Chương 27.1: Tớ là lão tổ tông của cậu (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ra khỏi căn tin, Trì Ý nhìn Tiêu Chỉ Hàn với ánh mắt phức tạp.
Ngồi cạnh cậu càng lâu thì cô càng nhận ra Tiêu Chỉ Hàn quả thực không giống với những gì cô nghĩ.
Cô nhớ đến tin đồn “Đã ngủ với nhiều người” mà cô nghe thấy ở bồn rửa tay trước đó, trong lòng đột nhiên cảm thấy không thoải mái.
Nhận ra Trì Ý đang đánh giá mình, Tiêu Chỉ Hàn bỗng cảm thấy căng thẳng, cậu quay đầu, giả vờ như điềm nhiên như không nhìn cô, “Nhận ra tớ đẹp trai quá nên không nỡ dời mắt hả.”
Cậu lộ ra dáng vẻ cà lơ phất phơ thường thấy, nhưng lỗ tai giấu sau mái tóc đen đã lặng lẽ đỏ lên.
“Ừm, ” Trì Ý gật đầu, ngay lúc nhịp tim của Tiêu Chỉ Hàn tăng lên nhanh chóng, cô ngẩng đầu cười với cậu, vẻ mặt chân thành, “Cậu rất giống Hạo Thiên Khuyển của Nhị Lang Thần, đẹp trai khiến tớ hoa cả mắt.”
Tiêu Chỉ Hàn: “…”
Cậu biết ngay mà!
Ở trước mặt Trì Ý, có lẽ cậu mãi mãi không chiếm được chút lợi nào.
Thấy Tiêu Chỉ Hàn lặng im không nói gì, Trì Ý ho khan một tiếng, chợt mở miệng, “Tớ cảm thấy cậu không giống với suy nghĩ lúc đầu của tớ.”
Nhưng những chi tiết nhỏ cậu thể hiện ra ngoài lại giống như vậy.
Bất luận là ngày đầu gặp nhau ở Trung tâm trò chơi, cô bị ba anh em Hải Nhĩ gây sự, Tiêu Chỉ Hàn đã ném thẳng lon nước vào người bọn họ, hay là sau này, cô nghe người ta nói cậu quơ ghế bảo vệ bạn nữ cùng lớp, còn cả chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Dường như tất cả đều đang chứng minh, Tiêu Chỉ Hàn không xấu như cô nghĩ.
Dù cậu thường xuyên biểu hiện cà lơ phất phơ nhưng bên trong là một thiếu niên có tấm lòng son đầy nhiệt huyết.
Tiêu Chỉ Hàn không hỏi Trì Ý không giống cái gì hay là cô nghĩ cậu là người thế nào.
Cậu đã đoán được đại khái.
“Khoảng thời gian tớ và cậu ngồi chung càng đáng tin hơn những tin đồn và suy nghĩ tưởng tượng.” Tiêu Chỉ Hàn quay đầu nhìn cô, “Tớ không phải người giống như Trần Phóng nói. Tớ sẽ không vô cớ đùa giỡn tình cảm của người khác. Nếu như tớ thích một ai đó, thì tớ vĩnh viễn chỉ đối xử tốt với một mình cô ấy.”
Trì Ý ngạc nhiên nhìn cậu.
Lúc Tiêu Chỉ Hàn nói những lời này, không hiểu sao cô luôn có cảm giác, dường như chỉ một giây sau, cậu sẽ bật thốt ra những lời giấu ở tận đáy lòng.
“Hàn ca, Trì Ý…”
Ngón tay Tiêu Chỉ Hàn hơi động đậy, vừa định mở miệng thì đột nhiên nghe thấy Phương Vũ Thành gọi cậu.
Trì Ý quay đầu lại, trông thấy Phương Vũ Thành tay cầm đồ uống, châm dẫm lên Solowheel, cười hì hì chạy đến gần bọn họ, “Các cậu ăn xong chuẩn bị ra ngoài hả? Nếu không…”
Phương Vũ Thành còn chưa nói hết câu đã bị Tiêu Chỉ Hàn lôi xuống Solowheel, cậu cáu kỉnh hét lớn, “Cầm đồ uống phắn đi!”
