đã quay đầu, vẻ mặt ngạc nhiên, “Hàn ca, cậu bị ma học tập nhập vào người à? Sao lại nghĩ đến chuyện học hành thế?”
Ma học tập? Thứ gì thế?
Tiêu Chỉ Hàn không trả lời Phương Vũ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net