Phương Vũ Thành nhìn Tiêu Chỉ Hàn và Trì Ý, cười phơi phới, “Được, vậy tớ không đi làm bóng đèn khiến người ta ghét nữa.”
Trì Ý nhíu mày nhìn cậu, “Sao cậu lại ví mình là bóng đèn? Bây giờ không phải đêm hôm khuya khoắt, cậu ngay cả cái bóng đèn có công suất 1W cũng không phải, không có khả năng phát sáng, cũng không thể chiếu sáng khiến tớ đẹp lên.”
Cô quét mắt nhìn Phương Vũ Thành từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng lại ở cốc trà sữa cậu đang cầm trong tay, “Tớ và Tiêu Chỉ Hàn phải đi mua sách. Nếu cậu đi theo bọn tớ, chỉ đứng lù lù bên cạnh uống trà sữa, cậu không cảm thấy mình giống như đống phân chuột à, vậy nên, ” Cô ung dung mở miệng, “Cậu tương đối giống phân chuột.”
Giang tinh*! Chắc chắn là giang tinh.

Giang tinh (杠精): mình tạm thời để nó như vậy nhé, vì mình chưa tìm ra từ đồng nghĩa trong tiếng Việt, ai biết nó gọi là gì hãy bình luận ở dưới giúp Chi với. Đây là một từ phổ biến trên mạng của Trung Quốc, chỉ những người thu được niềm vui thông qua tranh cãi, bất luận người khác nói gì dù đúng hay không cũng có thể xuyên tạc logic, khiến người đó cứng họng.
Tiêu Chỉ Hàn không ngờ Trì Ý còn có tiềm chất làm giang tinh.
Nhưng bây giờ cậu rất muốn vỗ tay khen ngợi cô, phản đòn rất hay!
Phương Vũ Thành giật giật môi, nửa ngày cũng không thốt ra được một câu.
Cậu chỉ có thể đứng im tại chỗ, nhìn Hàn ca cười trên nỗi đau của người khác. Dùng ánh mắt đồng tình nhìn cậu cậu rồi lôi kéo Trì Ý rời đi.
Hai người này quả thực rất quá đáng.
Thấy sắc quên bạn.
Một tay Tiêu Chỉ Hàn xách Solowheel, mới đi được vài bước đã cảm thấy vướng víu, cậu cúi người đặt đại Solowheel trên đường.
Cái tên ngốc Phương Vũ Thành này, đi mua trà sữa còn cưỡi Solowheel làm gì không biết? Trì Ý đang ở bên cạnh, cậu không thể cưỡi nó được, báo hại cậu phải xách theo cái thứ gây ảnh hưởng hình tượng này.
Chắc Tiêu Chỉ Hàn đã quên, vừa nãy là cậu túm cổ Phương Vũ Thành lôi xuống.
“Cậu làm gì thế?”
Trì Ý bước về trước hai, ba bước, cô không thấy Tiêu Chỉ Hàn bắt kịp mình bèn quay đầu lại thì thấy cậu đang cúi đầu nhìn Solowheel, nhấc chân như muốn đá nó vào trong bụi cỏ.
Mẹ nó quả nhiên là nhà giàu tùy hứng mà.
Dường như Tiêu Chỉ Hàn không nghĩ đến Trì Ý sẽ hỏi vấn đề này, nhưng cậu vẫn trả lời như lẽ đương nhiên, “Vứt cái này ở đây, ai thích thì cầm về.”
Trì Ý giật giật khóe miệng, cô bước đến, dễ dàng xách Solowheel lên, “Để tớ xách.”
Sao cậu có thể thể để Trì Ý xách đồ giúp mình được, Tiêu Chỉ Hàn giơ tay ra muốn giật lại.
Sốt ruột, Tiêu Chỉ Hàn thậm chí còn nói tục trước mặt Trì Ý, “Cmn, cậu cầm cái rắm ấy. Mặt mũi của tớ vứt đi đâu, ai lại để một nữ sinh xách đồ thay mình bao giờ.”
Trì Ý không hề do dự giơ Solowheel ra trước mặt cậu, “Vậy cậu xách?”
Tiêu Chỉ Hàn nhận Solowheel, không chút suy nghĩ đặt nó xuống cạnh chân Trì Ý, giương mắt nhìn cô, “Cậu dẫm lên đi.”
Mi tâm Trì Ý nhảy lên, buột miệng thốt ra, “Không phải cậu không thích người khác dùng đồ vật của cậu à? “
Cô không từ chối hay đồng ý mà lập tức nghĩ đến hôm trước, bởi vì Đường Tư Kỳ ngồi xuống chỗ của cậu mà sắc mặt cậu rất khó coi.
“Cậu không giống với bọn họ.” Tiêu Chỉ Hàn cụp mắt nói, một chân chống Solowheel, đỡ tay Trì Ý để cô dẫm lên Solowheel.
Sao lại không giống?
Cậu cũng có nghệ thuật nói chuyện!
Trì Ý ngạc nhiên không nói nên lời, cô không ngờ Tiêu Chỉ Hàn biết cách nói chuyện như vậy.
Cô nghĩ thầm trong bụng, cậu muốn mua tài liệu ôn tập nên thái độ rất chân thành, vì báo đáp chuyện cô đồng ý đi mua tài liệu mà ngay cả những lời trái lương tâm cũng nói ra được!
Miệng của nam sinh quả nhiên là gạt người.
Nhưng Trì Ý cũng không phải người hay õng ẹo ngượng ngùng, thấy Tiêu Chỉ Hàn đã nói như vậy mà xách theo Solowheel cũng rất phiền phức, suy nghĩ một lát rồi dẫm lên.
Tiêu Chỉ Hàn đứng bên cạnh thì ngược lại, lo lắng khả năng giữ thăng bằng của Trì Ý. Cậu sợ cô không khống chế được chúi người về phía trước, một tay đỡ tay cô, một tay thì vòng qua sau lưng ôm eo cô, nhẹ giọng nói, “Nhấc chân trái lên trước ròi mới đến chân phải…”
“Dài dòng.”
Tiêu Chỉ Hàn đứng bên cạnh líu ríu không ngừng khiến Trì Ý hơi đau đầu, cô đẩy Tiêu Chỉ Hàn ra muốn tự mình bước lên.
Còn chưa đẩy được cậu ra đã bị Tiêu Chỉ Hàn nắm chặt tay. Dù đang đứng trên Solowheel nhưng Trì Ý vẫn thấp hơn cậu một chút. Nhìn từ phía trước, trông giống như Tiêu Chỉ Hàn đang ôm cô từ phía sau.
Trì Ý dồn tất cả sự tập trung lên Solowheel, không để ý những chi tiết nhỏ này. Tiêu Chỉ Hàn vừa giúp Trì Ý thích ứng tình hình, vừa không nhịn được kéo Trì Ý sát vào ngực mình hơn chút nữa.
Chờ Trì Ý chậm chạp nhích về phía trước, mới nhận ra trên người mình có một loại trói buộc nào đó, cô cúi đầu nhìn thì thấy cánh tay Tiêu Chỉ Hàn vòng qua sau lưng cô, bàn tay vững vàng đặt trên eo cô.
Rõ ràng cách mấy lớp quần áo, nhưng dường như cô có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ lòng bàn tay của cậu.
Cô đè cảm giác mất tự nhiên xuống, đưa tay gỡ tay Tiêu Chỉ Hàn ra, ai ngờ Tiêu Chỉ Hàn dường như đã nhận ra ý đồ của cô, nhìn qua thì thấy đây chỉ là cái bám nhẹ, nhưng cậu lại âm thầm tăng thêm sức lực, cô có kéo thế nào cũng không gỡ tay cậu ra được.
Trì Ý bỏ cuộc, để mặc người ở phía sau lôi kéo khiến Solowheel đi chậm như rùa bò.
Đến dãy phòng học khối lớp mười, Tiêu Chỉ Hàn cho rằng Trì Ý đã từ bỏ ý đồ, để mặc cậu giữ ở phía sau, cậu hơi buông lỏng tay giữ Trì Ý ra, Cánh tay cậu chỉ hơi rời khỏi đồng phục của Trì Ý, nhưng vẫn vịn lỏng lẻo ở eo cô.
Trì Ý chớp thời cơ, đẩy tay Tiêu Chỉ Hàn ra, như ngựa hoang mất cương, định phóng Solowheel xông ra cổng trường.
Đúng vậy, ở trong tưởng tượng của Trì Ý, chỉ trong chớp mắt đẩy tay Tiêu Chỉ Hàn ra, cả người cô sẽ phóng vút đi như ngựa hoang chạy trên thảo nguyên.
Nhưng cảnh tượng này chỉ là tưởng tượng của cô.
Ngay lúc cánh tay Tiêu Chỉ Hàn bị đẩy ra, Trì Ý vừa định cưỡi Solowheel lao vút đi thì Tiêu Chỉ Hàn đã nhanh chóng giơ hai tay ra tóm lấy cô, kéo cả người Trì Ý vào ngực mình.
Lưng cô va mạnh vào lồng ngực cứng rắn của cậu, Trì Ý nghe thấy người sau lưng rên một tiếng, cậu thuận thế ép cả người vào người cô.
“Cậu chạy cái gì?”
Cô vừa nghiêng đầu, hơi thở nóng ấm của cậu đã phun vào tai và cổ khiến Trì Ý rùng mình.
Vừa tan học nên trên con đường trong trường chỉ toàn người với người, tiếng động phát ra từ Solowheel và bản thân Tiêu Chỉ Hàn đã khiến người chú ý, huống chi bây giờ còn có cả hình ảnh sống động thế này.
Nam sinh ôm nữ sinh từ phía sau, lồng ngực cậu dán chặt vào sống lưng, giam cầm cô ở trong ngực. Cái cằm còn gác trên vai nữ sinh, chỉ cần hơi nghiêng đầu trò chuyện, nhìn giống như đang hôn cổ cô.
Dáng vẻ thân mật khó tả.
Hoa Ngọc lan rụng đầy trên đường, một cơn gió khẽ thổi qua khiến tán cây cổ thụ trăm năm rì rào, những cánh hoa bay tá lả.
Cánh hoa bay lướt qua đôi nam nữ dứng dưới tàng cây rớt xuống mặt đất, có một nụ hoa còn nguyên vẹn đậu trên đỉnh đầu Trì Ý.
Trì Ý không nói chuyện, trong chớp mắt cô ngẩn người, Tiêu Chỉ Hàn giơ tay ra định gỡ nụ hoa xuống. Trì Ý chợt bừng tình, đưa tay nắm chặt cổ tay cậu, còn mình thì giơ cánh tay còn lại lên, gỡ xuống nụ hoa xuống khẽ vuốt ve, “Hoa rơi trên đỉnh đầu thì phải cất đi, sẽ mang đến may mắn.”
Tiêu Chỉ Hàn nghe thấy vậy thì thu tay về, cúi đầu nhìn chằm chằm mắt cô, “Cậu vẫn chưa nói vừa nãy cậu chạy cái gì? Định phóng vút đi bỏ rơi tớ hả?”
“Nói đi, ” Thấy cô mím môi không nói gì, Tiêu Chỉ Hàn hơi mất kiên nhẫn, cậu nâng người cô lên, ước lượng cân nặng của cô, “Không nói tớ sẽ bế cậu xuống.”
Mặt Trì Ý nóng như lửa đốt, nhất là lúc Tiêu Chỉ Hàn nhấc người cô lên, cô suýt chút nữa đã ngã vào ngực cậu.
Hơi thở đặc trưng của con trai ập vào mặt, còn có hai cánh tay vòng bên hông như gông cùm xiềng xích, mang theo sức mạnh không thể rung chuyên, dù Trì Ý cố gắng xem nhẹ thế nào cũng không được.
“Đằng nào chẳng gặp nhau ở ngoài trường, tớ chờ cậu ở bên ngoài không được à?”
“Không được, ” Tiêu Chỉ Hàn lập tức nói, “Cậu đã nói sẽ đi cùng tớ.”
?
Cô chỉ nói đi mua sách với cậu thôi mà.
Mẹ nó, cái định nghĩa “đi cùng” này còn bao gồm cả đi ra cổng trường với nhau nữa hả?
Trì Ý bất đắc dĩ, cô nghiến răng, “Tiêu Chỉ Hàn, cậu là trẻ con chưa dứt sữa hả?
Cô cũng đâu phải mẹ cậu, sao lại bám sát cô không dời thế?
Nghe cô nói lời này, trong đầu Tiêu Chỉ Hàn hiện lên mấy cảnh tượng đen tối.
Trực giác mách bảo cậu, nếu cậu nói ra những suy nghĩ trong lòng mình thì chắc chắn Trì Ý sẽ tặng cho cậu một bạt tai. Đừng nhìn bây giờ cô nhẫn nại với cậu, nếu gặp phải chuyện liên quan đến nguyên tắc, cậu tin chắc Trì Ý sẽ tuyệt đối cứng rắn.
Thấy người sau lưng im lặng không nói gì, Trì Ý cũng không rối rắm vấn đề này nữa, giơ tay gỡ tay Tiêu Chỉ Hàn, “Tớ đi cùng cậu được chưa? Cậu buông tay ra đi, siết người tớ khó chịu quá.”
“Không buông, cậu đã có tiền án chạy trốn.” Mồm Tiêu Chỉ Hàn thì nói vậy, nhưng nghe thấy Trì Ý bảo khó chịu, cậu vẫn thả lỏng ra một chút.
Không hiểu sao, cô đột nhiên cảm thấy vừa nãy Tiêu Chỉ Hàn bảo cô cưỡi Solowheel hình như không có ý tốt.
Nếu không thì bây giờ cô đã không bị cậu khống chế, muốn chạy cũng không được.
Khổ nỗi chuyện cậu dầm mưa vì cô vẫn chưa qua một ngày.
Vậy mới nói, thiếu nhân tình là phiền phức nhất.
Trì Ý cắn răng thỏa hiệp.
Thế là, hai người và một sản phầm công nghệ cao, dùng tốc độ chậm như rùa bò tiến về cổng trường học.
Tiêu Chỉ Hàn nghiêng đầu nhìn Trì Ý thay đổi sắc mặt liên soành soạch, còn có Solowheel bị cô giẫm, khóe môi cậu nhẹ nhàng cong lên.
Mẹ nó, thứ này cuối cùng cũng có chút tác dụng.
Cậu cụp mắt, trong đầu suy nghĩ đợi lát nữa quay về, nhất định phải lừa Trì Ý cưỡi nó đi về.
Trì Ý cảm thấy mất tự nhiên.
Cô chưa từng kề sát vào một người con trai như thế, chứ đừng nói đến tay của cậu vẫn đang đặt trên eo cô.
Nhưng lúc cô quay đầu nhìn cậu, chỉ thấy cậu đang nghiêm túc nhìn về phía trước, thậm chí còn chẳng buồn liếc mắt nhìn cô một cái.
Trì Ý thầm hít sâu một hơi, từ từ thả lỏng cơ thể.
Sắp đến cửa hàng sách rồi! Nhẫn nại!
Tiêu Chỉ Hàn không nghĩ nhiều, cô cũng không được nghĩ linh tinh! Nếu không nhất định sẽ bị cậu chế giễu, cô thậm chí còn nghĩ ra cậu sẽ nói những gì.
Cậu chắc chắn sẽ nhướng mày, khóe môi hàm chứa ý cười, vẻ mặt thì lạnh lùng hờ hững, “Trì Ý, thì ra cậu tự luyến như thế.”
Xì, cô mới không tự luyến như cậu!
Cô không thể thua trong chuyện này! ! !


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net